Chương 77

Mang theo kết quả phân tích dấu vân tay, bốn người rời khỏi bộ kiểm nghiệm. Lạc Nghị Sâm cố ý gọi Tần Bạch Vũ đi đến một bên, lặng lẽ trao đổi.


Anh đã tính trước, về chuyện của Thẩm Thiệu, cái gì có thể nói, cái gì không. Lạc Nghị Sâm đứng trước mặt anh, nửa người dựa vào tường, ngượng ngùng gãi đầu: "Không cần lo lắng cho tôi, tôi rất tốt".


"Tôi biết". Tần Bạch Vũ hiểu ý cười. Anh thích Lạc Nghị Sâm, không chỉ vì người này bộ dáng rất ưa nhìn, mà quan trạng hơn, cậu rất thông minh và hiểu chuyện.


Vẫn cái bộ dạng đó, ít nhất vẻ bề ngoài sẽ không vì thất tình mà tỏ ra buồn bực. Cậu nửa thật, nửa đùa: "Không phải nói, tôi và Thẩm Thiệu chia tay không có nghĩa chúng ta không thể tiếp tục làm bạn. Nếu có chuyện cần, anh cứ việc tìm tôi".


Tần Bạch Vũ ngây ngẩn cả người, cả ngày không thốt lên lời. Lạc Nghị Sâm cười hì hì ôm lấy vai anh, nói mấy câu không quan trọng rồi bảo anh trở về nghỉ ngơi sớm.


Chử Tranh gọi một chiếc taxi cho Tần Bạch Vũ, chỉnh sửa lại quần áo cậu, ôn nhu nói: "Tôi còn có chút việc, không thể đưa cậu về được. Có chuyện gì, gọi cho tôi" rồi mở cửa xe nhét cậu vào.




Tần Bạch Vũ có chút không hiểu. Rốt cuộc mình gặp Chử Tranh để làm gì? Cũng đâu phải muốn lấy thứ gì từ cậu ta? Mình chỉ đơn giản muốn biết tình trạng của Nghị Sâm, lo lắng cho cậu ấy thôi mà. Thế nhưng, Chử Tranh mục đích thật rõ ràng: "Nói xấu sau lưng người khác". Mình quả thực quá thiếu suy xét rồi. Nhìn bộ dáng ngay thẳng, tiếu sái của Lạc Nghị Sâm, thật hổ thẹn trong lòng.


Chử Tranh chính trực, Lạc Nghị Sâm công bằng. So sánh với bọn họ, cảm thấy bản thân có chút...
Tần Bạch Vũ tự giễu cười cười.
---


Trở lại chung cư nhà họ Thẩm, Thẩm Thiệu một đêm không ngủ lo xử lý công việc. Sử Nghiên Thu đeo một cặp mắt gấu trúc, trốn trong phòng bếp làm cơm. Tần Bạch Vũ hoàn toàn coi thường sự tồn tại của hắn, trực tiếp tiến vào phòng làm việc.
Thẩm Thiệu day day đôi mắt mệt mỏi, trầm giọng nói: "Khóa cửa".


Được rồi, vẫn là muốn đề phòng kẻ nào đó. Tần Bạch Vũ nghĩ vậy liền xoay người đóng cửa, đi đến bên cạnh Thẩm Thiệu, ghé vào sát tai anh nói nhỏ vài câu.
Người kia bất động thanh sắc, chỉ khẽ gật đầu: "Đi nghỉ ngơi đi".


Lúc này, cậu mới nhẹ nhàng thở ra. Trước khi đi vẫn không nhịn được, nói: "Nghị Sâm bị trật chân, ít nhất phải ba tháng mới có thể hồi phục". Dứt lời, không đợi cho Thẩm Thiệu tức giận, nhanh chân chuồn đi mất.
Khói, tràn ngập trong căn phòng, một điếu lại một điếu, đóm lửa lập lòe nối tiếp nhau...


Sử Nghiên Thu bưng bữa sáng lên, suýt chút nữa sặc khói mà ch.ết. Hắn kinh ngạc hỏi: "Sao anh hút nhiều thuốc vậy? Sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe". Rồi không để ý, đặt đĩa xuống, mở tung hết các cửa sổ cho mùi khói thoát khỏi phòng.


Thẩm Thiệu im lặng không lên tiếng, buông tập tài liệu trên tay, cầm bát húp một ngụm cháo.
Ánh mắt bỗng chốc âm trầm, tựa như nhớ tới điều gì. Tâm tình đột nhiên khó khống chế, dứt khoát buông đũa, đứng lên.


