Chương 90

Mười giờ sáng, y tá đến đổi thuốc hạ sốt cho Lạc Nghị Sâm. Tay cô vừa chạm đến cổ tay cậu, bỗng nhiên bị bóp chặt!
Y tá giật mình la lên, hai y tá khác khác vội vàng chạy tới hỗ trợ kéo tay cô ra khỏi vòng kèm kịp.


Cậu nằm trên giường, hai mắt trợn tròn, ánh mắt không có tiêu điểm. Người lớn tuổi hơn bận rộn không ngừng khuyên bảo, nói cậu đang ở bệnh viện, nơi này rất an toàn. Thả lỏng, thả lỏng!


Khoảng ba giây sau, Lạc Nghị Sâm mới ý thức được mình đang ở đâu. Nhìn đến vẻ mặt kinh hãi của y tá đang đau đến phát khóc, cậu liền lập tức buông lỏng, nói lời xin lỗi.


Chuyện thế này không phải lúc nào cũng xảy ra, các y tá bộn bề công việc, an ủi cậu vài câu cũng chẳng để trong lòng. Nhưng Lạc Nghị Sâm lại không thể tiêu tan.
Rất lâu rồi cậu không khẩn trương như vậy, tấn công người khác trong trạng thái hoàn toàn không thanh tỉnh, dứt khoát rất tệ!


Kỳ thực, tình trạng của Lạc Nghị Sâm coi như ổn định, cơn sốt đã rút, chỉ là cảm giác thân thể có chút suy yếu, ngược lại tinh thần rất tốt. Cậu thay quần áo rồi đi tìm Miêu An và Tưởng Binh, trông ra có vẻ hai người họ thê thảm hơn nhiều.


Miêu An bổ nhào lên vai cậu khóc lớn, nước mắt nước mũi cọ tùm lum. Lạc Nghị Sâm an ủi cô vài cậu, để Miêu An ngồi xuống trấn tĩnh lại.
"Mấy ngày nay không ngủ?". Lạc Nghị Sâm đưa mắt nhìn Tưởng Binh.




Người kia khoanh chân ngồi trên ghế, cúi đầu, tóc mái dài che khuất vầng trán cùng ánh mắt, chỉ lộ ra cái nhếch môi cùng quầng thâm dày đặc. Tưởng Binh không để ý đến lời hỏi han của Lạc Nghị Sâm, chăm chú cắm đầu vào công việc.


Thấy vậy, cậu cũng không đành lòng quấy rầy thêm nữa. Nói thế nào, Tưởng Binh tựa hồ cũng không quá giống với người bình thường.


Miêu An ngồi cạnh thút tha thút thít, kéo tay áo cậu chùi chùi vài cái, khuôn mặt lấm lem khiến Lạc Nghị Sâm không nhịn được cười: "Được rồi, còn chưa khóc xong? Không phải tôi vẫn còn sống sờ sờ sao, đâu có thiếu mất cái tay, cái chân nào".


Miêu An lau đi nước mũi trên mặt, mở miệng câu đầu tiên liền nói: "Hiểu Thịnh đã đến, mượn phòng thẩm vấn Vương Đức ở chỗ đội trưởng Cố".
"Mấy người Công Tôn tỉnh chưa?"


Miêu An lắc đầu: "Những người khác thì không sao nhưng bác sỹ nói, vết thương của đội trưởng rất nặng, cho dù tỉnh lại cũng không thể xuất viện ngay. Tôi đã liên hệ với người của ta, chiều nay sẽ đưa đội trưởng trở về". Dứt lời, cô cẩn thận lôi một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra đặt lên tay Lạc Nghị Sâm: "Thiết bị khống chế kết hợp, đã thu hồi lại".


Cậu cầm lấy, ngẩn người nửa ngày mới hỏi: "Ai đưa chúng tôi đến bệnh viện?".


