Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 2: Tiểu Bối Năm Đó

Từ giã bằng hữu, rời khỏi Kiêu Dương Thành, Khương Ly một mình một lừa chu du Thập Quốc.


Giống như lời đã nói, hắn đi dạo khắp nơi, ngắm phong cảnh của từng vùng, ăn thức ăn ngon ở từng chỗ. Trong vòng một năm ngắn ngủi, hắn đã thăm thú hết thảy bốn nước Yến, Nhạc, Trần, Ngô. Mỗi lần đi qua chỗ nào hắn đều lẳng lặng thăm quan, nếu bất ngờ gặp phải Kiếp Đồ thì sẽ thuận tay mà tiêu diệt.


Kiếp Đồ là nhân loại hoặc yêu thú tu luyện công pháp của Kiếp Tộc, thờ phụng Kiếp tộc làm chủ, chuyên âm thầm làm loạn, độc hại thế gian.
Kẻ thù chung của nhân tộc có hai loại, một loại là Kiếp tộc, một loại khác, làm ban sai cho chúng gọi là Kiếp Đồ.


Cảnh giới võ đạo ở Tứ Hoang được phân thành ba giai đoạn bao gồm Phàm Nhân, Chân Nhân và Thánh Nhân.
Ở thời đại mạt pháp như ngày nay, không có Thánh Nhân, trên thế gian chỉ có Phàm Nhân cùng Chân Nhân.


Cảnh giới Phàm Nhân chủ yếu tu luyện thân thể, tu luyện đến đỉnh cao có thể một quyền phá núi, một kiếm ngăn sông, lại chia thành bốn cảnh giới lớn theo thứ tự là Luyện Huyết cảnh, Ngân Cốt cảnh, Kim Thân Cảnh và Ngọc Mệnh cảnh.


Ngọc Mệnh cảnh đỉnh cao, cảm ngộ ra Chân Ý, cô đọng Chân Huyết, ngưng tụ bản mệnh Chân Thân sẽ nếm thử đột phá Chân Nhân. Chân Nhân đại vũ giả có khả năng phi hành ở trên trời, một thân Chân lực vô cùng kỳ diệu. Ở Đông Hoang nói riêng, Tứ Hoang nói chung, trở thành Chân Nhân đại vũ giả mới chính thức là cao thủ đương thời, xưng bá một phương, mà Chân Nhân cũng là mục tiêu cả đời của hầu hết võ giả.




Có câu, trong mắt Chân Nhân thì phàm nhân mạnh cỡ nào cũng giống như sâu kiến, đủ để thấy Chân Nhân đại vũ giả cường đại đến nhường nào.


Khương Ly ở vào thời kỳ đỉnh cao, có tu vi Chân Nhân nhất phẩm đỉnh phong, nhưng hơn một năm này, cảnh giới của hắn dần dần giảm xuống chỉ còn Nhất phẩm trung kỳ mà thôi. Âu cũng là chuyện thường tình, võ giả giống như dòng nước, không tiến thì sẽ thụt lùi thôi.


Rừng núi chập chùng, tiếng bước chân sột soạt, Khương Ly ngồi trên lưng lừa đưa mắt nhìn lên cổng thành hùng vĩ trước mắt.
Hà Thành Quan.
Phía trước chính là quê hương của hắn, Việt Quốc.


Kiêu Dương Thành trấn thủ phía tây nam Thập Quốc, mà Việt quốc là một trong số đó. Ở trong Thập Quốc hầu hết đều là cấp ba Tiểu Quốc, chỉ có mỗi Yến quốc bởi vì tồn tại Kiêu Dương thành mà tấn thăng làm cấp hai Đại Quốc.


Việt Quốc ở trong chín nước còn lại cũng xem như đứng hàng trung thượng, có lượng lớn Chân Nhân thế lực trấn giữ. Toàn Việt quốc được chia ra sáu quận, do hoàng tộc Trần gia cầm đầu, nằm dưới quản hạt của Tứ Hoang Điện. Mà cố hương của hắn thì ở Đông Minh Phủ, Vị Hà Quận.


Khương Ly ngước nhìn quan đạo trước mắt, nâng tay vuốt gọn rối bời đầu tóc, cột thành búi, vỗ vỗ đầu lừa đen khẽ nói:
“Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Lừa đen phì mũi mấy tiếng, thân thể mập mạp hơi lay động chạy về phía cổng thành.


