Chương 7: Thế giới này luôn có người tốt

"Tôi còn chưa nói xong, những bức tranh cậu vẽ thật không tệ, giữ lại treo bán không có vấn đề gì, có điều không thể nói là do cậu vẽ." Ông chủ nhìn An Lạc Vũ đang định đi nói tiếp, tuy rằng hắn không sợ người nọ, nhưng đó là một người tương đối phiền toái.


"Có thể, sau này tôi liền dùng bút danh là Tích Vũ." An Lạc Vũ lập tức nói, đây là hy vọng duy nhất của y lúc này, y nhất định phải nắm lấy, nếu có thể An Lạc Vũ chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ vẽ tranh.


"Người kia bỏ cậu là tổn thất của hắn, cậu có suy nghĩ đến việc tìm người khác không? Giống tôi chẳng hạn." Ông chủ nói, trước đây, hắn đã từng gặp qua An Lạc Vũ, y để lại cho hắn ấn tượng là một người ngoan ngoãn, an phận, nếu đứng cạnh hắn thì sẽ có một phong vị khác.


"Ông chủ, gương mặt tôi thế này mà anh cũng xuống miệng được hả." An Lạc Vũ cười nói.


"Đừng gọi tôi là ông chủ, tôi tên Thẩm Dịch, đối với gương mặt này của cậu khẳng định là không được, thế nhưng nếu cậu đồng ý, thì tôi sẽ giới thiệu bạn của tôi cho cậu, tôi không ngại lấy tiền giúp cậu sửa mặt." Ông chủ nói, kỳ thật hắn cũng biết hơn phân nửa y sẽ không đồng ý, đây cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời của hắn, hiện tại, ở trong giới muốn tìm một người cùng mình trải qua những ngày tháng đơn giản thì có chút khó khăn, không, là càng ngày càng khó.


"Tôi gọi anh là lão Thẩm vậy, hiện tại tôi hoàn toàn không có tâm tư kia, nếu thật sự có một ngày muốn tìm một người cùng nhau trải qua, tôi đây nhất định sẽ ưu tiên suy xét đến anh nha ông chủ." An Lạc Vũ nói giỡn.




"Tốt, như vậy đi, đúng rồi đem số điện thoại của cậu để lại, nếu có người cảm thấy hứng thú với tranh của cậu tôi sẽ gọi điện thoại thông báo." Thẩm dịch nói.


"Trước mắt tôi không có di động, như vậy đi ông chủ, nếu có thể thì anh cứ đem bán trước đi, tháng sau, tôi sẽ mang theo tranh đến đây, đúng rồi, cho tôi số điện thoại của phòng tranh đi, cứ mười ngày tôi sẽ gọi điện thoại cho anh." An Lạc Vũ nói, thật ra hiện tại y có chút cảm giác bản thân bị phong bế.


Y không muốn để người ngoài quấy rối sinh hoạt của mình, nếu không phải thật sự không có tiền, thì y cũng không muốn bán tranh, những bức tranh này đều là tâm huyết của y. Trước đây, cho dù có bán thì cũng là bán cho những người thích sưu tập, vì y tin họ sẽ trưng bày thật tốt tranh của mình, hiện tại nếu có người mua thì giá cả cũng sẽ không quá cao, rất có thể về sau còn bị vứt vào thùng rác, nghĩ đến đây trong lòng y có chút khổ sở.


"Được, vậy cũng tốt." Thẩm Dịch cười nói, hắn càng lúc càng thích người này, cho dù bị hủy dung, nhưng tinh thần lại không sa sút, ngày càng hấp dẫn, nếu như chỉnh dung một chút thì không biết sẽ có bao nhiêu người trong giới bị mê hoặc.


An Lạc Vũ tiếp nhận tấm danh thiếp Thẩm Dịch đưa cho, lúc này mới cùng hắn nói tạm biệt rồi đeo balo rời khỏi phòng tranh, bây giờ chỉ còn chờ tranh bán được ra ngoài, có tiền rồi thì sẽ không sợ bị đói nữa.


