Chương 13:

Lúc An Lạc Vũ tiến vào giấc ngủ, hai đứa nhỏ cũng từ truyền thừa ký ức của daddy lướt qua một lần, trong đầu bọn nó không có sinh cảnh tồn tại giống hiện tại, mà là làm sao chiến thắng chủng tộc cường đại, và cũng không có truyền thừa vẽ tranh nghệ thuật.


"Anh làm sao bây giờ em tìm không thấy thứ có quan hệ với vẽ tranh truyền thừa." Đứa nhỏ tóc xanh cau mày nhỏ giọng.


"Anh cũng không tìm được, thế nhưng anh lại tìm được một món đồ có thể giúp được baba, đây là vạn năng thị lực pháp, anh đem phương pháp này tiến vào trong trí nhớ ba ba,hy vọng là có thể giúp ba ba, được rồi chúng ta cũng nên ngủ sớm, tranh thủ trưởng thành nhanh một chút, mới có thể giúp ba ba." Đứa nhỏ tóc đen nói với em trai của mình.


Hai đứa nhỏ rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ, chỉ cần bọn nó lớn lên nhanh một chút, ba ba sẽ không cần phải vất vả nuôi dưỡng bọn nó nữa.
An Lạc Vũ ngủ say sưa, mở mắt, bỗng trong đầu y xuất hiện một vật kỳ quái, y lần nữa cầm lấy bức ảnh, cảm thấy mơ hồ ở trong ảnh đã trở nên rõ ràng hơn.


Y cảm thấy kì lạ, bản thân chỉ mới ngủ có một giấc nhưng mà trong đầu sao lại có ý nghĩ như vậy? An Lạc Vũ nghĩ không ra cũng không nghĩ tiếp nghĩ nửa, quả nhiên từ khi y trở nên ăn nhiều thì bản thân của y cũng đã bắt đầu trở nên kỳ lạ, thế nhưng hai ngày nay, y không còn mơ thấy đứa trẻ kì lạ kia, trong lòng của y có chút mất mát, thì ra bị làm phiền như vậy đã trở thành một thói quen, lần thanh tĩnh này y có chút không quen.


An Lạc Vũ đứng lên, làm xong bữa sáng mới đi gọi Thẩm Dịch dậy, y vừa có linh cảm, hi vọng Thẩm Dịch có thể đem y đến nơi đó, chỉ cần tới nơi muốn vẽ, mới có thể xác định được phương thức vẽ..
"An Lạc Vũ mới sáng sớm cậu đã muốn làm gì?" Thẩm Dịch đi ra cửa phòng nói.




"Nhanh ăn xong bữa sáng,rồi đưa tôi đến chỗ kia,tôi hiện tại đang có linh cảm đừng để mất." An Lạc Vũ nói.


"Rõ,tôi đây ăn liền." Thẩm Dịch không nghĩ tới, An Lạc Vũ nhanh như vậy đã có linh cảm, hắn ăn ba ngụm liền xong, lôi kéo An Lạc Vũ ra ngoài, đường đi có chút xa,hôm nay đến, trước xem An Lạc Vũ muốn vẽ như nào, mà hắn còn muốn giúp An Lạc Vũ chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho tốt, phải nhớ rằng vẽ một bức tranh lớn như vậy phải tốn không ít thời gian.


Xe Thẩm Dịch rất nhanh hướng ra vùng ngoại ô quốc lộ, lại chạy hơn một tiếng, Thẩm Dịch cho xe quẹo vào một lối rẻ, rồi qua mười phút, xe mới đi vào khu biệt thự cao cấp, Thẩm Dịch mang theo An Lạc Vũ xuống xe.


"Thẩm thiếu gia đến, tôi liền đi gọi điện thoại cho tiểu thiếu gia, tối hôm qua tiểu thiếu gia không có về." Trần bá cười.


"Trần bá, tôi mang bạn đến đây nhìn căn phòng cần phải vẽ, ngài đi làm việc của ngài đi không cần tiếp đón chúng tôi, cũng không cần gọi tên Trần Hoán kia, thật có lỗi nếu như đào người ra khỏi ổ chăn ấm áp nha." Thầm Dịch cười nói.


