Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 51: Bạch Phàm

“Điểu huynh, chớ ngủ, nhanh tỉnh dậy”
“Điểu huynh, chớ ngủ, chớ ngủ”
“Ngủ tiếp, sẽ không đuổi kịp La Sơn mười năm một lần triều nguyệt mất”
La Sơn triều nguyệt, chẳng phải đã xem rồi sao?
………….
Tựa hồ vừa làm một giấc mộng rất dài...


Bên tai vang lên từng trận tiếng hô ầm ĩ, Bạch Phàm dần dần mở mắt.
Nơi này là núi La Sơn, Thanh Phủ, Nhạc Quốc, ở một cái tiểu bang hội tên là Tam Hà bang. Bang hội kiến tạo tại trong toà miếu đổ nát, mà Bạch Phàm, thì là bang hội bang chủ.


Hắn vò vò mắt, nhớ đến trong đầu liên miên tàn mộng, hơi cảm thấy kì quái.
"Tứ Hoang Nhất Hải, Khương Ly, Lạc Thần giới, Lạc Ly, lại là cái gì…thật đau đầu"
Ngay khi hắn đang cau mày trầm tư, Nhị đương gia cùng Tam đương gia nhao nhao ồn ào, mang theo bọn lâu la rầm rầm kéo qua.


"Bang chủ, ngươi không có chuyện gì chứ? Ngươi không phải đã trúng phải Hắc Sát tam lão Tuyệt Mệnh Chưởng ư? Bản soái lúc đó sợ đến quỳ xuống, ta nghe nói người trúng phải Tuyệt Mệnh Chưởng, đầu tiên tiên kinh mạch đứt đoạn, sau đó tì phổi vỡ nát, cuối cùng toàn thân nổi tung, ngươi không phải sắp chết rồi ah?”


Nhị đương gia dáng dấp tuấn lãng bất phàm, nhưng đáng tiếc đầu tóc rối bù, mặc trang phục giặc cỏ, lôi tha lôi thôi. Hắn một đôi mắt ɖâʍ tà, quan sát Bạch Phàm, hết sức kỳ quái.
Kỳ quái Bạch Phàm thương thế, lúc nào khỏi rồi.


"Cái gì Hắc Sát tam lão, cái gì Tuyệt Mệnh Chưởng ... Có chút nhớ không rõ..." Bạch Phàm lắc đầu một cái, khí huyết hơi động, hai mắt nhất thời khôi phục bình thường, thương thế khỏi hẳn. Cái gọi là Tuyệt Mệnh Chưởng, cái gọi là Hắc Sát tam lão, căn bản không đáng nhắc tới.




"Ta làm sao có khí huyết, còn có, cái gì là khí huyết?" Bạch Phàm hoảng hốt, luôn cảm thấy mình đã lãng quên một số thứ.
Bạch Phàm chính đang nghi ngờ, Tam đương gia mấp máy môi do dự mở miệng.
"Đại, đại ca, ta thấy có một nữ nhân lên núi!"


Tam đương gia đầu trọc, mắt chột, thân hình tuy rằng khôi ngô, nhưng nhưng có chút ngây ngốc, xem ra là người hàm hậu không thông minh.
"Ngươi là người chột, thấy nữ nhân thế nào được!" Nhị đương gia đưa ra nghi vấn.


"Ta thật nhìn thấy! Ta tuy rằng bước đi lạc đường, nhưng ta thật nhìn thấy!" Tam đương gia phản bác.
Bạch Phàm vỗ vỗ vai lão nhị, ngừng cuộc cãi vã, quay đầu, đối với lão tam hỏi.


"Chúng ta La Sơn núi nghèo đất cằn, tại sao có thể có nữ nhân đến đây? Một người?" Bạch Phàm sờ sờ cằm, trầm ngâm nói nhẹ.
Hắn đầu đầy tóc rối bời, chòm râu dính cặn bã, nhưng một đôi con mắt, trắng đen rõ ràng, tinh tường vô cùng.


Thường ngày Bạch Phàm, dáng vẻ biếng nhác, vui buồn thất thường, nhưng hôm nay, chợt làm cho người ta có cảm giác trầm ổn bất phàm, Tam Hà bang tiểu đệ cả đám nhìn sững sờ. Mà lão tam cũng quên trả lời Bạch Phàm nghi vấn.
"Lão tam? Tại sao không nói chuyện?"


"Bẩm báo bang chủ, đích thật là có một người phụ nữ mặc váy trắng, cưỡi con lừa đen, sau lưng đeo cổ cầm... Bang chủ, đây không phải là một món làm ăn lớn ư, chúng ta có muốn cướp đồ của nàng?" Lão tam mắt lộ vẻ hưng phấn, hắn đối với nữ sắc hứng thú rất ít, nhưng đối với đánh nhau cảm thấy rất hứng thú.


"Nữ nhân, một người phụ nữ, dám ở đất La Sơn này đi dạo, thân thủ khẳng định không yếu, đánh cướp nàng, các ngươi có thể sẽ bị chết rất thảm ..."
Bạch Phàm khóe miệng, nổi lên một vệt không tên nụ cười, biểu hiện lão luyện trầm ổn, xuất hiện tại trên người hắn, cực không thích hợp .


