Chương 96

Đoàn xe đi được nửa đường chạy tới S thị, Công Tôn Cẩm mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lam Cảnh Dương. Anh tính toán một chút thời gian, hẳn là Lạc Nghị Sâm gọi đến liền vươn tay, ý bảo người kia chuyển máy.


Tuy rằng không thể mở miệng, Lam Cảnh Dương vẫn dùng ánh mắt cảnh cáo anh -- Thành thật một chút!
Đối phương khẽ mỉm cười: "Đưa tôi, là việc quan trọng".


Lạc Nghị Sâm không nghĩ tới Công Tôn Cẩm còn tỉnh, khi nghe được giọng anh liền có chút ngẩn người. Công Tôn mệt mỏi thúc dục hai câu, cậu mới hồi phục tinh thần, thuật lại sự việc xảy ra đêm nay.


Nghe tin Sử Nghiên Thu ch.ết, anh chỉ thổn thức một tiếng, cũng không ngắt lời. Cuối cùng hạ mệnh lệnh: "Tạm thời đem năm người kia kia áp giải về chỗ đội trưởng Cố. Mọi người nghỉ một giấc, ngày mai toàn bộ trở về S thị". Nói xong, do dự vài giây: "Nghị Sâm...".


Không đợi anh nói hết lời, Lam Cảnh Dương đã một phen đoạt lấy điện thoại, cắt đứt liên hệ! Ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, đưa cho Công Tôn Cẩm xem:
[Anh còn dư thừa tinh lực an ủi Nghị Sâm? Lập tức đi ngủ!]


Công Tôn Cẩm bất đắc dĩ cười cười, biết nghe lời phải, nhắm hai mắt lại. Lúc này mới khiến Lam Cảnh Dương có chút vừa lòng. Cậu tiện tay, gửi cho Lạc Nghị Sâm một tin nhắn.
[Chú ý an toàn, về rồi lại gặp]
"Đội trưởng nói sao?". Chử Tranh hỏi.
"Ngày mai trở về, tất cả mọi người"




Tưởng Binh ngồi bên cạnh không mở nổi mắt, lơ mơ nói: "Nghị Sâm, trước về bệnh viện, vết thương trên chân nếu không để ý sẽ thành tật".


"Tôi đi cùng cậu ấy". Chử Tranh không để Lạc Nghị Sâm có cơ hội phản đối, nhìn chằm chằm cậu, nói: "Vừa lúc tôi cũng muốn thăm Tần Bạch Vũ, tiện thể đưa cậu đi luôn".


Lạc Nghị Sâm vốn muốn giành quyền tự chủ, chợt thấy Tư Mã Tư Nam ngồi ghế phó lái tựa hồ đang quở trách, đành phải nhận mệnh, ngoan ngoãn nghe lời.
Vì thế, sau khi an bài tốt cho mấy tên phạm nhân, Tưởng Binh cùng Tư Mã Tư Nam trở về khách sạn đánh một giấc, còn Lạc Nghị Sâm cùng Chử Tranh đi đến bệnh viện.


Đẩy cửa phòng Tần Bạch Vũ, Chử Tranh khoát tay ra hiệu, ý bảo quản lý không cần lên tiếng, rồi rón rén đi đến cạnh giường, sờ sờ trán Tần Bạch Vũ.
"Buổi tối lại sốt nữa sao?". Chử Tranh thấp giọng hỏi.


Quản lý trả lời: "Không có, tình hình hiện tại đã ổn định. Bác sỹ nói chỉ cần theo dõi thêm một ngày, nếu không có gì liền có thể xuất viện".
"Được rồi, cậu trở về đi. Tôi ở lại, mai chín giờ sáng lại đổi ca"


Quản lý phi thường nguyện ý trở về hưởng thụ giấc ngủ, bất quá, trước khi đi có nói: "Thư ký Tần tỉnh lại một lần, hỏi cậu tới chưa".
Cả ngày mệt gần ch.ết, nghe được một câu như vậy, tất cả cảm giác mệt nhọc giống như trôi hết. Chử Tranh tiễn chân quản lý, sau đó trở lại cạnh Tần Bạch Vũ.


Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng màu cam nhẹ nhàng phủ xuống gương mặt người kia, Chử Tranh thầm nghĩ: Đây chính là yêu đi? Chỉ cần nhìn thấy, tất cả mệt mỏi bao nhiêu cũng đáng.


