Chương 107

Bên ngoài nghiêng trời lệch đất, Lạc Nghị Sâm còn ở căn cứ đếm ngày. Mai là có thể rời đi, tất nhiên phải thấy vui vẻ rồi. Thế nhưng mấy ngày này, tình trạng hôn mê của Thẩm Táp và Tô Bắc không hề khởi sắc cũng khiến cậu phá lệ buồn bực. Lạc Nghị Sâm từng nghĩ, có phải thời gian không đủ nên bọn họ mới chưa tỉnh lại. Nhưng mà, thời gian bao lâu mới thích hợp? Trước mắt mà nói, cậu có rất ít thứ đó, không thể phung phí ở đây được.


Mặc kệ thế nào, hi vọng Thẩm Thiệu có thể giữ đúng lời hứa ngày mai thả cậu.


Nghĩ đến Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm lại mặt co mày cáu. Thẩm Thiệu mấy ngày gần đây rốt cuộc sao vậy? Không bá đạo, không tức giận, đến rất đúng giờ. Nếu không rửa chân thì cũng là đắp thuốc cho cậu, ôn nhu dứt khoát không giống Thẩm Thiệu! Thế nhưng, khúc mắc giữa hai người không phải vài lần rửa chân, thay thuốc là có thể hóa giải. Nghĩ tới nghĩ lui lại thành một vòng luẩn quẩn, muốn hiểu cũng không hiểu nổi.


Lạc Nghị Sâm đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh cùng Thẩm Táp nói chuyện phiếm. Ngoại trừ những lúc nghiên cứu tư liệu, thời gian còn lại cậu đều tán gẫu với hai người họ. Nói tán gẫu cũng không hẳn vì hai người kia đâu có đáp lại. Nhưng tốt xấu cũng coi như một liệu pháp kích thích đi.


Thẩm Táp trên giường bệnh ngày càng gầy yếu, khuôn mặt có vài phần giống Thẩm Thiệu cũng dần thoát tướng. Nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta cũng rất ưa nhìn. Lạc Nghị Sâm ngồi trên ghế, nhìn người kia, thấp giọng nói: "Ngày mai tôi đi rồi, các cậu cứ ngủ cho tốt. Chờ đến khi kết thúc vụ án mà hai người vẫn chưa tỉnh lại, tôi sẽ viết đơn nghỉ phép để chăm sóc các cậu. Chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Thiệu, chỉ là tôi cảm thấy, nếu tôi thật sự có thể khiến cho hai cậu tỉnh lại, cũng coi như tích chút công đức đi. Cho nên, các cậu ít nhiều hãy cho tôi một chút mặt mũi được không?".


Đừng nói mặt mũi, ngay cả nửa điểm phản ứng Thẩm Táp cũng không có. Lạc Nghị Sâm thấy đã thành quen, tiếp tục làu bàu: "Kỳ thật, tôi rất ngưỡng mộ hai cậu. Đừng thấy tôi ở đây vài ngày không đụng việc gì mà nhàn, trong lòng quá nhiều suy nghĩ thực sự cũng rất mệt. Được cái, anh bảy của cậu rất quan tâm chăm sóc tôi. Nhìn xem, mới có vài ngày mà tôi đã tăng vài ký rồi này".




Nói một hồi, Lạc Nghị Sâm lại nghĩ tới Thẩm Thiệu. Nhớ đến người này không khỏi cười khổ: "Cậu nói xem, anh cậu rốt cuộc suy nghĩ kiểu gì? Trước giờ Thẩm Thiệu vẫn cứ như vậy sao? Suốt ngày ngụy biện, đặc biệt khôn lỏi. Tôi tự nhận mình là cao thủ khoác lác, sánh cùng anh ấy cũng chẳng khác nào một cái móng chân. Nghe nói, hai người rất thân?". Bỗng nhiên, Lạc Nghị Sâm ngưng bặt. Không biết nghĩ gì, vẻ mặt trở nên ảm đạm.


Trong phòng chỉ còn lại tiếng máy móc đều đều, không gian thoáng chốc tịnh mịch. Lạc Nghị Sâm không muốn thừa nhận chỉ vỏn vẹn có sáu ngày mà oán hận trong lòng đã muốn nhạt nhòa. Cậu cho rằng, có một số việc chính là điểm mấu chốt, chỉ là không thể chạm đến nó mà thôi.


"Anh ấy giống như, không hiểu suy nghĩ của tôi". Giọng Lạc Nghị Sâm như có như không: "Có lẽ cũng từng nghĩ đến, thế nhưng tôi không cảm nhận được".
Vừa dứt lời, đồng hồ trên tường vang lên mười tiếng. Lạc Nghị Sâm lúc này mới ý thức được đã rất muộn rồi.


"Tôi đi tắm cái đã, lát nữa chúng ta tiếp tục trò chuyện"
Đi tới, mở cửa. Chợt thấy Thẩm Thiệu đứng ngay tắp lự. Lạc Nghị Sâm hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước, suýt chút nữa lảo đảo. Thẩm Thiệu đúng lúc nắm lấy cánh tay cậu, kéo người về phía mình.


