Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 76: Đoàn tụ

Toàn bộ sân khấu được dựng thành lôi đài, hai bên bày một ngọn lửa nghệ thuật rất lớn, mang đến bầu không khí rực rỡ thoải mái.
Ban giám khảo được ban tổ chức mời đến đều là những ca sĩ rap nổi tiếng, có danh vọng và uy tín nhất định trong làng âm nhạc Hoa Ngữ.


Bọn họ ngồi trên ghế đối diện.
Dương Chi không nhanh không chậm đi lên lôi đài, một vị giám khảo nói: “Xin mời bạn giới thiệu về bản thân.”
“Tôi là Cae, cũng là April, ban nhạc của tôi tên là August, tôi và các đồng đội báo danh thi theo nhóm.”


“Bạn và các đồng đội?” Có nữ giám khảo tò mò hỏi: “Nhưng hiện tại tôi chỉ nhìn thấy có mình bạn, vậy đó là những người đồng đội vô hình hả?”
Lời đùa hài hước dí dỏm của cô ấy làm khán giả bên dưới cười vang, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.


Dương Chi không để ý, mỉm cười, nói theo giám khảo: “Đúng vậy, họ vô hình, mấy năm nay họ luôn giấu mình bên cạnh tôi, cho dù là tôi luyện trong phòng tập một mình, hay là đấu battle với người khác trên lôi đài, tôi đều có thể cảm giác được bọn họ vẫn luôn ở bên……”


“Có ai nghe mà thấy lạnh người không, chẳng lẽ điều hoà trong phòng bật quá thấp chăng?”
Giám khảo trêu đùa khiến khán giả trong trường quay lại cười vang lần nữa.
Dương Chi không cười, giống như đấy là một chuyện vô cùng nghiêm túc: “Bởi vì bọn họ trưởng thành.”


“Bọn họ trưởng thành?” Giám khảo khó hiểu: “Nghĩa là thế nào.”




Dương Chi nở một nụ cười nhẹ: “Từng có người nói với tôi rằng anh ấy đang nỗ lực trưởng thành, nhưng càng lớn, thứ phải từ bỏ càng nhiều, ví dụ như cuộc sống hiện tại, tình yêu cuồng nhiệt mà trẻ con, cũng bao gồm lý tưởng.”
“Bởi người trưởng thành không có quyền tiếp tục mơ ước.”


Giọng điệu cô nhẹ nhàng, mặt tràn ngập ý cười, nhưng khán giả trong trường quay lại không cười.


Lời này của Dương Chi khiến bọn họ lâm vào trầm tư, có lẽ trong quá trình trưởng thành của mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải từ bỏ một số thứ, những lời Dương Chi nói đã chạm tới đáy lòng họ.


Dương Chi cầm micro, rũ mắt, che lại toàn bộ ánh sáng trong mắt: “Đây là phần remix cải biên lại phần rap của《 Lý tưởng ban đầu 》, tôi đã nhặt những khát vọng mà họ từng bỏ cuộc lên, hiện giờ tôi muốn trả lại cho họ.”


Ánh đèn tắt dần làm cô chìm vào bóng tối, nghe thấy giai điệu quen thuộc vang lên bên tai, cho dù đã rất quen, nhưng khoé mắt Dương Chi vẫn thoáng ửng đỏ.
Đây là ca khúc bọn họ viết tặng cô, hiện tại cô muốn trả lại ước mơ cho họ.


Cả quá trình remix lại ca khúc đều do mình Dương Chi hoàn thành, bất kể là beat hay flow, thậm chí là phần hát chính verse đều không thể bắt bẻ. Dương Chi biến toàn bộ những việc đã trải qua thành một phần ca từ ngắn gọn, khiến cả khán phòng bao gồm ban giam khảo chìm vào trong những năm tháng niên thiếu ấy.


Chính những năm tháng buồn vui đan xen ấy mới có thể khiến người ta trưởng thành.
Nhóm rapper trong khán phòng không kìm lòng được đứng dậy, tặng Dương Chi những tràng pháo tay và tiếng reo hò từ sâu trong nội tâm.


Có hai vị giám khảo cũng ấn xuống nút pass, nhưng có duy nhất một người, từ đầu đến cuối vẫn không ấn pass.
Trong vòng loại này, thí sinh phải được cả ba giám khảo ấn pass thì mới có đủ tư cách tham gia chính thức, nhưng vị giám khảo kia không chịu ấn xuống, mãi đến khi phần trình diễn kết thúc.


