Chương 69

Q thị vào ban đêm không khác gì những thành phố khác, cũng đèn đường dựng đứng hai bên, cũng xe cộ lao đi vun vút. Dải cây xanh ngăn cách hai dòng xe hai hướng, chạy về hướng đông đếm sao cho xuể, chạy về hướng tây thưa thớt tới mức đáng thương. Bởi vì phía đó, chính là con đường dẫn đến ngoại thành.


Ở một ngã tư, chiếc xe xám bạc chầm chậm giảm tốc độ chuyển hướng sang Liên huyện. Đường quốc lộ không có dễ đi như trên cao tốc, diện tích chật hẹp mà còn phải tránh hết xe ba bánh rồi máy kéo, chẳng thể nào mà ngừng rung lắc.


Lạc Nghị Sâm say trong cơn mê cũng bị lay cho tỉnh lại. Di chứng sau khi bị điện giật rất ghê tởm, tim đập nhanh, đầu óc có chút mê muội. Cậu đành phải dùng đến phương pháp hô hấp đặc biệt giảm bớt cảm giác khó chịu trong người, nhưng hiển nhiên, không gian bên trong cũng chẳng có mấy không khí là bao. Thử đá đá chân, rất nhanh đoán được là cốp xe.


Một lũ khốn nạn!
Tay chân bị trói rất chặt, cơ bản không có khả năng chạy thoát. Lạc Nghị Sâm lại ra sức mắng thêm một phen, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, giờ này, chắc hẳn Chử Tranh đã phát hiện. Vậy, lão hồ ly Vương Vân Phàm này đang tính toán làm gì đây?


Cậu trấn tĩnh lại, bảo tồn thể lực, tiết kiệm không khí, yên lặng đến nhịp tim để tính toán thời gian. Ước chừng qua hơn hai mươi phút, chiếc xe rõ ràng nảy hẳn lên.


Cố gắng di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, một động tác đơn giản như với đến khóa cốp cũng trở nên khó khăn vô cùng. Thời gian hết sức dồn dập, còn chưa cạy được khóa ra, xe đã ngừng lại.




Đến nơi rồi? Lạc Nghị Sâm cố gắng không gây tiếng động, tránh sự chú ý của đám Vương Vân Phàm. Kế đó là âm thanh mở cửa xe, vị trí tài xế. Lần thứ hai, chỗ của hắn?


Lần thứ hai mở cửa cũng là lúc Lạc Nghị Sâm cạy được khóa cốp, hé ra một khe hở nhỏ. Không khí rét lạnh mùa đông cùng hương lúa nước xộc vào khiến cả người dễ chịu hẳn lên.


Đây là ruộng lúc nước ở thôn bên cạnh! Vương Vân Phàm chắc chắn không phải là muốn tìm chỗ chôn cậu, bởi vì nơi này rất không an toàn. Hắn mò tới vùng lân cận Liên huyện, lẽ nào là đến để gặp ai sao?
Nghĩ đến đây, Lạc Nghị Sâm một trận kích động!


Ở một khoảng đất trống bên ruộng lúa nước, nơi chỗ tối âm u không bóng đèn đường, Vương Vân Phàm đứng sát bên xe, hướng ánh nhìn ra xa.
Lúc này, phía đối diện lóe lên hai luồng sáng chói lọi tiến đến. Hắn cười, dựng thẳng cổ áo, vừa lòng đem "hàng hóa" gắt gao nắm trong tay.


Xe phía trước rất nhanh dừng lại. Trong xe chỉ có một người, người nọ cúi đầu châm điếu thuốc, tựa hồ không hề vội vã muốn gặp gỡ Vương Vân Phàm. Đèn xe lóa mắt nhìn không rõ, hắn chỉ có thể ước chừng là một người đàn ông cao lớn.


Đối phương chậm rì rì nhả mấy ngụm khói, mở cửa bước xuống. Vượt qua phạm vi của bóng tối, khuôn mặt không chút che lấp bại lộ dưới ánh đèn.
"Sao lại là cậu?!". Vương Vân Phàm phá lệ giật mình, theo bản năng kêu lên.


