Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 56: Hạ thuốc

khấu đẩy bầu không khí lên cao trào.
Bạn bè của Mễ Huyền, những rapper ăn mặc thời thượng vây xung quanh Khấu Hưởng, muốn giao lưu PK với anh.


Mà Khấu Hưởng từ đầu đến cuối đều dẫn theo Dương Chi, không bỏ rơi cô càng không để cô chơi một mình, dù có những lời không nói rõ, nhưng mọi người đều nhìn ra, quan hệ giữa cô gái này với anh nhất định không bình thường.


Người anh em Đại D vỗ bả vai Mễ Huyền, chớp chớp mắt nói: “Cậu không xem, Caesar sớm là hoa đã có chủ rồi.”
Mễ Huyền nhìn hai người cách đó không xa, căm giận không cam lòng: “Cậu ấy cũng đâu nói là bạn gái, biết đâu lại là em gái thì sao.”


Đương nhiên cũng chỉ là lời tự an ủi, trong lòng cô ta biết, cô gái kia không thể là em gái Caesar.
Nhưng nhìn bộ dáng nhu nhược của cô, rõ ràng chính là gái ngoan, ở bên Caesar, thật sự không xứng đôi.
Đại D bỏ một viên thuốc nhỏ vào trong ly rượu, viên thuốc lập tức sủi bọt khí.


Cậu ta cười xấu xa đưa ly rượu cho Mễ Huyền, Mễ Huyền lập tức ngầm hiểu, bưng ly rượu đi đến bên người Dương Chi, nói với cô: “Hôm nay cậu biểu diễn tuyệt lắm, nào, tôi kính cậu một ly.”


Dương Chi nhận ly Cocktail trong tay cô ta, lại bị Khấu Hưởng ngồi bên cạnh giành lấy, anh bình tĩnh nói: “Tửu lượng của em không tốt, ý thức lúc say rượu càng kém, tôi uống thay cô ấy.”




Ngữ khí không có gì, nhưng trong mắt giữa mày lại chứa sự dịu dàng bảo vệ rất rõ ràng, điều này làm trong lòng Mễ Huyền vô cùng khó chịu.
“Vậy cũng không được, Caesar, đây là ly tôi kính cô ấy, lát nữa anh cũng có phần, vội cái gì.”


Dương Chi không muốn làm Khấu Hưởng khó xử, vì thế nhận lấy ly rượu: “Em vẫn ôn, một ly thôi mà, uống không say đâu.”
Mễ Huyền cười hì hì: “Đúng vậy.”
Nồng độ cồn trong Cocktail không cao, Dương Chi uống hết hơn nửa ly, Khấu Hưởng gật đầu liếc cô, khóe miệng nhấc lên cười bất đắc dĩ.


Mễ Huyền quay trở lại nhóm bạn của mình.
Một người đàn ông mặc áo T shirt dài hỏi: “Cậu kính cô ấy làm gì, muốn tạo quan hệ tốt với cô ấy hả?”
Mễ Huyền cười nhạt, cười mà không nói, thấy dáng vẻ này của cô ta, mấy người anh em kia đều ngầm hiểu, ly rượu kia, có thuốc.


Đương nhiên không phải loại thuốc gì ghê gớm, nhưng cũng đủ để khiến người khác mất mặt hoặc thành chuyện tốt.
Quả nhiên, không lâu sau Dương Chi chợt cảm thấy đầu hơi choáng váng, mà Khấu Hưởng lại bị nhóm bạn của Mễ Huyền kéo lên sân khấu chuẩn bị bắt đầu trận battle mới.


Dương Chi mơ mơ màng màng gục xuống quầy bar, bên cạnh có người đàn ông hỏi cô: “Cô làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không?”
Dương Chi chỉ biết xua tay, không nói nổi nên lời.


Trên sân khấu, Khấu Hưởng vô tình nhìn thấy cô có vẻ say rượu, không nói một lời trực tiếp ném micro xuống sân khấu, người dẫn chương trình còn đang gọi tên anh, Khấu Hưởng không hề quay đầu, sải bước đi tới chỗ Dương Chi, đẩy người đàn ông bên cạnh cô ra, nhẹ nhàng nâng cô dậy.


“Thế nào, em có khỏe không?”
Giọng điệu vô cùng quan tâm.
Dương Chi nhíu chặt ấn đường, hơi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt điển trai quen thuộc, thoáng yên lòng: “Em hơi váng đầu, ngủ một lát là được rồi.”


