Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 54: Các Ngươi Đã Chết

Vạn tiễn như mưa rào đổ ập xuống, nhưng vừa chạm phải kết giới đã vỡ nát tan tành, không làm nó rung chuyển mảy may.
Bạch Phàm một tay đỡ lấy bờ eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, tay khác cầm cổ kiếm, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua mưa tên mà nhìn trên bờ đám cao thủ.


“Nếu trong số các ngươi, không có người mạnh hơn Bạch mỗ, thì các ngươi có thể coi như đã chết”
Âm thanh lạnh như băng từ trong kết giới truyền ra. Đợi khi vạn tiễn rơi xong, trong suốt kết giới cũng tan biến, hiện ra hai bóng người.


Chỉ thấy một tên thanh niên mặc giặc cỏ quần áo đỡ lấy nhuốm máu thiếu nữ, hắn tóc đen cột thành búi sau đầu, đôi mắt vô tình tựa hồ một khối huyền băng.


Cảm giác giống như gặp được thiên địch xuất hiện, giống như có con sóng giận dữ đang ập đến tâm thần mỗi tên võ lâm cao thủ. Đây là cảm giác run rẩy xuất phát từ linh hồn. Khoảnh khắc này, trước mắt chúng, người thanh niên này như đã hóa thân thành một con hồng hoang dị thú.


Một trận thần niệm như lưỡi đao quét qua, khiến cho cả đám người say sẩm mặt mày.
Đứng trước nhất một tên lão tăng, bỗng nhiên miệng mũi phun huyết lùi sau mấy bước, rồi ngã quỵ trên mặt đất co giật.


Thần sắc của Hạng Soái cũng đại biến, lộ ra hoảng hốt lùi về bước, sau đó không chút do dự hóa thành một đạo tàn ảnh quay lưng chạy trở về giữa vạn quân.




Thống lĩnh quân đội ba mươi năm, trải qua trăm trận lớn nhỏ, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất gã thực sự sợ hãi, từ trong tiềm thức sợ hãi. Vì thế, gã còn chưa kịp quan sát đối thủ là ai, chưa kịp nói lời ngoan thoại, đã quay đầu bỏ chạy. Nếu như là ngày trước, gã mặc dù trốn chạy nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ chạy đầu tiên, bởi vì gã dù thế nào cũng là một nước thống soái, suất lĩnh 10 vạn đại quân, không thể nào tỏ ra hèn nhát, sợ sệt.


Nhưng hiện tại, gã có cảm giác là nếu không lập tức bỏ chạy thì chỉ có con đường chết.


Đám võ lâm cao thủ, thần sắc cũng nhanh chóng biến hóa, nhất là Không Trí đại sư không có nửa điểm dấu hiệu đã bỏ mình. Hạng Soái càng không chút do dự bỏ trốn, cho nên cũng quay người bỏ chạy muốn trốn sau đám đông quân lính, lấy một đám phàm nhân binh lính ngăn chặn người này bước tiến.


Lạc Thanh Hàn ngước mắt nhìn tên thanh niên đang ôm nàng, thở nhẹ, không hiểu vì sao không hề có một tia kháng cự chán ghét, chỉ thấy yên lòng. Bấy giờ, cả người nàng mềm nhũn, ngã vào trong ngực hắn.


Tiếp theo đó, nàng chợt thấy cả người mình bay vụt thật nhanh, xông qua khỏi mép nước, đang mở miệng nói cái gì thì bên tai truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Bạch Phàm.
“Đừng nhúc nhích, ta dẫn người đi giết người”


Bạch Phàm mang theo Lạc Thanh Hàn trên bờ sông phóng nhanh, nhìn thấy phía trước đang chạy trốn mấy tên cao thủ, đáy lòng lóe lên một tia châm chọc. Thân hình hắn chợt động, hóa thành một tia kim quang, mà trong tay cổ kiếm rất thuận tay vung về phía trước.
Kiếm Tụ Ma Giao


Lưỡi kiếm kiếm khí hóa thành một đầu dữ tợn cốt giao, ngửa đầu gào thét.
Giữ thiên địa chỉ còn lại một đầu kiếm khí cốt giao, vô cùng to lớn, che khuất bầu trời, cho dù là sông Mịch La sóng lớn, tại trước mặt cốt giao này đều ảm đạm phai mờ.
Phốc phốc


Một nữ ni cô cùng một tên hiệp khách, tại chỗ bị chém ngang lưng, kiếm khí xoay tròn đem huyết nhục bạo toái, bắn tung tóe.


