Chương 122

Khi mới bước vào nhà, Thì Phương cũng không bởi hoàn cảnh sinh hoạt hỗn độn như muốn viết rõ tôi đang độc thân của Thẩm Trọng Nguyên mà thấy bất ngờ. Ông thong dong như đến chơi nhà bạn, đem thái độ bất mãn của chủ nhân ném sang một bên, làm như không thấy.


Thẩm Trọng Nguyên đã từng tiếp xúc rất nhiều loại người. Dễ thân cũng có, nhưng dễ đến mức độ này thì đúng là lần đầu được diện kiến. Thẩm Trọng Nguyên cảm giác Thì Phương cũng không phải người đơn giản.


Thì Phương xách túi đá bào dáo dác nhìn quanh, lát sau hỏi Thẩm Trọng Nguyên: "Có bát không?".


Người kia thiếu kiên nhẫn chỉ chỉ phòng bếp. Thì Phương cũng không khách khí, tự mình lấy hai cái bát rồi đem đá bào đã chảy thành nước đổ vào. Thẩm Trọng Nguyên cau mày, ghét bỏ nhìn mấy ngón tay dính bơ lấm lem của Thì Phương.


Thì Phương rất tự nhiên đưa mấy ngón tay bị dơ lên ʍút̼, lại còn hai phát, sau đó tiện tay lau luôn vào quần áo trên người. Chân mày Thẩm Trọng Nguyên càng nhìn lại càng nhíu chặt.
Đẩy bát đá bào đến trước mặt Thẩm Trọng Nguyên, ông nói: "Uống đi".


Bình thường không phải người ta hay "ăn" đá bào sao. Nhìn thứ lõng bõng trong bát, Thẩm Trọng Nguyên lập tức không có nổi một chút khẩu vị. Thì Phương lại đưa lên miệng thực sự uống.
Lần đầu, cậu thấy có người uống đá bào.




Một hơi mát lạnh vào bụng, Thì Phương để ý giấy viết thư trên bàn, vui vẻ lau miệng: "Ai nha, chữ cậu đẹp thật đấy". Nói, chậc lưỡi: "Chữ "Xin" bên cạnh có chút tà khí, chữ "Thôi" trong Thôi học viết chưa đủ tốt, có một số chỗ nét bị tù túng".


Nói xong, ông sờ cằm nhìn tay Thẩm Trọng Nguyên, cân nhắc: "Có phải lúc viết, cậu hay có thói quen xoay xoay cổ tay".
Thẩm Trọng Nguyên hỏi thẳng: "Ông tới làm gì?".


"Tìm cậu a". Ánh mắt Thì Phương vẫn dán chặt vào tay Thẩm Trọng Nguyên, nhìn như chỉ là thuận miệng đáp lại. Lúc Thẩm Trọng Nguyên trợn trắng mắt mất kiên nhẫn thì tay đã bị Thì Phương tóm lấy giơ lên trước mặt: "Nga, đây là do lúc mới học chữ dùng quá nhiều lực, xương ngón tay có hơi biến dạng. Cổ tay có vẻ rất bình thường, sao lại hay vặn vẹo như vậy? Từng bị thương sao?".


Thẩm Trọng Nguyên triệt để phiền chán rút mạnh tay về, lộ vẻ không vui: "Tìm tôi có việc gì?".


Thì Phương chọp chẹp miệng đổi sang nhìn trời, đột nhiên hỏi: "Cậu năm nay hai mươi mốt nhỉ? Trên hồ sơ có viết tháng tư này mới đến sinh nhật". Dứt lời, ánh mắt mới vừa rồi còn đầy ý cười nhìn cậu chằm chằm.


Thẩm Trọng Nguyên hoàn toàn không hiểu Thì Phương muốn làm gì nhưng lại bị cặp mắt trong veo kia hấp dẫn. Đợi đến lúc hồi phục tinh thần thì Thì Phương đã quay lại nhìn trời, trong miệng lẩm bẩm.


