Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 47: Khổ Chiến

Đăng Thiên Tháp tầng thứ bốn, Khương Ly thân ảnh trống rỗng xuất hiện, xung quanh hắn nhộn nhạo từng tia khí thế, chập chùng lên xuống không đều, nhưng mang đến một cảm giác cực kỳ cường đại.
Dùng nửa canh giờ hắn rốt cuộc luyện hóa xong một miếng Ngọc Cốt thành công đột phá Ngân Cốt cảnh đỉnh cao.


Mà trong đan điền chín giọt tinh huyết, có thêm hai giọt hóa thành nhị tinh Chân Huyết.
Có thể nói thực lực của Khương Ly trong vòng nửa canh giờ đã kéo lên một đoạn dài.
Ngay lúc hắn vừa đến, sáu ngụm dung nham từ trong sương mù chợt bắn ra.


Ầm, Khương Ly nhanh như chớp lộn người ra sau, tránh đi đòn công kích hiểm ác.
Cấp bốn Lạc thú trở lên, linh trí hầu như không khác gì người thường, hơn nữa còn có xác suất thức tỉnh huyết mạch thú kỹ.
Vừa rồi sáu ngụm dung nham, hiển nhiên chính là một loại huyết mạch thú kỹ.


Khương Ly tránh thoát chiêu số, ngưng mắt nhìn trước mắt sáu con cấp bốn sơ kỳ Lạc Thú, toàn thân cảnh giác.


Tầng thứ bốn không gian rộng lớn vô cùng, hơn nữa sương mù dày đặc thường thường lưu chuyển. Ngay cả khi Khương Ly sử dụng thần thức, cũng chỉ lờ mờ dự đoán phương hướng của đám Lạc Thú, không thể xác định vị trí cụ thể.


Nhưng có thể khẳng định, tầng thứ bốn mười hai con Lạc thú, đều đang âm thầm ẩn núp, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, chỉ cần tìm được một cơ hội sẽ lao đến tấn công.
Lúc nãy công kích hắn sáu con Lạc Thú, gặp thất bại, tức tốc tản mất, ẩn núp trong sương mù.




Thần thức dấu diếm quét qua xung quanh, cố gắng cảm ứng từng đạo hơi thở mạnh yếu.
Khương Ly sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Sáu con cấp bốn sơ kỳ, ba con cấp bốn trung kỳ, hai con cấp bốn hậu kỳ, một con cấp bốn đỉnh phong.


Đội hình này, có thể lật úp bất kỳ nhất lưu thế lực nào ở Vị Hà Quận, bao quát Lạc Thần Tông. Không thể coi nhẹ!
Khương Ly chầm chậm đi giữa sương mù, cẩn thận phòng ngừa Lạc Thú đánh lén, trong mắt ngoài cảnh giác cùng ngưng trọng, còn tồn tại một tia lửa nóng.


Đúng vậy, nếu như có thể giết sạch đám Lạc Thú này, tu vi tăng tiến không nói. Trong đan điền còn dư sáu giọt Chân huyết, thăng cấp từ nhất tinh lên nhị tinh là điều trong tầm tay.
Vấn đề mấu chốt là làm sao để giết chết đám Lạc Thú này.
Khương Ly trong lòng tính toán đối sách.
“Vèo”


Bất chợt từ ba phía trên bầu trời, ba luồng phong nhận, giấu diếm bắn vọt xuống, Khương Ly giật mình, chân dẫm túng địa kim quang lùi về phía sau, ngón tay quấn quanh dày đặc kiếm khí, chợt vung ra đánh trả.
Bồng, kiếm khí cùng phong nhận va chạm vào nhau nổ tung, lực trùng khích khiến hắn giữa không trung chới với.


“Vù” Chợt từ sau lưng, hai cây lợi trảo cùng lúc đập tới, nhanh như chớp.
“Không được” Khương Ly vội vã ngưng tụ Niệm Thuẫn, nhưng lợi trảo lực lượng quá mạnh mẽ, Niệm Thuẫn mặc dù đón đỡ được, nhưng cũng lung lay sắp tán mất.


Đợi đến khi Khương Ly ổn định thân hình, âm thầm đề phòng, thì đám Lạc Thú lần nữa lẫn mất trong sương mù.
Mẹ nó! quả thật xảo trá...


Khương Ly trong lòng chửi bậy, từ nãy đến giờ, con cấp bốn đỉnh cao Lạc thú chưa từng xuất hiện. Hiển nhiên là đang núp ở chõ kín, điều khiển đám Lạc thú phối hợp tấn công. Bầy Lạc Thú linh hoạt vô cùng, đánh không trúng lập tức rút lui, không hề ham chiến. Một bộ chiến pháp này thành thục dị thường, chắc hẳn đã sử dụng nhiều lần.


“Tìm giết con Lạc Thú thống lĩnh, đám Lạc thú còn lại lực uy hϊế͙p͙ cũng sẽ giảm đi phân nửa” Khương Ly âm thầm cân nhắc.
Thần niệm không kiêng kị mà xoi mói từng ngóc nghách, cho đến lúc chạm đến biên giới không gian một vị trí, hắn chợt nhếch miệng: “Tìm được ngươi”


Không chần chờ, Khương Ly chân dẫm mặt đất, như một tia chớp lao đến vị trí của Lạc thú thống lĩnh.
Trong sương mù chợt vang lên một tiếng gầm nhẹ.
Lập tức, sáu con cấp bốn sơ kỳ vừa hiện thân hình, hung hăng nhào về phía hắn, mà trên bầu trời ba con phi cầm cũng chúi đầu đáp xuống.


