Chương 58:

Hắc Mao mở to đôi mắt nhìn An Khả:"Ông, là do con với em trai nổi lên lòng tham, đem lam tinh linh trồng ở nơi dựng dục,không bao lâu sau em trai đã biến hóa."


An Khả có chút nghi hoặc:" Lam tinh linh? Thứ này vạn năm khó tìm, thế nhưng lại bị các con nhổ đi trồng thành công, thứ này lại là thứ cực độc, mà hiện tại các con lại không có việc gì, chuyện này cũng thật là quái lạ."


"Không phải như thế, vạn vật luôn có tương sinh tương khắc, ở nơi Lam tinh linh xuất hiện chúng con phát hiện ra nấm lam sinh trưởng cùng với lam tinh linh, daddy đã từng bị trúng độc, lúc sau ăn nấm xong thì độc đã được giải cho nên chúng con cũng đem nấm thu vào kết quả chúng con không những không trúng độc, em trai lại trực tiếp tiến hóa thiếu chút nữa đã lấy mạng con cùng baba."


"Tuy rằng vài thứ kia hiện tại sẽ không lấy mạng các con, nhưng mà vẫn là mang chúng nó đi hủy bỏ, bởi độc trong lam tinh linh sẽ luôn thúc đẩy tiến hóa của tinh linh nhất tộc, mà hiện tại em con đã ổn định rồi nhưng ngàn vạn lần đừng để có biến thêm một lần nữa, sẽ mất mạng." An Khả lo lắng, trước kia gặp phải chuyện này điều là những tinh linh trưởng thành, nhưng hiện tại hai đứa nhỏ còn chưa được sinh ra, mà quan trọng hơn hết là năng lương vật chất lam tinh linh đã đủ thì nhất định tinh linh sẽ tiến hóa, ngoài ra không chỉ duy nhất một lần, hiện tại Hắc Mao chưa tiến hóa, cũng là vì năng lượng vẫn chưa đạt đến cực hạn của thân thể, nhưng một khi đã đến rồi, thì hắn cũng không có khả năng cung cấp năng lượng quá mức khổng lồ như vậy, cuối cùng nó vẫn là một đứa nhỏ chưa được sinh ra, nhưng mà nó vẫn luôn là đứa cung cấp một năng lượng rất lớn cho em nó, An Khả lo lắng nghĩ.


Hắc Mao ngẩng đầu nhìn ông nội đang thất thần:" Vậy ông nội con liền mang mấy thứ kia đi xử lý."
An Khắc gật đầu:"Ừ, đi đi."
"Mẫu phụ, ngài cũng nên nghỉ ngơi đi, con bảo quản gia dọn dẹp một phòng."


"Daddy sao vậy? Bộ dáng luôn thất thần." Khắc Lạc Duy quay đầu thì nhìn thấy daddy luôn đứng ở nơi đó ngây người, chẳng lẽ là không thích An Lạc Vũ cùng bọn Hắc Mao? Khắc Lạc Duy cảm thấy việc này có chút khó giải quyết.
An Khả trừng mắt quét về phía Khả Lai Tư:" Đúng vậy,Khả Lai Tư anh không thích cháu em sao?"




"Không phải,anh làm sao không thích cháu của mình được! Chỉ là có chút suy nghĩ thất thần mà thôi."


An Khả cẩn thận quan sát Khả Lai Tư, quả thật không có bộ dáng chán ghét nhưng mà có chuyện gì có thể khiến y xuất thần? Nhưng mà nhìn qua An Lạc Vũ rất quen mắt, tựa như đã từng gặp qua ở đâu đó, An Khả nghĩ không ra thì cũng không tiếp tục nghĩ, hiện tại hắn đã có cháu trai,tâm tình tốt vô cùng, tuy rằng còn có chút chuyện khiến người lo lắng, hẳn không có vấn đề gì, chỉ cần đợi Hắc Mao xử lý là xong.


Tô Nghi vô cùng thất thố từ dưới lầu gọi tên Khắc Lạc Duy:"Khắc Lạc Duy, Khắc Lạc Duy cậu đã về chưa? Nhanh lên giúp tôi nhìn xem, sự tình hình như có phát sinh biến hóa."


