Chương 111

Khi dấu vân tai được gửi qua email, Công Tôn Cẩm đang trên đường tới Thiên Nga hội. Di động hiện lên thông báo, là một ID rất lạ. Công Tôn Cẩm đẩy đẩy gọng kính trên mũi, khóe miệng gợi lên nụ cười đạm mạt.


Liêu Hiểu Thịnh nhận được thông báo liền đi lục hòm thư của Công Tôn Cẩm. Lúc nhìn thấy dấu vân tai, bộ dáng như muốn mài dao soàn soạt.


Mười một giờ sáng, Công Tôn Cẩm đứng trước cổng lớn Thiên Nga hội. Lam Cảnh Dương xuống xe, nhìn cửa lớn đóng kín mít, bấm chuông nửa ngày cũng không thấy ai ra tiếp đón.
Lam Cảnh Dương mất hết kiên nhẫn nói: "Bên trong không thể không có người, bọn chúng hiển nhiên không muốn chúng ta vào".


Công Tôn Cẩm cười cười cầm tay Lam Cảnh Dương, thấp giọng: "Sẽ mở thôi, kiên nhẫn".
Nghe lời này giống như bọn chúng có muốn hay không cũng phải mở cửa vậy. Cậu cười: "Anh tính phá cửa sao?".
"Nếu như bắt buộc"
"Tôi có thể làm luôn bây giờ"


Tuy rằng thời gian và cách thức rất hoàn hảo, nhưng Công Tôn Cẩm lại vụng trộm chọc chọc đùi Lam Cảm Dương, cười nói: "Kiềm chế một chút, tối qua không mệt?".


Lam Cảnh Dương đỏ bừng mặt, không tự nhiên gỡ tay Công Tôn Cẩm ra, ngượng ngùng nhìn vẻ mặt anh ôn nhu. Người này bình thường thanh cao, nho nhã, ai biết trên giường lại chẳng khác gì lang sói. Tuy bảo tối qua cũng không phải quá phóng túng, nhưng thật sự là rất mệt.
⊙▃⊙ What the f*ck? Ai đè ai?! Lúc nào? H where?




Tại sao anh Dê lại nằm dưới, tại sao ko có H?
(╥﹏╥) Mị hổng có thích điều này.
Xoa xoa cái eo đau nhức, Lam Cảnh Dương oán trách nói: "Miệng vết thương vừa mới tốt lên, anh là muốn quay về bệnh viện tiếp hả?".
Bệnh viện thì khỏi đi, xin miễn thứ cho kẻ bất tài này.


Còn đang đùa giỡn thì trông thấy một người đàn ông trung niên đi ra từ tòa nhà chính. Nhìn khí chất kia, đoán chắc chỉ là bảo vệ.
Lão đi đến cổng, đánh giá hai người vài lần rồi hỏi: "Các cậu tìm ai?".
Công Tôn Cẩm giơ phù hiệu lên, nói: "Tôi muốn gặp quản lý".


"Nơi này không có người quản lý". Lão đầu không hề khách khí: "Đi đi, ở đây chỉ có mình tôi. Muốn tìm người phụ trách thì đi chỗ khác".


Công Tôn Cẩm tiếc nuối thở dài: "Được rồi, xem ra chỉ có thể trực tiếp dẫn người đến điều tra". Nói xong, anh cười cười với lão: "Không làm phiền ông nữa, chúng tôi sẽ mang lệnh khám xét đến. Đi thôi, Cảnh Dương".


Nhất khoa có thể tùy ý khám xét không cần lệnh, đây là đặc quyền vô cùng lợi hại. Mấy lời vừa rồi dĩ nhiên là nói cho lão nghe, để lão làm bồ câu chuyển lời cho mấy kẻ ngồi trong đó — đừng quá không nể mặt.


Quả nhiên, bọn họ rời đi chưa đến mười phút, cảnh sát khu vực đã liên hệ Công Tôn Cẩm, nói Quản lý Thiên Nga hội đã trở về, muốn mời bọn họ quay lại một chuyến. Thuận tiện, chuyển tiếp cuộc gọi cho hắn.