"Nhìn tướng mạo chắc hẳn sinh vào buổi trưa. Mệnh sa trung thổ (cát trong đất), tương lai tam hỏa tam kim nhất thủy nhất mộc. Mạnh về tiền bạc. Chậc chậc, mệnh này của cậu không tồi nha. Từ lúc sinh ra đã thanh cao. Còn trẻ tuổi mà đã gia nhập thương trường, phất lên như diều gặp gió. Áo gấm về làng cả họ được nhờ. Tính tình cương trực mà cũng cứng đầu. Biết giữ tốt, bỏ xấu. Một là một, hai chính là hai. Không dựa dẫm anh em, họ hàng, tự mình làm nên từ hai bàn tay trắng. Chỉ tiếc, triều trăng không tròn, đường hôn nhân gặp nhiều trắc trở. Tuy con cháu đầy đàn nhưng kẻ có tài lại không có đức, kẻ có đức lại thiếu cái tài".


Cuối cùng, Thì Phương dùng sức vỗ đùi Thẩm Trọng Nguyên: "Cậu đó, cả đời cũng không bớt lo đi được".
Mà lúc đó, Thẩm Trọng Nguyên đã hóa đá từ khi nào rồi.


Nửa phút sau, cậu cố gắng đem Thì Phương đuổi ra khỏi cửa. Thì Phương bám chặt lấy khung cửa tủm tỉm cười: "Tôi còn chưa nói chuyện chính mà".
"Đi !". Thẩm Trọng Nguyên chỉ hận không thể rút ra cây gậy đập cho người này một trận, dùng sức đóng cửa, thở phì phì nói: "Đứng tới đây nữa".


"Cái đứa nhỏ này, sao lại không biết nghe lời như vậy? Tôi thực sự có chuyện muốn nói với cậu mà"
Thẩm Trọng Nguyên khó thở, trực tiếp chửi đổng: "Cút !".


Nào biết, vẻ mặt tươi cười của Thì Phương trở nên nghiêm túc: "Số tiền cậu có tính đến bây giờ là mười hai vạn bảy nghìn tám trăm ba mươi chín tệ".


Lúc ấy Thẩm Trọng Nguyên liền nghĩ: Người này khẳng định không phải mới điều tr.a cậu ngày một ngày hai. Nhưng cũng không đúng. Hiện tại trong sổ tiết kiệm của cậu đang có mười hai vạn ba nghìn tệ. Số tiền mấy ngày trước kiếm được vẫn để ở nhà, chưa kịp đem gửi ngân hàng. Thẩm Trọng Nguyên hồ nghi đặt bút tính nhẩm tổng hai khoản tiền.


Mười hai vạn bảy nghìn năm trăm tệ.
Tính xong thì thấy chán ghét liếc nhìn Thì Phương: "Biến !". Dứt lời, đóng cửa khóa lại!
Thì Phương bị đuổi ra ngoài bấm đầu ngón tay tính lại, vừa tính vừa lẩm bẩm.


Thẩm Trọng Nguyên lười để ý, thiết nghĩ: Qua một hồi rồi ông ta cũng đi thôi. Cậu đã không chừa cho Thì Phương chút mặt mũi nào, chẳng lẽ sau này còn đến nữa?


Vì thế, Thẩm Trọng Nguyên tiếp tục hạ bút lên kế hoạch làm thế nào có thể kiếm được nhiều tiền nhất. Khoảng hai tiếng sau, lại có người tới gõ cửa phòng. Không đợi cậu hỏi là ai thì đã nghe được bên ngoài đáp: "Cậu em, là anh Ngô đây".


Anh Ngô là hàng xóm của Thẩm Trọng Nguyên, bình thường vô cùng quan tâm cậu. Cũng coi như là thân nhất trong số bạn bè ít ỏi. Mặc dù có chút lười, Thẩm Trọng Nguyên vẫn đứng dậy mở cửa cho anh Ngô.