"Vậy cậu mang vị họa sĩ này vào phòng đi,tôi pha ly trà nóng cho hai vị." Trần bá thở dài, nói xong liền đi châm trà, thiếu gia nhà ông cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt là khi rời giường, tính khí lúc ấy sẽ có chút ác liệt, Thẩm Dịch đối với vị thiếu gia nhà mình vẫn là hiểu rõ, cũng thật biết thông cảm lão nhân gia như mình.


Thẩm Dịch nhanh chóng mang An Lạc Vũ đến lầu ba,mở cửa phòng ngủ chính, phòng này trừ bỏ một chiếc giường siêu lớn, các đồ dùng khác điều không có, trước giường có một bức tường cao hai mét rộng ba mét, không gian bên trong rộng đến hàng trăm mét vuông, cửa sổ lớn sát đất được treo một tấm màn màu đen.


"Cậu xem, đây là bức tường có thể di chuyển, nó có thể đẩy sang phòng khác, gian kia là phòng tập thể dục, mà cái thằng Trần Hoán này, hẳn là nghĩ đối với người trong lòng thủ ɖâʍ hay gì đi? Thế nào tin tưởng có thể vẽ được không?" Thẩm Dịch quay đầu nhìn An Lạc Vũ đang trầm tư hỏi.


"Không có gì,tôi có thể vẽ được." An Lạc Vũ cười, trong lòng y có điểm suy sụp.


"Không vấn đề là được rồi, như vậy đi, trước tiên tôi tìm Trần bá an bài một phòng cho cậu, tôi trở về đem dụng cụ cùng một số món đồ của cậu đến để dùng trong sinh hoạt." Thẩm Dịch nói, lúc này Trần bá cũng đã mang hai ly trà đến.


"Trần bá tôi đi trước, phiền ngài giúp tôi chăm sóc cậu ta, cậu ta muốn vẽ tranh "tốt" cho thiếu gia nhà ngài, nhưng mà phải cần không ít thời gian, cậu ấy cũng là bạn tốt của tôi, mong ngài đừng làm khó y." Thẩm Dịch nói, hắn nhắc nhở như vậy, tự nhiên là không muốn Trần bá coi thường An Lạc Vũ, mà Trần bá đã làm quản gia nhiều năm, sao còn có thể mắc lỗi này, quả nhiên quan tâm nhiều ắt sẽ bị loạn.


"Yên tâm bạn của Thẩm thiếu, tôi nhất định sẽ không làm khó dễ." Trần bá cười tủm tỉm nói.


Thẩm Dịch đi rồi, trước tiên An Lạc Vũ bảo Trần bá mang y đi đến gian phòng tập thể dục kế bên, xem xong bố cục, Trần bá mới mang An Lạc Vũ đi đến lầu hai dành cho khách, phòng không tệ , khoảng ba mươi mét vuông,bên trong còn có buồng vệ sinh riêng, tủ quần áo cũng chuẩn bị tốt áo ngủ cùng một vài món đồ linh tinh khác.


"Đứa nhỏ, nếu có thiếu thứ gì thì nói với Trần bá, Trần bá sẽ chuẩn bị cho cậu." Quản gia Trần nói, ông biết người thanh niên này đã gặp phải chuyện vô cùng khủng khiếp nào đó, cho nên ông nghĩ có thể giúp một chút thì một chút, có thể chiếu cố một ít thì một ít, ai mà không có thời điểm khó khăn.


"Trần bá,cháu gọi là An Lạc Vũ,ngài gọi cháu là Lạc Vũ hay Tiểu An là được." An Lạc Vũ quay đầu lại cười một chút.
"Vậy ta liền gọi cậu là Tiểu An,nhà này trừ bỏ thư phòng không thể vào,các phòng khác cậu điều có thể nhìn một chút." Trần Bá nói.


"Trần bá yên tâm,trừ bỏ phòng vẽ tranh,cháu sẽ không qua phòng khác." An Lạc Vũ cười,y biết mỗi người đều có một khoảng riêng tư, y không muốn tìm tòi bí mật riêng tư của người khác.


