Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 34

Chờ đến nhìn không còn nhìn thấy bóng dáng Phiên Nhiên nữa, Tô Tô bước vào trong khe rãnh. Trời đất quay cuồng, nàng không kịp phản ứng, từ không trung rơi xuống. Không biết qua bao lâu, Tô Tô nện ở trên mặt đất, kêu lên một tiếng.


Nàng lồm cồm bò dậy, đau đến nhe răng nhếch miệng, trong lòng cười khổ, không ngờ hồ yêu ở giây phút cuối thế mà còn chơi nàng một vố, cố tình làm cho nàng phải nếm chút mùi vị khổ sở, không nói cho nàng biết tiến vào Hoang Uyên thì sẽ không ngừng bị rơi xuống.


Nơi này giống như là mộ địa, trong không trung có cái gì đó trôi nổi giống như tro tàn, trên bầu trời lại có một vầng trăng màu lam.
Tô Tô kinh ngạc nhìn chăm chú vào ánh trăng kia, Vòng ngọc nói:


– Đó là yêu nguyệt, chỉ có Hoang Uyên mới có.
Tô Tô nói:
– Sao em lại tỉnh dậy rồi?
Vòng Ngọc đáp:


– Cô muốn đi tìm thần quy, tôi không yên tâm. Hãy cố gắng giảm thiểu tiếp cận tro tàn bay trong không trung, đó đều là trọc khí hóa thành, cô hiện giờ đang ở trong thân xác người phàm, chạm vào nhiều thì sẽ đoản thọ.


Nói xong mới nhớ tới Khuynh Thế Hoa màu tím ở trong cơ thể Tô Tô, những lời nhắc nhở này bất giác trở nên vô ích. Vận mệnh cuộc đời này của Tô Tô đã định sẵn rồi, chỉ là không biết sẽ chết như thế nào thôi.




Tô Tô đưa mắt nhìn chung quanh, lối vào của Hoang Uyên hoang vu trống trải. Cỏ dại mọc đầy lan tràn, đất trên mặt đất bốc mùi tanh tưởi, thối rữa. Xà trùng chuột kiến bò nhung nhúc khắp nơi, còn có mấy con dơi núp ở trên cây, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tô Tô.


Vòng Ngọc nói:
– Chúng nó đều là yêu vật cấp thấp, không cần để ý đến chúng nó, chúng ta đi tìm thần quy tiền bối đi.
Tô Tô gật đầu, đẩy cỏ dại ra đi vào trong.


– Tiền bối ở đâu được nhỉ?
Vòng Ngọc trầm ngâm một lát, nói:


– Khoảng cách của lần đại chiến Thần Ma đầu tiên đã qua mấy vạn năm rồi. Thần quy có huyết thống của thượng cổ Huyền Vũ, ngài ấy trấn thủ Hoang Uyên cũng đã vạn năm, nói không chừng ý thức từ lâu đã dung nhập Hoang Uyên. Ngài ấy là thần cuối cùng trên đời này.


Thần sinh sản vốn khó khăn, huyết mạch thượng cổ càng ít ỏi không có mấy, người phàm tu chân là vì theo đuổi đại đạo vô thượng để thành thần. Nhưng mà những nhóm thiên thần có huyết thống Thần tộc đó vì để tam giới yên ổn mà toàn bộ đã chết trận từ lâu. Dùng cái giá phải trả quá thê thảm và nặng nề để tiêu diệt Ma thần cùng đại yêu đời trước.


Sau đó người tu chân tuân theo phân phó của họ, lần lượt phong ấn những yêu ma khác ở Hoang Uyên. Hiện giờ, tân Ma thần thiếu niên sắp sửa thức tỉnh, thần cùng người phàm đã sắp không thể nào áp chế được tân Ma thần rồi.


Vòng ngọc đau buồn cực độ, nói:
– Tô Tô, cô nhất định phải thành công nha.
Tô Tô nói:
– Tôi biết.
Nàng lấy ra một mồi lửa chiếu sáng lên.