“Đi thôi, mình về đi.” Khấu Hưởng đỡ Dương Chi, lập tức đi ra khỏi quán bar, Mễ Huyền đuổi theo phía sau, vội vàng nói: “Caesar, anh đã nói sẽ giao lưu với bạn tôi rồi mà, anh cứ vậy mà đi sao.”
Khấu Hưởng không dừng bước, mặt lạnh tanh nói: “Bạn gái tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về.”


Bạn gái tôi.
Ba chữ, nói không hề do dự và che giấu.
Anh cõng Dương Chi lên, đội mũ lưỡi trai của mình vào cho cô, động tác tinh tế mà săn sóc.
Người khác đều nói tinh cách anh quái gở nóng nảy, hiếm khi thấy anh dịu dàng, mọi sự dịu dàng của anh, dường như đã trao cả cho cô gái trước mặt.


Mễ Huyền hiểu, giữa hai người họ không ai có thể chen vào.
“Vậy anh… Chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé.” Khi Mễ Huyền nói lời này còn có ý tứ sâu xa khác, nhưng Khấu Hưởng không để ý.


Dương Chi dựa vào lưng anh, cựa quậy không ngừng, khi thì cọ cọ mặt vào cổ anh, giống một cô mèo nhỏ đang làm nũng, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
“Sao em lại say như thế.” Khấu Hưởng thầm nói, không ngờ cô nhóc này lại hôn vào sau cổ anh, như một chút chim, mổ mổ từng chút.
“Này.”


“Này!”
“……”
Buộc anh phải phạm tội sao.
Cả đường Khấu Hưởng bị cô cào đến ngứa ngáy, trong người như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cuối cùng thật sự không chịu nổi, anh vẫy một chiếc xe taxi bên đường, đưa cô về khách sạn.


Hai học sinh giỏi Bùi Thanh và Tô Bắc Bắc đang ngồi trong phòng khách thảo luận bài tập, Bùi Thanh cong người ngồi trên sô pha, còn Tô Bắc Bắc ngồi dưới thảm bên bàn trà, hai người đang tranh luận cách giải của một bài.
Khấu Hưởng không quấy rầy bọn họ, cõng Dương Chi vào phòng cô, cẩn thận đặt cô lên giường.


Khi đi ra đúng lúc gặp phải Thời Tự, cô ấy và Thẩm Tinh Vĩ cũng vừa mới mới trở về, vừa đi vừa xô đẩy, đùa giỡn vui vẻ.
“Cô ấy uống say.” Khấu Hưởng nói với Thời Tự: “Phiền cậu chăm sóc cô ấy giúp tôi, thay quần áo cho cô ấy, thu dọn một chút.”


Thời Tự cười trêu ghẹo Khấu Hưởng: “Ồ, cậu còn phải làm phiền đến tôi cơ hả, cậu là gì của cô ấy thế.”
Khấu Hưởng cũng lười che giấu, bình thản lên tiếng: “Người đàn ông.”
Anh trở về phòng của mình, vào phòng tắm ngâm nước lạnh nửa giờ.


Đêm về khuya, Thời Tự tắt đi TV, che miệng ngáp một cái, nói muốn đi ngủ với Tô Bắc Bắc, Tô Bắc Bắc không đáp lời cô ấy, cô còn đang thảo luận đề toán với Bùi Thanh, càng nói càng hăng, không hề thấy buồn ngủ.
“Đề này dùng cách của tớ vừa nhanh vừa đơn giản hơn nhiều.”


Bùi Thanh kiên trì nói: “Cậu đang đi lối tắt, tương đương với giải mẹo, nhưng từ tư duy mà nói, cách giải của tôi nghiêm túc mà dễ hiểu hơn nhiều.”


Trong vấn đề học thuật, Tô Bắc Bắc tuyệt đối không hề nhún nhường: “Chỉ cần có thể giải ra, hơn nữa lại chính xác, có ai quan tâm làm tắt hay không tắt đâu, đến lúc thi, cách giải càng đơn giản càng tiết kiệm thời gian.”


“Cậu không thể nói như vậy.” Bùi Thanh giữ vững nguyên tắc của mình: “Mỗi một bước là một dấu chân, nên thế nào thi phải thế đó, suy nghĩ làm bài với đạo lý làm người rất giống nhau.”


