Chương 50: Dưới đèn ngắm mỹ nhân

Trong phòng đốt đèn, bày ghế mềm giường đệm, hai cây nến đỏ một trái một
phải, trên bàn cũng đặt một cây, ánh nến chiếu lên trên mặt Lục nương tử, sáng loáng sinh quang, dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng thêm quyến rũ động lòng người, điêm như đào lý.
Tiết Phá Dạ từng nghe qua một câu.


“Thế giới này có một loại nữ nhân, các nàng không vì trời sinh, cũng không vì đất sinh, mà vì giường nệm mà tồn tại!”
Tiết Phá Dạ bỗng nhiên cảm thấy Lục nương tử chính là loại vưu vật này, là loại phụ nữ mà mỗi nam nhân thấy đều liên tưởng đến cái giường.


Nhìn thấy Tiết Phá Dạ ngơ ngác nhìn mình, Lục nương tử che miệng cười,
nhẹ giọng nói: “Đệ còn không lại đây!”


Tiết Phá Dạ phục hồi tinh thần lại, bà nội nó chứ, quá thất bại rồi, sao mà lại nhìn thây một phụ nữ thì chân mềm nhũn đi không nổi như vậy, thật sự là quá mất mặt mũi mà, cười xấu hổ, rồi đi qua, nhìn thấy thân thể mềm mại đầy đặn của Lục nương tử hơi hơi vặn vẹo, dâng lên một cổ cảm giác kỳ quái, đã muốn đem nàng kéo vào trong ngực, tận tình khinh bạc một phen.


Cười hắc hắc, đi đến chỗ gần, Tiết Phá Dạ bỗng nhiên xoay người, thẳng ôm hướng Lục nương tử, lần này chuyện xảy ra đột nhiên, vừa nhanh vừa gập, mắt thấy đã muốn thành công, nhưng trong tiếng cười quyến rũ, Lục nương tử giống như quỷ ma vậy, rõ ràng còn ngồi ở bên cạnh bàn, trong nháy mắt thế mà đã vọt đến bên cạnh giường, trong lúc chớp động, dấy lên một làn gió thơm, ngửi thấy ở trong mũi, thấm vào tận ruột gan.


Tiết Phá Dạ thở dài, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, nâng lên rượu ngon đã châm trên bàn, ngửa đầu uống cạn, rượu vào miệng cay xè, mang theo một cổ hương rượu nhè nhẹ.
Lục nương tử ha ha cười nói: “Tiểu bại hoại, tức giận à?”




Tiết Phá Dạ thở dài: “Tỷ tỷ tốt, tỷ có biết sức chống cự của đệ là cực kém, tỷ dụ hoặc đệ như thế, lại không cho đệ động tay, không phải là lấy đệ làm trò cười
sao?”


Lục nương tử quyến rũ cười nói: “Là do đệ một bụng đầy ý nghĩ xấu, muốn chiếm tiện nghi người ta, còn lời nói là tỷ đang câu dẫn đệ, có biết xấu hổ hay không đây?”


Thân chỉ ở trên mặt làm ra vẻ xấu hổ, thân thái nữ nhi nọ, nhất thời làm cho Tiết Phá Dạ nhìn ngây ngốc, không khỏi chậm rãi ngâm nói: “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.”


Lục nương tử nghe xong, buồn bã nói: “Khuynh quốc khuynh thành là họa thủy, tỷ tỷ cũng không muốn!” Rồi bước nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh Tiết Phá Dạ, bưng lên bầu rượu, đem chén không của Tiết Phá Dạ rót đầy.
Tiết Phá Dạ nghe trên người nàng tản mát ra rùi thơm, thật sự thích ý nói:


“Hôm nay lại đây. tỷ tỷ bên này làm ăn thật ra tốt hơn không ít, chúc mừng chúc mừng!”


Lục nương tử ngồi xuống ở bên cạnh, cười quyến rũ, ôn nhu nói: “Cái này còn không tât cả đều là công lao của đệ sao, khúc Thiện Nữ U Hôn nọ của đệ vừa ra, lập tức hấp dẫn một đám người, nay tỷ đang lo không có khúc mới đây.”