"Thiệu? Không hợp khẩu vị của anh sao?". Sử Nghiên Thu sắc mặt chợt biến: "Hồi ở Mỹ, em cũng nấu cho anh như vậy mà".
"ch.ết tiệt!". Thẩm Thiệu chỉ nói một từ, sau đó không có bất cứ biểu hiện nào khác, rời phòng làm việc, tắm rửa, đi ngủ!


Nhìn thấy bữa sáng chỉ bị động sơ qua, Sử Nghiên Thu cũng không nổi giận. Kiên trì tiếp tục đuổi tới phòng Thẩm Thiệu! Đáng tiếc, cửa bên trong đã bị khóa, có gọi thế nào cũng không thấy người thưa. Hắn khẽ cắn môi, xoay người xuống lầu. Đi được vài bậc thang liền thở dài tự não.


Tần Bạch Vũ từ phòng bếp đi ra, vừa đúng lúc gặp phải Sử Nghiên Thu, nghe thấy tiếng thở dài ai thán, không khỏi nghĩ: Thật đúng là "Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích".
Quân tử bao luôn thẳng lòng, tiểu nhân bao giờ trong bụng cũng lo ngai ngái


Lạc Nghị Sâm trở lại khách sạn, hận không thể chui luôn vào phòng tắm tẩy rửa một phen rồi lăn ra ngủ. Vì trước đó Tư Mã Tư Nam không đặt phòng ở đây nên cậu quay sang hỏi: "Giờ anh đi đâu?".
"Trở về khách sạn bên kia"


"Cứ ngủ luôn đây đi". Lạc Nghị Sâm kéo anh vào: "Đội trưởng Cố nói không chừng sẽ sớm liên hệ lại, đến lúc anh lại phải chạy sang, không phải sẽ rất phiền toái sao? Trước đi tắm đã, hai ta ngủ chung một giường".


Chử Tranh một bên vừa ngáp vừa chen lời: "Cậu ấy nói đúng đấy, chấp nhận đi. Chân Nghị Sâm bị thương, anh sang giường tôi ngủ, tôi sẽ sang phòng của Tưởng Binh".
Tư Mã Tư Nam không phải loại người thích dong dài, lập tực đồng ý với đề nghị này. Trước kêu Lạc Nghị Sâm đi tắm rửa.


Ba người thay phiên nhau, cậu vừa xong một phát liền rúc luôn vào chăn, ló đầu ra chỉ huy Chử Tranh: "Mau kéo rèm xuống, đừng để bất cứ tia sáng nào lọt vào!".


Nghe vậy, Chử Tranh trợn mắt trừng, một bên kéo rèm, một bên nói: "Cậu chắc chắn là bị thiếu Canxi. Rơi xuống hố cũng có thể trật chân, sau này cố gắng bổ sung cho nhiều vào!".
Lạc Nghị Sâm nằm trong chăn, thư thả nói: "Tôi còn thiếu yêu nữa, hay cậu bổ sung cho tôi đi?".


Vừa vặn đúng lúc Tư Mã Tư Nam tắm rửa xong, nhìn thấy biểu tình kỳ quái trên mặt Chử Tranh, còn tưởng bọn họ đang bàn chuyện gì quan trọng liền mở miệng hỏi: "Sao vậy?".
Chử Tranh chỉ chỉ Lạc Nghị Sâm: "Tên ngốc này nói mình bị thiếu yêu".


Tư Mã Tư Nam liếc xéo nhìn, Lạc Nghị Sâm khoa trương huýt sáo: "Oa! Tư Mã, dáng người anh thật tốt nha".
Chử Tranh cũng sờ cằm đánh giá, sau đó gật gật đầu: "Ừm, quả thật nhìn rất đã".


Cái người đang bị thưởng lãm lười phản ứng, trèo lên giường, xốc chăn, chuẩn bị đi ngủ. Lạc Nghị Sâm xoay người, mặt đối mặt hỏi: "Tư Mã, nói thật đi. Anh đã từng nhập ngũ phải không?".


Tư Mã Tư Nam nhắm mắt lại, mắt điếc tai ngơ. Cậu thò một cánh tay sang, mang theo cả chăn, hiếu kỳ chọc: "Anh tập ở phòng tập nào vậy? Tôi thật sự rất hâm mộ nha!".
Chử Tranh đang tìm ipad, nghe tiếng trêu ghẹo của Lạc Nghị Sâm, quay đầu nhìn thoáng qua. Cái tên nào đó vẫn như cũ nhắm mắt, hờ hững.


