Chương 102

Thời điểm Dennis bước vào trông thấy quang cảnh thế này: Lạc Nghị Sâm mệt mỏi ngồi trên sô pha, Thẩm Thiệu bên cạnh nắm lấy tay cậu, trên mặt phủ đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng. Trong lúc nhất thời, Dennis tiến vào cũng không được, bước xuống cũng không xong, đành ngượng ngùng bưng khay thức ăn đứng đó.


Thẩm Thiệu lưu luyến mãi rốt cuộc cũng buông cậu ra, đón lấy bữa tối từ phía Dennis, không cho người tiến vào, quay lại đặt khay đồ ăn lên bàn gọi: "Ăn cơm thôi".


Lạc Nghị Sâm có chút lười biếng, liếc mắt nhìn, không buồn động đậy. Thẩm Thiệu đành phải bê cái bàn nhỏ sát lại gần, nhét đũa vào tay cậu, bưng bát cạnh nhỏ lên trước mặt cậu, vậy mà người kia vẫn không thèm phản ứng. Anh lại khuyên nhủ: "Ăn cơm đã, ăn xong lại nghĩ".


Lạc Nghị Sâm phiền lòng lắc đầu,"Không muốn ăn."
Đặt bát canh về bàn, Thẩm Thiệu vừa gỡ một miếng thịt cá vừa nói: "Chẳng phải mới rồi còn tốt sao, như thế nào người vừa đi, tâm trạng em lại sa sút như vậy?".
Cậu miễn cưỡng trợn mắt nhìn, không trả lời.


"Thẩm Kiêm chưa ch.ết, em cảm thấy rất khó tiếp nhận? Anh cũng vậy".
"Không nhìn ra nha"
"Không phải ai khi sửng sốt cũng đều rít lên the thé"
Lạc Nghị Sâm nghe vậy liền thản nhiên cười khiến tâm tình Thẩm Thiệu tốt lên rất nhiều: "Có phải em đang nghĩ, nếu Thẩm Kiêm không ch.ết, có khả năng ông nội em cũng vậy?".


"Không thể". Cậu khom lưng, hai tay che mặt, rầu rĩ nói: "Tôi biết, ông nội đã thực sự qua đời".




"Vậy nhất định phải lấy lại tinh thần". Anh đem miếng cá vừa gỡ đặt vào chiếc đĩa nhỏ, lại cầm thìa canh múc một miếng đưa lên miệng cậu: "Nghị Sâm, trước tiên bồi bổ cơ thể cho thật tốt mới có sức điều tr.a rõ cái ch.ết của ông nội em, có đúng không".


Lời này từ miệng người khác nói ra sẽ không có gì bất thường. Thế nhưng, anh ta là ai cơ chứ? Thẩm Thiệu đó! Cho dù trước đây là lúc yêu đương cuồng nhiệt nhất cũng chưa từng ôn nhu săn sóc như vậy. Cậu buồn bực ngẩng đầu, liếc nhìn cái thìa trước mặt liền cảm thấy choáng váng. Nhìn đến Thẩm Thiệu, cả người lại càng không tốt.


"Anh làm gì vậy?"
"Đút em ăn cơm"
"Tay tôi bị gãy sao?"
Thẩm Thiệu cười khổ: "Ngoan nào, ăn trước đã".
Lạc Nghị Sâm vội vàng tránh đi, nhìn anh như nhìn quái vật: "Anh lại bày trò gì vậy?".
Thẩm Thiệu tiếp tục cố chấp, lại đưa thìa qua, thực kiên trì -- ăn cơm!


"Anh bỏ xuống đi, tôi tự ăn được". Lạc Nghị Sâm nào dám để cho Thẩm Thiệu hầu hạ, chỉ chỉ chiếc bàn nhỏ, ý bảo anh để đó.


Thấy cậu rốt cuộc cũng có ý muốn ăn cơm, Thẩm Thiệu cũng không cố chấp nữa. Anh cầm lấy đũa đưa cho cậu, ánh mắt như hổ rình mồi. Dưới sự "giám thị" của người nào đó, Lạc Nghị Sâm đành phải uống trước một ngụm canh. Lúc này, Thẩm Thiệu mới chịu bưng bát của mình lên, bắt đầu ăn tối.


