Chương 95: Hà Hoa Đồng

Một tiếng sấm vang lên, đinh tai nhức óc, Tiết Phá Dạ cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Bất quá một lát, bên ngoài đã đổ mưa to xuống, Tiết Phá Dạ nghiêng đầu nhìn, chỗ cửa sổ bên kia, mưa to hạt lớn bằng hạt đậu nành rơi xuống gõ lộp bộp lên trên cửa số, bắn lên những hoa nước.


Ông trời này thật ra cũng thực hỗ trợ, bên kia nỗi lên lửa lớn, lại đánh xuống mưa to, Tiệt Phá Dạ thà rằng tin tưởng đây là ông trời vì bảo hộ chùa miếu cũng sẽ không tin tưởng là giúp lão lừa trọc Đạt Duyên kia.


Tiết Phá Dạ còn chưa nghĩ nhiều, liền nhìn thấy từ trong phòng chậm rãi đi ra một người.
Lần này cũng không phải Quỳ Hoa Đồng, mà là một cô gái thân hình thướt tha.


Nàng kia một thân y phục bó sát màu đen, đường cong lộ ra, phập phồng cực kỳ gợi cảm, ngực no đủ, vòng eo tinh tế, còn có hai chân thon dài,vòng mông nở nang, không chỗ nào mà không phát ra mị lực hồn xiêu phách lạc


Tuy rằng có được dáng người hoàn mỹ rung động tâm hồn, khuôn mặt nàng lại không cách nào thấy được, trên mặt thế mà mang theo một cái mặt nạ, mặt nạ nọ trên rộng dưới hẹp, cực kỳ giống hồ ly, làm ra tinh mỹ đến cực điểm, mặt nạ mặt, liền giống như thực, nếu không phải biết cô gái này là nhân loại, Tiêt Phá Dạ còn cho là hô ly tinh xuất hiện.


Nàng vặn vẹo vòng eo, chậm rãi đi tới trước linh đường.
Tiết Phá Dạ co rút ở sau lá cờ, không dám nhúc nhích, trong lòng thầm mắng:




“Ta kháo, ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng là được, chạy đến nơi đây làm cái gì?” Tận lực ngừng thở, không nhúc nhích, miễn cho bị nàng nhìn thấy, vậy sẽ là cực kỳ không ổn.


Hà Hoa Đồng lẳng lặng đứng ở trước linh đường, thấy không rõ khuôn mặt của nàng, tự nhiên cũng nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nàng, sau một lúc lâu, mới nghe nàng buồn bã thở dài, thanh âm mang theo một tia thương cảm, nhẹ nhàng nói: “Thất sư muội, ngày thường muội có dũng có mưu, vì sao bởi vì ngũ sư huynh bị hại liền đại loạn phân tâc như vậy? Tông đà chủ luôn khen muội là nữ trung hào kiệt, cân quắc anh hào, không thể tưởng được lại bị chó dữ làm hại!”


Tiết Phá Dạ nghe nàng lúc này nói chuyện, thanh âm vẫn có chút không được tự nhiên, nghĩ nghĩ, cũng không nhất định là Hà Hoa Đồng cố ý nghẹn cổ họng, khả năng là cái mặt nạ này bản thân nó còn có một ít hiệu quả thay đổi âm thanh, cho nên mang theo mặt nạ nói chuyện, luôn luôn không được tự nhiên.


Chỉ nghe Hà Hoa Đồng lại buồn bã nói: “Bất quá muội cùng ngũ sư huynh từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nay làm bạn dưới suối vàng, cũng cũng không tịch mịch, chỉ mong hai người vẫn yêu nhau, ở dưới suối vàng cũng làm một đôi uyên ương liền cánh. Hà Hoa ở đây cầu Bồ Tát phù hộ, phù hộ hai người đời đời kiếp kiếp đêu cùng một chỗ...!” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, mơ hồ mang theo khẽ nấc.


Tiết Phá Dạ thấy nàng tiến lên đốt ba cây nhang, sau đó cắm lên, đứng yên ở trước linh đường nọ.


