Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 60: Một Mẻ Hốt Gọn

Lạc triều đã rút lui từ lâu, trên mặt đất dấu vết còn lại rất mờ nhạt, Khương Ly truy tìm đến trong rừng sâu mười dặm thì mất đi tung tích.
Thần niệm tràn ra, trong vòng năm dặm, chỉ thấy lẻ tẻ cấp thấp mãnh thú, không thấy bất kỳ tụ điểm nào.


Mặc dù mất đi hết thảy vết tích, nhưng Khương Ly cũng không bối rối, ánh mắt đảo qua rậm rạp rừng cây, tiện đà tung người nhảy lên một gốc cổ thụ, đưa tay đặt ở bên ngoài lớp vỏ sần sùi, tiến vào trạng thái Thiên Nhân:
“Xin hỏi thụ huynh, bầy thú thường từ hướng nào chạy đến”


“Phía tây…phía tây…phía tây….”
“Phía tây sao?” Khương Ly lẩm bẩm, thử hỏi thêm vài sự vật khác, đều cho đáp án giống nhau. Thân hình hắn chợt lấp lóe, một đường hướng tây truy kích.
Đi được chừng hai mươi dặm đường nữa, Khương Ly dừng bước ở trước một hạp cốc lớn.


Nhìn từ bên ngoài, hạp cốc này như một cái hồ lô, ngoài nhỏ trong lớn, xung quanh vách đá dựng thẳng. Thần niệm quét qua, có thể thấy được cuối hạp cốc là đường cùng.
Vậy thì đơn giản!


Khương Ly sắc mặt lạnh lùng, không cần xử lý quá cồng kềnh, một con vừa mở linh trí cấp bốn Lạc thú mà thôi…
Hắn tung người nhảy lên vách núi, bàn tay chợt đỏ như nung, hướng mỏm đá đấm mạnh.
Oanh ầm ầm


Tiếng nổ vang dội truyền vào trong cốc, liền kinh động bầy thú, vô số Lạc thú gầm thét, chạy ra khỏi chỗ ẩn thân.




Xa xa nhìn thấy một tên nhỏ yếu thanh niên đang cản đường, mà hạp cốc lối vào duy nhất đã bị đá núi chặn đứng. Hiển nhiên, tên thanh niên này ngăn chặn lối ra, là dự định đem trong cốc Lạc thú một mẻ hốt gọn. Nhất thời, tất cả bầy thú đều kinh nộ. Trước giờ, đều là bọn chúng tập kích Lạc tộc thôn xóm, nhưng không ngờ có một ngày lại bị người ta đánh tới cửa. Hung mãnh Lạc thú tự nhiên tức giận dị thường, tiếng gầm rú liên tiếp vang lên.


Cùng lúc này, sâu trong hạp cốc, truyền ra tiếng gầm khẽ.
Nhận được mệnh lệnh, đám mãnh thú ầm ầm xông lên bao vây Khương Ly. Khương Ly nhếch miệng cười gằn, hai nắm đấm rực cháy, từng bước đi tới bầy thú.


Ngay sau đó, giết chóc nổ ra, chỉ thấy thân hình hắn chớp lóe bốn phía, mỗi nơi đi qua bầy thú tán loạn như bong bóng nước, từng con Lạc thú ngã xuống trong vũng máu.


Khương Ly không nhanh không chậm, một đường giết thẳng vào trong hạp cốc. Tiếng rống, tiếng gào thét liên tiếp vang vọng, trong cốc nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi gắt mũi.
Grào


Lạc thú chết như ngã rạ, cảnh giới đột phá đến Ngân Cốt Viên Mãn, thực lực của Khương Ly tăng mạnh như vũ bão. Hiện tại, đừng nói cấp một, cấp hai, ngay cả cấp ba Lạc thú trúng một quyền của hắn đều sẽ nổ tan tành.


Chừng ba canh giờ, Khương Ly không biết tàn sát biết bao nhiêu mãnh thú, cả người tắm máu. Thì chợt có trận hắc phong ngưng tụ thành một đạo phong cầu chói mắt, từ xa hướng thẳng ngực hắn bắn tới.
Vù vù


Phong cầu mạnh mẽ vô cùng, đủ để trọng thương Ngọc Mệnh cao thủ, nhưng đánh lên người Khương Ly lại như cơn gió thoảng qua. Không thể phá nổi niệm thuẫn kết giới, nói chi tổn thương hắn.