Giai điệu tắt dần, tất cả rapper và khán giả ở trường quay đều bùng nổ, trình độ của Cae tốt như vậy còn không thể đi tiếp, chương trình này còn có gì để xem, những thí sinh năng lực không bằng Cae trước đó đều đã đi tiếp hết rồi.


Các rapper tức giận bất bình, nhưng dường như Dương Chi cũng không kích động, từ đầu đến cuối, cô vẫn vững vàng phát huy hết khả năng của mình, hơi thở dồn dập, ngực khe khẽ phập phồng, nhìn ban giám khảo.


“Màn trình diễn của bạn không có gì để chê, sở dĩ tôi không đồng ý cho bạn đi tiếp là bởi chưa làm đúng quy định. Bạn đăng ký dự thi theo nhóm, cũng có nghĩa cả nhóm phải tham gia thi đấu, nhưng hiện tại chỉ có mình bạn, bạn không thể mang danh nghĩa August để thi được.” Vị giám khảo kia lắc đầu, hợp tình hợp lý: “Nhóm có tiêu chuẩn pass của nhóm, rất xin lỗi, bạn chưa đạt được tiêu chuẩn về nhóm, tôi không thể cho bạn đi tiếp.”


Toàn bộ rapper đều tức giận.
“Đây là lý do quái quỷ gì thế?”
“Chỉ cần hát hay là được mà, sao phải xét tiêu chuẩn nhóm gì nữa, hơn nữa cho dù có đăng ký theo nhóm, chẳng phải cuối cùng quán quân cũng chỉ có một người thôi ư.”


“Bây giờ đổi lại thành thi đấu cá nhân không được hả?”
“Đầu óc Cae cũng có vấn đề rồi, đang yên đang lành sao lại đăng ký theo nhóm!”


Nếu là một ban nhạc nhiều người tham gia thi đấu, để cuộc thi diễn ra nhanh chóng đạt hiệu suất cao thì ban tổ chức sẽ cho cả đội hợp tác biểu diễn. Mấy ngày trước khi đăng ký dự thi, Dương Chi đã đăng ký theo nhóm, chủ yếu là vì mong đợi bọn họ có thể thay đổi ý định.


Dương Chi nhìn thẳng vào mắt vị giám khảo kia, cô biết từ trước đến nay anh ta là người nghiêm khắc, những lời anh ta nói cũng có lý, quả thật, yêu cầu dự thi giữa đồng đội và cá nhân rất khác nhau, không phải mình cô trình diễn tốt trên sân khấu là được, cả đội phải phô bày hết tài năng của từng thành viên, khi đó mới được pass đi tiếp.


“Nếu bây giờ bạn sửa lại thành thi đấu cá nhân, tôi có thể lập tức ấn pass. Bỏ qua August, dùng danh nghĩa Cae tham gia thi đấu.”
Toàn bộ rapper trong trường quay đều mong ngóng nhìn cô, hy vọng cô có thể thay đổi ý định. Song Dương Chi không hề do dự, lắc đầu.


Giám khảo nhìn vào mắt cô, nói: “Các đồng đội của bạn, nếu bọn họ đã từ bỏ hip-hop, bạn cần gì phải kiên trì.”
“Bọn họ không từ bỏ, bọn họ chỉ…”
Dương Chi khựng lại, cô không biết nên nói như thế nào.


Vị giám khảo bình tĩnh tiếp tục nói: “Nếu người khác đã trưởng thành, có sự nghiệp riêng của mình, bạn đừng vì bọn họ mà dừng chân tại chỗ, nên phóng mắt nhìn xa trông rộng. Bạn là April, cũng là Cae, không có mấy ai có thể vừa hát nhạc thịnh hành vừa theo đuổi hip-hop, con đường phía trước của bạn rất rộng lớn, thật sự vì một August sớm không còn tồn tại nữa mà từ bỏ hết thảy ư?”


Dương Chi rũ mắt, như đang ngẫm nghĩ. Còn vị giám khảo kia cầm máy bình chọn trong tay, chỉ cần cô nói một câu, anh ta sẽ ấn xuống nút pass.
Sau khi trầm mặc một lúc, Dương Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm đen kịt chất chứa sự kiên định trước nay chưa từng có.