Tiết Phá Dạ lén nhìn, thì thấy dưới chân Hà Hoa Đồng mang một đôi giày thêu màu vàng nhạt, thật sự đẹp mắt, đôi giày này lại giống như đã thấy ở nơi nào đó, cẩn thận nghĩ lại, cũng không có rõ ràng, không tự chủ được nhẹ giọng nói:


“Kỳ quái kỳ quái!” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức biết việc lớn không ổn, giờ này khắc này, lại có thể nào phát ra âm thanh.


Hắn xiết chặt nắm tay, nếu như bị phát hiện, dưới tình huống bắt buộc, chỉ có thể dốc hết toàn lực trước chế trụ Hà Hoa Đồng này nói sau, có Hà Hoa Đồng nơi tay, nói vậy những người đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tốt xấu kèm Hà Hoa Đồng ra Linh Ẩn tự rồi nói sau, chủ ý đánh cho vang đội, lại không biết có thể bắt được Hà Hoa Đồng này hay không.


Ngẩng đầu nhìn nàng kia, thấy nàng đang nhìn về phía bên này, mặt nạ che khuất, thật sự nhìn không ra vẻ mặt của nàng, Tiệt Phá Dạ đã định chủ ý, chỉ cần Hà Hoa Đồng một khi có động tác, trước đem cờ tang xô vẻ phía Hà Hoa Đồng, ngăn trở tầm mắt của nàng, sau đó lập tức xuống tay.


“Ô...!” Hà Hoa Đồng phát ra một tiếng cực thấp, tựa như thực ngạc nhiên.
“Hà Hoa Đồng, xảy ra chuyện gì?” Bên trong tựa như cũng nghe đến động tĩnh bên ngoài, Quỳ Hoa Đồng đã bước nhanh chạy đến.


Tiết Phá Dạ cắn răng một cái, liền muốn đánh về phía Hà Hoa Đồng, đã thấy Hà Hoa Đồng thân thể nhoáng lên một cái, thế mà đem chỗ ẩn thân của mình ngăn trở, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, chỉ nhớ tới Thất sư muội, có chút thương cảm!”


Nàng hai tay chắp ở sau lưng, làm vài động tác, Tiết Phá Dạ xem động tác nọ, biết là ý bảo mình không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước trốn đi.
Đây chính là ra ngoài dự kiến của Tiết Phá Dạ, thật sự không nghĩ ra Hà Hoa Đồng này vì sao đột nhiên giúp mình.


“Ài...!” Quỳ Hoa Đồng cũng thở thật dài, phiền muộn nói: “Thất sư muội ở Hàng Châu dẫn đắt chúng ta mấy năm, có dũng có mưu, chúng ta có thể trở thành sẽ phân đà lớn nhất, quá nửa là công lao của nàng, nay nàng đi, chúng ta cũng không biết còn có thể hoàn thành khát vọng nàng, phản Sở phục Thục hay không...!”


Hà Hoa Đồng trấn định tự nhiên, bình tĩnh nói: “Có đôi khi ông trời đã định số mệnh, cuộc đời này hai người họ có thể như chim liền cành, kiếp sau ông trời tự nhiên sẽ không bạc đãi bọn hắn, khi đó chắc chắn để cho bọn họ trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long!”


Quỳ Hoa Đồng ha ha cười nói: “Hà Hoa Đồng, cô nói không sai, chính là như vậy!” Trong tiếng cười mang theo chua xót nhè nhẹ.
Tiếng bước chân vang lên, Quỳ Hoa Đồng thế mà cũng đi đến trước linh đường, tiến lên đốt hương.


Hà Hoa Đồng cực có kỹ xảo chuyển động thân mình, chặn tầm mắt giữa Quỳ Hoa Đông cùng Tiết Phá Dạ.