Lạc Nghị Sâm lúi húi phía sau lòng như lửa đốt. Nghe khẩu khí, hắn chắc chắn không biết trước người sẽ tới đón mình là ai. Thế nhưng, người kia Vương Vân Phàm nhất định quen biết!
Trong lúc cấp bách, có người mở miệng hỏi: "Ông biết tôi sao?".


Chính vào khắc này, máu trong người cậu đột nhiên đông lại, thân thể cứng ngắc, đau đớn như muốn ch.ết đi. Đầu óc trở nên trống rỗng, hô hấp ngừng trệ...
Vì sao lại là Thẩm Thiệu?!


Vương Vân Phàm nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, tiến lên trước một bước: "Cậu Thẩm đúng là hay quên. Như thế nào không thấy cậu cảnh sát nhân tình của cậu đâu vậy?".


Thẩm Thiệu thoáng chút hoảng hốt, lập tức đoán ra thân phận của người này: "Ông chính là kẻ đứng sau lưng Giang Huệ?".
"Không sai". Đương sự bị vạch trần cũng không sốt ruột, thực thản nhiên đáp: "Ngày đó vì một số lý do, tôi cũng là được người khác nhờ vả chiếu cố cho cô Giang".


Anh liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ không thèm để ý đến Giang Huệ hay việc của Thiên Nga hội, tiếp tục hút thuốc: "Ông tìm tôi?".
"Không, nào có. Trên thực tế tôi cũng muốn hỏi, cậu Thẩm là đến tìm tôi sao?"


Sau khi khôi phục lại thần trí, Lạc Nghị Sâm càng nghe càng hồ đồ, bọn họ rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
Thẩm Thiệu nhíu mi: "Ông đến cùng muốn nói cái gì?".


"Tôi cũng không biết". Vương Vân Phàm xòe tay, rầu rĩ cười: "Tôi nghĩ, chúng ta giống nhau cả thôi, bị người khác dẫn dắt đến đây. Về phần người đó là ai... hẳn cậu cũng chẳng rõ đi".


Câu chuyện không chút đầu đuôi ngược lại khiến anh mơ hồ hiểu ra, mày càng nhíu chặt, khép hờ mắt đánh giá đối phương.
Bất quá chỉ là một gã béo ục, có chỗ nào đặc biệt?


Vương Vân Phàm thoải mái để cho Thẩm Thiệu ngắm mình từ đầu đến chân: "Này đúng là lũ trôi Long Vương miếu, sớm biết là cậu thì đã không cần phiền toái như vậy".


Long Vương ý chỉ Tứ Hải Long Vương, các vị thần thuộc Thủy tộc, có hình dáng đầu rồng, mình người, cai trị bốn biển, hô mưa gọi gió. Lũ trôi Long Vương miếu muốn nói sự việc vô nghĩa, thừa thãi giống như Thủy thần gặp lũ.
Bỗng nhiên, ánh mắt Thẩm Thiệu lặng lẽ mở ra: "Ảnh chụp là ông gửi cho tôi?".


"Cậu Thẩm hài lòng chứ?"


Đối mặt với một tên thiện ác không phân rõ, Thẩm Thiệu nửa điểm phản ứng cũng không có. Hiển nhiên, điều này làm cho Vương Vân Phàm thấy hình như hắn thử không đúng chỗ, liền nhanh chóng hỏi lại: "Tiểu tình nhân của cậu thực sự rất thông minh, từ sau khi chạm mặt ở Thiên Nga hội, tôi vẫn luôn coi cậu ta là một mối tai họa ngầm. Nhưng xin hãy tin, tôi đối với cậu ấy thực sự không có ác ý, chỉ là muốn thăm dò một chút mà thôi. Dù sao, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng".


"Nga"
Này chính là câu trả lời của Thẩm Thiệu. Một thanh âm, không hề có cảm xúc. Chuyện này khiến Vương Vân Phàm cảm thấy xấu hổ, không khỏi có chút tức giận. Thế nhưng, hắn nào dám làm khó đối phương.


"Cậu Thẩm, chúng ta vào chuyện chính đi". Vương Vân Phàm tiến lên vài bước, đi tới trước mặt anh.
Hai người họ trao đổi rất nhỏ, Lạc Nghị Sâm nửa chữ cũng không nghe thấy. Gấp đến độ thẳng muốn đá văng cốp xe luôn!


