Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 4: Tiểu Oa Nhi

Lúc này, trên bầu trời Thiên Hương thôn, có một con hạc trắng thân hình béo mập đang bay lượn vòng quanh. Bạch Hạc toàn thân trắng như tuyết, bộ lông trơn bóng, cái mào đỏ trên đầu cao vút trông vô cùng sặc sỡ, sải cánh giang ra rộng hơn hai trượng, mà trên lưng nó còn cõng theo một bao ngô lớn.


Bạch Hạc cõng bao ngô, tung cánh chao đảo lên xuống, giống như trêu đùa đám thôn dân đang la ó bên dưới.
Mà trên mặt đất, dân chúng của Thiên Hương thôn thì kẻ đấm ngực, người dậm chân, người lớn tiếng mắng mỏ, có kẻ to gan lớn mật, nhặt hòn đá nhắm ngay cái mông hạc trắng mà ném tới.


Đáng tiếc, ném không trúng!


Mặc kệ tiếng la ó vang trời, Bạch Hạc vẫn đắc ý chao đảo giữa không trung, xảo diệu tránh thoát hòn đá gậy gộc, thỉnh thoảng nó còn ré lên vài tiếng quang quác đầy cợt nhả, khiêu khích. Hiển nhiên con Hạc này đến đây ăn cướp đã không phải lần đầu tiên, tác phong cực kỳ chuyên nghiệp.


Chừng nửa khắc đồng hồ sau, Bạch Hạc dường như chơi chán, hướng về phía thôn dân kêu to vài tiếng ý bảo: "Không chơi nữa, ta đi trước nhé!", sau đó liền giang cánh hướng đỉnh núi Xuyên Vân sơn bay mất dạng. Để lại dưới đất mấy chục người một mặt căm phẫn, lại chẳng làm gì được, oán trách vài câu, chốc lát cũng tản mất.


Lúc này, Bạch Hạc cõng bao tải trên lưng, ung dung bay về tổ, miệng huýt sáo vô cùng khoái chí. Nó vốn là một một con hạc bình thường ở Xuyên Vân Sơn, nhưng do vô tình ăn nhầm quả lạ, mà mở ra linh trí, bộ dạng cũng trở nên to lớn mạnh mẽ hơn nhiều.




Nó còn phát hiện bản thân có thể hấp thu tinh hoa ánh trăng để rèn luyện thân thể, thế là nó cứ ngơ ngác tu luyện như thế, vài năm sau đã xưng bá đàn hạc núi, thậm chí trở thành một trong những bá chủ hàng đầu Xuyên Vân Sơn.


Được mấy năm, nó ở mãi trên núi cũng bắt đầu thấy chán, liền chuyển sự chú ý về phía nhân loại thôn xóm.


Nhưng bản tính của Bạch Hạc không xấu, không có ý định giết người ăn thịt như những loài yêu thú khác, mà chỉ cướp bóc hoa màu trêu đùa nhân loại lấy niềm vui thôi. Hôm nay cũng là một ngày như vậy, nhìn bộ dạng bất lực, có lòng mà không có sức của đám sơn dân kia, Bạch Hạc không khỏi than thở, quạc quạc quạc..vô địch thật là tịch mịch biết bao.


Đang ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời thở dài, bỗng nhiên lông tơ của nó dựng đứng, thân hình căng cứng, gấp gáp quay đầu liếc về phía sau lưng.


Chỉ thấy một người thanh niên mặc áo trắng, chân đạp hư không, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm thân hình béo múp của nó, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng toát.


Một khắc này, Bạch Hạc nổi cả da hạc, nó cảm giác cuộc đời vô địch của mình lần đầu tiên gặp phải đối thủ xứng tầm. Nó phản ứng nhanh như chớp, hất tung bao ngô trên lưng, hai cánh co vào tụ lực, mỏ dài ken két đề khí, tiếp đó, nhanh như chớp lao về phía trước…bỏ chạy.


Bạch Hạc rất ít khi gặp gỡ nhân loại võ giả, nhưng cũng hiểu rõ, biết bay nhân loại tất nhiên mạnh hơn chính mình nhiều, ở lại chiến đấu? Không thể nào, bản đại vương tuy vô địch Xuyên Vân sơn nhưng chưa đến mức cùng một kẻ hèn nhân loại dốc sức liều mạng...


Chỉ có điều, nó vừa định rướn cánh muốn bay, thì chợt cảm giác bản thân bị cố định giữa không trung, không thể nào nhúc nhích mảy may.
Thấp thoáng, bóng trắng kia đã áp sát tới sau đuôi, đồng thời bên tai vang lên tiếng thì thầm:
“A, vậy mà là một con Linh Hạc”


Giọng nói trầm thấp, bình thản, tựa hồ khá ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của nó. Nhưng âm thanh kia rơi trong tai Bạch Hạc, lại chẳng khác gì lời nói của tử thần, khiến toàn thân nó run lên cầy sấy. Nếu như biết nói chuyện, chắc hẳn Bạch Hạc đã quay đầu khóc lóc xin tha.