Bữa cơm không hẳn phong phú, có thể nhìn ra chủ yếu là theo khẩu vị chủ nhân, cố gắng kết hợp làm sao cho đủ dinh dưỡng. Tuy rằng chẳng có lấy chút vị giác, Lạc Nghị Sâm tốt xấu gì cũng xem như không phụ lòng của Thẩm Thiệu.


Hai người trầm mặc dùng xong bữa tối. Đến khi Thẩm Thiệu gọi Dennis vào dọn bàn, Lạc Nghị Sâm mới chậm rãi đứng lên. Thẩm Thiệu vừa quay đầu lại, lập tức hỏi: "Chân còn chưa tốt, đứng lên làm gì?".


"Sang phòng bên cạnh". Cậu lết hướng cửa đi tới: "Không phải nói, tôi ở cùng một chỗ với bọn họ càng lâu sẽ càng có hiệu quả sao? Quyết định vậy đi, anh kê thêm một chiếc sô pha trong phòng, tôi ở đó là được rồi".


Thẩm Thiệu gì cũng không nói, tiến đến đỡ cậu, chậm rì rì đưa người sang phòng Thẩm Táp.


Máy móc vẫn đang hoạt động, các chỉ số theo dõi như thường. Giống như, sóng điện não dị thường lần đó chỉ là ảo giác. Lạc Nghị Sâm cũng không chịu ngồi yên, tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu tư liệu của Thẩm Thiệu cùng Tư Mã Tư Nam. Anh cũng không có ý muốn rời đi, an vị bên cạnh cậu, trầm mặc suy tư.


Thời gian từng giọt từng giọt tan chảy, đến hơn bảy giờ tối, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên nói: "Thẩm Thiệu, sắp tám giờ rồi".
Ý cậu là muốn nhắc nhở, anh phải trở về.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ: "Hôm nay ở lại".


Lạc Nghị Sâm chỉ "Nga" một tiếng, không đuổi người, cũng chẳng buồn nhìn lại. Không biết là đang chấp nhận hay cố ý lảng tránh.
Mười một giờ, Dennis có xuống lâu một lần. Mang sữa đến. Âm thanh di chuyển của cậu rất nhẹ, lúc chuẩn bị rời đi liền nhìn hai người vài lần, muốn nói lại thôi.


"Chuyện gì?". Lực chú ý vẫn đặt trên mặt ipad, Thẩm Thiệu không ngẩng lên hỏi.
Dennis chỉ chỉ đồng hồ treo tường, nhắc nhở: "Quá mười giờ rồi, vẫn là nên để cậu ấy nghỉ ngơi sớm ha".


Thật nhanh. Lạc Nghị Sâm ngẩng đầu nhìn đồng treo tường, hoàn toàn không ý thức được đã trễ như vậy. Thẩm Thiệu buông đồ trong tay, chốc sau rời khỏi phòng.


Lạc Nghị Sâm duỗi eo, văn cổ, chuẩn bị đi rửa ráy mặt mũi. Còn chưa bước được vài bước đã thấy Thẩm Thiệu quay lại, trong tay bưng một chậu nước.
"Đừng tắm, chân không tiện. Lau người một chút, đi ngủ"


Lạc Nghị Sâm cũng lười, vốn dĩ chẳng định tắm rửa. Nhưng thế nào cũng không quen được Thẩm Thiệu chuẩn bị nước rửa chân cho mình, nhất thời liền có chút xấu hổ. Dennis tinh mắt nhận thấy, lướt nhanh qua Thẩm Thiệu đỡ Lạc Nghị Sâm, nửa ép buộc cậu trở lại sô pha.


Lạc Nghị Sâm vẫn không thể quen! Cực kỳ không quen nha! Thế nhưng, có Dennis ở đây, vẫn là không tiện nói gì.
Sau khi Dennis rời khỏi, Thẩm Thiệu đặt chậu xuống đất, thật cẩn thận nâng cái chân bị thương của Lạc Nghị Sâm lên.
"Thẩm Thiệu...". Cậu hơi dùng lực, muốn rút chân về: "Tôi tự mình làm được".


"Đừng động". Thanh âm của anh rất nhẹ, mang theo ôn nhu không thể cự tuyệt. Nhân lúc người kia chưa kịp giãy dụa liền xắn ống quần cậu lên.


Đôi tay ấm áp cơ hồ bao hết lấy nửa bàn chân, Lạc Nghị Sâm nhịn không được cảm thấy giật mình. Sau khi nhấc chân cậu lên, Thẩm Thiệu lại không làm gì tiếp, trên mặt lộ ra một tia do dự, giây tiếp theo đặt chân cậu trở về, ngẩng đầu nói: "Đợi anh một chút" rồi bưng chậu nước cách ra.


