Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 62-2: Thay mận đổi đào

Đinh Nhị Cẩu dần dần lơ mơ, chỉ cảm thấy mí mắt bắt đầu mơ hồ nhíu lại, trong cơ thể từ dưới bụng đau quặn một làn hơi nóng cứ dâng trào lên cổ họng, cơ thể hắn chịu không nỗi nhiều loại kich thích trộn lẫn vào nhau, thần kinh căng thẳng buổi sáng, rượu nặng uống nhiều buổi tối, không nơi phát tiết khi bị kich động với Lăng Sam, nên bây giờ cơ hồ bị quật ngã.


La Tử Hàm như một trận gió vọt vào nhà cầu, đem cái qυầи ɭót kéo đến đầu gối, dạt chân ra hướng hai bên trên bàn cầu ngồi xuống, một làn trong suốt nước tiểu gấp rút từ trong lỗ niệu đạo, ào ạt phun ra, phát ra vang dội ” xè ..xè” tiếng kêu.


Cô không khống chế được áp lực bài tiết căng cứng, làn nước tiểu rốt cuộc cũng ngừng lại, chỉ còn rải rác vài giọt nước đọng ở âʍ ɦộ, tiểu xong, một cảm giác nhẹ nhàng hư thoát vây lấy trong người La Tử Hàm, mấy giây sau cô mới chậm rãi rút ra cái khăn tay, cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ kín của mình, chỉ thấy nước tiểu trong sáng dính trên đám lông dài trên âʍ ɦộ, như là sương sớm đọng trên đám cỏ mùa hè.


Cô bắt đầu lau chùi trên mớ lông dài cùng với nước tiểu còn lưu lại tại trong niệu đạo, khăn tay không thể tránh khỏi va chạm vào trong mép nhỏ mềm mại âʍ ɦộ, cô cả người run run một chút, cố để cho mình không nên suy nghĩ bậy bạ, cũng né không đụng tới hoa huyệt, vừa rồi thủ ɖâʍ vẫn còn sưng cứng còn có chút hơi đau.


Qua loa thu thập sạch sẽ xong nước tiểu trên âʍ ɦộ, cô vẫn bảo trì tư thế ngồi, có một ít nước tiểu hội tụ đọng ở nơi hậu môn, khiến cho hơi ngứa ngáy khó chịu, làm phụ nữ chính là phiền toái như vậy! La Tử Hàm với tay cũng cẩn thận chà lau sạch sẽ vùng hậu môn, khi khăn tay va chạm vào hậu môn, cô như là giật mình, vội vàng đem khăn tay lấy ra, thân thể ɖu͙ƈ tính hồi nãy chưa được Trần Nhị Đản thỏa mãn, trở nên nhạy cảm bốc lên như là men rượu còn đọng lại trong người, giống như chạm vào đến chỗ nào, cũng đều có thể sẽ một lần nữa lũ lụt sẽ dâng trào phá vỡ bờ đê! La Tử Hàm rối rắm cầm lên cái khăn tay, một mùi mùi vị khai khai kich thích xông vào mũi.


Đinh Nhị Cẩu lúc này trước mắt đột nhiên tối sầm, đầu choáng váng, trong ***g ngực một trận cuồn cuộn, nhịn không được ngẹo đầu, ngồi xổm há mồm oa một tiếng phun ra!
– Ọe….




La Tử Hàm vừa ra khỏi nhà cầu thì nghe tiếng nôn ọe phát ra từ mé đống rơm bên cạnh nhà cầu, giật mình suýt té, đôi chân vẫn còn chưa vững vì men rượu vẫn còn thấm chưa tan, cô từ từ lần mò đến gần quan sát tìm kiếm một hồi, thì phát hiện ra Đinh Nhị Cẩu:


– Nhị Cẩu..Nhị Cẩu, sao lại ở đây? Có..sao không?


Hắn ngồi chồm hổm dưới đất ói lên ói xuống, không có sức lực trả lời cô. Hắn lung la lung lay muốn đứng lên, La Tử Hàm đi tới giúp hắn, vì chính cô cũng vẫn chưa tỉnh rượu, nên lúc vội vàng cô lấy ngay cái khăn tay vừa lau nước tiểu ở dưới âʍ ɦộ xong, đưa cho hắn chùi miệng, hắn khoát khoát bàn tay, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.


La Tử Hàm dìu lấy hắn, may mắn bên cạnh có La Tử Hàm giúp đỡ, bằng không nội chuyện đứng dậy đã khó, hắn có thể đi hay không còn là một vấn đề!