“Bài hát này tên là 《 Lý tưởng ban đầu 》, cũng là câu trả lời của tôi.”
Cô vừa dứt lời, trong hậu trường, những rapper đang đợi lên sân khấu đồng loạt đứng dậy, vỗ tay cho cô, cho dù trước sân khấu cô căn bản không nghe thấy, nhưng bọn họ vẫn muốn show respect từ sâu trong nội tâm.


Nhưng đúng lúc này, biên đạo đột nhiên đi lên, ghé sát vào tai ban tổ chức nói mấy câu.
Sau khi biên đạo đi xuống, người của ban tổ chức nhìn về phía Dương Chi, cười nói: “Xem ra đồng đội của bạn đã không làm bạn thất vọng.”


Dương Chi còn chưa kịp phản ứng lại, lối đi phía sau có vài người bước lên.
Thời Tự, Bùi Thanh, Thẩm Tinh Vĩ.
Tim cô gần như ngừng đập.


Thời Tự mặc một cái váy hai dây, bên ngoài khoác áo khoác dài, đi một đôi giày cao gót cao mười centimet, phác họa ra dáng người cao ráo uyển chuyển, Thẩm Tinh Vĩ mặc áo sơ mi sẫm màu, trông rất ra dáng một thầy giáo nghiêm túc, mà Bùi Thanh lại càng khoa trương hơn, áo blouse trắng anh ấy mặc trong phòng thí nghiệm còn chưa kịp cởi ra.


Vì để đuổi kịp cuộc thi này, bọn họ đã chạy đến nhanh như chớp, vừa đi vừa điên cuồng gọi cho tổ tiết mục, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo đã đi lên sân khấu.


Đương nhiên, hành động này không được cho phép, nhưng tổ tiết mục vì muốn tăng thêm kịch tính đã vui vẻ đồng ý cho bọn họ đi lên.
Dương Chi sửng sốt một lúc: “Sao các cậu lại tới…”
Thẩm Tinh Vĩ chỉ xuống lối đi dưới sân khấu, cười nói: “Không chỉ có bọn tớ.”


Theo hướng anh ấy chỉ, trong lối đi tối tăm, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước ra. Đèn tụ quang bao phủ lấy người anh, dường như anh mới ra khỏi công ty, vừa đi, vừa thuận tay cởi áo vest màu đen ném sang một bên, động tác siêu ngầu.


Không còn vẻ ngang tàng xốc nổi thời trẻ, hiện giờ anh tràn ngập khí chất chín chắn giỏi giang, vừa xuất hiện đã hoàn toàn cách biệt với rapper xung quanh, rất “Không hip-hop”.


Không chỉ Khấu Hưởng, ngay cả Thẩm Tinh Vĩ, Thời Tự và Bùi Thanh, trang phục của họ lúc này, đều rất “Không hip-hop”, hoàn toàn không giống bộ dáng người biết chơi hip-hop.
Rapper trong khán phòng chụm đầu ghé tai sôi nổi bàn tán.
“Bọn họ là ai thế, anh có quen không?”


“Người đứng ở giữa kia chính là Caesar nổi tiếng lẫy lừng, đừng nói với tôi anh không biết đấy nhé!”
“Tôi thật sự không biết mà, nổi tiếng lắm hả?”


“Đã giải nghệ từ mấy năm trước, tôi từng nói với anh rồi mà, nếu năm đó anh ấy không giải nghệ, hiện tại anh ấy tuyệt đối có tư tách ngồi trên ghế ban giám khảo kia.”
“Thật hay giả đấy?”
…….


Giây phút này, Dương Chi đã hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, trong đầu trống rỗng, dưới lòng bàn chân cũng bay bổng.


Cô tự véo mạnh một cái, xác định bản thân thật sự không nằm mơ, ngày này, trong cuộc đời, không ngờ còn có ngày này, August tụ hội một lần nữa, cô còn có thể đứng cùng với họ trên sân khấu.


Khấu Hưởng lập tức đi về phía Dương Chi, không nói gì, vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực, động tác cứng rắn mà bá đạo, làm mọi người không ngừng thét chói tai.


Một cái ôm gần như dùng hết sức lực toàn thân, cô có thể cảm nhận được cơ bắp trên người anh đang rung lên, anh đè tay lên gáy cô, ấn đầu cô vào ngực mình.
Cô nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.