Cuộc đàm thoại chỉ kéo dài chừng dăm ba phút, sau đó, Vương Vân Phàm lùi về phía sau vài bước, cười: "Cậu Thẩm làm vậy là có chút ép buộc rồi. Không bằng, chúng ta mỗi người nhường nhau một bước. Tôi có thể đem "thứ đó" giao cho cậu, còn quá trình thế nào cậu đừng hỏi đến nữa".


Anh lạnh lùng trả lời: "Nếu tôi muốn người, không muốn đồ thì sao?".
Không nghĩ tới Thẩm Thiệu cư nhiên nói vậy, hắn hừ một tiếng: "Cậu Thẩm, cậu xác định con đường này phù hợp với mình?".
"Không liên quan tới ông"


"Xin lỗi, tôi hiện tại không thể tin cậu được. Muốn biết mọi chuyện, hãy mang thành ý đến"
"Thành ý?"
Vương Vân Phàm ra hiệu, hai vệ sỹ phía sau liền tiến đến cốp xe.
"Vừa rồi trên đường có gặp chút phiền toái. Nếu cậu Thẩm nguyện ý giải quyết giúp, tôi lập tức sẽ tín nhiệm cậu"


Nói, Thẩm Thiệu nhìn thấy bọn chúng lôi một thanh niên bị bịt mắt che miệng, trói chặt chân tay ra khỏi cốp. Không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Chúng đem người vứt xuống đất, lấy chân giẫm lên. Một trong số hai tên vệ sỹ rút súng ra, thuần thục lắp ống giảm thanh.


Vương Vân Phàm tiếp nhận súng, tự mình đưa đến trước mặt Thẩm Thiệu: "Cậu Thẩm, đây chính là thành ý tôi nói đến. Yên tâm, hết thảy hậu họa sẽ do tôi giải quyết, tuyệt đối không liên lụy tới cậu".


Lạc Nghị Sâm quỳ rạp trên mặt đất, mơ hồ nhận thấy Vương Vân Phàm muốn Thẩm Thiệu làm cái gì. Trong lòng kinh hãi, trái tim bỗng chốc trở nên đau đớn.


Thẩm Thiệu có nhận ra mình? Không thể nào? Chình mình hóa trang thay đổi khuôn mặt, lại bị bịt kín mắt cùng miệng, nếu như anh ấy có thể thần thánh nhận ra, cho dù trước đây có làm hết thảy chuyện xấu xa gì, mình cũng sẽ tha thứ hết!


Tuy rằng trong lòng không ngừng phủ định, nhưng trên thực tế, cậu cực kỳ, cực kỳ hy vọng Thẩm Thiệu liếc mặt một cái liền có thể nhận ra cậu.
Tuy nhiên, hiện thực vĩnh viễn luôn tàn khốc.
Anh nhận lấy súng, cầm trong tay ước lượng hai phát, nhìn người dưới mặt đất, hỏi: "Hắn là ai?".


"Không quan trọng. Chỉ là chút phiền toái. Mà phiền toái của tôi thì rất nhiều, đâu có thời gian để ý hết. Thế nhưng, tôi thực sự hy vọng nhìn thấy thành ý của cậu Thẩm, chuyện này đối với cậu đâu có gì là khó. Cậu dù sao cũng đã từng giết người rồi mà"


Thẩm Thiệu, anh đến cùng đã gạt em bao nhiêu chuyện?


Bởi vì đối phương là Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm vẫn cảm thấy cái ch.ết cách mình rất xa. Trong đầu đều là ý nghĩ anh ấy trước đây đã trải qua chuyện gì, việc tối nay là sao. Nhưng mà, tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng tới gần, đáy lòng cậu rốt cuộc cũng kinh hoảng.


Cậu mới chỉ hai mươi tư tuổi, cậu sợ ch.ết. Càng đáng sợ hơn, là ch.ết trong tay Thẩm Thiệu.
Có kẻ hung hăng nắm lấy tóc Lạc Nghị Sâm giật ngược ra sau. Trái tim run rẩy, kịch liệt phập phồng.
Thẩm Thiệu, anh sẽ nổ súng sao? Dù cho không biết đó là em, anh vẫn sẽ nổ súng sao?