Tô Bắc Bắc nóng nảy: “Ôi trời, tớ nói cho cậu biết, nếu cậu còn cứng đầu như vậy, xứng đáng vĩnh viễn xếp sau tớ.”
“Đừng kiêu ngạo như thế, tôi nói cho cậu biết, sớm hay muộn cũng có một ngày tôi sẽ vượt qua cậu.”
“Vĩnh viễn không có ngày đó đâu!”


Hai người đối chọi gay gắt, tranh cãi lẫn nhau, Bùi Thanh nói: “Đề này phải giải theo cách của tôi, đó là vì nó tiện cho cậu hiểu!”
Tô Bắc Bắc hung hăng nói với cậu: “Không có chuyện đó đâu!”
Bùi Thanh ghé sát vào cô: “Nếu cậu còn không nghe lời, tôi sẽ…”


Tô Bắc Bắc kiên quyết, chuyện khác đều có thể nhường nhịn, nhưng trong những việc cần nguyên tắc như học, tuyệt đối không thể mảy may lùi bước.
“Cậu sẽ như thế nào!”
Bùi Thanh cười lạnh một tiếng, ra đòn sát thủ: “Tôi sẽ hôn cậu!”


Tô Bắc Bắc trừng mắt, cảm thấy máu toàn thân dường như đang dồn lên đỉnh đầu, mất 0.01 giây để não bộ nhanh chóng phản ứng lại đồng thời lập tức đưa ra quyết định, cô không sợ cường quyền, gằn từng chữ một nói: “Tớ không đấy!”


Bùi Thanh liếc xéo cô, thầm nhủ cô gái này khí phách đấy.
Tô Bắc Bắc nhìn mặt cậu gần trong gang tấc, hơi thở run rẩy, trong lòng liên tục nói thầm, hôn tớ, hôn tớ, hôn tớ……


Thẩm Tinh Vĩ cầm bàn chải đánh răng đứng ngoài cửa phòng tắm, trên cổ quàng khăn lông, lau lau mái tóc ướt đẫm, trợn mắt há mồm.
Hai người trên sô pha đồng thời nhìn về phía cậu.
Bọt kem trên miệng Thẩm Tinh Vĩ đều rơi xuống áo: “Coi như tôi không tồn tại đi, các cậu cứ tiếp tục.”


Tô Bắc Bắc vội vàng dịch sang đầu kia sô pha, ôm đầu gối, phồng má, ai oán nhìn Thẩm Tinh Vĩ.
Ghét cậu ấy chết đi được.


Thẩm Tinh Vĩ hoàn toàn không phát hiện ra, vừa đánh răng, ngồi xuống bên cạnh hai người: “Trước đây có rất nhiều bạn gái tỏ tình với Thanh Nhi của chúng ta, cậu có biết vì sao đến giờ cậu ấy còn cô đơn không?”
Tô Bắc Bắc ngơ ngác lắc đầu.


“Khi đó Thanh Nhi rất ngông cuồng, nói những bạn nữ đó kiểm tra còn không qua nổi cậu ấy, có tư cách gì làm bạn gái của cậu ấy chứ.” Bọt trên mép cậu bắn tứ tung, Tô Bắc Bắc cũng không chê, chăm chú nghe cậu nói.


“Tiêu chuẩn chọn bạn gái của Thanh Nhi nhà chúng ta, những thứ khác không tính, nhưng ít nhất thành tích học tập phải tốt hơn cậu ấy.”
Đôi mày kiếm của Bùi Thanh nhíu lại, nhìn Thẩm Tinh Vĩ: “Tao từng nói thế hả?”


“Tao biết ngay mày sẽ không nhận, ngày mai hỏi A Hưởng hoặc hỏi Thời Tự xem, mọi người đều nghe được hết rồi.”
Cậu dứt lời, hớn hở trở về phòng, để lại Bùi Thanh và Tô Bắc Bắc mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Bắc Bắc ngứa miệng: “Nghe nói cậu muốn tìm bạn gái có thành tích tốt hả.”


Bùi Thanh đỏ mặt “Ừ” một tiếng, Tô Bắc Bắc lập tức thẹn thùng lấy gối ôm che lại mặt, kêu “Oa oa”.
Bùi Thanh tiếp tục cúi đầu làm bài, vành tai đỏ như chảy máu.
*****


Bóng đêm lạnh lẽo như nước, phòng khách dần yên tĩnh lại, mọi người đều đi ngủ, Khấu Hưởng nằm trên giường lớn, trằn trọc khó ngủ.
Tấm rèm mỏng bị gió đêm thổi lên tầng tầng gợn sóng.


