Chương 6:An Lạc Vũ trở thành người tham ăn

Vào nhà kho lấy cây đao đốn củi, An Lạc Vũ cảm giác nếu y còn không làm hàng rào tre vây quanh cho đàn gà con, thì chúng nhất định sẽ bị tiểu hắc cùng tiểu hoàng chơi đùa đến chết, vì để sau này có thể ăn trứng gà mình nuôi, chắc chắn phải làm hàng rào tre.


An Lạc Vũ bỏ ra hai tiếng chặt cây trúc, trong đó có một nửa dài 1 mét 5, nửa còn lại dài hai mét, từ chính giữa bổ cây trúc ra thành tám phần. An Lạc Vũ đem một loạt trúc cuối cùng chém thành 50 centimet. Y chọn một góc sân viện chôn những cây trúc dài 50 centimet xuống đất, vây thành bốn phía, những cây 1 mét 5, cũng cắm một cây trúc 50 centimet ở bên trong, đem những cây trúc đã bổ ra dùng làm dây vòng đi vào, một hàng rào tre đơn giản liền hoàn thành.


An Lạc Vũ lau mồ hôi trên trán, làm xong rào tre, thừa dịp còn sớm đem đàn gà con bắt bỏ vào. Nhìn những chú gà con đang vô tư tìm giun trong những bụi cây một lúc, y nghĩ nên làm gì để bắt chúng vào đây?


An Lạc Vũ đem nắm gạo rãi xuống cái hố, phía trên lại đặt một cái hộp giấy đựng chó con hôm qua, chống thêm một cây gậy rồi cột một sợi dây thừng, trước đây y cũng thường dùng cách này để bắt chim sẻ, hi vọng hôm nay cũng có thể dùng để bắt gà con, bởi An Lạc Vũ không cho rằng y có thể dùng tay đuổi theo bắt hết cả đám tiểu gia hỏa linh hoạt kia.


Gà con rất nhanh liền bị hấp dẫn đi qua, chúng nó không giống như những con chim sẽ nhanh nhẹn, chỉ biết cúi đầu ăn gạo, An Lạc Vũ xem hết thảy gà con điều đã tiến vào, nhanh chóng kéo dây thừng, bất quá vẫn còn một con gà con chậm chân chưa đi vào bị kinh hoảng chạy thoát, An Lạc Vũ mặc kệ nó, trước tiên đem những con gà con đã bắt được bỏ vào rào tre đã.


Hai chú chó con hưng phấn chạy theo xem náo nhiệt, Tiểu Hoàng cùng Tiểu Hắc vốn dĩ đã ngủ rồi, nhưng mà nghe thấy tiếng gà con nên thức dậy, nhìn thấy chủ nhân đang bắt gà con, chúng nó liền cảm thấy hứng thú.




An Lạc Vũ còn đang nghĩ bản thân chắc sẽ không bắt được con gà con đã chạy thoát kia, suy cho cùng y nghĩ nhiều rồi, nháy mắt tiểu hoàng cùng tiểu hắc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xông lên, một trận gà bay chó sủa qua đi, cuối cùng con gà kia bị hai gia hỏa đè ở dưới chân, thế nhưng hai con chó con cũng thật thông minh, đã thu hồi móng vuốt từ sớm chỉ dùng đệm thịt lót đè lên, nhìn chủ nhân "uông..uông.." vài tiếng như muốn được khen thưởng.


An Lạc Vũ nhanh chóng bắt lấy con gà con còn đang hoảng sợ, đem bỏ vào rào tre, nhìn gà con kêu chít chít rất nhanh đã dung nhập vào đàn.


"Ục...ục..."Đúng lúc này, bụng An Lạc Vũ kêu lên kháng nghị, y nhìn thoáng qua đồng hồ vừa qua mười một giờ, buổi sáng làm nhiều việc thế kia, hiển nhiên bây giờ nên đói.


"Tiểu hoàng buông ra, ta làm đồ ăn cho ngươi."An Lạc Vũ khom lưng ôm tiểu hoàng để xuống dưới, tiểu tử này rất thích cắn ống quần của y, còn tiểu hắc bây giờ đối với hàng rào tre vô cùng hứng thú.


An Lạc Vũ đem xương đã nấu chín rửa sạch, nấu thêm lần nữa, rồi cắt một ít thịt xông khói bỏ vào nồi canh.