Miêu An không hề nghĩ ngợi liền đáp: "Tần Bạch Vũ. Anh ấy theo dõi Thẩm Hạo đến gần khu vực công trường, bất ngờ nghe thấy tiếng kêu của Chử Tranh nên lập tức đuổi tới, phát hiện mọi người bất tỉnh dưới mặt đất". Nói tới đây, Miêu An liền ủi xìu: "Bọn nhỏ cũng mất tích, ngay dưới mí mắt của Hiểu Thịnh khiến Hiểu Thịnh rất tức giận".


Nghe tin bọn nhỏ mất tích, Lạc Nghị Sâm một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Giờ mới nhớ ra, Thẩm Thiệu rốt cuộc đã ở nơi nào. Tối qua chắc hẳn anh đã xuất hiện gần hiện trường, vì sao không thấy bóng dáng? Nếu nói nửa đường bởi vì lý do nào đó mà buông tha Vương Bình Cửu, như vậy, lý do này nhất định vô cùng quan trọng.


Có lẽ, Tần Bạch Vũ biết.
Lạc Nghị Sâm trước đến xem xét tình hình của Công Tôn Cẩm. Anh được sếp nằm trong phòng bệnh cách ly, có hai y tá túc trực thường xuyên giám sát. Cậu sờ sờ trán Công Tôn Cẩm, độ ấm rất tốt, không có sốt cao. Ngược lại, quay lại hỏi Miêu An: "Cảnh Dương ở phòng bệnh nào?".


"Ba người còn lại ở lầu trên"
Nghe vậy, ánh mắt Lạc Nghị Sâm tối sầm, rốt cuộc không nói tiếp.
Miêu An cảm giác thấy có gì đó không đúng, đang muốn hỏi han thì Tưởng Binh bỗng nhiên xông vào: "Tìm ra rồi!".
"Ai?". Cậu khó hiểu hỏi.


Tưởng Binh không giải thích nhiều, giữ chặt Lạc Nghị Sâm kéo ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: "Chính là địa chỉ của kẻ đã gửi tin nhăn cho Vương Vân Phàm".


Nghe vậy, tinh thần Lạc Nghị Sâm cũng bừng bừng tỉnh táo. Cậu quay lại nói với Miêu An đang đuổi theo: "Cô ở lại chăm sóc đội trưởng, tôi sẽ đi cùng Tưởng Binh".


Chỉ có hai người tự nhiên không được việc. Trên đường, Lạc Nghị Sâm liên hệ cho đội trưởng Cố, bảo ông đem người thẳng đến địa chỉ đã định.
Nửa giờ sau, căn cứ tung tích Tưởng Binh truy được, bọn họ dừng lại gần một nhà máy công xưởng.


Tưởng Binh gửi địa chỉ vào di động từng người, giải thích tỉ mỉ: "Xung quanh không có bất cứ tín hiệu vô tuyến nào, đối phương hẳn là sử dụng tần số di động. Chúng ta tập trung quan sát tần suất đối phương, mặc kệ bọn chúng đi đến đâu, trên di động mọi người đều sẽ thấy hiển thị".


Đoàn người của đội trưởng Cố nghe xong trợn mắt há mồm.
Lạc Nghị Sâm lãnh tĩnh nói: "Vài người đứng thủ bên ngoài, còn lại theo tôi vào trong. Đội trưởng Cố, ông trước liên hệ cho người phụ trách nhà máy, tận lực đừng làm kinh động người dân"


Đội trưởng Cố gật đầu, tỏ vẻ đã thu xếp ổn thỏa, không có gì ngoài ý muốn. Vì thế, Lạc Nghị Sâm và Tưởng Binh mang theo vài người bắt đầu lặng lẽ lẻn vào.


Nhà xưởng tuy rằng không lớn nhưng khắp nơi đều lộ dấu hiệu tàn bại. Có thể thấy, công nhân làm việc ở đây rất ít. Cậu dẫn nhóm của mình đi đến nơi sâu nhất, Tưởng Binh chỉ phía nhà kho đối diện, nói: "Chính là chỗ đó".


Đội trưởng Cố gật đầu: "Tôi xung phong, các cậu ở phía sau. Nếu nghi phạm chống cự, trực tiếp bắn, chỉ cần không giết là được".


