Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 12: Váy Trắng Như Xa Lạ

Khương Ly tâm thần chấn động, giật mình mở mắt, đã thấy bản thân lạc vào một chỗ không gian xa lạ, nơi đây chỉ có một màu đen ngòm, nơi phương xa chân trời le lói vài tia ánh sáng.


Hắn nhấc chân chầm chậm tiến lên phía trước, muốn hướng về phía kia vùng ánh sáng đi đến. Lúc này, từ trong tĩnh mịch không gian bỗng nhiên truyền ra từng tiếng đàn du dương, tựa như rất gần, lại tựa hồ rất xa…
Tang tình tang…tang tình tang tình….


Khương Ly ánh mắt hơi ngưng tụ, chăm chú đi nghe, thì tiếng đàn này lại cực kỳ quỷ dị không tài nào nghe được.
Tiện đà trong vô tận hư không vang lên một cái khác âm thanh, như một cái nào đó cực xa xôi, lại cực tới gần thiếu nữ giọng nói, đối với hắn nỉ non.


“Điểu huynh, ngươi thấy bản bách điểu triều phượng này của ta, đàn như thế nào?”
Là ai đang nói chuyện? Khương Ly nhăn mày, thần niệm cố ý buông tỏa ra xung quanh muốn bắt lấy điều gì đó.
Bỗng nhiên trước mắt hắn, bóng đêm phai mờ lộ ra mộng ảo cảnh tượng.


Chỉ thấy nơi ngọn núi xanh tươi, mây mù trôi quanh tựa hồ tiên cảnh, có một tên thiếu nữ mặc váy trắng, tóc đen nhánh xõa hai vai, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên tảng đá đánh đàn.
Tiếng đàn du dương mà trầm ấm, lại lả lướt mà thanh hòa, khiến vạn vật đều yên ả.


Mà nhành cây bên vách núi, một con chim nhỏ màu đen nghiêng đầu xuống, hai mắt chăm chú, thân hình đung đưa tựa như nghe hiểu tiếng đàn.
Thiếu nữ vừa đánh xong một đoạn nhạc, vui vẻ hướng trên cây chim nhỏ khẽ hỏi.
“Điểu huynh, ngươi thấy bản bách điểu triều phượng này của ta, đàn như thế nào?”




Càng kỳ lạ hơn, con chim nhỏ màu đen không chỉ nghe hiểu âm nhạc vậy mà còn biết nói chuyện
Chỉ thấy chim nhỏ gật đầu lia lịa, tán thưởng.


"Cầm đạo của Công chúa càng ngày càng tiến bộ, hôm qua đánh một bài Thập Diện Mai Phục khiến Lạc thú trên La Sơn đều chạy trối chết, hôm nay lại đánh một bài Bách Điểu Triều Phượng, làm khắp núi chim chóc sợ không dám kêu rên”


Thiếu nữ nghe hắc điểu trêu đùa, hai má chợt ngượng ngùng, cắn môi tức giận.
“Điểu huynh đây là đang chê bai tài nghệ của ta không tinh rồi?”
“Tại hạ không có ý đó, cầm đạo của công chúa dù tìm khắp Lĩnh Nam mười lăm bộ cũng không có người sánh bằng”


“Ha ha, chỉ có Điểu huynh mới là tri âm của ta, tiếng đàn của bản Công chúa rõ ràng hay ho như thế , nhưng sư tôn lại suốt ngày quát mắng, trách rằng ta chỉ học mấy trò bàng môn tà đạo. Hừ bản Công chúa không thích tu luyện mà thôi, nếu để tâm luyện thì từ lâu đã trở thành Lạc Hầu, Lạc Tướng rồi”


Thiếu nữ áo trắng chu mỏ, hơi không vui lầu bầu nói.
Mà màu đen chim nhỏ cũng rất đồng tình, bảo:


"Công chúa nói đúng, giống như tiểu hắc ta bây giờ mặc dù chỉ là một giới phàm điểu, nhỏ yếu vô cùng, nhưng ta tin mình sẽ có một ngày luyện thành Côn Bằng như thế, có được bản lĩnh thông thiên triệt địa. Đợi đến lúc ta tu luyện thành tài, nhất định sẽ để công chúa cưỡi lên lưng, lên trời xuống đất, cưỡi gió vượt mây, xem tận sơn hà cảnh sắc.”


Áo trắng thiếu nữ nghe vậy, vỗ tay mừng rỡ:
“Thế thì thật tốt quá, điểu huynh phải cố gắng lên, ta rất chờ mong một ngày được đạp lên lưng ngươi, cùng nha chu du khắp thiên hạ”
“Ước định như vậy”
“Ước định như vậy”


Một lời ước định vừa xong, nên thơ khung cảnh chớp nhoáng biến mất, thay thế vào đó là một cái huyết trùng thiên khung cảnh tượng.
Khắp nơi mặt đất bầu trời điêu tàn xơ xác, mặt đất bị máu tươi nhiễm hồng, bầu trời bị chẻ đôi tan tác.


Chỉ thấy nơi hoang tàn thổ địa đứng đấy một tên mặc giáp vàng thiếu nữ, tay cầm ma kiếm, sau lưng ma dực bốc lên rừng rực. Mà tên này thiếu nữ nằm dưới chân, là một con to lớn mình đầy vết thương hắc điểu.


Hắc điểu thân dài ngàn trượng, sải cánh che rợp mặt đất, tỏa ra từng tia khủng bổ khí cơ, mặc dù vết thương chồng chất nhưng đôi mắt lại vẫn hung hãn vô cùng.
Bao quanh thiếu nữ cùng hắc điểu, lơ lửng mười hai tên mọc sừng nam tử, trên thân tỏa ra một loại dập dờn thánh khiết hơi thở.