Người phụ trách Thiên Nga hội thực uyển chuyển: "Thật là ngại quá. Tôi đi ra ngoài, vừa mới trở về thì nghe các cậu đến. Ai nha, cũng tại lão bảo vệ chỗ chúng tôi ít khi tiếp xúc bên ngoài, trở về tôi sẽ dạy dỗ lại ông ấy"


Công Tôn Cẩm không nói lời nào, ý bảo Lam Cảnh Dương quay đầu xe, trở lại Thiên Nga hội.


Lần này, cửa lớn rộng mở, quản lý đứng chờ ở cổng đón sẵn, nhìn qua trông rất quy củ. Công Tôn Cẩm xuống xe, hắn vội vàng đi tới tự giới thiệu: "Tôi là quản lý hiện tại của Thiên Nga hội, tên Vương Hỉ Hàm. Không biết hai cậu xưng hô thế nào?".


Lam Cảnh Dương chỉ chỉ Công Tôn: "Đội trưởng của chúng tôi, Công Tôn. Tôi họ Lam, viên cảnh".
"Ai nha, thì ra là đội trưởng Công Tôn và viên cảnh Lam, nghe danh đã lâu, nay mới có vinh hạnh được gặp mặt"


Không tính đến thái độ nói năng ngọt xớt của người này, mở miệng liền nói mình là người quản lý hiện tại, ngược lại khiến Công Tôn Cẩm có cảm giác buồn cười.
Nếu Thiên Nga hội đã thả hắn ra chặn họng súng, thì cứ để vậy đi. Vốn, bọn họ chuyến này là có mục đích khác.


Cùng Vương Hỉ Hàm đi vào nhà chính, Công Tôn Cẩm phát hiện, nơi này đích xác đã trở nên hoang tàn. Mấy thứ đồ đáng giá không thấy đâu nữa, thay vào đó đều là những thứ hàng hóa tầm thường, người ngoài cũng có thể nhận ra.


Vào phòng, Lam Cảnh Dương đặt mấy tấm ảnh chụp lên mặt bàn, hỏi Vương Hỉ Hàm: "Ông từng gặp những người này chưa?".
Vương Hỉ Hàm xem từng bức ảnh, chỉ Vạn Bác Vũ nói: "Cậu Vạn này là hội viên chỗ chúng tôi, đã thấy vài lần. Những người còn lại, tôi không rõ lắm".


"Thật sao?". Lam Cảnh Dương hồ nghi: "Bọn họ đều là hội viên chỗ các ông, ông chưa từng thấy?".
Vương Hỉ Hàm cười cho có lệ: "Khiến hai vị uổng công rồi. Tôi vốn dĩ phụ trách chi nhánh ngoại tỉnh, vừa mới tiếp quản nơi này được có hai ngày, những chuyện trước đó tôi thực sự không nắm rõ".


Công Tôn Cẩm liếc xéo Lam Cảnh Dương, sắc mặt trầm xuống, chất vấn Vương Hỉ Hàm: "Vậy mà chúng tôi điều tra, lại thấy ông xuất hiện từ nửa tháng trước". Nói, anh móc ra một ít giấy tờ, chứng minh lời nói của mình không phải giả.
Bước vào hang cọp, sao có thể không chuẩn bị trước?


Đối mặt với bằng chứng lù lù, sắc mặt Vương Hỉ Hàm tái xanh, xấu hổ dị thường. Lão vội vàng cứu chữa: "Cái này... Tôi... Là trước đây tôi có đến thăm một chuyến, còn hai ngày trước mới trở về tiếp quản".


Lam Cảnh Dương hừ cười: "Ông Vương, từ lúc nhận được tin báo đến nay, người của chúng tôi luôn theo sát ông. Lúc nào đến, lúc nào đi, chúng tôi đều rõ. Chắc ông cũng không muốn tự mình tìm rắc rối, nói trắng ra, việc đó chẳng có lợi gì cho ông cả".


Trong lúc Lam Cảnh Dương chèn ép Vương Hỉ Hàm, Công Tôn Cẩm trộm liếc di động. Là tin nhắn của Tư Mã Tư Nam: Mật mã tầng hầm có chút phức tạp, tôi cần mười phút.