"Cẩn thận một chút". Anh thân thiết trách cứ: "Chân mới đỡ hơn một chút, đừng để lại bị thương".
"Anh đến sao không lên tiếng?!". Lạc Nghị Sâm tự nhiên thoát khỏi cánh tay anh, xoay người trở lại phòng bệnh.


Vừa rồi đỡ cậu, khoảng cách hai người rất gần. Cơ thể Thẩm Thiệu ấm áp, có lẽ mới vừa tới đây, liệu có nghe được mấy lời cậu nói hay không?


Lạc Nghị Sâm xấu hổ ngồi trên sô pha, không dám nhìn anh. Thẩm Thiệu ngược lại, sắc mặt như thường, nhấc một cái ghế dựa đem đến ngồi trước mặt cậu. Xem ra, hôm nay không phải đến rửa chân rồi.
"Anh làm gì vậy?". Cậu hỏi: "Muốn bàn chuyện ngày mai sao?".


Thẩm Thiệu gật đầu: "Không chỉ ngày mai. Có rất nhiều chuyện muốn nói với em".
Lạc Nghị Sâm lúc này mới phát hiện, sắc mặt Thẩm Thiệu không được tốt. Có lẽ đã vài ngày không nghỉ ngơi. Công việc bề bộn sao? Cậu thầm nghĩ.
"Tôi từ chức"
Lạc Nghị Sâm: "......"


Mình không nghe nhầm chứ? Cậu day day lỗ tai, nhíu mi lại ɭϊếʍƈ môi: "Anh nói lại lần nữa xem".
"Tôi từ chức. Hiện tại không có việc gì làm"
Tin tức một lần nữa được xác nhận, cậu rốt cuộc xác định được mình không nghe nhầm. Lúc này mở to hai mắt, truy vấn: "Anh lại nháo cái gì vậy?".


"Tôi không thể lo được cả hai bên". Thẩm Thiệu đem áo khoác và khăn quàng cổ bỏ sang một bên, cởi bớt cúc áo, một bộ chuẩn bị nói chuyện thâu đêm.
Lạc Nghị Sâm cảm thấy, chuyện Thẩm Thiệu muốn nói đêm nay thực sự rất quan trọng. Tâm trí loạn thành một đoạn khiến cậu vô cớ khẩn trương.


Thẩm Thiệu hơi hơi cúi đầu, chưa nói đã thở dài.
Mẹ kiếp, đây lại là chuyện gì nữa vậy?!
"Nghị Sâm..." Vừa mới bắt đầu, Thẩm Thiệu bỗng dừng lại. Chẳng lẽ anh muốn đổi phương thức nói cho cậu biết, đừng nghĩ đến quá khứ nữa, cứ như vậy gọn gàng dứt khoát.


Nhìn Thẩm Thiệu đang làm công tác chuẩn bị tư tưởng, Lạc Nghị Sâm cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu buồn bực nói: "Anh không sao chứ?".
"Không". Người kia vụng trộm chà xát hai lòng bàn tay: "Có chuyện, tôi vẫn gạt em. Ừm... Tuy rằng không có ác ý, nhưng vẫn là không tốt".
Người trước mặt rốt cuộc là ai vậy?


"Mục đích, đại cục. Ý của tôi là: Sau khi cân nhắc mọi chuyện một lần, việc phong tỏa tin tức đối với em, hẳn là... hẳn là không phải". Thẩm Thiệu càng nói càng rối, càng nói càng không rõ: "Ý của tôi là: Em rất thông minh, người càng thông minh càng dễ suy nghĩ nhiều, dễ dàng...".


"Thẩm Thiệu!". Lạc Nghị Sâm không thể không cắt lời: "Anh có thể tự nhiên một chút không? Anh như vậy, tôi thực sự rất không quen".
Thẩm Thiệu: "......"
Thấy Thẩm Thiệu nhả chữ nhọc lòng như vậy, cậu ngược lại không những không nổi giận mà còn cảm thấy rất vui: "Nói chuyện bình thường chút, tôi có thể hiểu mà".


Băng dày ba tấc không phải một ngày rét mà thành, Thẩm Thiệu đã sớm khắc sâu trong lòng!
Anh bất đắc dĩ thời dài: "Long Hiểu ch.ết rồi".
"Anh nói cái gì?!". Lạc Nghị Sâm đứng bật dậy, thẳng mắt trừng Thẩm Thiệu: "Long Hiểu làm sao cơ?".
"Đã ch.ết. Tính đến nay được mười sáu ngày rồi"


Cậu chỉ cảm thấy da đầu tê rần, máu huyết cuồn cuộn. Long Hiểu ch.ết?! Một người bằng hữu chung phòng bốn năm, mặc kệ bao nhiêu khó khăn luôn cùng nhau gánh vác. Cậu thất tình cũng tìm đến hắn, mà vui vẻ cùng tìm đến hắn. Vậy mà, người kia cư nhiên ch.ết!


Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ. Lạc Nghị Sâm khó khăn hít thở, cố gắng kiềm chế bàn tay đang run rẩy: "Là bị giết, hay tử vong ngoài ý muốn?".
"Bị giết". Thẩm Thiệu trầm giọng nói.
"Có liên quan đến án tử của chúng ta không?"


Câu hỏi càng lúc càng sắc bén, tuy rằng Thẩm Thiệu đã chuẩn bị tốt tâm lý, giờ phút này vẫn là không biết nói sao cho phải. Anh nghĩ nghĩ, mở miệng: "Dựa theo phân tích của Công Tôn và Tư Mã, chuyện này có liên quan đến Tiêu Lục Khôn. Bọn họ vẫn đang theo sát, rất nhanh sẽ có kết quả".


Tốt, nếu có Công Tôn ra mặt thì cậu yên tâm rồi.
Phải, như vậy rất tốt.
"Mẹ kiếp!". Lạc Nghị Sâm phẫn nộ ra sức mắng chính mình. Cậu ngã ngồi ra sô pha, hai tay ôm đầu. Giờ khắc này, phẫn nộ bỗng chốc hóa bi ai. Nước mắt theo kẽ hở trên tay dưới xuống, tí tách.


Thẩm Thiệu thấy vậy rất đau lòng, vài lần muốn đến ôm cậu rồi lại thôi. Đây mới chỉ là bắt đầu, phía sau vẫn còn vài chuyện đang chờ cậu.
"Nghị Sâm, đêm nay tôi sẽ trực tiếp đưa em về nhất khoa"


Lạc Nghị Sâm hung hăng lau nước mắt, khóc thút thít hỏi: "Anh gạt tôi? Tối hôm đó tôi hỏi anh có tìm thấy Long Hiểu không, anh nói Tư Mã đang điều tra. Có phải khi đó anh đã biết Long Hiểu ch.ết rồi?".
Quả nhiên vẫn không tránh được!
Tâm Thẩm Thiệu trầm xuống: "Phải".


"Anh sao có thể?!". Cậu ngẩng mạnh đầu, tóm lấy áo Thẩm Thiệu oán hận: "Anh gạt tôi! Cậu ấy không chỉ là bạn học mà còn là bằng hữu thân thiết nhất của tôi. Nếu không phải tôi nhờ cậu ấy thăm dò Tiêu Lục Khôn, cậu ấy cũng sẽ không ch.ết! Cậu ấy trẻ như vậy, chưa đầy vài ngày nữa là kết hôn. Anh sao có thể gạt tôi như vậy?!".


"Nói cho em biết, người ch.ết có thể sống lại không? Em thẹn với cậu ấy, tự trách mình, tôi hiểu. Nhưng đổi lại người ch.ết là em, cậu ấy sẽ thế nào?"
Nghe vậy, Lạc Nghị Sâm sửng sốt: "Thẩm Thiệu, anh nghĩ nếu tôi đặt mình vào vị trí của cậu ấy, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sao?".


"Anh chỉ muốn em lý trí một chút"


"Tôi mẹ nó không cần lý trí!". Cậu đẩy anh ra, đùng đùng nổi giận, buộc Thẩm Thiệu từng bước lui về phía sau: "Long Hiểu là người ngoài cuộc, là tôi mang tình cảm cá nhân đến nhờ cậu ấy. Long Hiểu vì tôi mà ch.ết, tôi phải nói sao với ba mẹ cậu ấy? Nói sao với vị hôn thê của cậu ấy? Anh nói tôi phải lấy mặt mũi đâu mà nhìn bọn họ?!".


"Tìm ra hung thủ, đây là cách duy nhất em có thể làm vì Long Hiểu"
"Tìm mẹ kiếp anh, người cũng đã ch.ết rồi!"


Lạc Nghị Sâm đem Thẩm Thiệu bức đến góc tường, ra sức rống giận! Cậu siết chặt lấy cánh tay anh, chỉ hận không thể siết nát được. Cậu càng rống, trong lòng anh lại càng đau đến khó tả. Anh thầm nghĩ: Cũng may người giấu diếm sự việc là anh, nếu là Công Tôn Cẩm, Nghị Sâm còn có thể phát tiết như vậy sao?


Không thể! Chỉ có đối mặt với anh, cậu mới có thể khóc lóc, rống giận. Mắng ra được là tốt, đem tất cả phẫn nộ cùng thống khổ phát tiết ra bên ngoài. Hai người cùng nhau đau, cùng nhau tức giận, cùng chịu đựng nỗi đau mà một người không thể nào chịu nổi.


Nước mắt Lạc Nghị Sâm rơi trên tay Thẩm Thiệu, anh theo bản năng nuốt nước bọt, mở miệng nói: "Em có thể vì cậu ấy báo thù".
Báo thù có ích sao? Người cũng đã ch.ết rồi!