Khương Ly cũng không dây dưa dài dòng, thân hình hóa thành kim quang, xông thẳng vào hạp cốc chỗ sâu, hai tay thành kiếm cùng nhau chém xuống.
Giữa sơn cốc chợt vang lên tiếng hổ gầm giao ngâm.
…………


Trời dần về chiều, Lạc Hùng từ đầu đến chân bó kín, chỉ lộ mắt miệng, được Lạc Diệp đỡ ra ngoài thôn. Từ trận Lạc triều lần trước, hắn liều chết chiến đấu, đánh lui mãnh thú, nhưng thảm chịu trọng thương, cũng may Khương Ly mang về thuốc cao, lại có nồng đậm thiên địa nguyên khí tẩm bổ, nên đã có thể nhẹ nhàng hoạt động.


Nhẹ ngẩng đầu, nhìn lên một cây to ở cửa thôn, hỏi: “Nhìn thấy gì không?
Trên tán cây vươn ra một cái đầu, chính là thiếu niên Lạc tộc phụ trách quan sát.
“Lạc Hùng ca, không thấy gì hết” Thiếu niên đáp.
Lạc Hùng nhíu mày, thần sắc tràn đầy lo lắng.


Sáng nay Lạc Ly đi tìm giết Lạc thú, tận chiều tối vẫn chưa, người trong thôn đều lo lắng cho hắn.
Thiếu niên trốn trên tán cây, đầu tiên là canh gác, hai là cũng muốn tìm tung tích của Lạc Ly, nhưng thiếu niên đáp lại làm Lạc Hùng vô cùng thất vọng.


“Lạc Thanh cô phương chẳng phải đã khẳng định, Lạc Ly sẽ không sao ư, ngươi còn lo cái gì?” Lạc Diệp tay phải được băng bó kỹ, sắc mặt hơi trứng, chần chờ bảo.


Lạc Hùng lắc đầu: “Ta mặc dù chưa từng trực diện con Hắc Hổ kia, nhưng chỉ xa xa nhìn thấy đều từ trên người nó cảm nhận được rùng mình khí tức, ta chỉ lo Lạc Ly mải mê tranh đấu, bị con vật này đánh lén”


Hắn cùng Lạc Ly từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù biết Lạc Ly được Lạc thần ban ơn, nhưng cũng chỉ vừa thành chiến sĩ được hơn ba tháng. Đơn độc truy kích bầy Lạc thú quả thất rất mạo hiểm.
“Lo lắng cũng vô ích, tin tưởng Lạc Thần, tin tưởng Lạc Ly”


Lạc Diệp vỗ vai Lạc Hùng, xoay người định vào thôn.
“Lạc Hùng ca... Ta thấy được một người...” Đúng lúc này, thiếu niên Lạc tộc chợt hô to.
“Ai?” Lạc Hùng ngẩng đầu, vội vàng hỏi.
“Nhìn không rõ lắm! Thiếu niên Lạc tộc đáp.
“Mở to mắt ra mà nhìn!” Lạc Hùng rống lên.


Thiếu niên hết chỗ nói, thầm nghĩ cứ mở to mắt ra là thấy rõ được sao.
Nhưng rất nhanh, hắn hoảng sợ hô lên: “Là Lạc thú, một con Lạc thú lớn”
Trong tầm nhìn, hắn thấy rõ một đầu màu đen hắc hổ đang tiến về phía bên này với tốc độ cực nhanh.


“Cái gì?” Lạc Hùng cùng Lạc Diệp hoảng sợ biến sắc, hai người nhìn nhau, trong đầu không khỏi toát ra ý nghĩ... Thôn xong rồi! Lạc thú tự dưng chạy đến thôn, còn Lạc Ly trước đó truy tìm chúng, có thể biết được kết cục thế nào. Trận chiến lần trước khiến cho phần lớn trai tráng trong thôn mất đi sức chiến đấu, còn chưa hồi phục, bây giờ Lạc thú đột kích, ai cản nổi?