Trong khoảng thời gian này, y đã quen với cảm giác đói bụng, cảm giác này thật là quá mức ngây ngất, vì y vô cùng thích ăn. Lần trước, đi lên trấn khám sức khỏe, bác sĩ bảo y không có gì, hoàn toàn khỏe mạnh, còn an ủi y bảo rằng, ăn được uống được là phúc, y lại tìm đến bác sĩ trung y, kết quả bác sĩ trung y không biết là già cả mắt mờ hay do nguyên nhân nào khác mà dám nói, là hỉ mạch, ý tứ chính là y đang mang thai bảo bảo, An Lạc Vũ nhớ rõ bãn thân y đã chạy trối ch.ết. Nhìn thấy những người đến xem bệnh nhìn y với ánh mắt đồng tình, An Lạc Vũ thật muốn hét lên, lão tử là nam nhân, làm sao có thể mang thai, huống chi đã lâu rồi y cũng không có cùng người khác làm, không đúng, vấn đề không nằm ở chỗ này, lão tử chân chính là nam nhân, cho dù có cùng nam nhân làm cả đời thì cũng sẽ không sinh được đâu!


Bây giờ, y đang ở trong một tiệm đồ chơi, mua một con vịt cao su có thể ấn, ấn xuống liền vang lên âm thanh, thứ này có rớt cũng không hư, đập cũng không hỏng, vừa vặn có thể để cho một đứa nhỏ ha ba tuổi chơi.


Về đến nhà, An Lạc Vũ mệt mỏi nằm trên giường, đứa nhỏ Hạo Hạo này, mới mấy tháng không gặp đã béo lên không ít, bế càng ngày càng nặng, thế nhưng đứa nhỏ thật sự rất thích con vịt đồ chơi kia, bàn tay mập mạp ấn một lần, con vịt kêu một tiếng, nhóc ngay lập tức sẽ cười haha.


Nghĩ ngơi một lát, y liền từ trên giường bò dậy, giờ đây những con gà trong nhà đã lớn hơn rất nhiều, cho nên rào tre sớm đã không thể chứa được chúng, vì vậy y nuôi chúng ở nơi xa hơn, để chúng tự tìm trùng ăn, tiểu hắc cùng tiểu hoàng ở trong nhà điều được An Lạc Vũ huấn luyện một thời gian, vì vậy bọn nó sẽ không tìm đám gà để bắt nạt nữa, thậm chí lúc huấn luyện xong hai đứa nó còn tự đi đuổi gà vào chuồng, hiện tại y cảm thấy vô cùng biết ơn lão thợ thủ công trong thôn, dù những con gà này đã trưởng thành nhưng mà cái chuồng gà vẫn không sao, có thể dùng như thường.


Kì thật, là y đói bụng nên mới đứng dậy, lúc y mới tới cửa phòng, tiểu hoàng liền nhào đến, tuy rằng hai nhóc con lúc này đã trưởng thành không ít, bất quá nhìn hai cục lông béo mập xù xù này, thì biết khoảng cách tụi nó cao lớn oai phong còn là một chặn đường dài.


"Tiểu hoàng ngồi xuống, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa." An Lạc Vũ mới nói dứt lời, tiểu hoàng liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, thấy nhóc con nghe lời y vui vẻ vô cùng, lúc trước mua với giá 50 tệ thật là quá đáng giá, hai đứa nó chẳng những thông minh đáng yêu, quan trọng là chúng nó khiến lòng y không còn cô đơn nữa, rốt cuộc sống ở một nơi tách biệt với người đời, thời gian dài sẽ chịu không nổi, đặc biệt là vào ngày mưa, loại mưa này một khi mưa là mưa phùn liên miên mấy ngày, cho nên đối với y tiểu hắc cùng tiểu hoàng tựa như người nhà vậy.


Lúc An Lạc Vũ dùng xong bữa, y đối với chuyện mình có thể ăn nhiều đã bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, hoàn toàn không còn cảm giác long trời lở đất giống như trước.