Tiết Phá Dạ trong lòng thật sự rõ ràng, đêm nay mình nghe được rất nhiều bí mật, ngay cả chuyện phương trượng Linh Ẩn tự là đồng tử hộ giáo Thanh Liên Chiếu này đều biết, nếu như bị bọn họ phát hiện, tuyệt đối không có kết cục tốt, vì bảo vệ bí mật này, bọn họ vô luận như thế nào cũng phải giết người diệt khẩu.


Bất quá đầy bụng nghi hoặc, thật sự không hiểu suy nghĩ của Hà Hoa Đồng, nàng thế mà chủ động giúp mình che dấu hành tích, cũng không biết đến tột cùng có mục đích gì.


Quỳ Hoa Đồng kính hương, đã bái hai bái, lúc này mới rời khỏi linh đường, đi đến thang lầu, xem xét phía dưới, tựa như đang tự nói: “Hòa thượng sao còn chưa có lại đây, Tiêu Linh Tiên sẽ không thực xảy ra chuyện chứ?”


Một tiếng sấm lại vang lên, Quỳ Hoa Đồng cười nói: “Xem ra ông trời cũng tức giận, đều nói Thiên Lôi Điện Mẫu chuyên xử lý kẻ ác, cầu bọn họ buông một đạo sấm sét, đến đánh ch.ết Đàm Tử Thanh lão tặc nọ!” Nghiến Tăng nghiền lợi, hiển nhiên là đôi với Đàm Tử Thanh hận đên tận xương tủy, trong tiêng than thở, chậm rãi đi trở về trong phòng, nghe hắn gấp nói: “ƈúƈ ɦσα Đồng, sao cũng không lưu chút cho ta, rượu tốt như vậy, sắp bị ngươi một mình uông hết”.


Xem ra ƈúƈ ɦσα Đồng vẫn không hé răng, ở trong phòng uống rượu buồn.


Thấy Quỳ Hoa Đồng vào phòng, Hà Hoa Đồng mới xoay người lại, đối với Tiết Phá Dạ, cũng không nói chuyện, Tiết Phá Dạ biết ánh mắt ở dưới mặt nạ nọ nhất định là đang quan sát mình, hơi có chút không thoải mái, hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Cô... vì sao giúp ta?” Lúc này bên ngoài mưa rơi gió giật, Tiết Phá Dạ cũng không lo lắng bị Quỳ Hoa Đồng cùng ƈúƈ ɦσα Đồng trong phòng nghe thấy.


Hà Hoa Đồng cũng không có trả lời, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, đi đến trước phòng, nhẹ nhàng cười nói: “Bên ngoài mưa to gió lớn, cũng đừng hòng các ngươi hưng trí uống rượu, ta giúp các ngươi đóng cửa lại!”


Quỳ Hoa Đồng cười nói: “Cũng là phụ nữ tinh tế, biết suy nghĩ của chúng ta. Đúng rồi, Hà Hoa Đồng, cô cũng cùng vào uống rượu, cái Hạnh Hoa Hương này bị ƈúƈ ɦσα Đông uống hơn phân nửa, chúng ta cũng không thể để cho hắn chiêm tiện nghi”.


Hà Hoa Đồng khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu, cũng không nói gì, đem cửa phòng đóng lại, làm ra vẻ để cho hai người ở trong phòng uống rượu.
Đóng cửa phòng lại, Hà Hoa Đồng lập tức hướng Tiết Phá Dạ vẫy vẫy tay, rồi trực tiếp đọc theo thang lầu đi xuống.


Tiết Phá Dạ ngẩn ra, trở nên rõ ràng, Hà Hoa Đồng đây là mở lối cho mình.


Cô gái này vì sao giúp mình như vậy, chẳng lẽ là coi trọng dung nhan tuấn tú của mình, nhưng cái ý niệm này chỉ chợt lóe qua trong đầu, Tiết Phá Dạ tuy rằng tự nhận xem như cũng anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng không có đạo lý làm cho người khác liếc mắt một cái liền xem trúng, càng không bản lãnh làm cho một đồng tử hộ giáo vì mình mà phản bội giáo hội, ở trong đó tự nhiên là có ẩn tình tất lớn.