Mười hai người này trên mình đều có khác biệt tổn thương, nhưng chung quy vẫn đem một người một điểu vây quanh. Hiển niên bọn họ vừa trải qua kinh thiên trận chiến, vỡ nát đại đại đại, chẻ dọc bầu trời rất có thể là từ bọn họ trận chiến dư uy.


Thiếu nữ đứng trên đầu hắc điểu, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt tỏa ra từng vòng nhuệ khí nói:


“Thiên Uyên Cổ Thánh cũng thật để mắt chúng ta, một lần liền cử mười hai vị Cổ Đế tiến đánh Lạc Thần giới. Bạch Hạc thành mười tám vị Lạc Vương đều đã hi sinh, các bộ Lạc Hầu, Lạc Tướng người người vẫn lạc, mà sợ rằng cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn”


“Nhưng mà Điểu Huynh, ta không cam tâm, ta vốn chỉ muốn làm một cái bình thường Lạc dân, cùng huynh ngao du thiên hạ, cớ chi Kiếp tộc xâm phạm, cớ chi Kiếp tộc giết thân nhân của ta, đồ diệt Lạc Thần Giới….bi ai thay, đáng hận thay…lần này dù phải chết, ta cũng muốn cắn trên thân bọn hắn một miếng thịt, chém được bọn hắn đầu người”


“Điểu huynh mang chí lớn, muốn cùng trời xanh tranh tự do, không thấy Hoàng Tuyền không từ bỏ, muốn bay lên ba nghìn dặm, cùng trời xanh tranh bất tử, chỉ tiếc kiếp này ta không thể chứng kiến được ngày đó.”
“Chỉ mong kiếp sau chúng ta vẫn gặp được nhau...”


Lời nói vừa dứt, tên kia giáp vàng thiếu nữ thân hình đã tung bay mà ra, muốn cùng đối phương mười hai tên Cổ Kiếp Đế giao chiến. Đại chiến lâm ly mấy ngày mấy đêm, thiếu nữ cùng cự điểu phối hợp lại cùng mười hai vị Cổ Đế đánh bất phân thắng bại.


Vào lúc này, từ trên bầu trời, chợt hiện ra một bàn tay lớn, che khuất thế gian, phá giới mà đến, nhắm về phía hai người.
Mà Khương Ly đột nhiên cảm giác thấy mắt tối sầm lại, tiện đà hết thảy hình ảnh toàn bộ phát nát, biến mất…


Một trận gió lạnh thổi qua, Khương Ly giật mình tỉnh giấc, từ trong mộng cảnh thoát ly ra.
Giờ phút này, đã không còn là bên trong hắc ám không gian, mà hắn chỗ đứng, hay vẫn là bên bờ sông Vị Hà.


Diệt Trần kiếp từ lâu đã thu lại trùng thiên ma khí, nổi lơ lửng trước mặt hắn, thân kiếm tỏa ra thân thiết hơi thở
Tàn kiếm bên ngoài vẫn như thế rỉ sét, nhưng thình lình đạt đến tứ chuyển trung phẩm chân khí trình độ, là Chân Nhân cảnh tha thiết mong cầu bảo vật.


Khương Ly vươn tay vừa chạm vào thân kiếm, Diệt Trần kiếm bỗng nhiên hóa thành tia sáng màu đen, từ mi tâm chui vào hắn thức hải.


Khương Ly thức hải là một mảnh tang thương, ảm đạm không gian, chính giữa lơ lửng một trang cổ thư. Trang cổ thư này là công pháp tu luyện của hắn, Bất Diệt Chân Kinh. Chỉ tiếc năm đó, Khương Ly đạt được Phàm Nhân quyển, chỉ có thể tu luyện đến Ngọc Mệnh cảnh, đành phải dùng bí pháp đột phá Chân Nhân. dẫn đến tu vi cả đời dừng ở Nhất phẩm, không tài nào tiến thêm.


Có thể nói, hắn cùng Bất Diệt Chân Kinh duyên nợ cực sâu, chân kinh thành tựu cả đời hắn, cũng đem hắn hướng vách núi dựng vào.
Diệt Trần kiếm hóa thành một bóng đen xông vào thức hải, bỗng dưng từ trong luồng sáng lóe lên một trang sách bay về phía cổ thư.


Mà hắn thức hải bấy giờ cũng chập chùng sóng to gió lớn, từng dòng thông tin, tối nghĩa kinh văn tràn vào hắn tâm trí. Luồng này tối nghĩa kiến thức truyền thừa, như ngàn dao bầm thây, phảng phất đưa hắn linh hồn đều cắn nát. Mặc dù tu hành hơn trăm năm, trải qua cay đắng ngọt bùi, nếm tận khổ đau nhưng lần này Khương Ly già nua sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, để hắn phải cắn chặt răng hừ nhẹ vài tiếng.


Lúc này, Khương Ly gầy gò thân thể, ngồi giữa băng tuyết, lâu lâu run rẩy từng đợt.
Ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng một đầu thông tin truyền thừa xong, Khương Ly cả người thoát lực, ngả ngữa trên băng tuyết mặt đất, hai mắt mờ đục nhìn lấm tấm tinh không.
Nở nụ cười khổ sở.


Vừa rồi đoạn ký ức, không gì khác chính là hắn cả đời mong ngóng Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ hai Chân Nhân Thiên. Nhưng mà những kinh văn này tối nghĩa khó hiểu, muốn tu luyện thành, cảm ngộ ra càng là không biết bao nhiêu năm tháng.


Bản thân hắn sinh mệnh lực hiện tại, đã giống như ngọn đèn trước gió, gió thổi nhẹ liền tắt, liệu có trụ vững cho tới lúc ấy học được hay chăng?
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"


" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"
*Hùng Ca Đại Việt*