Bước được vài bước, bụng hắn lại quặn đau thiếu điều không thở nỗi, hai tay ôm bụng, hắn giãy dụa bật cả thân người té xuống, La Tử Hàm cũng đang say, đâu có còn sức lực mạnh khỏe kềm nỗi, cô cũng té nhào theo, Đinh Nhị Cẩu toàn thân sức nặng đều đặt ở trên người của La Tử Hàm, không thể tưởng được, thân thể suy nhược của hắn lúc này lại còn có lực lượng lớn như vậy, La Tử Hàm thấy hắn rên rỉ đau đớn, nên không ngừng hỏi:


– Nhị Cẩu, tỉnh lại!….đau ở đâu vậy?
Hắn vô ý thức mơ hồ, không có bất kỳ phản ứng. Thật trong đầu hắn vẫn còn mang máng tỉnh, cơn đau quặn ở bụng là do hắn muốn ói thêm nữa, nhưng bụng đã trống trơn còn gì đâu nữa mà ói!
– Đau..đau..quá ở ..bụng….!!!


Hắn chật vật trả lời, La Tử Hàm dậm chân một cái, bàn tay nhỏ bé bắt đầu ở trên người hắn sờ soạng trên bụng hắn, cô định xoa bóp để giảm nhẹ cơn đau của hắn, lúc này hắn đã có thể cảm giác được bàn tay của La Tử Hàm sờ soạng vuốt vuốt trên bụng của hắn, mặc dù là đang say, bụng nôn ói, nhưng bên dưới ƈôи ȶhịȶ cũng bắt đầu chậm rãi có dấu hiệu ngẩng đầu, trời thì tối, La Tử Hàm bàn tay lơ đãng đụng phải mặt trên ƈôи ȶhịȶ, cô dừng lại một chút, hắn cảm giác bên cạnh La Tử Hàm thân thể cũng hơi có chút run rẩy, hắn không hề nhúc nhích nữa, La Tử Hàm động tác thay đổi chậm chạp lại, như là đang xác định ước lượng độ lớn của ƈôи ȶhịȶ hắn, sau đó vội vàng buông ra.


Cuối cùng bụng hắn đã qua cơn đau, chỉ có thân thể còn mệt mỏi, hắn một điểm buồn ngủ cũng không còn, La Tử Hàm lại cầm lấy khăn, lau mặt cho hắn, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, mơ hồ là Lý Phượng Ny đang chăm sóc cho hắn, môi khẽ giật, hắn nhẹ giọng kêu ra:
– Phượng Ny….


La Tử Hàm sửng sốt, tức giận nhấn một chút trán của hắn, cáu mắng:
– Ai là Phượng Ny của anh! Uống say gọi bậy! Không ngờ được anh đã có người nhớ nhung, say mơ cũng gọi tên!”
Đinh Nhị Cẩu nắm lại bàn tay của La Tử Hàm, ôm vào trong ngực thì thào nói:


– Chị Phượng Ny đừng có đi đâu, ngủ với em. . .
La Tử Hàm cánh tay bị hắn ôm lấy, giật tới giật lui cũng không ra, đành phải mặc hắn ôm, miệng cô lại mắng:
– Nhị cẩu, muốn ôm Phương Ny thì về nhà ôm đi! Phì…cùng anh ngủ, đẹp mặt quái! Ai da, Nhị Cẩu đừng kéo!


Hai tay hắn dùng sức, lôi kéo cánh tay La Tử Hàm khiến cô phải nằm xuống trên đống rơm, đã uống qua rượu sức lực so bình thường thì khác, La Tử Hàm làmsao có thể là đối thủ của hắn, bị hắn mạnh mẽ đè lên, nằm ở bên người của hắn, hắn một cái xoay người, thân thể liền đặt ở trên người của cô, cả khuôn mặt đều vùi vào trước đôi bầu nhũ hoa cô.


La Tử Hàm có chút kinh hoảng, ở dưới người hắn liều mạng giãy dụa, nhưng hắn ở mé trên chết sống gì cũng ngăn chận cô, dù muốn động đậy, cô cũng không nhúc nhích được, đành phải thở hổn hển nói với hắn:


– Nhị Cẩu, đừng làm rộn, đứng lên! Còn ra cái gì nữa, ai biểu uống nhiều như vậy, , say ra mà thành như thế này!”


