Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 63: Đốt tình

Khấu Sâm cũng không phải người bình thường có thể dễ dàng gặp được, mặc dù là con trai, cũng phải báo trước một tiếng. Khấu Hưởng đột ngột chạy tới như vậy, trợ lý chỉ có thể bất đắc dĩ nói với anh, Khấu Sâm đang mở một cuộc họp rất quan trọng, không thể quấy rầy, anh đành phải kiên nhẫn đợi ngoài hành lang gần hai mươi phút.


Cuối cùng phòng họp cũng mở ra, rất nhiều đàn ông mặc vest đi giày da từ bên trong bước ra, trong đó cũng bao gồm Khấu Sâm, nhưng trong nhóm trung niên, Khấu Sâm gần như là người có khí chất nổi bật nhất, người quá trung niên, gần tuổi xế chiều, dáng người lại không mập ra, khí phách hiên ngang.


Khấu Sâm nhìn thấy Khấu Hưởng, lập tức nói với đối tác bên cạnh: “Tôi còn có việc phải xử lý, không tiễn nhé.”
“Khấu tổng ngài cứ làm việc của mình đi.”
Khấu Sâm đi ngang qua người Khấu Hưởng, liếc anh một cái: “Đi với bố.”
Sau đó sải bước đến văn phòng của mình.


Khấu Hưởng đi theo, vào văn phòng, vô cùng tùy ý ngồi lên ghế xoay của bố, xoay một vòng, nhìn hết toàn bộ văn phòng.


Trên bàn chồng chất tài liệu, phía trên là bản báo cáo phân tích số liệu thị trường phức tạp, nhìn vào mà đau đầu. Cửa sổ sát đất bên cạnh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể quan sát toàn bộ khung cảnh thành phố.


Khấu Hưởng tưởng tượng cảnh ông bố nhà mình đứng bên cửa sổ, trong tay bưng một ly trà nóng hổi, bễ nghễ nhìn vương quốc thương nghiệp của mình.




Cuộc sống như vậy, anh không chịu được, anh không thể tưởng tượng được tương lai bản thân sẽ ngồi ở vị trí này, xử lý các loại tài liệu phức tạp, họp hành liên miên… Thật không tự do, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, thật không real.


Cửa văn phòng bị đẩy ra, Khấu Sâm đi đến, đồng thời đóng cửa: “Sao con lại tới đây?”
“Con có việc.”
Khấu Sâm châm một điếu thuốc, châm chọc nói: “Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại, đáng để “người bận rộn” như con phải đặc biệt đến đây.”


Khấu Hưởng kiên nhẫn: “Con có việc muốn tâm sự với bố.”
Rất ít khi thấy con trai đối mặt nói chuyện với mình một cách hoà bình như vậy, Khấu Sâm dập thuốc vào trong gạt tàn, sau đó nói: “Con có gì, nói đi.”


Khấu Hưởng lấy ra một cái USB đặt lên bàn trà gỗ, chậm rãi đẩy đến trước mặt Khấu Sâm: “Đây là tất cả video và tài liệu ghi lại buổi biểu diễn của con trong mấy năm nay, bao gồm cả ca khúc con sáng tác.”


Ánh mắt Khấu Sâm dời xuống, nhìn chiếc USB nằm lẳng lặng trước mặt ông, bên cạnh lấp lánh ánh sáng.
Ông không nhận lấy, mà lại nói: “Con đưa bố cái này làm gì.”


“Con muốn cho bố biết, rốt cuộc mấy năm nay con đang làm gì.” Khấu Hưởng giống như một người trưởng thành, nghiêm túc nhìn ông: “Con có việc bản thân muốn làm, cũng tìm được lý tưởng của mình, con muốn ca hát, muốn tiếp tục đi trên con đường này, đi được xa hơn.”


“Con muốn khiến mọi người biết, hip-hop Trung Quốc không phải thứ xấu, có lẽ có rất nhiều mặt trái, có kỳ thị cũng có bạo lực thậm chí là thô tục, nhưng đấy không có nghĩa là đại diện cho toàn bộ hip-hop, nó còn có rất nhiều mặt tốt, tiết tấu âm nhạc mãnh liệt, ca từ trần trụi cùng cách biểu đạt phong phú, nó có thể mang đến lòng can đảm cho người, mang đến hy vọng, mang đến Peace, Love, and Respect, con muốn có thêm nhiều người cảm nhận được nó.”


