Chương 105

Chuẩn bị tốt mọi thứ, Miêu An tập trung tinh thần nghĩ về quái vật màu đen. Đột nhiên cô ý thức được còn có một việc vô cùng quan trọng, liền mở to mắt nhìn chằm chằm cậu trai: "Thấy hai thùng đất kia không? Lát nữa nếu có thứ gì xuất hiện, lập tức hất vào!".


Cậu trai ngơ ngác nhìn, vẫn không hiểu. Là hất vào yêu quái, hay hất vào Miêu An?
Miêu An nhìn cái mặt đần thối của hắn, đầy bụng cục tức, lớn tiếng quát: "Oa Oa, cậu có hiểu không đó?!".
Cậu trai giơ lên lồng ngực đơn bạc, lẫm liệt nói: "Đừng có gọi tôi Oa Oa! Tôi tên Tây-Hồ-Lục!".


"Chẳng phải cũng vậy cả sao!". Cái tên ch.ết tiệt, Miêu An không đợi hắn phản bác liền dặn dò: "Đất trong thùng kia là dành cho quái vật. Nhớ kỹ rồi chứ?".
Cậu bĩu môi gật đầu, xem như hiểu.


Lúc này, đàn hương bén lửa bắt đầu tỏa khói. Nhiều lần hương khí phảng phất như có sinh mệnh lượn lờ trên cổ tay Miêu An. Cô quay đầu, nhắm mắt lại. Lòng thầm nghĩ, miệng thầm niệm, tràn đầy chờ mong cùng khẩn trương. Ngón tay niết đàn hương cương ngạnh mà ch.ết lặng, trong lòng bàn tay rịn đẫm mồ hôi.


Tây Hồ Lục đứng nhìn, không đến năm phút liền cảm giác có chút kỳ lạ. Ngọn đèn trong sân mới rồi sáng choang, như thế nào thoắt cái liền trở nên hôn ám? Lại nhìn sắc mặt Miêu An đỏ lên bất thường, hô hấp ngày càng kịch liệt. Cậu bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm: "Bà cô tổ của tôi ơi, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng làm theo ý mình, giờ hai mấy tuổi đầu sao vẫn còn chưa sửa vậy?!"


Nếu Miêu An nghe được những lời oán thầm này, khẳng định đã thưởng cho tên kia vài cái trợn mắt. Đáng tiếc, hiện tại đừng nói liếc mắt, ngay cả hô hấp cũng không thể tự mình điều khiển nổi.




Không biết do ảnh hưởng tâm lý, hay do những thứ đang diễn ra, đầu óc ngày càng trở nên nặng nề, đôi chân nhẹ hẫng. Miêu An muốn mở mắt ra, mí mắt lại nặng trĩu.
Không thể buông tay!


Đội trưởng suýt nữa mất mạng, tiểu Sâm Sâm bị thương, chính mình cũng phải làm được một chút gì đó! Nguy hiểm thì đã sao, ít nhất có thể phá vỡ cục diện hiện tại. Cho dù không có kết quả, cũng khiến cho bọn chúng biết, nhất khoa không phải toàn phế vật.


Có đôi khi, lỗ mãng một lần không phải chuyện xấu.
Thu lại tầm nhìn từ những ngọn đèn, trông thấy trạng thái Miêu An, sắc mặt cậu đàn em nhất thời thay đổi. Mới một giây trước còn là tiểu tử ngốc, một giây sau liền khoác lên phong thái của một Đại Sư phong phạm.


Cậu nhanh chóng chạy đến trước mặt Miêu An, cẩn thận không để chạm vào cô. Quan sát khuôn mặt Miêu An run rẩy, hô hấp ngắn ngủi, Tây Hồ Lục theo bản năng nuốt một ngụm khí lạnh. Một hơi này hít vào nồng nặc mùi đàn hương, cậu vội vàng bịt chặt mũi miệng, lui về phía sau mấy bước.


"Miêu An, mau ném hương xuống!". Cậu gọi to. Miêu An lại giống như không nghe thấy, đứng tại chỗ tiếp tục lắc lư. Người kia lập tức nóng nảy, nâng cao tông giọng kêu: "Miêu An, mau ném thứ đó đi!".


Gào thét một hồi mà Miêu An vẫn như không có ý thức, Tây Hồ Lục ngoan tâm, nhảy lên đạp mạnh một phát vào cổ tay cô. Đàn hương rớt xuống mặt đất, cậu không dám tiến lên phía trước, chạy đi nhấc một thùng đất đổ lên thanh hương còn đang cháy dở.


