Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 60: Lớp mười hai

Dương Chi từ bỏ ngôi quán quân New Star, trên mạng đều bàn tán xôn xao chuyện này, ngoại trừ một số ít người nói cô cố ý lăng xê, đa số bình luận vẫn thiên hướng tích cực, bởi chuyện August rút lui vốn đã khiến rất nhiều fans cảm thấy bất mãn, Dương Chi bỏ cuộc được bọn họ hiểu là đang phản kháng với sự không công bằng của ban tổ chức.


Dương Chi cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô quyết định thi đấu đến cùng cũng chỉ vì Khấu Hưởng đã tặng cô 《 Lý tưởng ban đầu 》, để có thêm nhiều người nghe thấy bài hát này, kết quả đối với cô không quan trọng, danh hiệu quán quân cũng không cần.


Dưới sự trợ giúp của Lục Diệp, Dương Chi và mẹ dọn tới ở một khu chung cư hoàn thiện xa hoa, căn hộ này là bất động sản trên danh nghĩa của công tay, chưa có ai ở, nếu hai người bằng lòng thì có thể vào ở mà không cần đóng tiền thuê nhà.


Mẹ cô cảm thấy vô cùng băn khoăn, Dương Chi giải thích với bà về chuyện ký hợp đồng, cho bà xem giấy tờ ứng trước tiền lương, tương lai cô sẽ chậm rãi trả lại, lúc này mới thôi băn khoăn.


Đồng thời mẹ cô còn tìm được công việc dọn vệ sinh trong một khách sạn năm sao, Dương Chi lo mẹ quá vất vả, nhưng bà nói với cô, chính mình hiện tại có thể làm việc, khẳng định muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân, không thể lúc nào cũng làm phiền Lục tiểu thư giúp đỡ được, còn việc ứng trước tiền lương, con vẫn là học sinh, còn đi học, chưa làm được gì cho người ta, lương tâm mẹ không yên.


Dương Chi cũng không kiên trì, cùng lúc đó, cô xin từ chức với bà Triệu mẹ Khấu Hưởng để tập trung vào việc học.
Sau khi khai giảng lớp 12, Dương Chi có một áp lực rất lớn, phần áp lực này đến từ đối thủ cạnh tranh của cô, Từ Gia Mậu.




Vừa vào 12, hai người Dương Chi và Từ Gia Mậu như có hẹn trước, mỗi một lần khảo sát đều thay phiên nhau đứng thứ nhất, hơn nữa điểm chênh lệch nhau vĩnh viễn nằm trong khoảng 20.


Dương Chi đi học từng ấy năm tới nay, lần đầu tiên gặp được đối thủ cạnh tranh khó chơi như Từ Gia Mậu, bất kể cô khắc khổ liều mạng như thế nào cũng không ném Từ Gia Mậu lại được, cậu ta như cái đuôi nhỏ, dính chặt phía sau cô, rất nhiều lần còn đuổi kịp và vượt qua cô, đối với người luôn mạnh trong việc học như Dương Chi mà nói, điều này quả thật không thể tiếp thu.


Hiện tại Dương Chi gần như dồn hết toàn bộ tinh lực vào việc phân cao thấp với Từ Gia Mậu, hai người luôn trong trạng thái cậu chạy tôi đuổi, điên cuồng tăng lên, bỏ lại người đứng thứ ba là Tô Bắc Bắc ở tít phía sau.


Sau khi tan học, Dương Chi ở lại lớp làm đề một lát, đeo cặp sách nhỏ rời đi, vừa mới đi ngang qua một căn phòng trống, cổ tay bị người giữ chặt, trực tiếp túm vào phòng học.
Dương Chi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Khấu Hưởng, vậy mà có phần xa lạ.


Cô giật mình phát hiện, đã lâu rồi mình chưa ở riêng với anh.
“Anh…” Cô còn chưa dứt lời, Khấu Hưởng đặt tay lên môi cô, nhẹ nhàng đè xuống. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh: “Kỳ lạ, tại sao chỉ chớp mắt đã không thấy người đâu?”
“Tìm đi.”


Dương Chi có thể cảm giác được cơ thể hai người đang dán chặt lấy nhau, còn có hô hấp nóng bỏng đan xen, anh chậm rãi dời tay khỏi môi cô, ý bảo cô đừng nói gì.
Dương Chi cẩn thận nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, ngoan ngoãn gật đầu.


Điều cô không ngờ chính là, Khấu Hưởng dời tay, lại dán vào người cô hôn xuống, Dương Chi kinh ngạc, tay đặt trên ngực anh nhẹ nhàng đẩy đẩy, nhưng không thể đẩy ra.


Anh thử lấy đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô, nhưng Dương Chi không dễ dàng đồng ý, anh cũng không miễn cưỡng, hứng thú ʍút̼ môi cô, giống như đang nhấm nháp một viên chocolate nguyên chất.