Tiết Phá Dạ cố ý không nể mặt, làm bộ đáng như thực mất hứng nói: “Thế nào, tỷ tỷ hôm nay gọi ta đến, là vì muốn khúc mới?”


Lục nương tử đưa tay ở trên mặt hắn phất qua, cười mắng: “Đồ ch.ết tiệt này, chẳng lẽ tỷ phải nói nhớ đệ thì mới được sao?” Đang muốn thu hồi tay, thì bàn tay nhỏ bé đã bị Tiết Phá Dạ nắm lấy.


Tiết Phá Dạ chỉ cảm thấy bàn tay của nàng mềm mại nhẫn nhụi, thế mà so với hắc ngọc cá chép kia còn muốn nhẵn nhụi hơn một ít, lôi kéo bàn tay của nàng, nhẹ nhàng lật lên, để cho bàn tay của nàng hướng lên trên, tay kia thì gãi gãi vào trong lòng bàn tay, Lục nương tử cười ha ha, vội vàng rút tay về, trên mặt thế mà


hơi hơi ửng hồng, có vẻ rất là ngượng ngùng.
Tiết Phá Dạ đắc ý cười cười nói: “Tỷ tỷ tốt yên tâm, đệ đệ hôm nay lại đây, ít nhiều thì cũng phải lưu lại một hai khúc!”


Lục nương tử cười nói: “Vậy làm tỷ tỷ này trước phải cảm ơn đệ đệ tốt, đến, tỷ tỷ trước kính đệ một ly, tạ đệ hổ trợ, đề cho Phẩm Hương Các làm ăn thịnh vượng!”
Hai người chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.


Buông chén rượu, Lục nương tử hai gò má ửng hồng, xinh đẹp tuyệt trần không thể tả, Tiết Phá Dạ tâm tư chợt động, cười nói: “Tỷ tỷ tốt, một chén rượu liền cảm tạ đệ, vậy tính thực tiện nghi.”


Lục nương tử răng cắn lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói: “Vậy đệ còn muốn cái gì?”
Tiết Phá Dạ hắc hắc cười, ánh mắt dừng ở trên bộ ngực nguy nga của Lục nương tử, Lục nương tử bị hắn nhìn đến sợ hãi, mặt cười ngượng ngùng, cúi đầu xuống.


Tiết Phá Dạ thản nhiên nói: “Đệ muốn tỷ tỷ...” Lục nương tử thân thể mềm mại chấn động, Tiết Phá Dạ đã nói tiếp: “Xướng cho đệ Thập Bát Mô. Tỷ tỷ lần trước đã nói qua, muốn một mình xướng Thập Bát Mô cho đệ nghe.”


Lục nương tử lúc này mới ngẩng đầu, tuy rằng nhẹ nhàng thở ra, lại hơi có một tia thất vọng, cười quyến rũ nói: “Tiểu bại hoại này, chỉ nhớ kỹ cái gì đâu không. Xướng cho đệ Thập Bát Mô tự nhiên có thể, nhưng đệ phải kể chuyện cười cho tỷ nghe!”


Tiết Phá Dạ sửng sốt, cô nương mỹ mạo này sao lại có hứng thú nghe kể chuyện.
Lục nương tử vẻ mặt nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Tỷ thích xem bộ dáng kể chuyện của đệ, tỷ muốn xem khi đệ kể chuyện thì có bộ dáng gì.”


Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Tỷ tỷ muốn nghe, đệ đệ tự nhiên sẽ không cự tuyệt."


Nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Từng có một lão hòa thượng, cả đời chưa thấy qua nữ nhân, trước khi lâm chung thì muốn thấy nữ nhân, liên phái đệ tử tìm một tỷ nhi trở về, cởi hết quần áo, lão hòa thượng nọ nhìn nhìn, rất là cảm khái nói, nữ nhân này bộ dáng cùng với ni cô sao lại không có gì khác nhau!”


Thanh âm chưa dứt, Lục nương tử mặt đỏ bừng, phì nói: “Ngươi không đứng đắn này, sao lại lấy hòa thượng ra giểu cợt, thật sự là không biết xấu hổ.”


Tiết Phá Dạ muốn nắm lấy tay nàng, bị nàng né qua, chỉ có thể nói: “Tỷ tỷ tốt, chuyện cười của đệ đã kể xong, tỷ nên xướng khúc cho đệ nghe!”