“Không đúng không đúng...” Thiếu niên lại sửa lời, giọng run rẩy toát ra mừng rỡ: “Là Lạc Ly đại nhân, là Lạc Ly đại nhân!”
Lạc Hùng không biết phải mắng thế nào, ủ rũ nói:


“Rốt cuộc ngươi nhìn rõ ràng chưa, là Lạc Ly hay là Lạc thú vậy? Một cái là người, một cái là thú, ánh mắt kém cỡ nào mới lẫn lộn được?”
Lạc Diệp không nói một lời, nháy mắt vọt ra, dùng tay trái túm lấy thân cây nhanh chóng leo lên, đứng trên tán cây nhìn ra xa.


Thân là ném lao thủ, thị lực của nàng không cần hoài nghi, thiếu niên nhìn xa không rõ ràng, không có nghĩa là nàng nhìn không rõ. Lạc Hùng thấp thỏm lo lắng, ngửa cổ chờ đợi. Một lát sau, Lạc Diệp cúi đầu cười nói:
“Là Lạc Ly! Lạc Ly dẫn theo một đầu hắc hổ trở về!


Lạc Hùng ngẩn ra, khó mà tin được: “Lạc Ly...bắt con Lạc thú kia trở về?”
Lạc Diệp leo xuống cây, vung búi tóc dài ra sau, gật đầu: “Đúng vậy, Lạc Ly đứng trên đầu Lạc thú chính là con hắc hổ mà chúng ta nhìn thấy lần trước!"


Lạc Hùng mỉm cười trút bỏ gánh nặng, sau đó cười to, cười như điên... mặc kệ trên người thương thế, xoay đầu rống lớn vào: “Mau ra đây mau ra đây, Lạc Ly giết Lạc thú trở về, Lạc Ly giết Lạc thú trở về rồi!”


Thôn dân đang bận rộn đều ngẩn ra, không thể tin nổi tai mình, vội vàng buông công việc, tụ tập tới cửa thôn, hỏi nhau:
“Lạc Ly đại nhân đã trở về rồi ư”
“Lạc Thần phù hộ”


Bên này, Khương Ly đứng trên đầu hắc hổ, còn chưa đến cửa thôn, từ xa xa đã thấy đám người tụ tập, đều chỉ trỏ về phía mình. Trước đám đông, Lạc Hùng cả người quấn kín mít, nhưng vẫn toét miệng cười vẫy gọi.


Khương Ly cũng đáp lại một tiếng, giục hắc hổ chạy nhanh đến trước gần, từ trên người nó nhảy xuống


Lập tức, các thôn dân liền hô to lên, xông lên nghênh đón anh hùng trở về. Chỉ trong nháy mắt, Khương Ly đã bị cả trăm thôn dân bao bọc, mỗi người đều nghiêm túc đặt tay lên ngực hướng hắn cúi đầu, trong mắt tràn đầy sùng bái cảm kích, rồi tránh ra một đường, để Khương Ly đi thẳng tới. Khương Ly không rõ đây có phải lễ tiết gì không, nhưng mỗi cái gập đầu, Khương Ly đều cảm nhận được kính ý của thôn dân.


Hắn đi qua các thôn dân, đến trước mặt Lạc Hùng, bình thản nói: “Hạp cốc bầy thú đã bị ta giết sạch, Lạc thú thủ lĩnh cũng bị thuần phục, từ nay Diệp thôn không cần lo lắng vì thú triều”
Oa
Nghe được Khương Ly lời nói chắc chắn, toàn bộ thôn dân đều kinh hô lên, có người ôm nhau khóc lớn.


Khương Ly gật đầu, vỗ vai Lạc Hùng cùng Lạc Diệp, liếc mắt nhìn bên góc thôn, bị cột thành đoàn một đám Vũ Thôn trai tráng, khóe miệng ngoạn vị, bước đến hỏi:
“Ngươi là Vũ Thôn Lạc Sửu chứ?”


Lạc thú nguy cơ đã diệt trừ, hiện tại mới đến lượt xử lý đám người Vũ Thôn này.
Mỗi tuần có một cái chức nghiệp *Ta Mỗi Tuần Tùy Cơ Một Cái Mới Chức Nghiệp*