Trầm ngâm chốc lát, người nọ nói tiếp:
“Cũng lâu rồi chưa ăn thịt linh thú nha…”
Cái gì? Bạch Hạc da đầu nổ tung, kinh sợ, kinh sợ vẫn là kinh sợ.
“Ăn..ăn…cái tên nhân loại hèn hạ này lại muốn ăn bản đại vương!!!”


“Không được, bản đại vương còn chưa sống đủ đâu….”
Dường như, quá đỗi sợ hãi mà bộc phát tiềm lực, Bạch Hạc bỗng nhiên gượng sức vung cánh, hai cánh như hai thanh kiếm chém loạn ra xung quanh, vùng vằng tránh thoát khỏi không chế, lao nhanh về phía trước.


“Ồ, chỉ là một con tiểu yêu, vậy mà có thể phá được Định Thân Thuật của lão phu?”


Chứng kiến tình cảnh này, Khương Ly khẽ giật mình kinh dị, tiếp đó vô cùng hứng thú đánh giá con hạc trắng đang hoảng loạn bay nhanh. Con hạc này tựa hồ mới mở ra linh trí được mấy năm, cảnh giới là cấp hai yêu úy, tương đương với nhân tộc Ngân Cốt cảnh.


Nhưng chỉ bằng chút tu vi nhỏ bé ấy, lại dựa vào thiên phú kiếm thuật, có thể miễn cưỡng tránh thoát định thân thuật của hắn, quả thật bất khả tư nghị.


Khương Ly ở Kiêu Dương thành tàng thư các từng đổi được một môn thuật pháp, gọi là Định Thân thuật, lấy thần thức hướng về phía địch nhân thi pháp có thể khiến đối phương đứng yên bất động. Lấy cường độ thần niệm hiện tại của hắn, thi triển định thân thuật, Ngọc Mệnh cảnh còn có cơ hội tránh thoát, Kim Thân cảnh trúng chiêu đừng mơ mà bỏ trốn.


Vì vậy, Bạch Hạc mới vào cấp hai yêu úy lại phá vỡ được võ kỹ của chính mình, khiến hắn càng thêm hứng thú.
Nhưng hứng thú thì hứng thú, Khương Ly chẳng thể nào để nó thoát thân, hai chân vừa khiêu động, chớp nhoáng đuổi theo, tiếp đó há miệng hướng hạc trắng phun ra một ngụm ma hỏa màu đen.


Phần Thiên Ma Diễm
Ngọn lửa đen ngòm cháy rừng rực, đốt vặn vẹo cả hư không, nhanh như chớp giật cấp tốc bao phủ đầu Bạch Hạc.
……………..


Thiên Hương thôn có ba nghìn nhân khẩu, chủ yếu lấy nghề nông, đốn củi, đi săn làm chủ đạo, cuộc sống phàm nhân yên ả bình đạm mà trôi qua, mặc dù ít bữa có Yêu Hạc đến trộm cắp quấy nhiễu, nhưng người dân từ lâu đã dần quen, cũng không hề để ý nhiều


Sáng nay, ở cửa thôn, người khách nhân hôm qua lại đến. Hắn vẫn mặc một thân áo trắng, tóc đen dài xõa hai vai, đôi mắt trắng đen rõ ràng, ung dung cưỡi trên con lừa già, đằng sau kéo theo một con Hạc trọc lông.


Càng làm cho người ta thấy kỳ lạ là, con Hạc trọc lông này trông cực kỳ quen mắt, chỉ có điều, bộ lông chim vốn trắng trẻo mượt sớm đã bị lửa đốt trụi, nhìn thê thảm mà đáng thương vô cùng. Đem so cùng với uy phong bát diện Hạc Đại Vương quả thật khiến người khó liên tưởng nổi.


Người đàn ông tiếp tục hướng đám trẻ con chào hỏi, lần này hắn tự xưng là Khương Ly, là người bản xứ ở Đông Min, đi xa làm ăn, lâu ngày mới về quê. Hắn có người bà con gọi Cơ Lâm, sinh sống ở trong thôn. Hiện tại, Cơ Lâm đã mất nên hắn quyết định đến giữ mộ.


Người dân trong làng nghe thế thì mới giật mình nhớ đến, ở ngoài góc thôn hẻo lánh, bên dưới gốc mai già đúng là có một ông lão tên Cơ Lâm sinh sống. Ông lão này làm người quái dị, không thích giao du, thường thường ra sông Vị Hà ngắm dòng nước, rồi đến quán mua rượu.