Nhưng mà, đả kích khiến người ta thống khổ không chỉ dừng ở đây. Thẩm Thiệu từng câu từng từ nói: "Chúng ta không có thời gian thống khổ. Miêu An tự ý hành động, châm đàn hương, đến giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh".
Ánh mắt còn ngập nước trừng lên tròn trĩnh: "Lúc nào, chuyện xảy ra khi nào?"


"Buổi tối sau hôm em đến đây"
Không hiểu vì sao, Lạc Nghị Sâm cư nhiên bình tĩnh trở lại. Cậu lạnh lùng nhìn anh: "Anh còn gạt tôi chuyện gì nữa?".
Thẩm Thiệu lắc đầu, thầm nghĩ: Nếu còn chuyện nào nữa, nhất định anh sẽ không sống nổi.


Thấy anh lắc đầu, cậu xác nhận lại một lần: "Không có? Đều nói cả rồi?".
"Không có"
Tốt, rất tốt!


Một đấm nện xuống, rơi thẳng xuống mũi Thẩm Thiệu. Dòng mảu đỏ phun tới, nhuộm đỏ mu bàn tay anh. Thẩm Thiệu thét lớn một tiếng, bụm mặt, cong gập người lại. Lạc Nghị Sâm túm lấy tóc anh, lên gối, đánh thẳng vào bụng.


Kêu một tiếng, miệng Thẩm Thiệu phun ra dịch vị từ dạ dày. Miệng vết thương cũ còn chưa lành khiến anh không thể không che dưới nách, ôm hai đầu gối.


Hai lần ra tay không thấy Thẩm Thiệu phản kháng. Cậu cảm giác không đủ, tóm lấy tay anh kéo ra giữa phòng, nhấc chân đạp vào eo Thẩm Thiệu: "Không phải anh đánh được sao? Đừng có giả ch.ết!".
Thẩm Thiệu khom người, chống lên sô pha, chịu đau gắng sức nói: "Vừa mới đem em dưỡng tốt... Không thể đánh".


Đây không thể nói là xin tha, ngược lại càng khiến Lạc Nghị Sâm thêm phẫn nộ. Cậu tùy tay cầm thứ gì đó nện mạnh vào lưng Thẩm Thiệu. Là tiếng bình hoa vỡ nát, mạnh vụn rơi rắc trên cổ áo sơ mi. Anh lắc lắc đầu, vẩy xuống, quay lại nhìn xéo Lạc Nghị Sâm: "Sao không đánh vào đầu?".


Thẩm Thiệu giống như cố ý chọc tức khiến cậu hoàn toàn bộc phát. Lạc Nghị Sâm lại càng không thể khiến anh thất vọng, quyền cước gia tăng, phàm thứ gì có thể vớ được đều tung ra hết. Chừng mười phút sau, trong phòng trở nên hỗn độn. Hai người lăn lộn dưới đống rác rưởi, quần áo rách rưới.


Dennis và Hall nghe tiếng đuổi tới, trước khi mở cửa liền làm một chút chuẩn bị tâm lý. Động chân động tay là chuyện bọn họ đã đoán trước được, chỉ là: Bọn họ có nên vào can ngăn không?


Dennis không muốn vào, chung quy Thẩm Thiệu đích xác muốn ăn đòn. Hall cũng nghĩ vậy, nhưng thật lo lắng hai người kia đánh nhau đến nỗi quên mình, lỡ chẳng may va phải Thẩm Táp với Tô Bắc. Cuối cùng bọn họ thương lượng, được, coi như vì hai người bệnh kia vậy.
Kết quả, cửa phòng cư nhiên khóa!


Hiển nhiên, Thẩm Thiệu hoàn toàn không muốn bị người khác quấy rầy.


Trong lúc ẩu đả, Lạc Nghị Sâm cũng bị không ít mảnh vỡ dưới đất cứa vào, trầy trật không kém. Thẩm Thiệu vừa phải chịu đựng quyền đấm cước đá, vừa phải che chắn để cậu không bị thương quá nhiều. Thế nhưng, cái anh lo lắng nhất là, anh còn chưa ch.ết mà Lạc Nghị Sâm đã không trụ nổi nữa rồi. Thẩm Thiệu bất đắc dĩ đem người gắt gao ôm chặt vào lòng, lớn tiếng quát: "Như vậy đủ rồi!".


Lạc Nghị Sâm đánh đến kịch liệt, không còn hơi sức nói chuyện, dùng đầu nhắm thắng trán anh "bang" một tiếng, hai người nhất thời trước mặt đầy sao.
Thẩm Thiệu bị húc đến đau, nóng nảy thét: "Nghị Sâm, em còn cần cái chân này không vậy?".
Bốp! Một cái tát giáng xuống vô cùng gọn lẹ!


Mặt văng lệch sang một bên, anh cắn răng, tức giận nói: "Em đây là muốn nợ mới nợ cũ tính hết phải không?!".
Lạc Nghị Sâm một chút cũng không thèm để ý, ánh mắt đỏ ngầu đau khổ, như là một lòng một dạ muốn đánh ch.ết Thẩm Thiệu. Dù vậy, trong cậu vẫn không toát nổi nửa điểm sát khí.