Đại ca, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Lạc Nghị Sâm rất muốn hỏi.
"Nước ngâm chân cần có yêu cầu gì? Không thể quá nóng, ừm, nước phải ấm.... Ngâm bao lâu thì được? Mười lăm phút? Được, tôi nhớ rồi"
Lạc Nghị Sâm đỡ trán, có chút không nói lên lời.


Lát sau, trong chậu đổi thành nước ấm, Thẩm Thiệu một lần nữa nhấc chân Lạc Nghị Sâm lên. Cậu cũng lười chẳng buồn so đo, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Vốn cứ nghĩ như vậy là xong. Nào ngờ, Thẩm Thiệu lại ngồi xuống đất, xắn tay áo lên, hai tay ngâm vào trong nước, mát xa mắt cá chân cho cậu.


Lạc Nghị Sâm nghiêng đầu, khẽ hừ một tiếng: "Anh có ý gì hả?".
"Kích thích tuần hoàn máu, rất tốt cho chân"
"Đừng giả ngu, anh biết tôi muốn hỏi gì"


Hiển nhiên, Lạc Nghị Sâm không muốn để cho người kia lừa dối lần nữa. Thẩm Thiệu không ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn tiếp tục, tự nói: "Chính là muốn vậy".


Nói xong lời này, anh đợi. Đợi bị Lạc Nghị Sâm một cước đá văng, hoặc chờ bị cậu ghẻ lạnh. Nhưng Lạc Nghị Sâm gì cũng không làm, chỉ ngồi im lặng, giống như hết thảy đều là lẽ đương nhiên. Tâm tình căng thẳng mới rồi cũng dần bình ổn, Thẩm Thiệu lại cẩn thận mát xa chân cho cậu.


Chân cậu rất trắng, cũng rất gầy. Anh tỉ mỉ lau từng ngón chân, kẽ chân cho đến gót chân, không để sót lại nơi nào cả. Sau mười lăm phút, đôi chân được rửa sạch sẽ, lộ ra sắc hồng dịu nhẹ.


Đặt đôi chân lên chiếc khăn mềm mại, lúc này Thẩm Thiệu mới bưng chậu nước đem đi. Hơn mười phút sau lại ôm chăn, gối trở về: "Sô pha này cũng rất được, em ngủ ở đây đi".


Lạc Nghị Sâm vừa muốn đứng dậy, Thẩm Thiệu liền buông đồ trong tay, đỡ cậu ngồi sang ghế khác rồi mới quay lại sắp xếp: "Nhiệt độ trong phòng là cài mặc định, nếu em cảm thấy hơi khô, anh sẽ điều chỉnh lại".
Lạc Nghị Sâm không quan trọng nói: "Sao cũng được".


Lát sau, Thẩm Thiệu chẳng những điều chỉnh lại nhiệt độ phòng, còn thuận tiện mang thêm một bộ chăn, gối khác. Cậu lạnh tanh nhìn anh bắt đầu rải chăn xuống mặt sàn.
"Ngủ đi". Thẩm Thiệu cởi áo khoác, mặc nguyên sơ mi nằm xuống, nói.


Nháy mắt khi đèn vụt tắt, căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn bàn và đèn hiệu phản chiếu từ máy móc. Cậu nằm trên sô pha, ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiệu dưới mặt đất.


Thẩm thất thiếu gia từ nhỏ đến lớn ăn sung mặc sướng nay lại nằm ngủ dưới đất, quay lưng về phía cậu, đắp chăn không một tiếng động.
Lạc Nghị Sâm biết, anh đang muốn thay đổi điều gì.


Ngủ tới nửa đêm, cậu mơ màng cảm thấy có người tiến đến bên cạnh liền trở mình, góc chăn bị văng ra lập tức được phủ lại. Sau đó, người nọ tay chân rón rén rời đi.


Não bộ ban ngày hoạt động quá cao nên giờ vô cùng mệt mỏi. Tâm tình phức tạp của Lạc Nghị Sâm duy trì chẳng được bao lâu liền trầm vào giấc ngủ.
Tiếp theo mở mắt đã là bảy giờ sáng ngày hôm sau.


Thẩm Thiệu không biết rời đi lúc nào, nay đã đem điểm tâm trở lại. Thấy cậu vẫn còn mơ màng, anh cầm dép đôi lê tới: "Rửa mặt, ăn sáng".