Lạc Nghị Sâm hưng trí bừng bừng: "Tư Mã, đừng giả bộ ngủ nữa! Dạy tôi đi".
Chân mày người kia hơi chau lại, xoay người quay lưng...
Chử Tranh cười, chỉ chỉ Lạc Nghị Sâm, dùng khẩu hình miệng nói: "Bị ngó lơ rồi".
Cậu chụp lấy gối đầu trực tiếp ném qua, quát khẽ một tiếng: "Cút!".


Chử Tranh cười lẩn mất. Lạc Nghị Sâm đang định đứng dậy nhặt gói, tảng thịt bên cạnh vốn đã không phản ứng động tác rất nhanh, chân cậu còn chưa chạm đất, đã đem gối đặt lại chỗ cũ.
"Cám ơn". Cậu thuận miệng trả lời.
Tư Mã Tư Nam bất đắc dĩ thở dài, trở lại giường mình.


Tuy rằng có chút mệt nhọc nhưng cậu lại không thấy buồn ngủ. Mở to mắt nhìn trần nhà, một đống hỗn độn trào ra. Bên trong suy nghĩ đều là Thẩm Thiệu, gạt không gạt được, đuổi, đuổi không đi. Lạc Nghị Sâm rốt cuộc thấy phiền, dứt khoát mặc kệ, không tiếp tục cường ép chính mình.


Muốn quên một người cũng không khó, cái khó là làm thế nào để có thể đối diện người đó. Anh cả và chị ba nhà họ Thẩm đều gặp sự cố trong vụ nổ trà lâu, thực sự đúng như Thẩm Thiệu nói, bọn họ đến gặp ông nội sao?


Trong tay ông nội giữ thứ gì mà khiến cho người nhà họ Thẩm chú ý đến?
Ông nội một đời này nhiều nhất là sách, quý giá nhất cũng là sách. Nhưng tất cả mấy thứ đó, mình đều đã xem qua, không có vấn đề gì.


Nếu nói đến đồ vật giá trị, tựa hồ không quá có khả năng. Mình nhớ rõ, sau khi cha mẹ qua đời, ông nội đã phải bán đi căn nhà gia đình và căn phòng chung cư của cậu. Sau đó mua lại một căn nhà trọ, hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống.


Chỉ có một lần gọi là sửa sang toàn bộ nhà cửa nên những thứ quan trọng chuyển sang phòng của ông nội. Cậu đã xem qua vài lần, trên cơ bản cũng không có thứ đồ cổ nào. Ông nội mất rồi, cậu lại sửa sang nhà cửa lần nữa, nếu như thật sự có thứ gì đó, cậu nhất định sẽ phát hiện.


Chẳng lẽ thật sự giống như Thẩm Thiệu nói, thứ đó còn ở nhà cũ của mình?


Trong lúc Lạc Nghị Sâm đang miên man suy nghĩ, Chử Tranh ở phòng cách vách bắt đầu xem xét nội dung trong USB mà Tần Bạch Vũ đưa cho. Càng xem, sắc mặt lại càng ngưng trọng. Ước chừng qua hơn bốn mơi phút, cậu không thể không liên hệ cho Công Tôn Cẩm, đồng thời sao chép lại nội dung, gửi vào hòm thư của anh.


Nghe qua một số tình tiết Chử Tranh giảng thuật, Công Tôn Cẩm nói: "Tạm thời đừng để Nghị Sâm biết, tôi sẽ đi xác minh lại một chút".
Đóng dữ liệu lại, lúc này Chử Tranh mới ngã xuống ngủ bù.


Ba người ngủ thẳng một mạch đến một giờ chiều, bị tiếng điện thoại của đội trưởng Cố gọi dậy. Mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt rồi ra khỏi phòng khách sạn, bọn họ vẫn còn có chút mơ màng. Lên xe, Chử Tranh dùng sức vỗ vỗ mặt, lên tinh thần. Quay đầu hỏi Lạc Nghị Sâm: "Bọn họ nói tìm được thứ gì vậy?".


"Tro". Cậu lười biếng ngồi ở ghế sau, đem chân vắt lên trên ghế: "Trong khe núi tìm được một chiếc găng tay, trên găng tay có dính tro".
Chử Tranh chậc lưỡi. Vậy là không thu được dấu vân tay rồi. Thế nhưng, tro là thứ gì tạo thành?


