Độ Ta Không Độ Nàng

Phần 2 - Chương 2

- Ta là trường sinh, trường sinh trong trường sinh bất lão " một nữ tử tóc trắng vận bạch y đi ra đầu cầu ngắm nhìn hoa sen dưới hồ " rất đẹp ".
" tinh tang - tinh tang ".
Chuông gió vang lên hai tiếng 🎐.


Nữ tử bạch y xoay đầu nhìn về phòng ốc phía sau nơi bày bàn gỗ 5 cái ,ghế không có mà thay vào đó là đệm mềm.
- Có khách sao? Đi tiếp đón thôi không biết lại là người có câu chuyện ra sao nhỉ !?"


Trên dòng sông muôn loài sen nở rộ thêm hoa đăng chiếu sáng rất đẹp, ở đây không gió không dòng chảy nên tất cả hoa đăng đều nằm im rải rác quanh hồ nơi đây còn gọi là hồ Nhật Nguyệt.


Chính giữa hồ là một phòng ốc được làm từ cây bồ đề và mấy loại dây leo tự nhiên , rất ít người đến đây mà mỗi người khi đến đây đều có nỗi lòng.


" Hôm nay tự dưng lại có hòa thượng tới a, hảo thú vị ", nữ tử bạch y nhẹ mỉm cười.
Thuyền cập đầu cầu, hào thượng bước đi vào hai tay chắp lại cầm chuỗi hạt niệm niệm.


Nữ tử bạch y bước ra nhìn hòa thượng ngồi đó cảm thấy rất quen lại lạ lẫm xen chút vị đau lòng.
Thấy bà chủ đi ra , hóa thượng cũng không thèm nhìn lên chỉ nhẹ giọng gọi món.
- Chủ quán mang rượu ra đây ".




Phục hồi tinh thần, nữ tử bạch y cười nhẹ.
- Haha, hòa thượng cũng biết uống rượu sao? "
Đợi một lúc nữ tử bạch y đem đến một bình rượu cùng một chén.


Cứ nghĩ uống rượu vào sẽ quên được nàng nhưng càng uống hình ảnh của nàng lại càng in đậm trong tâm trí của hòa thượng.


Một chén lại một chén, uống đến say bí tỷ không biết mây gió ra sao nhưng nỗi nhớ nàng vẫn không hề vơi tý nào ngược lại còn tăng thêm.
Nhìn thấy hòa thượng như vậy nữ tử bạch y cũng thấy đau thay hắn.


Đến khi hòa thượng gục xuống nàng có lòng tốt muốn giải bớt rượu trong người hòa thượng lại phát hiện có khối kí ức đang tràn vào mình sau đó nữ tử bạch y lùi lại tóc trắng cũng hóa đen bóng mượt mà.


Không thể tin, đau khổ lưu luyến đan xen mà lùi lại hai bước.
Hòa thượng tỉnh rượu đứng lên.
Nàng thăm dò.
- Hòa thượng, ngươi có biết Hồng Điệp không?"


- Thí chủ đang tìm người sao ? Bần tăng chưa từng quen ai tên Hồng Điệp , hòa thượng đứng lên trả tiền rượu sau đó bước ra thuyền tao nhã quay đầu đi.


Lại là bóng lưng năm ấy , cô độc làm sao đau khổ làm sao muốn níu giữ nhưng lại sợ muốn tìm kiếm nhưng lại hãi.


Sợ...nếu níu giữ thì chàng sẽ không có công danh đúng với thực lực cũng sợ chàng ghét bỏ ta không để chàng yêu chúng sinh.
Lạ hãi...hãi hùng khi biết chàng không yêu ta mà do ta tự đa tình.


Nỗi đau này lớn quá ta gánh không nổi...
Đau khổ bi ai gục ngã xuống ôm lấy trái tim đang đau nhói bi hận mà khóc thê lương làm sao ,buồn cười biết bao.


Một nữ tử tuyệt sắc xứng đáng có được hạnh phúc mình mong muốn lại chờ không được người cởi áo cà sa...