Dương Chi thừa nhận bản thân không hề kiên cường, khoảnh khắc được anh kéo vào trong lòng ngực, nước mắt của cô liền trào dâng. Không ai có thể hiểu được tâm trạng kích động của cô, ba năm, mấy trăm ngày đêm, từng gặp phải khó khăn cũng từng muốn bỏ cuộc, nhưng mà, cô lại kiên trì thêm một phút, lại cố gắng kiên trì một phút……


Vì thế cô kiên trì tới hiện tại.
“Anh đã đến rồi.” Giọng cô nghẹn ngào.
“Anh sẽ không bao giờ đi nữa.”
Giọng anh cũng mạnh mẽ như cái ôm của anh vậy.


Hai người ôm thật lâu, Dương Chi mới nhớ bây giờ còn đang ghi hình, cô lưu luyến đẩy Khấu Hưởng ra, hít sâu, khiến bản thân bình tĩnh lại.


Khấu Hưởng nhìn ban giám khảo phía đối diện, bấy giờ các đồng đội đang đứng đằng sau anh, mặc dù đã ở ẩn nhiều năm, anh vẫn có dũng khí đứng ở đây, tràn ngập tự tin.
Anh là niềm tin, là hy vọng, là ánh sáng và tín ngưỡng của tất cả mọi người.
Anh là Caesar.


“Caesar, nhiều năm không có tin tức, cuối cùng anh cũng quay lại sân khấu rồi.” Có vẻ giám khảo cũng biết anh: “Vậy bây giờ thế nào nhỉ, các anh muốn tiếp tục cuộc thi này không?”
“Muốn.”


Khấu Hưởng nhìn máy bấm trong tay anh ta: “Nếu đã là một đội, chúng tôi sẽ dùng tư cách của đội để thi đấu, giành giải quán quân.”
Vị giám khảo kia nở một nụ cười nhẹ: “Caesar, anh đã giải nghệ nhiều năm như vậy rồi, còn có thể hát không?”
“Cứ thử rồi biết.”


“Đừng hát bài đã chuẩn bị từ trước, hiện tại anh còn có thể freestyle không?”
Khấu Hưởng hếch cằm lên: “Anh muốn nghe mấy giờ.”
Anh vừa dứt lời, toàn bộ rapper đều high, bị lời cuồng vọng của anh làm hưng phấn không thôi.


“Đệch mợ, không hổ là Caesar, dù bây giờ anh ấy có khoác bộ đồ giả tạo kia lên, trong xương cốt vẫn không thay đổi, cuồng vọng tự đại.”


“Cuồng vọng tự đại? Mấy giờ freestyle các anh chưa nghe bao giờ đúng không, tôi đã thấy rồi mà, video trận đấu đó của Caesar tôi vẫn còn giữ đấy, tư liệu quý giá nhất lịch sử!”
“Cái đệch! Lợi hại như vậy!”
“Dĩ nhiên, cả thủ đô không một ai có thể freestyle thắng Caesar đâu.”
……


Một câu “Anh muốn nghe mấy giờ” kia của Khấu Hưởng trực tiếp làm nghẹn lời ban giám khảo, nhưng ban giám khảo cũng không để ý, đây vốn là một sân khấu nhẹ nhàng thoải mái, trước đó bọn họ còn trêu chọc thí sinh, tất cả đều quy về mục đích giải trí.


“Không cần phải mấy giờ, các anh chỉ cần làm một đoạn bất kỳ, nhưng mỗi thành viên trong nhóm đều phải bộc lộ tài năng của mình.”


Các đồng đội liếc nhìn nhau, tuy rằng bình thường mọi người vẫn liên lạc với nhau, nhưng mỗi người đều có sự nghiệp riêng, đương nhiên đã không còn cơ hội sớm chiều ở chung, càng không có cơ hội lên sân khấu.
Nhưng chỉ cần một ánh mắt, mọi người đều ngầm hiểu.


Bùi Thanh beat ngẫu hứng, vẫn dùng giai điệu của《 Lý tưởng ban đầu 》, Khấu Hưởng freestyle, Thẩm Tinh Vĩ và Thời Tự cũng có thể nhanh chóng nối tiếp, rap gần mười phút, nhuần nhuyễn thể hiện một màn trình diễn đạt tiêu chuẩn của siêu sao.