Trong phòng vệ sinh, Lạc Nghị Sâm ước chừng vần hơn nửa giờ đồng hồ mới chịu đi ra, nhìn Thẩm Thiệu đứng bên giường xem xét điện não đồ của Thẩm Táp liền hỏi: "Có tiến triển gì không?".
"Không có". Anh buông mớ dụng cụ trong tay xuống, đi đến bên cạnh Lạc Nghị Sâm: "Ăn thôi".


Bữa sáng rất đơn giản, cháo hoa tham đạm cùng vài cái bánh bao nóng hổi. Lạc Nghị Sâm khẩu vị không tốt, chỉ uống nửa bát cháo, ăn một cái bánh bao. Thẩm Thiệu cũng không ép cậu ăn nhiều, yên lặng uống nốt bát cháo dang dở của ai đó, tống nốt toàn bộ số đồ còn lại vào bụng mình.


"Anh không đi làm sao?". Lạc Nghị Sâm ngồi trên sô pha vừa thay thuốc trên chân vừa hỏi.
Anh buông tay áo xuống, đi đến trước mặt cậu nói: "Bây giờ đi". Nói xong vẫn là không nỡ, buông mắt nhìn Lạc Nghị Sâm lưu luyến không rời.
"Đi đi, để tôi một mình yên tĩnh chút"


Cuối cùng, Thẩm Thiệu không thể không rời khỏi. Thật muốn vứt bỏ công việc, ở lì một chỗ với em ấy.


Trở lại tập đoàn, đi vào văn phòng, Tần Bạch Vũ đã chuẩn bị hết các công việc chờ anh giải quyết. Tâm tình Thẩm Thiệu không tệ, nhìn thấy cả một đống lớn văn kiện, mày cũng không nhíu. Anh kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Cậu tốt chứ?".
Tần Bạch Vũ nghe vậy liền hoảng sợ!


"Cậu không sao chứ?". Người kia thử hỏi.
"Rất tốt". Thẩm Thiệu cầm bút, bắt đầu ký tên: "Ngạc nhiên sao? Hôm trước cùng Chử Tranh đi uống rượu, hôm sau liền xin nghỉ. Tôi biết hai người rất tốt. Hy vọng Chử Tranh đã không khiến cậu thất vọng".


Sau đó, Tần Bạch Vũ cả người càng thêm không tốt. Vốn dĩ đang định rời đi liền quay trở lại, chống tay trước bàn, khó tin nhìn Thẩm Thiệu: "Không phải tôi ngạc nhiên vì cậu biết chuyện tôi với Chử Tranh. Mà là...".
"Hửm?". Thẩm Thiệu không buồn ngẩng đầu lên hỏi.


"Cậu cư nhiên quan tâm tới đời sống cá nhân của tôi"
"Lạ lắm sao?"


Thấy Thẩm Thiệu đáp lại một cách tự nhiên, tâm trạng Tần Bạch Vũ liền trở về bình thường. Cậu cười cười: "Không có, như vậy rất tốt. Đúng rồi, sáng nay quản gia ở nhà chính gọi điện tới, nói buổi chiều cậu sáu sẽ qua đây, cha cậu có ý muốn để hai người cùng nhau trở về".


Bọn họ trong lòng đều hiểu rõ, chuyến này dĩ nhiên chẳng có gì tốt. Tần Bạch Vũ không cần Thẩm Thiệu dặn dò liền đem văn kiện hợp tác với M quốc chuẩn bị tốt, đặt trong ngăn kéo bàn.


"Cậu đi đi, tôi tự biết cách xử lý". Thẩm Thiệu không mặn không nhạt đáp, giống như hoàn toàn không để chuyện sắp phát sinh vào mắt.


Trước khi đi, Tần Bạch Vũ rất muốn hỏi một chút tình huống của Lạc Nghị Sâm, nhưng lại cảm thấy mở miệng không hẳn là chuyện tốt. Nhìn tâm trạng Thẩm Thiệu, tựa hồ vẫn chưa có gì tiến triển.


Lúc quay trở lại văn phòng mình, Tần Bạch Vũ nhận được điện thoại của Chử Tranh. Hai người vừa mới xác lập quan hệ, chính là đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Tần Bạch Vũ đóng cửa, lộ ra nụ cười thản nhiên: "Đang đi làm. Còn cậu?".


