Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 3: Nụ Cười Không Xoá Nổi Bi Ai

Sau lần gặp gỡ bọn Dương Thiên Huyễn, Khương Ly cũng biến mất hành tích, lặng lẽ đi đến di chỉ của một số tông môn ở Vị Hà Quận.


Minh Ngạc Phái, Tử Diệu cung, là mấy cái tông môn mà năm xưa hắn từng ẩn núp, hắn trở về nhà cũ của Khương gia ở Đông Minh thành, đến phế tích Ngạo gia ở Tuyên Hải thành, ngắm nhìn mặt đất đổ nát, dù rằng đã trôi qua hơn trăm năm, nhưng những tàn tích xiêu vẹo đằng kia lại vẫn như cũ minh chứng rõ, nơi đây năm nào từng xuất hiện một trận chiến đẫm máu.


Trong đầu cuồn cuộn hiện lên từng hình ảnh hồi ức, năm đó hắn vẫn là một giới thiếu niên, vì báo thù mà vào sinh ra tử.


Từng trải qua đau đớn, từng trải qua điên cuồng, từng trải qua bi thương, nhiều năm trôi qua, chuyện năm xưa dường như giấc mộng mây khói, lại không cách nào làm cho tâm tình của hắn chập chùng.


Hắn lặng lẽ chui vào Lạc Thần Sơn, còn nhớ lúc thiếu thời gia nhập Lạc Thần Tông, được ân sư Lạc Trường Tử coi trọng, xem hắn như con, tận tình chỉ bảo. Sau đó, Ngạo gia Chân Nhân đích thân lên cửa đòi người, Lạc Trường Tử dẫn đầu các vị trưởng lão ương nghạnh chống đối, thảm liệt đại chiến. Ân sư của hắn cũng vì đó mà tạ thế, đoạn ký ức này, cả một đời Khương Ly đều không thể nguôi ngoai.


Cuộc đời hắn, ngoại trừ cha mẹ thân sinh, có ân với hắn nhất vẫn là vị sư tôn này….
Khương Ly ngồi trước phần mộ của Lạc Trường Tử, nhẹ nhàng nỉ non:




“Năm đó ngài dùng tính mệnh của mình bảo hộ ta một mạng, thấm thoát đã hơn trăm năm. Nay, ta cũng sắp bụi về bụi đất về đất, sau khi chết, chỉ mong kiếp sau ngươi ta vẫn làm sư đồ”
Khương Ly đứng lên, nhìn ánh tà dương dần dần trầm luân, yên tĩnh không nói gì, xoay người mà đi.


Hắn muốn tìm gặp một người.
……….
Đông Minh thành phía tây bắc, có một ngọn núi nhỏ gọi là Xuyên Vân sơn.


Xuyên Vân sơn vách núi thoai thoải, cây cối rậm rạp, nằm sát dòng sông Vị Hà uốn lượn, nơi đây nguyên khí mỏng manh, cũng không có mấy vị võ giả ẩn cư tu luyện. Trên núi chỉ có một cái sơn thôn nhỏ, tên là Thiên Hương, là một môn phàm nhân thôn xóm.


Thôn xóm này, chính là phàm nhân thôn xóm mà anh ruột của hắn, Khương Bác, từng ở lại năm nào.
Hắn cùng Khương Bác từ biệt nhiều năm, chẳng biết cố nhân bây giờ sao rồi.
Khương Ly dọc theo đường nhỏ lên núi, thừa dịp sáng sớm mà từ từ đi tới bên ngoài Thiên Hương thôn.


Ngoài thôn đường núi mọc đầy từng hàng hoa mai, năm đó rừng mai cũng là nhiều như vậy.
Cửa thôn, vài tên hài đồng búi tóc, tóc trái đào đang vui chơi.


Vừa thấy Khương Ly đến gần, lập tức cười hì hì chào đón hỏi: “Thúc thúc là người bán dạo qua đường ư? Muốn qua đêm ở Thiên Hương Thôn chúng ta sao?”