Mùi hương dần dần tiêu tán, Miêu An nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy. Tây Hồ Lục ôm chặt cô, dùng ngón cái liên tục ấn vào nhân trung: "Miêu An? Miêu An? Tỉnh dậy!".


Miêu An cố sức mở mắt hé ra một đường chỉ nhỏ, cũng không biết người đang ôm mình là ai, đứt quãng thều thào: "Gọi... gọi... Lạc Nghị Sâm".


Ai? Lạc Nghị Sâm là ai? Không biết a! Tây Hồ Lục vội vã bế Miêu An chạy vào tòa nhà, vừa chạy vừa hỏi: "Miêu An, cô đừng ngủ, mau nói tôi biết Lạc Nghị Sâm là ai? Sư môn chúng ta đâu có người này".
Lúc này, Miêu An đã không thể trả lời được nữa, đầu nghiêng sang một bên, ngất lịm.


Cậu ôm Miêu An một đường chạy đến cổng lớn, chặn một chiếc taxi, rút điện thoại gọi cho sư phó của mình cũng là cha của Miêu An cầu cứu!


Sân sau nhất khoa yên tĩnh trở lại. Không lâu sau, người gác cửa mang theo một chuỗi chìa khóa vững vàng đi tới. Ông thong dong dọn dẹp đất dưới chân, bao gồm cả đồ đằng và nửa khối kết hợp. Lúc tìm đàn hương liền phát hiện nửa thanh còn lại không thấy đâu nữa, liền nhìn sân trước, lắc đầu: "Mấy người trẻ tuổi thật là...".


Người gác cổng lải nhải rồi vững vàng đi vào văn phòng.


Cha của Miêu An là Miêu Doãn Niên, năm nay 54 tuổi, thân thể khỏe mạnh, tính tình cứng rắn! Sáng sớm hôm sau, Miêu Doãn Niên trực tiếp đuổi đến phòng bệnh Công Tôn Cẩm, chỉ mũi anh, mạnh mẽ lên án: "Lúc trước không phải cậu đã cam đoan với tôi? Cậu nói Miêu An không cần lo việc công tác bên ngoài, sẽ không có gì nguy hiểm! Sao cậu có thể đưa cho nó một vật nguy hiểm vậy chứ?!".


Công Tôn Cẩm cũng là mới nhận tin tức, còn đang trên giường vận khí, bị Miêu Doãn Niên nhất thời rống lên, đầu óc một phen choáng váng.


Đợi cho người kia nói xong, anh mới thở dài một hơi, đáp: "Việc tối qua không phải mệnh lệnh của tôi, lại càng không phải việc của Miêu An. Nếu tôi sớm biết Miêu An làm vậy nhất định đã ngăn cản. Không chỉ tôi mà tất cả người của nhất khoa đều sẽ làm vậy. Miêu An không chịu phục tùng mệnh lệnh, tự ý hành động, ngài muốn đội trưởng như tôi phải làm thế nào?".


Trên thực tế, Công Tôn Cẩm cũng muốn phát điên lên được!


Anh nhìn thẳng vào mắt Miêu Doãn Niên: "Cô ấy tự ý hành động không phải lần đầu. Ở Q thị đã từng lén bám theo tôi trốn đến hiện trường. Nếu như không phải tội phạm nhanh chân chạy trốn trước vài phút, ngài có nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao không? Người của nhất khoa đều là do tôi tỉ mỉ chọn lựa, đều là những kẻ không thể bị người khác thay thế. Ngài đau lòng con gái ngài, tôi hiểu. Tôi đau lòng cấp dưới của tôi, ai có thể hiểu?".


Nói, Công Tôn Cẩm đến đây không thể bình tĩnh được nữa, xốc chăn xuống giường cùng Miêu Doãn Niên tranh luận: "Mấy năm nay tôi có bạc đãi Miêu An không? Tôi đã từng để cô ấy nhận nhiệm vụ nguy hiểm sao? Phàm là những công việc bên ngoài cần đến Miêu An, tôi đều sẽ sắp xếp đồng nghiệp theo cùng bảo vệ, chăm sóc cô ấy. Lần đầu tiên Miêu An tự ý hành động, tôi còn đang nằm trong viện xém mất nửa cái mạng, không đủ tinh lực đi giáo huấn ai. Tôi cho rằng Miêu An có thể chính mình suy nghĩ cẩn thận, sẽ không tiếp tục hành sự lỗ mãng. Ai có thể nghĩ, Miêu An ngày càng lớn mật? Ngài là cha cô ấy, hiểu cô ấy hơn ai hết, ngài nghĩ sao?".