Lấy bột mì, chuẩn bị làm mì sợi, rất nhanh An Lạc Vũ đã chuẩn bị xong bột mỳ, nồi canh xương nhanh chóng sôi lên sùng sục, đồng thời toả ra từng đợt hương thơm mê người.


An Lạc Vũ đổ nước vào một cái nồi khác, trong lúc nấu nước, y nhanh chóng cầm cục bột tước ra, rất nhanh trong nồi nổi lên từng mảnh mì sợi đã được nấu chín.


Y cầm lấy muỗng trong hộp gia vị, bỏ một chút muối cùng một chút đường, lại đổ một chút rượu gia vị, thêm nước tương rồi rắc thêm hành, lúc này cầm một cái nuôi múc một muỗng canh xương, chầm chậm bỏ vào chén.


Sau khi canh trong bát đã chuẩn bị tốt, y lại cầm cái muôi múc mì sợi bỏ vào, An Lạc Vũ nhìn nhìn mì sợi còn dư ra, y quên mất hiện tại chỉ có mình y, bất cần làm nhiều một phần.


An Lạc Vũ trầm mặc cầm một chén khác đem mì sợi còn dư trong nồi với ra, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ, lấy ít hành đem đi thái rồi đổ thêm một ít dầu mè, mùi thơm nức mũi, y tà ác nghĩ, người kia từ này về sau, sẽ không còn phúc khí được ăn ngon như vậy nữa.


Nghĩ đến đây tâm tình của An Lạc Vũ tốt hơn rất nhiều, từ trong nồi múc ra một muỗng lớn canh xương hầm, y cầm chén để trước mũi ngửi một chút,ừm, rất thơm, giờ phút này có bao nhiêu chuyện khiến y không vui, điều đã được y quăng hết lên chín tầng mây, hiện tại trong mắt y chỉ có cái chén ở trước mặt, ngoài ra không chứa được những chuyện khác.


An Lạc Vũ uống xong một ngụm nước canh xương hầm trong chén, đánh một tiếng ợ, lại lần nữa nhìn cái nồi trống rỗng. Từ lúc nào,y đã trở nên ăn nhiều như vậy, phân lượng mì sợi cho hai người, cộng thêm nửa nồi canh xương hầm, y không tin được nhìn bụng của mình, bụng nhỏ chỉ hơi hơi lớn lên một chút, ăn nhiều như vậy thức ăn chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ trong bụng y có thứ gì? Y có chút nghi ngờ dù sao đây cũng là lần thứ hai rồi.


An Lạc Vũ nghĩ không ra chuyện gì đang xảy ra, trước đây y đâu có ăn nhiều như vậy, vẫn là đợi buổi tối rồi xem xem, y còn có thể ăn hết tất cả các món nữa hay không. Không tiếp tục suy nghĩ đề tài ấy, y bỗng nhớ đến tiểu hoàng cùng tiểu hắc, sáng nay bọn nó cũng chỉ ăn qua cháo hầm xương, hai con chó con này cần phải học ăn những món khác, bằng không, sau này y sẽ nuôi không nổi.


Nhìn hai con chó đang cẩn thận liếm liếm cháo, An Lạc Vũ đánh một cái ngáp, cảm thấy thật buồn ngủ, xoa xoa đôi mắt như người mộng du mà hướng về phòng ngủ, đã đến giờ ngủ trưa rồi.


Một giấc này ngủ đến chạng vạng, một giấc này ngủ vô cùng an ổn, không mơ thấy những chuyện linh tinh rối loạn, y duỗi cái eo lười biếng nằm ở trên giường, nghĩ lại hôm nay, chẳng còn gì để làm, đúng rồi ngày mai phải vào thôn tìm lão thợ mộc trong thôn, để nhờ ông ấy làm một cái chuồng gà bằng tre, nhìn sắc trời hôm nay, thôi trước cứ như vậy đã, hai con chó hôm nay ngủ dưới cầu thang, vậy đàn gà con ngủ trong hộp giấy là được.


An Lạc Vũ đứng lên, trời cũng nhanh chóng tối xuống, tiểu hoàng cùng tiểu hắc thấy chủ nhân ra khỏi phòng, lập tức kêu ô ô vài tiếng, chúng nó điều đã đói, vậy mà chủ nhân của chúng nó lại có thể ngủ đến giờ.


An Lạc Vũ nhanh chóng động tay làm cơm chiều, rửa xong gạo đợi gạo dần dần lắng xuống, thì đến nhà kho lấy một ít củ cải trắng cùng cà chua, lại lấy một ít bắp cải lần trước An Thành đưa, đêm nay An Lạc Vũ quyết tâm xem bản thân mình có thể ăn được bao nhiêu.