Bị vây công, Khương Ly cũng ẩn ẩn cảm nhận được chút ít áp lực.
“Sáu con cấp bốn sơ kỳ, ba con cấp bốn trung kỳ, chỗ tối còn hai con cấp bốn hậu kỳ trợ trận”
“Chỉ cần ta bị đám Lạc Thú này dây dưa, con Lạc Thú thống lĩnh kia sẽ lập tức nhào đến trí mạng tập sát”


“Ta vừa hoàn thành luyện cốt, bộc phát thực lực so với con Lạc Thú thống lĩnh này mạnh hơn, nhưng chỉ mạnh có hạn. Một khi bị cuốn lấy, cũng sẽ bị xé nát”


Nơi đây là ở trong Đăng Thiên Tháp, bị Lạc Thú giết chết, chỉ bị trọng thương cùng bị loại không mất mạng. Nếu đặt ở bên ngoài, gặp một chi Lạc Thú hung hãn như thế này, hắn chỉ sợ đã sớm đi đường vòng rồi.
“Giết”


Khương Ly mặc dù cảm khái, nhưng tốc độ thì không giảm, chinh chiến hơn trăm năm, hắn phi thường am hiểu ứng đối quần công. Thậm chí có thể khiến cho địch nhân tự mình đánh mình.
Chỉ thấy Khương Ly tốc độ chợt tăng vọt khủng khϊế͙p͙, hóa thành một đạo kim quang, đâm thẳng sáu con Lạc Thú phía trước.


Túng địa kim quang đệ nhị thiên thê.
Grào
Trong sương mù tiếng gầm rú chợt trở nên gấp gáp.
Sáu con cấp bốn sơ kỳ Lạc Thú không hề náo loạn, há miệng liền muốn phun ra dung nham.
"Đã chậm” Khương Ly thân như ảo ảnh, lập tức áp sát, đồng thời hai bàn tay phừng phừng kiếm khí.


Ánh kiếm lóe lên, hai con Lạc Thú bị chém ngang sọ não.
Chỉ thấy ánh kiếm lần lượt lập lòe, Bất Diệt Chân Ý hừng hực, lại thêm mấy con Lạc Thú bị đánh bay ra ngoài.
Khương Ly một đường thẳng tắp phóng tới con Lạc Thú thống lĩnh vị trí.


Mà sau lưng hắn vừa mới tập sát xuống ba con hung cầm, cũng bị ba thanh kiếm niệm bất ngờ đánh cho chao đảo.
Vù Vù
Hai con cấp bốn hậu kỳ đánh tới, là một đôi báo đen cao lớn
Hai con báo tốc độ cũng cực nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp Khương Ly, bốn bàn chân to liền muốn vồ xuống.
Xèo


Kiếm khí cùng lợi trảo va chạm, Khương Ly thuận lợi tránh đi lợi trảo.
Hai con Lạc thú vồ hụt, có chút không cam lòng, liền chia ra hai hướng, lần nữa vồ tới.
“Phốc phốc”
Khương Ly đứng ở hai con Lạc Thú chính giữa, chợt tinh thần lực tuôn trào, dẫn dắt hai con báo lợi trảo bổ về phía nhau.


“Grừ” Hai con hung thú, ánh mắt đều hốt hoảng kinh ngạc.
Vì sao đang yên đang lành, tụi nó lại tự giết lẫn nhau rồi.
Bành Bành
Bốn đôi lợi trảo vỗ mạnh vào nhau.
Mà Khương Ly thì lẳng lặng luồn ra sau lưng một con Lạc Thú, toàn lực một quyền đấm vào cột sống của nó.
Bồng


Vẻn vẹn một quyền, lực trùng kích mạnh mẽ liền đem cả hai con báo cùng nhau đấm bay ra ngoài.
Mười một con Lạc Thú, chết ba thương tám, tạm thời có thể trì hoãn chút ít thời gian, Khương Ly không hề dừng lại mà chăm chú phóng về sương mù chỗ sâu. Chỗ đó đứng đấy một con mọc ra độc giác hùng sư.


Độc giác hùng sư thân dài năm trượng tựa như một ngọn núi nhỏ từ trên cao nhìn xuống, lạnh như băng quan sát Khương Ly thân ảnh. Ngay lúc Khương Ly cách nó ước chừng mười trượng. Độc giác hùng sư đột nhiên hé miệng, phát ra tiếng gào thét.
“Rống..”


Phảng phất thiên lôi nổ vang, tiếng gào thét sinh ra sóng âm như hình quạt quét về phía trước, vốn nhiễu loạn sương mù lập tức bị đánh tan.
Mà Khương Ly ngay lúc đối phương gầm rú, vội vã dùng niệm thuẫn phong bế lỗ tai của mình.


Mặc dù vậy, lúc sóng âm trùng kích lên thân thể, Khương Ly toàn thân đều cảm thấy tê rần, đầy óc có chút mê muội, máu mũi chảy ròng ròng.


“Oanh” Phát ra tiếng gào thét xong, Độc giác hùng theo đó tung người nhảy đến, cả người ta lớn che rợp trời, miệng há lớn hướng Khương Ly vị trí ngoạm một ngoạm.


Khương Ly bị sóng âm trùng kích mà không loạn, thần thức vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Độc giác Hùng sư. Thân pháp lóe lên, tránh đi cú ngoạm xuống, đồng thời ánh kiếm lóe lên, chém thẳng hùng sư đầu lâu.


Nhưng lúc này, hắn chợt cảm thấy trước mặt tối sầm, một bàn chân cực lớn mang theo hắc phong gào thét mà đến, trực tiếp vỗ qua.
“Không tốt”
Mỗi tuần có một cái chức nghiệp *Ta Mỗi Tuần Tùy Cơ Một Cái Mới Chức Nghiệp*