– Tôi còn hy vọng đệ tử Hành Dương tông có một ngày có thể tự do xuống núi rèn luyện, nhân gian cũng không cần phải đổi con để lấy thức ăn nữa.
Vòng ngọc nói:


– Chỉ còn một huyết mạch Thần tộc cuối cùng lại trấn thủ Hoang Uyên, đã phải chịu vạn năm cô độc. Thức hải của ngài ấy không biết chừng đã hóa thành một thân cây, một bụi cỏ nơi Hoang Uyên, cô để ý một chút.


Tô Tô nói:
– Thất Vĩ hồ là yêu quái đã chạy ra khỏi Hoang Uyên, cũng không biết tiền bối có biết được không nữa.
Vòng ngọc thở dài:


– Có lẽ dù ngài ấy biết được nhưng cũng không có biện pháp ra khỏi Hoang Uyên để bắt yêu vật đã chạy thoát.
Dẫu sao vẫn còn hàng ngàn hàng vạn yêu ma còn đang bị trấn áp ở Hoang Uyên.


Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, Tô Tô quan sát khắp nơi.


Hoang Uyên giống như một nghĩa địa khổng lồ, há cái miệng âm u trống hoác, không có cách nào phân rõ phương hướng, nó giống như một vùng đất hoang dã vô cùng vô tận. Những nơi mà Tô Tô đi qua, cũng nhìn thấy vài bộ xương ở đó.


Vòng ngọc nói:
– Những tiểu yêu ma trước kia bị ném vào Hoang Uyên phong ấn hiện giờ có lẽ đã trưởng thành đại yêu, mà đại yêu lúc trước cũng có lẽ đã chết già trong Hoang Uyên rồi.


Nhưng mà yêu vật hành vi phóng đãng, nói không chừng còn sinh ra tiểu yêu ma trong Hoang uyên. Có một vài yêu vật khả năng sinh sản rất kém, cũng có những yêu vật năng lực sinh sản rất mạnh. Vòng ngọc không dám nói nhiều về những yêu quái phóng đãng đó, sợ là làm vấy bẩn Tô Tô nhỏ bé ngây thơ nhà mình.


Nhưng may mắn chính là Ma thần không để lại hậu tự, bằng không thế giới sẽ rất rối loạn. Vòng ngọc khinh thường nghĩ, cũng có khả năng Ma thần không làm được chuyện đó. Sử sách ghi lại về Ma thần, tính tình tàn nhẫn, thích giết chóc, không nghe nói thích ngủ với phụ nữ, thậm chí Đàm Đài Tẫn cũng không ngoại lệ.


Cũng không biết gã cùng với vị hữu hộ pháp diễm lệ trong lời đồn kia có gì đó với nhau hay không nữa.
Tô Tô đột nhiên nói:
– Có tiếng động.


Không cần Vòng ngọc dặn dò, nàng lập tức tìm chỗ để ẩn núp. Bên cạnh nàng chính là mấy bộ xương khô, Tô Tô đẩy đẩy chúng ra ngoài, nín thở, tránh ở đằng sau khối nham thạch đen sì.


Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, Tô Tô lặng lẽ nhìn sang, một vài con rắn đang vây quanh một quan tài băng. Một cô gái thân người đuôi rắn đảo quanh một cái quan tài băng, phẫn nộ nói:


– Bảo các ngươi đi tìm khe rãnh, các ngươi lại tìm được thứ đồ này, một lũ vô dụng!
Con rắn nhỏ phun lưỡi ra vào:


– Tự Nữ bớt giận, bọn tôi vừa mới tìm thấy cái khe rãnh thì cái thứ này từ trên trời rơi xuống, đập cho chúng tôi hôn mê. Khi chúng tôi tỉnh lại, khe rãnh đã biến mất rồi.


Xà yêu được gọi là “Tự Nữ” tức giận cuồn cuộn, quan sát quan tài băng:


– Đây là nhân loại, thế mà các ngươi lại bị một đứa con nít nhân loại đập cho hôn mê. Vô Giới ngọc mà khó khăn lắm ta mới ngưng tụ ra được cuối cùng lại bị thất bại bởi đám ngu xuẩn các ngươi rồi.


Cô ta nén giận, mãi sau mới ổn định được cơn giận, ɭϊếʍƈ môi nói:
– Thôi, đã lâu không được ăn thịt nhân loại rồi, ăn nó đi.


