Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 40: Tế Tự

“Chuyện này ngươi khoan vội từ chối” Vũ Bắc Lạc Tướng gặp hắn chần chờ, ung dung mỉm cười. “Chỉ cần ngươi đồng ý tham dự, bổn tướng đảm bảo không để ngươi thua thiệt”


Theo cái nhìn hắn, Khương Ly xuất thân từ hoang vắng Lạc thôn, mặc dù thiên phú xuất chúng nhưng tu luyện hô hấp pháp hẳn không cao minh đến đâu, lại thêm tài nguyên thiếu thốn.


Ở đâu cũng vậy, có thiên phú nhưng không có hô hấp pháp thượng thừa, không có tài nguyên sung túc, cùng cao nhân chỉ dạy, thì cả đời thành tựu chỉ thường thôi.


Nhưng mà hắn không biết, Khương Ly chẳng những tu luyện Đế Kinh, trên người còn cất giữ trăm viên Hồn Ngọc, mấy chục miếng Ngọc cốt, giàu nứt tường đổ vách. Mà sư tôn của hắn, càng là Vũ Ninh Hầu.


Công pháp, tài nguyên, sư phụ hắn đều đủ cả, thậm chí chướng mắt đồ vật của Vũ Bắc Lạc Tướng.
Tất nhiên những thứ này, Khương Ly không định tiết lộ, thất phu vô tội, mang ngọc có tội nha.


Thấy Khương Ly vẫn chưa hề xao động, Vũ Bắc Lạc Tướng cau mày, nói tiếp: “Còn nữa, nghe bảo ngươi xuất thân từ chỗ xa xôi Diệp thôn, chỉ cần ngươi đồng ý tham dự thi đấu, cũng đạt trước ba. Bổn tướng đảm bảo cho bọn hắn dọn đến Vũ Ninh thành”




“A” Khương Ly tròng mắt đảo nhẹ. Diệp thôn là thôn xóm nơi biên giới, quanh năm quần nhau với Lạc thú, nhiều khi không đủ cái ăn. Nếu để bọn hắn di chuyển tới Vũ Ninh Thành, thứ nhất sống ở nơi thành thị an toàn được đảm bảo. Thứ hai mình cũng có thể thường xuyên chiếu cố.


Có điều, đó là ý nghĩ của Khương Ly, chắc gì Diệp thôn thôn dân đã muốn đi cùng hắn.
“Chuyện này để ta suy nghĩ thêm” Khương Ly bình đạm đáp.


“Ừm, ba ngày nữa, tế tự sẽ bắt đầu, trước đó, ngươi cần cho ta biết câu trả lời” Vũ Bắc Lạc Tướng nhìn ra ý thoái thác của hắn, có chút không vui, khoát khoát tay nói.
Khương Ly gật đầu, chắp tay chào rồi theo Lạc Thanh rời đi.
……………


Ba ngày sau, khi luồng nắng sớm đầu tiên chiếu vào Vũ Ninh Thành, vô số Chiến Sĩ, Lạc Sư tỉnh giấc, nô nức hướng quảng trường trung tâʍ ɦội tụ.
Hôm nay là ngày tổ chức tế tự đầu xuân!
Hôm nay, có mấy trăm tên Lạc tộc thiếu niên chuẩn bị tham gia thi đấu.


Khương Ly từ từ mở mắt ra, đứng dậy chuẩn bị đồ đạc.


Vài hôm suy nghĩ, hắn cuối cùng đã quyết định sẽ tham gia tế tự thi đấu, không phải vì bản thân mà vì Diệp thôn. Hắn từ Vũ Bắc Lạc Tướng nhận được lời hứa hẹn, sẽ chăm nom thôn nhỏ này, thậm chí nếu hắn đạt thành tích tốt, có thể dẫn dắt thôn dân đến Vũ Ninh Thành định cư.


Khương Ly từ Lạc Thanh gửi tin tình báo mà biết được, năm nay thi đấu tổng cộng chia làm ba vòng.
Vòng thứ nhất, tranh cướp Lạc Cốt, thành tích trước một trăm người có thể tiến vào vòng thứ hai.


Vòng thứ hai, cần vào Vũ Ninh Thành địa điểm bí mật nào đó, thông qua một loại thử thách nào đó, lấy thành tích mười vị trí đầu, tiến vào vòng thứ ba. Cụ thể là thử thách gì, Lạc Thanh không rõ.


Vòng thứ ba, Lạc Thanh biết tình báo càng ít, chỉ biết vòng thi đấu này chỉ lấy ba người, cũng phân thứ tự ba hạng đầu.
Khương Ly đi ra phòng trọ, từng bước đạp trên phố dài, đi đến trung tâm Vũ Ninh Thành.