Vị Hà quận nằm ở hướng Đông Bắc, cách Hà Thành Quan hai cái quận, vì vậy, mặc dù tốc độ của lừa đen khá nhanh nhưng lúc hắn chạy đến nơi thì cũng đã trôi qua nửa tháng.
Khương Ly ngồi trên lưng lừa, thần thức nhẹ đảo qua xung quanh, đột nhiên nhướng mày.


Ở đằng trước ba dặm, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ đáng ghét, luồng hơi thở kia ngột ngạt khó chịu, Khương Ly chẳng thể nào quen thuộc hơn.
“A a… là Kiếp tộc!”
Sắc mặt của hắn chợt lạnh, đem lừa đen thu vào trong túi Linh Vật, rồi hóa thành một đạo tàn ảnh xông về phía trước.


Trong tầm mắt của hắn, ở cách đó không xa có hơn mười tên võ giả đang liều mạng chém giết. Trong đó có một người hắn quen biết.
“Dương Thiên Huyễn…”
Ánh mắt của Khương Ly sững lại, thân hình khẽ động lao xuống nhanh như sấm đánh.


Bộ dạng của Dương Thiên Huyễn mặc dù thoạt nhìn như một lão già tang thương nhưng Khương Ly liếc mắt một cái vẫn nhận ra hắn. Hơn 100 năm trước sau khi tiêu diệt Ngạo gia, Khương Ly có đi qua Lạc Thần Tông, lúc ấy Dương Thiên Huyễn vẫn còn tuổi trẻ bừng bừng, là người đứng đầu thế hệ trẻ trong môn phái, khiến hắn hơi ấn tượng.


Lúc này, Dương Thiên Huyễn quần áo rách rưới, chật vật, trong lòng dâng lên từng trận bi ai. Dọc đường, hơn mười vị trưởng lão đã chết gần một nửa, tiếp tục như vậy sợ rằng ngay cả hắn cũng phải chết ở đây.


Vốn tưởng rằng lần truy quét này chỉ là một tụ điểm Kiếp Đồ nhỏ, hắn dẫn theo hơn mười vị Kim Thân cảnh cao thủ là có thể quét ngang dễ dàng. Lại không nghĩ , bên trong đám Kiếp Đồ bỗng dưng xuất hiện hai tên Tứ Văn Kiếp tộc.


Tứ Hoang thiết lập ba mươi sáu tòa Hùng Quan, bảy mươi tòa Đại Thành nhằm chống đỡ chủ lực của Kiếp tộc, nhưng tất nhiên không thể tránh được việc xuất hiện một số con cá lọt lưới. Có điều, những gã Kiếp tộc kia mỗi khi xuất hiện đều có Vương quốc quân đội, các đại môn phái nhanh chóng trấn áp, vì thế hiện tại thế gian vẫn chưa gặp can qua quá lớn.


Chỉ là lần này Lạc Thần Tông nhận được mật lệnh vây quét tụ điểm Kiếp Đồ, mức độ nguy hiểm chỉ xếp hàng trung đẳng, nhưng lại xuất hiện tận 2 tên tương đương với Ngọc Mệnh cảnh Tứ Văn Kiếp tộc lẫn vào. Đừng nói hắn một người Ngọc Mệnh cảnh cùng mười mấy gã Kim Thân, dù đến thêm vài vị Ngọc Mệnh cảnh cao thủ nữa cũng khó khăn.


Chân chính thuần huyết Kiếp tộc sở hữu sức chiến đấu so với cùng cấp độ nhân tộc phải mạnh hơn rất nhiều.


Chỉ là vì sao tình báo tự dưng sai lầm, chẳng lẽ nào có kẻ đang rắp tâm gây khó dễ cho Lạc Thần Tông hay sao. Nghĩ tới bọn hắn nếu chết ở đây, nội tình của Lạc Thần Tông nhất định tổn thất ghê gớm, kẻ địch kia âm mưu khó dò.


Dương Thiên Huyễn cười thảm nhìn một người đồng môn bên cạnh bỏ mạng. Nhìn đối phương hai gã mọc sừng Kiếp tộc, rõ ràng chiếm hết ưu thế nhưng không trực tiếp xuất sát chiêu mà một đường truy đuổi với thái độ đùa cợt.


