Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 73: Bữa cơm "gia đình"

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Giang Thuần, Giang Thần Dật liền không nhịn được mà rùng mình một cái. Sau đó, gương mặt liền có chút cứng ngắc mà chào hỏi.


Xin lỗi a, đây cũng không phải là cậu muốn đâu. Ai bảo cái thân thể mà cậu đang sử dụng này, từ trong xương cốt đều đối với vị Tiểu cô này sinh ra sợ hãi kia chứ. Khiến cho cậu cũng ít nhiều bị ảnh hưởng theo. Đúng là không có tiền đồ mà.
"Về rồi thì liền vào thay đồ đi a."
"Vâng."


Nghe thấy lời này của Giang Thuần, Giang Thần Dật liền phảng phất như được đặc xá mà nhanh chân bước lên lầu. Từ nhỏ, chủ nhân của cơ thể này cũng đã không ít lần bị các trò đùa biến thái, quái ác của cô làm cho thê thảm vô cùng. Cũng không trách được cậu sinh ra sợ hãi đối với cô.


"Đúng rồi, vài ngày nữa Tiểu cô liền chuyển đến học trường của con nha, tiểu Giang Giang."
Vừa đặt chân lên cầu thang, ngay khi nghe thấy giọng nói ôn hòa kia của Giang Thuần, Giang Thần Dật suýt nữa liền trượt chân mà ngã sấp mặt. Trên người cũng không nhịn được mà nổi lên một tầng da gà.


Mẹ a, làm hơn tha cho cậu đi. Đừng theo ám cậu nữa mà...
- -------------------------
Theo ánh mặt trời vừa lấp lóe qua khung cửa sổ, mặc cho Hạ Di Di có làm nũng, bán manh như thế nào thì Hạ Vũ vẫn như cũ lạnh mặt mà đem cô đuổi khỏi phòng, đường ai nấy đi.


Làm sao đây a, ai bảo hắn là một người kiêu sa như gió vậy kia chứ. Ngủ thì ngủ, nhưng thức dậy rồi thì phải đường ai nấy đi. Hắn chính là tra như vậy a, liêm sỉ hay tiết tháo gì đó của hắn đều bị hệ thống ăn sạch rồi. Vì vậy, hắn phải cố gắng trở thành một người đi qua vạn bụi hoa đều không vướng thân.




[ Ký chủ, mong ngài đừng nghĩ xấu về hệ thống. Nếu không, ngài sẽ phải nhận trừng phạt nha~]
[ Ký chủ, Điểm cảm xúc ngài nhận được từ hôm qua là 47 triệu.]


Trong khi dò xét Điểm cảm xúc nhận được từ việc Livetreams hôm qua. Hạ Vũ liền đem hai pho tượng nhỏ nhắn kia thu vào trong không gian, sau đó, hắn mới không nhanh không chậm mà đi xuống lầu ăn sáng.
"A Vũ, tới, tới, mau ngồi đi a. Hôm nay, ừ, di nương có tự tay làm cho con món canh đầu cá hồi này, đảm bảo con sẽ thích ăn."


Lúc này, trên bàn ăn đã ngồi đầy đủ người, chỉ còn thiếu duy nhất một mình Hạ Di Di mà thôi. Ngay khi Hạ Vũ vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lăng Trầm thì Phương Khanh Khanh từ phía đối diện lại bỗng dưng đứng dậy mà cười nói. Sau đó liền cầm lấy chén của hắn mà múc vào một chén canh cá nấu cay. Múc xong, bà mới đưa lại chén cho hắn.


Nhìn thấy việc này, Hạ Vũ liền có chút kinh nghi. Vô công bất thụ lộc, cái bà Tam di nương này là đang có âm mưu gì vậy. Cư nhiên lại còn tự tay xuống bếp nấu canh cho hắn. Có khi nào, trong này có bỏ thuốc gì đó không muốn cho người khác biết?


"Hệ thống, xem giùm ta xem, bên trong chén canh này có bỏ thuốc gì gây hại cho ta không a?"
[ Không có.]


Mặc dù lòng ôm nghi ngờ, nhưng Hạ Vũ vẫn xem như lịch sự mà nhận lấy chén canh. Sau đó, hắn mới ở trong lòng nhờ hệ thống xem thử một chút. Ngay khi nhận được sự khẳng định của nó, hắn mới có thể đem chén canh nâng lên mà chuẩn bị uống vài muỗng.
[ Đinh, Điểm cảm xúc -10 triệu.]
"Leng keng" "Ba".


Theo thanh âm không báo này của hệ thống vang lên, muỗng canh vừa đưa đến bên miệng của Hạ Vũ liền run lên rồi văng khỏi tay của hắn. Rơi thẳng xuống đất mà phát ra âm thanh thanh thúy.
"Tam ca, huynh có sao không a?"


