Chương 80: Helen (06)

Triển lãm nghệ thuật của Las Vegas được tổ chức vào cuối tuần giữa tháng bảy. Buổi triển lãm này đặc biệt trưng bày các tác phẩm của thiếu nhi, truyền tải những thông điệp ý nghĩa từ góc nhìn của trẻ thơ.


Người tham dự có những chuyên gia, nhà tổ chức triển lãm, có những người yêu thích mỹ thuật, có người là du khách đang dừng chân tại Las Vegas, và có cả những em học sinh tại đây nữa. Tất cả đều thưởng thức và lắng nghe câu chuyện đằng sau bức tranh của một cô bé gốc Tân Cương tên Nina. Tiếng nói non nớt của cô bé được họ nghe phiên dịch lại qua chiếc tai nghe của triển lãm.


Dù bức tranh được trưng bày ở vị trí thứ bảy, là một bức tranh non nớt của một đứa trẻ nhưng mọi người vẫn tự nguyện mở ví chi 50 đến 100 đô la để mua lại những bản sao.


Một chủ phòng tranh cho biết, ông sẽ kể về cô bé với tất cả những người ông gặp. Vài người yêu thích tranh vẽ còn nói với cô bé rằng họ sẽ đăng ảnh bức tranh lên mạng để càng nhiều người biết đến hơn. Các du khách thì phấn khởi nói với cô bé rằng sẽ mang theo bức tranh này về quê nhà của họ.


Tất cả những lời nói ấy khiến Nina cười không thấy mặt trời đâu. Đó cũng là lần đầu Liên Kiều nhìn thấy con bé cười sáng lạn ddến vậy.
Bản sao cuối cùng của bức tranh đã được đóng gói. Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, mấy trăm bản sao của bức tranh đã được mua sạch.


Đứng ở vị trí số 7 đã được dọn dẹp, Liên Kiều ôm chầm lấy Olliena. Tất cả sáng kiến, kế hoạch của triển lãm đều đến từ đội ngũ của người phụ nữ Pháp này.
Bên cạnh Olliena còn có hai trợ lý. Sau khi gật đầu chào hai người đó, Liên Kiền phát hiện ra còn thiếu một người.




“Cô đang tìm Helen hả?” Olliena cười.
Trước khi tới triển lãm, Nina giao cho Liên Kiều một tấm thiệp, dặn dò cẩn thận rằng dù thế nào cũng phải trao nó cho Helen. Cô nhóc còn nói rằng mình và Helen sẽ trao đổi quà tặng.


Olliena lấy ra một mẩu giấy, trên đó có dòng địa chỉ đưa cho Liên Kiều: “Bạn của Helen cũng có tham gia một triển lãm nghệ thuật, vì không có người hỗ trợ nên nhờ cô ấy. Trước khi đi cô ấy đưa cho tôi cái này, nhắn cô tới đó tìm mình. Có lẽ cô ấy muốn nhờ cô đưa quà cho Nina.”


Theo địa chỉ trên mẩu giấy, Liên Kiều đi dọc hành lang hướng đông nam về phía thang máy.
Trên tấm giấy ghi địa điểm là một phòng triển lãm đương đại của cộng đồng.


Người tham gia triển lãm không có nhiều, hầu như là những học sinh không có nhiều tiền. Các em chỉ cần góp một chút tuỳ tâm ở ngoài cửa. Và vì thế, khu vực triển lãm cũng không có nhiều nhân viên quả lý.


Thang máy ở trong triển lãm này có vách đều là kính trong suốt nhìn bao quát toàn bộ khuôn viên. Đứng trong thang máy, Liên Kiều có thể nhìn mình ngày càng xa mặt đất. Càng lên tầng trên, không gian càng trống vắng và ít người đi. Helen viết rõ số tầng mà cô cần đến: tầng 13.


Không hiểu có phải do ảo giác của Liên Kiều hay không, cô cảm thấy tốc độ thang máy này hơi chậm. Dù cô đã ngẩn ngơ trong này khá lâu mà thang máy mới ì ạch tới tầng 7.


Cô xoa xoa mi tâm, cảm giác đó có lẽ đến từ việc thiếu ngủ. Sau khi gặp ác mộng tỉnh giấc lúc nửa đêm, Liên Kiều giống như trợn tròn mắt tới sáng luôn.


Khuôn mặt phản chiếu trên kính thang máy trông rất tệ. Cô vỗ vỗ khuôn mặt mong mình trông sẽ nhanh nhẹn hơn. Nhưng trong nháy mắt, bóng người ở chiếc thang máy bên cạnh khiến đôi mắt Liên Kiều mở to.