Người già trong thôn kể lại, hồi bọn họ còn trẻ lão Cơ Lâm đã già như thế, bây giờ sắp xuống đất, ông ta vẫn già như vậy.
Giờ nghe tin Cơ Lâm chết rồi, mọi người dù cảm khái nhưng cũng chẳng mấy bất ngờ, người già chết đi là chuyện bình thường nha.


Nhà tranh nằm ở cuối thôn, ngoài cửa trồng cây mai già, cành lá vàng vọt rụng gần hết, lại hướng ra bên ngoài chừng mấy chục trượng liền là sông Vị Hà, khung cảnh thoáng đãng, vô cùng nên thơ.
Đây là ngày đầu tiên hắn dọn đến Thiên Hương thôn.


Sáng sớm hôm sau, ngày thì không rõ. Hắn ra khỏi nhà tranh, cưỡi lừa xuống núi, đến Đông Nhạc trấn mua về một đống giấy thô, lại mua thêm bút mực. Dân làng hiếu kỳ, thấy hắn mua giấy bút, tưởng hắn là phu tử, thầm để ý xem hôm nào đưa con mình đến học chữ.


Nhưng mà Khương Ly cũng chẳng phải phu tử, hắn mua giấy mực về, xếp ở góc nhà tranh. Ngày thứ ba, liền hí hửng đóng thêm khung gỗ, đem dựng ở bên bở sông Vị Hà. Lấy giấy bút và nghiên mực dự định vẽ tranh ở đó.


Cả thôn làm nghề ruộng, đi săn, nuôi trâu cày cho trâu ăn cỏ, còn hắn nuôi lừa thì thả rông còn cho lừa ăn cơm, uống rượu. Có người thấy lạ lùng hỏi thăm, hắn chỉ lắc đầu cười không nói.


Hắn nuôi thêm Bạch Hạc, cột ở dưới gốc mai già. Bạch Hạc lông đầu lông cổ bị đốt sạch sẽ, tựa như Ngốc Ưng, nhìn vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Nhưng Hạc này rất hung dữ, thường xù lông kêu quang quác chửi bới người qua đường nếu thấy ai chỉ trỏ mình. Dân làng gặp phải chuyện lạ như thế, ban đầu hiếu kỳ vô cùng, nhưng qua loa mấy ngày không ai để ý nữa. Chỉ có mấy đứa trẻ con thường thường đến trước nhà hắn cùng ác hạc chơi đùa.


Khương Ly đến Thiên Hương thôn ngày thứ năm. Sáng sớm, hắn sẽ ra bờ sông Vị Hà vẽ tranh. Lui tới thôn dân nhìn thấy hắn chăm chú vẽ, cho rằng hắn là họa sư, có người tiếp lời, hắn thường thường đơn giản vài câu, cũng không đáp lại quá nhiều.


Trời về chiều, Khương Ly lẳng lặng đứng ở bờ sông, ung dung vẽ vời, chẳng quan tâm xung quanh. Lần này hắn vẽ một đầu Bạch Hạc. Hạc này thân hình mập mạp, toàn thân lông trắng toát, nhưng trên đầu và cổ bị lửa đốt trụi, khuôn mặt có chút dữ dằn, hung tợn.


Chừng nửa khắc, bức hoạ thô sơ giản lược được vẽ xong. Hạc hình bên trong tuy đơn giản nhưng lại tỏa ra chút ít uy nghiêm, có thể dọa dẫm vài con động vật nhỏ.


Lần thứ hai đặt bút, hắn vẽ một đầu lừa đen. Lừa này dáng vẻ già nua, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, càng nhìn càng mất lừa tính, nhưng đặt ở bên người sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ.


“Có ý tứ…” Khương Ly cười nhạt, lần đầu tiên phát hiện, thì ra chân ý dung nhập vào thư họa cũng có thể tạo ra tác dụng như thế.
Hắn gác bút, đưa mắt nhìn dòng nước của sông Vị Hà, gió thu thổi lướt qua, tóc đen như mực tung bay, hai mắt mê mang.


Quay đầu, hắn cầm bút lông lại là vẽ thêm một bức tranh. Hắn vẽ một cô gái, một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại, thân mặc giáp vàng, tay cầm cổ kiếm, sau lưng mọc ra một đôi cánh đen thiêu đốt hừng hực, dẫm trên đầu che rợp trời hắc điểu, đôi mắt thâm thúy tựa hồ vực sâu..


Chỉ là còn chưa vẽ xong, thì cây bút lông đã răng rắc vỡ thành mảnh nhỏ. Khương Ly thấy thế, lắc đầu, không vẽ tiếp.
Bấy giờ, từ đằng sau, chợt có một cô bé rụt đầu rụt cổ đi tới.


