Chương 20

Tại rạp chiếu phim hôm ấy, Tịnh Khiết và anh mua cho mình 1 hộp bắp rang bơ và 2 ly nước ngọt. Nhưng mà điều đáng nói đây, chính là sự đồng ý đi xem phim của anh cơ


Vốn dĩ anh đã định khướt từ lời mời ấy rồi, thế nhưng lúc Tịnh Khiết nói ra câu nói kia, đôi mắt ấy dường như sáng rỡ hẳng lên, dường như... rất trông chờ...


Làm anh đành phải chấp nhận lời mời này thôi. Vì dù sao Tịnh Khiết cũng chỉ mới dọn tới đây, nên chẳng có bạn bè nào để đi cùng cả


Nhưng anh cũng chẳng thân thiết với cô bé này cho lắm, nên trong suốt quá trình xem phim, chẳng ai nói với ai câu nào. Đối với anh mà nói, điều đó thật chẳng đáng quan tâm. Thế nhưng đối với Tịnh Khiết, thật sự, thật sự rất để tâm đó


Để tâm tới sự thờ ơ lạnh nhạt của anh, để tâm tới từng biểu cảm trên gương mặt khi đi xem phim của anh, mọi cử chỉ dù là nhỏ nhặt nhất, cô lặng lẽ khắc ghi trong lòng. Còn anh, mãi mãi chẳng hề hay biết điều đó


Được ngắm nhìn anh từ một khoảng cách ngắn như vậy, trái tim bé nhỏ của Tịnh Khiết không tránh khỏi hạnh phúc...
[...]
21h ngày hôm ấy, tiết trời có chút se lạnh...
Cô ngồi tựa đầu vào khung cửa sổ mà trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ về giấc mơ kì lạ tối qua




Đó không phải là lần đầu tiên cô mơ giấc mơ ấy. Nhưng, dù đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cô vẫn không thể lý giải được tiếng *tít* kì lạ kia. Cũng như, cô không thể lý giải được giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai ấy
Rất quen thuộc... nhưng tại sao cô lại không nhớ đó là ai


Đột nhiên điện thoại nhỏ bé đang lăn lóc trên giường reo lên một cách mãnh liệt. Mà người gọi đến đó, đương nhiên không xa lạ gì rồi
《Còn chưa ngủ nữa sao》
_Vẫn chưa
《Đồ ngốc này, đã không khỏe mà còn không chịu ngủ sớm. Em đúng là chả ngoan tí nào》
_Vâng...


Đây không phải là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự xa lạ trong lời nói của cô. Hay nói đúng ra, từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng thật sự nhìn thấu được tâm tư của cô


Nó làm anh khó chịu, nhưng sự bí ẩn ấy như một thứ mị dược, làm anh càng lúc lại càng muốn sa vào để tìm hiểu rõ cô hơn
《Anh đang ở dưới nhà em đây. Xuống đây một chút, được không?》


Giọng nói ấy thấp thoáng sự lo lắng, một sự lo lắng đến bất chợt mà ngay cả anh cũng không thể lý giải được
Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi. Có lẽ nguyên nhân thật sự chính là giọng điệu bất ổn của cô


Mà, khi cô nghe được câu nói ấy, trong lòng bất giác lại hình thành một cơn sóng nhỏ, một cơn sóng nhỏ đang không ngừng nhốn nháo trong lòng
Khiến không lâu sau đó, cánh cổng sắt lạnh lùng nhẹ hé mở. Thấp thoáng đằng sau là một cô gái đang cúi đầu, như có chút chần chừ nào đó


Anh không phải là người chấp vặt những điều nhỏ nhặt, nhưng anh lại là một người tinh tế quan sát từng động thái (động tác + thái độ) dù chỉ là nhỏ nhặt nhất
Nhất là khi đối với cô


Và cũng bởi vì sự lo lắng của mình, mà khi vừa mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy, anh không chần chừ mà bước tới ôm chầm lấy cô
Để rồi khiến anh chợt nhận ra cơ thể cô không ngừng run bần bật. Là vì bệnh sao?
Anh cũng không chắc. Thế nhưng ngay lúc này anh lại không muốn lên tiếng hỏi cô