Khấu Sâm nghe con trai nói, không cắt ngang lời anh, mãi đến khi anh nói xong một chứ cuối cùng, ông mới bình tĩnh châm thêm một điếu thuốc.


“Trong giới của các con, có lẽ không phải tất cả mọi người, nhưng ít nhất 80% đều cùng có lý tưởng giống con, muốn phát triển âm nhạc mà con theo đuổi, nhưng có mấy ai có thể thật sự làm được, đừng cho rằng bố không biết gì cả, Peace, Love, Respect, trong xã hội đấu đá nhau được làm vua thua làm giặc, không có gì thật sự là Peace, Love, những lý luận đó đều là mánh lới thương nghiệp, con quá ngây thơ rồi, chờ đến rất nhiều năm sau này, con sẽ chậm rãi nhận ra, tất cả tín ngưỡng, tất cả những gì con tin tưởng đều là công dã tràng hư vô mờ mịt. Mà làm bố của con, việc bố phải làm chính là ngăn cản chuyện như vậy xảy ra, bố muốn giúp con đi trên con đường chân chính.”


“Con đường chân chính.” Khấu Hưởng cười lạnh: “Đi du học rồi vào công ty, làm một người đàn ông vô trách nhiệm, đây là con đường chân chính theo như lời bố nói ư?”


Khấu Sâm bỗng nhiên đứng lên, ngón tay ông run rẩy, lại không nói được nửa câu. Thật lâu sau, ông lại thở hồng hộc ngồi xuống, lại châm một điếu thuốc, trầm giọng nói: “Nếu đã muốn nói chuyện trong hoà bình, bố không muốn tranh cãi với con, nhưng làm một người trưởng thành, làm bố của con, bố ăn cơm sớm hơn con mấy chục năm, trải qua rất nhiều việc, bố biết ở trước mặt hiện thực, cái gọi là lý tưởng, chỉ là một chiêu không chịu nổi.”


“Một chiêu không chịu nổi.” Khấu Hưởng nhìn bố, gằn từng chữ một chất vấn: “Nhưng bố đã bao giờ từng có thứ gọi là lý tưởng chưa?”
Những lời này khiến Khấu Sâm tự hỏi, lý tưởng của ông…


Khấu Sâm không khỏi nhớ lại quá khứ tựa như những bức ảnh đen trắng của thập niên 80, giống như chiếc đĩa cũ bị đè dưới đáy hòm phủ bụi, nghĩ lại mà kinh.


“Bố đang nói đến chuyện của con, đừng có lôi ông đây vào.” Khấu Sâm mất tự nhiên dời mắt: “Con có thể nói với bố về lý tưởng của con, nhưng chuyện đi du học thì không thể thương lượng, làm chuyện nên làm, gánh vác trách nhiệm mà con phải gánh vác, sau này, con muốn làm gì bố sẽ không quản lý con nữa.”


“Chuyện con nên làm là gánh vác trách nhiệm.” Khấu Hưởng đứng lên, nhìn Khấu Sâm từ trên cao: “Nhưng làm một người bố, làm một người chồng, bố có gánh vác được trách nhiệm của mình không?”


Chợt nghe thấy “Rầm” một tiếng, chén trà trong tay Khấu Sâm bị ông ném ra ngoài, đập vào kính thủy tinh.
Tiếng động lớn làm trợ lý vội vã tiến vào: “Thưa ngài, có chuyện gì thế ạ.”
“Đi ra ngoài.” Giọng Khấu Sâm trầm thấp, ông gầm lên đầy giận dữ.


Trợ lý hoảng sợ, lúng túng rời khỏi văn phòng.
Hai bố con không nói một lời, sau khi giằng co thật lâu, cuối cùng Khấu Sâm là người thỏa hiệp trước: “Có một số việc, chỉ khi nào con thật sự trưởng thành mới có thể hiểu được.”


“Nếu sau khi trưởng thành con biến thành người như bố, vậy thì con thà rằng vĩnh viễn không trưởng thành.” Vết sẹo trên khoé mắt Khấu Hưởng giật giật, để lại những lời này, không hề quay đầu lại mà rời khỏi văn phòng.


Để lại nước trà đầy đất, cùng một ông bố vừa kiên cường lại cố chấp……
Khấu Hưởng hùng hổ đi vào phòng khách, Dương Chi đang đứng bên cửa sổ, quan sát phong cảnh bên ngoài, anh không nói lời nào, kéo cô rời đi.