Tiết Phá Dạ bỗng nhiên có chút buồn bực, người Thanh Liên Chiếu này, mỗi người hành động đều giống như quỷ vậy, thực con mẹ nó không hỗ là người làm công tác ngầm, trên người liền mang theo quỷ khí, chuyện làm đều ý vị sâu xa, đều hỗn loạn âm mưu quỷ kế.


Hòa thượng cũng có thể nói dối gạt người, vậy chuyện không chịu nổi khác chỉ sợ là cũng không có gì hiếm lạ.
Tiết Phá Dạ nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, đã thấy Hà Hoa Đồng đang đứng ở trước cửa, thấy Tiết Phá Dạ xuống dưới, phất phất tay, ý bảo hắn tránh ở phía sau tấm màn màu vàng.


Tiết Phá Dạ lúc này người đang ở hiểm cảnh, thật vất vả được cô gái đáng người gợi cảm này tương trợ, tự nhiên là theo lời nàng mà làm, tránh ở sau tấm màn màu vàng.


Hà Hoa Đồng thấy Tiết Phá Dạ trốn tốt, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài mưa gió thật lớn, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm sét, cũng không biết nàng đi ra ngoài làm cái gì.


Sau một lúc lâu, chỉ thấy Hà Hoa Đồng toàn thân ướt đẫm tiến vào, hướng Tiết Phá Dạ vẫy tay, Tiết Phá Dạ vội vàng đi qua, chợt nghe Hà Hoa Đồng thấp giọng nói: “Đi theo ta, cứ đi theo ta!”


Tiết Phá Dạ thấy nàng y phục bị ướt, thân hình xinh đẹp đường cong hiển lộ, lộ ra cổ trắng nõn nhẵn nhụi như bạch ngọc, bọt nước xẹt qua da thịt trắng nõn, từ cổ áo chui vào.


Thấy Tiết Phá Dạ thần sắc quỷ dị nhìn mình, Hà Hoa Đồng nũng nịu quát khẽ: “Còn không đi!” Xoay người lại chạy ra khỏi phòng, Tiết Phá Dạ cũng không do dự, theo sát phía sau.
Trời mưa quả nhiên khá lớn, vừa vừa ra khỏi cửa, giọt mưa bằng hạt đậu nện ở trên người, thế mà hơi hơi phát đau.


Trong lúc chạy đi, quan sát sân, thế mà phát hiện mấy tên vũ tăng nọ đã không thấy tung tích, không biết có phải đã sớm tìm chỗ trốn mưa hay không, nhưng bỗng nhiên nghĩ đên Đạt Duyên trước khi đi có nói, để cho mọi người ở lại trông coi, vũ tăng này tự nhiên không dám trái lệnh, cho dù trời sập xuống chỉ sợ cũng không dám rời đi, nay đột nhiên không thấy tung tích, chắc là Hà Hoa Đồng vừa rồi dùng kỹ xảo gì đó, đem những người này dời đi, nhìn thấy bóng người thướt tha phía trước như cánh bướm dưới mưa, vô cùng nhẹ nhàng, không khỏi rất là cảm kích, vô luận như thế nào, Hà Hoa Đông này xem như có đại ân giúp mình.


Tiền vào bên trong rừng tùng, hạt mưa cũng nhỏ lại, nhưng mà cây rừng rậm rạp tốc độ chậm đi một ít, mưa không bao lâu đã ướt hết toàn thân, Tiết Phá Dạ cắn chặt răng, theo sát ở phía sau Hà Hoa Đồng, Hà Hoa Đồng tuy rằng cũng bị ướt sạch y phục, nhưng mà thân hình vẫn nhanh nhẹn nhẹ nhàng như trước, nếu không có để ý tốc độ để Tiết Phá Dạ theo kịp, chỉ sợ đã sớm không thấy tung tích.