Anh Ngô chỉ đứng ở cửa không vào, cười cười đưa cậu một chiếc phong bì: "Tôi đến trả lại số tiền lần trước mượn cậu".
Nếu không phải anh Ngô tự mang đến trả, Thẩm Trọng Nguyên sớm đã quên béng mất việc này rồi.


Đại khái khoảng ba tháng trước, trong nhà anh Ngô có việc gấp mà không xoay xở được. Thẩm Trọng Nguyên đã chủ động cho anh mượn một ít tiền. Lúc ấy anh Ngô có nói, tiền này coi như mượn ngân hàng, sau này anh sẽ trả lại cho cậu cả vốn lẫn lãi. Thẩm Trọng Nguyên cũng không để ý, rất nhanh liền quên.


Vậy mà, anh Ngô chẳng những mang tiền đến trả, còn mang thêm cho cậu một hộp tương cà.
Cậu còn chưa kịp nói tiếng cám ơn, bên cạnh bỗng nhiên nhào đến một người gắt gao bấu lấy khung cửa, nhìn chằm chằm phong bì trong tay Thẩm Trọng Nguyên: "Tôi biết là không thể sai mà!".


"Ông còn chưa chịu rời đi?". Thẩm Trọng Nguyên sửng sốt, theo bản năng tóm lấy cây chổi lau nhà bên cạnh.
Anh Ngô thì rất vui vẻ khi Thì Phương chào hỏi, Thì Phương thì nói liên thanh: "Tôi là thầy giáo cậu ấy".
"Cậu là thầy giáo? Ai nha, còn trẻ như vậy sao?"
"Tôi là kiểu mặt búng ra sữa mà. Ha ha ha"


Thẩm Trọng Nguyên nhìn hai người này coi cậu như không khí mà thản nhiên trò chuyện, chỉ muốn nhanh chóng đóng cửa lại. Thế nhưng! Tốc độ của Thì Phương quả thật rất thần sầu, thân ảnh mới lóe lên, cư nhiên đã lẻn vào trong!
Anh Ngô ngoài cửa khoát tay: "Các cậu nói chuyện đi, tôi về đây".


Khung cảnh sau đó, Thẩm Trọng Nguyên cầm chổi lau nhà đối mặt với Thì Phương đang mỉm cười.
Nghe đến đây, Lạc Nghị Sâm gục đầu, cảm thấy vô cùng mất mặt thay ông nội!


Thiếu niên năm đó cầm chổi lau nhà muốn đánh người giờ đã là một ông lão lớn tuổi. Thẩm Trọng Nguyên buông ly trà nguội lạnh xuống: "Khi ấy, ông nội cậu cứ nằng nặc đòi tôi đếm tiền. Tiền trả nợ, tiền lãi, cộng thêm số tiền lúc đầu tôi đếm, vừa vặn chính xác con số ông ấy đã bảo".


Đúng là không thể chịu nổi cái người này mà! Lạc Nghị Sâm xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng: "Ông thật sự tin sao? Ông nội tôi chính là kiểu người lúc nào cũng miệng đầy mê sảng, trước đây tôi từng bị ông nội lừa không biết bao nhiêu lần rồi".
"Tôi tin". Thẩm Trọng Nguyên lời ít ý nhiều.


Trên thực tế, việc chính sự mà Thì Phương muốn nói với Thẩm Trọng Nguyên có liên quan đến trường học. Nhưng ông phải khiến cho Thẩm Trọng Nguyên tin tưởng mình trước đã.
"Nói đi, tôi tin"


Thì Phương nghiêm túc hẳn lên: "Cậu không thể nghỉ học, việc này có ảnh hưởng lớn đến vận mệnh tương lai. Cụ thể thế nào tôi không thể nói rõ. Nếu cậu tin tôi, hãy đi học lại. Về phía nhà trường tôi sẽ giúp cậu giải quyết".


Thẩm Trọng Nguyên bực bội khó hiểu. Cậu và Thì Phương không thân không thích, vì sao lại muốn giúp? Thì Phương cũng không đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ hàm hồ nói với Thẩm Trọng Nguyên, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.