Sự nhiệt tình dưới đáy lòng Dương Chi bị anh đốt lên, cô thử đáp lại anh, chủ động kiễng chân, hé miệng, ngậm môi anh, điều này càng thêm thiêu đốt Khấu Hưởng.
Trong phòng học trống trải, môi hai người cuốn lấy nhau, nhiệt độ xung quanh dần lên cao.


Ngoài phòng học lại truyền đến tiếng Thẩm Tinh Vĩ: “Mày gọi cho A Hưởng đi.”
Bùi Thanh: “Mày gọi đi, tao hết tiền điện thoại rồi.”
Thẩm Tinh Vĩ chê bai: “Đồ keo kiệt.”


Khấu Hưởng hôn Dương Chi nóng bỏng, đè người cô lên cửa, tay còn lại mò mẫm trong túi tìm điện thoại, vừa mới móc ra, tiếng chuông lanh lảnh vang lên, trực tiếp bị anh cắt đứt.
Dương Chi kinh hãi đẩy đẩy anh, Khấu Hưởng lại nhẹ nhàng mà ngậm lấy môi cô, ngăn cản động tác của cô.


Ngoài cửa, Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh đều nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong phòng học truyền ra đột nhiên im bặt, hai mặt nhìn nhau.
“Ở bên trong?”
“Nếu ở bên trong sao lại không lên tiếng?”
“Đó là tiếng chuông điện thoại của cậu ấy mà.”


“Ừ chính cậu ấy sáng tác ra giai điệu nhạc chuông, độc nhất vô nhị.”
Bùi Thanh không xác định gõ gõ cửa lớp: “Caesar, mày đang ở bên trong hả?”
Khấu Hưởng say mê hôn Dương Chi, nuốt lấy tiếng nức nở của cô, Dương Chi hoảng hốt nghiêng đầu, sợ bọn họ nhìn vào từ cửa sổ.


“Đừng quan tâm đến bọn họ.” Khấu Hưởng xoay đầu cô lại, để cô chuyên tâm đáp trả nụ hôn nóng bỏng của mình.
“A Hưởng, nếu mày ở bên trong thì đáp một tiếng đi.”
“Có phải mày gặp phiền phức gì hay không?”


Thẩm Tinh Vĩ đẩy đẩy cửa lớp, cửa bị Khấu Hưởng dùng tay đè nặng, không hề nhúc nhích.
“Kỳ lạ, khoá rồi hả?”
“Để tao giúp mày.” Bùi Thanh đi lên trước, giúp Thẩm Tinh Vĩ đẩy cửa.
Khấu Hưởng thoáng nhíu mày, nhẹ nhàng cắn cắn môi cô, khẽ lẩm bẩm: “Đáng ghét.”


Dương Chi cũng không dám ra, lấy lưng ngăn cửa phòng giúp Khấu Hưởng.
Ngoài cửa hai người dùng hết sức cũng không đẩy được cửa ra, Khấu Hưởng chống một tay, sắc mặt đỏ gay, anh cũng đã cố hết sức, cánh tay nổi gân xanh.


Cuối cùng, Thẩm Tinh Vĩ đành phải bỏ cuộc, cậu nhìn cửa lớp không hề nhúc nhích, nghi ngờ nhíu mày, nói: “Thôi thôi, biết đâu vừa rồi mình nghe nhầm.”
Bùi Thanh là người thẳng tính, kiên trì nói: “Không nghe nhầm đâu, vừa rồi chính là tiếng chuông của Caesar, thắng cún đó tuyệt đối ở bên trong.”


Thẩm Tinh Vĩ vỗ vỗ gáy cậu ấy, hạ giọng: “Biết cậu ấy ở bên trong mày còn thằng cún thằng cún, muốn chết cũng đừng kéo theo tao.”
Có lẽ đã hiểu ánh mắt của Thẩm Tinh Vĩ Bùi Thanh che miệng, lập tức cố ý cao giọng: “Ồ! Có lẽ tao nghe nhầm thật! Đi thôi.”


Tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa, Dương Chi không nhịn được, phì cười, Khấu Hưởng chịu nhếch miệng, lẩm bẩm: “Hai tên đó chỉ giỏi diễn kịch.”
Cuối cùng Dương Chi cũng đẩy được Khấu Hưởng ra, tức giận nói: “Anh tránh ra.”


Đã trải qua cảm giác yêu đương vụng trộm như vừa rồi, trong lòng hai người đều xuất hiện một chút cảm giác khác thường, Dương Chi chống tay, ngồi xuống bàn trước mặt anh, tức giận nói: “Anh chơi có vui không?”
Khấu Hưởng xoay xoay khớp cổ, cười nói: “Không gì chơi vui hơn cái này.”
“Hừ.”


