Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 5: Cuối Thôn Có Vị Khương Họa Sư

Trong lúc Khương Ly đang rơi vào trầm tư, tiểu nha đầu bên cạnh hắn chợt nhanh tay nhanh chân nhảy lên túm lấy bức tranh, thân thiết ôm vào trong lòng, hai mắt to tròn chớp chớp nhìn hắn hỏi:
“Thúc thúc, bức này cũng cho ta được không?”
“Ừm cũng cho ngươi!”


“Oa cảm ơn thúc thúc hì hì” Tiểu oa nhi nghe hắn đồng ý, nhảy cẫng lên cười khanh khách, ôm bức tranh xoay tròn hai vòng, gõ đầu nghĩ nghĩ, lại dựa theo tư thế cầm kiếm của thiếu nữ trong tranh mà biểu diễn vài lần rồi nghiêng đầu hỏi hắn.
“Thúc thúc, ngươi nhìn ta xem có giống với võ giả tỷ tỷ hay không?”


“Không giống, ngươi còn bé, không có võ giả nào năm tuổi cả!” Khương Ly lắc đầu, há miệng tu một ngụm rượu.
“Hừ hừ! ta mới không nhỏ đây. Lớn lên, Đình Đình nhất định sẽ trở thành võ giả mạnh mẽ, thúc thúc cứ chờ coi!”


Bé gái tức giận, không cao hứng ôm lấy hai bức tranh chạy về nhà.
Khương Ly thấy vậy, cười nhạt chẳng để ý, uống thêm mấy ngụm rượu, cúi người sắp xếp lại giấy bút, chuẩn bị trở về.


Bỗng lúc này, từ phía xa xa, hắn chợt nhìn thấy một cậu thiếu niên choai choai, dẫn theo Đình Đình đang hướng chỗ mình đi đến.
Thiếu niên này chừng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt non nớt lại thành thục hơn bình thường.
Hắn đi tới đối diện Khương Ly, bĩu môi nói.


“Ngươi là cái người ngoài thôn kia sao? Ngươi cho muội muội ta tranh vẽ, đến cùng là có mục đích gì! Nếu ngươi có ý đồ xấu với nàng ấy, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!”




“A ta vì sao phải có ý đồ xấu với muội muội của ngươi?” Khương Ly hơi chút buồn cười, làm sao từ ngoài xem chính mình thật giống như quái thúc thúc chuyên đi dụ dỗ tiểu cô nương đây nhỉ?
“Bởi vì, ngươi là quái nhân, cha mẹ đều nói như thế”


Thiếu niên chưa có nói tiếp, bên cạnh Đình Đình đã nhanh nhẹn tiếp miệng.
"Đình Đình, không nên nói lung tung!" Thiếu niên ngoài miệng quát như vậy, nhưng sắc mặt thì cực kỳ tán đồng lời kia của em gái mình.
Con nít ranh, tuổi còn nhỏ, đã có tâm cơ sao?


Khương Ly đưa tay vỗ vỗ đầu thiếu niên, thiếu niên muốn tránh né, nhưng vô luận như thế nào, cũng trốn không thoát.
Khương Ly xoa xoa mái tóc rối bời của cậu ta, cười nói,
"Ngươi là một người anh tốt. Ngươi tên là gì?"
"Hạ Bình Thiên!"


Thiếu niên quật cường nói rằng, rất phản cảm lung lay đầu, tránh ra bàn tay ác ôn của Khương Ly.
"Họ Hạ sao. . ."
Khương Ly không tiếp tục để ý tới hai đứa nhóc, vác lên giấy bút định về nhà.
"Khoan đã, ta là tới trả tranh vẽ cho ngươi, còn không đưa ngươi đấy. . ."


Thiếu niên từ trong lòng bé gái kéo ra hai bức tranh, muốn đuổi vào nhà tranh, trả cho Khương Ly. Nhưng vừa thấy Ngốc Hạc nằm trước nhà lủi thủi trước nhà, đang nhếch mỏ hài hước nhìn mình, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, dừng bước chân, không dám tới gần phòng ốc của Khương Ly.