Vì thế, một tuần sau, khi nhà trường thông báo đi học lại Thẩm Trọng Nguyên cũng không kinh ngạc. Cũng không hiểu vì sao cậu lại hoàn toàn tin tưởng những lời hàm hồ của Thì Phương.


Kể từ đó, Thẩm Trọng Nguyên không thể cư xử bình thường như trước nữa, luôn muốn tìm hiểu thêm rốt cuộc Thì Phương là người như thế nào.


Thẩm Trọng Nguyên nói với Lạc Nghị Sâm: "Thì Phương có lập ra một nhóm học tập, đây là ảnh chụp các thành viên trong nhóm. Ông ấy dạy tôi ba năm, trừ cái tên Thì Phương, tôi không biết gì về ông ấy cả. Ngày tốt nghiệp, Thì Phương có đưa cho tôi một cuốn sổ tay".
Ông nhớ rất rõ ngày hôm đó.


Thì Phương mặc quần đen sơ mi trắng như mọi khi, chậm rì đứng ở cổng trường đợi cậu. Hai người thực ăn ý đi về hướng nhà Thẩm Trọng Nguyên. Trên đường, Thì Phương nói: "Trọng Nguyên, cậu có thể giúp tôi chút chuyện không?".
"Thiếu tiền? Cần bao nhiêu?" Thẩm Trọng Nguyên trực tiếp hỏi.
"Hai mươi vạn"


Thẩm Trọng Nguyên không hề nghĩ ngợi đáp: "Về nhà sổ tiết kiệm tự ông lấy. Tôi đi ngủ".
"Ha, cái đứa nhỏ này". Thì Phương cười như không cười nhìn cậu: "Tôi nói vay tiền cậu liền tin? Vay bao nhiêu cũng cho? Cậu không hỏi tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì sao?".


Thẩm Trọng Nguyên liếc xéo mắt nhìn Thì Phương: "Vậy để làm gì?".
Thì Phương từ trong cặp lôi ra cuốn sổ ghi chép màu đen đưa cho Thẩm Trọng Nguyên: "Giữ giúp tôi thứ này".
Thẩm Trọng Nguyên cũng không e ngại, trực tiếp mở ra xem. Đáng tiếc, bên trong đều là mấy chữ kỳ quái cậu không hiểu được.


"Đây là chữ gì?". Thẩm Trọng Nguyên dừng cước bộ, hồ nghi hỏi.
Thì Phương nheo mắt cười: "Xem không hiểu? Ha ha, cho tức ch.ết cậu!".
Nói tới đây, Thẩm Trọng Nguyên ngồi trước mặt Lạc Nghị Sâm bất đắc dĩ thở dài: "Ông nội cậu đúng là...".
"Thiếu đòn!". Lạc Nghị Sâm thay ông nói lên tiếng lòng.


Thẩm Trọng Nguyên bật cười lắc đầu, nhìn qua tâm tình tốt lên ghê gớm.
Đối với cuốn sổ đen kia, Lạc Nghị Sâm rất có hứng thú, nhưng đối với chuyện giữa ông nội và Thẩm Trọng Nguyên, cậu lại càng có hứng thú hơn: "Sau đó thì sao?".


Sau đó, Thẩm Trọng Nguyên nghiến răng nghiến lợi trừng Thì Phương: "Đừng có chọc tôi!". Chọc tôi nóng lên, cho dù là thầy giáo tôi cũng xử lý như người thường!
Bỗng nhiên, Thì Phương giơ tay xoa đầu Thẩm Trọng Nguyên, còn xoa hai phát.


Quen biết Thì Phương hơn ba năm, Thì Phương cơ hồ chưa từng cùng cậu tiếp xúc thân thể. Thẩm Trọng Nguyên cũng ghét người khác chạm vào mình, đặc biệt là đầu. Không hiểu vì sao, với Thì Phương thì khác, cậu một chút cũng không cảm thấy phản cảm.