Cô bé trên người mặc áo bông, bàn chân nhỏ để trần, cổ tay đeo mấy cái linh đang. Mặt mày thanh tú tròn mập rất đáng yêu.
“Thúc thúc…Thúc thúc...thì ra ngươi là họa sư, không phải phu tử nha….”


“A” Khương Ly quay đầu nhìn cô gái nhỏ, gặp nàng đang tò mò nhìn mấy bức tranh, còn nhíu nhíu mày đánh giá, tựa hồ không thích thú.
“Thúc thúc sao không vẽ sông vẽ núi, lại đi vẽ quái vật nha”


“A đây là con lừa, Đình Đình biết rồi, thúc thúc vẽ nhà mình lừa và hạc, nhưng mà hạc nhà thúc thúc vừa hung ác vừa trọc lông xấu chết mất”


Bé gái mắt to chớp chớp, ngón tay nhỏ để lên miệng, rất đáng yêu đánh giá hai bức tranh, quanh thân tản ra một loại băng thanh ngọc khiết dập dờn khí tức, khiến Khương Ly lông mày dãn nở.
“Xấu thì xấu, nhưng mà có tác dụng, tranh Hạc dùng để trừ tà, tranh Lừa giúp người vui vẻ”


“Blè ble” Bé gái lè lưỡi không tin, nhưng mà hai tay vẫn ôm lấy bức tranh con lừa, hai mắt híp lên biểu thị rất vui vẻ.
“Nhưng là, thúc thúc bức tranh con lừa này thật khiến Đình Đình vui vẻ nha, có thể hay không đưa ta…”


“Cầm đi đi, cả bức vẽ con hạc, cũng đưa cho ngươi..” Khương Ly cười nhạt, đưa cả hai bức tranh cho nàng. Nhưng nàng chỉ cầm một bức, đối với Bạch Hạc bức họa lại biểu thị ghét bỏ, không yêu thích.
“Không muốn, này Hạc nhìn rất hung ác, Đình Đình mới không cần”


“Cầm nó có thể trừ tà, không lừa ngươi”
“Không muốn, nhìn rất hung dữ, Đình Đình không muốn nha..”
Bé gái lắc đầu nguầy nguậy, ôm bức tranh con lừa vào trong lòng, chợt ló đầu qua thân hắn nhìn thấy trên bức tranh thiếu nữ. Hai mắt tỏa sáng, chạy tới trước quay đầu hỏi hắn.


“Vị tỷ tỷ này thật đẹp, đây là ai vậy thúc thúc?”
“Nàng ư?” Khương Ly cầm lấy hồ lô hớp một ngụm rượu, có chút không chắc chắn trả lời: “Nàng là một vị võ giả cường đại”


“Võ giả, oa” Đình Đình hai mắt mở to tràn đầy hâm mộ, chợt ôm lấy bức tranh, cười vui vẻ, hai mắt híp thành nguyệt nha.
“Thúc thúc, ta sau này cũng sẽ như tỷ tỷ này trở thành võ giả cường đại”
Đình Đình mắt to vụt sáng, nhìn Khương Ly nói.


Khương Ly nghe vậy lắc đầu, lông mi nhíu chặt, cầm lên bức tranh Bạch Hạc, nhè nhẹ vuốt đầu nàng cười nói:
“Chí hướng rất giỏi…”
Nói xong hắn rơi vào trầm tư, không còn cùng cô bé trò chuyện.


Thiếu nữ trong tranh, hắn không biết rõ là ai, chỉ biết cô gái này cùng hắn tu luyện Bất Diệt Chân Kinh có liên hệ với nhau. Bởi vì mỗi lần vận dụng Bản mệnh chân thân, thì trong đầu không tự chủ thoáng hiện qua một hình ảnh như thế.


Khương Ly từ túi trữ vật lấy ra một thanh cổ kiếm, lưỡi kiếm đã rỉ sét nhìn như sắp hỏng mất.


Thanh kiếm này đem hầu hết Chân Huyết trên người hắn đều đánh tan, khiến cho hắn trọng thương bất trị, nhưng nó lại khiến cho Bất Diệt Chân Kinh sinh ra cảm ứng. Vì vậy, lần đó hắn mới liều mạng giết chết tên Kiếp Tộc Tôn Giả kia, cướp được cổ kiếm. Bởi vì hắn mơ hồ đoán được, thanh kiếm này chính là thanh kiếm của thiếu nữ trong tranh. Đưa tay gạt đi một lớp thật dầy huyết rỉ, chỉ đọc được hai chữ cổ lờ mờ:


“Diệt Trần”
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"
*Hùng Ca Đại Việt*