"Ta không phải người bán dạo, cũng không phải đến ngủ lại. Ta từng tới Thiên Hương thôn, hôm nay đến đây, chỉ vì tìm một vị cố nhân"


"Cố nhân? Thúc thúc muốn tìm ai nha? Chúng ta có thể giúp ngươi chỉ đường. Nhưng là thúc thúc nói từng đến Thiên Hương thôn, chúng ta vì sao chưa bao giờ thấy thúc thúc nhỉ?"
"Các ngươi đương nhiên chưa từng thấy ta, các ngươi tiếp tục chơi đi, không cần chỉ đường giúp ta, ta nhận ra đường."


Khương Ly bật cười, hắn rời khỏi Việt quốc đã nhiều năm, đám hài đồng bảy tám tuổi này sao có thể gặp hắn chứ?
Thần niệm của hắn chầm chậm tản ra khắp thôn, bỗng nhiên thở dài, năm đó từng gặp một ít phàm nhân người miền núi, đều đã qua đời.


Tuổi thọ của phàm nhân cũng thật là ngắn ngủi, nhiều thì bảy tám mươi năm, ít thì bốn năm mươi tuổi.
Thế hệ người năm đó hầu hết đều đã chôn thân dưới đất vàng.


Vài tên lão giả ngồi ở cửa thôn hút tẩu thuốc, nhìn Khương Ly khuôn mặt lạ lẫm, chỉ là hướng hắn khách khí mỉm cười.
Nhi đồng gặp mặt chẳng quen biết, cười hỏi khách đến từ nơi nào, lại không biết, thật lâu trước đó, Khương Ly từng tới qua.


Từ biệt đám hài đồng, đối với bô lão trong thôn mỉm cười chào hỏi, Khương Ly một mình đi vào sơn thôn, rất quen thuộc mà xuyên qua từng toà từng toà nhà tranh, trực tiếp hướng tới một tòa nhà tranh ở nơi hẻo lánh mà đi đến.


Nhà tranh này, bên cạnh trồng một gốc mai già, cành lá trơ trọi, chại sạn đầy thân. Nhà tranh nhìn cũ kỹ, lụp xụp, trên vách tường, còn mang theo hai tấm trường kiếm cổ xưa, không biết có bao nhiêu năm không người sử dụng, đã rỉ sét.


Hai bên ổng tre, bên trong hàng rào, trồng đầy đủ loại hoa lá, lại ít trông nom, mọc ra không ít cỏ dại.
Khương Ly nhẹ nhàng gõ vang cổng tre, hắn có thể cảm thấy trong túp lều có hơi thở của một người đàn ông, hắn biết đó là anh ruột của mình, Khương Bác.


Khương Bác nhiều hơn hắn ba tuổi, hắn năm nay 151 tuổi, Khương Bác cũng 154 rồi.
Nghe được tiếng gõ cửa của Khương Ly, trong nhà tranh từ từ đi ra một lão giả mái tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, bên trong đôi mắt vẩn đục mang theo một luồng bi thương nhàn nhạt.


Lão giả hai mắt vẩn đục mò mẫm đi đường, nhưng khi nhìn thấy hình dáng Khương Ly, lập tức ngẩn người, lộ ra vẻ mặt cực kỳ phức: "Là ngươi, ngươi rốt cuộc đã tới."


Tiện đà lão giả ho khan vài tiếng, cười khổ nói, "Ta đợi ngươi rất lâu, nếu không gặp ngươi một lần, ta sợ không thể an tâm đi xuống hoàng tuyền”
Khương Ly nhìn đối phương, sâu sắc thở dài, "Đại ca, ngươi làm sao lại biến thành bộ dáng này?"


Lão giả trước mắt chính là Khương Bác, đầy mặt phong sương, già lọm khọm, không dáng vẻ tuấn lãng uy phong năm nào.


Khương Ly không rõ, Khương Bác khi ấy cũng đã tu luyện đến Ngọc Mệnh cảnh có ba giáp tuổi thọ, dù không thành Chân Nhân nhưng bảo trì dáng vẻ sáu mươi tuổi vẫn là làm được, cũng không đến nỗi già nua như thế.