Miêu Doãn Niên bị Công Tôn Cẩm nói cho một phen, xấu hổ vô cùng. Lúc này mới hối hận không nên nhất thời tức giận trách tội người ta. Tính tình con gái mình, ông là người hiểu nhất. Hai lần tự ý hành động, tuyệt đối là tính cách của tiểu nha đầu này.


Như vậy, Miêu An hôn mê, tính ai đòi nợ? Là người làm cha, Miêu Doãn Niên không thể dễ dàng bỏ qua. Ngặt nỗi người gây sự lại chính là Miêu An. Nhưng con gái chịu uất ức, ông nhất định phải đòi lại công bằng.


Miêu Doãn Niên xoa xoa cái đầu trọc lốc, đến cửa phòng bệnh, túm lấy cổ áo Tây Hồ Lục nói: "Gọi các anh em, đêm nay theo tôi đến gặp bọn chó Thiên Nga hội!".


Tây Hồ Lục chạy nhanh như chớp, Miêu Doãn Niên quay trở lại phòng bệnh, không đợi Công Tôn Cẩm đặt câu hỏi liền nói thẳng: "Tôi biết chuyện của các cậu có liên quan đến Thiên Nga hội. Mẹ kiếp, ông đây đã sớm nhìn nó không vừa mắt!".


Có vài lời mà ông chưa nói. Con gái một người bạn của ông cũng gặp tình trạng hôn mê bất tỉnh, các thông số kiểm tr.a giống hệt Miêu An. Miêu Doãn Niên tính tình nóng nảy cũng phát giác có chút kỳ lạ.


Thân hình to lớn chắn trước mặt Công Tổn Cẩm, bàn tay rắn chắc tóm lấy cánh tay anh: "Người anh em, là tôi hiểu lầm cậu!".
Công Tôn Cẩm nhe răng, mệt mỏi nói: "Cũng là tôi không đúng".


Miêu Doãn Niên không để ý câu nói này, cái ông quan tâm là nguyên nhân khiến cho Miêu An hôn mê bất tỉnh kìa. Ông quay đầu đóng cửa phòng bệnh, nói nhỏ: "Cậu biết thứ đó là gì không?".
"Trước mắt vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết. Chỉ biết, người bình thường không thể động đến nó"


Miêu Doãn Niên trầm tư, vỗ bộp bộp lên cái đầu trọc: "Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như tôi đã từng trông thấy thứ đó".


Nghe vậy, mắt Công Tôn Cẩm sáng lên, truy hỏi tình huống cụ thể. Bởi vì cách đây đã lâu, Miêu Doãn Niên không thể hoàn toàn nhớ rõ, ông chỉ nhớ đại khái: "Chừng năm tôi mười tuổi có từng theo cha đến vùng nông thôn thu thập tài liệu. Chúng tôi ở nhờ nhà một người bạn đơn thân của ông ấy vài ngày. Một buổi tối, cha mang tôi đi đào đất rồi tìm được thứ gì đó".


Cha của Miêu Doãn Niên một đường chạy thẳng về nhà bạn. Ông lão đơn thân đứng chờ trong sân, giống như sớm biết điều gì.
Cha ông vừa chạy vào liền nói, đằng sau có thứ tà khí. Ông lão híp mắt, chỉ chỉ bọn họ trốn đến phía sau căn phòng.


Miêu Doãn Niên tuổi còn nhỏ, mới sinh nghé con không sợ hổ. Ông len lén hé khe cửa nhìn trộm. Cha ông chẳng những không quản mà còn ló đầu nhìn theo.


Trong màn đêm tối đen như mực tuyệt nhiên chỉ có một người. Luồng âm phong truy đuổi vừa rồi vẫn không tiêu tán. Ông còn nghĩ: "Ông lão này có được không ta?".
Lo lắng mới lướt qua đầu liền thấy ông lão lấy thứ gì đó từ trong quần áo, châm lửa, vừa đi lòng vòng quanh sân, vừa lải nhải.