Ánh mắt anh hờ hững, quan sát con sơn dương đang chờ bị làm thịt trước mặt. Không hiểu vì sao, tâm dần thắt lại, tựa hồ như có thứ gì đó muốn đóng băng lồng ngực. Anh rất ghét cảm giác này, hít sâu vào một hơi, lạnh mặt liếc nhìn Vương Vân Phàm: "Tôi không giết, thì sao?".


Hắn tiếc nuối nhún vai: "Vậy giao dịch giữa chúng ta bất thành".
"Đến cùng là thứ gì?"
"Cậu Thẩm, trò chơi có quy tắc. Cậu đem thành ý đến, tôi giao đồ cho cậu"
Chút kiên nhẫn còn lại cũng bị tiêu hao sạch, anh trực tiếp đem họng súng dí thẳng vào đầu cậu!
Thẩm Thiệu, nhìn em đi! Nhìn em đi!


Lạc Nghị Sâm kịch liệt giãy dụa khiến hai tên vệ sỹ phải gằn mình ấn xuống. Anh hoàn toàn không hề để ý đến, tiếp tục cùng Vương Vân Phàm cò kè mặc cả: "Giao đồ trước, tôi giúp ông xử lý hắn".


"Cậu Thẩm, hình như cậu vẫn chưa hiểu rõ vấn đề". Hắn cười lạnh, nói: "Ở đây, cậu không có quyền ra lệnh. Hoặc là giết hắn, chúng ta tiếp tục giao dịch. Còn không, hãy bỏ súng và rời khỏi đây"
Thẩm Thiệu, anh mẹ nó mở to mắt ra, là em, em chính là Nghị Sâm!


Trong lúc hai người đang giằng co, Lạc Nghị Sâm phát ra âm thanh ô ô, muốn gỡ bỏ khống chế của hai tên vệ sỹ. Thẩm Thiệu sợ bẩn lùi về sau một chút, cảm giác đau đớn quái lạ kia dường như bớt đi rất nhiều. Anh quẳng súng xuống, bình tĩnh đáp: "Tôi không thích bị người khác uy hϊế͙p͙". Nói xong, bước thẳng đến chỗ xe mình.


Vương Vân Phàm vốn không đoán được Thẩm Thiệu lại khó đối phó đến vậy, dưới tình thế cấp bách liền lớn tiếng hô: "Cậu thật sự không muốn biết bọn tôi tại sao lại trở nên như vậy? Thực sự không muốn biết kia đến tột cùng là thứ gì? Không muốn biết bí mật của hai đứa nhỏ, hay ai là kẻ đã giết Ngô Đại Hoa sao?".


Một hồi "cậu thật sự không muốn biết" như búa tạ đánh vào lòng Lạc Nghị Sâm! Nhưng kẻ bị chất vấn vẫn đi thẳng, không quay đầu lại: "Hy vọng ông đừng suy nghĩ đến bạc đầu".
"Thẩm Thiệu, đứng lại!". Hắn nhặt súng dưới đất lên, nhắm vào anh: "Nếu còn tiến thêm một bước, tôi sẽ nổ súng".


Thẩm Thiệu cư nhiên vẫn không quay đầu, phất phất tay. Lúc này hắn mới nhận ra băng đạn đã bị tháo mất!
"ch.ết tiệt!". Vương Vân Phàm tức hồng hộc, chạy vài bước tới trước mặt anh, cản đường: "Cậu không thể đi".
"Nếu tôi muốn, ông có thể ngăn được sao?"


"Không, cậu tuyệt đối không thể đi. Cậu, cậu nhất định phải đem theo nó". Hắn rốt cuộc không cười nổi nữa, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như muốn gầm hẳn lên.


Thái độ này rất thú vị, Thẩm Thiệu bỗng nhiên hiểu: "Thì ra là vậy. Nếu ông không giao được thứ đó cho tôi, ông chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn".
Sự thực bị chọc thủng, Vương Vân Phàm buồn bực nghiến răng soàn soạt. Tâm tình anh tốt hẳn lên, gằn từng chữ nói: "Tôi. Không. Cần".
"Không, cậu phải cần!"