Nói rồi, cô ta chạm tay vào quan tài, muốn nhấc nắp lên. Nhưng một ánh sáng vàng bật ra, Tự Nữ kêu á lên một tiếng rụt tay về, tay cô ta bị bỏng một mảng đỏ.


Cô ta kinh hãi ngỡ ngàng nhìn vào đó, là một cậu bé, trong mắt tức thì lộ rõ sự hứng thú.
– Quan tài băng do Nhược Thủy ngưng tụ thành.
Nghe thấy vậy, Vòng ngọc cũng rất kinh ngạc:


– Trong đại chiến thần ma, Nhược Thủy đã từng chảy đến thế giới phàm trần, nhưng mà đã ngần ấy năm, đó là lý do mà nó hiếm khi tồn tại trên hậu thế, dần dần biến mất, cũng không biết là ai ai góp nhặt Nhược Thủy, còn nghĩ cách làm thành băng quan.


– Nhược Thủy ngưng tụ thành quan tài băng á, có tác dụng gì?
Vòng ngọc nói:


– Giữ gìn cơ thể không bị thối rữa, duy trì sinh mệnh. Không nói cái khác, quá trình ngưng tụ thành quan tài băng rất khó khăn, người nằm trong quan tài băng phải được thực hiện một cách nghiêm túc.
Tô Tô suy một ra ba:


– Tác dụng có vẻ tương tự với Minh La Châu nhỉ.
Vòng ngọc:
– Cũng không hẳn, Minh La Châu chỉ bảo đảm xác chết không thối rữa, nhưng mà quan tài băng Nhược Thủy có thể chữa trị cơ thể, hữu dụng hơn Minh La Châu nhiều.


Tô Tô và Vòng ngọc đang nói chuyện với nhau, con xà yêu bên kia trong tay phát ra ánh sáng màu nâu, thử hòa tan quan tài băng.
Vòng ngọc nhìn ra ý tưởng của nàng, nói:


– Cô muốn cứu cậu bé kia, tốt nhất là phải trộm ra, xà yêu trong một chốc không thể nào hòa tan Nhược Thủy được, chờ cô ta đi rồi, khi con rắn nhỏ kia trông coi thì cô hãy trộm nó đi.
Tô Tô:
– Được.


Quả nhiên đúng như Vòng ngọc đã nói, xà yêu vần vò quan tài băng một lát rồi bỏ đi, chỉ còn lại con rắn nhỏ canh giữ quan tài băng.
Rắn nhỏ nhung nhúc nhìn rất kinh tởm.


Tô Tô xoa xoa cánh tay nổi cả da gà, xé góc váy xuống, cắn ngón tay vẽ hai tấm phù. Máu thịt từ sau khi dung nhập Khuynh Thế Hoa có tác dụng tốt hơn nhiều so với chu sa mãnh thú.
Tô Tô bấm quyết:
– Đi!


Phù chú hóa thành một con chim ưng với đôi mắt sắc bén, lao vào đống rắn. Chim ưng vốn là khắc tinh của rắn, chúng nó chỉ hoảng loạn một lúc lại phát hiện ra con “chim ưng” lớn này không ăn chúng, móng vuốt bắt lấy quan tài băng rồi bay đi.


Chim ưng bay đến trước mặt Tô Tô, nàng dùng một tấm phù chú khác dán lên quan tài băng, cố ghìm mình không nhìn xem đứa bé ở trong quan tài băng, nhanh chóng thu nhỏ lại cả quan tài băng lẫn người.


Tô Tô cất quan tài băng vào trong tay áo rồi chạy đi.
Vòng ngọc nói:
– Chạy nhanh nữa đi, đám rắn kia đang đuổi theo.


Tô Tô lao đầu mà chạy không dám quay đầu lại, trong lòng chỉ ước có đôi cánh mà thôi. Nàng chạy bạt mạng ở trong Hoang Uyên, đằng sau là một đám rắn rậm rạp.


Cũng may đó chỉ là những yêu vật cấp thấp, chỉ số thông minh không đủ, Tô Tô sử dụng mấy thủ thuật che mắt, chúng nó liền đuổi không kịp. Bấy giờ Tô Tô mới thở phào nhẹ nhõm, trên vai lại đột nhiên bị người ta vỗ cho một chưởng.