"Mới ngủ dậy, đang tính đi làm". Chử Tranh trêu ghẹo: "Tiểu An nấu bữa sáng, vừa mới ăn xong thôi. Anh thế nào? Chỗ đó còn đau không?".
Tần Bạch Vũ đỏ mặt, xấu hổ tránh đi ôn nhu của Chử Tranh: "Rất tốt. Hôm nay cậu có bận không?".


"Rất bận! Lạc Nghị Sâm không có đây, việc của cậu ấy đều chuyển sang tôi hết. Lát nữa tôi muốn đến bệnh viện xem xem tình trạng của mấy tên xui xẻo nội tạng bị suy kiệt thế nào rồi"


Chuyện này Tần Bạch Vũ từng nghe anh nói qua, có một số thành viên của Thiên Nga hội phát sinh nội tạng suy kiệt, đến nay chưa có phương án chữa trị. Ngẫm lại, cậu hỏi: "Nếu mình cậu đi chưa chắc gặp được bọn họ. Tốt nhất vẫn nên dẫn theo vài người".


"Rất khó." Chử Tranh chậc lưỡi nói: "Đội trưởng nằm viện, Cảnh Dương không thể rời khỏi. Tư Mã Tư Nam còn đang long dong bên ngoài, còn mỗi Tưởng Binh căn bản không thể giữ lời. Tôi có gọi cho Tô Khiết, nhưng nếu cô ấy không thể trở về thì chẳng còn cách nào khác".


Tần Bạch Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cậu nhớ chú ý an toàn".
Trò chuyện đứng đắn xong, khẩu khí Chử Tranh lập tức trở nên ôn nhu: "Bạch Vũ, chuyện tôi nói hôm trước, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?".


Tần Bạch Vũ trên mặt nóng rần, đứng ngồi không yên. Thấy đầu kia không lên tiếng, Chử Tranh liền hạ thấp thanh âm: "Bạch Vũ, hai ta đều bận rộn. Nếu như không ở chung, tôi sẽ rất nhớ anh".


Nghe vậy, cậu thản nhiên cười: "Tôi chưa nói là không đồng ý mà. Có điều, kêu cậu đến nhà tôi ở thì cậu kêu xa, không tiện đi làm, chẳng phải sao?".
"Cho nên, tôi sẽ mua nhà. Anh tới ở cùng tôi"


Cả hai đều là người trưởng thành, có một số việc Tần Bạch Vũ vừa xem liền hiểu. Tuy cậu vô cùng thích Chử Tranh, cũng muốn cả hai tiếp tục phát triển, nhưng này không phải quá nhanh sao? Cậu nói: "Tôi nghĩ cậu vẫn nên suy xét cho kỹ. Không cần vì tôi mà làm vậy".


"Bảo bối à, anh suy nghĩ nhiều rồi". Bên trong điện thoại, Chử Tranh lười biếng cười: "Tôi không phải người ở đây, sớm muộn gì cũng phải mua nhà, không thể nay đây mai đó mãi được. Anh, chỉ là nhân tố khiến tôi muốn thực hiện dự định sớm hơn thôi".


Người yêu đã nói rõ ra như thế, Tần Bạch Vũ nếu còn làm bộ làm tịch thì chính là tự kiêu rồi. Cậu cười đáp: "Được rồi, cậu lo phòng ở, tôi lo bài trí, những chuyện khác cứ từ từ rồi tính. Có thời gian chúng ta cùng đi xem nhà".


"Quyết định vậy đi! Đến đây, bảo bối, hôn tôi một cái".
"Hồ nháo!". Tần Bạch Vũ buồn cười cúp máy, tâm tình tốt đến rối tinh rối mù.


Chử Tranh đợi ở văn phòng đến mười giờ sáng, Tô Khiết mới gọi điện báo không thể trở về, đành phải một mình vác xác tới bệnh viên. Vừa ra ban công, chợt nghe trên lầu truyền đến tiếng vang lớn, ngay cả mặt sàn cũng có chút chấn động. Xảy ra chuyện gì vậy?


Tưởng Binh cũng bị chấn kinh, vội vàng chạy đến, ngó lên tầng: "Là phòng thí nghiệm của Hiểu Thịnh".


"Lên xem xem". Chử Tranh vừa nói vừa chạy hướng cầu thang, Tưởng Binh theo sát phía sau. Lên đến lầu hai liền gặp Miêu An đang bị dọa cho hết hồn, tiểu nha đầu cũng cảm giác được là phòng thí nghiệm của Liêu Hiểu Thịnh gặp chuyện, lập tức chạy theo hai người.