Thẩm Thiệu quay đầu: "Không cần".
Thái độ của anh không chỉ ác liệt, mà tựa như một đứa trẻ đang giận dỗi, cứng mềm không ăn. Nếu ảo tưởng trong đầu mà có thể biến thành sự thật, lúc này Thẩm Thiệu khẳng định đã bị Vương Vân Phàm cắn ch.ết rồi!


Muốn cắn ch.ết Thẩm Thiệu không chỉ có Vương Vân Phàm, mà còn có Lạc Nghị Sâm bị đạp trên mặt đất! Đối tượng chính bị bọn ám sát tưởng tượng dường như không hề có việc gì, vẫn bình đạm ngắm phong cảnh.


Vương Vân Phàm thấy mục tiêu khó nhằn, đành phải tung ra mồi: "Tôi biết Thẩm Táp đã xảy ra chuyện gì".
"Có số ba tôi không? Nếu không có, tôi có thể cho ông"


"Cậu đừng có được một tấc lại lấn một thước. Không có sự giúp đỡ của tôi, cậu sẽ ch.ết trong tay Thẩm Hạo. Tôi biết rõ hắn có kế hoạch gì!".
"Vậy phải chúc mừng anh Tư có bạn tri kỷ rồi"


"Thẩm Thiệu! Cậu, cậu mẹ nó...". Vương Vân Phàm bị tức đến nghẹn họng, không thể không lôi ra con át chủ bài: "Được rồi, còn một chuyện cuối cùng, nếu cậu vẫn cố ý muốn đi, tôi cũng không còn cách nào khác. Tên tình nhân của cậu, Lạc Nghị Sâm, hắn ta không phải là người thường, mà là...".


Vương Vân Phàm thành công hấp dẫn lực chú ý của anh, thậm chí hấp dẫn luôn cả lực chú ý của cậu. Lạc Nghị Sâm quên cả giãy dụa, nín thở nghe câu nói kế tiếp.
Thẩm Thiệu không kiên nhẫn, giục: "Em ấy là cái gì?".


"Là...". Hiển nhiên, hắn vẫn còn do dự: "Thẩm Thiệu, cậu phải cam đoan với tôi, tôi nói xong, cậu sẽ mang đồ rời đi".
"Chưa chắc". Anh không chút để ý đáp: "Chí ít phải cân nhắc lời của ông có bao nhiêu giá trị".


"Nhất định sẽ khiến cậu chấn động". Vương Vân Phàm ưỡn ngực, rất tự tin: "Có lẽ cậu chưa biết, Lạc Nghị Sâm có ông nội tên Lạc Thì, cái tên này, chắc không xa lạ gì với cậu đi".


Anh không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Vương Vân Phàm khẩn trương ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: "Vậy cậu có biết, cha mẹ Lạc Nghị Sâm đã mất từ khi cậu ấy còn rất nhỏ".
"Dong dài!". Thật sự là không có bao nhiêu kiên nhẫn.
Vương Vân Phàm cũng không muốn tiếp tục câu giờ: "Được rồi, tôi nói cho anh biết...".


Lời còn chưa dứt. Từ trên đỉnh đầu đã truyền đến ân thanh hổn hển rõ ràng.
Hùng hậu, thô kệch, trầm thấp...
Lạc Nghị Sâm đột nhiên nghĩ đến năng lượng ẩn giấu bên trong Ứng Long kết hợp. Hai hắc ảnh, một thiện, một ác. Vì sao quái vật kia biến mất đã lâu nay lại đột nhiên xuất hiện?


Thẩm Thiệu, chạy mau!
Ngay khi nghe thấy tiếng hổn hển đầu tiên, Thẩm Thiệu liền nhắm chặt hai mắt bổ nhào vào Vương Vân Phàm. Giây tiếp theo, ánh sáng trắng chói mắt cơ hồ ngập hết thế gian. Ai cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngay cả cảm giác cũng tiêu biến mất.


Âm thanh hổn hển chớp mắt lao đến từng người, trầm trọng đè nặng không thở nổi. Lạc Nghị Sâm vốn bị bịt mắt, tình huống so với những người khác có tốt hơn một chút. Chỉ là không thể mở miệng, ở trong lòng thầm quát: "Thẩm Thiệu, chạy mau!".