Nửa giờ sau, Lạc Nghị Sâm thu lại vật chứng. Chỉ nhìn một cái liền nói: "Là giấy đốt tạo thành".
"Sao cậu biết?".
"Sau khi ông nội qua đời, ngày giỗ hay lễ tết đều một tay tôi hóa vàng. Loại tro này tôi đã quá quen thuộc".


Tư Mã Tư Nam quay sang hỏi Cố đội trưởng: "Có thu được thông tin gì từ chiếc găng tay không?".
Người kia tiếc nuối lắc đầu: "Chiếc găng tay rất cũ, hơn nữa còn bị động chạm, không có khả năng lưu lại dấu vân tay. Chúng ta chỉ có thể kiểm tr.a một số thông tin từ lớp bùn đất và vụn gỗ bên ngoài".


"Đất gì?"
"Là đất trên núi"
Tư Mã Tư Nam nghĩ nghĩ, nói: "Có thể kiểm tr.a vụn gỗ thuộc chủng nào không?".
Cố đội trưởng tiếp tục lắc đầu: "Mẫu vật thu được quá ít, phỏng chừng rất khó tìm ra".
Chử Tranh một bên chen lời: "Đưa cho tôi, biết đâu chúng tôi có thể tìm ra".


Đối phương vốn định nói thêm điều gì lại nuốt trở lại. Thông qua vụ án này mà ông biết đến "nhất khoa", cũng là lần đầu tiên biết đến bên trong hệ thống còn có một phân ngành thần bí tồn tại. Ông không thể nhiều lời, càng không thể hỏi nhiều liền lập tức đem găng tay và mẫu tro giao cho Chử Tranh, mang theo người của mình rời khỏi Q thị.


Ba người sau đó tìm một quán ăn. Chử Tranh, cái tên lắm tiền nhiều của này, thuê một phòng riêng, còn gọi biết bao nhiêu món. Lạc Nghị Sâm buồn bực, hỏi: "Sao cậu lại chọn chỗ này, cả người đều tản ra hương vị tiền bạc".


Tên kia hừ hừ cười: "Nhà tôi ở đây, tốt xấu gì ông cũng được coi như đại thiếu gia".
Nói đến Lạc Nghị Sâm mới nhớ, gia đình Chử Tranh cũng là thương nhân. Thế nhưng, nhìn cậu ta một chút cũng không có điểm nào giống thiếu gia. Cậu không thể nào không bội phục: "Ba mẹ cậu chăm cậu thật tốt".


Chử Tranh đạp lại một phát: "Là tôi tự học thành tài thì có! Ăn mau đi, ăn xong tôi còn mang mang đồ đi chuyển phát nhanh nữa".


Ví tiền, găng tay, tro đều phải gửi qua bưu điện về nhất khoa để Hiểu Thịnh kiểm tr.a lại. Cho dù người khác nhìn không ra, nhưng đến tay Hiểu Thịnh, chắc chắn sẽ có đột phá. Không cần biết là do năng lực hay do công cụ, chỉ cần kết quả là được.


Có đôi khi Lạc Nghị Sâm cảm thấy rất rầu. Nhất khoa chỉ có một pháp y, còn kiêm luôn cả kiểm nghiệm vật chứng, Hiểu Thịnh dứt khoát thành thần rồi! Chử Tranh lại hừ hừ cười lạnh vài tiếng: "Cậu bị ngốc sao? Anh ta dù có năng lực thế nào cũng chỉ có một mình thôi. Nhất khoa phía sau còn có một đội ngũ nhân viên hậu cần chăm chỉ. Bọn họ không ở nhất khoa mà có cơ sở nghiên cứu độc lập. Không biết vì sao Công Tôn Cẩm không để chúng ta gặp mặt họ".


Cậu hiếu kỳ hỏi: "Phòng thí nghiệm bên đó ai đứng đầu?".
"Hiểu Thịnh"
Lạc Nghị Sâm cùng Tư Mã Tư Nam lập tức ồ lên: "Thì ra là vậy".
Lúc này, điện thoại của Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên đổ chuông. Liếc nhìn dãy số, cậu nói: "Là Cảnh Dương".


Cổ họng của Lam Cảnh Dương đã tốt lên nhiều, chỉ là còn chút khàn khàn, nói chuyện tương đối chậm. Anh hỏi: "Sao cậu lại tắt máy?".
"Đại ca... anh đừng sát muối lên miệng vết thương tôi nữa". Lạc Nghị Sâm bi ai kêu khổ: "Điện thoại của tôi! Hơn sáu ngàn tệ của tôi! Mới dùng chưa đến nửa năm a... Oa oa!!".