"Tôi nói này anh bạn, anh được hay không vậy?". Chử Tranh cùng Tư Mã Tư Nam lẻn vào Thiên Nga hội, nửa đùa nửa thật nói: "Muốn không, để tôi thử?".
"Cậu có thể im lặng chốc lát không?". Tâm trạng Tư Mã Tư Nam không tốt, trợn mắt nhìn Chử Tranh.


Chử Tranh tựa người vào tường, nhìn cái bản mặt đầy thương tích của Tư Mã Tư Nam, chẳng những không ngậm miệng còn ngoác miệng ra cười: "Sáng nay anh đánh nhau với ai vậy?".
Tư Mã Tư Nam đang chuyên chú phá mã, nghe qua vấn đề cũng không giấu diếm, thuận miệng nói: "Thẩm Thiệu".


"Ui, rốt cuộc cũng quyết đập chậu cướp hoa?". Chử Tranh trêu ghẹo: "Tôi rất ủng hộ anh nha".
Tư Mã Tư Nam quay đầu trừng một cái: "Con mắt nào của cậu thấy tôi đập chậu cướp hoa? Dù tôi thật sự có ý với Nghị Sâm, cũng là cạnh tranh công bằng. Hơn nữa, Thẩm Thiệu đã knockout rồi".


Chử Tranh nghe vậy giật mình không ít, bộ dáng bỡn cợt cũng không còn: "Tư Mã, anh thật sự có ý với Nghị Sâm?".
"Cậu có thể đáng tin hơn chút không?"
Chử Tranh chậc lưỡi: "Có hay không, tự anh rõ nhất. Thế nhưng trong mắt bọn tôi, anh chính là tình địch của Thẩm Thiệu a, vẫn rất có sức uy hϊế͙p͙".


Lời này tuy dễ nghe, nhưng Tư Mã Tư Nam tự nhận vấn đề không phải đơn giản. Anh do dự một lát, nói: "Tôi cũng không biết".
"Không biết?"
"Tôi cũng không rõ, bản thân đối với Nghị Sâm rốt cuộc chỉ là tình bạn đơn thuần, hay là... có ý khác"


Này là gì chứ? Chử Tranh sờ sờ cằm, đến gần Tư Mã Tư Nam, thấp giọng hỏi: "E hèm, hai chúng ta nói thử một chút. Anh có muốn đè cậu ấy không? Hoặc, muốn cậu ấy đè anh?".


Lời còn chưa dứt đã rước một cỗ sát ý từ Tư Mã Tư Nam, Chử Tranh không ngừng cười cười làm lành: "Bình tĩnh, đừng nóng, đừng nóng. Kỳ thật, chuyện này rất đơn giản. Nếu anh thích cậu ấy, nhất định sẽ muốn cùng cậu ấy phát sinh thân mật. Mấy hôm ở liên huyện, hai người ở chung một phòng, chung một giường, anh có tâm tư đó không?".


Chử Tranh đích xác không nói đùa, cho dù người này có bao nhiêu phần thiếu đứng đắn. Tư Mã Tư Nam dần nghe vào, động tác trên tay không ngừng, trong miệng do do dự dự: "Khi đó, không có".
"A... Thế còn hiện tại?"
"Tôi càng chú ý đến việc cậu ấy ăn, ở, đi lại hơn. Như vậy có tính không?"


"Anh hai à, anh bao nhiêu tuổi rồi? Tính hay không tự anh không rõ sao?". Chử Tranh tận tình khai đạo: "Dục vọng thì sao? Chính là cảm giác muốn ôm ôm ấp ấp, muộn chạm, muốn làm chuyện đó ấy".


Tư Mã Tư Nam bóp cằm, không biết trả lời sao cho phải. Anh quả thật không biết mình đối với Nghị Sâm là loại tình cảm gì. Nếu nói chỉ là tình bạn, tựa hồ lại nhiều hơn một chút. Nếu nói là tình yêu, mấy việc như ôm ôm ấp ấp, ảnh thực sự không nghĩ tới. Tưởng tượng ra cảnh cùng Lạc Nghị Sâm lăn giường thì cả người lại càng không thấy thích hợp.