Cửa phòng gắt gao đóng kín. Chử Tranh gõ nửa ngày cũng không thấy ai ra mở. Dưới tình thế cấp bách, đành nói: "Hai người lùi lại phía sau".
"Không đạp nổi đâu". Tưởng Binh nhắc nhở: "Cửa này thiết kế rất chắc chắn, chỉ có cách phá khóa thôi".


Chử Tranh không chút do dự rút súng, một tiếng "Đoàng" vang lên, khóa cửa triệt để bị phá bỏ. Tưởng Binh vội vàng đẩy cửa chen vô. Nháy mắt, một cỗ mùi khét cháy xộc thẳng vào mũi.
"Hiểu Thịnh!". Chử Tranh nhanh chóng vào theo, cố gắng căng mắt tìm người trong đám khói bụi mờ mịt.


Lớp khói quá dày khiến cho tầm nhìn bị cản trở. Chử Tranh lần mò đi đến chỗ sâu nhất, vừa đi vừa gọi to tên Hiểu Thịnh. Trên đường đi lại phát hiện mấy người trợ lý của Hiểu Thịnh té xỉu dưới mặt đất, cậu càng thêm sốt ruột, nhanh chóng mở cửa sổ cho khói tiêu tán bớt.


"Chử Tranh, Hiểu Thịnh ở chỗ này". Miêu An lên tiếng. Hiểu Thịnh dựa vào chân tường, đầu gục xuống, hiển nhiên đã hôn mê.


Ba người bọn họ hợp sức, khiêng sáu người đang hôn mê ra ngoài. Chử Tranh phụ trách Liêu Hiểu Thịnh, đưa cậu xuống phòng ở lầu hai chăm sóc. Tiếp đó lại dăn dò Miêu An và Tưởng Binh: "Lấy chút nước cho cậu ấy, nếu không tỉnh liền đưa tới bệnh viện". Dứt lời liền xoay người chạy về phòng thí nghiệm.


Mười phút qua đi, khói trong phòng đã tản đi rất nhiều. Chử Tranh nhíu mi đứng trước cửa, khó hiểu quan sát khung cảnh bề bộn không chịu nổi.


Xem ra, nơi này phát sinh vụ nổ không nhỏ. Trung tâm vụ nổ chính là bàn thí nghiệm, phía trên vẫn còn đồ đằng và nửa khối kết hợp. Xung kích thổi bay từng ngóc ngách, máy móc cơ bản đều bị hỏng, thậm chí có cái bị biến dạng.


"Này mẹ nó xảy ra chuyện gì a?!". Anh chậm rãi tiến vào, đi đến trước mặt đồ đằng và kết hợp, cũng không dám tùy tiện chạm. Hiển nhiên, hai vật này đều đang tản ra nhiệt lượng rất lớn.


Chử Tranh cởi áo khoác phủ lên mới dám cầm. Nắm ở trong tay, cách lớp áo khoác dày vẫn cảm giác được nhiệt độ nóng ran.
Đúng lúc này, Tưởng Binh chạy lên nói với anh Liêu Hiểu Thịnh đã tỉnh, không có gì đáng ngại.


Liêu Hiểu Thịnh ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút tái nhợt. Chử Tranh có hỏi câu gì, người kia cũng ngây ngốc không đáp lại.
Miêu An thấm ướt chiếc khăn đưa đến lau mặt cho cậu, Liêu Hiểu Thịnh mới giật mình hoảng hốt, mở miệng hỏi: "Nghị Sâm đâu?".


Chử Tranh gãi đầu, thầm nghĩ: Tên tiểu tử kia đã bị Thẩm Thiệu nhốt lại rồi, phải sáu ngày nữa mới có khả năng trở lại.


Chuyện này trừ anh và Công Tôn ra, không có ai biết, mà Công Tôn cũng gọi điện dặn dò tận lực đừng tiết lộ cho người ngoài. Cái gọi là "Người ngoài" còn có thể là ai được chứ?


"Nghị Sâm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vài ngày nữa mới trở về". Chử Tranh thuận miệng bịa chuyện: "Nhiệm vụ không tiện mở điện thoại, tôi cũng không tìm được cậu ấy. Có việc gì sao?".