Tư Mã Tư Nam hận không thể lập tức đập ngay một cái điện thoại mới vào mặt ai đó, dán kín cái miệng kia lại!
Lam Cảnh Dương chăm hỏi: "Hỏng rồi sao? Hơn sáu ngàn, thực đáng tiếc".
Lạc Nghị Sâm còn muốn tiếp tục giậm chân đấm ngực lại bị Chử Tranh giành mất: "Cảnh Dương, chuyện gì?".


"Tôi muốn nói qua kết quả xét nghiệm của tụi nhỏ"
"Chờ một chút". Chử Tranh ngắt lời anh, ra hiệu Tư Mã Tư Nam đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa khép lại, cậu mới để mở loa ngoài: "Nói được rồi".


"Có vài xét nghiệm phải một tuần nữa mới có kết quả. Hiện chúng ta mới thu được sóng điện não đồ và kết quả khám tổng quát của bọn trẻ"
Lam Cảnh Dương nói chuyện rất chậm, trong phòng ba người đều thấy sốt ruột, gấp đến độ có chút khó chịu.


"Không nói đến tri thức, mọi người đều biết sóng não của người bình thường được chia thành các bước sóng ngắn. Trong đó sóng Alpha có tần số từ 8-13Hz, khi con người tiến vào trạng thái thư giãn, sóng Beta có tần số 14-30Hz, sản sinh khi chúng ta phấn khởi hay kích động. Mà sóng Delta và Gamma..."


"Stop!". Chử Tranh sáng suốt cắt đứt âm thanh như kinh niệm phật của Lam Cảnh Dương: "Nói tiếng người!".
"Tốt lắm, Chử Tranh!". Lạc Nghị Sâm giơ ngón tay cái tán dương, ngay từ lúc Lam Cảnh Dương nói đến mấy cái sóng ngắn gì đó, cậu đã muốn làm vậy rồi!


Người kia im lặng nửa ngày, sau đó chốt lại một câu: "Sóng não của hai đứa nhỏ không bình thường. Cụ thể thế nào tôi sẽ gửi vào hòm thư cho các cậu"
Xem ra, Liêu Hiểu Thịnh đã đoán đúng. Lạc Nghị Sâm nói với vào điện thoại: "Còn gì nữa không?".


"Các chuyên gia ở sở nghiên cứu chưa từng gặp qua loại sóng não nào như vậy nên không biết phải tiến hành từ đâu. Bọn họ không thể khẳng định Vương Khang, Vương Kiện có phải dị thường hay không. Nếu như không thể xác định được tính dị thường thì sẽ không giữ bọn nhỏ lại được. Chúng ta đều đã tận mắt chứng kiến hiện tượng dị thường, nhưng lại không có chứng cứ xác thực"


Nói đến đây, bên trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài: "Công Tôn còn đang lo lắng về vấn đề khác. Kết quả kiểm tr.a thân thể, gan, thận và tim của hai đứa nhỏ đều có dấu hiệu bị suy kiệt nhưng lại không phát hiện được nguyên nhân gây bệnh. Đợi khi vụ án kết thúc, ở sở nghiên cứu có quen biết với chuyên gia trước đây từng hợp tác cùng một đoạn thời gian, sẽ đến xem xét, đưa ra quyết định. Lát nữa tôi với Công Tôn sẽ đưa hai đứa nhỏ trở về, gặp mặt rồi tính".


Chử Tranh còn tưởng không cần phải gửi vật chứng đi nữa, nếu bọn họ đều trở về, chờ đưa trực tiếp là được. Lam Cảnh Dương nói: "Cậu gửi bưu kiện đi, lần này Hiểu Thịnh không theo chúng tôi trở về".


Liêu Hiểu Thịnh là quái nhân, không chỉ hành vi kỳ quái, ngay cả não bộ cũng kỳ quái luôn. Có thể trao đổi thông suốt với cậu ta, phóng mắt tìm khắp nhất khoa cũng chỉ có mình Công Tôn Cẩm. Lam Cảnh Dương không thể không hỏi anh, mới rồi, Hiểu Thịnh có ý tứ gì?


