Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 42: Bổng Đánh Uyên Ương

Lạc Thiên chặn đánh Khương Ly, khiến vô số người chú ý, trên đài cao các vị cường giả cũng dồn dập ngước nhìn.


Mà bên ngoài sân thi đấu, một chỗ tập trung hơn mười gã Lạc dân, cầm đầu là một tên cao gầy xinh đẹp nữ tử. Đám người này chính là Lạc Thanh cùng với mười người hộ vệ. Hôm nay dẫn nhau đến đây cổ vũ cho Khương Ly.
Nhìn thấy hắn biểu hiện dũng mãnh, đều nhiệt tình gào rú.


Nhưng lúc thấy Lạc Thiên áp sát, sắc mặt chợt lo lắng.
Vũ Ninh Thành đệ nhất thiên tài tên tuổi, chẳng phải ngồi không.
Chỉ có Lạc Thanh vẫn ung dung ngắm nhìn, bởi vì cô ta biết thực lực của Khương Ly.


Đừng nói chỉ mình Lạc Thiên, trên đài năm tên thiên kiêu còn lại cùng hợp sức chưa chắc đã làm gì được hắn.
Biết là vậy, nhưng bàn tay không tự chủ nắm chặt.


Bên này, Lạc Thiên từng bước từng bước đi tới trước mặt Khương Ly, quanh thân khí huyết nhộn nhạo, như sóng to gió lớn, đẩy văng mọi vật cản phía trước.
Chốc lát, một khoảng sân rộng đường kính mười trượng, không người dám bén mảng xông vào.


Mà đang giao chiến các thiếu niên cũng dồn dập dừng tay, ngước nhìn giữa sân hai tên thiên kiêu đại chiến.
Lạc Thiên khí thế vận chuyển đến cực hạn, khi vừa tiếp cận Khương Ly chừng năm trượng, thi ngừng bước chân tự báo tên tuổi: “Vũ Đông Tướng Phủ, Lạc Thiên”




“Vũ Bắc Tướng Phủ, Lạc Ly” Khương Ly hứng thú nhìn kẻ mới đến, nhàn nhạt báo ra tên tuổi.
Thanh âm của hắn không lớn, lại truyền thật xa, trên đài đám cao thủ nghe được Khương Ly xuất thân, dồn dập nhìn qua Vũ Bắc Lạc Tướng.


Bọn họ còn đang không hiểu tên thiếu niên mặt mịn da trắng này chui ở đâu ra, thì ra là người của Vũ Bắc Tướng Phủ.
Chẳng trách, chẳng trách.


Một đám lão quái tặc lưỡi, lại không quá bất ngờ. Vũ Bắc Lạc Tướng nói thế nào cũng là Vũ Ninh Thành đệ nhị cao thủ, bồi dưỡng được xuất sắc hậu bối, là điều đương nhiên.
Danh hào vừa báo, Lạc Thiên cũng không nói nhảm, lập tức xuất chiêu.


Chỉ thấy hắn bỗng nhiên tại chỗ biến mất, thân hình hóa thành ba đạo tàn ảnh từ ba hướng xông tới phía Khương Ly.
Mỗi tàn ảnh, tựa như sấm đánh, trong lúc chạy xung quanh nổi lên từng trận cuồng phong.


“Là Vũ Đông Lạc Tướng tuyệt kỹ Phong Ảnh Thất Biến, không nghĩ Lạc Thiên đã luyện đến biến thứ ba, uy lực không thể khinh thường”


“Phong Ảnh Thất Biến mỗi biến sẽ hóa ra một đạo phong ảnh, thực lực đạt tới bản thân tám thành, có thể công có thể thủ, có thể chạy trốn không biết Lạc Ly này sẽ ứng đối ra sao?”
“Ẩn thân trang bị sao?” Khương Ly hào hứng nhìn mấy đạo tàn ảnh như chớp xông đến, thần thức dấu diếm dò xét.


Ngay khi ba đạo tàn ảnh vừa tới gần, hắn bỗng nhiên tung người nhảy lên, xảo diệu tránh thoát ba đạo tàn ảnh đòn công kích, nắm đấm chợt đỏ rực như dung nham, một quyền đánh lên lên trời.
Ầm


Có tiếng va chạm trầm thấp, chỉ thấy giữa không trung, Lạc Thiên thân hình hiển hiện, vội vàng đối quyền, bị Khương Ly đấm bay ra ngoài.
“Cái gì” Lạc Thiên lộn nhào mấy vòng mới chống tay trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, khó lòng tin nối.
Kẻ này không phải Lạc Sư làm sao có thể nhìn thấu ta ẩn thân.


Thì ra vừa nãy, Lạc Thiên có chú ý Khương Ly chiến đấu, lực lượng rất mạnh, thường thường một chụp một chụp bắt một người, vô cùng cường thế. Nên không lựa chọn chính diện đối cứng, mà là mượn phong ảnh thất biến che mắt, bản thân thì dùng ẩn thân bảo vật, âm thầm công kích bất ngờ.