Bên bờ sông cuồn cuộn gợn sóng, vòm cầu phát ra cộng hưởng ầm ầm ầm, đá vụn bên chân dường như đang run rẩy. Khấu Hưởng đứng bên bờ sông, mặt lạnh lẽo, ánh mắt như phủ một lớp sương mù cuối mùa thu.
“Loại người trước nay chỉ biết kiếm tiền biết cái gì chứ.”


Đá nhảy lên rất nhiều lần trên mặt nước, cuối cùng chìm nghỉm dưới dòng sông mênh mông mãnh liệt.
Dương Chi lẳng lặng đứng bên Khấu Hưởng, chỉ đứng cùng anh, không nói lời nào.


Cô đã từng cho rằng nghèo khó sẽ làm hoài bão không thể tiếp tục được nữa, song không ngờ thiếu gia nhà giàu như Khấu Hưởng lại càng thêm thân bất do kỷ. Dương Chi thường xuyên nghe thấy chủ đề tự do trong các ca khúc của anh, thoạt trông anh là người tự do tự tại như thế, giống như không có thứ gì có thể trói buộc anh.


Dương Chi bị Khấu Hưởng hấp dẫn như vậy, muốn tới gần anh, cùng anh không quan tâm, thoải mái phóng túng.
Nhưng mà, anh không có quyền lựa chọn tương lai của mình, anh mới là người không tự do nhất.


Cô đi đến phía sau anh, nhẹ nhàng ôm vòng lấy hông anh, vùi mặt vào áo anh, ôm chặt anh, dùng cơ thể nhỏ nhắn của mình, cho anh sức mạnh thật lớn.
Trên cầu vượt có tàu điện ngầm đi quá, lại phát ra tiếng vang ầm ầm ầm, giống như cả trái đất đều đang rung động.


Đúng lúc này, phía sau truyền đến vài tiếng huýt sáo, Dương Chi lập tức buông Khấu Hưởng ra, chợt thấy Bùi Thanh Thời Tự và Thẩm Tinh Vĩ nhảy xuống khỏi cầu thang, cười xấu xa với bọn họ.
Khấu Hưởng bình thản hỏi: “Sao mọi người lại tới đây.”


Thời Tự nói: “Hai người vừa tan học đã mất tích cùng nhau, đương nhiên bọn tao tới đây xem thử, không ngờ thật sự ở đây.”
Thẩm Tinh Vĩ đi đến trước mặt hai người, ánh mắt xấu xa: “Tao không quấy rầy chứ.”
Khấu Hưởng đen mặt: “Mày đoán xem.”


Dương Chi lập tức nói: “Là em bảo họ đến đây.”
“Tiểu Chi Nhi nói tâm trạng mày không tốt, sợ một mình mày có gì buồn lại giấu ở trong lòng, gọi bọn tao đến đây chơi với mày.”


Dương Chi còn sợ mình tự ý quyết định sẽ làm anh không vui, nhưng dường như Khấu Hưởng không phản cảm, nhướng mày hỏi: “Chúng mày tính chơi như thế nào.”


Mấy người đồng đội thấy anh có hứng thú, lập tức hào hứng, Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh mỗi người một bên ôm lấy Khấu Hưởng, kéo tới đường lớn: “Tối nay Caesar mày là lớn nhất, muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy, muốn chơi với ai thì chơi với người ấy, ha ha ha.”


Thời Tự cũng cầm cổ tay Dương Chi kéo đi, cười nói: “Đi thôi, cùng đi chơi, dạo gần đây vẫn luôn học hành căng thẳng, chẳng mấy khi được thả lỏng, học phải đi đôi với nghỉ ngơi.”


Dương Chi nhìn bóng dáng của các chàng trai cô gái, hoàng hôn tạo ra những cái bóng cao thấp đan xen trên mặt cỏ xanh, bọn họ ôm lấy Khấu Hưởng ở chính giữa, không biết đang đùa cái gì mà cười hi hi ha ha.
Chiều hôm buông xuống, ráng chiều tà như máu.


Nhìn anh thoải mái tươi cười, trong lòng Dương Chi cũng thả lỏng, trước nay anh không hề thích ở một mình, cô độc không phải là lựa chọn của anh, đó chỉ là thói quen mà thôi.
*****


Sau khi Khấu Hưởng rời đi, cả buổi chiều, Khấu Sâm không thể tập trung vào xử lý công việc, lòng dạ rối bời, mở máy tính ra xem bóng đá, nhưng xem cũng không vào, trong lòng như có gì đó ngăn cách, nửa vời.
Trong đầu vang vọng tiếng con trai nói chiều nay.