Anh cười khổ, đáp: "Chúng ta vẫn đang âm thầm điều tr.a tin tức từ phía Thiên Nga hội. Không biết gần đây phát hiện điều gì, Hiểu Thịnh hình như rất để ý đến vấn đề sức khỏe của một vài hội viên trong đó. Này khả năng liên quan đến kết quả kiểm tr.a của bọn nhỏ".


"Hai việc này thì có liên quan gì?". Cúp máy, Lam Cảnh Dương vẫn thấy mơ hồ.


"Người của Hiểu Thịnh vẫn theo dõi sát sinh hoạt hàng ngày của các hội viên. Phát hiện có một bộ phận nhỏ cứ đúng thời hạn đều làm xét nghiệm kiểm tr.a thân thể. Kết quả cho ra giống y như của bọn nhỏ, nội tạng suy kiệt không rõ nguyên nhân. Cậu ấy muốn tìm ra điểm chung giữa bọn họ"


Khóe miệng Lam Cảnh Dương liên tục co giật! Cường điệu lại một chút những gì Liêu Hiểu Thịnh mới nói.
"Đều phải cùng nhau đến, tìm ra đó là thứ gì. Mọi người cứ đi trước, tôi phải trở về một chút"
Cùng nhau này là thế nào a?


Nhìn biểu tình囧 囧của Lam Cảnh Dương, Công Tôn Cẩm hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?".
"Không có". Anh lập túc trở nên nghiêm túc, nhìn hai đứa nhỏ nghỉ ngơi cách đó không xa: "Có lẽ, chúng ta không nên đưa bọn nhỏ trở về".
"Tại sao?". Công Tôn Cẩm trầm giọng hỏi.


"Anh nhìn chúng đi. Một đứa đang chơi đùa, một đứa bên cạnh ngồi ăn vặt. Hai đứa đều đang cười rất vui vẻ, giống như những đứa trẻ bình thường khác. Thế nhưng, khi ở nhà, bọn chúng chưa từng có biểu hiện giống vậy"


Quay đầu cẩn thận nhìn, Công Tôn Cẩm nói: "Tôi cũng có cảm giác, sau khi bọn nhỏ theo chúng ta tới đây, hai đứa thực sự rất vui vẻ. So với lúc ở nhà, rất... cẩn thận".


Lam Cảnh Dương bỗng nhiên cười khổ: "Khi người xung quanh khi biết được âm thanh của tôi có khả năng thôi miên đều trở nên khẩn trương hơn. Ba mẹ bắt đầu che chở kỹ càng càng, không để cho tôi đơn độc đi ra ngoài. Khi đó, tôi rất ghét gặp người lạ, chỉ có ở nhà mới cảm thấy an toàn, cảm thấy thả lỏng. Nếu như bọn nhỏ biết được năng lực của bản thân, hẳn phải cảm thấy nhà mới là nơi an toàn nhất. Vậy tại sao bọn chúng lại càng khẩn trương như vậy?".


Ánh mắt Công Tôn Cẩm không thể rời khỏi khuôn mặt Lam Cảnh Dương, đối phương tiến lên một bước, anh cũng theo sát phía sau. Thanh âm Cảnh Dương trầm thấp, thoáng có chút khẩn cầu nói: "Công Tôn, đừng đưa bọn nhỏ trở về".


Này là đang cầu xin anh sao? Công Tôn Cẩm cảm thấy rất kinh ngạc, quay đầu nhìn hai đứa nhỏ như có chút đăm chiêu.
"Cậu cũng biết, nếu như bọn nhỏ trở về, vụ án sẽ có tiến triển mới"


Lam Cảnh Dương nhếch miệng: "Tôi biết chuyện này khó lòng chiếu cố. Muốn phá án hay sức khỏe của bọn nhỏ, tôi chỉ có thể quan tâm một. Hiện tại, tôi vẫn là cấp dưới của anh nên sẽ nghe theo mệnh lệnh. Lựa chọn của anh thì sao? Vụ án, hay bọn trẻ?".


Đúng là một gánh nặng a. Công Tôn Cẩm bật cười, thản nhiên đáp: "Tôi giống người máu lạnh đến vậy sao? Cứ như lời cậu nói đi, tạm thời đừng đưa bọn trở về. Tôi sẽ liên hệ đến bệnh viện, mau chóng trị liệu cho bọn chúng".


Nghe vậy, ánh mắt Lam Cảnh Dương lóe lên một tia vui sướng. Vụng trộm cầm tay Công Tôn Cẩm, nói: "Cám ơn.






Truyện liên quan