Đội trưởng Cố biết tối hôm qua người của nhất khoa hành động bị thương rất nặng, hiện đám người Công Tôn Cẩm vẫn còn nằm trong bệnh viện. Ông không dám xem nhẹ đối tượng mà bọn họ muốn bắt. Chẳng sợ có một tia phiêu lưu cũng không bằng lòng liên lụy người khác. Vì vậy, mấy thứ như nổ súng cảnh cáo, dứt khoát bỏ đi.


Trong lúc đội trưởng Cố còn đang thao thao bất tuyệt, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên nhìn thấy cửa nhà kho mở ra một khe hở nhỏ, bên trong như có bóng người đung đưa. Cậu vắt chân liền chạy, khiến đội trưởng Cố không kịp trở tay.
Cậu chạy gì a? Tôi còn nói chưa xong mà!!


Lạc Nghị Sâm đã vọt qua đó, đội trưởng Cố đành phải mang người theo sát phía sau.
Một cước đem cửa nhà kho đá văng, Lạc Nghị Sâm lên súng, nhắm thẳng ba người đối diện, hét lớn: "Giơ tay lên!".


Người của cảnh cục cũng lần lượt xông vào, Tưởng Binh đi cuối. Thấy rõ mặt đối phương liền bạo phát một câu: "Khốn nạn, sao lại là anh?".
Lạc Nghị Sâm cũng ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn họng súng ngắm thẳng Thẩm Thiệu!


Ánh mắt anh thực phức tạp, ai cũng đoán không ra giờ khắc này nhìn Lạc Nghị Sâm, trong lòng anh tột cùng đang nghĩ cái gì. Đi theo Thẩm Thiệu có hai người, một tóc vàng, một tóc đỏ. Hai người này hiển nhiên có chút quan hệ với Thẩm Thiệu, cũng không phải bọn họ muốn tìm mục tiêu.


Người đã chạy? Trực giác nói cho cậu biết. Vì thế, quay đầu hỏi Tưởng Binh: "Tín hiệu di động sao rồi?".
Tưởng Binh căm giận cắn răng: "Mất tín hiệu. ch.ết tiệt!".
Tín hiệu đã mất, chẳng khác nào không thể tr.a ra tung tích. Lạc Nghị Sâm thất vọng thu hồi súng, thần sắc không vui nhìn Thẩm Thiệu: "Sao anh tới đây?".


Thẩm Thiệu như thường nói: "Anh cũng đang tra". Đồng thời, cầm ra di động, đem ảnh mình và Lang Kỳ ôm nhau đưa cho Lạc Nghị Sâm xem.


Tấm ảnh này vốn dĩ là gửi cho Lạc Nghị Sâm, lúc ấy cậu còn nghĩ: Thẩm Thiệu cùng mình đang tại thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, không có khả năng trèo tường. Người gửi tin rốt cuộc có dụng ý gì?


Không cần hỏi, ảnh chụp nhất định là Công Tôn Cẩm gửi cho người kia. Cậu không thể cùng Công Tôn Cẩm so đo tính toán. Nhưng, nguyên nhân phía sau, nhất định phải khiến Thẩm Thiệu trả lời rành mạch.
Anh liếc mắt nhìn đám người của đội trưởng Cố, có chút lễ phép nói: "Xin tránh đường".


Đội trưởng Cố gặp qua Thẩm Thiệu vài lần, cũng biết một ít về người này. Lại xem tình hình trước mắt, cảm thấy bản thân hình như có chút dư thừa. Ông hạ lệnh cho cấp dưới, mau chóng rút lui.
Kể từ đó, nhà kho chỉ còn lại nhóm Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm cùng Tưởng Binh.


Thẩm Thiệu buông mắt, cư nhiên bày ra tư thái "Không liên quan gì đến tôi". Lạc Nghị Sâm không kiên nhẫn, hỏi: "Nói, tại sao anh tới đây?".
"Ảnh chụp được gửi đến S thị. Ở S thị có người dùng dãy số ảo trên internet gửi đến di động của em. Anh cho người tra, tìm được nơi này"


Hiển nhiên, Thẩm Thiệu thoát tội.
Lạc Nghị Sâm đánh giá nhà kho ước chừng rộng tám mươi mét, hỏi lại: "Mấy người đến đây lúc nào?".
"Sớm hơn bọn em ba phút"
Cậu giống như không nghe thấy anh trả lời, thản nhiên nói một câu: "Đây là cái quỷ gì vậy!".