Đem lá già bên ngoài cải trắng lượt bỏ, đặt vào giỏ ở bên cạnh, lột năm sáu miếng lá bắp cải xuống để tối xào ăn, củ cải trắng cũng gọt bỏ vỏ ngoài, lại đem hai trái cà chua đặt trên rổ, An Lạc Vũ đem theo rổ đến sông nhỏ rửa sạch, còn những vỏ củ cải cùng lá già của cải trắng thì đem uy cho gà con.


Hai con chó con béo mập chạy theo An Lạc Vũ, một khắc không rời, y nhìn một bàn đồ ăn, thịt xông khói xào cải trắng, trứng xào cà chua, cuối cùng là củ cải hầm canh xương, mà mấy khối xương hiện tại đã trở thành món đồ chơi của hai con chó, y lắc đầu nhìn chó con mập mạp cùng khối xương đang phân cao thấp, lúc này mới chầm chậm dùng bữa.


An Lạc Vũ không thể diễn tả tâm tình của mình bây giờ, trơ mắt nhìn mình đem toàn bộ thức ăn cùng cơm trên bàn một chén lại một chén ăn hết, nhìn một bàn thức ăn bị mình quét sạch, y khóc không ra nước mắt, tại sao hôm qua y chỉ ngủ một giấc hơi dài một chút, mà khi tỉnh dậy đã biến thành con heo tham ăn rồi? Sờ sờ bụng, rõ ràng hôm qua còn ăn uống bình thường mà....


An Lạc Vũ nghĩ thầm chẳng lẽ là bị bệnh? Nếu không, ngày mai đi khám bác sĩ thử xem, nhưng mà nhớ đến túi tiền xẹp lép của mình, vẫn là thôi không đi nữa, chút tiền còn lại đoán chừng không đủ dùng trong ba tháng tới, nếu bây giờ còn đi bệnh viện, chắc chắn cuối tuần sau sẽ không còn lương thực.


An Lạc Vũ hữu khí vô lực đứng lên, hai chú chó ăn chút cơm chan với canh xương hầm, đến bây giờ tiểu gia hỏa vẫn còn phân cao thấp với khúc xương, y đổ một gáo nước vào nồi cơm, cơm ở đáy nồi nhanh chóng nở ra, y lại đem cơm đó đi cho gà con ăn, rồi lại đem thùng giấy một bên cắt tỉa, buổi tối gà con sẽ ngủ ở đây.


"Xem ra mình phải nỗ lực kiếm tiền, để xem, tối nay nên vẽ cái gì thì tốt."An Lạc Vũ lẩm bẩm, lại nhìn hai chú chó con đang nằm co lại trong cái ổ tự chúng chuẩn bị, hôm qua y ngủ quên mất, không nghĩtới hai tiểu gia hỏa này, sẽ lấy cái áo phông đã hỏng của y kéo xuống, ngậm đến một góc nhỏ của ban công làm thành một cái ổ, cũng tốt, hai tiểu gia hỏa ngủ ở chỗ này thì những con chồn sẽ không dám đến đây.


Cuối cùng, liếc mắt nhìn thoáng chó con đang ngủ ngon trên chiếc áo phông, y đóng cửa lại đi vào phòng vẽ, đêm nay cảm xúc của y bất ổn nên không có chút linh cảm nào hết.


Đứng ở phòng vẽ hồi lâu,An Lạc Vũ đột nhiên đặt bút xuống, bắt đầu điều chỉnh màu, rất nhanh sau đó, trên mặt giấy xuất hiện một chú chó con cùng một khúc xương, An Lạc Vũ vẽ xong, lùi về phía sau một chút, ngắm nhìn kiệt tác đã hoàn thành, cảm thấy cũng không tệ, bức tranh này có lẽ sẽ bán được một cái giá tốt, nếu như có người nhìn thấy và hiểu về nó.


An Lạc Vũ hiện tại đã hiểu được câu nói một phân tiền, cũng có thể bức ch.ết hảo hán là gì, y hiện tại chính là thiếu tiền nha, kì thật trước đây y cũng đã từng lĩnh hội qua nó, chỉ là mọi chuyện điều đã trôi qua rất lâu trước kia...