Một tiếng hét thảm thiết vang lên, lòng cậu như bị đánh một quyền. Đồng thời, cũng cảm thấy may mắn, vì không phải tiếng kêu của Thẩm Thiệu, mà là Vương Vân Phàm.
Ánh sáng chói lóa qua đi, Thẩm Thiệu mở to mắt ra nhìn hắn.
Trên cổ không có bất cứ vết thương nào...


Vương Vân Phàm tây trang bị xé một khối lớn, túi cũng bị mất. Thẩm Thiệu cũng không phí công tìm kiếm "món hàng" hắn nói, chắc chắn vừa bị lấy đi rồi. Anh oán hận, đứng dậy xem xét tình hình. Hai tên vệ sỹ quỳ rạp trên mặt đất, trên cổ thiếu mất một cái đầu, mà cái tên vốn dĩ phải ch.ết kia, cư nhiên còn sống.


Thẩm Thiệu nghĩ nghĩ, vẫn là nên đến xem một chút, cởi trói tay giúp cậu rồi đi luôn.
Anh không muốn gặp phải bất cứ phiền toái nào, mặc kệ người này có là ai đi chăng nữa.


Nghe tiếng xé băng dính phía sau, Thẩm Thiệu cũng không để ý, càng không có hứng thú. Trong lòng thầm nghĩ, sau khi trở về phải cẩn thận suy nghĩ chuyện đêm nay mới được.
Bỗng nhiên.
"Thẩm Thiệu!"


Âm thanh quen thuộc khiến anh sửng sốt, ngừng hẳn cước bộ, thân thể cứng đờ ra. Tiếng bước chân cấp bách chạy đến, đứng ở cự ly chưa đến nửa mét. Thẩm Thiệu không dám quay đầu lại.
Lạc Nghị Sâm gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng anh, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Quay đầu lại".


Anh cứ y như một bức tượng điêu khắc, không nhúc nhích.
"Em bảo anh quay đầu lại!". Cậu cắn răng, khống chế chính mình đang kịch liệt run rẩy: "Anh rốt cuộc có dám quay đầu không hả?!".
Trên sân còn có ba cái xác nằm chềnh ềnh. Nhưng mà, bọn họ lúc này không có rảnh để ý tới.


Cậu nhìn anh, bức bách, truy hỏi.
Thời gian yên lặng trôi đi, không khí dần quánh đặc. Lạc Nghị Sâm khủng hoảng nếm trải hết tư vị đau lòng. Cậu cố nén, không để cho nước mắt rơi xuống.
Ở nơi mà cậu không nhìn thấy, Thẩm Thiệu sắc mặt tái nhợt đi, không một chút huyết sắc.


Anh không quay đầu lại, cậu cũng không tiếp tục ép hỏi. Trong bóng tối trầm mặc, hai người tự buộc mình phải trở nên bình tĩnh... bình tĩnh...bình tĩnh...!
Trên trời mấy áng mây đen chậm rãi phiêu đi, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi tận tường.
Giây lát...


Lạc Nghị Sâm lạc giọng nói: "Thẩm Thiệu, anh phải chủ động tìm Công Tôn đem sự việc đêm nay kể lại rõ ràng, nói với anh ấy anh đã cứu em".
Thẩm Thiệu đôi tay run rẩy, cuối cùng nắm thành quyền: "Sau đó".
"Chúng ta xong". Cậu rất lãnh tĩnh: "Triệt để xong!".


Câu cuối cùng, cậu gần như gầm rú, gầm rú với bóng lưng Thẩm Thiệu. Nước mắt không kìm được rớt xuống, đau đớn thắt lại. Cậu nhặt súng và băng đạn dưới đất lên, hung hăng chà sát, lau đi dấu vết của Thẩm Thiệu.


Anh không dám quay đầu lại, thế nhưng nghe thấy rất rõ cậu đang làm gì. Rất muốn hỏi, đến giờ khắc này, em vì sao còn nghĩ đến tôi như vậy?


Lạc Nghị Sâm hung hăng lau súng, bỗng nhiên tự cho mình một cái bạt tai! Chính là để buộc giọt nước mắt thứ hai rút ngược trở lại. Không thể khóc! Cậu tự nhủ với chính mình: Thẩm Thiệu không đáng để mày khổ sở, mày mà khóc vì anh ta thì đúng là một thằng ngu!