Chỉ cần trong lòng chứa tình bạn bền chắc này, sự ăn ý của họ sẽ còn tồn tại.
Mỗi thí sinh chỉ có tối đa năm phút biểu diễn, nhưng do ban giám khảo quên mất việc cho ngừng lại nên bọn họ vẫn tiếp tục hát, hát suốt mười phút. Dương Chi cũng lập tức hòa vào màn trình diễn của họ.


Trình độ rap ngẫu hứng của cô không hề thua kém Khấu Hưởng.
Hai người anh một câu em một câu, từ đầu đến cuối, Khấu Hưởng vẫn cứ bao dung đón chiêu của Dương Chi giống như anh trai nhà hàng xóm.


Vẻ cưng chiều được bộc lộ hết trên mặt, khán giả không dưng bị đút thức ăn cho cún, nhóm rapper trong hậu trường liên tục ồn ào cười đùa, nào có ai battle như hai người, Caesar phải khí thế lên chứ!


Thậm chí ngay cả Thẩm Tinh Vĩ bên cạnh cũng không chịu được, thỉnh thoảng định xen vào lại bị Khấu Hưởng đẩy về.


Cuộc thi này hoàn toàn trở thành trò chơi của họ, nhưng thể hiện trên sân khấu khá tốt, kiểu freestyle nhẹ nhàng thoải mái này lại có thể nhìn ra năng lực của rapper, màn trình diễn này không giống với battle, nhưng vẫn khiến các rapper tâm phục khẩu phục.


Cuối cùng vị giám khảo kia cũng hài lòng ấn xuống nút pass, August thuận lợi có được tư cách tiến vào vòng trong.
Buổi tối, mọi người hẹn nhau đến quán ăn gần trường cấp ba, đứng bên phố ngoài cổng trường, nhìn những khuôn mặt ngây ngô non nớt kia, thật sự dễ khiến người ta thổn thức.


So với những năm tháng cấp ba phản nghịch mà cuồng nhiệt theo đuổi lý tưởng, cuộc sống đại học của họ trôi qua rất yên bình, tựa như gợn sóng không dậy nổi.


Đại học cũng có những người bạn mới, nhưng sau khi mọi người lên lớp xong thì ai cũng có việc của người nấy, hơn nữa, cho dù có ở cạnh nhau cũng không biết chơi cái gì, ăn cơm ca hát xem phim, trước sau vẫn không thấy hứng thú……
Không có chung mục tiêu, rất khó tạo được một tình cảm bền vững.


Quán ăn khuya thường xuyên đến vào thời cấp ba.
Ba người Thẩm Tinh Vĩ, Bùi Thanh và Thời Tự vừa ăn cơm vừa nói về chuyện trước đây, từng câu chuyện nho nhỏ vụn vặt, những lần làm ra hành động đáng xấu hổ, chính mình thì không nhớ rõ, nhưng đã có bạn bè nhớ giùm.


Thẩm Tinh Vĩ có  nhiều lịch sử đen tối nhất, bị Thời Tự và Bùi Thanh lấy ra làm trò cười, trêu đến mức anh ấy chỉ có thể liên tục chuốc rượu hai người họ, để họ không nói nữa.
Khấu Hưởng và Dương Chi lại có vẻ yên tĩnh, hai người ngồi trong góc phòng.


Cái bàn có hình vuông, Thời Tự Thẩm Tinh Vĩ Bùi Thanh mỗi người một bên, riêng Khấu Hưởng lại muốn chen chúc với Dương Chi ở một bên. Thẩm Tinh Vĩ còn ồn ào bắt Khấu Hưởng tránh ra, cái bàn vốn đã hẹp, anh to lớn như vậy rồi còn chen với Dương Chi làm gì, để hai cô gái ngồi với nhau mới hợp lý.


Khấu Hưởng ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không nghe anh ấy nói, dưới lòng bàn chân như có cái đinh, càng ngồi sát vào Dương Chi, còn ném cho Thẩm Tinh Vĩ một ánh mắt chê trách.


Trong quá trình ăn cơm, thỉnh thoảng Khấu Hưởng lại thì thầm bên tai Dương Chi, còn Dương Chi mím môi nhìn Thẩm Tinh Vĩ cười, Thẩm Tinh Vĩ biết, nhất định tên Khấu Hưởng kia lại kể chuyện xấu hổ gì đó của anh ấy rồi.
Tên này vì theo đuổi vợ mà thật sự coi anh em là quần áo đấy!