Đinh Nhị Cẩu cái đầu ở trước ngực La Tử Hàm dụi vào, dùng sức ngửi mùi thơm của hương trầm của cô, cái loại mùi này của người đàn bà riêng biệt, kich thích hắn dưng vật lại ngẩng cao, ɖu͙ƈ vọng sôi trào, ôm chặc thân thể La Tử Hàm, môi hôn lên cổ của cô với vành tai, thì thào nói: ”


– Chị Phượng Ny, mấy ngày nay chưa có hôn chị!
La Tử Hàm bị hắn hôn có chút run rẩy, hắn cảm giác được thân thể bị hắn đè nặng trên cánh tay nổi lên một lớp da gà, cô không ngừng lắc lư đầu tránh né, hướng hắn kêu lên:


– Nhị Cẩu tỉnh lại! Tôi không phải chị Phượng Ny của anh, tôi là La Tử Hàm! Thật sự tôi là La Tử Hàm đây!


Miệng hắn không trả lời, đôi môi dựa trên cái cổ non mịn cô ma sát, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một chút, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi trên làn da, La Tử Hàm, mãnh liệt giãy dụa cổ hô:
– Nhị Cẩu anh muốn hại chết tôi à! Bị người khác nhìn thấy là xong đời!


Đinh Nhị Cẩu thầm nghĩ, nơi cái cổ làn da rất non, nơi hắn vừa ngậm hôn lên, ánh sáng qua vầng trăng khuyết, lúc này lại sáng tỏ lên dị thường giữa bầu trời trong veo, hiện lên vết đỏ, vừa nhìn vào là biết ngay dấu vết vừa được hôn lên, hai tay tiếp tục đè lại cánh tay, thân thể hắn trên người La Tử Hàm hơi chồm lên, hôn lên vành tai của cô!


Bờ môi của hắn vừa đụng đến, La Tử Hàm thân thể cô như cứng lại, sau đó là không bị khống chế được nên run run, thân thể cũng trong khoảnh khắc đó thật căng thẳng, La Tử Hàm vành tai tinh xảo trong suốt, dưới ánh trăng chiếu xuống, rất là đáng yêu, hắn dùng môi ngâm lại vành tai, nhẹ nhàng hút một chút, sau đó vươn đầu lưỡi, tại bên tai của cô vừa ɭϊếʍƈ vừa di chuyển, La Tử Hàm thân thể đột nhiên phản lại chủ nhân mà bắt đầu hô hấp thay đổi cực kỳ dồn dập, hai cái cánh tay cũng phản ứng, nắm chặt của hắn cánh tay, hai chân thì đạp từng cái một, hắn vừa thấy cô phản ứng lớn như vậy, cũng không còn giữ chặt lấy cánh tay của cô nữa, hai tay giơ lên, ôm lấy đầu của cô, cuồng liệt hôn môi. La Tử Hàm rốt cục, ôm lấy hắn, thở hổn hển hô: ”


– Đừng..Nhị Cẩu…. đừng…
La Tử Hàm đức quãng rên rỉ, khi thì ôm chặt ở hắn, khi thì dùng sức đè lại đầu vai hắn, như muốn đẩy hắn ra.


Đinh Nhị Cẩu tay trái vén lên vạt áo bó sát của La Tử Hàm, vừa tiếp xúc với cô cái bụng bóng loáng, La Tử Hàm liền lấy tay đè xuống tay hắn, liều mạng lắc đầu nói:
– Nhị Cẩu, không. . . không được!


Hắn không để ý tới cô, miệng rộng mở ra, tiếp tục ɭϊếʍƈ lên vành tai của cô, La Tử Hàm cả người đều mềm nhũn, “ ú..ớ “ rên lên thành tiếng, bàn tay đè tay hắn cũng giảm sức đi, hắn thừa cơ thoát khỏi sự kiềm chế của cô, tay trái tiến quân thần tốc, vừa vặn đặt lên đôi ngọn núi hùng vĩ.


Cảm giác được La Tử Hàm thở dốc càng ngày càng gấp rút, tay phải hắn sờ lên gương mặt của cô, sau đó thừa dịp cô tinh thần đang phân tán, hắn cúi đầu, miệng hôn lên môi anh đào của cô! La Tử Hàm mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ngơ ngác không thể tin được nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn mờ mịt hé mở ra, khi cô phản ứng kịp, đầu lưỡi của hắn đã len vào trong miệng của cô, bắt được cái lưỡi thật nhỏ tùy thích nhấm nháp.