"Bộ dạng này không được chứ? Khặc, khặc, khặc" Lão giả ho khan mấy tiếng, cười chua xót, "Ngạo Tuyết chết rồi."
"Nàng chết, ta không muốn sống một mình, ta cố gắng kéo dài hơi tàn đến hiện tại chỉ là để gặp ngươi một lần cuối cùng, để nói với ngươi một tiếng”


Lão giả mắt già rưng rưng, trên nét mặt có một loại u buồn không thể xóa nhòa.
Năm đó, Khương Ly gây nên đại họa khiến cho Khương gia diệt tộc, Khương Bác vì nhận công vụ ở xa may mắn thoát mệnh, khi nghe tin dữ, hắn đã từng cực hận Khương Ly, nhưng càng hận Ngạo gia gấp bội.


Sau ngày Khương gia bị diệt, Khương Bác mai danh ẩn tích rời khỏi Việt Quốc. Năm năm sau, hắn trở về, thay đổi hình dạng, đổi tên thành Cơ Lâm, tự nhận là một giới tán tu.


Hắn âm thầm theo dõi mọi cử động của Ngạo gia nhằm tìm kiếm cơ hội báo thù. Cuối cùng, Khương Bác đặt mục tiêu lên một vị con cháu chi thứ có thân thế không tốt của Ngạo gia, tên là Ngạo Tuyết.


Khương Bác dùng nhiều thủ đoạn, cuối cùng chiếm được trái tim của Ngạo Tuyết, thành công ở rể Ngạo gia. Từ đó dựa vào tài nguyên tu luyện của gia tộc, một đường đột phá Ngọc Mệnh cảnh, hắn mặt ngoài trung thành năng nổ, bên trong âm thầm đùa nghịch không ít thủ đoạn nhằm suy yếu sức mạnh của Ngạo gia, thậm chí lập mưu hại chết nhiều Ngạo gia đệ tử.


Cứ như vậy kéo dài gần 30 năm, lúc Khương Ly đột phá Chân Nhân, cường thế trở về tìm Ngạo gia báo thù rửa hận, thì Khương Bác cũng đã trở thành nhân vật trọng yếu ở Ngạo gia, thậm chí âm thầm cản trở Ngạo gia chủ lực, Khương Ly mới như thế dễ dàng đem Ngạo gia giết toàn tộc.


Chỉ là Khương Bác cả đời âm mưu tính toán, cuối cùng cũng chờ đến ngày được báo thù, nhưng hắn đã mắc phải cực lớn sai lầm, hắn lỡ thật lòng yêu Ngạo Tuyết.


Hắn lợi dụng nàng cả đời, làm chuyện mờ ám, nàng đều biết đều tha thứ, thậm chí đến lúc Ngạo gia bị diệt, chân tướng phơi bày, Ngạo Tuyết vẫn chưa từng hận hắn.
Chỉ là từ lúc ấy, lòng của Ngạo Tuyết đã chết.


Khương Bác đưa nàng đến Thiên Hương thôn, rời xa thế giới võ giả, muốn bù đắp cho nàng. Ngạo Tuyết không muốn thấy mặt Khương Ly, hắn để Khương Ly đừng trở về, chỉ là chừng đó vẫn chẳng thể vãn hồi nụ cười trên môi nàng.


Mười năm sau, Ngạo Tuyết bệnh nặng không thuyên giảm, cứ thế ấm ức mà lìa đời.
Ngạo Tuyết vừa chết, Khương Bác cũng không thiết sống, muốn theo nàng đi xuống Hoàng Tuyền, chỉ là hắn còn muốn gặp mặt Khương Ly một lần sau cuối, vì vậy, hắn đợi, chờ đợi, đợi một lần là trăm năm.


Bây giờ, gặp lại Khương Ly, nội tâm Khương Bác đã sinh ra ý nghĩ muốn chết.
"Ngạo Tuyết, nàng đã đi rồi."
Khương Ly thở dài nhắm mắt lại, nhớ đến trăm năm trước, hắn gặp tên thiếu phụ khuôn mặt tái nhợt, hai mắt rưng rưng kia.


