Chương 9: Nguy hiểm! Bảo bảo lên sân khấu

Hôm sau, An Lạc Vũ thức dậy rời giường, đem mỳ đêm qua đã chuẩn bị xong ra ngoài, sáng nay, y muốn ăn bánh canh*, đặt gạo lên bếp nấu, lúc này, An lạc Vũ mới đem tôm đã lột vỏ từ hôm qua cắt nhỏ, lại thêm một ít thịt mỡ thái thành hạt lựu và băm nhỏ. Lấy gà đã nấu thành canh từ tối qua cắt thành từng mảnh nhỏ.


Vào lúc An Lạc Vũ chặt thịt, Trần Nhạc thức dậy nhanh chóng rời giường, khi An Lạc Vũ bắt đầu làm bánh thì hắn mới xuất hiện, rất nhabh An Lạc Vũ đã bao xong cái bánh bao đầu tiên.
"Tôi cũng thử." Trần Nhạc trông thấy An Lạc Vũ làm vô cùng đơn giản vì vậy cũng muốn đến thử.


"Đừng làm thêm phiền, cậu ngồi chờ ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ lên núi đi săn, tối nay sẽ uống canh thỏ." An Lạc Vũ lập tức trả lời, y không hi vọng Trần Nhạc đem nơi nơi điều là bột mì,đặc biệt là trên người,ở đây cái gì cũng tốt nhưng mà vào đông lúc giặt quần áo thì có chút không tiện.


"Ăn thật ngon, tôi còn muốn thêm cái nữa."Trần Nhạc uống cháo nóng, lại cắn một ngụm bánh canh, uống sạch nước bên trong bánh, lúc này, mới một ngụm đem bánh canh nhét vào trong miệng nhai nhai hai lần nuốt xuống, thật sự là thơm ngon quá đi.


"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, hôm nay tôi làm rất nhiều." An Lạc Vũ cười, nhìn Trần Nhạc ăn ngon như vậy, trong lòng của y vui vẻ vô cùng, rất có cảm giác đạt được thành tựu, bởi Cố Vĩ trước đây, chưa bao giờ khen ngợi thức ăn y làm.


"An Lạc Vũ, thứ này bắt thỏ được sao?" Trần Nhạc ôm cung nỏ, mượn được trong một hộ nhà, tỉ mỉ cầm đánh giá, kết luận nhìn không ra nó có uy lực gì.




"Cậu đừng nóng vội, đợi đến khi chúng ta đến chân núi thử, lúc đó cậu sẽ rõ ." An Lạc Vũ cười. Trước đây, khi y còn là một đứa nhỏ, mỗi năm tuyết đến y sẽ cùng ba ra ngoài săn thỏ, vì vậy kỹ thuật của y cũng không quá tệ.


"Được, đi thôi." Trần Nhạc vẫn là không tin, nhưng trong thấy biểu tình tràn đầy tự tin của An Lạc Vũ, hắn cảm thấy bản thân mình lo lắng dư thừa.
"Nhanh lên,nếu đi chậm, những người khác đến trước, lúc đó muốn săn cũng có chút khó khăn." An Lạc Vũ nói.


Hai người nhanh chân đi qua khu rừng trúc, tối qua, tuyết rơi một đêm,vì vậy ở trên nền đất tuyết đọng khá dày. Cho nên hiện tại, Trần Nhạc đang mang đôi ủng chuyên đi tuyết do An Lạc Vũ chuẩn bị cho hắn, bằng không hôm nay, hắn mang giày hôm qua, đoán chừng đôi chân đã sớm bị đông cứng.


"Sắp đến chưa?" Trần Nhạc nhìn bọn họ đi qua rừng trúc, hiện tại đã đến dưới chân núi.


"Rất nhanh sẽ đến, tiểu Hoàng, tiểu Hắc đừng chạy loạn,an tĩnh,chúng ta lát nữa còn bắt thỏ." An Lạc Vũ kêu lên, hai con chó mập mạp ở bên chân chạy khắp nơi vui vẻ, nghe thấy lời của An Lạc Vũ, liền lập tức ngoan ngoãn đi theo sau y.


"Hiện tại chúng ta nói nhỏ một chút,vòng qua nơi này, bên kia sẽ có không ít thỏ." An Lạc Vũ chỉ vào chân núi cách không xa nói.
Hai người, hai con chó im lặng hướng về bên kia đi, vì thỏ con, hai chó con cũng không còn vui đùa,Trần Nhạc cũng đã ngậm miệng.