Bây giờ ngoài trời đang mưa tí tách, tiểu hắc cũng từ bên ngoại chạy về, An Lạc Vũ bèn dọn dụng cụ vẽ tới ban công, hai chú cún con an tĩnh ngồi xổm ở bên chân y. Y một bên vẽ, một bên nghĩ đến cuộc điện thoại của Trần Nhạc, cũng không biết đứa nhỏ này làm sao, nói là kì nghĩ mùng 1 tháng mười sẽ đến, còn nói muốn ở chỗ y ăn tết, đương nhiên Trần Nhạc có thể đến đây An Lạc Vũ y vô cùng hoan nghênh, nhưng tiểu tử này bị sao vậy, thời điểm ăn tết không phải là nên ở cùng người yêu sao, như nào lại nói muốn chạy qua đây ăn tết, chẳng lẽ Trần Nhạc đã gặp phải chuyện gì? An Lạc Vũ lo lắng vô cùng.


******************


Đảo mắt vài ngày trôi qua, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, bức tranh của An Lạc Vũ đặt ở phòng tranh đã bán được ba bức, thế nhưng giá cả không cao, đại khái được khoảng năm ngàn tệ, trong đó có một bức người mua mang theo con tới chọn, bức họa này giá tương đối cao, khoảng ba ngàn tệ, hai bức còn lại là được một tiệm cà phê mua, An Lạc Vũ biết Thẩm Dịch đang chiếu cố y, bán tranh cũng chỉ thu y một phần tiền phí, các cửa hàng khác ít nhất cũng lấy ba phần tiền, y vô cùng cảm kích Thẩm Dịch.


Mấy ngày trước y đã mua điện thoại, vì Thẩm Dịch nói, có đôi khi hắn sẽ có vài vụ làm ăn, cho nên tùy thời phải liên lạc với An Lạc Vũ, nếu thích hợp hắn sẽ hỏi y để nhận.


"Tích tích tích." An Lạc Vũ nhìn thoáng qua di động, là tin tức dự báo thời tiết, mở ra vừa thấy là thông báo ngày mốt có mưa tuyết, y liền lập tức đứng lên, An Lạc Vũ muốn đem rau củ đang trồng toàn bộ đều thu vào, nếu như bị đông lạnh hỏng thì công sức gieo trồng của y liền công cốc, đã vậy còn có nguy cơ chịu đói.


Y cầm lưỡi hái với sọt, tuy rằng rau trồng xung quanh nhà là loại có thể ăn liền, thế nhưng y vẫn phải đem thu hết vào, bởi vì ở đây chỉ cần tuyết bắt đầu rơi thì sẽ rơi liên tục vài ngày, nếu không thu hết thì rễ cây nhất định sẽ bị mục nát.


An Lạc Vũ rút ra một cây củ cải trắng dùng lưỡi hái cắt đi lá cùng rễ, lúc này mới đem cải trắng bỏ vào sọt, một sọt rất nhanh đã đầy, y lau mồ hôi trên mặt, tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng vào lúc làm việc, nhiệt độ trong cơ thể rất nhanh đã tăng lên .


Nhắc tới sọt, bây giờ sức lực của y đã lớn hơn không ít, cõng sọt đi đến hầm, căn hầm này y chưa từng dùng qua, hiện tại cũng đã đến thời điểm sử dụng, chờ về sau, tuyết rơi càng lớn, sẽ không còn phương tiện thường xuyên đi đến trấn nữa, cho nên tới mùa đông, người trong thôn đều sẽ chuẩn bị không ít thực phẩm dự trữ bỏ vào hầm.


Đem từng cái từng cái bắp cải bỏ vào, An Lạc Vũ tiếp tục đem theo sọt, lần nữa đi thu hoạch thành quả lao động ở trong đất.


Buổi tối, y gõ gõ cái eo đau nhức của mình, hôm nay tuy là rất mệt nhưng mà cảm giác thoải mái khi thu hoạch thành quả thì không có gì để đổi được, cho dù trước kia lúc mua được một bức tranh hơn mười vạn y cũng không có cảm giác thỏa mãn như bây giờ.


Sáng sớm ngày thứ hai, y liền thức dậy, không nghĩ mới sáng sớm Trần Nhạc đã gọi đến, nói đêm qua hắn đã đến trấn, An Lạc Vũ tiếp xong điện thoại, thì vô cùng lo lắng, thế nhưng, hôm nay y còn có rất nhiều việc cần phải làm.