Tư Mã Tư Nam liên tiếp lắc đầu: "Tôi cảm thấy, nếu như tôi có con trai, thì sẽ đối xử giống như Nghị Sâm vậy".
Chử Tranh: "..."
Thẳng đến mười phút sau khi  mở mật mã, đi vào phòng kín, Chử Tranh vẫn còn ôm bụng cười lớn.


Tư Mã Tư Nam vô cùng bình tĩnh, đem các thiết bị theo dõi đặt hoàn hảo rồi xóa bỏ dấu vết của hai người. Thuận tiện vỗ vỗ cái người thẳng lưng không nổi, lãnh mặt nói: "Lên thôi, cháu trai".
Chử Tranh cười đến ná thở, bắt lấy vạt áo Tư Mã Tư Nam, hổn hển nói: "Chờ, chờ đã, chú già!".


Tư Mã Tư Nam rất ít nói đùa, đối với Lạc Nghị Sâm cũng thế, mà đối với Công Tôn Cẩm cũng vậy, cả ngày một bộ đứng đắn. Duy độc đối với Chử Tranh, anh vui đùa nói đến đặc biệt tự nhiên. Này khả năng cao có liên quan đến tính cách cậu ấy. Người luôn đem một phần chăm chú hỗn loạn trở thành đề tài hi hi ha ha. Người ở chung với Chử Tranh lâu ngày, sẽ không tự chủ mà nguyện ý tín nhiệm cậu.


Cậu hai nhà họ Chử, chính là nhân cách có mị lực đến vậy.


Thời gian hoàn tất trang bị theo dõi ước chừng nửa giờ. Trong lúc tiến hành nhiệm vụ, Chử Tranh đối với Tư Mã Tư Nam đã có một cái nhìn mới. Người này căn tìm góc độ đặc biệt xảo quyệt, nếu không phải cậu đứng bên cạnh toàn bộ quá trình, ngay cả bản thân Chử Tranh cũng khó phát hiện ra được.


Cho nên nói: Công Tôn Cẩm có thể coi trọng Tư Mã Tư Nam không phải không có lý do.
Hai người lặng lẽ rút lui sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Trở lại trong xe, Tư Mã Tư Nam gửi cho Công Tôn Cẩm một tin nhắn: Đã xong.
Công Tôn Cẩm thu hồi ánh mắt trên di động, nhìn chằm chằm Vương Hỉ Hàm đang đứng ngồi không yên.


Lão bị Lam Cảnh Dương chèn ép càng ngày càng không dám nói lời nào. Anh lại càng đuổi sát, không để lão có một cơ hội thở dốc. Lam Cảnh Dương gõ gõ ảnh chụp trên mặt bàn: "Đừng nói cho có lệ. Biểu hiện của ông, tôi có thể nhìn thấu. Mấy tấm hình này ông chỉ vừa liếc qua đã nói không biết, ông đã kịp nhìn rõ mặt của người trong hình chưa? Giờ ông, hãy xem cho thật kỹ, nói cho thật rõ. Nếu ông cảm thấy nơi này không tiện nói chuyện, vậy thì đến chỗ chúng tôi, chúng tôi có rất nhiều thời gian để trò chuyện!".


"Cậu Lam, sao cậu lại nói vậy?". Vương Hỉ Hàm giơ tay lau mồ hôi rịn ra trên trán, xấu hổ cười: "Không phải tôi nhất thời không nghĩ đến. Mà là, tôi thực sự không phải người phụ trách ở đây, chỉ mới tiếp quản có mấy ngày, mấy chuyện tôi biết quả thực không nhiều".


"Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu". Công Tôn Cẩm thoải mái đáp.
Mỗi tấm ảnh chụp, Lam Cảnh Dương buộc Vương Hỉ Hàm phải nói ít nhất mười phút. Qua được vài tấm, lão thiếu chút nữa đã muốn hộc máu. Cố gắng vậy rồi mà Lam Cảnh Dương vẫn một bộ không quá vừa lòng.


Rõ ràng là muốn cái mạng lão mà! Vương Hỉ Hàm trong lòng ra sức mắng chửi vẫn không bớt lo.
Thời điểm rời khỏi Thiên Nga hội đã là hơn hai giờ chiều. Công Tôn Cẩm phụ trách lái xe để Lam Cảnh Dương có thời gian nghỉ ngơi đôi chút.