"Haizz! Cậu nói có đáng trách không?". Miêu Doãn Niên miêu tả sinh động như thật: "Hơn nửa đêm, trong sân hiện lên một bóng đen cực kỳ to lớn, âm phong dày đặc lập tức tan biến. Giống như bị thứ gì đó nuốt gọn".


Nghe đến đó, Công Tôn Cẩm không khỏi muốn hỏi: "Ông nhìn rõ chứ, thực sự là một bóng đen?".
"Tôi cảm thấy, tôi nhìn rất rõ!"
...Vậy là chắc chắn hay không chắc chắn? Công Tôn Cẩm dở khóc dở cười.


Đáng tiếc, thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, Miêu Doãn Niên không thể nhớ được vị trí cụ thể hay tên vùng đó. Thứ còn đọng lại duy nhất, chỉ có cái đêm kinh tâm động phách mà thôi.


Ngày hôm sau, hai người chào tạm biệt ông lão. Trước khi đi, cha của Miêu Doãn Niên bắt ông dập đầu xem như tạ ơn cứu mạng. Ông lão cười lắc đầu, vụng trộm đưa cho Miêu Doãn Niên nửa thanh hương, lén nói nhỏ: "Nếu gặp phải thứ gì đó không hay, hãy đốt nó lên. Đốt xong, nhanh chóng chạy, chạy càng xa càng tốt. Tuyệt đối đừng nghe âm thanh gì cả".


Người xưa có câu: Khổng Tử không nói bốn chuyện: quái, lực, loạn, thần.


Miêu Doãn Niên không tin quỷ, nhưng ông kính quỷ. Từ sau lần đó cũng không có duyên gặp lại thứ kia nữa, mà cũng chẳng gặp phải thứ gì không tốt lành. Sau vài lần chuyển nhà chẳng biết thanh hương giờ ở nơi nào. Nếu không phải tối qua đàn em của ông thuận tay cầm về, Miêu Doãn Niên đã sớm đem chuyện này quên không còn một mảnh.


Công Tôn Cẩm hỏi: "Ông thử cố nhớ lại xem, ông lão kia tên gọi là gì? Chỉ cần Họ thôi cũng được".
Sau đó, Miêu Doãn Niên suy nghĩ đến mức cái đầu trọc lốc cũng đổ mồ hôi, nếp nhăn trên mặt xô thành một cục. May mà trời không phụ lòng người, ông vỗ đầu cái bốp: "Họ Lạc!".


Công Tôn Cẩm súy nữa phụt ra khỏi miệng – Mẹ kiếp!
"Là Lạc, không phải La". Lạc Nghị Sâm vô công rồi nghề, sửa lại phát âm có phần kỳ cục cho đàn em của Thẩm Thiệu.
Người anh em tóc đỏ lưỡi như quắn lại, cố gắng lắm mới thốt ra được: "Lạc Nghị Sâm".


"Chính xác". Cậu cười cười". "Cậu học rất nhanh. Mau qua đây để tôi chỉ tiếp. Chúng ta cùng đọc nào "Tám trăm đội quân danh dự bôn ba bắc phạt, pháo binh song song cũng đổ về. Pháo binh sợ bị đội quân danh dự đánh, đội quân danh dự sợ bị pháo binh bắn"."
Cậu trai tóc đỏ lập tức quỳ xuống van xin...


"Đừng sợ! Chúng ta phải dũng cảm đối mặt với khó khăn!". Lạc Nghi Sâm ngồi trên sô pha, một tay bưng trà, một tay chỉ bảo: "Phát âm của cậu không chuẩn chính là do không chịu luyện tập. Nói chữ nào cũng không rõ, nhất định rất lười. Chẳng lẽ cậu không muốn có thể nói chuyện trôi chảy?".


Người kia gật đầu như rang lạc: "Muốn, tôi muốn". Sau đó ưỡn ngực, lớn tiếng đọc chậm: "Tám trăm đôi quan đánh dứ bôn ba ba...".


"Dừng!". Lạc Nghị Sâm đúng lúc bịt kín cái miệng của hắn: "Cậu đang đọc cái quái gì vậy? Quá đáng sợ! Mau, ra bên ngoài mà luyện tập, bao giờ luyện tốt rồi hẵng đến gặp tôi".
Dennis ngồi bên cạnh sửa văn kiện cười đến muốn nội thương, quay đầu hỏi: "Cậu chán đến vậy sao?".