Nhà kho không phải trống rỗng. Ở giữa có một chiếc bàn cũ kỹ, trên bàn đặt hai chiếc máy tính case, thế nhưng case máy đã biến đâu mất. Bên cạnh màn hình còn có một chiếc một chiếc gạt tàn đầy ụ. Lạc Nghị Sâm đeo găng tay, nhặt ra điếu thuốc còn hơn phân nửa.


"Điếu này tắt chưa được năm phút"
"Xem đi, tôi đã nói người kia chỉ vừa mới chạy"
Cậu quay đầu nhìn người đàn ông tóc vàng đang nói, đối phương lập tức hì hì tiến lên, vươn tay: "Xin chào, tôi là nhân viên kỹ thuật của sếp, cậu có thể gọi tôi Dennis".


Tên này vừa nhìn liền biết không phải loại người thành thật, Lạc Nghị Sâm cũng không muốn cùng hắn nói chuyện dây dưa, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiệu: "Mười một giờ tối hôm qua đến hai giờ sáng hôm nay, anh ở đâu?".


Dennis thấy Lạc Nghị Sâm không thèm nhìn mình, lại loi choi chen đến trước mặt Thẩm Thiệu, chắn mất tầm nhìn của cậu, nhe răng cười: "Cậu Lạc, tôi đối với cậu ngưỡng mộ đã lâu".
Lạc Nghị Sâm như cũ không phản ứng, lần này nghiêng bên trái, tiếp tục hỏi: "Lão Tứ nhà anh đâu?".


Dennis nhất quyết không buông tha, lại lần nữa ngăn trở tầm nhìn của Lạc Nghị Sâm: "Người thật so với trên ảnh đúng là đẹp hơn rất nhiều. Chúng ta kết bạn đi, Nghị Sâm".
Cậu rốt cuộc bị làm phiền, mất kiên nhẫn đem đầu Dennis đẩy sang một bên: "Anh là không muốn nói, hay không muốn cho tôi biết?".


Dennis bị đẩy lảo đảo, không đợi cho Lạc Nghị Sâm đi đến trước mắt Thẩm Thiệu lại lao lên chắn giữa. Lần này, hắn tươi cười có chút nghiền ngẫm: "Tôi đề nghị mọi người trước nên thăm dò tình huống nơi này. Các cậu chẳng phải có câu "Nghe người khác khuyên, ăn cơm no" sao?".


Lạc Nghị Sâm liếc mắt nhìn Dennis: "Cậu là ai?".
"Dennis"
"Nga... Bảo tàng khủng long Dennis gì gì đó"
"Đó là Denver!"
"Chẳng phải đều có một chữ "Den" sao?"
Dennis sửa lại cho đúng: "Thỉnh gọi tôi là Dennis".
Lạc Nghị Sâm không kiên nhẫn chậc lưỡi: "Tôi nói, Lông Vàng".
"Là Lông Đỏ!"


"Cậu rốt cuộc là cái gì?"
"..."
Nghị Sâm gọi Dennis là Kim Mao (lông vàng). Dennis đáp lại là Đan Mao (Đan – Den trong Dennis) dịch ra nghĩa là Lông Đỏ


Thẩm Thiệu cúi đầu, tay giơ lên khóe miệng, che đi ý cười không nhịn được. Lạc Nghị Sâm không thèm để ý sắc mặt trắng bệch của Dennis, trực tiếp đi đến trước mặt anh: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".