Lại không nghĩ, Khương Ly nhạy bén phát hiện được.
Gã gạt đi máu trên khóe miệng, hai mắt tràn ngập chiến ý.
Từ hai bên hông rút ra hai thanh đao ngắn màu bạc, cong hình bán nguyệt, thầm vận hô hấp pháp.
Trên hai thanh đao chợt hiển hiện từng tia màu xanh hàn khí, chợt vung mạnh
Nguyệt Quang Trảm


Hai thanh đao lập tức hóa thành hai đạo lạnh lẽo bén nhọn tia sáng, chém thẳng mặt Khương Ly.
Khương Ly ánh mắt ngưng tụ, Lạc Thiên một chiêu này, đủ trọng thương phổ thông Thượng Phẩm sơ kỳ Chiến Sĩ rồi.
Bằng đao thuật này, Lạc Thiên dùng Trung Phẩm Chiến Sĩ đầy đủ sánh ngang với Thượng Phẩm chiến sĩ.


Nhưng muốn bằng một chiêu này làm khó Khương Ly, thì còn chưa đủ.
Khương Ly thân hình bất động, ngón trỏ cùng ngón giữa chợt quấn quanh hai tia màu xám kiếm khí, nhấc chỉ hướng ác liệt ánh đao điểm nhẹ.
Keng keng
Tựa hồ có tiếng kim loại va chạm vang lên, ánh đao màu xanh hàn khí nhạt bớt không ít.


Mà Khương Ly mượn lực phản chấn, lùi về sau hai bước.
Lại liên tiếp điểm chỉ ba lần.
Đến chỉ thứ năm, trên ánh đao sâm nhiên hàn khí bị hóa giải, vốn bén nhọn hai thanh đao bỗng niên nổ tung, hóa thành từng mảnh vỡ rơi trên mặt đất.
“Song Nguyệt Loan Đao bị đánh nát”


Đám thiếu niên tham gia thi đấu dồn dập kinh hãi. Bọn hắn tất nhiên là biết Lạc Thiên Song Nguyệt Loan Đao lợi hại, ngoài đao thế nhanh nhẹn như chớp, thân đao âm trầm hàn khí mới là chỗ đáng sợ.
Bình thường Trung hạ phẩm Chiến sĩ, trúng phải đao này, nếu không bị chém ngang lưng thì cũng bị đông kết.


Bằng một chiêu này, Lạc Thiên đã từng cùng một vị Thượng Phẩm Chiến Sĩ đánh bất phân thắng bại, thế nhưng hôm nay, đao còn chưa chạm đến đối thủ đã bị đánh nát.
Mà Lạc Thiên cũng ánh mắt cũng đờ đẫn, bản thân yêu quý bảo đao cứ như vậy phá hủy.


Trong lúc gã đang rung động, Khương Ly đã động, quỷ mị xuất hiện tại Lạc Thiên trước người, một chụp hướng Lạc Thiên bả vai, đem gã đánh bẹp trên mặt đất.
“Vũ Ninh Thành đệ nhất thiên tài?” Khương Ly lẩm bẩm, lắc đầu dự định cướp lấy túi đồ của Lạc Thiên.


Đúng lúc này, chợt có một đạo bén nhọn hàn mang từ sau lưng bắn tới, theo sau đó là một tiếng quát.
“Dừng tay”
Khương Ly cau mày, xoay người túm lấy, nhìn kỹ thì ra là một mũi tên đồng.


Hắn ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phương hướng đối diện, chỉ thấy một tên nữ tử cao gầy, mang khăn che khăn đang làm động tác dương cung.
"Là ngươi bắn?”
Khương Ly trong lòng lóe lên một tia sát sơ, lạnh lùng nhìn cô gái, lời nói không một tia cảm xúc.
“Không được đụng đến Lạc Thiên ca ca”


Nữ tử che mặt đối diện ánh mắt như ăn thịt người của Khương Ly, có chút rùng mình, nhưng vẫn giương cung cắn răng hô.
“Ồ” Khương Ly nhìn nằm trên mặt đất Lạc Thiên, rồi nhìn tên nữ tử kia, khóe miệng cười quỷ dị.
Bỏ mặc Lạc Thiên, chậm rãi đi về phía cô gái kia.


“Đó là Vũ Tây Lạc Tướng con gái Lạc Tuyết, nghe nói nàng cùng Lạc Thiên là thanh mai trúc mã”
“Ngay cả Lạc Thiên cũng không phải đối thủ của Lạc Ly này, Lạc Tuyết đứng ra không phải là chịu tội”
“Thanh mai trúc mã sao?” Khương Ly nụ cười càng đậm, bước chân nhanh hơn nửa nhịp.


Hai bên đám thiếu niên dồn dập dạt ra nhường đường không dám ngăn bước tiến của hắn.
“Dừng lại” Chợt một gã thanh niên mặt chữ điền, vác búa lớn chặn trước người Khương Ly.
Theo sau đó, lần lượt có thêm ba người, hai nam một nữ đứng ra.


Bốn người này, chính là bốn gã thiên tài nổi bật nhất vòng thi đấu thứ nhất.
Bọn hắn không ai bảo ai, đều tập trung chặn đường Khương Ly.
Một phần vì bảo vệ Lạc Tuyết, mà một phần là bởi vì Khương Ly biểu hiện quá mức mạnh mẽ.


Ngay cả Vũ Ninh Thành đệ nhất thiên tài, Loan Nguyệt Song Đao Lạc Thiên cũng bại thê thảm, bọn họ ngay cả Lạc Thiên cũng không bằng làm sao đấu lại Khương Ly.
“Xem ra là các vị muốn đánh với ta một trận”
Mỗi tuần có một cái chức nghiệp *Ta Mỗi Tuần Tùy Cơ Một Cái Mới Chức Nghiệp*