Người phụ nữ đó mặc áo sơmi xanh ngọc, chiếc giày cao gót được che đi bởi chiếc quần dài màu trắng ngà, thắt lưng màu nâu và người đó đang đứng góc nghiêng 45 độ so với vách thang máy.


Người đó đứng yên không nhúc nhích. Trong mơ hồ, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt hơi tái, chắc cũng do màu áo sơmi nhạt nữa. Liên Kiều mạnh mẽ vẫy tay với người đó nhưng cô ta vẫn đứng im như tượng. Đôi mắt to của Liên Kiều nhìn chằm chằm như thể muốn xuyên qua người người ddó.


Cô biết rằng giờ phút này, lông tơ trên người mình đã dựng hết lên còn trong đầu thì bắt đầu xảy ra xung đột khủng hoảng. Cô lùi lại, lùi lại.


Cho đến khi lưng cô chạm vào vách tường kính của thang máy. Cô nhắm mắt, trong lòng niệm chú rằng cô chỉ đang gặp ảo giác mà thôi, là do cô đã không ngủ đủ giấc.


Lẽ ra cô không được lén vứt đi thuốc mà bác sĩ kê đơn. Nếu như cô ngoan ngoãn theo lời bác sĩ mỗi ngày uống một cốc sữa ấm và viên thuốc an thần, có lẽ giờ này cô không phải nhìn thấy hình ảnh đó.


Nhưng có trời mới biết cô có bao nhiêu hy vọng có thể đi vào giấc ngủ như người bình thường chứ không cần phụ thuộc vào thuốc. Bởi vì cô là bà Lệ, chồng cô là Lệ Liệt Nông. Nếu cô là một người bình thường, sao cô có thể xứng với anh.


Lo âu từ trong lòng cuồn cuộn thoát ra ngoài bằng những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, chảy xuống lông mi. Lông mi cô run run, cố gắng mở mắt.
Ánh mắt cô dừng lại ở thang máy bên cạnh, người phụ nữ đó đã không còn trong thang máy.


Cô nhìn kỹ rồi thở phào nhẹ nhõm. Ảo giác đó như thật vậy. Mà người phụ nữ trong thang máy đối diện thực ra đang mặc quần áo giống hệt Liên Kiều.


Một nỗi bực trào dâng trong lòng cô. Đồ cô đang mặc hiện tại là phiên bản giới hạn mới nhất của Dior. Chính là bộ đồ kết hợp giữa màu trắng ngà và xanh ngọc. Rồi bỗng nhiên, Liên Kiều cũng thấy vui vẻ hơn một chút, người phụ nữ tóc đó tóc ngắn, còn tóc cô thì vừa dài vừa đẹp.


Rồi người phụ nữ ở thang máy đối diện quay người sang chỗ khác. Liên Kiều chỉ nhìn thấy được bóng dáng thon thả của người ta.
Cô thở phào một hơi, ánh mặt dừng ở con số trong thang máy. Nó đã dừng ở tầng 13.
Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt. Theo bản năng, Liên Kiều nhìn sang bên trái.


Khi thang máy của cô dừng lại, thang máy của người phụ nữ mặc đồ giống cô cũng dừng lại.
Khuôn mặt cô ta đối diện cửa thang máy. Quay đầu, Liên Kiều đi ra khỏi chiếc cửa kim loại.


Hành lang tầng cực kỳ vắng vẻ. Vừa bước ra khỏi thang máy, làn gió từ điều hoà khiến Liên Kiều phải xoa xoa hai cánh tay lộ ra trong không khí.
Ngoài cái lạnh còn có cả cảm giác còn sót lại khi cô nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn kia.
Đi được vài bước, lòng cô thôi thúc: Liên Kiều, quay đầu lại.


Một lần nữa, cô được nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ giống hệt mình kia, nhưng lần này rõ ràng hơn. Nếu không phải vì khác biệt ở độ dài tóc, Liên Kiều hoài nghi không biết bóng dáng kia có phải phản chiếu lại chính mình.


Thế giới này nhiều người có dáng người giống nhau mà. Trong lòng cô còn ngẫm nghĩ, tóc cô nàng kia thật ngắn, ngắn như đàn ông vạy.
Cô quay đầu lại tiếp tục bước đi. Ban đầu còn gặp vài người đi ngược chiều với cô, nhưng càng về sau, cả hành lang chỉ còn mỗi một mình Liên Kiều.


Cuối con đường là một không gian trắng phau. Vì không có bất kỳ vật thể nào khác ngoài bức tường trắng, khiến người ta bất giác sợ hãi.
Cô còn nên đi tiếp về phía trước không? Không, chân cô hơi mỏ rồi, nên quay lại đi đường khác thôi. Nina muốn tặng món quà cho Helen.