Lục nương tử cắn môi đỏ nói: “Xướng thì xướng, nhưng mà nói trước, đệ không được động tay động chân, nếu không tỷ sẽ không thể xướng được.”
Tiết Phá Dạ gật đầu nói: “Tốt, tỷ tỷ yên tâm, đệ đệ tuyệt không động tay động


chân!” Sớm nghe qua đại danh Thập Bát Mô, hôm nay có thể để cho một đại mỹ
nhân tới xướng cho mình nghe, Tiết Phá Dạ hơi có chút hưng phấn.
Lục nương tử lấy tay sờ sờ yết hầu, cảm khăn trắng, nhẹ giọng xướng:


“Nhanh nhanh mà đến nghe ca hát, nghe ta xướng qua Thập Bát Mô, đưa tay sờ bên tóc tỷ, như mây đen bay che nửa trời, đưa tay sờ phía trước đầu của tỷ, thiên
đình no đủ làm nghiện người, đưa tay sờ cái mũi của tỷ...!” Nàng thanh âm ngọt


ngào, quyến rũ đên tận xương, lại thêm sóng mắt nhộn nhạo, Tiệt Phá Dạ nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân bành trướng, thầm nghĩ: “Nếu được cô gái như vậy, thật sự là may mắn trong cuộc đời!”


Một khúc kết thúc, Tiết Phá Dạ vẫn còn đang đắm chìm trong đó, ngơ ngác nhìn Lục nương tử xinh đẹp, thẳng đến Lục nương tử che miệng cười quyến rũ, Tiệt Phá Dạ mới hồi phục tinh thân lại.
“Tỷ tỷ xướng thật tốt!” Tiết Phá Dạ thở dài một hơi, cầm lấy bầu rượu rót đầy hai chén.


Lục nương tử cười quyến rũ nói: “Đệ đệ thích nghe là tốt rồi!”
Lúc này nến đỏ nhẹ lay động, phòng trong ý xuân ấm áp, không khí mập mờ, tiếng ồn ào bên ngoài tuy rằng truyền vào, nhưng mà không chút nào ảnh hưởng đến xuân tình trong phòng.


Mỹ nhân ở bên, mùi thơm vờn quanh, Tiết Phá Dạ giống như đặt mình vào trong mộng ảo.
Thật lâu sau, Tiết Phá Dạ mới đem rượu trong chén uống cạn, phá vỡ yên lặng
hỏi: “Đúng rôi, hôm nay Trần Phú nọ tiếp đệ đến là loại người nào?”


Lục nương tử sửng sốt, lập tức nói: “Hắn vốn là một thúc phụ cái bà con xa. của ta, nay làm việc ở Phẩm Hương Các, xem như Tổng quản đi!”
Tiết Phá Dạ đừng ở Lục nương tử, thấp giọng nói: “Tổng quản?”
Lục nương tử gật gật đầu nói: “Hắn vì Phẩm Hương Các làm không ít chuyện,


xem như đại công thần.”
Đang lúc này, bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc la, trong tiếng khóc của nữ nhân hỗn loạn hoảng sợ, Lục nương tử mặt trầm xuông, thấp giọng nói:
“Chờ tỷ!” Thân mình đã rời khỏi ghế, hai bước đã đi tới trước cửa, mở cửa phòng
đi ra ngoài.


Tiết Phá Dạ kinh ra một thân mồ hôi lạnh, trời của ta ơi, thân pháp thật nhanh, cô nàng này nếu không có võ công trong người, đó là vạn vạn không thể làm được.


Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai, Tiết Phá Dạ nhíu mày, bước nhanh ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa, đã thấy một nhã gian bên trái đi ra một gã nam tử, nam tử nọ vừa cao vừa lớn, thân trên để trần, mặc một cái quần màu đen, hơn ngạc nhiên là đầu vai thế mà mang đại cung, thân cung vàng óng ánh, dây màu bạc, nam tử vung hai đấm như đồng chùy, vẻ mặt phẫn nộ, vù vù có tiếng.


Nam tử này thế mà mũi rất cao, hai mắt lõm xuống, cùng người Trung Nguyên khác nhau rất lớn.
Tiết Phá Dạ hơi suy tư, lập tức rõ ràng, đây là người Bắc Hồ.