Nếu so sánh với Chử Tranh, Lạc Nghị Sâm bên này ngược lại chẳng khác nào rơi xuống hầm băng. Bác sỹ khoa chỉnh hình ra tay không khoan nhượng, Lạc Nghị Sâm la đến quỷ khóc thần sầu.
Ông còn buồn bực quở trách, hỏi cậu còn muốn cái chân này không? Nếu không muốn, để ông trực tiếp cắt đi cho rồi ;_;


Lạc Nghị Sâm bận rộn xin lỗi rối rít, cam đoan sẽ không bao giờ chạy loạn nữa. Bác sỹ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin tưởng, gọi tới một hộ sỹ cao tao vạm vỡ, ra lệnh trông coi nghiêm ngặt!


Một ngày trôi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra. Thẩm Hạo, Thẩm Thiệu, còn có Sử Nghiên Thu. Mà trên thực tế, sau khi đặt lưng xuống giường, cậu chỉ nghĩ đến hai chuyện:
Một – Thẩm Hạo nói, Thẩm Thiệu không phải em trai của hắn. Chẳng lẽ Thẩm Thiệu không phải người nhà họ Thẩm?


Hai – Sử Nghiên Thu trước khi ch.ết nói "Đại", rốt cuộc là cái gì "Đại"?.
Hai chuyện này không có một chút manh mối khiến Lạc Nghị Sâm như muốn lạc vào mê cung. Nghĩ, nghĩ không ra, nhìn, nhìn không thấy, trong vô thức liền tiến vào mộng đẹp.


Mười giờ sáng, Chử Tranh thông báo với Tần Bạch Vũ một vài sự kiện, sau đó vội vàng chạy đến phòng bệnh của Lạc Nghị Sâm để cả hai lập tức xuất phát trở về S thị.


Nào ngờ, hộ sỹ nói cho cậu biết, Lạc Nghị Sâm đã đi từ lúc sáu giờ. Lúc rời khỏi đây cũng mang theo toàn bộ đồ đạc cá nhân.
Chử Tranh buồn bực, tên ch.ết tiệt này sáng sớm ngày ra đã đi đâu vậy?


Cảm thấy có chút lo lắng, Chử Tranh liên hệ Tư Mã Tư Nam, kết quả người kia cũng không biết. Ngược lại, lật ra điện thoại của Tưởng Binh lại nhận được một tin nhắn lúc bảy giờ sáng, là số của Lạc Nghị Sâm.
[Đúng mười giờ rưỡi, tôi sẽ trở về khách sạn tập hợp. Mọi người không cần tìm]


"Cậu ấy nhắn vậy đó". Tưởng Binh đem điện thoại đưa cho Tư Mã Tư Nam, thuận tiện bổ sung một câu: "Sẽ không đi tìm Thẩm Thiệu tính sổ chứ?".


Vốn Tư Mã Tư Nam còn chưa tính tới khả năng này, bị Tưởng Binh nhắc nhở, trong lòng có chút lộp bộp. Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở, Miêu An thần sắc tiều tụy lảo đảo bước vào, vẫy tay nói: "Không, Tiểu Sâm Sâm không có đi tìm Thẩm Thiệu".
Tư Mã Tư Nam hơi nhíu mày: "Sao cô biết?".


"Tôi?". Miêu An mắt nhắm mắt mở, hồi lâu mới lấy lại được tiêu cự: "Đừng có hỏi tôi, để tôi ngủ hết thập kỷ rồi hãy hỏi".


Tưởng Binh vội vàng đi qua, đỡ Miêu An. Tiểu nha đầu nghiêng người, khoác tay lên vai đối phương, triệt để thiếp đi. Người kia chậc lưỡi: "Tiểu An ít nhất đã hai ngày đêm không ngủ, đợi người tỉnh dậy rồi nói".


Không tính Miêu An là tính huống gì, chuyện Lạc Nghị Sâm mất tích cũng đủ khiến cho cả đoàn lo lắng. Tư Mã Tư Nam gọi tới Lạc Nghị Sâm, hai số đều tắt máy. Tưởng Binh một bên chăm sóc Miêu An, thầm nghĩ: Cậu ấy mà mở điện thoại, Chử Tranh còn phải hỏi anh sao?


Ngẫm lại, Tưởng Binh cũng thực lo lắng. Lạc Nghị Sâm không tìm Thẩm Thiệu, vậy rốt cuộc là chạy tới nơi nào?