Trong nửa tháng, An Lạc Vũ đã vẽ xong hơn mười bức tranh, lại chọn ra tám bức y tương đối hài lòng. Quyết định, hôm nay đem số tranh này đến phòng sưu tầm ở trong thành phố, mỗi bức tranh điều có một ký hiệu hình giọt nước, đây cũng là bút tích Tích Vũ về sau của y.


An Lạc Vũ sớm đã đem những bức họa chuẩn bị tốt bỏ vào balo, muốn tìm một phòng tranh ở trong thành phố để bán, nếu không thể đem tranh bán ra ngoài, vậy thì hai tháng sau, y sẽ không còn gì để ăn.


Trong nửa tháng này, trừ bỏ vẽ không ít tranh, lại ở xung quanh trúc ốc khai phá nửa mẫu đất, trồng một ít rau xanh cùng một ít cải trắng cùng củ cải, dù gì cũng không thể để An Thành đưa đồ ăn cho y hoài được, tuy rằng nói đồ ăn trong nông thôn rất đễ kiếm, nhưng An Lạc Vũ vẫn là có chút xoắn suýt, tuy rằng y bị hủy dung,nhưng mà tay chân đầy đủ, có thể làm công việc đồng án nha.


Trong sân nhà, cũng được An Lạc Vũ trồng một ít loại rau thơm cùng rau hẹ, những thứ này điều tùy thời có thể ăn, nếu đi mua thì vô cùng bất tiện, thật tiện lợi khi có thể tùy thời gặt hái ở trong sân.


An Lạc Vũ sớm chờ ở cửa thôn, buổi sáng chuyến xe đầu tiên xuất phát 7 giờ 30, nếu bỏ lỡ thì phải chờ đến buổi trưa hoặc tìm một phương tiện khác tự đi lên trấn.


"Anh Lạc Vũ, hôm nay anh muốn lên trấn sao? Em đưa anh đi." An Thành ôm tiểu tổ tông trong nhà ra ngoài chơi, nhìn thấy An Lạc Vũ đứng ở cửa thôn chờ, liền nhanh chóng chạy đến hỏi.


"Không cần đâu An Thành, hôm nay tôi đi vào thành phố. Hạo Hạo tới để thúc thúc ôm một cái." An Lạc Vũ đối Hạo Hạo nói, tiểu gia hỏa này một chút cũng không sợ y, thấy y đưa tay liền ngay lập tức nhào qua.


"Tiểu gia hỏa chờ thúc thúc đi vào thành phố mua đồ chơi vui cho con nha." An Lạc Vũ vừa tung tiểu gia hỏa trên tay vừa nói.
Tiểu gia hỏa một chút cũng không sợ rơi trên mặt đất, ngược lại còn cười ha hả.


"An Thành ôm lấy, buổi chiều thúc thúc sẽ quay về, cho Hạo Hạo đồ chơi."An Lạc Vũ thấy xe tới liền đưa Hạo Hạo cho An Thành ngay lập tức liền lên xe.


"Thế nào? Mấy bức tranh này có thể đặt trong phòng sưu tập, để bán không?" An Lạc Vũ có chút thất vọng, y đã tìm vài phòng sưu tập, nhưng mà có một vài ông chủ phòng sưu tập nhìn thấy khuôn mặt y, liền không kiên nhẫn, đuổi y ra ngoài, căn bản không có người nguyện ý cùng y nói chuyện, có phải nữ nhân kia không muốn cho y một đường lui không? Rõ ràng y cùng người kia đã hoàn toàn cắt đứt, Cố Vĩ lương tâm của anh đúng là bị chó cắn, thật không ngờ mấy năm nay, y lại cùng một tên súc sinh sống chung một nhà.


"Cậu gọi là An Lạc Vũ đúng không? Trong giới tôi đã nghe qua chuyện của cậu, những bức tranh trước đây cậu vẽ cũng đã bị niêm phong." Ông chủ phòng trưng bày không trả lời câu hỏi của An Lạc Vũ.


An Lạc Vũ nghe thấy lời của ông chủ, y không nói gì thêm, mà yên lặng thu hồi những bức tranh trên bàn. Y về sau phải làm sao bây giờ? Trừ bỏ vẽ tranh y không biết làm gì khác, có phải tương lai sau này, y chỉ có thể dựa vào việc trồng rau để nuôi sống chính mình? Nhưng với khuôn mặt của y, sẽ có ai nguyện ý mua đồ y bán chứ, tâm An Lạc Vũ lập tức trầm xuống.


Canh củ cải hầm xương
Trứng xào cà chua






Truyện liên quan