"Em muốn biết?". Thái độ Thẩm Thiệu có chút lạnh lùng, khẩu khí cũng nhiễm thêm phần ngạo mạn.
Khả năng bởi vì quá hiểu tính cách người nọ, Lạc Nghị Sâm cũng không buồn để tâm vẻ ngoài xa cách, cười lạnh hỏi: "Anh dám nói?".
"Phép khích tướng, vô dụng"
"Anh quá xem trọng bản thân mình rồi"


Nghe vậy, Thẩm Thiệu hơi hơi nhướn mày, bỡn cợt nhìn cậu: "Em rất thông minh, chẳng lẽ không nhìn ra sao? Hay là, anh đã quá xem trọng em?".
Lạc Nghị Sâm không vội không nháo, cư nhiên chuyển thân, hai tay chộp lấy vạt áo kéo lên, đem toàn bộ mông lộ ra ngoài, không lạnh không nóng nói: "Xem mông của tôi thì có".


Thẩm Thiệu nghiến răng soàn soạt. Hai khối thịt căng tròn nhún nhún, ánh mắt anh đã phát ra nhiệt hỏa. Dennis một bên không biết sống ch.ết chạy đến góp lời: "Thật yêu diễm!".


"Ra ngoài!". Thẩm Thiệu động chân khí, trực tiếp đá văng Dennis và người tóc đỏ ra khỏi nhà kho. Kỳ quái là: Lạc Nghị Sâm cũng đem Tưởng Binh đẩy ra phía ngoài, thấp giọng bảo: "Chờ tôi".
Người kia còn đang dò tìm tín hiệu di động biến mất, hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì.


Lạc Nghị Sâm trở lại, bước đến trước mặt Thẩm Thiệu: "Không còn ai nữa, nói đi".
Anh lôi di động, mở phần mềm, điểm đỏ bên trong đã biến mất, lưu lại một biểu tượng khu vực cùng đường cong giăng khắp nơi. Anh đưa điện thoại cho cậu xem: "Tối qua, vì sao không làm đến cùng?".


Ánh mắt Lạc Nghị Sâm ảm đạm, biểu tình cũng có chút khó chịu. Cậu biết Thẩm Thiệu đang hỏi gì, đơn giản chính là muốn biết, cậu đã đào một cái hố, vì sao không đợi cho anh nhảy vào.


Thẩm Thiệu cũng rất thông minh, chỉ là không giống với kiểu thông minh của cậu. Lạc Nghị Sâm đã nắm chắc được kế hoạch lừa gạt Thẩm Thiệu, người kia rồi sẽ suy nghĩ cẩn thận là ai giăng bẫy mình. Kỳ thật, cậu đặc biệt muốn xem xem, sau khi biết được bị cậu lợi dụng, Thẩm Thiệu sẽ có biểu hiện gì.


Đáng tiếc, có một số việc khiến Lạc Nghị Sâm buông tay. Có lẽ chuyện này liên quan đến đoạn tình cảm đã qua của hai người, cũng có thể là do quan niệm đạo đức cá nhân của riêng mình cậu. Cho dù có dùng bao nhiêu lý do bao biện chăng nữa, nguyên nhân chân chính khiến Lạc Nghị Sâm buông tay, chỉ mình cậu biết.


"Tôi không thích đùa giỡn với người thông minh". Lạc Nghị Sâm nghiêm túc nói: "Tôi đã nghĩ thông rồi, ban đầu thực sự là muốn lợi dụng anh, nhưng sau đó thì sao, hai ta vẫn chìm vào một cái vòng luẩn quẩn. Lúc trước tôi đã nói, chúng ta xong, triệt để xong. Cho nên, mấy loại chuyện như thế này nên thôi đi. Dư thừa".


Một hồi nói ra không khí bỗng nhiên yên lặng, không có khiêu khích cũng không có chê cười. Nhưng nghe vào lỗ tai Thẩm Thiệu lại tựa như một khúc xương cá mắc trong cổ họng, lấy không ra, nuốt không trôi. Anh hận không thể đem người trước mặt một ngụm cắn một ngụm, nhai đi nhai lại nuốt vào trong bụng.


Nếu hỏi Lạc Nghị Sâm giỏi nhất cái gì? Thẩm Thiệu sẽ nói: Công phu chọc giận người khác tuyệt đối đứng đầu!