"An Lạc Vũ tôi cảm thấy mấy con thỏ ở nơi đây, vào lúc cậu không ở đã bị người khác bắt hết rồi." Trần Nhạc nhìn tuyết trắng ở dưới chân núi, liếc mắt một cái toàn một mảnh trắng đừng nói là thỏ chính là chuột cũng không thấy một con!


"Khó trách không thấy người trong thôn đến đây săn thỏ, xem ra thật sự là bị săn hết rồi." An Lạc Vũ nói, trước kia, khi y cùng ba tới đây, thỏ sẽ ngay lập tức chạy loạn trốn vào động, chờ khoảng mười phút những con thỏ đó sẽ cẩn thận đi ra,khi đó bọn họ có thể săn rồi.


"Vậy chúng ta đi về phía trước nhìn xem có gà rừng không." An Lạc Vũ nói, đã đến đây cũng phải mang một chút chiến tích trở về, An Lạc Vũ dẫn theo Trần Nhạc hướng về trên núi đi.


An Lạc Vũ dừng lại ở một ô đất trống, lấy chân đào một khối đất tuyết, cầm lấy sọt, bỏ cà rốt, cùng một ít lá cải và một ít cây đậu, rãi trên mặt đất, đem sọt đặt trên một cái cây, buộc sợi dây vào một cây que để đỡ cái sọt.


Trần Nhạc lúc này mới hiểu, An Lạc Vũ là đang làm một cái bẫy, hắn ở trong TV cũng từng thấy qua bẫy rập như vậy, bẫy này chính là dùng để bắt chim vào mùa đông.


"Tốt, chúng ta cách xa chỗ này một chút, chờ gà rừng tới ăn, chúng ta sẽ kéo là bắt được." An Lạc Vũ lôi kéo Trần Nhạc ở bên cạnh, bọn họ phải trốn ở một nơi nào đó chờ gà rừng cắn câu.
"Muốn kéo không?" Trần Nhạc chỉ một con chim bụi bẫm nhảy vào bẫy.


"Không cần,đừng thấy chim này mập, kì thật không có thịt,chúng ta chỉ cần chờ đợi." An Lạc Vũ so với Trần Nhạc còn kiên nhẫn hơn.


An Lạc Vũ làm động tác im lặng không cho Trần Nhạc lên tiếng,một con gà rừng đang từ từ hướng bẫy rập đi tới,chỉ là gà rừng quá mức cẩn thận, đứng mãi ở bên ngoài, nó vẫn luôn không chịu đi vào, mà tay An Lạc Vũ vẫn luôn nắm lấy Trần Nhạc không cho hắn động.


Đúng lúc này, gà rừng cho rằng thật sự an toàn, mới yên tâm đi đến bên sọt ăn cây đậu, An Lạc Vũ kéo một cái, cái sọt nhanh chóng rơi xuống bắt được con gà rừng đang tham ăn.


"Bắt được."Trần Nhạc nhanh chóng chạy tới bên sọt,tiểu Hoàng cùng tiểu Hắc không cam lòng yếu thế vọt qua, lúc này An Lạc Vũ mới chậm rãi đi về phía sọt.
Trần Nhạc duỗi tay sờ soạng bên trong sọt một chút,bắt lấy hai chân gà rừng, hắn rất có kinh nghiệm bắt gà bởi vì trước đây hắn bán gà đấy!


"An Lạc Vũ tớ bắt được rồi" Trần Nhạc nhấc gà, ngẩng đầu la lên.
"Không,chạy mau, An Lạc Vũ cậu chạy mau." Trần Nhạc lớn tiếng kêu to, khuôn mặt tràn kinh hoảng, hai con chó đang chăm chú nhìn tay của Trần Nhạc cũng quay đầu sủa lên,chúng nó giống như điên rồi hướng về phía sau An Lạc Vũ phóng đi.


"Cuối cùng là có chuyện gì." Nói xong y lập tức quay đầu nhìn,đôi mắt trừng lớn,trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện tia sợi hãi.
Phía sau y là một con lợn rừng rất lớn đang chạy đến chỗ y, ranh nanh ở khóe miệng con lợn rừng vừa dài vừa sắc bén, người vừa nhìn thấy sẽ hốt hoảng không thôi.