Ở một góc hẻo lánh mặt trời không chiếu tới, trên mặt cỏ vàng đọng lại chút tuyết chưa tan. Chiếc xích đu đung đưa dưới tán cây lớn, ghế gỗ mộc mạc đặt hững hờ. Thầy Trần ngồi trên xích đu, hai chân phủ chiếc chăn lông thật dày. Bên cạnh ông, là Lạc Nghị Sâm. Bưng chén trà nóng tỏa hương nghi ngút, cậu gác cái chân bị thương lên bệ gỗ, thầy Trần liền lấy chăn bao lại.


Tám giờ sáng, Lạc Nghị Sâm đã đến gõ cửa. Một già một trẻ, một trong một ngoài cứ thế đứng nhìn. Thầy Trần từ mờ mịt đến sửng sốt, lại từ sửng sốt đến vui mừng, bắt lấy cánh tay cậu, kích động không nói nên lời.
Bởi vậy có thể thấy, ông biết cậu.


Bị thầy Trần kéo qua bậu cửa, Lạc Nghị Sâm vấp đúng chân đau, hổn hển một hơi. Ông lúc này mới phát hiện, trên chân của cậu bó thạch cao, nhất thời hoảng sợ.
"Không bị gãy xương". Cậu cười ngây ngô, "Bác sỹ chê con không thành thật nên mới cố tình làm vậy đó".
Thầy Trần nghe xong, bỗng bật cười.


Một già một trẻ ngồi trong phòng khách, ông lão tỉ mỉ đánh giá cậu một lượt, mở miệng: "Lần trước nhìn thấy, con còn đang học trung học. Nhoáng một cái đã lớn thật rồi, năm nay hai mươi lăm đi?".
"Hai mươi sáu". Cậu đáp.


Thầy Trần hồ nghi ngẩn người: "Hai sáu? Nga, phải phải, là hai sáu. Xem ta này, lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng kém".


Lạc Nghị Sâm không phải đến ôn chuyện nhận thân, nhưng ngại mặt mũi, cũng phải khách sáo vài lời. Việc này không quan trọng, chừng mười phút là đủ. Thầy Trần tựa hồ hiểu được ý cậu, hỏi: "Nghị Sâm, con tìm ta là vì Ứng Long kết hợp phải không?".


"Phải". Lạc Nghị Sâm gật đầu: "Nhưng mà, cũng không hoàn toàn là vậy. Ông, con muốn biết, ông nội con có phải cũng từng tiếp xúc Ứng Long kết hợp?".


Vấn đề cậu hỏi hoàn toàn không nằm trong dự kiến của thầy Trần. Vì vậy, khuôn mặt già nua có chút sợ đến ngây người. Lạc Nghị Sâm cũng không phải đến bức cung, càng không có chuyện dùng mánh khóe để lừa gạt ông, cậu thẳng thắn nói: "Con biết ông quen biết Tư Mã Tư Nam, cũng đã gặp qua Thẩm Thiệu. Cho nên con nghĩ, ông nội con hẳn có liên quan đến Ứng Long kết hợp".


"Sao lại nói vậy?". Thầy Trần có chút không hiểu.


"Kỳ thật, chỉ cần phân tích một chút là có thể nhìn ra". Lời nói của Lạc Nghị Sâm mang theo tôn kính: "Trong trí nhớ của con không có ông, dĩ nhiên cũng không biết ông với ông nội con là bạn bè tốt. Lần đầu tiên nghe nói là qua miệng Tư Mã Tư Nam, biết ông là người quyên tặng Ứng Long kết hợp cho bảo tàng Q thị. Cho nên, con có làm chút điều tra. Thực trùng hợp, ông nội con mất ngày 14 tháng 11, ông liền quyên tặng kết hợp cho bảo tàng ngày 18".


Nếu nói, sự trùng hợp về mặt thời gian khiến Lạc Nghị Sâm suy nghĩ nhiều, vậy việc thầy Trần tìm đến Tư Mã Tư Nam là muốn xác nhận điều gì.


Thám tử tư đầy rẫy la liệt, vì sao cố tình tìm tới anh ta? Được rồi, đổi cách nghĩ khác. Tư Mã là bạn vong niên với ông nội, thầy Trần cũng là bạn tốt của ông, ba người tất nhiên sẽ có một chút quan hệ.
Ông nội trước khi mất từng gửi cho Tư Mã hai bưu kiện.


Ông nội qua đời được bốn ngày, thầy Trần liền đem kết hợp hiến tặng cho bảo tàng địa phương.
Năm tháng sau, vào ngày 8 tháng 4, kết hợp bị trộm mất. Thầy Trần liên kết với các ban ngành liên quan toàn lực điều tr.a giải quyết vụ án, đồng thời tìm đến Tư Mã Tư Nam.