Hôm nay, không biết tâm tình Thẩm Thiệu tốt hay xấy, cư nhiên không đáp lại. Anh đổi đề tài, nói: "Tối qua anh theo dõi Vương Bình Cửu. Em có trông thấy? Cao khoảng một mét tám mươi, dáng người rất gầy, mặc áo chùm kín, mang mũ và khẩu trang".


Mệt Lạc Nghị Sâm đã quen lý giải ngôn ngữ của Thẩm Thiệu, đổi thành người khác khẳng định nghe không hiểu nổi. Cậu trong lòng đánh dấu chấm hỏi: "Ý anh muốn nói, người này tiếp xúc với Vương Bình Cửu?".


"Mặt đối mặt, khoảng cách năm mươi mét". Thẩm Thiệu châm một điếu thuốc: "Không đến một phút đồng hồ liền đi. Anh bám đuôi, mười phút sau bị hắn phát hiện. Biến mất trong hư không? Ừm, có lẽ gọi là vậy".


Lạc Nghị Sâm càng nghĩ càng cảm thấy, người thần bí mà Thẩm Thiệu nói rất có khả năng chính là kẻ khống chế quái vật. Cũng là người mà Công Tôn Cẩm cảnh cáo cậu trước khi ngất đi.
Nghị Sâm, chạy mau! Có người đến.


Lúc ấy, Công Tôn Cẩm đối mặt với cậu. Nói cách khác, khi đó kẻ kia đứng ngay phía sau mình.
Nghĩ thế, Lạc Nghị Sâm lại hỏi: "Trừ mấy thứ này, anh còn trông thấy gì nữa không?".
Thẩm Thiệu khơi mào, nhìn thẳng Lạc Nghị Sâm: "Không có".


"Nói dối!". Lạc Nghị Sâm không chút do dự đáp: "Đừng nghĩ gạt tôi, tôi nhìn được ra câu nói nào của anh là giả, câu nào là thật".
Thẩm Thiệu thực buồn bực, em ấy làm sao nhận ra?


Cậu thản nhiên: "Tuy rằng thời gian chúng ta bên nhau không lâu, thế nhưng tôi đây có một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh chuyên môn giám sát anh".
Thẩm Thiệu bỗng nhiên đến gần cậu, đè thấp âm thanh: "Hai bộ máy tính của anh đã biến mất. Bên trong đều là dữ liệu điều tr.a em muốn".


Lạc Nghị Sâm nghe vậy, biến sắc: "Anh cư nhiên cũng có lúc gặp phải chuyện này?".
"Tối qua tại chung cư. Thừa dịp anh không có nhà, dùng chìa khóa mở cửa"
Khốn khiếp! Mắt Lạc Nghị Sâm chớp mạnh: "Đối phương nắm rõ nhất cử nhất động, có thể thấy hắn ta quan sát anh đã lâu, anh thật sự không phát hiện?!".


"Thuận tiện bắt cóc luôn Sử Nghiên Thu"
"Khẳng định không phải Thẩm Hạo làm"


"Cũng chưa chắc". Thẩm Thiệu không dấu vết tiến lên một bước, thanh âm ép tới càng trầm: "Sau khi anh gặp Vương Bình Cửu, cho dù Thẩm Hạo không xác định, hắn cũng sẽ có dự kiến. Bước tiếp theo, anh muốn đối phó chính là hắn, giữ lại Sử Nghiên Thu đối với hắn chỉ thêm tai họa".


Lạc Nghị Sâm đem phân tích của Thẩm Thiệu suy nghĩ một lần, lắc đầu: "Phân tích của anh chỉ là mặt ngoài. Không có chứng cứ xác thực mười phần nắm chắc, Thẩm Hạo chắc chắn không dám động. Chung cư kia trừ anh ra chỉ hắn mới có chìa khóa, người trộm máy tính không phá cửa, chờ anh phát hiện, khẳng định người anh hoài nghi đầu tiên là hắn. Thẩm Hạo tuy không thông minh nhưng cũng không ngốc. Huống hồ, Sử Nghiên Thu là người của hắn, chỉ cần hắn nói, Sử Nghiên Thu hoàn toàn có thể mang máy tính của anh đi".