"Cậu ngồi xem tư liệu suốt hai ngày một đêm, so với tôi cũng chẳng khá hơn là bao đi". Lạc Nghị Sâm xoa xoa đôi mắt, bất đắc dĩ cằn nhằn.


Dennis nhìn đồng hồ, tối qua Thẩm Thiệu không đến, Lạc Nghị Sâm như kiến bò chảo lửa, trăn trọc cả đêm, thẳng đến gần 2 giờ sáng mới có chút yên tĩnh. Có lẽ hôm nay Thẩm Thiệu sẽ tới sớm hơn dự tính. Nhắc đến cũng lạ, Lạc Nghị Sâm loanh quanh trong phòng vài giờ, sóng não của Thẩm Tháp và Tô Bắc lại phát sinh dao động bất thường. Chỉ là lần này không rõ như lần đầu thôi.


Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Đối với sự xuất hiện của Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm chẳng buồn để ý, đơn giản liếc mắt một cái rồi tiếp tục xoa xoa đôi mắt. Thẩm Thiệu quay đầu nhìn vào phòng khách, trong miệng không biết nói gì với cậu đàn em tóc đỏ, lại quay sang Dennis một thân lười biếng, cân nhắc cũng đủ hiểu.


Anh đi đến trước giường bệnh Thẩm Táp, hỏi: "Có tiến triển gì không?".
Dennis lập tức đem hết trạng thái tối qua của Lạc Nghị Sâm tỉ mỉ miêu tả một lượt. Còn bồi thêm câu: "Tôi đang hoài nghi, cảm xúc của Nghị Sâm có thể ảnh hưởng tới bọn họ".


Đương sự bị nhắc đến vô cùng sửng sốt: "Cậu nói cảm xúc của tôi là có ý gì?".


"Cực đoan?". Dennis nói không xác định: "Không phải giống như bây giờ. Hiện tại, cảm xúc của cậu đang ổn định. Thế nhưng, thời điểm hai lần sóng não bọn họ xảy ra bất thường, cảm xúc của cậu đều không ổn định".
Thẩm Thiệu đảo mắt nhìn: "Em nghĩ sao?".


Lạc Nghị Sâm sờ sờ cằm: "Ừm, cũng có lý". Nói xong lại giương mắt: "Tối qua có chuyện gì sao?".
Anh tự nhiên trả lời: "Không có".
"Đã tìm thấy Long Hiểu chưa?"
"Tư Mã đang tìm rồi, tạm thời chưa có tin tức". Thẩm Thiệu nói dối không chớp mắt.


Nếu như không có việc gì, tại sao mình lại thấy bất an như vậy?
Còn đang hồ nghi, suy nghĩ của cậu liền bị Dennis cắt ngang.
Dennis đề nghị thử khiến Lạc Nghị Sâm kích động để xem sóng não của Tô Bắc và Thẩm Táp có thay đổi không. Sau đó ba người, mắt to trừng mắt nhỏ.


"Như thế nào cơ?". Cậu mờ mịt hỏi: "Khiến tôi kích động? Nói thì dễ, tôi hiện tại có thể kích động nổi sao?".
Người kia nhìn Thẩm Thiệu. Chỉ nhìn, cái gì cũng chưa nói...
"Muốn gì?". Thẩm Thiệu bị nhìn có chút thiếu kiên nhẫn, liếc xéo Dennis.
Dennis khoa trương nhướn mày: "Đánh cậu ấy!".


Lạc Nghị Sâm nháy mắt nổi khùng, ra sức mắng chửi. Thẩm Thiệu ngược lại thực bình tĩnh, vươn tay ôm cổ áp chế đầu Dennis, một đấm nhắm thẳng xuống bụng! Đấm này khiến hắn không thể thẳng eo lên nổi, rầm rì một chuỗi câu chửi thô tục bằng tiếng Anh. Thẩm Thiệu nghe bỏ ngoài tai, kéo hắn đến trước mặt Lạc Nghị Sâm hỏi: "Muốn đánh không?".


(Đáng đời, tưởng oánh vợ anh mà dễ ak =)))
Đương nhiên muốn! Lạc Nghị Sâm một đấm xuất ra, đánh đúng vào chỗ Thẩm Thiệu vừa mới chiếu cố, không lệch một phân, đặc biệt chuẩn xác. Vì thế, sau khi Dennis nhận quả "song trọng đả kích" liền bị Thẩm Thiệu một cước đá ra ngoài.