“Con muốn khiến mọi người biết, hip-hop Trung Quốc không phải thứ xấu…… Nó có thể mang đến lòng can đảm cho người, mang đến hy vọng, mang đến Peace, Love and Respect”
“Làm một người đàn ông vô trách nhiệm như bố, đây là con đường chân chính theo như lời bố nói ư?”


“Bố từng có lý tưởng không.”
……
Khấu Sâm đi đến bên hộc tủ, nơi sâu nhất trong hộc tủ chứa một cái hộp gỗ, mặt trên của hộp có không ít vết cắt loang lổ, có thể nhìn ra nó đã lâu đời.
Cái hộp đã bị khoá lại, ổ khoá sắt theo năm tháng trôi đi đã có rỉ sắt.


Ông lấy chìa khóa mở ra, nhẹ nhàng nhấc lên, hộp gỗ kêu “Kẽo kẹt” một tiếng, để lộ khe hở màu đen, cuối cùng Khấu Sâm vẫn nặng nề đóng nắp hộp lại, không mở nó ra.
Càng gần càng sợ.


Vào những năm 80, những cố chấp thuở thiếu thời, cuồng nhiệt chấp nhất, liều mạng theo đuổi lý tưởng… Sớm đã cuốn theo thời đại, như biển to đãi cát không để lại gì.
Ai cũng nói mười hai năm là một vòng luân hồi, từ lâu ông đã không còn những năm tháng tuổi trẻ trong xanh nữa.


Đã từng có những người anh em vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không chia lìa, cũng đã mỗi người một nơi, có người chỉ còn nhớ mang máng bộ dáng, thậm chí còn không nhớ được tên.
Nhiệt huyết không còn, dư lại, chỉ có một cái hộp gỗ nặng trĩu sự thổn thức và bùi ngùi.


Khấu Hưởng nói ông không hiểu, sao ông lại không hiểu chứ, dù sao ông cũng từng có tuổi trẻ, mà ở những năm tháng trong xanh đó, trình độ phản nghịch của ông còn hơn Khấu Hưởng gấp trăm lần ngàn lần.


Những cũng bởi từng trải qua, thậm chí còn bị người kề dao lên cổ, từng sống với tuổi trẻ, từng có anh em thân thiết, cho nên ông mới không hy vọng cậu con trai duy nhất giẫm lại lên vết xe đổ của mình.
Ông hy vọng có thể đem đến thứ tốt nhất cho anh.
*****


Buổi tối hôm đó, Khấu Hưởng uống đến say mèm, đôi mắt đen sâu thẳm mông lung ánh nước, vô cùng gợi cảm.
Khấu Hưởng uống say, freestyle càng thêm buông thả tùy ý, tài hoa hơn người, toàn bộ rapper trong nhà máy bỏ hoang đều hò reo, điên cuồng vì anh.


Không gì sánh kịp sức cuốn hút này, âm nhạc hip-hop Trung Quốc thật sự vang dội.
Caesar, đây là tín ngưỡng anh giữ vững.
Buổi tối hôm đó, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng vui vẻ, trong đám đông điên cuồng, Dương Chi ôm Khấu Hưởng, kiễng mũi chân, hôn anh thật lâu thật lâu.


Giữa môi răng anh tràn ngập men say, cô ôm mặt anh, say mê ʍút̼ lấy đôi môi ngọt ngào của anh, khó thể tách rời.
Trong tiếng hét cuồng nhiệt và tiếng nhạc cụ gõ mãnh liệt, cô ghé bên tai anh, khàn giọng nói với anh mấy câu.


“Nếu có một ngày, anh bị bắt phải từ bỏ thứ quý giá nhất, anh tuyệt đối đừng đau khổ.”
“Lý tưởng mà anh theo đuổi, đạo nghĩa mà anh tin tưởng, vĩnh viễn sẽ không phủ bụi trần, anh có biết vì sao không?”
Tiếng cô như có như không, tựa như đến từ nơi xa xăm.


“Bởi vì em sẽ thay anh đi nốt quãng đường còn lại.”
Mấy câu nói đó tựa như một con dấu, khắc sâu vào một ngày say trong mộng năm mười tám tuổi của Khấu Hưởng, cũng làm bạn với anh, đi hết cả một đời truyền kỳ.
Hết chương 63