Thì Phương mỉm cười ôn hòa, trong ánh mắt mang theo gì đó mà Thẩm Trọng Nguyên không hiểu.
"Trọng Nguyên, nếu chân bị đau thì hãy nghỉ ngơi đôi chút, đừng quá cố sức kiếm tiền"
Thẩm Trọng Nguyên ngẩn người, có chút không được tự nhiên đáp: "Ông đồng, có chuyện gì nói thẳng".


Thì Phương thản nhiên cười: "Tôi đi rồi, cậu giúp tôi giữ lại thứ này".
Thẩm Trọng Nguyên cũng không hỏi, Thì Phương là muốn cậu giữ thứ này đến bao giờ. Có lẽ, bóng dáng của Thì Phương khi đó quá mức cô độc khiến cậu cứ nhìn đến ngây ngẩn mà quên đi tất cả.


Không nghĩ tới, đó lại là lần gặp mặt cuối cùng. Thẳng đến rất nhiều năm sau, Thẩm Trọng Nguyên mới hiểu được ánh mắt Thì Phương lưu lại cho mình là gì.
Là một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời —  đau thương.


Thẩm Trọng Nguyên không nói cho Lạc Nghị Sâm biết, ông vẫn luôn tìm kiếm Thì Phương, tìm đến hơn bốn mươi năm, cũng không tìm được. Cho đến vụ nổ trà lâu năm ngoái ông tr.a được hồ sơ của "Lạc Thì", trong đó có một tấm ảnh Lạc Thì còn trẻ. Lúc ấy ông mới biết, thì ra bốn mươi năm qua, ông chỉ như một kẻ ngủ mê.


Thẩm Trọng Nguyên sờ sờ chân trái: "Năm năm trước cái chân này có tật xấu. Rất đau, đau đến lợi hại".
Lời ông nội nói lại thật lâu thật lâu sau ứng nghiệm.


Lúc đó, Thẩm Trọng Nguyên dừng lại, không hề cả ngày nghĩ đến chuyện làm ăn nữa. Hết thảy đều nghe theo lời Thì Phương năm ấy. Lạc Nghị Sâm nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được muốn rơi lệ.
Ông nội nói Thẩm Trọng Nguyên cả đời không bớt lo đi được. Còn ông thì sao?


Căn phòng lại rơi vào im lặng. Trà hương phả vào không trung như hòa mình cùng sầu não. Lạc Nghị Sâm chưa từng thấy nhớ ông nội khi nào nhiều như bây giờ. Cái người hài hước trong miệng Thẩm Trọng Nguyên, đối với cậu lại vô cùng nghiêm khắc, tựa như hai người hoàn toàn xa lạ.


Bỗng nhiên cậu cảm thấy, mình không hề hiểu ông nội. Cái cảm giác này, thực sự rất khó chịu.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Trọng Nguyên mới từ ký ức trở về. Ông cẩn thận gỡ tấm lụa gấm bọc quyển sổ đen, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Lạc Nghị Sâm.


Lạc Nghị Sâm thâm thâm hít vào một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc bất ổn trong lòng. Mở sổ ra, là những ký tự vô cùng quen thuộc. Cậu bỗng bật cười.
"Tôi chưa từng tìm người nghiên cứu nó". Thẩm Trọng Nguyên nói: "Thì Phương đưa nó cho tôi là vì không muốn để ai biết. Cậu xem hiểu sao?".


"Phải". Lạc Nghị Sâm miễn cưỡng cười cười: "Đây là chữ Kim Kính. Ông nội tôi dựa vào chữ Kim đã sáng tạo ra một loại chữ viết của riêng mình. Chữ này không thể đọc trực tiếp, đến, tôi làm cho ông xem một thí nghiệm".