Thôi được, lần này theo ý em vậy.
Thẩm Thiệu đè lại cánh tay Lạc Nghị Sâm, thở hồng hộc nói: "Chúng ta ra ngoài đánh, đừng làm hư dụng cụ".


Lạc Nghị Sâm lúc này nào còn lý trí, thà rằng liều mạng trật cả khớp tay cũng muốn đấm thêm Thẩm Thiệu một cái. Kết quả, quyền này đem Thẩm Thiệu ngã vật xuống giường Tô Bắc, lực trùng kích lớn khiến chiếc giường văng xa nửa mét. Dụng cụ trên người Tô Bắc co thành một cụm, giống như quân bài Domino, lần lượt đổ rạp xuống.


Máy theo dõi của Tô Bắc đặt ngay sát của Thẩm Táp. Tô Bắc bên này tai ương, Thẩm Táp bên kia cũng không thoát được. Hai bộ dụng cụ đổ rầm lên nhau tạo thành một cái núi nhỏ, nguồn điện bị kéo đứt, không biết bị chập ở đâu, tách tách bắn ra tia lửa điện.


Biến cố đột ngột khiến Lạc Nghị Sâm lấy lại một chút lý trí. Cậu chăm chăm nhìn nửa người Tô Bắc đều bị xô xuống dưới đất, đầu Thẩm Táp va vào dụng cụ mới hoảng hốt ý thực được mình đã phát hỏa quá mức rồi!
Thế nhưng!


Cậu quay đầu nhìn Thẩm Thiệu: "Tôi nằm mơ cũng muốn làm vậy!".
Anh lau vết máu trên mặt, vô tình nói: "Anh biết". Dứt lời liền nâng Tô Bắc dậy, chậm rãi đặt về vị trí cũ.


Uất ức nghẹn ở trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa, Lạc Nghị Sâm mắt lạnh nhìn Thẩm Thiệu thu thập tàn cuộc, trong lòng lại có một loại cảm giác vui sướng! Bỗng chốc nghĩ tới Long Hiểu, tâm tình lại lần nữa rơi xuống đáy vực.


Cậu sống hai mươi sáu năm chưa từng trải qua tâm tình mâu thuẫn như vậy. Vừa vui sướng lại vừa bi ai. Trong lòng không rõ đến cùng là cái tư vị gì, thậm chí không rõ chính mình có còn bình thường hay không nữa. Lạc Nghị Sâm cảm giác sắp điên rồi! Là bị Thẩm Thiệu bức đến phát điên, bị cái ch.ết của Long Hiểu bức đến phát điên.


Cậu hi vọng có thể giữ lại một chút lý trí, ít nhất cũng không thật sự đánh cho Thẩm Thiệu trở thành phế nhân được. Đánh chính là đánh, cậu không hối hận, người kia sớm đã thiếu đánh từ trước, hơn nữa nợ không phải chỉ có một hai lần. Nói cho cùng, ngọn nguồn bực tức của cậu bất quá là do Thẩm Thiệu ban đầu muốn lợi dụng cậu mà thôi, hơn nữa "âm mưu" còn chưa đạt được đã bị vạch trần. Theo lý thuyết, chuyện ấy thực sự không tính là gì, mỗi người một ngả, tránh xa nhau ra là được. Tuy nhiên, mọi chuyện đến quá đột ngột, hai người như kẹt vào trong mê cung.


Từng ảo ảnh, từng ngóc ngách như hợp về một chỗ, nhưng không tìm nổi lý do tha thứ cho Thẩm Thiệu.
Lạc Nghị Sâm nhìn chằm chằm Thẩm Thiệu đang chật vật, miệng còn chưa mở, chợt nghe anh nói: "Chuyện chia tay, tôi tôn trọng em".
Nghe vậy, cậu cười lạnh một tiếng: "Anh thật cho rằng tôi sẽ tiếp tục bị anh lừa gạt sao?".


Thẩm Thiệu tựa hồ không muốn tốn sức vào đề tài này, cúi lưng nhặt thứ gì đó trên mặt đất đặt vào chiếc tủ cong vẹo đầu giường, thấp giọng: "Em đi đi, Dennis sẽ đưa em về".


Bao ngày ngóng chờ, chỉ mong thời gian trôi đi thật mau để có thể rời khỏi tầng ngầm cách biệt với thế giới này. Nhưng khi thật sự nghe được Thẩm Thiệu nói, trong lòng cậu lại thấy khó chịu. Đến cùng sao lại như vậy, chính bản thân cậu cũng không rõ. Nếu đã không rõ thì cho qua đi. Bên ngoài còn chuyện hệ trọng đang chờ.


Lạc Nghị Sâm xoay người, hướng đến cửa phòng. Cửa gồm hai lớp khóa, cậu nuốt nước miếng, tháo dây xích xuống. Lớp khóa thứ hai còn chưa mở ra, chợt nghe thấy tiếng đau đớn rên rỉ của Thẩm Thiệu.
Thanh âm suy yếu phảng phất như sẽ ch.ết đi bất cứ lúc nào.