Đúng lúc này, đột nhiên từ chân trời phương xa xoẹt qua một đạo kim quang, trên đó tản mát ra từng trận khí cơ khó lòng tưởng tượng. Hai tên Kiếp tộc kia thất kinh, lập tức quay đầu khẽ kinh hô.
“Túng Địa Kim Quang”


Tốc độ như thế, tựa như ngôi sao vắt ngang trời, cũng chỉ có môn thân pháp cực kỳ nổi danh ở trong nhân tộc, Túng Địa Kim Quang.
Gần như trong nháy mắt, kim quang kia biến mất, một người thanh niên mặc áo trắng, tóc dài phiêu tán, hai mắt trắng đen rõ ràng, chỉ vài bước đã từ phía xa đến trước mặt bọn họ.


Hai tên Kiếp tộc sắc mặt đại biến. Hai người bọn họ lập tức nhận thấy được, trên người tên thanh niên mặc áo trắng này có một cỗ hơi thở khiến trái tim của bọn họ run rẩy. Hơi thở này chỉ cường giả Kiếp Tôn mới có thể có được, mà so với bình thường Kiếp Tôn còn thêm hung hãn.


“Nhân tộc Chân Nhân….”


Một người trong hai gã Kiếp tộc run rẩy nói. Hắn kinh hô một tiếng, không nói hai lời xoay người bỏ chạy, kẻ còn lại cũng lắc mình theo sát phía sau. Mặc dù sức chiến đấu của Kiếp tộc so với nhân tộc võ giả mạnh hơn chút nhưng đó là cùng cảnh giới, bọn hắn gặp phải Nhân Tộc Chân Nhân không chạy chỉ có đường chết. Không phải bọn hắn yếu đuối, mà là từ bản chất khác biệt, Chân Nhân cùng Phàm nhân, vốn có khoảng cách như lạch trời.


Ánh mắt Khương Ly lạnh như băng, tay phải vung lên hướng phía trước điểm hai chỉ.
Hai luồng lạnh lẽo kiếm khí bắn phá mà ra, lập tức xuyên thủng 2 mi tâm bọn họ, tiếng kêu thảm chưa kịp phát lên đã thần hình câu diệt.


Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức đám người Dương Thiên Huyễn chỉ biết trợn mắt há mồm. Kẻ địch mạnh mẽ khiến bọn hắn sống lên chết xuống, ở trước mặt vị Chân Nhân này, chỉ đơn giản hai ngón tay là có thể giết chết. Để đám người vừa sợ vừa hướng tới. Mà Khương Ly thì xoay người, nhìn Dương Thiên Huyễn khẽ cười nói.


“Dương Thiên Huyễn, người nhận ra ta không?”
“Tiền bối…ngài…ngài là….”
Dương Thiên Huyễn ngẩn người, định thần một chút, lập tức nhận ra Khương Ly, chính là vị Chân Nhân cảnh lão tổ duy nhất của Lạc Thần Tông.


Chỉ là từ hơn 100 năm trước, Khương Ly rời Việt Quốc đi đến Kiêu Dương Thành cũng chưa từng trở lại.


Năm đó lúc còn trẻ tuổi, hắn từng thấy qua dung mạo của Khương Ly một lần. Thấm thoát trăm năm trôi qua, bản thân đã già, còn Khương Ly thì vẫn trẻ trung như cũ, không khỏi cảm thán trong lòng, Chân Nhân đại vũ giả thật là ghê gớm.


Cảm khái mấy giây, chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt của hắn hơi hơi biến đổi, chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy Khương Ly lắc đầu nói:
" Vừa rồi là chuyện gì?"
Dương Thiên Huyễn vội vàng đáp:


“Hơn mười người vãn bối phụng mệnh Tứ Hoang Điện đi tiễu trừ cứ điểm Kiếp Đồ. Không nghĩ tình báo sai lầm gặp phải hai tên tứ văn Kiếp tộc, một đường chạy trốn”
Nói đến tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, sau đó xoắn xuýt lại thôi.
Mà Khương Ly nghe vậy thì hơi trầm ngâm:


“Là tình báo sai, hoặc là tin tức ta trọng thương sắp chết đã truyền về Việt Quốc, vài kẻ dã tâm bắt đầu rục rịch đi”
Nghĩ vậy, hắn hơi chau mày, từ túi trữ vật lấy ra một tấm ngọc giản, bên trong truyền ra từng trận thê lương ý cảnh, ném cho Dương Thiên Huyễn, bình thản nói:


“Cầm lấy vật này, có thể trợ giúp Lạc Thần Tông vượt qua một kiếp, đi thôi”
Dương Thiên Huyễn cùng năm tên võ giả khác như nhận được chí bảo vội vàng cảm tạ, cẩn thận cất giữ.