Thời điểm xoay người, Lạc Nghị Sâm nhìn thấy khóe miệng Thẩm Thiệu hơi cong lên, rõ ràng là cười. Cậu đã trông thấy rất nhiều kiểu cười của anh, cái trước mặt, tựa hồ thiếu đi một chút khí phách, nhiều thêm mấy phần hiền hòa.


Đến khi Thẩm Thiệu ngồi xuống trước mặt Lạc Nghị Sâm, ý cười trên mặt biến mất không còn một mảnh. Anh nhìn cậu, trầm giọng nói: "Ngày thứ ba".
"Ừm, thì sao?". Lạc Nghị Sâm cảm thấy buồn cười. Tâm tình Thẩm thất thiếu gia đâu phải ngày một ngày hai mới như vậy?


Kỳ thật, Thẩm Thiệu không phải ý đó. Anh chỉ định chọn lựa thời điểm cùng cậu phân tích những chuyện xảy ra ba ngày qua. Đầu tiên, anh nói về chuyện của Vạn Bác Vũ.


"Vạn Bác Vũ?". Lạc Nghị Sâm nhớ lại: "A, tôi nhớ rồi. Chính là cái vị có tình ý với anh buổi tối ở Thiên Nga hội?". Nói xong, cậu cười: "Hai người có phải từng có...?".


Thẩm Thiệu lắc đầu: "Trước khi xuất ngoại du học tôi có quen biết cậu ta. Đến khi trở về đã là rất lâu sau đó, không còn nhớ rõ nữa".
"Quái. Chẳng lẽ cậu ta thích anh từ hồi trung học?"


Thẩm Thiệu nói như thế nào? Anh nói không biết, cậu sẽ tin sao? Nhưng sự thật chính là như thế, Vạn Bác Vũ nảy sinh tâm tư với anh từ lúc nào, anh thực sự không hề biết. Sau khi về nước gặp qua vài lần, anh mới ý thức được, ánh mắt của Vạn Bác Vũ có chút gì đó không giống bình thường. Tuy nhiên, trong mắt của Thẩm thất gia, chuyện này chả có nghĩa lý gì!


Thế nhưng, Lạc Nghị Sâm không nghĩ như vậy. Cậu nói: "Mỹ nam kế, phần anh đó".
Thẩm Thiệu nhíu mày: "Tám giờ ở cùng em, mười giờ làm việc. Làm gì có thời gian dùng mỹ nam kế".


Bọn họ vừa mới bắt đầu nói chuyện, di động của Thẩm Thiệu liền đổ chuông. Là Tần Bạch Vũ. Thẩm Thiệu định đứng dậy ra ngoài, quần áo đã bị ai đó túm chặt. Móng vuốt của Lạc Nghị Sâm bấu chặt vào người khiến anh đau đến nhíu mày.


"Điện thoại của Bạch Vũ, anh ra ngoài làm gì?". Lạc Nghị Sâm nhìn thấy biểu hiện bất thường của Thẩm Thiểu, càng không thể để anh đi được. Dù sao Bạch Vũ không phải người ngoài, cậu nghe thì có làm sao cơ chứ?


Nếu đổi lại là người khác, anh đã sớm đá văng kẻ kia đi rồi. Thế nhưng, với Lạc Nghị Sâm thì không thể được, cho dù yêu cầu của cậu thực sự khiến anh khó xử.
Chung quy, Thẩm Thiệu vẫn là không ra ngoài được. Anh ngồi trở lại trước mặt cậu, miễn cưỡng nghe tiếp điện thoại.


"Chuyện gì?". Thẩm Thiệu hỏi.
Giọng Tần Bạch Vũ cùng với âm thanh loẹt xoẹt truyền tới: "Cậu không xem tin tức buổi sáng sao?".
"Không."
"Chuyện xảy ra không lớn cũng không nhỏ". Trong điện thoại có tiếng lật giấy, Tần Bạch Vũ đọc tin tức lên, thật chậm, thật cẩn thận.
Tin tức là nhằm vào Thẩm Thiệu.


Cậu tư Thẩm gia xảy ra chuyện, muốn giấu cũng không giấu được. Cho dù đã cố phong tỏa tin tức, ít nhiều vẫn bị lộ ra vài điều. Văn chương truyền thông mờ mịt công kích Thẩm Thiệu là Sao quả tạ. Từ khi anh về nước, đầu tiên là cái ch.ết của Thẩm Kiêm, tiếp đến là Thẩm Táp hôm mê bất tỉnh, rồi đến Thẩm Hạo không rõ tung tích. Cuối cùng phóng viên chốt hạ một câu: Nếu như anh ta không phải mệnh phạm hung thần thì chính là kẻ có dã tâm lớn nhất trong nhà họ Thẩm.