"Tô Nghi cậu sao vậy? Hoang mang rối loạn?!" Khắc Lạc Duy vừa mới rời giường, tối qua hắn cùng An Lạc Vũ thật là tốt, Hắc Mao vội vàng làm việc, Lam Mao còn chưa tỉnh thật sự thì hai đứa nhỏ khi nào mới được sinh ra đây? Bằng không thì An Lạc Vũ sẽ luôn biệt nữu.


Tô Nghi vừa thấy Khắc Lạc Duy thì nói ngay lập tức:"Chuyện là vầy, Dương Tuấn bị ký sinh nhưng mà trên người hắn lại chảy máu lam, chính là máu đỏ mang theo tơ máu màu lam."


Nhìn bộ dạng của Tô Nghi, Khắc Lạc Duy liền hiểu rõ việc này giống như là một cọng rơm cứu mạng vậy:"Tôi đã biết, đừng ở chỗ này làm phiền giấc ngủ của An Lạc Vũ, chúng ta xuống lầu nói."


"Khắc Lạc Duy sao lại ồn như vậy?" An Khả một bộ còn chưa ngủ đủ dậy, đánh một cái ngáp đứng ở cầu thang, sáng sớm nay hắn còn muốn nhìn xem cháu trai kết quả đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ.


"Mẫu phụ là thế này, kẻ này bị thực não thú ký sinh, hiện tại người hắn chảy ra máu lam." Khắc Lạc Duy cũng thật sự không có cách nào khác, ở bên kia xem sách hết cả một ngày, chính là vẫn không tìm ra biện pháp.


"Là hắn?" An Khả từ trên lầu đi xuống nhìn Dương Tuấn chằm chằm vài lần có chút kinh ngạc, hẳn đã không còn vấn đề gì lớn.
An Khả chỉ ghế một chút nói:"Lại đây ngồi xuống,để ta xem."


Dương Tuấn có chút không hiểu nhưng mà vẫn vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống, nếu là người Tô Nghi tín nhiệm hắn liền tin tưởng, tuy rằng bản thân còn nhiều nghi hoặc.
Hiện tại tâm tình của An Khả tốt nói:"Ta tiêm cho ngươi một châm, nếu không có việc gì thì về sau ngươi sẽ là tiền đồ vô lượng."


An Khả nói xong thì trong tay ngay lập tức xuất hiện ống tiêm dài một tấc, châm vào cái gáy của Dương Tuấn.
"A" Dương Tuấn hét lớn một tiếng thật sự quá đau hắn nghĩ muốn giãy dụa, nhưng mà lại bị một năng lực vô hình giam cầm lại, ngay cả tiếng kêu trong nháy mắt cũng đã biến mất.


"Tốt,hắn không sao rồi." Nói xong cây châm trong tay An Khả biến mất.


Dương Tuấn thở hổn hển ngồi trên ghế, toàn thân như mới được vớt lên từ trong nước,một loại đau từ linh hồn đi ra,cùng so với cái đau của đêm qua căn bản là mưa bụi thoáng qua, khoảng bốn năm phút sau Dương Tuấn mới tốt lên, hắn thật sự giống như đã ch.ết qua một lần.


"Mẫu phụ vậy là xong? Không phải lúc giết thực não thú con người cũng sẽ ch.ết sao?"


An Khả đối với Khắc Lạc Duy nói:"Đó là tình huống chung, kỳ thật vào lúc thực não thú ký sinh thì chỉ cần nắm lấy cơ hội vào lúc ý thức của nó trở nên mơ hồ thì sẽ rất dễ dàng xử lý, hơn nửa sẽ không gây ra tổn thương cho ký chủ, quan trọng hơn là người được cứu kịp thời, có khả năng sẽ dung hợp,tóm lại là không ch.ết, người kia cũng sẽ có chỗ tốt."


"Vậy,làm sao cho chúng có ý thức mơ hồ?" Khắc Lạc Duy hỏi,đây chính là vấn đề quan trọng.