Khương Ly gật đầu thân hình lóe lên một cái đã biến mất tại chỗ. Lạc Thần Tông năm đó vì bảo hộ hắn mà suýt chút nữa diệt môn, những năm này hắn vẫn luôn âm thầm trông nom, ân tình của sư tôn Lạc Trường Tử hắn đã báo đáp đủ nhiều.


Lưu lại ngọc giản chứa đựng Chân Nhân cảnh đỉnh phong thời kỳ một kích, đủ để chém giết tất cả võ giả bên dưới Chân Nhân cảnh, dù là Chân Nhân cao thủ sơ ý trúng phải không chết cũng trọng thương. Nếu Lạc Thần Tông sử dụng hợp lý thứ này, có thể hóa giải khó khăn, hắn sắp chết không thể nào cả đời bảo hộ môn phái này được.


Khương Ly vừa đi, Dương Thiên Huyễn mới hít sâu một hơi, hướng về chỗ hắn biến mất cung kính bái lạy.
“Sư thúc, vị tiền bối kia là ai?”
Một người đàn ông trung niên bên cạnh thật cẩn thận hỏi. Lão giả mắt lộ vẻ hồi ức, hạ giọng bảo:


“Là người Lạc Thần Tông chúng ta….một vị Chân Nhân cảnh duy nhất”
“Chân Nhân cảnh võ giả…hí……kia chẳng phải là 100 năm trước vị kia”


Đám võ giả đều hít vào một hơi khí lạnh, đám trưởng lão như bọn hắn, đều biết đến Lạc Thần Tông trăm năm trước từng ra đời một vị Chân Nhân cảnh lão tổ. Chỉ là vị này lão tổ từ trước đến nay rất ít khi xuất hiện, nghe bảo là trường kỳ ở chiến trường, không nghĩ hôm nay được gặp mặt.


“Ha ha…tên của hắn các ngươi hẳn là nghe nói qua…..”
Dương Thiên Huyễn thân hình vừa động, phóng về phương xa, mấy người đồng môn khác cũng lập tức đuổi theo.
"Khương Ly, tên của hắn gọi là Khương Ly!”


Hai chữ “Khương Ly” vừa nói ra miệng, bầu không khí bỗng dưng đọng lại, kể cả mấy tên Kim Thân trưởng lão còn sống sót lẫn gã đàn ông trung niên, đều không tự chủ khẽ run rẩy toàn thân, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.


Ở Việt Quốc hay Vị Hà quận võ giới, cái tên Khương Ly này là đại biểu cho sát khí ngập trời, là đại biểu cho một hồi hạo kiếp.


Một ngày đó, máu chảy thành sông, thây chất thành núi, mặt đất quận Vị Hà bị máu tươi nhiễm đỏ. Những người từng chứng kiến qua, thậm chí đám hậu bối đều sẽ không quên được. Cho đến ngày hôm nay, hạo kiếp Ngạo gia năm đó vẫn còn đang truyền lưu ở toàn Việt Quốc, khắc sâu trong lòng mọi người. Thậm chí trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều tuổi trẻ võ giả.


Chỉ là bọn họ không khỏi thở dài, biết nguyên nhân vì sao từ trước đến nay, Lạc Thần Tông rõ ràng có một vị Chân Nhân làm chỗ dựa, nhưng chưa từng quá mức tuyên dương.


Đám hậu bối trẻ tuổi cũng chỉ số ít biết đến tên tuổi, Khương Ly đã trở thành cấm kỵ, khiến người ta sợ hãi. Có một nhân vật như thế làm chỗ dựa, Lạc Thần Tông thật chẳng biết nên vui hay là nên buồn.


Mà Dương Thiên Huyễn thì một đường vừa đi nhanh vừa trầm tư, hắn nghĩ tới những tin đồn gần đây, lại nghĩ đến chuyện hôm nay suýt chết gặp phải Khương Ly, không khỏi buồn bực thở dài.


“Xem ra những tin đồn kia, tám chín phần mười là sự thật, chỉ sợ rằng, ngày an bình của Lạc Thần Tông sắp hết rồi...”
Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực *Nếu Như Đệ Tử Quá Tấu Hài* đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.