Lúc này, giữa thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch, đang chạy trốn ba tên cao thủ giống như bị trúng định thân thuật sững sờ tại chỗ. Mà đang núp giữa vạn quân Hạng Soái cũng ngơ ngác nhìn trước mắt tràng cảnh.
Một kiếm, chém nổ hai tên Tam Hoa Tụ Đỉnh tông sư, đây là bực nào vĩ lực.


Tên thanh niên này là ai?
Hắn cùng Lạc yêu nữ lại có quan hệ gì?
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, chớp mắt thay thế bằng nổi kinh hoàng.
Hạng Soái cả người thất thố, nâng kiếm hét lớn.
“Cung tiễn thủ đâu, mau cho ta bắn”


Một vạn cung tiễn thủ, lập tức theo lệnh, giương cung hướng chỗ Bạch Phàm nhắm tới, đem cả ba tên môn phái chưởng môn cũng cùng một chỗ bắn giết.
“Hạng Soái, ngươi làm gì”
“Ngươi...ngươi…ngươi”


Bầu trời lần nữa tràn ngập đen nghịt mưa tiễn, khiến ba tên cao thủ giật mình kinh hô, vội vã vận dụng cương khí bảo vệ.
Tam Hoa Tụ Đỉnh cao thủ, ngưng tụ cương khí có thể chống đỡ vạn tiễn, nhưng ai bảo bọn hắn hiện tại đều đang trọng thương cơ chứ.


Mà Hạng Soái người này cũng rất vô tình, quyết định thật dứt khoát, ra lệnh bắn tên liên tục.
Từng đợt từng đợt mũi tên như mưa rào, rợp trời đổ ập xuống.
Còn lại ba tên võ lâm cao thủ, chống đỡ qua bốn lượt tên bắn, đã bị vạn tiễn xuyên thân, giống như con nhím chết trên mặt đất.


“Bắn, cho ta bắn” Hạng Soái ánh mắt đỏ ngầu, không ngừng hò hét, ra lệnh cho cung tiễn thủ dùng sức bắn.
Cho đến khi toàn bộ Mịch La bờ sông chỉ còn dày đặc màu đen mũi tên cắm đầy mặt đất, hòa cùng máu tươi và xác chết mới dừng.


Nhưng ai ngờ, qua mấy chục lượt bắn phá, cho đến khí hết tiễn, nơi bờ sông, vẫn đứng đấy một nam một nữ. Bọn họ xung quanh ba thước sạch trơn, không có bóng dáng mũi tên.
“Sao…sao…có thể”
Hạng Soái lẫn ba vạn tướng sĩ đều há hốc mồm, khó có thể tin.


Bạch Phàm ôm thiếu nữ, dẫm trên đầy máu và thịt nát mặt đất, chậm rãi đi hướng phía Hạng Soái.
Phía trước mấy ngàn tên cầm khiên binh sĩ tập hợp thành từng hàng, nghiêm cẩn phòng ngự.
Nhưng khi Bạch Phàm bước lên một bước, ngàn quân lại lùi về sau một bước.


Hạng Soái bấy giờ mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Phàm khẽ hỏi.
“Tại hạ Nhạc Quốc Cấm Quân Đại Nguyên Soái Hạng Võ, không biết các hạ là ai?”
“Bạch Phàm”
“Bạch Phàm các hạ, vừa rồi chỉ là một trận hiểu lầm”


Bạch Phàm lắc lắc đầu, bình thản nói: “Không có hiểu lầm, các ngươi tổn thương nàng…nên các ngươi đã chết”
Tầm mắt của hắn, quét qua toàn bộ Mịch La giang ba vạn đại quân, lời nói từ tốn nhưng khi rơi vào tai mỗi người tựa hồ sấm nổ.
“Cái gì…ngươi muốn giết sạch chúng ta?”


“Chúng ta là Nhạc quốc cấm quân, ngươi muốn giết chúng ta, nghĩ muốn cùng thiên hạ là địch hay sao?” Hạng Tướng khóe môi run rẩy, thậm chí cảm thấy buồn cười, buồn cười Bạch Phàm này ý nghĩ quá mức điên cuồng.
Hắn dám đồ sát ba vạn cấm quân sao, dù có dám thì cũng có thực lực ấy sao?


Nhân lực cuối cùng có hạn, hắn coi mình là thần tiên chắc.
Bạch Phàm nhếch miệng, nở nụ cười mỉa mai:
“Cùng thiên hạ là địch…thì đã sao, thiên hạ muốn gây hấn với ta, cùng lắm Bạch mỗ giết sạch người trong thiên hạ là được rồi”


Lời nói vừa dứt, vung kiếm liền trảm mạnh, ba đạo màu đen kiếm khí hướng thẳng Hạng Soái phương hướng bay đến.
Hang Soái hốt hoảng.
“Mau ngăn trở, mau ngăn trở hắn”
Ba đạo kiếm khí tựa như ba tia sáng màu đen, nơi đi qua khiên giáp vỡ nát, thân người bay lên, nổ tung.


