Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 37: Có Quả, Tất Có Nhân

Khương Ly thầm gật đầu, đúng vậy, Lạc Thanh tửu lượng kém, không chịu nổi độ cồn của rượu nên vừa uống mười mấy chén đã say mèm.
Mà hắn, dù có uống thêm ngàn chén đi nữa ánh mắt vẫn thanh minh, hắn say, không phải là rượu, mà là tâm tình.


Ông lão lưng còng này vừa gặp liền đoán ra trạng thái của mình, để Khương Ly rất bất ngờ.
“Theo lão tiền bối, như thế nào là say, như thế nào là tỉnh?”
Ông lão sửng sốt, chăm chú đánh giá Khương Ly, trong lòng thầm nghĩ.


“Kẻ này mặt mũi tràn đầy chăm chú, không phải thuận miệng nói bừa. Hắn tựa hồ muốn cùng ta biện một chút về uống rượu đạo lý. Cũng được cũng được, dù sao lão phu hiện tại đang rảnh rỗi, ta lại muốn thử xem hắn có cao kiến gì”
Nghĩ vậy, lão hân hoan nhìn Khương Ly, đưa tay ra hiệu xin mời.


Khương Ly gật đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện, mà đang đứng bên cạnh ngủ gà ngủ gật Lạc Thanh tự động bị hắn bỏ qua.


“Ngươi hỏi ta như thế nào là tỉnh, như thế nào là say, lời này nghe qua hơi chút buồn cười, nhưng lại khiến lão phu liên tưởng đến một vài đạo lý uống rượu. Thật say giả tỉnh, thật tỉnh giả say. Những kẻ mơ mơ màng màng, cũng không phải thật sự say, mà lúc tỉnh táo, mới biết mình say”


“Tiểu huynh đệ, ngươi hẳn đã từng gặp người say rượu chứ. Kẻ càng say, càng nói là mình chưa say, đó chính là say thật. Cũng có người, rõ ràng tỉnh táo, nhưng vì đủ loại lý do, ra vẻ đang say, khó mà phân biệt. Lòng người khó dò, ai là say thật, ai là say giả, chỉ nhìn bằng mắt chưa hẳn có thể đoán ra”




“Lão phu sống thật lâu, tự cho mình thanh tỉnh, nhưng chợt một ngày bất giác phát hiện, thực ra ta vẫn đang say, chưa từng tỉnh táo qua. Thế nhân có mấy ai tỉnh táo, nếu có hẳn phải thử đi hỏi các vị Lạc Vương rồi”
Khương Ly gật đầu, ông lão nói về thật giả đạo lý, vô cùng có ý tứ.


Mà hắn sau khi nghe được cảm nghĩ của ông lão, trong lòng tia mờ mịt cũng chậm rãi tan đi
Nâng chén uống một ngụm, đăm chiêu đôi chút, rồi nói:


“Lão tiền bối nói đến đạo lý tỉnh say thật giả, để trong nội tâm của ta vài tia ý niệm mờ mịt đột nhiên rõ ràng. Tiền bối ở trong rượu thấy được thật giả, thấy được lòng người. Mà ta ở trong rượu thấy được Nhân Quả đạo lý.”


“Ồ, như thế nào là nhân, như thế nào là quả?”
“Say là quả của uống rượu, mà uống rượu là nhân của say. Không uống rượu thì không có say quả, ngược lại không say rượu thì tất nhiên cũng không có uống rượu nhân”


“Thế gian nhân quả, hầu hết đều như thế, nhưng mỗi người không phải mỗi lần uống rượu đều sẽ say, cũng không thể mỗi cái nhân đều có thể có quả. Kiếp trước năm trăm năm ngoái đầu nhìn lại, kiếp này chưa hẳn kết mối lương duyên, ý là như thế”


“Nhân quả tuần hoàn, lại như ngươi giết hắn là nhân, con hắn tìm ngươi báo thù đó là quả, nhưng con hắn giết ngươi cũng là nhân, con ngươi tìm con hắn báo thù cũng là quả. Nhân quả như thế lúc nào mới dứt?”


Khương Ly chậm rãi nói, mơ hồ chợt thoáng qua vài hình ảnh, năm đó hắn tham gia Lạc Thần Cốc thí luyện, cùng Ngạo Chính Thuần tranh chấp Bất Diệt Tàn Quyển thất thủ giết người, đó là nhân. Ngạo Chân Nhân tìm giết cả nhà hắn, tiến đánh Lạc Thần Tông chính là quả. Nhưng Ngạo gia giết người thân của hắn cũng là nhân, sau này hắn quay về báo thù cũng là quả.


Hắn đem Ngạo gia trên dưới mấy ngàn người giết sạch, những tưởng nhân quả đã xong, nhưng ai biết đâu được, mấy chục năm sau có người tìm đến hắn, nhân danh vì Ngạo gia báo thù, kia chẳng phải cũng là nhân quả rồi.
Nhân quả tuần hoàn, khi nào mới xong?
Có nhân, thì có quả.