Anh đi đến bên cô, dựa lưng vào góc bàn, ghé sát người cô, nghiêm túc nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi rất nhớ em.”
“Không phải ngày nào chúng mình cũng gặp nhau sao.”


“Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.” Anh xùy một tiếng: “Thà rằng không gặp còn hơn.”
“Anh này…”


Dương Chi không biết nói anh thế nào mới tốt, nhìn vẻ mặt tủi thân này của anh lại cảm thật đáng thương, vì thế sờ sờ đầu anh: “Thời gian này anh có ôn bài không đấy.”
“Tôi không.”
“Anh chỉ giỏi mạnh miệng.”


Mỗi lần có kết quả thi khảo sát, Dương Chi đều tìm tên Khấu Hưởng đầu tiên, biết thành tích của anh luôn vững vàng tăng lên, cô mới yên tâm.
Lớp 12 cạnh tranh khốc liệt, có thể giữ cho thứ tự không tụt lại phía sau đã rất tốt, anh lại còn liên tục tiến bộ, rất lợi hại.


“Khấu Hưởng, anh đã nghĩ đến sẽ học đại học gì chưa?” Dương Chi nhảy xuống bàn, dựa vào bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi vô cùng nghiêm túc.
Thật ra về đại học, Khấu Hưởng cũng đã nghĩ tới.


“Tôi muốn vào Học viện nghệ thuật thủ đô.” Hắn bình thản nói: “Rất lâu trước đây tôi đã hẹn với bọn họ là sẽ thi vào trường này.”


Dương Chi biết, Học viện nghệ thuật thủ đô là học viện tốt nhất cả nước, rất nhiều ca sĩ ngôi sao điện ảnh nổi tiếng trong nước đầu xuất thân chính quy ở đây. Trước đây lúc Dương Chi nói chuyện với Thời Tự đã biết cô ấy chuẩn bị dự thi vào học viện, nhưng hình như Khấu Hưởng không chuẩn bị giống cô ấy.


Anh nhìn ra nghi ngờ của cô: “Tôi muốn thi vào khoa chính quy âm nhạc chuyên nghiệp của họ.”


Dương Chi hiểu ra, phải biết rằng, khoa chính quy có yêu cầu rất cao, bồi dưỡng ra những nhân tài chuyên nghiệp ưu tú nhất, sẽ không tuyển sinh qua thi tuyển, mặc dù có trực tiếp làm đề thi chung, nhưng điểm tuyệt đối không thấp hơn những đại học trọng điểm khác.


Không phải anh không suy nghĩ đến tương lai của mình, thoạt nhìn có vẻ không để ý, thật ra trong lòng sớm đã có kế hoạch rõ ràng.
“Em thì sao?” Khấu Hưởng hỏi cô.
“Em… Em vẫn chưa nghĩ ra.”


Dương Chi không lập tức trả lời, không phải chưa nghĩ ra, chỉ là không biết nói như thế nào, từ trước đến nay mục tiêu của cô luôn là đại học B. Mà vấn đề này, thấy cô do dự, Khấu Hưởng cũng không truy vấn nữa, tốt nghiệp giống như vùng cấm mà hai người ngầm hiểu nhưng không muốn nói ra, không chạm được, không nói được.


Tất cả đều giao cho tương lai.
Hai người đi ra khỏi lớp, Khấu Hưởng nhìn theo bóng dáng rời đi của Dương Chi, sau đó quay đầu nhìn về phía khúc ngoặt, nói: “Đi ra đi.”
Bấy giờ Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh mới xô đẩy nhau đi ra, Thẩm Tinh Vĩ cười hì hì vẫy tay với Khấu Hưởng: “Tìm mày lâu gần chết!”


Bùi Thanh: “Hai người lén lút trong lớp làm cái gì thế!”
Thẩm Tinh Vĩ lập tức lấy khuỷu tay chọc vào cậu ấy: “Làm gì là làm gì, nói năng cho cẩn thận, hơn nữa con mắt nào của mày nhìn thấy hai người, rõ ràng chỉ có mình A Hưởng!”


Bùi Thanh chỉ vào Thẩm Tinh Vĩ: “Mày ham sống sợ chết đến thế hả?”
Thẩm Tinh Vĩ: “Tao là người sống thực tế mà.”
Bùi Thanh khinh thường: “Mày đúng là thằng cún.”


“Mày lại thằng cún thằng cún, còn trẻ như thế mà mở miệng ra toàn từ bẩn, mày có thể mang bộ dáng thanh niên nghiêm túc của tổ quốc được không?”


Khấu Hưởng đút tay vào túi quần, đi sóng vai với bọn họ, bình thản nói: “Tối nay còn có mấy trận đấu, có rảnh đấu võ mồm, không bằng nghĩ lời trong đầu đi.”
Hai người lập tức đuổi theo Khấu Hưởng, Bùi Thanh tò mò hỏi: “Rốt cuộc mày với Tiểu Chi Nhi là thế nào?”