"Mày mẹ nó thật là ngốc!". Lạc Nghị Sâm gầm rú, ra sức chửi mắng bản thân, ra sức chửi mắng đoạn cảm tình này.
Bóng lưng thủy chung chưa từng quay lại kia dường như đã đem ranh nanh nghiến đến vỡ vụn ...


Xa xa mấy luồng đèn xe đang chạy tới, Lạc Nghị Sâm nhanh chóng bỏ súng trên tay, chạy đến phía sau Thẩm Thiệu. Cậu quay lưng lại với anh, ngồi xuống. Thẩm Thiệu vẫn như cũ, một ngọn núi thẳng tắp, không chút sứt mẻ.


Thời điểm đám người Công Tôn Cẩm tới nơi, đều bị ba cái xác dọa cho giật mình. Chử Tranh trước đến xem cậu, nắm lấy vai, kiểm tr.a từ trên xuống dưới: "Này, này, nói xem, không có việc gì chứ?".
"Tên điên này, đừng có sờ nữa, nhột!"


Thấy cậu không có việc gì Chử Tranh mới yên tâm, chỉ chỉ mấy thi thể trên mặt đất, hỏi: "Chuyện này là thế nào?".


"Mấy người sao giờ mới tới hả?!". Lạc Nghị Sâm tóm lấy Chử Tranh, mượn lực đứng lên. Cũng không quay đầu lại, đi tới chỗ Công Tôn Cẩm, vừa đi vừa nói: "Công Tôn, sự việc đêm nay rất phức tạp. Là Ứng Long kết hợp giết ba người bọn họ".


"Trở về rồi nói". Công Tôn Cẩm ngăn cậu lại, phân phó Liêu Hiểu Thịnh cho người đến dọn xác rồi mới quay đầu: "Trở về kể lại chi tiết cho mọi người nghe. Giờ cậu lên xe, nghỉ ngơi đi đã".


Lạc Nghị Sâm gãi gãi đầu: "Một đêm chỉ sợ không nói hết. Tôi cần đãi ngộ một bình nước lớn cho xuôi cổ họng mới được".
"Khốn khiếp, cậu cần xuôi chỗ nào hả?". Chử Tranh huých cậu, chèn ép: "Chuyện lớn như vậy mà còn ra điều kiện, cậu xem cậu có bao nhiêu đắc ý kìa?".


Nói xong liền hùng hùng hổ hổ lôi Lạc Nghị Sâm đi, mở cửa xe, nhét vào, chính mình cũng vào theo.


Bên trong kín mít, cách biệt hoàn toàn. Chử Tranh giây trước biểu tình còn chán ghét giờ trở nên nghiêm túc đột ngột, bắt lấy tay cậu, hỏi: "Đừng tự mình chịu đựng nữa được không? Cậu cứ như vậy, mọi người sẽ nghẹn lòng ch.ết mất".


Công Tôn Cẩm đem ánh mắt từ trên xe thu hồi, thần sắc như thường nhìn Thẩm Thiệu. Ánh mắt anh thủy chung vẫn dán trên người Lạc Nghị Sâm, đến khi ý thức được Công Tôn Cẩm đang nhìn mình mới lạnh lúng nói: "Gọi cho Tư Mã, tôi có chút chuyện muốn nói với hắn".


Trong lòng Công Tôn bỗng căng thẳng: Tư Mã, có phải cậu đã sớm biết chuyện đêm nay nên mới trốn đi không?


Xa xa, một bộ thiết bị đã được chỉnh sửa cất gọn vào xe. Ô tô việt dã giấu sâu trong rừng rậm sáng lên ngọn đèn mỏng manh. Dưới ngọn đèn, Tư Mã Tư Nam mở ra màn hình nhỏ, ghi lại quá trình từ lúc Vương Vân Phàm xuống xe cho đến khi Lạc Nghị Sâm rời khỏi...
---------------


Tác giả có lời muốn nói: Đừng lo lắng!
Xin hãy tin tưởng mị, chia tay chỉ là tạm thời thôi.
Xin hãy tin tưởng, Thẩm thất thiếu gia là người tốt.
Xin hãy tin tưởng: Ta không phải mẹ kế á~~~
Yêu mọi người <3






Truyện liên quan