Cuối cùng là thiếu niên, vẫn không đủ dũng khí.
"Ca ca xấu, đem tranh vẽ trả lại cho ta, đây chính là Đình Đình chính mình bắt được!"
Bé gái nhanh nhẹn cướp về tranh vẽ, đắc ý chạy mất.


Khương Ly thấy vậy lắc lắc đầu, vào phòng rót đầy hồ lô rượu, lửng thửng đến ngồi dưới tán cây mai, tịch mịch uống rượu một mình. Ngắm nhìn phần mộ của vợ chồng Khương Bác, hồi lâu nhắm mắt.


Hí hí, chợt phía sau vườn, một con lừa đen béo mập hớt hải chạy tới, vô cùng tự đắc xông hắn nhe răng làm dáng.
Khương Ly không để ý nó, tiếp tục uống rượu.


Lừa đen thấy hắn bơ mình, tựa hồ không cam lòng, lắc lắc cái mông phủ phục trước mặt hắn thở phì phì. Hai mắt thao láo, mặt mày hèn mọn bỉ ổi.
Khương Ly thấy vậy, thở dài, ném cho nó hồ lô rượu rồi bảo:


“Cho ngươi, rượu này rất mạnh, uống có chừng mực, say chết lão phu liền đem ngươi làm thịt”
Lừa đen phì phì mũi gật đầu liên tục, vui mừng tiếp lấy hồ lô rượu, há mồm tu một tràng. Chưa đầy nửa hơi đã uống sạch, có chút thòm thèm nhìn hắn liếc mắt.
“Biến đi, đã không có!”


Khương Ly hơi bực bội, một tát đã đem lừa đen đập bay ra ngoài đường, nghiêng mắt nhìn đang đau khổ thèm thuồng Bạch Hạc, thở dài bảo:
“Cũng cho ngươi một bình!”


Bạch Hạc như được ân xá, vốn uể oải không sức sống, liền lôi lệ phong hành đón lấy hồ lô rượu. Bên ngoài trấn bùn đất lừa đen hớt hải chạy vào, ném cho Ngốc Hạc một ánh mắt khinh thường, sau đó ngã bịch ra đất ngáy o o.


Khương Ly thấy thế cười nhẹ, cảm giác bình thản đến kỳ lạ, cầm chút sách vở phàm nhân khẽ đọc lướt qua.
……………..
Ngày qua ngày, Khương Ly đến Thiên Hương thôn thế mà đã hơn nửa tháng, cùng hương dân trong thôn coi như quen thuộc.


Mỗi đầu tuần, hắn sẽ cưỡi lừa đen rời thôn đi mua giấy mực.
Sáng sớm thường sẽ đi ra bờ sông Vị Hà vẽ tranh.


Hắn vẽ tranh ly kỳ cổ quái, toàn những con vật mà mọi người chưa bao giờ thấy. Có khi hắn vẽ người, vẽ phong cảnh, có vẽ quái vật mọc hai sừng, bức vẽ đều là tranh thủy mặc, không hề có màu sắc nhưng mà xem kỹ lại cảm thấy rất dễ nhìn.


Tranh vẽ của hắn nhìn chung chẳng có gì đặc sắc, nhưng ở dưới sự tuyên truyền của một cô bé, ở trong thôn cũng bắt đầu xuất hiện chút tiếng tăm. Thậm chí vài bức tranh phong thủy, động vật có thể bán lấy tiền.


“Tranh Hạc, ba văn tiền một bức, giữ bên người có thể trừ tà, tranh Lừa, ba văn tiền một bức, cầm xem sẽ vui vẻ dễ ngủ"
Giúp Khương Ly thét to, là Đình Đình, là đứa tiểu nha đầu nhà họ Hạ hàng xóm.
Nàng mới năm tuổi, hiển nhiên chẳng có thiên phú buôn bán gì cả.


Nàng chỉ là mỗi ngày lúc tẻ nhạt, sẽ đến giúp Khương Ly bán tranh thủy mặc.


