Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 1: Lúc Sắp Chết, Về Nhà Nằm

Kiêu Dương Thành nằm ở dưới chân núi Thương Lan, chạy dọc thẳng hướng ra biển Vô Lượng, tòa thành này nằm chếch về phía tây nam đại lục Đông Hoang, trực thuộc một cái cấp hai Đại Quốc tên là Yến.


Kiêu Dương Thành là một trong bảy mươi hai tòa thành trì lớn của Tứ Hoang, phụ trách phòng thủ Kiếp tộc xâm lấn, nhằm bảo hộ an bình cho mấy tỷ dân chúng ở Kiêu Dương võ vực.
Hôm nay, trong một khách sạn nhỏ nằm ở mạn bắc Kiêu Dương Thành, có rất đông khách nhân ồn ào dắt nhau đến dự tiệc.


Chỉ thấy, một gã thanh niên mặc áo trắng, tuổi tầm ba mươi, đứng ở bàn trung tâm, tay nâng chén mỉm cười nhìn tân khách chung quanh, mà nói rằng:


“Khương mỗ cả đời tranh đấu với Kiếp tộc, không rõ đã thi triển bao nhiêu lần Bản Mệnh Chân Thân, lại còn có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi, thật sự đã là điều may mắn lắm. Than ôi! Lão phu tu luyện môn Bất Diệt Chân Kinh này, mặc dù chỉ có mỗi một quyển Phàm Nhân Thiên, nhưng thủ đoạn giữ mạng thì phải nói thuộc hàng bậc nhất!”


Bọn khách khứa vây quanh nghe thế thì đều cười nhẹ, gật gù xưng phải.


Hoàn toàn chính xác, ở nơi chiến trường ác liệt như chỗ này, Nhất Phẩm Chân Nhân có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi thì đã xem như tương đối khá rồi. Không phải tuổi thọ của Chân Nhân cảnh ngắn ngủi mà bởi vì bọn họ trường kỳ chiến đấu với Kiếp tộc, toàn thân phủ đầy ám thương, lại thêm nhiều lần sử dụng Bản Mệnh Chân Thân, liên tục tiêu hao bản nguyên Chân Huyết. Nếu không có cơ duyên to lớn để đột phá đến cảnh giới tiếp theo thì cũng coi như hi vọng đã hết rồi.




Lại nghe thanh niên họ Khương kia nói tiếp:


“Giờ tuổi thọ của lão phu chỉ còn chừng mười năm, vừa lúc tu vi bắt đầu rớt xuống. Thương Lan Kiếm Vương sáng nay mới gửi chiếu lệnh ân chuẩn, ngày mai ta sẽ rời thành đi du ngoạn, ăn hết món ngon trong thiên hạ, nhìn hết cảnh đẹp giữa trời đất, thuận tay giết một chút hạng người làm ác. Chờ đến ngày sắp chết, thì lá rụng về cội, về nhà nằm. Đến lúc đó, cũng không cần làm phiền mấy vị bằng hữu nữa rồi”


Nói đến đây, đôi mắt tang thương của hắn hơi hơi ngưng lại, bùi ngùi thở hắt ra một hơi dài.
Hắn tên là Khương Ly, người Đông Minh phủ, quận Vị Hà , nước Việt, ngoại hiệu Đông Ly Chân Nhân.


Cả đời Khương Ly chập chùng sóng gió, hắn xuất thân từ Khương gia ở thành Đông Minh. Nhớ năm đó nhà họ Khương là một trong ba dòng họ lớn nhất của thành Đông Minh, có Kim Thân cảnh lão tổ tọa trấn, mà hắn thì là con trai thứ hai của gia chủ Khương gia.


Khương Ly từ nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú xuất chúng, tám tuổi tiếp xúc võ đạo, mười tuổi đột phá Luyện Huyết cửu trọng, trở thành đệ nhất thiên tài của toàn Đông Minh phủ, được môn phái hàng đầu ở quận Vị Hà là Lạc Thần Tông thu nhận. Hắn tu luyện ở Lạc Thần Tông vài năm, thiên tư càng thêm sáng chói được tông chủ Lạc Trường Tử coi trọng, thu làm đệ tử chân truyền, dốc lòng dạy dỗ.


Năm 15 tuổi, Khương Ly cùng với sư huynh đệ đồng môn tham gia một trận bí cảnh thí luyện, may mắn đạt được Bất Diệt Chân Kinh tàn quyển, trong lúc tranh chấp với một tên đệ tử Ngạo gia, hắn thất thủ đem đối phương giết chết.