Chỉ biết rằng, trong một đêm trăng thanh tĩnh lặng, có hai người đang lặng lẽ ôm nhau...
Cô có đôi chút bất ngờ về cái ôm đột ngột ấy, nhưng ngay lúc này, cô lại không muốn nói bất cứ điều gì cả. Chỉ muốn lặng lẽ ôm anh mãi thôi
Cái ôm này đã quan trọng hơn tất cả rồi


[Bẵng đến một lúc lâu sau đó...]
Trời dần khuya hơn, anh vì quan tâm cho sức khỏe của cô mà nhẹ nhàng vuốt vuốt vào lưng cô, ân cần lêng tiếng nhắc nhở
_Trời càng lúc càng trở lạnh rồi, em mau vào nhà đi
Cô khẽ lắc đầu, không ngừng ngọ nguậy trong lòng anh


_Không muốn đâu, em muốn ôm anh thêm một chút nữa cơ
Vòng tay cô càng lúc càng siết chặt lại. Nhóc con này, nhõng nhẽo chẳng khác nào một đứa con nít vậy a
_Ngoan nào, nếu không em sẽ bị cảm lạnh mất
Anh vẫn cứ mãi ôn nhu như vậy đấy
_Hàn Vũ...
Cô bất chợt nhẹ giọng, nỉ non gọi tên anh
_Sao?


Cũng bởi vì cô đang cúi đầu vào lồng ngực của anh, khiến anh không thể nào nhìn thấy được ở cuối khóe mắt ai đang rươm rướm ánh nước
_Hàn Vũ, em yêu anh
"Em yêu anh" - Đây là lần thứ hai cô lên tiếng nói yêu anh
Câu nói ấy đến bất chợt, làm tim anh cũng bất chợt lệch nhịp


Bởi vì cô chẳng hề giống với những cô gái khác, chỉ lên tiếng nói yêu bạn trai của mình khi đi chơi hoặc được tặng quà thôi. Còn cô, mỗi lần nói yêu anh, đều rất bất ngờ, đều vào những dịp mà không ai ngờ tới
_Anh yêu em, cô gái ngốc nghếch kì lạ này


Anh nâng cằm cô lên, từ từ dùng môi mình gặm nhắm đôi môi anh đào ấy. Mà cô cũng không ngần ngại gì mà không hợp tác với anh, cùng nhau trao một nụ hôn ngọt ngào
Tuy rằng, nụ hôn này không quá mạnh liệt, nhưng lại chứa đựng ngập tràn yêu thương


Nó làm hốc mắt cô không kiềm chế được, đành để một giọt nước lặng lẽ rơi xuống...
Giọt nước mắt đầu tiên, và cũng là duy nhất...
Giọt nước mắt phía bên mắt phải...
Giọt nước mắt của sự hạnh phúc...
[...]
Có một điều sâu kín trong thâm tâm cô mà ít ai biết đến...


Cô bị giấc mơ kì lạ ấy làm cho ám ảnh, khiến cho cả ngày hôm nay cô chỉ mãi suy nghĩ về những chuyện lúc trước khi trùng sinh. Mới khiến cô có chút lo lắng về mối quan hệ của cô với anh


Lúc trước là cô không trân trọng anh, hay nói đúng ra là hoàn cảnh không cho phép cô tiếp nhận anh. Nếu như, nếu như không phải gặp nhiều trắc trở như vậy, cô đã không bỏ lỡ anh hết 5 năm
5 năm, là 5 năm. Cuộc đời của mỗi người, rốt cuộc có bao nhiêu lần 5 năm...


Thế nhưng lúc trước, anh không thuộc về cô, bây giờ cô và anh lại đang quen nhau, cô chỉ sợ có khi nào lại lặp lại lịch sử?
Đó chính là điều làm cô lo lắng nhất
Cô không muốn đi một vòng lớn như vậy lại phải lạc mất anh...


Cô muốn bên anh, bù đắp lại những khoảnh thời gian đã lãng phí kia, rất muốn...
Nhưng cuộc đời này liệu sẽ thuận lợi theo ý cô?
[...]
Đôi lời ngoài lề của tác giả:


Các bạn không thể trông chờ quá lớn vào một người tác giả mới 16t không có một mảnh tình vắt vai nào như mình đây. Nhưng mình sẽ cố gắng lột tả chân thật nhất về mối tình rối nùi này ^^
Bạn thích cái kết HE hay SE đây






Truyện liên quan