"Cái này con phải hỏi hai người kia,bọn họ làm sao có thể làm thực não thú mơ hồ." An Khả buồn cười nhìn con của mình,vào lúc hắn mới sinh con đã từng nghĩ sẽ mang con trở về tộc nhưng mà lại không được, không có huyết thống của thuần tinh linh thì Khắc Lạc Duy sẽ không có biện pháp sinh sống ở nơi đó,đây là quy định của tộc không thể thay đổi,trừ khi là có công cống hiến rất lớn đối với thuần tinh linh.


Khắc Lạc Duy tò mò hỏi:"Nè,hai người các ngươi đã làm cái gì? Thực não thú làm sao bị các ngươi làm đến mơ hồ,cũng không biết bảo hộ chính mình."


Vừa nghe thấy lời của Khắc Lạc Duy hỏi, khuôn mặt của Tô Nghi nháy mắt đỏ bừng, mà một người khác nháy biến thành trắng bệch, Khắc Lạc Duy nhìn hình ảnh trước mắt cuối là sao?


"Hẳn là đau đi? Thực não thú là bị đau đến mơ hồ." Đêm qua Dương Tuấn trừ bỏ bị đau thì đã không còn cảm giác gì khác,vừa mới bắt đầu không cảm thấy đau về sau đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh cũng càng ngày càng đau,sau đó lý trí vốn mơ hồ cũng có thể suy nghĩ lại,có lẽ lúc đó thực não thú cũng đã đau đến mơ hồ.


"Mẫu phụ hắn chảy ra máu lam là tại sao?"
An Khắc buồn cười nói:" Ký chủ sắp không được rồi,ấu tể muốn sống sót thì nhất định phải cứu ký chủ,cho nên máu kia là ấu tể cấp cho ký chủ dùng để cứu mạng."
Khắc Lạc Duy có chút mơ hồ:"Chúng nó không phải sẽ rời khỏi ký chủ sao?"


"Muốn rời đi thì cũng phải cần thời gian, không thể muốn đi liền đi, những con có thể rời đi đều là qua giai đoạn ký sinh kỳ đầu." An Khả giải thích, mấy thứ này rất ít khi được ghi lại vào sách bởi vì liên quan đến việc các chủng tộc khác tiến hóa, giống như bọn họ vậy thì phải dùng kỹ năng truyền thừa mới biết được những chuyện này, còn các chủng tộc khác thì chỉ có hoàng gia mới biết được, cho nên thực não thú mới huyền bí như vậy.


"Khắc Lạc Duy cậu trước kia không phải nói là có thể tiến hóa sao? Cũng không nhìn ra có cái gì tiến hóa." Tô Nghi vô cùng quan tâm đến việc này.


Tâm tình của An Khả đang tốt cũng không ngại giải thích thêm một chút:" Khắc Lạc Duy cũng không quá rõ chuyện này,có thể tiến hóa là những người sau khi bị ký sinh mà vẫn có thể sống sót, bởi sau khi bị ký sinh bọn họ sẽ chậm rãi tiến hóa,đồng thời cũng kéo chủng tộc họ bắt đầu tiến hóa theo."


"Khắc Lạc Duy, cậu còn chưa giới thiệu vị này......" Tô Nghi cũng không biết thân phận của người này, lúc nãy nghe Khắc Lạc Duy gọi là mẫu phụ hẳn không giống như hắn nghĩ là mẹ đi?!
Khắc Lạc Duy giải thích:"Người này là mẫu phụ của tôi chính là giống các cậu gọi là mẹ,người sinh ra tôi."


Tô Nghi dò hỏi An Khả:" Chào bá phụ, ngài có thể giúp con cứu những đội viên khác không, có gần 30 người đang bị ký sinh, làm sao có thể làm những ấu tể đó từ bỏ khống chế?"


"Cậu đối với hắn dùng cách gì thì dùng biện pháp đó đối với đội viên." An Khả buồn cười chớp mắt nói,hắn đương nhiên biết hai người này tối qua đã làm loạn cái gì, bằng không ấu tể cũng sẽ không bị đau đến từ bỏ điều khiển mà ngồi một góc để bản thân dễ dàng bị giết ch.ết.


Tô Nghi thiếu chút nữa nhảy dựng lên:" Chuyện này không có khả năng,bá phụ ngài có thể dạy ta một biện pháp khác hay không?"