Không nghĩ rằng, tên đệ tử kia lại có thân phận kinh người, chính là cháu đích tôn dòng chính của Ngạo gia. Ngạo gia khi ấy là một trong bốn cái Chân Nhân thế lực ở quận Vị Hà, Ngạo gia Chân nhân Ngạo Vô Phương càng là cao thủ thành danh lâu năm. Đừng nói hắn, ngay cả Lạc Thần Tông trong mắt Ngạo gia cũng chỉ như sâu kiến muốn diệt thì diệt mà thôi.


Còn may, việc sát hại Ngạo Chính Thuần, Khương Ly làm tương đối bí ẩn, nên mặc dù chuyện thiếu chủ Ngạo gia mất tích gây nên oanh động to lớn, lại không ai nghi ngờ lên đầu hắn.


Nhưng giấy chẳng bọc được lửa, Ngạo gia chân nhân Ngạo Vô Phương một lần trở về gia tộc, biết tin cháu trai mình mất tích liền nhờ chiêm bặc sư bói quẻ, tính ra được, cháu mình là bị Khương Ly giết chết, y lập tức nổi trận lôi đình, đầu tiên đem Khương gia diệt tộc, sau đó đích thân lên Lạc Thần Tông đòi người. Lạc Thần Tông ương ngạnh chống đối không chịu giao nạp Khương Ly.


Trải qua một trận ác chiến, Lạc Thần Tông thất linh bát lạc, đệ tử trưởng lão chết chết thương thương. Sư phụ của hắn Lạc Trường Tử vì vậy mà chịu trọng thương khó chữa, không lâu sau thì tạ thế, may nhờ Tứ Hoang Điện chấp sự đứng ra dàn xếp mấy câu, làm xuôi cơn giận của Ngạo Vô Phương nếu không Lạc Thần Tông khi đó đã bị diệt.


Bản thân Khương Ly thì cũng lọt vào vô tận truy sát, xám xịt bỏ trốn, như chuột chạy ngoài đường.


Suốt năm năm, hắn liên tục lay lắt đuổi giết, trốn chạy, nhưng mỗi lần bị đuổi giết như thế, Khương Ly dần dần trưởng thành lên, ngắn ngủ năm năm đã đột phá Kim Thân cảnh, lực chiến đấu không thua kém Ngọc Mệnh cảnh cao thủ. Thậm chí hắn còn lập mưu đem Ngọc Mệnh cảnh trưởng lão của Ngạo gia chém giết.


Cuối cùng, Ngạo gia Chân Nhân phải đích thân ra tay, dù hắn trốn vào nơi hiểm địa vẫn bị tìm tới, một chưởng đánh cho thịt nát xương tan.
Nào ngờ, trong cái rủi có cái may, hắn vậy mà nhân họa đắc phúc dung hợp với Bất Diệt Chân Kinh tàn quyển, cuối cùng tuyệt địa phùng sinh.


Một lần suýt chết, thù hận trong lòng Khương Ly càng thêm nồng đậm, nương theo lòng báo thù hắn thay hình đổi dạng gia nhập Tứ Hoang Điện tham gia đối kháng Vô Lượng Kiếp tộc, tìm kiếm công lao đổi tài nguyên công pháp tu luyện.


Khương Ly dựa vào sự cường đại của Bất Diệt Chân Kinh, liều mạng chiến đấu, thu hoạch được rất nhiều điểm công lao, cảnh giới cũng phi tốc tăng cao, 5 năm sau đã đột phá Ngọc Mệnh cảnh, lại thêm 10 năm trở thành Ngọc Mệnh cảnh đỉnh phong, Chân Nhân phía dưới vô địch.


Chỉ tiếc, hắn chỉ đạt được quyển thứ nhất của chân kinh, không có quyển tiếp theo, dù cho thiên phú xuất chúng, tích lũy thâm hậu nhưng muốn đột phá Chân Nhân lại gần như vô vọng. Vì cấp tốc báo thù, hắn cắn răng dùng phần lớn điểm công lao, đổi lấy thượng cổ bí pháp, mạo hiểm tính mạng cưỡng ép ngưng tụ Chân Thân để đột phá cảnh giới.


Thành tựu Chân Nhân, năm đó hắn vừa tròn 45 tuổi.


Sau khi đột phá, Khương Ly dùng thêm mấy năm liều mạng tranh đấu, vững chắc cảnh giới, rồi một đường về thẳng Việt quốc, dùng huyết mạch chú ấn đem Ngạo gia toàn tộc trên dưới mấy ngàn người giết sạch, Vị Hà quận khắp nơi đầu rơi máu chảy, chấn động Thập Quốc, hung danh hiển hách một thời.


Từ nay, 4 cái Chân Nhân cấp thế lực ở quận Vị Hà chỉ còn 3 cái, mà Lạc Thần Tông cũng nương theo đó cấp tốc lớn mạnh.