Chuyến này mục đích ghé thăm không phải để điều tra. Trong lòng Công Tôn Cẩm hiểu rõ, Thiên Nga hội hiện đang rơi vào cảnh hỗn loạn, những thứ khởi nguồn đều sớm bị bọn chúng đem đi hết, bọn họ còn tr.a được gì? Cho nên mới nói, dù có thay nhau thẩm vấn quản lý hiện tại của Thiên Nga hội thì công tác điều tr.a cũng khó có tiến triển mới. Bọn chúng đã cất công điều một người không biết gì từ chi nhánh bên ngoài về phụ trách, cho dù bản lĩnh cỡ nào cũng không mò nổi được sợi lông gà.


Những thứ chân chính có liên quan, mầm mống của mọi chuyện sớm đã bị Thiên Nga hội giấu nhẹm.
Như vậy, làm thế nào mới cậy được miệng chúng?
Công Tôn Cẩm liên hệ cảnh sát khu vực, nói: "Tìm lý do thả một. Chỉ có thể thả một người, những người khác tiếp tục giam giữ".


Đầu bên kia đáp: "Gần đây hơi khó. Thiên Nga hội cũng tìm người có quan hệ đến giúp, chúng tôi có chút không trụ được".


Công Tôn Cẩm chẳng những không lo lắng, ngược lại nở nụ cười: "Đây chẳng phải lý do quá tốt sao? Coi như nể mặt chúng mới thả một người. Những chuyện sau đó các cậu không cần lo lắng, tôi sẽ tìm người gây áp lực, khoa trương một chút, khiến chúng không thể làm càn".


Người trong điện thoại hơi do dự, lặp đi lặp lại, nói tái nói hồi vẫn là muốn nhất khoa đem người rời đi, đừng để ở chỗ bọn họ nữa. Sắc mặt Công Tôn Cẩm có chút khó coi, trầm giọng: "Nếu chúng tôi có thể thì ngay từ đầu đã không phiền đến các cậu. Hiểu rồi chứ?".


Trên thực tế, từ đầu đến cuối nhất khoa chưa từng chính thức lộ mặt trước Thiên Nga hội. Thế nhưng, bọn chúng tất nhiên biết rõ thế cục bị động hiện tại là do nhất khoa ở phía sau một tay thao túng. Nhưng người không lộ mặt, bọn chúng có thể làm gì được? Nói dễ nghe chính là: Muốn mang tiền đến cũng không biết phải mang đến đâu.


Phàm là những người có khả năng tiếp xúc cùng nhóm Thẩm Kiêm, Vương Vân Phàm, Vạn Bác Vũ đều đã bị cắt dấu. Ngay cả Vương Hỉ Hàm nhất thời chạy tới chặn họng súng cũng không biết Công Tôn Cẩm là đội trưởng nhất khoa. Từ khi bắt đầu, anh đã lấy thân phận cảnh sát khu vực để ra mặt.


Công Tôn Cẩm đến đây ra chiêu "ám độ trần thương", mở cho Thiên Nga hội một lỗ hổng, chờ bọn chúng chui đầu vào giọ.
Ám độ trần thương: chỉ cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.


Cỏ vẻ, tất cả đều đang đợi. Công Tôn Cẩm đang đợi, người của Thiên Nga hội đang đợi, ngay cả ý chí chiến đấu tràn đầy của Lạc Nghị Sâm cũng đang đợi.


Cậu là đợi Tiêu Lục Khôn hao hết một tia lý trí cuối cùng, thấy rõ bản thân chỉ còn con đường ch.ết. Nhưng đây cũng không phải chuyện dễ dàng.


Từ lúc buộc Tiêu Lục Khôn buột miệng thừa nhận sát hại Long Hiểu đến nay, nhoáng cái đã hai ngày. Trong hai ngày này, Liêu Hiểu Thịnh đã đối chiếu xong kết quả, dấu vân trên mặt Long Hiểu chính xác là vân tai của Tiêu Lục Khôn. Lạc Nghị Sâm chưa vội đem kết quả ném tới mặt lão, mà tiếp tục để lão lạnh nhạt.