Sau đó, Tư Mã Tư Nam lại nói ra chuyện thầy Trần thuê anh điều tr.a kết hợp. Nhưng từ ngày đó đến nay, hành động của anh đều vây quanh người nhà họ Thẩm. Liền nói: Trong vụ án kết hợp, người nhà họ Thẩm chính là nhân vật trọng yếu.


Tiếp theo, bọn họ đi đến Q thị, thầy Trần gặp mặt Thẩm Thiệu. Nếu nói không lén lút thì chính là lừa mình gạt người.
Tổng hợp những phân tích trên: Kết hợp, ông nội, thầy Trần, Tư Mã Tư Nam, người nhà họ Thẩm. Đây đích xác là một manh mối hoàn chỉnh.


Nghe xong phân tích của Lạc Nghị Sâm, thầy Trần trợn mắt há mồm.
Cậu cầm ấm lên, rót cho ông một ly trà: " Ông nội con từng nói "Rượu đầy, trà nửa", con cuối cùng vẫn là thích đem trà đổ đầy, uống cho nóng miệng. Ông nội nói con là trâu ăn mẫu đơn, không hiểu được phẩm vị".


Đôi lời chuyện phiếm đã đem sửng sốt trên khuôn mặt già nua nhạt đi vài phần. Ông kinh ngạc nhìn đứa trẻ trước mắt, bình thản, lịch sự, tao nhã, hoàn toàn không hề ăn nhập với một Lạc Nghị Sâm khôi hài, hiếu động mà Tư Mã Tư Nam miêu tả.


Giờ phút này, trên người Lạc Nghị Sâm, thầy Trần phảng phát như thấy bóng dáng Lạc Thì.
Thoải mái, chỉ tồn tại trong một hơi thở. Ông cười cười gạt ấm trà sang: "Lão Lạc thích nhất là ngồi dưới tán cây uống trà hoa cúc, chỗ này của ta vẫn còn lưu lại một ít. Đi thôi, chúng ta ra vườn uống trà".


Thầy Trần cũng không đỡ Lạc Nghị Sâm, để cậu vào vườn chờ trước. Năm, sáu phút sau, ông mới đem một ấm trà phao hoa cúc đi ra, thuận tiện mang theo một tấm chăn dày.


Nhắc đến chuyện cũ với Lạc Thì, thật sự là mấy ngày đêm cũng không hết. Thầy Trần nhớ lại đủ chuyện năm đó, rồi lại nói lão Lạc ra đi quá sớm.
Lạc Nghị Sâm vô thanh thở dài.


"Không nói mấy chuyện này nữa". Nhận thấy tâm tình của Lạc Nghị Sâm suy sụp, ông liền đổi đề tài khác: "Nghị Sâm, có một số việc ta không biết nói với con liệu có tác dụng gì, cho nên, cũng không kể qua với bất cứ ai. Kể cả Tư Mã và Thẩm tiên sinh".
Tinh thần cậu rung lên, ánh mắt lấp lóe nhìn ông.


Thầy Trần chậm rãi nói: "Kỳ thật, Ứng Long kết hợp là ông nội con giao cho ta".
Sửng sốt, đã không đủ để hình dung tâm trạng cậu lúc này. Rất may Lạc Nghị Sâm kịp khống chế biểu tình, như thường nhìn thầy Trần, chờ câu kế tiếp.


"Đại khái khoảng ba tháng trước khi Lạc Thì gặp chuyện không may đi". Ông khép hờ mắt, giống như đang cố nhớ lại: "Ông ấy đưa ta một hộp gấm, bên trong chính là Ứng Long kết hợp. Lạc Thì nói muốn nhờ ta cất giữ, ít ngày nữa sẽ có người tới lấy. Thế nhưng, ba tháng trôi qua, chúng ta vẫn không liên hệ. Buổi tối mấy ngày trước khi Lạc Thì gặp chuyện, ta nhận được một cuộc điện thoại. Lạc Thì nói với ta, nếu như ông ấy chẳng may xảy ra chuyện, nhờ ta quyên tặng Ứng Long kết hợp ra ngoài".


"Ông không hỏi nguyên nhân sao?". Lạc Nghị Sâm vội vàng truy vấn: "Ông nội con nói như vậy, ông chắc cũng thấy rất lạ".