An Lạc Vũ lúc này muốn chạy nhưng một chút sức lực nhấc chân cũng không có, cả người nóng lên thân thể mềm nhũn, y nhìn con lợn rừng hướng y chạy về phía mình.
"An Lạc Vũ chạy mau." Trần Nhạc hướng đến An Lạc Vũ vọt qua.


"An Lạc Vũ cậu có chuyện gì hay không? Trời! Làm tôi sợ muốn ch.ết!" Trần Nhạc thở hổn hển,vừa rồi tâm hắn bị dọa đến hoảng loạn, hắn nhìn lợn rừng cách An Lạc Vũ nửa thước,cảm thấy việc này quá là tà môn, con lợn rừng khỏe mạnh này làm sao có thể ch.ết thẳng cẳng rồi?


"Tôi làm sao có chuyện được? Anh có quan hệ gì với tôi không." Ánh mắt của An Lạc Vũ không biết đã rơi xuống nơi nào,thong thả từng bước từng bước tiến đến, lẩm bẩm.


"An Lạc Vũ, cậu nói lợn rừng này làm sao, làm sao lại ch.ết đúng ngay lúc này vậy?" Trần Nhạc cảm thấy An Lạc Vũ có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến chuyện ban nãy hẳn là do bị dọa rồi, nên hắn cũng không quá chú ý.


"Có lẽ bệnh tim tái phát, ai biết." Trần Nhạc cuối cùng cũng phát hiện biểu tình kỳ quái của An Lạc Vũ, nói không nên lời, hơn nữa tiểu Hoàng cùng tiểu Hắc lúc này không biết là do kinh hách hay là làm sao, mà nằm ở dưới chân An Lạc Vũ run rẩy bần bật.


"An Lạc Vũ tỉnh tỉnh,cậu không phải bị đồ dơ nhập vào người đi?!"Trần Nhạc lắc lắc An Lạc Vũ hét lớn.
"Trần Nhạc cậu làm gì? Đừng lắc, tôi váng đầu muốn nôn rồi." An Lạc Vũ cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, ngăn cản động tác của Trần Nhạc.


"Lợn rừng làm sao, làm sao ch.ết rồi?" An Lạc Vũ kì quái nói.
"Cậu không biết? Vừa rồi cậu nói nó bị bệnh tim, cậu đùa tôi vui lắm à?" Trần Nhạc hét lớn, hiện tại hắn cảm thấy bản thân nên đi chùa miếu thắp hương!
"Vừa rồi tôi bị dọa đến choáng váng, có nói gì đâu?" An Lạc Vũ đáp.


"Chúng ta đi mau, tôi xem cậu thật sự là bị thứ gì đó nhập vào người rồi." Trần Nhạc cảm thấy từng đợt gió âm bốn phương tám hướng điều thổi về phía này.


"Cậu sợ cái gì? Không phải tôi vẫn hoàn hảo sao, lại nói, đã là thời đại nào rồi? Có lẽ, tớ sợ hãi quá nên quên mất lời nói vừa rồi mà thôi, nếu như thật là bị nhập, không phải người ta đã giúp đỡ chúng ta sao?" An Lạc Vũ căn bản không tin lời Trần Nhạc,y nghĩ có lẽ lợn rừng thật là mắc bệnh tim cũng không chừng.


Đứa nhỏ nào đó nghe thấy lời ngôn luận của baba, an tâm nhắm lại đôi mắt to đen,mệt mỏi quá! Quả nhiên là quá miễn cưỡng,nếu như lớn thêm một chút thì tốt rồi,muốn giết ch.ết cái loại không đầu óc này còn không dễ như trở bàn tay sao? Lần này dùng nhiều năng lượng như vậy, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại lần nữa, nhìn đứa bé ở cạnh nó vẫn luôn ngủ, sao còn chưa mở to mắt nhìn mình? Nó chán chường nói, đứa nhỏ này, thật sự quá mệt mỏi, chỉ suy nghĩ trong chốc lát thì lâm vào giấc ngủ.


"Được rồi,Trần Nhạc cậu đừng nghĩ loạn,chúng ta vào thôn tìm người đưa con lợn này về, hôm nay tôi quyết định mở tiệc ở trong thôn, mời mọi người ăn tiệc lợn rừng."
Phụ Lục:
Bánh canh hay còn gọi là tangbao






Truyện liên quan