Nhìn thấy việc này, Lăng Trầm liền lập tức lo lắng mà quay sang. Vì vậy, Hạ Vũ liền lạnh nhạt mà lắc đầu tỏ vẻ bản thân không sao. Nhưng là, trong lòng của hắn lúc này liền ẩn chứa vô tận đau khổ. Cái hệ thống này chắc chắn chính là sinh ra để bốc lột hắn. Một chén canh trị giá 10 triệu Điểm cảm xúc, hắn thật sự là không uống nổi nữa rồi.


"Hạ Vũ, di nương biết...bản thân ta đã làm ra vô số chuyện sai trái với con và mẹ của con. Nhưng là, bây giờ ta thật sự biết lỗi rồi, mong con có thể tha thứ cho ta..."


Mà nhìn thấy biểu cảm hàn khí bức người kia của Hạ Vũ, Phương Khanh Khanh cũng liền lập tức hiểu lầm. Bà cho rằng, hắn có lẽ là vẫn còn có gút mắc với bà cho nên mới không muốn uống canh do bà nấu. Vì thế, Phương Khanh Khanh liền có chút sầu não mà nói ra.


Đối với việc này, Hạ Vũ cũng chỉ giữ thái độ lạnh nhạt mà không nói không rằng. Bây giờ bà ta biết lỗi thì cũng đã còn ít lợi gì nữa. Không phải sau khi ngươi giết người, nói một lời xin lỗi thì người ta liền sống lại được. Cho nên, thứ không đáng giá nhất trên đời này, có lẽ chính là lời xin lỗi đi.



‎Cho dù có dùng đầu gối để nghĩ, Hạ Vũ cũng có thể đoán ra được tin đồn nguyên chủ không phải con ruột của Hạ Thành nhất định là do bà ta đồn đại ra. Có lẽ là do sợ hãi sau khi "hắn" lớn lên sẽ đe doạ đến vị trí người thừa kế của con trai bà.


Nhưng là, Hạ Vũ cũng thật sự là đoán đúng rồi. Tin đồn năm xưa quả thật là do Phương Khanh Khanh đưa ra, lý do cũng đúng như hắn suy đoán. Mà nhìn thấy bầu không khí cứng nhắc này, Hạ Thành liền lập tức khụ khụ mà phá vỡ sự xấu hổ này.


"Đừng nói nữa. Tiểu bảo bối của ta xuống tới rồi. Chuẩn bị ăn sáng đi."


Theo lời này của Hạ Bình, Hạ Vũ cũng liền nâng mắt nhìn sang Hạ Di Di đang chậm rãi đi đến kia. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo phông màu hồng dài, quấn một chiếc khăn choàng cũng màu hường phấn trên cổ, đem cả người đều che phủ ở bên trong.


Mà nhìn thấy việc này cùng với đôi chân dường như có chút nhũn ra kia của Hạ Di Di, trong mắt của Vương Dung liền hiện lên một tia ẩn ý mà thoáng nhìn qua Hạ Vũ. Sau đó, bà mới vô cùng từ ái mà vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình.
"Di Di a, qua đây ngồi đi."


Bắt gặp bộ dạng hờ hững kia của Hạ Vũ, Hạ Di Di liền tức giận mà cắn đến sắp nát răng ngọc. Sáng nay sau khi soi gương, cô liền phát hiện trên cổ của mình có rất nhiều dấu tích "muỗi cắn" từ đêm qua lưu lại. Khiến cho cô không thể không đem bản thân quấn thành cái gối ôm như thế đây.


Mà kẻ gây ra việc này cư nhiên vẫn là vẻ mặt dửng dưng hờ hững, kéo quần lên xong liền không nhận người nữa. Đúng là khiến cô vừa yêu lại vừa hận mà. Nén lại cảm giác bủn rủn từ hạ thân truyền đến, Hạ Di Di liền "hung ác" thầm nghĩ. Cứ chờ đó đi, bổn tiểu thư nhất định sẽ có ngày đem anh hút khô.


**Cảm ơn bạn CHINHtiểuca và bạn Emilia123 đã ủng hộ cho Nhóc nhé. Nên hôm nay sẽ bạo chương.


**Đồng thời gửi đến tất cả các bạn một thông báo, đó là truyện của Nhóc hiện tại vẫn chưa cần người hợp tác. Bởi vì truyện sáng tác mà có tận 2, 3 người viết là một điều rất khó. Văn phong, cốt truyện sẽ trở nên rối loạn khó hiểu. Nên mong thông cảm dùm mình nhé mấy bạn muốn hợp tác. (~_^)