"Tô Nghi đừng hoảng, chỉ là đau thôi,chúng ta hiện tại trở về bắt đám kia đi thao luyện làm đám ấu tể đau đến từ bỏ mới thôi." Dương Tuấn làm sao có thể để đồng đội bị làm chuyện kia, cũng không phải ai cũng có thể tiếp thu bị người khác thao, nếu như không phải thật thích một nam nhân ai mà nguyện nằm dưới....


An Khả buồn cười:"Ngươi thế nhưng lại có thể nghĩ một chút liền thông suốt."
"Bá phụ sao ngài có thể lừa con."
An Khả không nói gì nữa, chỉ mỉm cười tủm tỉm nhìn Tô Nghi ,ánh mắt kia chính là ta lừa dối ngươi thì sao.
Tô Nghi uể oải nhìn về Khắc Lạc Duy:" Khắc Lạc Duy cậu nói tôi dễ bị gạt lắm sao?"


Khắc Lạc Duy an ủi:"Đừng khổ sở,mẫu phụ của tôi chính là như vậy, tôi cũng đã bị lừa nhiều lần rồi, quen là tốt."


An Lạc Vũ duỗi cái eo lười, đêm qua y ngủ thật là ngon, nhìn bên cạnh mình đã trống không, Khắc Lạc Duy hẳn là đã đi bồi mẫu phụ cùng daddy rồi, An Lạc Vũ đứng dậy, y không thể vào lúc mẫu phụ cùng daddy của Khắc Lạc Duy đến, mà bản thân còn nằm trên giường ngủ nướng....


An Lạc Vũ vội vàng đi rửa mặt,mặc xong quần áo rồi đi xuống lầu, ở cầu thang y đã nhìn thấy anh trai cùng một vị bộ đội đặc chủng, với Khắc Lạc Duy cùng mẫu phụ nói chuyện thật vui vẻ, không khí thật tốt ít nhất không có gì xấu hổ, An Lạc Vũ rất sợ không khí xuất hiện kỳ dị.


Mẫu phụ Khắc Lạc Duy là người đầu tiên phát hiện ra An Lạc Vũ đứng ở cầu thang:"Tiểu An, con dậy rồi?."
An Lạc Vũ đi xuống nói:"Đúng vậy,mẫu phụ."
Khắc Lạc Duy trông thấy An Lạc Vũ đi xuống thì ngay lập tức đứng lên hỏi:"Lại đây, em có đói bụng không?"
Tô Nghi kêu lên:"Quản gia, trước ăn cơm."


"Vâng,thiếu gia." Quản gia đứng ở phía xa đáp lời.
"Anh chuyện của anh xử lý tốt rồi?" An Lạc Vũ hỏi,y có thể nhìn ra tâm tình của Tô Nghi rất tốt.


"Bá phụ đã nói cách cho anh biết,anh liền đi làm,à, đúng rồi em trai em phải chiêu đãi bá phụ bọn họ thật tốt,anh phải đi trước, giải quyết xong mọi chuyện anh mới có thể sớm giải sầu một chút." Tô Nghi nói xong liền đứng lên.


Tô Nghi cười đối diện với An Khả:"Bá phụ, con đi trước, chờ giải quyết xong việc này trở về tiếp tục để bá phụ lừa gạt." Tiếp theo hắn lôi Dương Tuấn, chạy,hôm nay hắn phải đi thao luyện ch.ết đám người kia.


An Khả buồn cười vẫy tay, hắn thật rất vui vẻ cảm giác như lần nữa trở lại thời niên thiếu:"Đi thôi,đi thôi,chờ những vật nhỏ kia từ bỏ khống chế,ta liền giúp ngươi đem chuyện này giải quyết, ngươi đứa nhỏ này lớn lên thật giống tiểu An."


Tô Nghi nghe thấy những lời An Khả tâm tình thì mới có thể chân chính buông xuống:"Cảm ơn bá phụ."


Đang nghe lời nói của Tô Nghi, An Khả kỳ quái liếc nhìn lên lầu một cái,Khả Lai Tư càng lúc càng cổ quái, từ lúc đi đến đây vẫn luôn cứ thất thần như vậy chẳng lẽ là có cháu trai nên vui đến choáng đầu?






Truyện liên quan