Trong bóng đêm, tiếng “Kẽo kẹt” vang lên vô cùng rõ ràng, dường như cửa phòng bị đẩy ra. Nhận ra có người vào phòng, Khấu Hưởng nhạy bén mở to mắt, chưa kịp nói gì, lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nhẹ nhàng chậm chạp.


Anh nằm im, thoáng liếc mắt, khoé mắt nhìn thấy dáng người uyển chuyển của Dương Chi chìm trong bóng tối, cô mặc một bộ váy ngủ màu trắng, đi đến ngồi xuống bên mép giường anh.


Khấu Hưởng định lên tiếng, lại không ngờ, Dương Chi chợt cúi người xuống, bàn tay mềm mịn nhẹ nhàng mơn trớn mặt anh, sau đó cuốn lấy cổ anh.
Khấu Hưởng gồng cứng người.
Dương Chi nhìn mặt anh, dịu dàng nói: “Em biết anh đang tỉnh mà.”
Lúc này, Khấu Hưởng mới nhấc mí mắt lên.


Ánh trăng thanh xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng, phủ lên mọi vật xung quanh một vầng sáng dịu dàng, đôi mắt cô mơ màng, mềm mại như nước.
“Dương Chi.” Anh khẽ gọi tên cô: “Em làm sao vậy.”
Dương Chi không đợi anh phản ứng, nhắm mắt lại, cúi người hôn lên môi anh.


Khi đó, anh nghe thấy tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ, cũng cảm nhận được cơn gió hè ghé vào phía Nam, anh còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong một góc…
Nói tóm lại, chưa từng có một giây nào Khấu Hưởng cảm thấy mình cách thế giới này gần như vậy.


Hàng mi dài của anh khẽ run lên, nhìn khuôn mặt kề sát của cô, mơ hồ, lại rõ ràng.
Da cô trắng nõn như tuyết, dưới ánh trăng thậm chí có thể thấy thấp thoáng tơ máu, cô yên lặng, nghiêm túc hôn anh.


Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, vừa tinh tế lại dày đặc, từ môi mỏng, đến gương mặt, thậm chí đến đôi mắt anh.
Cô động tình hôn anh, tình cảm dịu dàng ngọt ngào như mật khẽ tràn ra.


Trên người cô thoang thoảng mùi sữa bò, xâm chiếm toàn bộ hơi thở anh, đánh sập lý trí của anh, Khấu Hưởng gần như lập tức xoay người đè cô xuống dưới thân, chân dài tách đầu gối của cô ra, tay đặt vào bên hông cô, khe khẽ vỗ về.


Cơ thể hai người cuốn chặt lấy nhau, hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai, da Khấu Hưởng căng lên, trong cơ thể có thứ gì đó đang đấu đá lung tung, gấp gáp muốn lao ra.


Khấu Hưởng bắt đầu chủ động tấn công, anh cạy hàm răng của cô ra, ɭϊếʍƈ láp càn quét trong khoang miệng cô, cô bị anh giữ chặt lấy cằm, bị bắt mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, để anh tiến vào.


Cô siết chặt lấy khăn trải giường, còn Khấu Hưởng siết chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô, cảm nhận được cô đang căng thẳng, anh buông lỏng cô ra, tư thế thân mật cũng dần dần xa cách, anh cố hết sức mình, buộc bản thân phải buông lỏng cô ra.


Dương Chi mơ mơ màng màng, ngồi bên giường, chân cái được cái không xỏ dép lê, cúi đầu không nói lời nào.
Khấu Hưởng cảm thấy cô không ổn, duỗi tay sờ sờ trán cô, có hơi nóng, thật ra không chỉ là trán, mỗi một tấc da tấc thịt trên cơ thể cô đều đang nóng lên.


“Em khó chịu à?” Anh bật đèn lên, dịu dàng hỏi cô: “Sốt rồi hả?”
Dương Chi lắc đầu, dường như đã tỉnh táo lại, thoáng ngượng ngùng: “Em xin lỗi.”
Xin lỗi cái quỷ gì vậy, Khấu Hưởng hơi nóng nảy, nhưng vẫn quan tâm nhiều hơn: “Có phải em uống nhiều quá hay không.”


“Có thể có một chút, em không biết vừa rồi thế nào, lại đột nhiên…”
Dương Chi xoa xoa khuôn mặt ửng hồng, cô tới phòng Khấu Hưởng, thật ra chỉ do ngủ không được, muốn ngồi bên anh một lát, không ngờ…
Trong phòng sáng lên, cô mới thấy xấu hổ, chuyện vừa mới làm thật sự quá thẹn.