Hai dòng thanh lệ ấy, vừa bất lực vừa tuyệt vọng, vẫn còn hiển hiện ở trước mắt hắn.
Ngạo Tuyết là một cô gái tốt, trong lòng của nàng chỉ có mỗi Khương Bác.
Nàng chết rồi, Khương Bác bi thương tâm chết, Khương Ly thoáng có thể hiểu được.


Hắn không khỏi cảm khái, đời người muốn viên mãn sao mà khó, Khương Bác muốn chết, hắn không đi ngăn cản, cũng biết không ngăn cản nổi, bản thân hắn cũng còn sống được bao lâu nữa đâu.


Nhưng hắn còn có thể vì Khương Bác làm một chuyện, chính là giúp hai vợ chồng bọn hắn mồ yên mả đẹp, sống cùng chỗ, chết chôn cạnh nhau.
“Nhị đệ, ta dẫn ngươi đi xem chị dâu”
Sau nhà đứng thẳng một toà mộ phần thấp bé, trước mộ dựng thẳng một cái bia gỗ.
Mộ ái thê Ngạo Tuyết!


Khương Bác từ trong nhà lấy ra chút hương nến tiền giấy, nhen nhóm trước mộ phần của Ngạo Tuyết.
Lại lấy ra hai vò rượu, cùng Khương Ly đối ẩm.
Rượu là rượu hoa quả ở Thiên Hương thôn, hương hoa thanh đạm, lượng cồn cũng rất nhỏ, uống vào cổ họng rất ôn hòa, không cay độc.


Khương Ly đứng ở trước mộ phần, tay phải nhấc vò rượu lên, rầm rầm uống từng ngụm lớn.
Khương Bác không uống rượu, chỉ là si ngốc nhìn bia mộ của Ngạo Tuyết, cười hỏi:
"Nhị đệ, những năm này ở chiến trường, ngươi tốt sao?"


"Rất tốt, ở đó có những bằng hữu vào sinh ra tử của ta" Khương Ly bình tĩnh đáp.
“Rất tốt, vậy là được rồi, vậy là được rồi...” Khương Bác gật gù nở nụ cười an tâm.
Nói xong, bỗng nhiên nâng vò rượu lên, uống một ngụm hết sạch, sinh cơ trên người cũng nhanh chóng trôi qua.


Rượu vừa hết, Khương Bác khẽ liếc mắt nhìn Khương Ly, lại quay đầu ôn nhu nhìn về phía mộ phần của Ngạo Tuyết.


"Tuyết nhi, ta đã gặp được nhị đệ rồi, tâm nguyện đã xong, bây giờ liền đi tới tìm ngươi, ngươi chờ ta đã lâu rồi ba kiếp, ta còn muốn cùng ngươi gặp gỡ thêm một lần, chỉ là ta không có đủ tự tin, có thể ở trong biển người một lần nữa tìm thấy ngươi."


Khương Bác yên lặng dựa vào bia mộ, chầm chậm khép mắt, mang theo nụ cười thanh thản, cứ như vậy mà chết đi.
Khương Ly trong lòng đau xót, nhắm mắt lại, đứng lặng hồi lâu.
Cuộc đời này của Khương Bác thu được quá nhiều thống khổ, cứ nhẹ nhàng lìa đời như thế, cũng coi như an lành.


“Khi còn sống ta không giúp được các ngươi điều gì, lúc chết đi ta liền thủ hộ mồ mả của các ngươi an bình”
Khương Ly nhẹ lẩm bẩm, phất tay, đem Khương Bác chôn ở bên cạnh mộ của Ngạo Tuyết, cũng như thiết lập cấm chế bảo vệ.


Làm xong mọi thứ, đưa mắt nhìn ánh chiều tà, nỗi lòng của hắn vắng lặng đến lạ, chẳng biết phải làm gì nên đi đâu.
Bất chợt, nơi sơn thôn yên ả bỗng vang vọng tiếng rít gào của đám trẻ nhỏ.
“Là yêu hạc, con yêu hạc kia lại tới kìa”


“Nó muốn đến cướp ngũ cốc của chúng ta, mau mau đi báo cho trưởng thôn”
Khương Ly nghe vậy thì hơi nhướng mày, thân hình chớp nhoáng đã tại chỗ biến mất.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"


" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"
*Hùng Ca Đại Việt*