Nội tâm siết chặt, miệng lại thốt ra những lời lạnh nhạt: "Anh vẫn còn cố giả vờ?"
"Hửm?"
Lạc Nghị Sâm theo bản năng quay đầu, Thẩm Thiệu tuy rằng vẫn đang khom lưng nhưng cũng không có gì gọi là bất thường. Tiếng rên vừa rồi tựa như không phải từ anh truyền đến.


Lúc này, Thẩm Thiệu không có một chút ý niệm tiếp tục dây dưa. Người đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bộ dáng lăn lội chật vật cũng bày ra cho em đủ, em vẫn không thể để tôi một mình yên tĩnh được sao?!


Trong lòng Thẩm Thiệu oán giận, ngoài miệng vẫn là không nỡ ác ý với Lạc Nghị Sâm: "Đi đi, thời gian không còn sớm".
Cậu mang theo một bụng oán não khó tả lần nữa xoay người mở cửa. Thời điểm mở ra lớp khóa thứ hai lại nghe tiếng rên vô lực, lại còn ho khan hai tiếng.
Thẩm Thiệu, anh con mẹ nó là cố ý!


Lạc Nghị Sâm bực tức xoay người, đi nhanh tới trước mặt Thẩm Thiệu, trừng lớn mắt: "Anh đúng là đồ cáo già! Vẫn còn giả vờ? Tôi đánh trúng chỗ hiểm nào của anh hả? Muốn rên rỉ không thể chờ tôi đi rồi mới rên rỉ sao?!".
Thẩm Thiệu đầy mặt khó hiểu hỏi: "Hả?".
"Ư...ưm......"


"Lại nữa! Anh rên đến nghiện rồi?!". Nói xong, cậu bỗng cảm giác có điểm nào đó không đúng.
Thẩm Thiệu bịt mũi, đang lau vết máu trên mặt, nhìn không giống như có thể phát ra tiếng rên tiêu hồn như vậy được.
Anh cũng để ý thấy có tiếng kêu rên suy yếu, cùng Lạc Nghị Sâm hai mắt nhìn nhau.


Vài giây sau, cậu quay ngoắt lại! Thẩm Thiệu sửng sốt nhìn về phía giường bệnh Thẩm Táp đối diện. Người kia nhắm chặt hai mắt, mày nhăn thật sâu, đầu hơi lắc lư phát ra âm thanh hừ hừ.
Kinh hỉ dâng lên như thủy triều, Lạc Nghị Sâm kêu to một tiếng – Mẹ kiếp!


Hai người vừa mới đánh nhau túi bụi đồng loạt lao vào giường bệnh.
Thẩm Thiệu luống cuống tay chân nâng Thẩm Táp dậy, Lạc Nghị Sâm với vội cái gối để cậu tựa vào. Sau khi bố trí tốt rồi, hai người mới lau mồ hôi trên trán.
Anh nhẹ giọng gọi: "Tiểu Táp, Tiểu Táp?".


Lạc Nghị Sâm cũng lên tiếng: "Tỉnh rồi sao? Cậu có nghe được tôi nói không?".
"Có...". Âm thanh suy yếu đến từ hướng ngược lại. Cậu xoay đầu nhìn phía sau, bởi vì quá sốt ruột mà dùng lực suýt nữa trẹo cổ liền xoa chỗ đau, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Tô Bắc đang muốn tự mình đứng dậy.


"Đừng động!". Lạc Nghị Sâm buông Thẩm Táp xuống, chạy sang chăm sóc Tô Bắc, lấy gối, đắp chăn cho cậu.


Lúc này, Thẩm Táp cũng chầm chậm mở mắt. Ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Thiệu chừng mười giây mới lại lại tiêu cự. Anh nhẹ nhàng gọi tiếp vài tiếng, Thẩm Táp cố mở miệng nhưng chỉ phát ra âm thanh khàn đặc.


"Vừa tỉnh lại cổ họng sẽ hơi khó chịu". Thẩm Thiệu trấn an nói: "Đừng gấp, anh sẽ đưa bọn em tới bệnh viện".


Lời còn chưa dứt, Thẩm Táp đã lại vô lực tựa vào người anh. Bàn tay tái nhợt gầy yếu run cầm cập tóm lấy vạt áo Thẩm Thiệu. Cậu vì nóng lòng muốn nói chuyện mà gân hết cả cổ nhưng chỉ phát ra được tiếng ô a trầm đục.


Tô Bắc bên kia khá hơn một chút. Tuy rằng cũng là yếu đuối nhưng tốt xấu còn có thể nói được vài chữ. Cậu tựa vào người Lạc Nghị Sâm, ánh mắt liếc hướng Thẩm Táp, cố sức nói: "Anh... Anh cả....".
Suy nghĩ lóe lên, Lạc Nghi Sâm vội vàng hỏi: "Anh cả của Thẩm Táp?".
Tô Bắc gật đầu.


