Chương 1: Ngôi nhà sâu trong rừng trúc

Đường mòn dẫn đến ngôi nhà hiện tại của An Lạc Vũ nằm giữa một mảnh rừng trúc Thần Nông Giá. Đã được ba tháng kể từ khi An Lạc Vũ quay về, phòng ở được làm từ những ống trúc, cuối cùng cũng đã xong, trước đây ở trong thôn y cũng có nhà nhưng vì nhiều năm không ở nên không thể ở được nữa.


Mà ba năm trước y đã quyên góp hai mươi vạn cho thôn sửa đường. Lúc y không xu dính túi quay về, trưởng thôn cũng không nói hai lời muốn sữa lại nhà cửa cho y, An Lạc Vũ nhìn phòng ốc đã sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng thương lượng với trưởng thôn xây dựng một ngôi nhà tại rừng trúc, nguyên liệu xây dựng nhà trúc cũng đã có sẵn, chỉ là cách thôn làng có chút xa.


Tuy rằng trưởng thôn đã nói muốn sửa lại nhà cũ cho An Lạc Vũ ở, thế nhưng việc ấy lại là việc bất khả thi, nơi này người cũng không tính là nhiều mà bây giờ An Lạc Vũ lại không có nhiều tiền cho nên căn bản là sửa không nổi, khi trưởng thôn nghe An Lạc Vũ nói muốn xây một ngôi nhà tại rừng trúc, ông liền rất vui vẻ mà đồng ý, bởi xây nhà trúc không cần tiền, trong thôn cây trúc lại có sẵn, nhà trúc thì nhờ thợ thủ công lão luyện ở trong thôn hỗ trợ, mọi người trong thôn lại giúp sức, trước kia An Lạc Vũ đã làm chuyện tốt cho thôn, ông tin là sẽ không có người phản đối, cứ như vậy An Lạc Vũ ở lại nhà của thôn trưởng ba tháng, hiện tại đã dọn về nhà mới.


Khuôn mặt của An Lạc Vũ trải qua tổn thương nhưng không có chỉnh hình nên nhìn qua vô cùng khủng bố.An Lạc Vũ nhìn túi tiền trong tay, tiền thừa trong người đã không còn bao nhiêu, ở trong phòng khám nhỏ chữa trị nửa tháng đã tiêu của y hơn phân nửa, mà này đã là do y từng giúp đỡ bạn bè của ông chủ mà được giá ưu đãi, may mắn chính là phòng khám tuy có chút nhỏ nhưng y thuật của bác sĩ vẫn không tồi, trừ bỏ trên mặt khó coi một chút thì không còn di chứng gì, được rồi kỳ thật là rất khó xem.


Y hiện tại vô cùng vừa lòng với ngôi nhà này, một tầng nhà trúc nho nhỏ đối với một người như y cũng đã dư dả, trúc lâu cách mặt đất khoảng 1m , phía dưới thống nhất để phiến đá đề phòng cây trúc mọc dài ra, phía dưới lại dùng cây trúc rào lại làm sân, rộng khoảng một trăm mét vuông.


Cách bên ngoài sân khoảng mười mét có một dòng suối nhỏ, buổi chiều ngày hôm qua An Lạc Vũ đã đào một cái ao rộng một mét sâu hai mét ngay phía trước dòng suối để sau này giặt quần áo cho tiện, nước suối nơi này quả thật rất sạch, hôm qua cái ao nhỏ vẫn còn đục ngầu ai ngờ hôm nay đã triệt để trong vắt thấy đáy, chính là cái ao nho nhỏ này lại bị một đám cá nhỏ chiếm làm của riêng.




Nhà trúc có hình chữ nhật, bên phải hai phòng,bên trái một phòng thêm một phòng khách. Phòng của mỗi gian không phải quá lớn chỉ vỏn vẹn có mười lăm mét vuông.


An Lạc Vũ hiện tại ở chính là gian bên phải đầu tiên, phía sau phòng chính của An Lạc Vũ là phòng kho chứa vật dụng linh tinh, thế nhưng hiện tại An Lạc Vũ không có vật dụng gì để đặt vào. Cửa phòng bên trái thì An Lạc Vũ để lại cho khách, tuy rằng biết sẽ không có khách nhưng một căn nhà thì như nào lại không chuẩn bị một cái phòng khách cho khách chứ?


Phòng bếp liền đặt tại phòng khách, kỳ thật cũng chỉ có vài cái bếp lò, có thể dùng củi hoặc than đốt, hiện tại An Lạc Vũ có thể bỏ liền bỏ dù sao cũng chỉ có một mình y ở có thể ăn nhiều được bao nhiêu.


Các vật dụng trong nhà đại đa số đều do thợ thủ công trong thôn làm, bàn, ghế, giường, này nọ đều là lão thợ thủ công làm ra, lão thợ thủ công thật vô cùng cảm kích, việc An Lạc Vũ trước đây đã quyên góp tiền sửa đường , khi xưa nơi đây đã từng có một thai phụ bởi vì xe cứu thương vào không được thôn, mà tính mạng nguy kịch tuy rằng mạng được cứu nhưng đứa trẻ thì không còn, lúc An Lạc Vũ tu sửa lại đường xong, năm kia trong thôn có thai phụ may mắn xe cứu thương đến kịp mà cả mạng đứa trẻ lẫn thai phụ đều được an toàn.


Điện cũng là do thợ điện trong thôn kéo dây về đây, là người thợ điện duy nhất trong thôn, tên là An Thành, chính là chú của đứa bé được cứu năm kia, vì thế đặc biệt nguyện ý giúp đỡ An Lạc Vũ.