Chỉ là tịnh mịch còn chưa đủ. Hàng ngày, đúng giờ Dennis sẽ đưa cơm cho Tiêu Lục Khôn, đồ ăn đặc biệt phong phú, bên trong còn bỏ thêm chút mỡ lợn. Liên tục hai bữa như vậy, Tiêu Lục Khôn bắt đầu hoài nghi. Thế nhưng, không ăn sẽ bị đói, mà ăn rồi tâm không yên. Cuối cũng, lão tuyệt thực.


Tuyệt thực cũng tốt, vừa khiến cho dạ dày được nghỉ ngơi, cơ thể lại nhẹ nhàng. Mấy khi có được cơ hội như vậy, Lạc Nghị Sâm triệt để tạo cơ hội cho lão tu thân, dưỡng tính.


PHÒNG TỐI. Đây là chút kiến thức Lạc Nghị Sâm học được từ Lam Cảnh Dương. Không ánh sáng, không tiếng động, ở trong loại không gian tuyệt đối này, tinh thần người bình thường sẽ rất nhanh bị phá vỡ. Lúc dạy lại cho Lạc Nghị Sâm, Lam Cảnh Dương còn đưa ra thêm ví dụ. Trước đây trong một đội từng có kẻ phản bội, những người khác liền đem hắn nhốt vào phòng tối. Sau ba ngày, kẻ phản bội đã tự cắn nát cổ tay tự sát.


Đương nhiên, đối phó Tiêu Lục Khôn không thể hạ tử thủ, cho nên Lạc Nghị Sâm vẫn sẽ ngẫu nhiên ở phòng khách tạo ra vài tiếng động kích thích lão. Dù vậy, thần trí Tiêu Lục Khôn cũng đã rơi vào ranh giới mong manh sụp đổ.


Tiêu Lục Khôn phải chịu dày vò, Lạc Nghị Sâm có thể sống dễ chịu hơn đôi chút. Vì bước tiếp theo của kế hoạch, cậu lựa chọn ở lại đây. Dù sao cũng rảnh rỗi, Lạc Nghị Sâm cả ngày rúc trong phòng kính ôm ấp Đậu Đậu. Mà Thẩm Thiệu, hiện không có việc gì làm, nhất quyết lẽo đẽo theo sau cậu. Thẩm Thiệu dạy Lạc Nghị Sâm cách cho Đậu Đậu ăn, dạy cậu chăm sóc mấy thứ cây cối kỳ lạ. Lạc Nghị Sâm chơi đến phát mệt, ôm Đậu Đậu lăn ra ngủ trên băng ghế, Thẩm Thiệu đắp cho cậu  một tấm chăn mỏng, thuận tiện muốn bế Đậu Đậu ra. Đôi mắt đen nháy của nó giận dỗi trừng lên như muốn nói: Tránh ra, đừng có quấy rầy bọn tôi ngủ.


Hall và Dennis túc trực trước camera mấy ngày liền, nghe Tiêu Lục Khôn từ mắng chửi cho đến kêu rên, từ cầu xin cho đến khi không còn động tĩnh. Hai người có chút bồn chồn, chắc lão ta không ch.ết mất chứ.


Dennis trèo lên mặt đất, trong rừng cây rậm rạp rẽ vài vòng, tìm đến chỗ Lạc Nghị Sâm đang cưng nựng Đậu Đậu, nói: "Chắc cũng đủ rồi? Tôi thấy có vẻ Tiêu Lục Khôn sắp không trụ nổi nữa".


Lạc Nghị Sâm khoanh chân ngồi dưới đất, cúi đầu chọc chọc cái mũi của Đậu Đậu: "Đậu Đậu, mày nói xem như vậy đã đủ chưa?".
Đậu Đậu giương đôi mắt đen bóng nhìn nhìn nhánh dâu tằm trong tay Lạc Nghị Sâm...


Dennis tự nhủ: Giờ là lúc chơi với thú cưng sao?! Dennis chẳng buồn quan tâm Lạc Nghị Sâm nữa, quay đầu nhìn ông chủ nhà mình: "Nếu thật sự xảy ra chuyện, kế hoạch của chúng ta sẽ tan tành cả đó".
Thẩm Thiệu nghĩ nghĩ, nói: "Tôi đi".