"Cậu là muốn nói: Hai người nhìn thấy anh cả của Thẩm Táp?!"
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Thẩm Thiệu vô cùng sốt ruột. Sau khi đỡ Thẩm Táp nằm xuống liền cẩn thẩn hỏi: "Nhìn thấy Thẩm Khiêm? Gật đầu là đúng".
Thẩm Táp miệng không thể nói, chỉ có thể thận trọng gật đầu.


Lạc Nghị Sâm nhìn về phía anh, đúng lúc anh đang nhìn lại. Ánh mắt giao nhau, không nói cũng hiểu. Đánh thì đánh, nhưng xét cho cùng hai người vẫn cùng chiến tuyến!
Thẩm Thiệu lập tức hướng tới cửa phòng kêu: "Dennis, vào đây".


Dennis bên ngoài sớm đã mất kiên nhẫn, nghe giọng Thẩm Thiệu, không lạnh không nóng đáp: "Sếp, làm ơn mở cửa!".
Lúc này anh mới nhớ ra cửa phòng còn khóa, nhanh chóng đứng dậy. Dennis vừa vào thấy Thẩm Táp và Tô Bắc mở mắt, cùng Hall theo sau ngơ người choáng váng.


Bỗng nhiên, Dennis mừng như điên kêu: "Tôi biết mà! Tôi đã nói cảm xúc của Nghị Sâm sẽ tác động lên hai người họ. Thấy chưa? Mau gọi tôi là Gia Cát Dự!".
Hall tương đối bình tĩnh, ghét bỏ đẩy Dennis sang một bên, đi đến trước mặt Thẩm Thiệu: "Sếp, đưa hai người họ tới bệnh viện sao?".


"Không". Anh trầm giọng nói.
Lạc Nghị Sâm đang đỡ Tô Bắc cũng tiếp lời: "Không thể đi đến bệnh viện thông thường. Hai người chuẩn bị sơ qua, tôi sẽ tìm người tiếp ứng". Cậu vừa dứt lời, Thẩm Thiệu liền móc điện thoại ném qua.


Lạc Nghị Sâm dễ dàng tiếp được, thu lại một tay tr.a tìm dãy số của Công Tôn Cẩm.


Lúc biết Thẩm Táp và Tô Bắc đã tỉnh, hơn nữa còn có manh mối quan trọng, sắc mặt Công Tôn Cẩm âm trầm nửa ngày mới tốt hơn một chút. Đế tránh phiền toái, anh tự mình mang người của sở nghiên cứu đặc biệt cùng Lam Cảnh Dương, Chử Tranh, Tư Mã Tư Nam đến nơi tiếp ứng.


Trong lúc Dennis và Hall thu dọn một số vật dụng cần thiết, thuận tay nhặt luôn thuốc đắp cho Lạc Nghị Sâm, xử lý đơn giản một chút thương thế của Thẩm Thiệu. Còn chưa bôi được mấy cái, Thẩm Thiệu chẳng màng vết thương trên người, bình tĩnh đẩy Hall ra đi đến phòng đơn liên hệ người nhà.


Điện thoại gọi tới phòng ngủ, là mẹ kế nghe máy. Mặc dù không có một chút hảo cảm với bà, nhưng sự tôn trọng tối thiểu vẫn phải có. Anh báo muốn gặp cha mình, người kia cũng không ngăn cản.


Tuy nhiên, cẩn thận vẫn hơn, anh thấp giọng nói: "Ba, ba chỉ cần nghe, không cần trả lời. Tiểu Táp vẫn ở chỗ con, không nói cho ba biết là có nguyên nhân. Nó vừa tỉnh lại, nói đã gặp anh cả".


Trong phòng ngủ xa hoa, một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi thần thái nguyên vẹn. Bà nhìn thấy sắc mặt chồng khẽ biến cầm điện thoại đi đến cửa phòng liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?".
"Bà ngủ trước đi". Thẩm Trọng Nguyên tùy tiện buông một câu rồi rời khỏi.


Ông và Thẩm Thiệu nói chuyện chưa đến mười phút đồng hồ. Quay lại liền đỡ em trai đã khoác áo bông ra ghế sô pha ngồi.


Tinh thần Thẩm Táp đã khá hơn, chỉ là còn chút váng đầu. Cậu tựa vào người Thẩm Thiệu, nuốt từng ngụm nhỏ nước ấm Dennis vừa chuẩn bị. Đợi cho yết hầu đỡ khô rát mới đứt quãng nói: "Trên núi... anh cả...".
"Cậu gặp anh cả trên núi sao?". Thẩm Thiệu hòi.


Thẩm Táp gật đầu, chỉ chỉ vào mắt: "Nhìn thấy".
Bên kia Tô Bắc cũng đứt quãng kể lại vài chuyện. Chỉ là, cậu ta thấy hơi lo lắng về nơi bọn họ đang ở.
Lạc Nghị Sâm nói: "Hai người đã hôn mê rất lâu, đây là S thị, rất an toàn. Ngày mai tôi sẽ thông báo cho người nhà cậu. Cứ yên tâm".