Khấu Hưởng cúi đầu, vẫn cứ cảm thấy chưa thoả mãn được dục vọng.
Có đôi khi muốn làm một người bạn trai tinh tế săn sóc thì sẽ phải trả một cái giá lớn.
Dương Chi đứng lên, lảo đảo đi ra cửa, quay đầu lại nhìn anh, giọng điệu oán trách: “Sao anh đi ngủ mà không khoá cửa vậy.”


Khấu Hưởng nghe vậy, ngẩn người.
“……”
*****
Mễ Huyền đang dựa vào quầy bar nói chuyện với bạn bè, ngoài cổng lớn cách đó không xa có mấy người đàn ông đi vào, là Bùi Thanh, Thẩm Tinh Vĩ cùng với Khấu Hưởng được bọn họ chắn bên trong.


Sắc mặt Khấu Hưởng âm u, khí chất sắc bén, đặc biệt là vết sẹo dưới mắt, hoang dã ngang tàng, trông rất có mùi vị đàn ông.
Bạn bè Mễ Huyền biết tâm tư của cô ta, làm mặt quỷ, với cô ta, khẽ nói: “Caesar tới tìm cậu kìa.”
“Cố lên cố lên, nắm chắc cơ hội.”


Mễ Huyền đang định nặn ra một nụ cười chào đón, ai ngờ lại bị Thẩm Tinh Vĩ ngăn lại.
Khấu Hưởng không hề cho cô ta mặt mũi, nói thẳng: “Tối qua cô đã cho thứ gì vào ly rượu của bạn tôi.”


“Tôi không thả gì cả.” Mễ Huyền chột dạ, song vẫn cãi chày cãi cối: “Cô ấy làm sao, có phải trong lúc anh không để ý đã uống nhiều rượu quá không?”
Trên mặt mấy người bạn xung quanh đều chứa đầy ẩn ý.
Khấu Hưởng chậm rãi đến gần, giơ tay lên, Mễ Huyền lùi ra phía sau hai bước, che mặt.


Cô ta cho rằng anh sẽ ra tay, chẳng ngờ Khấu Hưởng chỉ nhận lấy ly rượu trong tay cô ta, ánh mắt anh nhạt nhẽo, lắc lắc ly rượu, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Mễ Huyền thở phào một hơi, định nói gì đó nhằm xoa dịu bầu không khí xấu hổ này, nhưng bỗng dưng ly rượu kia bị ném xuống đá cẩm thạch.


Choang một tiếng, ly rượu vỡ toang.
Nhìn mảnh thủy tinh trải đầy đất, sắc mặt Mễ Huyền trở nên vô cùng khó coi.
Không chỉ khó coi, còn lúng túng.


Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo sơmi kẻ đi ra, nói với Khấu Hưởng: “Mọi người cùng vui đùa thôi mà, làm gì tức giận thế, cũng đâu phải chuyện gì lớn liên quan đến mạng người.”
Còn chưa dứt lời, tên kia đã bị Khấu Hưởng đấm một cái ngã nhào xuống đất.


“Muốn đánh nhau đúng không!” Mấy người đàn ông xung quanh xông lên, hung ác nhìn bọn họ.


Khấu Hưởng nhặt một mảnh thủy tinh trên mặt đất lên, đi đến trước mặt tên mặc áo sơ mi kẻ. Thẩm Tinh Vĩ túm lấy cổ áo cậu ta, khiến cậu ta không thể động đậy, còn Bùi Thanh ngăn cản mấy người xung quanh, không thể lại gần.


Khấu Hưởng chĩa đầu nhọn của mảnh thủy tinh nhẹ nhàng chạm vào mặt tên mặc áo sơ mi kẻ, cậu ta không dám cự động, sợ bị mũi thủy tinh sắc bén phá hủy khuôn mặt.
Nhìn vết sẹo dưới mắt Khấu Hưởng cùng đủ biết người này có thể làm được bất cứ chuyện gì.


Mũi mảnh thủy tinh kề bên mặt cậu ta, đầu sắc bén đã làm rỉ ra vài giọt máu, ánh mắt lạnh băng của Khấu Hưởng lại nhìn sang Mễ Huyền đang xanh mặt —
“Tránh xa bạn gái tôi ra.”
Hết chương 56