Nếu Nina hỏi cô tại sao không nhận được quà của Helen, cô có thể đáp lại là: “Cô nhóc, tôi đã làm rất nhiều điều cho cháu đó.” Ừm, cứ như vậy cũng được. Chính vì thế, Liên Kiều ra lệnh cho mình: Helen, mau quay đi chỗ khác, đừng có nhìn vào chỗ trắng phau đó nữa, điều đó không tốt chút nào.


Nhưng đôi mắt lại chẳng chịu nghe lời.
Ồ, đúng là cô gặp quả báo rồi. Từ không gian trắng tinh đó lòi ra một bóng dáng đen sì, là muốn bắt cô đi sao? Muốn bắt cô sang một thế giới khác sao?


Cô vẫn không dám nói với bất kỳ ai rằng màu trắng chính là màu sắc cô sợ hãi nhất. Bất kỳ thứ gì màu trắng đều là thứ xấu xa.
Khi nhìn thấy ai cười nhe hàm răng trắng tinh, cô sẽ cầu nguyện trong đầu: Cho hắn ta ngã ra đất đi, đau như vậy thì không nhe răng cười được nữa.


Nhìn đứa trẻ sơ sinh mới trào đời ở bệnh viện, cô sẽ nghĩ: Bé con, đừng vui mừng quá sớm. Cuối cùng rồi không ai thoát khỏi cái ch.ết, sự vui mừng đó chỉ là hư vô.


Nhìn dòng người tham dự lễ tang với đồ đen trắng, cô sẽ tưởng tượng ra chính họ vài ngày sau ăn uống vui mừng ở một quán rượu nào đó.
Thế giới này chỉ có một điểm sáng đẹp nhất là Lệ Liệt Nông.


Cô yêu anh, yêu đến mức muốn tìm mọi cách để được ở cạnh anh. Dù là Hứa Qua hay Liên Kiều cô cũng chẳng quan tâm. Dù sao cô chỉ cần được ở cạnh anh mà thôi.


Bóng dáng đen sì rất nhanh đi tới trước mặt cô. Màu đen này có phải là thiên thần không? Chỉ là lúc này cô không còn tỉnh táo để nhận ra diện mạo của thiên sứ đồ đen trước mặt mình.


Mà sao thiên sứ lại đi giày thể thao? Lại còn là một đôi giày mua ngoài chợ? Đôi giày không bước đi tiếp nữa?
Vì thế, cô sợ hãi mở miệng: “Đừng đem tôi đi được không?”


Lệ Liệt Nông là lý do duy nhất cô còn tồn tại ở thế giới này đến giờ phút này. Nghĩ đến giây tiếp theo cô sẽ không còn được ở đây nữa, cơ thể nhanh chóng run rẩy.


Dù vậy, đầu óc cô nhanh chóng hoạt động. Chắc chắn cô sẽ nghĩ ra cách, cô luôn tìm ra cách để được ở lại bên Lệ Liệt Nông.
Không đợi cô nghĩ ra kịp, thiên thần màu đen trước mặt thốt ra giọng nói đặc sệt tiếng Anh ở vùng miền nam nước Anh, cực kỳ khó nghe và khô khan: “Amanda.”


Amanda? Tên này quen nha, giọng cũng quen quen.
Tiếng Amanda thứ hai vang lên.
“Amanda, cô sao vậy?”
Cô hoang mang ngẩng đầu. Đầu tiên, cô nhìn thấy đôi mắt nâu. Chẳng cần não phải hoạt động, miệng cô đã mở trước: “Helen, tại sao cô không đeo kính?”
Không phải trước đây ghét bị cô săm soi đôi mắt sao?


Chiếc khăn che hàm răng chỉnh tề: “Bác sĩ nói ở trong không gian tối thì không cần đeo kính.”
À, ra vậy.
Từ trong túi, cô lấy ra tấm thiệp của Nina và đưa cho Helen: “Đây là thứ Nina muốn tôi đưa cho cô.”


Chỉ cần đưa tấm thiệp xong là cô có thể rời ngay khỏi cái nơi quái đản này. Điều này khiến Liên Kiều cực kỳ vui, nhưng, Helen lại chậm chạp không đưa tay ra nhận.
Thấy vậy, Liên Kiều cực kỳ tức. Muốn trả thù cô hả? Khi cô định rút tay về thì bị đối phương bắt lấy.


Trời ơi, đau quá, đau đến mức cô phải mở miệng hít thở. Sức lực của người phụ nữ đạo Hồi này khoẻ ghê gớm. Khi cô định thần được lại thì bị cô ta kéo về phía không gian trắng phau kia.
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Cô phẫn nộ hỏi.