"Yên tâm, có ta ở đây, không người nào có thể tổn thương các ngươi!"
Bạch Phàm mấy câu nói, đem Tam Hà bang bang chúng sửng sốt. Bọn mình bang chủ, lúc nào nói chuyện có khí thế như vậy rồi hả?


Cơn khí thế này, so với La Sơn chung quanh bọn phỉ đồ mạnh hơn, so với Hắc Sát tam lão mạnh hơn, thậm chí so với một ít yêu ma đều mạnh hơn!
Đúng lúc này, một cái cô gái mặc váy trắng, chống dù, bước chầm chậm đi vào toà miếu đổ nát .


Cô gái này dung mạo trẻ măng, ước chừng 18, 19, mặt cười như trắng rằm, tinh khiết mềm mại, tóc dài cột thành thiếu nữ búi tóc, hai con mắt to ngập nước long lanh. Nàng một cái nhíu mày, một nụ cười, điên đảo chúng sinh, hoa ghen thua thắm, tuyết hờn kém xinh.


Thiếu nữ này vừa xuất hiện, đem trọn cái miếu đổ nát mấy chục bang chúng đều xem sững sờ.
Tam Hà Bang thường ngày làm cái gì? Đánh cướp, ăn cơm, ngủ, đánh rắm. Cuộc sống của bọn họ, rất ít khi cùng nữ nhân gặp nhau, nên chưa từng gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy.


Lập tức liền có mấy cái bang chúng, nhấc theo sài đao, khà khà cười khúc khích, hướng cửa miếu tới gần, muốn cùng thiếu nữ đến gần .


Liền ngay cả Nhị đương gia, đều đối với thiếu nữ coi như người trời. Hắn tính cách háo sắc, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nhất định là muốn đến gần đến gần.
"Khà khà, ngươi là người nào?"


Nhưng cô gái kia thong dong thả xuống cây dù, tựa đối với mấy cái bang chúng không để ý chút nào. Nàng nhàn nhạt đem lừa đen cột vào khe cửa, trong con ngươi xinh đẹp, loé lên một tia lạnh lẽo sát ý .


Nháy mắt sát ý, để trải qua sinh tử một đám bang chúng , đều sau lưng phát lạnh, ngoại trừ Bạch Phàm sắc mặt không hề thay đổi .
"Lẽ nào các vị không thấy được, ta, là nữ nhân sao ..."


"Nữ nhân, đúng, ngươi là nữ nhân ..." Thiếu nữ trong mắt sát ý kinh thiên, nhưng Nhị đương gia sắc tâm đã lấn át sợ hãi.
Hắn yêu mỹ nhân hơn mạng, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu .


"Mỹ nhân, ngươi từ chỗ nào đến, có muốn cùng bản soái uống chén rượu nhạt hay không?" Nhị đương gia ngụm nước dãi đều sắp chảy ra, nếu như có thể cùng cô gái này nâng rượu giao bôi, dù chết không uổng công!


"Nghe nói La Sơn mười năm có một lần triều nguyệt, cảnh vật tuyệt đẹp, tiểu nữ tử đến đây ngắm trăng, chỉ là thế đồ hiểm ác, bắc phong lẫm liệt, nên muốn tìm chốn nương thân nghỉ ngơi một chút"


"Khà khà, ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Mà dám tới đây ngắm trăng? Chỗ này rất là nguy hiểm, có muốn bản soái bảo vệ ngươi hay không?" Nhị đương gia rõ ràng tuấn lãng bất phàm, nhưng chẳng biết vì sao, cười rộ lên, đều khiến người cảm thấy hắn như một con heo.


"Nơi đây bẩn thỉu xấu xa, các vị lại khuôn mặt dữ tợn, tuyệt không giống như là một cái khách sạn . Chẳng lẽ, là một nhà hắc điếm?" Thiếu nữ hơi biến sắc mặt, đưa tay che miệng uyển chuyển nói.
"Biết rõ là hắc điếm, ngươi còn đi vào! Ngươi không sợ dê vào miệng cọp ư!"


"Ai là dê, ai là cọp, bây giờ nói còn quá sớm. Nếu như các vị đại gia là giặc cướp, sẽ không sợ bổn cô nương cũng là giặc cướp hay sao ..."
Thiếu nữ nói đến đây, bên trong đôi mắt đẹp sát ý bừng bừng, trong tay dù đen chẳng biết khi nào đã biến thành một thanh kiếm cổ, tỏa ra sắc bén hàn mang.


“Tuyên cổ trời cao ai xưng đế, một thanh kiếm cũ định trần gian”
“Tiểu nữ, Lạc Thanh Hàn gặp qua chư vị”
“Cái gì” Nguyên một đám sơn tặc, khi nghe đến tên tuổi của thiếu nữ, tất cả đều sắc mặt kịch biến, ngay cả sắc đảm hơn trời Nhị Đương gia cũng suýt tè ra quần, ngã ngồi trên mặt đất.


Mỗi tuần có một cái chức nghiệp *Ta Mỗi Tuần Tùy Cơ Một Cái Mới Chức Nghiệp*