"Tiểu Hắc, tiểu Hoàng ngoan ngoãn ở lại giữ nhà." An Lạc Vũ từ trong nhà trúc, một đường chầm chậm đi xe điện ba bánh vào thôn, cũng không còn cách nào, mỗi ngày muốn ăn nhiều món điều phải làm phiền An Thành đưa đến, cho nên vào lúc bán được bức tranh đầu tiên y liền mua một chiếc xe điện ba bánh mini.


Như vậy thì mỗi lần đi lên trấn mua đồ, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa y cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của những người trong thôn khi nhìn mình, những người đó đã lấy đề tài y bị hủy dung để bát quái trong một thời gian rất dài, nếu để họ biết y ăn nhiều như vậy thì không biết sẽ đi đồn thổi thành dạng gì nữa. Thật ra vì chiếc xe này, số tiền tiết kiệm hiện tại trong tay của y, xém chút nữa là không thể nuôi được y luôn rồi.


Xe điện ba bánh không vào được nhà An Lạc Vũ, nhưng mà chiếc xe của y nhỏ hơn xe bình thường một chút nên vô cùng dễ dàng chạy ra ngoài, y vòng qua đường lớn trong thôn trực tiếp đi vào đường nhỏ, đường nhỏ này trực tiếp thông đến đường cái, đối với y mà nói là vừa hay.


Đến trấn liền qua khách sạn duy nhất ở đây để tiếp Trần Nhạc, trên đường trải đầy các loại rau dưa, mọi người hẳn là biết, đêm nay sẽ có tuyết rơi,cho nên nhanh chóng lấy rau dưa thu hoạch còn dư trong nhà đem lên trấn bán.


"An Lạc Vũ tôi ở đây." An Lạc Vũ còn chưa kịp gọi tên Trần Nhạc, Trần Nhạc đã nhìn thấy y, trong tay Trần Nhạc còn mang theo một túi vải lớn, bên trong hẳn là quần áo cùng chút đồ linh tinh, cuối cùng thì tiểu tử này cũng muốn ở đây ăn tết.


"Lại đây Trần Nhạc, anh mang cậu đi hóng gió." Lúc thấy Trần Nhạc y vô cùng vui vẻ, nhanh chóng lái xe qua.


Trần Nhạc cũng thật vui khi thấy An Lạc Vũ, hắn nhiệt tình ôm y còn ở trên lưng y vỗ vài cái, tuy rằng đây là động tác Trần Nhạc thường dùng để an ủi người khác, nhưng đối với An Lạc Vũ mà nói thì đây là Trần Nhạc muốn vỗ luôn bữa sáng của y ăn ra ngoài, thân thể y nhỏ như thế làm sao có thể chịu được lực tay của Trần Nhạc.


"Trần Nhạc đừng vỗ nữa, tôi với cậu đâu có thù oán, sao cậu lại muốn đánh ch.ết tôi." An Lạc Vũ lớn tiếng hô lên, hiện tại tâm tình của y rất tốt.


"Được rồi, được rồi không đùa cậu nữa, nhanh mang tôi đi xem nhà mới của cậu đi." Trần Nhạc gấp không chờ nổi, hắn vô cùng tò mò về căn nhà trúc của y, cho nên hắn vẫn luôn muốn sớm chút nhìn thử, để được mở rộng tầm mắt.


"Được, cậu lên xe đi, tôi còn phải đi mua vài món đồ." An Lạc Vũ chỉ xe ba bánh ở phía sau, thuận tay đem túi vải trong tay Trần Nhạc cầm qua, mỗi một chiếc xe như vầy phía sau đều có một tấm ván bọc da nhân tạo.


"Xe này nhìn thật không tệ nha." Trần Nhạc nhấc chân ngồi vào, An Lạc Vũ đem túi vải ném bên chân Trần Nhạc, lúc này mới lái xe đi mua đồ ăn, phải biết thức ăn hôm nay đặc biệt nhiều vì thế giá cả tương đối rẻ.
"Đại thẩm mấy thứ này bán như nào?" An Lạc Vũ ngừng ở bên đường hỏi.