Dựa vào sự giúp đỡ của nàng, Khương Ly mỗi ngày đều có thể bán ra mấy cái bức tranh, đủ tiền uống rượu. Mua tranh, hầu hết đều là thôn dân, cũng không thật sự cần, nhưng mà nhìn Đình Đình dáng vẻ đáng yêu, mua một bức dỗ dành nàng vui vẻ.


Mấy đồng tiền lẻ, chính là niềm hạnh phúc nhỏ của Đình Đình, hạnh phúc của nàng, gần là đối với tiền yêu thích.
Nàng theo thói quen lưu lại một nửa tiền tài cho Khương Ly, mình thì đem tiền lời mỗi ngày, lặng lẽ tích góp lên.


Trong âm thầm, nàng sẽ dùng số tiền này, cho nàng người ca ca quật cường của mình tích trữ tiền học võ, nàng cũng không thật sự yêu tiền, chỉ là nàng quan tâm anh trai của mình mà thôi.


Ca ca của Đình Đình, Hạ Bình Thiên, đã mười một tuổi, qua năm, trong nhà liền muốn xoay tiền, đưa hắn đi lên Đông Nhạc Trấn tập võ.


Ở cái tuổi này, mới bắt đầu học võ đã hơi chậm nhưng mà có còn hơn không. Thiên Hương thôn mặc dù là một cái sơn thôn hẻo lánh, nhưng cũng biết tới sự quan trọng của việc tập võ. Vì vậy, mỗi gia đình đều sẽ đưa con trai lên Đông Nhạc Trấn bái nhập võ quán, học vỡ lòng, nếu thiên phú tốt, được chọn vào môn phái, hoặc đến các gia tộc lớn làm hộ vệ, thiên phú không tốt thì về quê làm thợ săn, làm ruộng.


Nhưng từ trước đến nay đa số thanh thiếu niên thiên phú đều thường thường, lâu lâu ba bốn năm mới xuất hiện người nổi bật, trở thành toàn thôn vinh quang.
Mà Hạ Bình Thiên, từ nhỏ gân cốt tinh kỳ, được mọi người kỳ vọng.
Khoảng cách tết đến, chỉ còn bốn tháng.


Thời gian như nước, lại mười ngày trôi qua. Thanh danh họa sĩ của Khương Ly cũng truyền đi khắp thôn nhỏ. Hắn vẽ tranh hầu hết đều là thủy mặc, nhưng đường nét tương đối bắt mắt, hơn nữa nhiều người mua tranh về kiểm chứng, thật giống như lời Đình Đình nói, có tác dụng giúp ngủ ngon giấc. Vì vậy, tài nghệ vẽ tranh của Khương Ly, dần dần được mọi người công nhận.


Trong thôn xuất hiện lời đồn, ở cuối thôn có vị Khương họa sư, chuyên vẽ tranh thủy mặc, không chỉ đẹp đẽ mà giá cả đều rất phải chăng.


Thời gian tết Nguyên Đán cũng gần tới, dân làng vài nhà phú hộ rục rịch muốn mua chút tranh chân dung, vài bức phong cảnh treo thưởng tết. Nhờ Đình Đình quan hệ, có mấy nhà sang thuê Khương Ly vẽ giúp.


Nể tình tiểu nha đầu, hắn đáp ứng vẽ mấy bức. Tranh hắn vẽ khá đơn giản, nhưng mà dung nhập một tia chân ý, khi người ta nhìn vào sẽ thấy thoải mái, đẹp đẽ. Nên danh tiếng của Khương Ly càng ngày càng thịnh, càng nhiều người muốn mua tranh của hắn treo trong nhà lấy lộc, cũng vì vậy mà vô tình cướp mất mối làm ăn của nhà họa sĩ khác.


Hôm nay, Khương Ly như cũ đứng ở bờ sông vẽ tranh, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn đập. Nhìn qua, chỉ thấy ba gã đàn ông cao lớn dáng vẻ hung thần ác sát, dẫn đầu là một người trung niên mặt chữ điền, tu vi Luyện Huyết tầng ba hướng hắn mà đến.
“Ngươi chính là Khương họa sư sao?”