Đáp lại cô là giọng nói như tắm mình trong gió xuân: “Tôi đâu muốn làm gì. Bạn tôi từ sáng tới giờ không có ai tới tham quan nên đang cực kỳ buồn rầu. Mà cô Amanda chính là người thân thiện, dễ thương nhất. Tôi nghĩ cô nhất định sẽ vui vẻ đóng vai một người tham quan, như cách cô giúp Nina ấy.”


Không, cô chẳng tử tế chút nào. Giúp đỡ Nina là vì cô quá rảnh, vì cô muốn thể hiện cho Lệ Liệt Nông thấy mình là một người tốt bụng.
Cô không cần phải giả bộ trước mặt người phụ nữ đạo Hồi này. Hiện tại, cô cực kỳ ghét cái tay đang nắm chặt cổ tay mình kia.


“Phịch” một tiếng, người mới vừa nắm chặt tay cô giờ đã nằm xõng xoài trên mặt đất trong nháy mắt.
Nơi này chỉ có cô và cô ta, không có người thứ ba. Hẳn người phụ nữ kia sẽ không tự tung người lên rồi ngã đâu nhỉ. Uầy, xem ra bản năng trong cô vẫn còn rất mạnh.


Đem tấm thiệp ném vào người đang nằm trên mặt đất, cô xoay người không lưu luyến.
Không biết từ nơi đâu, một giọng nói u ám cất lên: “Vẫn còn muốn né tránh hả?”
Ai? Là ai đang nói? Rõ ràng không có ai cả, là ảo giác của cô, hệt như hình ảnh người phụ nữ khi nãy trong thang máy.


Để chứng minh là ảo giác của mình. Cô đi đến trước mặt Helen, hỏi Ê, cô vừa nghe thấy tiếng nói không?
Người bị ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Được thôi, bàn tay cô hướng về người đang nằm trên sàn: “Đưa tôi gặp bạn của cô đi.”


Cô nghĩ rằng cú tung võ vừa rồi là chiếc bảo hiểm giúp cô an tâm, thêm mười phần tự tin chẳng còn sợ hãi điều gì. Nếu ai dám chọc cô, cô có thể trả lại gấp mười lần.
Còn có, giọng nói của Nina văng vẳng bên tai: “Đối xử tốt với Helen.”


Khi thân hình hai người phụ nữ bước trên hành lang trắng, ban tổ chức triển lãm Las Vegas năm 2016 nhận được một cuộc điện thoại.
Khi nghe rõ nội dung, chiếc điện thoại trong tay xém rơi xuống đất.
30 giây sau, những người tham gia triển lãm nghe thấy loa trên đầu họ phát âm thanh: Trong triển lãm có cài bom hẹn giờ.


Gần một nghìn người trong khuôn viên và khu vực ngoài trời nhanh chóng được hướng dẫn thoát hiểm an toàn qua các con đường chính và phụ.
Nơi duy nhất trong khuôn viên không có loa phát thanh là tầng 13.
Khi mọi người hoảng loạn chạy thoát, mấy chục chiếc xe công vụ màu đen phi nhanh vào trong.


Năm phút sau, cả không gian triển lãm chẳng còn ai, chỉ còn lại mười mấy người. Số này bao gồm nhà thầu tổ chức sự kiện, cảnh sát Las Vegas. Toàn bộ ánh mắt của họ tập trung vào cánh cửa đặc biệt của căn phòng trú ẩn.


Bọn họ thật sự tò mò không hiểu mình sắp tiếp đón ai ghê gớm đến mức này. Không để họ đợi lâu, rất nhanh có tiếng bước chân đều đặn đi vào. Nghe tiếng chân có thể đoán được những người này được huấn luyện chuyên nghiệp trong quân ngũ.


Trong chớp mắt, suy nghĩ đó được chứng thực. Đằng sau nhóm người đó là một bóng dáng cao thẳng tắp, như phát ra ánh sáng từ con người ấy.
Khi người ấy xuất hiện, những người còn lại cùng cúi đầu, khuôn mặt nghiêm nghị.
Quên mất, giờ không phải lúc để tò mò nhiều chuyện.


Họ không nhìn được quá lâu bởi người đó đã bước vào thang máy và đi lên tầng. Số tầng dần tăng, rồi dừng lại ở số 13.
Đi cùng đoàn người đó còn có cả cảnh sát và nhân viên y tế.


Người phụ trách triển lãm giờ này mới nhớ, chuyện này nhất định liên quan đến người thuê tầng 13 ngày hôm nay. Đó là một người phụ nữ phương Đông có cái tên rất đẹp và nụ cười rất xinh. Không chỉ ngoại hình xinh đẹp, cách nói năng cũng không hề tầm thường.






Truyện liên quan