Thẩm Tinh Vĩ cũng hỏi theo: “Thật sự ở bên nhau rồi hả?”
Khấu Hưởng không trả lời họ, khóe miệng lại cong lên.
Thẩm Tinh Vĩ cười sâu xa nói: “Cười như thế này, không có gian tình trời đất không tha.”
“Mày nói lắm thế.”
*****


Đêm khuya Khấu Hưởng về nhà, phát hiện phòng khách lại sáng đèn, trong lòng cũng đoán được gì đó, đẩy cửa vào, quả nhiên, nhìn thấy bố đang ngồi trên sô pha, gạt tàn trước mặt còn chứa mấy đầu lọc thuốc.


Khấu Sâm chưa đầy 50, do thường xuyên vận động, cẩn thận giữ gìn dáng người, suy nghĩ trẻ trung, cho nên vẫn chưa có dấu hiệu tuổi già, thoạt trông vẫn còn đẹp trai phong độ, nhưng so với người trẻ, ông có thêm khí chất thành thục chín chắn.


Khấu Hưởng nhìn thấy bố của mình, không hề chào hỏi, thay giày rồi lập tức đi tới cầu thang.
“Đứng lại.”
Khấu Hưởng cũng không dừng bước, thậm chí còn không thèm liếc ông một cái.
Khấu Sâm dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đuổi theo anh: “Ông đây bảo mày đứng lại, có nghe thấy không!”


Khấu Hưởng ném cổ tay ông ra, cáu kỉnh nói: “Bố đừng chạm vào con!”
“Thằng nhóc thối, về nhà muộn như thế ông đây còn chưa đánh mày đâu, mày còn dám giận dỗi với ông hả?”
“Con mệt lắm, bố tới có chuyện gì thì mau nói đi.”


Khấu Sâm nhìn anh một cái, duỗi tay kéo áo phông và áo da mài rách của anh, nói: “Mày toàn mặc mấy thứ quần áo vớ vẩn gì thế, chẳng ra dáng học sinh gì cả.”
“Bố đừng chạm vào con.” Khấu Hưởng lùi ra sau.


Hôm nay Khấu Sâm có việc quan trọng mới tới, hiện tại đã khuya, cũng không chậm trễ: “Ra phòng khách nói đi.”
Tuy mặt Khấu Hưởng lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng anh biết tính cố chấp của bố, đành theo ông xuống tầng.


Hai bố con như đang dự hội nghị quốc tế, mỗi người ngồi một bên sô pha, Khấu Sâm lại châm một điếu thuốc, thuận tay ném một xấp tài liệu tới trước mặt Khấu Hưởng.
“Con chuẩn bị đi, học chăm lên một chút thì chắc không thành vấn đề.”


Khấu Hưởng cầm lấy xấp tài liệu kia, nhận ra đó là tài liệu cần cho du học và thông báo tuyển sinh của trường đại học ở Mỹ, phía trên là yêu cầu thi được viết rất tỉ mỉ bằng tiếng Anh.


Sắc mặt anh bỗng nhiên tối sầm, Khấu Sâm không hề để ý, hút một ngụm thuốc, nói: “Trình độ tiếng Anh của con không tệ, thi qua chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng vào mấy trường thường cũng không thú vị, bố hy vọng con có thể thi đỗ đại học Yale, thi vào Yale cũng không dễ, bố sẽ mời gia sư chuyện nghiệp về phụ đạo cho con, năm nay con cũng đừng tham gia mấy cái ban nhạc vớ vẩn kia nữa, cố gắng ôn thi cho tốt, còn sau này chọn ngành chọn nghề thì cứ chọn lấy quản lý tài chính mà học.”


Ông càng lải nhải, sắc mặt Khấu Hưởng lại càng ngày càng xấu, tay đặt bên đầu gối, siết lại thật chặt, nổi đầy gân xanh.


Khấu Sâm lại tiếp tục nói: “Con không còn là một đứa trẻ nữa, không thể làm xằng làm bậy, không quan tâm đến việc trong nhà, một tập đoàn lớn như thế, tóm lại không thể chắp tay nhường cho người ngoài, con ra nước ngoài cố gắng học cách quản lý tài chính của người ta, trở về tiếp nhận tập đoàn, tương lai còn điều hành công ty cho tử tế.”


“Khấu tiên sinh, bố tính toán cũng thật kỹ càng.”
“Con nói cái gì.” Sắc mặt Khấu Sâm trầm xuống.
Khấu Hưởng cúi đầu, vài sợi tóc mái trên trán rũ xuống, tay anh chậm rãi buông ra, thoáng chốc cười lạnh: “Đi du học à, không thể.”
Hết chương 60