Hắn bước tiến trầm ổn, chậm rãi, trong lòng bình thản, đối với thi đấu thắng bại không quá coi trọng.


Vũ Ninh Thành trung tâm có một quảng trường rộng lớn, đầy đủ dung nạp mấy vạn người, chính giữa quảng trường xây một tế đàn, nơi tế đàn dựng đứng ba bức tượng đá, tượng trưng cho vạn cổ đến nay ba vị Lạc Thần.


Thịt Lạc thú, hoa quả tươi, Lạc Thần tửu được sắp xếp la liệt, trên đỉnh đồng mịt mù hương khói.
Hai bên tế đàn kiến tạo rất nhiều đài cao, ngồi đầy tới đây xem tế tự cao thủ.


Trong những người này, có tọa trấn một thành Thượng Phẩm Lạc Sư, có đứng đầu một trấn Thượng Phẩm Chiến sĩ, thậm chí có Lạc Hầu, Lạc Tướng.
Những người này có chính là đến xem náo nhiệt, cũng có người mang theo hậu bối tới tham gia thi đấu.


Từng cái tham gia thi đấu thanh niên, thì xếp hàng ở một khu vực riêng, chờ đợi nghi thức hoàn thành.
Giờ lành đã điểm, chỗ đài cao, có năm người bay xuống tế đàn. Năm người này không ai khác chính là Vũ Ninh Thành Đổng Thiên Hầu cùng bốn phương Lạc Tướng.


Đổng Thiên Hầu, là một người đàn ông trung niên, thân hình cao gầy, dưới cằm râu dài ba tấc, dáng vẻ cực kỳ văn nhã.


Hắn đứng ở trước tiên, mà sau lưng thì đứng đấy bốn vị Vũ Bắc, Vũ Nam, Vũ Đông, Vũ Tây Lạc Tướng. Mỗi vị Lạc Tướng đều mặc áo giáp, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc lạnh, tỏa ra hãi hùng khϊế͙p͙ vía khí thế.
Thời khắc vừa đến, tiếng trống đồng vang vọng bầu trời.


Đổng Thiên Hầu chắp tay, đầu hơi khom về trước, thành kính đọc to.
“Lạc Thần Lịch, 4 vạn ba ngàn hai mươi lăm niên.
Tế chủ thành tâm chắp tay cúi đầu dâng lễ, kính cáo cùng:
Tiên Linh Thái Thủy tổ Lạc Tộc sơ đại Lạc Thần.
Tiên Linh Thủy Tổ nhị đại Lạc Thần.


Tiên Linh Tiên Tổ tam đại Lạc Thần.
Cùng Bạch Hạc Thành 18 đại Lạc Vương.
Cùng chư anh hùng liệt nữ, trăm họ Lạc dân.
Cáo rằng:
Nước có nguồn, cây có cội
Chim có tổ, người có tông
Nhớ chư tổ khai sinh, ghi ơn chư Vương bảo hộ.


Nay xin tế lễ, trên cảm tạ Lạc Thần Lạc Vương, dưới cảm tạ chư quân trăm họ.”
Lời cáo vừa dứt, tiếng trống đồng được gõ liên hồi.
Mấy vạn Lạc dân xem lễ dồn dập cúi đầu, đầy lòng kính ngưỡng.


Khương Ly đứng khuất bóng giữa đám đông, cũng chắp tay cúi đầu, trong lòng không tự chủ nổi lên lòng kính cẩn. Lạc Tộc dân phong dũng mãnh, hào sảng, chất phác, lại kính trọng tổ tiên. Cùng Tứ Hoang võ giới mạnh được yếu thua, ưa thích ngươi lừa ta gạt hoàn toàn khác biệt.


Ở Lạc Thần giới mấy tháng, hắn càng ngày càng cảm thấy, chính mình cực kỳ phù hợp với nơi này, cũng hòa nhập vào nơi đây.


Theo cảm xúc dâng trào, trong túi da một viên thạch lệnh đột nhiên chuyển động, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, mà thạch lệnh khí tức cùng Khương Ly hơi thở dần dần hòa hợp cùng một chỗ.
Chỉ là chuyện này Khương Ly không biết, hắn vẫn chuyên tâm quan sát tế tự nghi thức, cũng chờ đợi thi đấu bắt đầu.


Tế tự kéo dài ba canh giờ, lần lượt có người dâng lễ, mãi đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, ánh nắng mùa xuân nhu hòa tỏa xuống.
Năm nay điển lễ mới chính thức bế mạc.
Mỗi tuần có một cái chức nghiệp *Ta Mỗi Tuần Tùy Cơ Một Cái Mới Chức Nghiệp*