“Này này, hai người đừng có quá đáng.”
Vào lúc Khấu Hưởng gắp thức ăn cho Dương Chi, Thẩm Tinh Vĩ vươn đũa ra ngăn lại: “Chẳng phải hai người còn chưa giảng hòa sau, bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, quan hệ bạn cũ bình thường, làm cái gì đấy hả!”


“Ngay cả ăn cũng không ngăn được cái miệng của mày.”
Khấu Hưởng ném một miếng chân giò vào trong bát của anh ấy.
Thời Tự nhìn họ, cười tủm tỉm nói: “Sao hai người ai cũng thiếu một cánh tay thế.”
Quả nhiên, tay phải của Khấu Hưởng và tay trái của Dương Chi đều đặt dưới bàn.


Dương Chi lập tức rút tay ra, đặt lên bàn, mặt ửng hồng. Không lâu sau, Khấu Hưởng nhấc tay lên.
Mọi người vui vẻ cười đùa, thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, chỉ có điều hai người đều có da mặt mỏng, tương đối hướng nội, cho nên bọn họ vui đùa cũng có giới hạn, sẽ không quá đáng.


Dù sao hai người có thể đi đến bước này thật sự không dễ dàng gì.
Từ khi lên đại học đến nay, Khấu Hưởng tâm lặng như nước, chỉ chú tâm vào việc học, ngay cả quán bar và KTV cũng không đi, tu thân dưỡng tính đến mẹ nó sắp thành Phật.
Anh dùng cách đó để trừng phạt chính mình.


Anh không tha thứ được cho bản thân.
Nhưng bây giờ cuối cùng cũng tốt lên, chỉ khi nào có Dương Chi bên cạnh, anh mới giống con người, mới giống đàn ông.
Sau khi ăn tối, mọi người cùng đi dạo trong trường trung học trực thuộc, Thẩm Tinh Vĩ quay đầu lại phát hiện thiếu mất hai người.


Không thấy Khấu Hưởng và Dương Chi đâu.
Chiều hôm buông xuống, trên sân thể dục còn có một số học sinh đang đi dạo hoặc tập chạy, còn có người đánh cầu lông trên sân cỏ. Khu dạy học trống trải không có bóng người.


Dương Chi cũng không biết đã đi kiểu gì mà chỉ còn lại mình với Khấu Hưởng.


Khấu Hưởng không còn bộ dáng ngỗ ngược thời thiếu niên, hiện tại anh khiến bản thân trở nên nghiêm túc chín chắn, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phác họa vóc dáng cao lớn thẳng tắp của anh, làm tăng vẻ cấm dục và quyến rũ.


Dương Chi đi bên anh, cảm nhận được hơi thở của anh, bây giờ anh đã như người đàn ông xa lạ, dù sao ba năm rồi hai người chưa liên lạc lại với nhau.
Trong lúc cô đang suy nghĩ tìm đề tài, Khấu Hưởng nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Lòng bàn tay anh khô ráo mà mềm mại, xúc cảm vẫn như trước đây.


Dương Chi đột nhiên mở lòng bàn tay phải của anh ra, quả nhiên ở chính giữa lòng bàn tay anh, có hai chữ, YZ.
Dương Chi nhướng mày, cố ý hỏi: “Cái gì đây anh.”
“Em cảm thấy nó là cái gì?”
“Em thấy trông giống tên viết tắt của một ai đó.”
“Ừ, em đoán đúng rồi.”


“Thật là kỳ lạ, em chưa từng thấy ai xăm vào lòng bàn tay luôn.”
“Em có muốn biết tại sao không?”
Bên ban công nhỏ lộ thiên, xa phía chân trời hoàng hôn phủ xuống, anh bước vài bước về phía cô, đứng lại đằng sau, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng phả lên cổ cô, ngưa ngứa.


Dương Chi gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
Tay Khấu Hưởng đặt bên hông cô, nhẹ nhàng ôm vòng lấy eo thon của cô từ phía sau.