Thù được báo, Khương Ly sinh lòng chán nản, quay trở lại Kiêu Dương thành trấn thủ Kiếp tộc, 1 lòng chinh chiến, đem việc quét sạch Kiếp tộc thành cả đời mục tiêu, thấm thoát đã trôi qua trăm năm.


Nửa năm trước, hắn dẫn đội trấn thủ nơi hiểm ác, bất hạnh gặp phải Kiếp tộc Tôn giả phục kích, bị ma kiếm trọng thương, dù may mắn thắng địch, nhưng bản nguyên tinh huyết tiêu hao mất tám giọt, tuổi thọ giảm xuống chỉ còn 10 năm ít ỏi. Hắn đành thông báo cho thượng cấp, xin được cáo lão hồi hương.


Lúc Khương Ly đang chìm vào trong hồi ức, bốn phía khách nhân đều yên ắng ngóng nhìn, cõi lòng phức tạp.


Những người được mời hôm nay, ai không phải đồng bạn vào sinh ra tử của hắn, có người nhiều tuổi hơn hắn, có kẻ mới mấy chục niên hậu bối. Nhưng vài chục người ở đây, đều cùng Khương Ly có thật nhiều kỷ niệm, hồi ức.


Trong đó, vài tên hậu bối tuổi trẻ đều đỏ bừng hai mắt, trận chiến nửa năm trước, nếu không phải Khương Ly liều mạng bảo hộ, thì mấy người bọn họ đã chết oan chết uổng dưới tay Kiếp Tộc Tôn giả rồi.


Nếu như những vị Chân Nhân khác gặp phải cường đại Kiếp tộc, dựa vào Chân Nhân cảnh tốc độ, không đánh được có thể bỏ trốn. Nhưng Khương Ly lại vẫn xông pha ngăn địch, vì thế mà lưu lại thương tích trầm trọng khó có thể vãn hồi.


Nhất phẩm Chân Nhân, tuổi thọ 300 năm, Khương Ly dùng bí pháp cưỡng ép đột phá tuổi thọ ít hơn nhưng sống thêm năm bảy mươi năm nữa vẫn còn dư dả. Chỉ có điều, thương thế lần này để sinh mạng của hắn lập lòe như ngọn nến trước gió, tu vi thụt lùi, dài thì chín mười năm, ngắn thì năm ba năm nhất định phải lìa đời. Nghĩ đến đây khách khứa trong phòng bỗng dưng hết vui, thổn thức rồi lại thổn thức.


“Nói thật, đời ta, còn chưa một lần được đi chu du thiên hạ, thật đáng chờ mong hahaha” Khương Ly cười ha hả nói, lập tức nâng chén, “Hôm nay tới đây, có rất nhiều người đều là bằng hữu sinh tử của lão phu. Buổi yến tiệc hôm nay vốn là yến tiệc chia ly. Đằng sau kẻ trời nam người đất bắc, phân biệt thiên nhai, nào, nào, nào đều nâng chén lên!”


Tất cả khách nhân cùng nâng chén, uống rượu ăn thịt rì rầm tâm sự.
Đợi đến lúc tiệc tàn, Khương Ly chợt cất cao giọng hô: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta cứ như thế tạm biệt...Lão già ta xách kiếm về quê, mà việc ngăn cản Kiếp tộc….Cũng chỉ có thể dựa vào chư vị”


“Khương huynh yên tâm, Kiếp tộc không vượt nổi Kiêu Dương thành”
“Khương lão đệ yên tâm, chiến tranh cùng Kiếp tộc chúng ta tất thắng”
“Khương tiền bối xin cứ an hưởng tuổi già, việc tiêu diệt Kiếp tộc do lứa trẻ chúng ta tới gánh vác”


“Đúng để bọn hắn ở đáy biển ngóc đầu không được hahaha”
Từng tên lão hữu đều nhao nhao thành khẩn cam kết.
Nhạc hết người đi, khách nhân cuối cùng từng người tản mất, đều về vị trí phòng thủ của chính mình.


Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Khương Ly lẻ loi một mình dắt lừa rời thành. Đưa mắt nhìn ngắm trăm trượng hùng quan, lưu luyến thở dài một tiếng:
"Về nhà thôi!"


PS: Có người viết truyện bắt đầu là thời thiếu niên mới tu luyện, có người bắt đầu là phế vật nghịch tập từ hôn, có kẻ thì trùng sinh xuyên không…. Còn cố sự của ta hoàn toàn khác biệt, bắt đầu chỉ có một kẻ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương mà thôi, nếu thấy thú vị, mong các vị đạo hữu tiếp tục theo dõi.


Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực *Nếu Như Đệ Tử Quá Tấu Hài* đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.