Phương bắc Đại Sở là thảo nguyên vạn dặm, dân tộc sinh hoạt trên thảo nguyên rất đũng mãnh, trâu đê thành đàn, các bộ lạc ngày thường phân tán du mục, một khi có chiến sự liên tập kết lại, sức chiến đấu cực kỳ cường đại, Đại Sở quốc gọi thảo nguyên là Bắc Hồ, dân tộc thảo nguyên tự nhiên chính là người Bắc Hồ.


Nếu như án theo phân tích của Tiết Phá Dạ, thì đó là các tộc Mông Cổ trên đại thảo nguyên Mông Cổ, lại không biết Thành Cát Tư Hãn Thiệt Mộc Chân giương cung bắn đại điêu này có tồn tại hay không.


Bất quá Tiết Phá Dạ cũng biết, Khiết Đan quốc nọ cũng tồn tại, hơn nữa sau khi Đại Sở khai quốc, chủ động hưng binh tân công Khiết Đan, lây được hiệu quả thật lớn, nay Khiết Đan hoàn toàn không cường đại hung hãn giống như Khiết Đan thời kì Đại Tống, chỉ là một phụ quốc Đại Sở mà thôi.


Đại Sở sau khi khai quốc, hai đại đế vương đầu tiên có võ công trác tuyệt, nam chinh bắc chiến, thành tựu huy hoàng, Tây Hạ, Khiết Đan, Thô Phiên, Cao Lệ đêu thành phụ quốc, trăm năm nay, bản đồ Đại Sở mở mang, cùng các quốc gia thời kì Đại Tống giằng co khác nhau rất lớn, các tộc thân phục, hàng năm đều đến triều công.


Nhưng mà Hồ tộc trên thảo nguyên tính dẻo dai rất mạnh, hơn nữa du mục chung quanh, Đại Sở mấy lần bắc chính đều thương vong thảm trọng, đại bại mà về, từ đó về sau đối với Bắc Hồ quốc sách đó là phòng thủ làm chủ.


Bắc Hồ ỷ vào tính cơ động cường đại, thường xuyên tổ chức kỵ binh tập kích vùng biên cảnh Đại Sở, là cái định trong mắt cái gai trong thịt của Đại Sở.
Nay đại hán Bắc Hồ này lại ở Phẩm Hương Các phát uy, lại là không biết vì nguyên nhân gì?






Truyện liên quan

Giang Sơn Mỹ Sắc

Giang Sơn Mỹ Sắc

Mặc Vũ875 chươngFull

Võ HiệpQuân SựXuyên Không

10.4 k lượt xem

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nam Hải Thập Tứ Lang445 chươngFull

Quân SựLịch SửXuyên Không

5.7 k lượt xem

Nhất Phẩm Giang Sơn

Nhất Phẩm Giang Sơn

Tam Giới Đại Sư407 chươngFull

Quân SựLịch Sử

5 k lượt xem

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Ôn Thụy An19 chươngFull

Võ Hiệp

97 lượt xem

Giang Sơn Bất Hối

Giang Sơn Bất Hối

Đinh Mặc24 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên Không

418 lượt xem

Giấc Mộng Giang Sơn

Giấc Mộng Giang Sơn

Cương Quyết Mạnh/Ưng Lâm Liên72 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngNữ Cường

316 lượt xem

Say Mộng Giang Sơn

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan1,328 chươngFull

Võ HiệpQuân SựLịch Sử

10.6 k lượt xem

Phượng Điểm Giang Sơn

Phượng Điểm Giang Sơn

Ngư Nghiệt145 chươngFull

Võ HiệpNgôn TìnhQuân Sự

943 lượt xem

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

khanhan18262 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnDị GiớiLịch Sử

531 lượt xem

Giang Sơn Tươi Đẹp

Giang Sơn Tươi Đẹp

Thiên Như Ngọc87 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngTrọng Sinh

1.3 k lượt xem

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Tử Vũ Nguyệt Diên105 chươngFull

Xuyên KhôngCung ĐấuĐam Mỹ

314 lượt xem

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Ngọc Hàn Thủy Nguyệt10 chươngFull

SủngĐam MỹCổ Đại

50 lượt xem