Không đợi cho cậu dứt lời, Thẩm Thiệu lại tiếp tục: "Nếu Sử Nghiên Thu và Thẩm Hạo là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ chủ tớ? Lợi, hại chưa rõ, trước muốn tự bảo vệ".
Câu này của Thẩm Thiệu khiến Lạc Nghị Sâm nảy ra ý nghĩ mới, chỉ là trước mắt không có chứng cứ chứng minh.


Nhưng, Thẩm Thiệu nói vậy, chín phần là đã tìm được chứng cứ. Nghĩ thế, Lạc Nghị Sâm giương mắt nhìn thẳng vào anh...


Lúc này mới nhận ra, hai người cách nhau rất gần. Này là tới lúc nào? Lạc Nghị Sâm nghiến răng, thầm nghĩ: Mẹ nó, thương lượng vụ án với anh đều đã thành thói quen. Thật đúng không có tiền đồ!
Cậu buồn bực đẩy anh ra: "Quy củ một chút, đừng có gợi đòn!".


Dennis dán vào mặt tường thẳng trợn trắng mắt, tâm nói: Hai người mà không ở cùng nhau, Thượng đế chắc sẽ khóc mất!


Thẩm Thiệu như cũ vẫn là thái độ không đau, không ngứa, càng không đem kháng cự của Lạc Nghị Sâm để vào tầm mắt. Dập tắt mẩu thuốc, anh hỏi: "Lúc Sử Nghiên Thu bị đem đi, có gọi cho Bạch Vũ. Muốn hiểu rõ thêm, cứ tìm cậu ấy".


Lạc Nghị Sâm nhe răng hừ lạnh cười: "Thẩm thất thiếu gia, khả năng đánh trống lảng của anh thực kém cỏi. Hôm nay, anh không đem sự việc tối qua nói cho rõ ràng thì đừng có hòng rời khỏi đây!".
Thẩm Thiệu âm thầm cắn răng – Người này thật tinh!


Bất quá, Lạc Nghị Sâm sẽ không cho qua việc của Sử Nghiên Thu. Cậu nói với Thẩm Thiệu, đằng nào anh cũng chạy không thoát lòng bàn tay mình, chi bằng cùng nhau đi tìm Bạch Vũ.


Nếu đổi là lúc khác, Thẩm Thiệu nhất định sẽ phi thường vui vẻ để Lạc Nghị Sâm "theo dõi", nhưng hiện tại, anh thật không có tâm tư. Tối qua không tìm được Thẩm Hạo đã có chút nóng vội, huống chi còn phải đến gặp Vương Khang, Vương Kiện. Mặc kệ thế nào, hiện tại không thể nghe theo Lạc Nghị Sâm được.


Nhưng mà, trước mắt không phải là chuyện mà anh có thể lựa chọn. Thái độ Lạc Nghị Sâm rất rõ ràng, nếu không nói thật, chúng ta nhất định sống ch.ết một phen!
Thẩm Thiệu bất đắc dĩ đành phải cùng Lạc Nghị Sâm đi tìm Tần Bạch Vũ.


Sau khi rời khỏi nhà kho, cậu liền trông thấy Tưởng Binh tức giận đến nỗi đập tan Notebook. Lạc Nghị Sâm đến khuyên vài câu khiến cho Tưởng Binh bình tĩnh trở lại. Theo sau dặn dò: "Trước để người đến phong tỏa hiện trường. Anh mau đi tìm quản lý công xưởng, hỏi lại một chút tình huống trong kho. Người kia ở đây ít nhất ra vào ba, bốn lần, hẳn sẽ có người trông thấy hắn".


Thủ chiến thất bại, không có nghĩa là bọn họ không có cơ hội phản kích. Tưởng Binh trấn tĩnh, vội vàng bận rộn đi tìm quản lý công xưởng.
Bên kia, Thẩm Thiệu tiếp tục phân phó công việc cho Dennis và người đàn ông tóc đỏ. Quay đầu, hỏi Lạc Nghị Sâm: "Ngồi xe anh, hay xe em?".
"Chân tôi đạp được ga sao?"


Như vậy rất tốt -- Anh nghĩ.






Truyện liên quan