Liêu Hiểu Thịnh đem khăn dùng xong trả lại cho Miêu An, nhìn thứ được bọc trong áo khoác của Chử Tranh: "Đưa đến tủ bảo hiểm, tạm thời đừng đụng vào. Tôi muốn ra ngoài một chuyến, có chuyện gì chờ tôi trở lại hẵng nói. Tưởng Binh, cậu thay đồ theo tôi".


Chử Tranh không cản, nếu cậu không muốn nói lý do, có hỏi cũng vô ích. Chỉ là, để lại Miêu An một mình cũng chẳng có việc gì làm, anh liền cười nói: "Nha đầu, muốn đi với anh không?".


"Được a!". Miêu An mừng rỡ như vớ được vàng. Rốt cuộc có thể ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không cần chồm hỗm canh nhà nữa rồi.
Trước khi hai người rời khỏi, Chử Tranh đem nửa khối kết hợp và đồ đằng đến tủ bảo hiểm. Có lẽ là do tâm lý, khi cầm thứ này trong tay, trong lòng anh cảm thấy có chút bất an.


Cùng lúc đó.
Thẩm Thiệu từ miệng Tần Bạch Vũ biết được kế hoạch hành động của Chử Tranh liền nói: "Đi với cậu ta".
"Tôi đi làm gì?". Tần Bạch Vũ cảm thấy, chính mình danh không chính ngôn không thuận, có đi chỉ khiến người ta thêm phiền.


Mà Thẩm Thiệu dự tính như vậy còn có ý khác. Anh nói: "Hỏi xem những người đó có ngửi thấy mùi đàn hương không?".
"Ý cậu nói, là thứ đó?"


Thẩm Thiệu gật đầu: "Đàn hương này gây hại đến cơ thể. Chỉ là phỏng đoán, cần chứng thực. Nếu ngửi qua, chắc chắn Thiên Nga hội không thoát khỏi liên quan. Có khả năng kết hợp đến được tay Giang Huệ là qua Thiên Nga hội". Kể từ đó, Thẩm Kiêm cùng Thiên Nga hội liền chèo chung một thuyền. Có lẽ, có thể thông qua Thiên Nga hội tr.a được chút manh mối về Thẩm Kiêm.


Tuy Tần Bạch Vũ biết Thẩm Thiệu và Công Tôn Cẩm có giao ước ngầm định, nhưng sự việc của Thẩm Hạo cơ bản đã chấm dứt, Thẩm Thiệu vì sao còn muốn "xen vào chuyện của người khác"?.
Khó hiểu thì cũng khó hiểu, nhưng cậu cũng không đem việc này ra bàn cãi. Lúc này tỏ ý sẽ đến bệnh viện cùng Chử Tranh.


Chử Tranh cùng với Miêu An rời khỏi nhất khoa, nửa đường nhận được điện thoại của Tần Bạch Vũ. Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói hẹn gặp ở bệnh viện. Vừa ngắt điện thoại chưa tới hai phút, Liêu Hiểu Thịnh liền gọi tới. Anh còn buồn bực gì đâu, vừa mới tách ra không lâu, như thế nào đã lại liên hệ?


"Hiểu Thịnh? Có chuyện gì sao?"
Đầu kia, Liêu Hiểu Thịnh trầm giọng hỏi: "Nói thật, Nghị Sâm đang ở đâu?".


Chử Tranh sửng sốt, trong lòng liền biết không thể giấu được. Hôm nay là Hiểu Thịnh, ngày mai rồi ngày kia, những người khác chắc chắn sẽ thắc mắc. Nếu đội trưởng đã đồng ý với Thẩm Thiệu, vậy việc của Nghị Sâm cũng không hẳn là bí mật. Nghĩ thế, anh thản nhiên đáp: "Đang ở chỗ Thẩm Thiệu. Tình huống tương đối phức tạp, tạm thời không thể lien hệ với bên ngoài".


Liêu Hiểu Thịnh gì cũng chưa nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Tưởng Binh bên cạnh ôm Notebook, khó hiểu nhìn Liêu Hiểu Thịnh: "Có đi tiếp nữa không? Tự dưng phát ngốc cái gì vậy?".


Liêu Hiểu Thịnh nắm tay lái, trầm tư. Gương mặt vốn đã giống người ch.ết lại càng thêm âm trầm khiến cậu vội vàng rụt cổ, không dám lên tiếng.
Qua nửa ngày, Liêu Hiểu Thịnh mới nổ máy. Chỉ là, không phải hướng tới sở nghiên cứu đặc biệt nữa, mà đi hướng ngược lại.