Tô Bắc gật đầu, hỏi: "Đứa nhỏ... ông già. Các cậu tìm được chưa?".
Mọi chuyện nói ra quả thực rất dài!
Cuối cùng, Lạc Nghị Sâm cũng chưa nhắc đến chuyện nhà họ Vương, tạm lấy lý do tình trạng sức khỏe của cậu ta để gác lại.


Đám người Công Tôn Cẩm rất nhanh đã tới. Vừa bước vào cửa, thấy bộ dạng Lạc Nghị Sâm và Thẩm Thiệu liền có chút ngốc lăng. Anh đánh giá qua vài lần, vết thương trên mặt bọn họ rõ ràng đã giải thích hết tất cả.
Công Tôn Cẩm quyết định: Coi như không thấy!


Tô Bắc và Thẩm Táp được người của sở nghiên cứu đặc biệt chăm sóc, cẩn thận đưa lên mặt đất. Thẩm Thiệu chở Dennis và Hall đi theo xe của Công Tôn Cẩm. Lạc Nghị Sâm bị Chử Tranh nhét vào xe khác. Một nhóm người khoảng mười sáu, mười bảy người hành quân suốt đêm.


Đến sở nghiên cứu đã là gần mười hai giờ. Vài người đã được sắp xếp vội vàng đưa Tô Bắc cùng Thẩm Táp tiến hành kiểm tr.a thân thể. Lạc Nghị Sâm xuống xe không thèm để ý Thẩm Thiệu, bắt chước Công Tôn Cẩm, coi như không thấy. Rời khỏi bãi đỗ xe, Chử Tranh một lần nửa hỏi: "Cậu mấy ngày nay sao rồi?".


"Đừng hỏi được không?". Cậu phiền lòng trả lời: "Cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết nên trả lời sao cho phải".
Nghe tiếng, Tư Mã Tư Nam bước nhanh đến, từ trên xuống dưới đánh giá một phen: "Đánh nhau với Thẩm Thiệu?".


Lạc Nghị Sâm lại thở dài: "Tôi biết Long Hiểu đã ch.ết. Anh ta lừa tôi, là tôi nhất thời không khống chế được".
Chử Tranh nhướn mày, nghe ý tứ trong câu nói giống như không thể bực được Thẩm Thiệu. Đánh nhau cũng chỉ là do nhất thời xúc động mà thôi.


Tư Mã Tư Nam vốn định hỏi thêm chút chuyện lại bị Lam Cảnh Dương chạy tới cắt ngang. Sắc mặt anh nghiêm trọng, thấp giọng hỏi: "Chuyện Công Tôn Cẩm nói là thật sao?".


Thời điểm Công Tôn Cẩm bắt máy, Lam Cảnh Dương cũng ở bên. Cho nên anh biết Thẩm Táp đã nói gì. Thế nhưng Chử Tranh và Tư Mã Tư Nam còn chưa nắm được, nghe thấy người kia hỏi lại, liền vô cùng hiếu kỳ.


Cậu nhìn xung quanh, xác định không có người mới hướng bọn họ gật đầu: "Trước đó khi phân tích cùng Thẩm Thiệu, tôi đã có dự cảm về chuyện này. Đêm nay được Thẩm Táp chứng thực, ngược lại vẫn thấy giật mình".
Chử Tranh nghe vậy bĩu môi: "Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói rõ đi".


Lạc Nghị Sâm nhếch miệng, rối rắm đáp: "Anh cả của Thẩm Thiệu, Thẩm Khiêm, còn sống!".


So sánh với sự kinh lăng của Chử Tranh, phản ứng của Tư Mã Tư Nam bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh chỉ mở to hai mắt, á khẩu không nói nên lời. Được rồi, biểu hiện của anh ta lúc này đúng là lông phượng gót lân, cực kỳ hiếm thấy của hiếm thấy. Việc này đổi lại là ai cũng sẽ giật mình.


Chử Tranh chà xát cánh tay: "ch.ết tiệt thật, nổi hết cả da gà rồi. Không phải chứ? Là xác ch.ết bò dậy sao? Hay là thực sự chưa ch.ết?".


Còn đang nói chuyện, cửa lớn liền truyền đến tiếng bước chân. Gió lạnh theo đó thổi vào khiến Lạc Nghị Sâm rụt cổ. Quay đầu nhìn lại, Công Tôn Cẩm đang sánh vai với Thẩm Thiệu, bên cạnh còn có một vị đầu tóc bạc phơ, thần thái sáng láng.
Vị đẹp lão này là ai vậy?


Ba người đằng kia đã tiến một bước vào hành lông. Đôi mắt anh minh của ông lão nhìn chằm chằm Lạc Nghị Sâm, trong ánh mắt không rõ là cảm xúc gì.
Cậu nhanh chóng ý thức được, đây chính là cha Thẩm Thiệu.






Truyện liên quan