Này chẳng phải muốn nói, những việc xảy ra với nhà họ Thẩm, đều do Thẩm Thiệu hại?
"Đầu tiên là Nhật báo có ý công kích cậu. Tiếp đó là đến thời báo kinh tế, rồi ngay cả mấy tạp chí lá cải cũng tham gian vào. Thẩm tổng, chuyện này nhất định có kẻ đứng sau"


Lạc Nghị Sâm bật thốt lên hỏi: "Là sao?".
"Nghị Sâm?". Bỗng nhiên nghe tiếng của Lạc Nghị Sâm, thanh âm Tần Bạch Vũ có chút phấn khích: "Cậu ở đó sao? Vết thương thế nào rồi?".
Trọng điểm không phải cái chân tôi! Lạc Nghị Sâm cầm lấy điện thoại: "Cậu vừa nói có kẻ đứng sau?".


Tần Bạch Vũ trong lòng thầm nhủ: Nếu biết cậu ở đó, tôi ch.ết cũng không nói. Dù sao cũng không phải lỗi của tôi. Thẩm Thiệu, cậu tự cầu phúc đi a.


Chuẩn bị xong tâm lý, Tần Bạch Vũ tiếp lời: "Sau khi Thẩm Hạo gặp chuyện không may, giới truyền thông liền mò tới Q thị, đem mối quan hệ trước kia của Thẩm tổng và Sử Nghiên Thu ra khơi mào. Điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái là: Phóng viên còn nhắc tới một cậu cảnh sát. Họ ngấm ngầm đặt điều rằng anh em nhà họ Thẩm vướng vào chuyện tình tay tư. Thẩm tổng vì cậu mà phản bội anh em, bức tử tình cũ".


Tuy rằng rất đáng cười, nhưng Lạc Nghị Sâm lại cười không nổi.


"Chuyện này rất kỳ lạ. Từ chuyện của Thẩm Hạo, rồi đến Sử Nghiên Thu rồi đến chuyện của tôi liên tiếp bị đào ra, thời gian quá ngắn. Khẳng định có kẻ đứng sau làm càn. Hiện tôi không thể đi đâu được, chờ đến lúc ra ngoài, tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này. Rất có khả năng Thẩm Hạo chính là kẻ nhúng tay vào"


Kết quả, không đợi Tần Bạch Vũ trả lời, Thẩm Thiệu đã trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Nghị Sâm gãi gãi đầu, ra vẻ phiền muộn. Anh an ủi nói: "Chỉ là mấy tờ lá cải, không vấn đề gì".


"Tôi không phải lo lắng chuyện này". Cậu nghiêm túc nhìn Thẩm Thiệu: "Anh không thấy phía báo chí hành động quá nhanh sao? Biết mối quan hệ của anh và Sử Nghiên Thu không phải quá khó. Nhưng người biết mối quan hệ giữa chúng ta không nhiều. Ngoại trừ vài người ở nhất khoa thì chỉ có Sử Nghiên Thu cùng Thẩm Hạo. Người ch.ết không biết nói. Vậy còn ai có thể làm điều này?".


Thẩm Thiệu thoáng nhướn mi: "Em nghi ngờ Thẩm Hạo?".
Lạc Nghị Sâm cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên. Hơn nữa, có lẽ hắn đã trở lại".
Vì thế, thời gian tuyệt vời bên Lạc Nghị Sâm tan thành bọt nước. Thẩm Thiệu một thân hàn khí, dặn dò cậu uống thuốc đúng giờ rồi ra ngoài truy tìm tung tích Thẩm Hạo.


Lạc Nghị Sâm lại tóm lấy Thẩm Thiệu! Lần này, cậu cố ý bám vào đúng chỗ khi nãy, thậm chí cố tình mạnh tay, miết chặt. Thẩm Thiệu bỗng nhiên khựng lại, sắc mặt trắng bệch.


Vẻ mặt cậu lại càng không tốt, nhanh chóng cởi bỏ sơ mi anh. Toàn bộ vùng eo bị thương băng bó dày đặc khiến Lạc Nghị Sâm nghẹn họng trân trối.






Truyện liên quan