"Anh Lạc Vũ xem em mang thứ gì tới cho anh này". An Lạc Vũ đang định đi tìm hắn không ngờ tên này ngược lại chạy đến đây rồi.


"An Thành cậu lại đem cho tôi thứ gì nữa thế."An Lạc Vũ cười nói, chỉ có điều tươi cười này có vài phần đáng sợ, nhưng An Thành đã nhìn qua nhiều lần rồi nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.


"Anh Lạc Vũ, chị dâu làm mấy cái chăn bông trải giường cho anh, hiện tại thời tiết không phải quá lạnh, thế nhưng rất nhanh liền sẽ lạnh, ba cái chăn bông này rất nhanh sẽ cần dùng đến." An Thành nói xong, nhanh nhẹn khiêng chăn bônh hơn hai mươi cân lên trên vai đặt ở sàn nhà trúc, thật là mệt chết hắn, hắn là dùng xe điện ba bánh chạy đến bên ngoài rừng trúc, sau đó mới khiêng chăn bông trên vai đem lên, một cái nặng bốn cân, một cái mười cân, một cái tám cân, ba cái chăn bông này mùa đông anh Lạc Vũ có muốn lạnh cũng không lạnh được.


"An Thành tôi không thể nhận đồ nhà cậu."An Lạc Vũ nói, y biết người nhà An Thành cũng không phải đặc biệt dư dả, đồ vật này nọ hẳn là từ trong nhà đưa đến.


"Anh Lạc Vũ anh nhất định phải nhận, nếu để chị dâu biết được em không hoàn thành nhiệm vụ, đêm nay em liền không có cơm mà ăn."An Thành vừa nói xong liền lập tức nhanh như chớp mà bỏ chạy, hắn rất sợ An Lạc Vũ lại mở miệng nói không cần với hắn.


Ở trong mắt An Lạc Vũ tiểu tử này tuy hai mươi tuổi đầu rồi nhưng vẫn còn có chút tính trẻ con, y hiện tại xác thật cũng rất khó khăn nên không lấy cũng không được, chỉ là những điều này y sẽ nhớ kỹ, về sau chậm rãi trả lại phần ân tình này.


Ngày mai y muốn đi vào thị trấn mua một ít đồ dùng sinh hoạt. An Lạc Vũ nhìn thẻ trong tay mình chỉ còn 5000, đây chính là thẻ tín dụng trước đây của mẹ y, còn thẻ tín dụng hiện tại của y đã bị đóng băng, tất cả thẻ ngân hàng cũng vậy, chỉ trừ cái thẻ trước đây mẹ lưu lại, may là bên trong vẫn còn chút ít tiền, bằng không An Lạc Vũ sẽ không thể sống được.


An Lạc Vũ không nhớ tới những chuyện trước đây nữa, y bắt đầu làm việc, trừ những ngày mới về, lúc sau An Lạc Vũ cũng đã bắt đầu chậm rãi làm việc, bàn tay vốn dĩ bóng loáng trước kia đã bắt đầu nổi lên mấy cái kén, mu bàn tay thì xuất hiện những vết sẹo đã được An Lạc Vũ xem như thói quen, cho dù hiện tại trông thấy cũng không còn khổ sở nữa.


Lúc trước khi y đi tìm Cố Vĩ, hắn căn bản là giả vờ không nhìn thấy y, liền biệt thự trước kia y ở cũng đã bị vị hôn thê của Cố Vĩ mua đứt.


Lúc ấy y đã bắt đầu chết tâm, y cùng Cố Vĩ bên nhau bảy năm. Bảy năm An Lạc Vũ vì nam nhân Cố Vĩ kia mà học nấu ăn, học cách làm các loại mì phở, học cách rèn luyện thân thể mềm dẻo thậm chí là vì nam nhân kia mà y cũng đã học xong làm thế nào nuôi dưỡng thú cưng thật tốt. Kết quả y nhận lại được gương mặt hiện tại này.


Người kia ngoan tuyệt như vậy thả chó cắn y, đáng tiếc những con chó đó nhận ra y, tuy rằng lúc đó mặt y bị hủy nhưng mà những con chó đó đều từng được y nuôi dưỡng qua, người có thể không có lương tâm nhưng mà chó thì có tình. Lúc đó bốn năm con chó tưởng như điên rồi mà xông thẳng đến, bổ nhào về phía An Lạc Vũ, nhưng tình cảnh kế tiếp lại khiến đám bảo tiêu kia cười không ngừng, năm con chó không ngừng liếm y, di chuyển xung quanh y, hi vọng chủ nhân ôn nhu có thể sờ sờ chúng nó, tuy rằng mặt mày của chủ nhân có phần trở nên kỳ quái, nhưng chuyện này không làm ảnh hưởng đến sự yêu thích của chúng nó đối với chủ nhân.


An Lạc Vũ nghĩ đến đám chó, liền nhớ tới trước đây khi bắt đầu nuôi chó, vẫn là có chút sợ nhưng về sau lại càng thêm yêu thích, cảm thấy chúng nó chính là loại động vật rất đáng yêu, hiện tại An Lạc Vũ vẫn rất thích chó, y chuẩn bị khi nào có thời gian thì sẽ nuôi vài con, một người như y ở đây có vài phần tĩnh mịch nếu như nuôi thêm một con chó, nơi này ắt hẳn sẽ có thêm vài phần náo nhiệt, hơn nữa đám động vật nhỏ cũng sẽ không chạy đến đây chơi, An Lạc Vũ còn nghĩ đến việc nuôi thêm gà vịt, những con chồn, con sói hẳn là sẽ không dám đến đây quấy phá.






Truyện liên quan