Thường thì uống qua rượu say khứu giác rất thấp, miệng cả hai đầy mùi rượu hiện tại đã ngửi không thấy, hắn tham lam dùng đầu lưỡi quấn lấy cái đầu lưỡi có chút đờ đẫn cô, hút lấy nước bọt, sau đó đem đôi bờ môi anh đào của cô ngậm vào miệng, cẩn thận ɭϊếʍƈ láp, nhẹ nhàng hút ʍút̼̼, La Tử Hàm bộ ngực kịch liệt phập phòng, từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay cũng vòng lên sau cổ của hắn, đầu lưỡi cô thức tỉnh, cùng lưỡi của hắn nghịch ngợm chơi đùa cùng một chỗ, cô lui hắn tiến, cô đi hắn truy, dây dưa oằn oại bên nhau, hắn đem cô nghiêng người ôm lấy, miệng hắn vừa rời khỏi, La Tử Hàm lập tức ngẩng đầu lên, xoay người ôm lấy hắn, kịch liệt tiếp tục hôn lên miệng hắn.


Đinh Nhị Cẩu tay trái giờ đã vuốt ve mặt trên bộ ngực cô, một bên dùng sức ở trước ngực của cô xoa nắn, cảm thụ được trong bàn tay, đầu núm nhũ hoa bắt đầu dần dần cứng rắn bành trướng, đứng thẳng lên trong lòng bàn tay hắn, thấy thế hắn dùng hai đầu ngón tay vân vê nhéo nhẹ trên đầu núm nhũ hoa của cô.


– Á!
La Tử Hàm kêu rên một tiếng, trên mặt biểu tình nói không nên lời là đau đớn, hay là sảng kɧօái, chỉ thấy hai cánh tay cô ôm hai cánh tay càng thêm dùng sức, đem đầu của hắn của hắn kéo xuống hướng trước ngực của cô. Miệng lại lảm bẩm:
– Đừng! . . . Nhị Cẩu, chúng ta không thể như vậy!


Hắn không đi để ý cô, nhấc lên cái áo trên người, hai bầu nhũ hoa tuyết trắng xuất hiện ở trước mắt hắn, đầu núm nhũ hoa một màu hồng đỏ, thành thục cám dỗ, theo hơi thở, hai bầu nhũ hoa lay động, hắn đầu óc như nổ “oành “ một tiếng vì bị kich thích, nhanh cúi đầu, miệng ngậm chặt bên đầu núm nhũ hoa bên trái.


Đinh Nhị Cẩu dùng sức ʍút̼̼ vào, cảm giác đầu núm ở trong miệng của hắn nhẹ nhàng sưng cứng nhảy lên, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp thật nhỏ những nếp uốn trên đỉnh núm nhũ hoa nơi mà sau này sẽ cung cấp nguồn sữa cho con nhỏ, rồi dùng răng xỉ cắn, La Tử Hàm lấy tay bịt miệng của mình, không để cho rên lên thành tiếng.


ƈôи ȶhịȶ đã bành trướng đến cực hạn, ngay dưới mặt quần trơn bóng của La Tử Hàm đánh thẳng về phía trước, hắn không nhịn được, ƈôи ȶhịȶ đang cần một nơi địa phương ấm áp ướt át, nó cần càng nhiều hơn kɧօái lạt, vừa bu" ʍút̼̼ bầu nhũ hoa La Tử Hàm, tay phải của hắn từ từ đi xuống, vén lên làn váy của cô, dựa theo làn da bóng loáng trên bắp đùi hướng lên trên sờ sọng, vừa đụng đến bên đùi, , La Tử Hàm như là đột nhiên tỉnh táo lại, bắt lại tay hắn, lắc đầu nói:


– Đinh Nhị Cẩu không được! . . . Nơi đó. . . Không được ..đụng vào ! Tôi không thể có lỗi với Trần Nhị Đãn . . . cứ như thế này… được không? . . .”


Đinh Nhị Cẩu vẫn như cũ bô dáng đang say rượu rối mù, như không cần biết đến chuyện gì, toàn thân đều ghé vào trên người La Tử Hàm, dùng sức đầu gối tách ra hai chân của cô, dùng ƈôи ȶhịȶ còn ở bên trong quần liều mạng ma sát trên âʍ ɦộ của La Tử Hàm, miệng thì thào nói:


– Chị Phượng Ny…..em muốn! Cho em…lẹ lên!


La Tử Hàm thân thể bị hắn ma sát bên dưới âʍ ɦộ cách cái qυầи ɭót trắng, váy đã bị vén lên đến trên thắt lưng, hai cái bắp đùi lõa lồ lộ ra, cô dùng chân kẹp lấy thân thể của hắn không cho hắn động đậy, nhưng lại càng tạo thêm động tác của hắn dễ dàng hơn, cô đành phải bất đắc dĩ tách chân ra, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng


– Nhị Cẩu! Tỉnh lại đi . . . là tôi, La Tử Hàm đây! . . . A . . . Đừng nhúc nhích nữa Nhị Cẩu ! . . . Tôi không phải là Phượng Ny của anh! . . . A! đừng đâm vào! .