Tưởng Binh không dám lên tiếng hỏi, dù sao vác cậu đi đâu cũng được.
Ước chừng hơn bốn mươi phút trôi qua, Tưởng Binh đại khái đoán được vài phần. Cậu thực sự cảm thấy kinh ngạc, Hiểu Thịnh tính làm gì a?!


Thẳng đến khi xe dừng trước cửa tòa nhà, Tưởng Binh mới sợ hãi hỏi: "Cậu lên đó, định tìm ai?".
Liêu Hiểu Thịnh liền liếc xéo: "Tìm Thẩm Thiệu".
Quả nhiên! Tưởng Binh hắc hắc cười: "Tôi có thể không đi không?".


"Được". Vốn Liêu Hiểu Thịnh cũng không định mang cậu theo. Nói xong liền xuống xe, thoải mái đi đến lối cầu thang.
Tưởng Binh trông xe ngó ra, đặc biệt muốn nhắc nhở một cậu: Câu có phải nên cởi áo blouse trắng ra không?


Muốn gặp Thẩm Thiệu cũng đâu dễ như vậy. Liêu Hiểu Thịnh đi đến phòng khách, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Mấy cô gái phụ trách tiếp đón liền đứng dậy mỉm cười, hỏi cậu đến có việc gì?
"Gọi điện báo với chủ tịch, pháp y Liêu muốn gặp cậu ấy"


Vừa nghe chức nghiệp của cậu, lại nhìn thêm trang phục, mấy cô gái thật có chút ngoài ý muốn. Một trong số đó lễ phép trả lời: "Xin hỏi, cậu có hẹn trước không? Nếu không hẹn trước, mời cậu để lại danh thiếp và cách thức lien hệ, chúng tôi sẽ thông báo thư ký sắp xếp lịch hẹn cho cậu".


Liêu Hiểu Thịnh nhìn chằm chằm cô gái trầm mặc hơn mười giây, sau đó cậu cười. Cậu cười!!
Tiếp đó, nhân viên tiếp đón không tài nào có thể nhớ được tại sao mình lại cho người này qua.


Liêu Hiểu Thịnh hùng hổ tiến đến văn phòng Thẩm Thiệu, không ít người đều phải quay lại nhìn cậu với ánh mắt cổ quái. Ra khỏi thang máy, đương nhiên bị đám thư ký chặn lại cách phòng hơn mười mét.


Tần Bạch Vũ không ở đó, thư ký kia là một vị gần năm mươi tuổi. Người này lá gan không nhỏ, thời điểm đối mặt với Liêu Hiểu Thịnh không có một chút luống cuống. Ông nói: "Không biết cậu đây lên bằng cách nào. Thế nhưng nếu không hẹn trước, thứ lỗi cho Thẩm tổng chúng tôi không thể gặp cậu được".


Liêu Hiểu Thịnh cũng không nói nhiều, rút từ túi áo một chiếc ống tiêm cắm phập vào cổ người kia. Thư ký nháy mắt ngã xuống, may mắn được hai nhân viên bên cạnh đỡ lấy mới không đập mặt xuống sàn. Trước ánh nhìn sửng sốt của mấy nhân viên, cậu nói: "Ngủ hai giờ liền tỉnh".


Người này mang theo vũ khí, không ai dám ngăn cản nữa. Bảo vệ muốn lên tới nơi cũng cần có chút thời gian, tưng ấy đã đủ để Liêu Hiểu Thịnh xông vào văn phòng Thẩm Thiệu.
Cửa còn chưa mở hoàn toàn, Liêu Hiểu Thịnh đã lạnh giọng chất vấn: "Thẩm Thiệu, Nghị Sâm đang ở đâu?".


Mới nói được nửa câu, Liêu Hiểu Thịnh còn đang duy trì tư thế mở cửa, nhìn đến người bên trong liền lập tức chau mày.
Người đàn ông đứng trước bàn làm việc quay lại nhìn cậu, thần sắc không vui hỏi: "Cậu vừa nói "Nghị Sâm"? Thẩm Thiệu biết cậu ta ở đâu sao?".


Liêu Hiểu Thịnh ngây ngẩn cả người, người trước mắtgiống Thẩm Thiệu đến sáu, bảy phần, cậu hoảng hốt cảm giác -- Giọng nói này rất quen!






Truyện liên quan