Cũng không biết chạy bao lâu, rốt cuộc ra rừng tùng, về sau đi qua Dược sư điện, dọc theo vách tường đi nhanh tới trước, lúc này đã là nửa đêm, lại thêm mưa rơi gió giật, hậu viện cháy, hai người đi qua điện phủ lầu các, cũng không có bị người phát hiện, Tiết Phá Dạ cũng không quản quá nhiều, nhìn chằm chăm bóng đáng màu đen xinh đẹp của Hà Hoa Đồng, làm như cọc tiêu chỉ lối, phóng bước chân, ra sức chạy theo.


Thật vất vả chạy đến cửa chùa, cửa chùa đã bị đóng chặt, còn bị khóa.


Tiết Phá Dạ đang không biết làm thế nào đi ra ngoài, đã thấy Hà Hoa Đồng tới gần bắt lấy tay mình, bàn tay trắng mịn, lại thực lạnh lẽo, còn chưa có nghĩ nhiều, đã cảm thấy thân mình chợt nhẹ, thế mà bị Hà Hoa Đồng nhấc lên, hô một tiếng, nhảy tới đầu tường.


Thân mình theo sát trầm xuống, đã bị Hà Hoa Đồng đem xuống dưới tường, dừng ở bên ngoài chùa.
Đây là chuyện chỉ trong chớp mắt, Tiết Phá Dạ sợ hãi than thở không thôi, Hà Hoa Đồng này khinh công thật sự là lợi hại, lên tiếng khen: “Nữ anh hùng võ công cao cường, bội phục, bội phục!”


Hà Hoa Đồng hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đi!”


Tiết Phá Dạ thấy nàng tạo thế muốn xuống núi, ngạc nhiên nói: “Nữ anh hùng, cô cũng muốn xuống núi sao? Đồng bạn của cô đều đang đợi cô, cô đem ta đưa đến nơi này, ta đã vô cùng cảm kích, không cần đưa nữa, ta tự mình xuống núi là có thể!” Ở trong mưa, hai người đều ướt đầm đìa.


“Đừng nói thừa!” Hà Hoa Đồng hiển nhiên không muốn lúc này trì hoãn, quát nói: “Mau đi theo ta!”
Tiết Phá Dạ đành phải theo sau Hà Hoa Đồng, đọc theo đường núi đi xuống dưới núi.






Truyện liên quan

Giang Sơn Mỹ Sắc

Giang Sơn Mỹ Sắc

Mặc Vũ875 chươngFull

Võ HiệpQuân SựXuyên Không

10.4 k lượt xem

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nam Hải Thập Tứ Lang445 chươngFull

Quân SựLịch SửXuyên Không

5.7 k lượt xem

Nhất Phẩm Giang Sơn

Nhất Phẩm Giang Sơn

Tam Giới Đại Sư407 chươngFull

Quân SựLịch Sử

5 k lượt xem

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Ôn Thụy An19 chươngFull

Võ Hiệp

97 lượt xem

Giang Sơn Bất Hối

Giang Sơn Bất Hối

Đinh Mặc24 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên Không

418 lượt xem

Giấc Mộng Giang Sơn

Giấc Mộng Giang Sơn

Cương Quyết Mạnh/Ưng Lâm Liên72 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngNữ Cường

293 lượt xem

Say Mộng Giang Sơn

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan1,328 chươngFull

Võ HiệpQuân SựLịch Sử

10.5 k lượt xem

Phượng Điểm Giang Sơn

Phượng Điểm Giang Sơn

Ngư Nghiệt145 chươngFull

Võ HiệpNgôn TìnhQuân Sự

942 lượt xem

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

khanhan18262 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnDị GiớiLịch Sử

531 lượt xem

Giang Sơn Tươi Đẹp

Giang Sơn Tươi Đẹp

Thiên Như Ngọc87 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngTrọng Sinh

1.3 k lượt xem

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Tử Vũ Nguyệt Diên105 chươngFull

Xuyên KhôngCung ĐấuĐam Mỹ

314 lượt xem

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Ngọc Hàn Thủy Nguyệt10 chươngFull

SủngĐam MỹCổ Đại

50 lượt xem