"Đúng là rất lạ. Ta đương nhiên muốn hỏi, bất quá, ông nội con cái gì cũng không chịu nói. Ta vốn định ngày hôm sau sẽ đáp máy bay đến gặp ông ấy, không khéo, hôm đó có một hiệp hội đến đây trao đổi, ta là hội trưởng, phải ở lại phụ trách tiếp đón. Mỗi ngày, ta đều gọi điện cho ông nội con, chúng ta nhắc tới rất nhiều việc, duy độc có chuyện liên quan đến kết hợp, mỗi lần ta hỏi, ông ấy đều tìm cớ cúp máy. Lúc đó ta nghĩ, có thể là có điều gì không tiện, cũng có khả năng là cần thời gian suy xét. Cho nên, ta nguyện ý chờ"


Nói tới đây, ông thở dài một hơi: "Không nghĩ tới, đợi đến lại là đám tang của ông ấy".
Cực lực áp chế xúc động trong lòng, Lạc Nghị Sâm miễn cưỡng tỉnh táo lại, hỏi: "Ngày thứ tư, ông liền đem kết hợp hiến tặng?".


"Cũng không hẳn là vậy". Thầy Trần thần bí hề hề tới gần Lạc Nghị Sâm, ghé sát lỗ tai cậu: "Ta chỉ giao ra Ứng Long kết hợp".
ch.ết tiệt! Ông à, ông đã làm cái gì vậy?


Thầy Trần chậm rãi ngồi dậy, bắt lấy cánh tay cậu, ánh mắt phủ đầy nếp nhăn gắt gao nhìn: "Nghị Sâm, này chính là điều mà ta không nói cho thằng nhóc Tư Mã và Thẩm tiên sinh biết. Ta có thể đoán được, cái ch.ết của ông nội con có liên quan đến kết hợp. Nhưng ta không thể nuốt lời, đành theo ý Lạc Thì nói, giao ra kết hợp".


"Chờ một chút". Lạc Nghị Sâm đánh gãy lời ông: "Ông nội con nói "quyên tặng kết hợp" mà không phải "quyên tặng hộp gấm" đúng không?".
Thầy Trần vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay cậu: "Không sai, đúng là cháu của lão Lạc".
"Sau đó thì sao?". Lạc Nghị Sâm không muốn nghe khích lệ, chỉ muốn biết chuyện tiếp theo.


Thầy Trần tiếp tục hạ giọng: "Ta không biết mình làm như vậy có đúng hay không, chỉ nghĩ có lẽ chiếc hộp hẳn là nên giao cho con. Trong lúc còn đang do dự, có một sự kiện xảy ra khiến ta bỏ qua suy nghĩ này".


Nói, thầy Trần từ trong vạt áo cầm ra hai mảnh giấy đặt lên bàn, chỉ vào ảnh chụp: "Người này là Phó giám đốc bảo ràng Q thị, lúc trước chính là ông ấy tiếp đón, giúp ta hoàn thành thủ tục quyên tặng. Sau khi kết hợp đến bảo tàng, người này không hiểu vì sao lại giết một người. Trong quá trình điều tra, ông ta cũng đột nhiên bỏ mạng. Nghị Sâm, ta không dám đem hộp gấm giao cho con, ta sợ con cũng...".


"Con hiểu được nỗi băn khoăn của ông". Lạc Nghị Sâm không thầm oán thầy Trần vì đã do dự, lo trước đoán sau. Trong mắt ông, cậu là người Lạc gia duy nhất còn lại.
Thầy Trần thản nhiên nói, nếu lỡ không may cậu có xảy ra chuyện gì, ông sẽ không biết đối mặt với ông nội cậu thế nào dưới suối vàng?


Thế nhưng, Lạc Nghị Sâm tự mình tìm tới cửa, cái này chính là "ý trời" đi?
Nháy mắt khi thầy Trần cầm ra chiếc hộp gấm, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên cảm giác máu trong cơ thể sôi trào. Cậu cực lực khống chế hai tay mình không phát run, cực lực khống chế xúc động muốn hét lên. Kiềm chế lại kiềm chế!


Thầy Trần đem hộp gấm đặt trên mặt bàn, mở nắp ra. Bên trong bọc lớp vải nhung màu tím sẫm, kèm theo hai món đồ. Một là một tờ giấy vàng, thứ còn lại là năm thanh hương màu xanh đậm cột lại một chỗ.


Trên lớp vải nhung còn lưu lại vệt hõm, thứ đặt đó đã trống không. Xem hình dạng, hẳn là Ứng Long kết hợp.






Truyện liên quan