Dứt lời, Lạc Nghị Sâm rời khỏi phòng khách lấy một chiếc gương nhỏ và một chiếc bút trắng quay trở lại. Cậu dùng bút trắng vẽ lên mặt gương chín ô vuông, nói với Thẩm Trọng Nguyên: "Loại chữ này viết lên giấy chẳng khác nào một đống bùi nhùi, bên trong còn lồng ghép một vài biểu tượng vô nghĩa. Để xem được cần vẽ chín ô vuông lên mặt gương và đọc chữ phản chiếu trên đó. Tuy nhiên chỉ xem thôi chưa đủ, ông nội tôi còn có một bộ khẩu quyết, phải đọc theo đúng khẩu quyết thì mới hiểu được".


Thẩm Trọng Nguyên khoát tay: "Cậu cứ lấy đi". Hiển nhiên không có hứng thú với nội dung bên trong. Chỉ là...
"Dùng xong, có thể trả lại cho tôi không?"
Lạc Nghị Sâm nghe vậy có chút kinh ngạc. Đối phương cũng không giải thích, chỉ chờ cậu trả lời.


Lúc này, di động của Thẩm Trọng Nguyên rung lên. Ông nhìn màn hình điện thoại, trong mắt lộ ra ý cười: "Là A Thiệu".
Lạc Nghị Sâm vò đầu nhìn trời, muốn thương lượng với Thẩm Trọng Nguyên đừng có nghe máy. Ai ngờ, trước khi cậu kịp mở miệng thì ông đã nhấc điện thoại lên rồi.


Lòng Thẩm Thiệu nóng như lửa đốt: "Ba, ba đang ở đâu?".
"Trong phòng"
Thẩm Thiệu lặng im vài giây: "Ba, đưa máy cho Nghị Sâm".


Thẩm Trọng Nguyên đưa di động tới trước mặt Lạc Nghị Sâm. Dù sao cậu cũng không thể để một người lớn tuổi cầm mãi như vậy được, đành phải tiếp điện thoại, nhẹ giọng nói: "Alo".
Thẩm Thiệu cư nhiên không nói chuyện.
Lạc Nghị Sâm bất đắc dĩ cười, nghe thấy Thẩm Thiệu đang nghiến răng ken két.


"Cái kia, trở về nói sau được không?". Cậu dùng giọng nói có chút cầu xin thương lượng.
"Lạc. Nghị. Sâm !". Thẩm Thiệu rít ra ba chữ: "Hai người đang ở chỗ nào?!".
"Thì ở... trong phòng"
"Đừng cho là tôi không tìm thấy em!"


Thẩm Thiệu đang chuẩn bị khai hỏa, Lạc Nghị Sâm vội vàng nói: "Tôi chỉ hỏi thêm một câu nữa thôi! Anh không thể yên tĩnh một chút chờ tôi trở về sao?".
Nhất thời, không thấy Thẩm Thiệu trả lời. Lạc Nghị Sâm nhìn vẻ mặt người đối diện không chút thay đổi, tâm thầm nhủ: Thẩm Thiệu, anh muốn dồn ch.ết tôi hả?!


Đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng: "Chờ em trở về, đánh mông được chứ?".
Trước mặt Thẩm Trọng Nguyên, Lạc Nghị Sâm cũng không thể chèn ép con trai người ta, chỉ có thể ư hử đáp lời. Thẩm Thiệu nghe ra hiện cậu không tiện nói chuyện, liền bảo cậu chuyển máy cho ba mình.


Di động trở lại trong tay, Thẩm Trọng Nguyên liền bảo: "Không cần đến, ta và Nghị Sâm đang ôn lại chuyện cũ". Dứt lời, cúp máy.
Ngồi trong xe, Thẩm Thiệu buồn bực ném điện thoại sang một bên! Nghĩ không ra, rốt cuộc ba mình và Nghị Sâm thì có chuyện cũ gì mà nói?
—–


Trời ơi, mị ship cp ba Thẩm với ông nội Lạc !!
Mị cho phép ba Thẩm với ông nội Lạc xuyên không về thế giới song song không có Ứng Long kết hợp sống hạnh phúc bên nhau suốt đời (TwT)






Truyện liên quan