Lạc Nghị Sâm không ngẩng đầu, tiếp tục cho Đậu Đậu ăn, nhưng vẫn dặn dò Thẩm Thiệu vài câu: "Đeo tai nghe, nếu cần, tôi sẽ bảo anh phải nói như thế nào".
Thẩm Thiệu ừm một tiếng liền đứng dậy, thuận tay xoa xoa đầu Đậu Đậu, rồi xoa cả đầu Lạc Nghị Sâm.


Lạc Nghị Sâm nháy mắt mấy cái, bộ mình cũng là gấu túi hả?
Trong phòng bỗng nhiên vụt sáng, Tiêu Lục Khôn ở trong bóng tối lâu dài cực khó thích ứng, dùng tay che kín mặt. Mới có vài ngày mà lão gầy đi trông thấy. Thẩm Thiệu nhíu mi, đặt xuống một chén nước: "Có bỏ thêm đường, uống đi".


Tiêu Lục Khôn khép hờ mắt, hiển nhiên không tin Thẩm Thiệu. Thẩm Thiệu bất động thanh sắc uống trước một ngụm, sau đó đặt lại vào tay Tiêu Lục Khôn.
Nhìn thấy anh uống, lão mới buông lỏng cảnh giác, nắm lấy chén nước một hơi uống cạn sạch.


Thẩm Thiệu nửa tựa vào ghế sô pha, mở miệng nói: "Nghị Sâm ra ngoài, chúng ta có khoảng hai mươi phút".
"Cậu có ý gì?". Giọng Tiêu Lục Khôn khàn khàn, hơi thở có chút khó khăn.
Anh nhìn đồng hồ: "Ông không sợ chúng tôi ở cùng một chỗ".


"Tôi biết các cậu có quan hệ gì". Ánh mắt lão hiện lên khinh bỉ cùng chán ghét: "Không nghĩ tới a, đích tôn nhà họ Lạc cư nhiên lại là người như vậy".


"Nếu ông biết, chứng tỏ quan hệ giữa ông và Thẩm Hạo không phải dạng tồi". Tốc độ anh nói rất chậm, từng chút một bòn rút tinh thần đã chẳng còn lại bao nhiêu của Tiêu Lục Khôn: "Long Hiểu ch.ết, Nghị Sâm muốn các người đền mạng. Nói cho tôi biết Thẩm Hạo ở đâu, tôi sẽ giúp ông một tay".


Nghe vậy, Tiêu Lục Khôn ha ha nở nụ cười. Thanh âm cực kỳ khó nghe, tựa như cổ họng bị bóp chặt lại.
Thẩm Thiệu chỉ hờ hững nhìn, chờ lão cười xong.


Bị Thẩm Thiệu nhìn chằm chằm cũng chẳng phải chuyện gì thoải mái, thậm chí còn có chút khó chịu. Đặc biệt, tình cảnh hiện tại của Tiêu Lục Không hoàn toàn không có năng lực cùng tư cách đối kháng với Thẩm Thiệu. Nhưng, có một số việc, lão hiểu rõ. Giúp lão? Thẩm Thiệu có thể giúp lão cái gì? Hắn ta với Lạc Nghị Sâm có quan hệ gì? Nếu hắn có thể giúp lão chạy trốn, vậy còn giúp Lạc Nghị Sâm bắt lão làm chi?


Tiêu Lục Khôn tự nói suy nghĩ của mình, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Tôi không tin Lạc Nghị Sâm thật dám giết tôi".


Nếp nhăn giữa đôi chân mày Thẩm Thiệu càng sâu, nhìn qua đầy bụng tâm sự. Anh nói: "Giết người thoát tội, cậu ấy hoàn toàn có năng lực làm được. Hơn nữa, kế hoạch còn rất hoàn mỹ. Nếu ông tự ch.ết, trên pháp luật Lạc Nghị Sâm sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Muốn giết ông, không phải chỉ bởi mỗi chuyện Long Hiểu. Tư Mã Tư Nam, ông biết người này chứ?".


Người này rất đặc biệt, Tiêu Lục Khôn bông chốc ngây ngẩn cả người.






Truyện liên quan