"Vậy được rồi,cậu nghĩ ngơi trước đi, hoặc là đi xung quanh một chút,Trần bá chuẩn bị cơm trưa xong sẽ gọi cậu." Trần bá nói xong liền xoay người đi xuống lầu, ông còn chưa làm xong việc đây, thật là mấy ngày nay, người giúp việc trong nhà đều đã nghỉ, kết quả tất cả mọi việc trong nhà đều rơi lên đầu ông, lần sau, ông nhất định sẽ không cho những người kia nghỉ,có nói ngọt cũng không cho,Trần bá nghĩ.


An Lạc Vũ lấy ảnh chụp Thẩm Dịch đưa,nằm trên giường, chậm rãi nhìn, ban đầu trong đầu y đã có phương án, nếu vẽ như vậy người chủ ắt sẽ thích, y chưa nghĩ được bao lâu, thì hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, rất nhanh An Lạc Vũ đã mơ mơ màng màng ngủ.


Lúc này, hai đứa nhỏ đã tỉnh ngủ bắt đầu sôi động:" Anh xem trên lưng của anh có cánh vì sao em lại không có?" Đứa nhỏ tóc xanh tỉnh lại đi xem anh trai ,kết quả phát hiện, trên lưng anh trai đột nhiên mọc ra một đôi cánh nhỏ, chuyện này làm cho nó vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, nếu nó có một đôi cánh,nó sẽ có thể bay lên.


"Cánh này là giả, tự biến ra, cũng chỉ có thể ở trong ý thức không gian của baba mới bay được, năng lực chúng ta càng mạnh, thì có lẽ chúng ta cũng có thể chạy ra bên ngoài ý thức để gặp mặt baba." Đứa nhỏ tóc đen run run cánh nhỏ của mình,đây là trong lúc baba xem TV lưu lại ký ức, nó cảm thấy cánh rất hữu ích, liền biến một cái ra chơi.


"Anh nói, ba ba lần này có thể kiếm được bao nhiêu,ba ba ăn thêm một chút đồ, chúng ta sẽ hấp thu thêm nhiều chút dinh dưỡng, chúng ta sẽ lớn lên mau phải không?" Đứa trẻ tóc xanh nói, nó thật muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, tuy rằng có thể xuyên qua ánh mắt của ba ba nhìn ra bên ngoài nhưng mà nó vẫn có cảm thấy thiếu một chút gì đó.


"Nào nhanh như vậy? Chúng ta cần phải tìm cách, tìm xem thế giới này có thứ gì thích hợp lại giàu dinh dưỡng với chúng ta không, chỉ cần lớn thêm một chút nữa là chúng ta có thể tự mình hấp thu dinh dưỡng." Bảo bảo tóc đen suy xét nói.


"Anh,anh nói ngọc được không? Em ở trong kí ức ba ba tìm được, nghe nói ngọc ở chỗ này rất có linh tính, nếu có thể tìm được năng lượng, như vậy chúng ta có thể lớn lên thật nhanh." Đứa bé tóc xanh nói, hiện tại sau lưng nó đã biến ra một cặp cánh bướm, nói xong còn phẩy phẩy hoạt động, nó muốn thử cảm giác bay lên nha, thế nhưng cảm giác cùng khả năng là không giống, cho nên đứa nhỏ bay ghiêng ngã lảo đảo, thì đột ngột té xuống, đứa trẻ tóc xanh rơi xuống như cẩu ăn phân, đứa trẻ tóc đen nhìn nó, vô ý thức quạt cánh chuồn chuồn của mình khóe miệng không ngừng cong lên, chỉ là luôn nghẹn lại trong cuốn họng vì thế toàn thân có chút run rẩy.


"Anh muốn cười thì cười đi, bày ra cái dạng này coi chừng bị co rút khóe miệng." Nhóc con tóc xanh phát hỏa bò dậy nhìn bộ dáng của anh trai đô đô nói, khuôn mặt vì tức giận mà biến đỏ trông rất đáng yêu.


"Haha....haha...." đứa nhỏ tóc đen nhịn không được cười lớn cả người run rẩy, đúng lúc này, nó bị một đạo thanh âm làm cho kinh hách, cũng biến thành cái dạng đầu rơi xuống đất.






Truyện liên quan