Chớp mắt mở ra ba đường máu xuyên thẳng đại quân.
“Người này quá mạnh, hắn thật có thể giết sạch ba vạn cấm quân” Hạng Soái trong lòng sợ hãi, chỉ biết vội vã thúc giục binh sĩ.
Hô Hô Hô


Mấy ngàn đỡ khiên binh sĩ mặc dù trong lòng run sợ nhưng không dám trái mệnh, hét lớn xung phong, cầm lưỡi lê lung tung đâm tới.


Chỉ là lưỡi lê vừa chạm vào trong suốt kết giới, đã gãy vỡ, kèm theo từng đạo ánh kiếm lóe lên, tiếng giao long gào thét, một chỗ mấy chục người tựa hồ như giấy bị chém nát vụn.
Bạch Phàm chậm rãi mà đi, ánh mắt lạnh lùng như băng, chỗ hắn đi qua, hai bên binh sĩ kinh sợ nhường đường.


Hạng Soái thấy tình thế không ổn, cũng mặc kệ dưới trướng thủ hạ, tung người hướng phương xa chạy trốn. Gã sử dụng toàn bộ cương khí, dùng tốc độ nhanh nhất hướng Nhạc quốc vương đô bỏ chạy.
Chỉ là vừa chạy được ba mươi trượng, bỗng nhiên cả người cứng đờ tại chỗ.


“Phốc” Đầu người bay lên, máu từ cổ phun thẳng lên trời, dưới ánh nắng chói chang thật lóa mắt.
………….
La Sơn đỉnh núi ngồi đấy hai người một nam một nữ.
Hôm nay, La Sơn mười năm một lần triều nguyệt, ánh mặt trăng sáng tỏ chiếu khắp núi rừng.


Bạch Phàm lặng yên nhìn ngắm mặt trăng, tựa vào vai hắn là một tên sắc mặt trắng bệch, toàn thân nồng đậm tử khí thiếu nữ.


Cùng Nhạc quốc cao thủ một trận chiến, Lạc Thanh Hàn đã sức cùng lực kiệt, sắp sửa dầu hết đèn tắt, nàng gắng gượng giữ vững một hơi cuối cùng, chỉ để được ngồi ở đỉnh La Sơn ngắm trăng.


“Núi La Sơn, mười năm có một đêm trăng tỏ. Biển Vô Lượng, trăm năm có một đợt thủy triều. Sương mù Thương Mang, ngàn năm có một lần lui tán. Mà ta chờ đợi vạn năm mới có thể một lần cùng quân ngắm trăng”
Lời nói vừa dứt, thì sinh cơ cũng mất, người chết như đèn diệt.


Bạch Phàm ôm lấy thiếu nữ mềm mại thân thể, trong lòng chợt nổi lên một tia mạc danh bi thống.
Hắn không rõ, thật không rõ vì sao mình lại đau khổ như vậy.
Hắn và cô gái này, vẻn vẹn chỉ gặp gỡ một lần, nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lạc Thanh Hàn là ai?


Nàng ta nói, muốn đi tìm một con phàm điểu, con phàm điểu kia là ta sao?
Bạch Phàm không rõ, hắn cầm lấy bên người cổ kiếm, kéo ra một đoạn.
Kiếm này, dùng thật thuận tay.
“Diệt Trần”


Hắn khẽ lẩm bẩm, đọc tên khắc trên kiếm, mà đúng lúc này, từng dòng ký ức từ xa thẳm tràn về, ngập tràn trí óc, để Bạch Phàm ôm lấy đầu đau đớn gào to.
Chừng một khắc, hắn mở mắt, ánh mắt thanh minh, thì thào.
“Ta là Khương Ly, không phải Bạch Phàm”


“Nơi đây, thì ra chỉ là một giấc mộng, mọi thứ ta nhìn thấy, trải qua, thực chất chỉ là Truyền Hỏa Bia bên trong ảo cảnh mà thôi”
Đưa mắt nhìn nằm trong lồng ngực mình thiếu nữ, hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, có chút lưu luyến nhìn thật lâu. Cuối cùng thở dài nói khẽ.
"Nát"


Theo một tiếng quát to, xung quanh cảnh vật đột ngột xoay chuyển.
(Chương này là trong ảo cảnh, ta lấy một câu thoại nổi tiếng của Vương Lâm, mong các bác không để ý nha)


Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được chiến thắng đối phương tùy cơ năng lực. Từ đó, hắn chờ đợi sự tình cũng là bị giết *Bắt Đầu Khen Thưởng 100 Triệu Mạng*