Vòng eo cô mềm mại mà nhỏ nhắn, dường như chỉ cần một bàn tay là có thể ôm trọn. Nhưng Dương Chi lại lập tức dịch sang bên cạnh, thoát khỏi cái ôm của anh, chỉ để lại một xúc cảm nhẹ nhàng bâng quơ trong lòng ngực anh.
Trêu chọc tim anh ngứa ngáy.


“Đúng là lạ, anh nghĩ rằng xăm cô ấy vào lòng bàn tay thì có thể giữ chặt lấy cô ấy ư?” Dương Chi nghiêng người, dựa lưng vào hàng rào bảo vệ, hất cằm nhìn Khấu Hưởng: “Lúc trước chính anh đã bỏ rơi cô ấy.”


Hoàng hôn ngả xuống bên núi, ráng chiều dần dần ảm đạm, trong ánh mắt anh tràn ngập sự đau đớn khó nói thành lời.
“Anh hối hận rồi.”
Chàng trai chưa bao giờ hối hận trước quyết định của mình, không quan tâm đến ai khác, lúc này lại đau đớn nói với cô rằng anh hối hận.


“Đúng như lời năm đó em nói, nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời là con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, anh đã chọn bố anh, sau đó phản bội lý tưởng của mình. Anh không chỉ nợ nhóm Bùi Thanh mà còn nợ rất nhiều rất nhiều người, anh cho bọn họ hy vọng, rồi lại tự tay dập tắt nó.”


Giọng anh khàn khàn mà trầm thấp: “Anh không biết phải đối mặt với bọn em như thế nào, anh sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của em.”
Tóm lại muốn tưởng thành cần phải trả một cái giá lớn, mấy năm nay, những thứ anh phải thừa nhận thật sự quá nặng nề.


Dương Chi đột nhiên xoay người, chui đầu vào trong lòng ngực anh, ôm chặt lấy phần hông cứng cáp của anh, khóe mắt rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm nói: “Đồ ngốc.”
Thật khờ.
“Chúng ta vẫn luôn là những người bạn tốt nhất, cho dù xảy ra chuyện gì…”


Dương Chi khụt khịt mũi, cao giọng nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể gánh vác cùng nhau mà, anh đừng một mình hứng chịu tất cả.”
Khấu Hưởng ôm lấy bả vai cô, một cái ôm vô cùng lâu, xóa tan mọi nhớ nhung, uất ức và oán hận trong ba năm, mãi cho đến khi chiều hôm tan biến, màn đêm buông xuống.


Tóm lại muốn tưởng thành cần phải trả một cái giá lớn, chung quy sẽ có ngày con người phải trưởng thành, nhiều năm sau này lại gặp nhau, bọn họ đã có thể gánh vác thứ tình cảm nặng trĩu này.
Gió đêm từ từ thổi qua, sau khi tan đi, Khấu Hưởng nhìn Dương Chi, hỏi ngược lại: “Bạn tốt nhất?”


“Đúng vậy.” Dương Chi cười tủm tỉm nói: “Chúng ta không phải tốt nhất…..”
Cô còn chưa dứt lời, Khấu Hưởng cúi đầu ngậm lấy môi cô, ngăn lại những lời sắp thốt ra ở trong cổ họng. Môi răng triền miên, tình cảm đan xen.


Đầu lưỡi linh hoạt của Khấu Hưởng xâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại ấm áp của cô, đồng thời duỗi tay nâng gáy Dương Chi, làm sâu thêm nụ hôn ướt át này.


Khấu Hưởng rũ mắt nhìn cô, cái miệng anh đào nhỏ nhắn vì bị ʍút̼ vào mạnh mà trở nên sung huyết, đỏ bừng nhìn trông rất mê người, Khấu Hưởng không kìm lòng được lại cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô nhấm nháp thêm một lúc.


Bão tố sau gió đêm dịu dàng, biến tình cảm và dục vọng trong lồng ngực hai người thành một hũ rượu ủ lâu năm, dư vị dài lâu.


Tay Khấu Hưởng từ bên hông cô chậm rãi đi xuống, Dương Chi đột nhiên túm lấy cổ áo anh, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, trầm giọng nói: “Phải giành được giải quán quân, đây là thứ anh nợ bọn họ.”


Hàng mi dài rậm của Khấu Hưởng quét qua mí mắt, ánh mắt nhìn cô phủ một vầng sáng dịu dàng ấm áp.
“Anh đồng ý với em.”
Đây cũng là thứ anh nợ em.
Hết chương 76