"Cà rốt một cân một đồng, khoai tây một cân hai đồng rưỡi, cà chua ba đồng một cân, dưa chuột cũng là ba đồng một cân, muốn mua cái nào?." Đại thẩm tuy không thấy rõ bộ dáng của An Lạc Vũ, nhưng cũng nhìn ra được khuôn mặt của y có vấn đề, tuy nhiên bà cũng không nói gì thêm, cũng không dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn y.


"Cháu muốn rất nhiều, đại thẩm có thể bán rẻ một chút không?" An Lạc Vũ hỏi.


"Cháu muốn bao nhiêu, nếu thấy nhiều ta có thể giảm một chút." Đại thẩm nói, nam nhân nhà nàng hôm qua đi lên thành phố làm việc, lúc trở về còn mang theo không ít thức ăn, bởi vì đêm nay tuyết rơi, cho nên sáng nay sẽ có rất nhiều thôn dân mua thực phẩn trữ trong hầm, nếu tuyết rơi thì đường sẽ rất khó đi, cho nên về sau giá cả rau dư có thể sẽ cao hơn bây giờ.


"Cũng không ít, khoai tây hai túi, cà chua trong hộp đại thẩm đã xử lý qua, cháu lấy hai hộp ,dưa chuột cũng vậy." An Lạc Vũ nói.


"Chàng trai cháu muốn nhiều như vậy sao, vậy ta liền giảm giá cho cháu, khoai tây này ta bán 41 đồng, một túi ba mươi cân, hai túi ta lấy cháu 51 đồng thế nào? Cà chua một hộp 20 cân, đại thẩm cho ngươi 50 cân, dưa chuột cũng vậy." Đại thẩm nói, nàng cũng không muốn làm sinh ý gì, chỉ sợ hôm nay bán không hết đồ trong nhà.


"Được, đại thẩm, vậy người đem đồ ở nhà lấy ra đi, cháu ở chỗ này chờ." An Lạc Vũ nói, y biết lý do vì sao khoai tây lại rẻ như vậy, bởi vì bên này khoai tây rất ít người ăn, cho nên khoai tây ở đây không bán được, ngược lại cà chua cùng dưa chuột vô cùng được hoanh nghênh.


"An Lạc Vũ cậu mua nhiều thức ăn như vậy làm gì." Trần Nhạc hoàn toàn không rõ vì sao lại mua nhiều như vậy.


"Đêm nay tuyết rơi, rau dưa bên này của chúng ta sẽ trở nên vô cùng đắt, cho nên hiện tại có thể chuẩn bị bao nhiêu thì chuẩn bị bấy nhiêu, đến lúc đó không chắc sẽ có thực phẩm tươi để mua." An Lạc Vũ giải thích.


"Trần Nhạc nhanh một chút tới giúp tôi." An Lạc Vũ dẫn đầu ôm đồ đến, hai hộp cà chua được y đặt bên bản ngầm, khoai tây thì để ở chỗ Trần Nhạc vừa đặt chân, dưa chuột đặt ở trên khoai tây.
"An Đại ca, phải ngồi như nào đây." Trần Nhạc kêu thảm, chân hắn không còn chỗ để.


"Cậu đạp lên phía trên là được,nếu không thích thì hướng ở chỗ có khe hở mà giẫm." An Lạc Vũ nói, y một chút cũng không khách khí, Trần Nhạc là huynh đệ của y cho nên y không cần phải xem hắn như người ngoài.
"Được chưa? Tớ lái nhé." An Lạc Vũ quay đầu cười nói.


"Được, được." Trần Nhạc kêu lên, túi vải bị hắn đặt ở trên chỗ ngồi, tận dụng chân đạp ở khe hở hai túi khoai tây, tay còn lại cầm hai hộp dưa chuột, chỉ cần không cẩn thận cái hộp liền bay.


Vừa vào sân An Lạc Vũ liền lấy cái hộp dưa chuột trong tay Trần Nhạc xuống, lúc y bắt đầu cầm túi khoai tây, Trần Nhạc còn chưa đi xuống. Sao vậy? Chẳng lẽ giận rồi?
"Trần Nhạc cậu tức giận sao?" An Lạc Vũ hỏi.






Truyện liên quan