Có nhân, chưa chắc đã có quả.
Nhưng có quả, thì hiển nhiên phải có nhân.
Còn sống, còn tu luyện, còn tranh đấu, chính là còn nhân quả dây dưa.
Hắn chợt hiểu ra, vì sao mình đi vào Thượng Cổ Lạc Thần giới, kia chẳng phải cũng là nhân quả ư.


Nhưng nhân kia là gì? Quả kia lại là cái chi? Hắn không rõ, hắn ý thức được, chỉ đến lúc nào tìm được nguyên nhân, hắn mới có thể rời đi.


Khương Ly tầm mắt đăm chiêu, nội tâm lờ mờ hiện lên từng đoạn nhân quả đã trải qua trong đời, quanh thân chợt tràn ngập một luồng khí chất khác lạ. Luồng khí chất ấy, chỉ có trên tầng hai một gã thanh niên mặc áo tím nhạy bén cảm giác thấy.


Mà ngồi đối diện Khương Ly thanh sam ông lão đã mơ hồ, trong lòng không kiềm chế được, tràn về từng dòng ký ức.


Đó là, hơn ba trăm năm trước. . . Khi ấy Vũ Ninh Hầu, cả người đẫm máu, lưng cõng một cỗ quan tài, ánh mắt dường như muốn ăn thịt người. Rõ ràng trọng thương, nhưng một cước, liền hầu như đem Việt Thường Thành đạp đổ, lại từng quyền từng quyền đem lão đánh trọng thương, cướp đi toàn bộ Hồn Ngọc.


Đáng sợ nhất là, Bạch Hạc Thành Lạc Vương, nhìn thấy, dĩ nhiên không hề ngăn cản hành động ngang ngược của Vũ Ninh Hầu, ngược lại chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.
Ngày hôm đó, chính là ngày nhục nhã nhất cuộc đời Việt Thường Hầu, để lão cả đời không ngóc đầu dậy nổi.


Việt Thường Bộ cùng Vũ Ninh Bộ ân oán, bắt đầu từ đó.
Việt Thường Hầu trong lòng thầm hận, âm thầm tu luyện tăng cao tu vi, muốn một lần đường đường chính chính tìm trở về.
Chỉ tiếc, ba trăm năm, lão đến Vân Mộng Trạch khiêu chiến tám lần, mỗi lần đều thất bại, bị đánh hoa rơi nước chảy.


Nhưng cho tới bây giờ, lão chưa từng một lần suy nghĩ xem vì sao năm đó Vũ Ninh Hầu lại xông Việt Thường Bộ đầu tiên, còn độc ác hành hung. Vũ Ninh nhất mạch tác phong hung hăng ngang ngược, nhưng xưa nay luôn có điểm giới hạn, chưa từng làm quá mức.
Cho đến hôm nay, nghe Khương Ly nói về nhân quả đạo lý.


Lão chợt cau mày suy tư.
Hồi lâu mới thở dài: “Thì ra là như vậy”


Năm đó, có con phàm điểu học lén Bất Diệt Thánh Điển, gây oanh động Lạc Thần giới. Kinh Dương Vương tự mình hạ lệnh, phải bắt cho bằng được con Lạc thú kia, bởi vì Thánh điển chính là sở học của Lạc Thần, Lạc dân có thể tu luyện, Lạc thú thì không. Nếu để con phàm điểu ấy tu luyện thành công, toàn bộ Lĩnh Nam e rằng phải gặp họa lớn.


Mà tin tức này là do lão tung ra.
Nhưng lão thật không nghĩ, vì một con phàm điểu mà dẫn đến biến cố to lớn đến vậy. Thậm chí, dẫn đến hai vị cổ lão Lạc Vương đánh nhau long trời lở đất.


Nghe nói, có tên thiếu nữ dùng Hạ Phẩm Lạc Sư tu vi, ba thanh kiếm niệm chém đứt một sợi tóc của Kinh Dương Vương.
Lại nghe nói, nữ tử kia là đệ tử duy nhất của Vũ Ninh Hầu.
Thì ra là thế, thì ra là thế.


Lão phu đã hiểu, lão phu cuối cùng đã hiểu, năm đó Vũ Ninh Hầu vì sao toàn thân đẫm máu, vì sao còn cõng quan tài, vì sao vừa thấy mình đã tàn nhẫn xuất thủ.
Lão phu hiểu rồi, đó là quả. Có quả, tất có nhân.


Ông lão đục ngầu hai mắt chợt thanh minh, trong lòng hận thù cũng vơi hết, chợt ngửa đầu cười lớn.
Cười xong, đứng dậy, chắp tay: “Cảm tạ tiểu hữu giúp ta giải tỏa trong lòng khúc mắc”
Lời nói này, lão đã đem Khương Ly cùng mình ngang hàng.


Ông ta hướng hắn gật đầu, chống lấy quải trượng chậm rãi rời đi.
Mỗi tuần có một cái chức nghiệp *Ta Mỗi Tuần Tùy Cơ Một Cái Mới Chức Nghiệp*