Nàng bị tấn công đột ngột, bay ngược ra ngoài, miệng hộc ra ngụm máu.
Tự Nữ uốn thân mình rắn, tàn độc nhìn Tô Tô.
Vòng ngọc nói:
– Xong rồi xong rồi, đánh kẻ nhỏ, tới kẻ lớn.


Tô Tô lau vết máu bên khóe miệng, không còn hơi sức đâu mà nói chuyện với Vòng ngọc, bò dậy muốn chạy đi. Một chưởng đó làm nàng cảm thấy bả vai mình sắp vỡ nát đến nơi, nếu không phải có Khuynh Thế Hoa thì sợ là nàng đã đi đời nhà ma rồi.


Vòng ngọc cái khó ló cái khôn:
– Tô Tô, bằng không ném quan tài băng cho cô ta, chúng ta chạy đi.
Tô Tô nói:
– Ném cho cô ta chúng ta cũng không chạy được.
Xà yêu không tha cho nàng đâu.


Lúc này nàng lại nhớ đến Đàm Đài Tẫn, tên biến thái đó rất có sở trưởng đối phó với yêu vật, nhưng mà lại không đánh lại minh, quả thực là vũ khí sắc bén giết yêu vật.


Tự Nữ thân hình bành to lên, rất nhanh, một con rắn to lớn ngăn cả đường đi của Tô Tô. Cô ta nheo mắt lại:
– Vì sao trên người ngươi lại có hơi thở của con tiện nhân kia?


Cô ta phun ra nuốt vào chiếc lưỡi, cảm nhận được hương vị trong không khí.
Tô Tô lặng lẽ lui về sau, nhớ tới tâm đầu huyết đã từng nhập vào giữa chân mày của mình:
– Ý ngươi nói đến Phiên Nhiên?


Xà yêu nói:
– Ngươi biết con tiện nhân đó?


Tô Tô nghĩ trong bụng, thì ra là kẻ thù của Phiên Nhiên. Cũng khó trách, đều là ở Hoang Uyên cả ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Nhưng mà rõ ràng là xà yêu lợi hại hơn hồ yêu rất nhiều, Tô Tô đánh với xà yêu một chiêu đều không thắng được.


Tô Tô đảo tròng mắt:
– Đúng vậy, quen biết, ta là kẻ thù của Thất vĩ hồ kia.
Quả nhiên xà yêu không gấp giết nàng, biểu cảm lạ lùng khó hiểu:
– Thất vĩ hồ? Con tiện nhân kia không phải Cửu Vĩ hồ à?


Sau một lúc lâu, xà yêu phá lên cười sung sướng:


– Thì ra là thế, ả tiện nhân Phiên Nhiên để ép mình xuyên qua khe rãnh kia đã phải tự chặt đứt hai cái đuôi, tự hủy mấy ngàn năm đạo hạnh. Ngươi còn sống, vậy thì chăc chắn là ả đã chết rồi.


Tô Tô ngẩn người, không thể ngờ thì ra Phiên Nhiên lại là Cửu Vĩ Hồ ư?


Liên tưởng đến màn đối thoại khi nãy xà yêu bảo con rắn nhỏ đi dò đường, nàng đã hiểu ra, yêu ma muốn xuyên qua cái khe thì gần như phải trả cái giá rất lớn, đạo hạnh mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm năm đều sẽ bị hủy trong chớp mắt.


Lúc trước có lẽ xà yêu không phải là đối thủ của Phiên Nhiên, nhưng mà Phiên Nhiên chạy thoát rồi đã trở nên suy yếu đi, ngay cả người phàm cũng không đánh lại được. Cũng khó trách mà xà yêu không dám tự mình chạy, chỉ dám đứng nhìn quan sát.


Xà yêu phun lưỡi:
– Ngươi là kẻ thù của cô ta, nhưng ta vẫn muốn ăn ngươi.
Dứt lời, đuôi rắn cô ta quăng đến, Tô Tô đã có chuẩn bị, tránh được nguy hiểm trong gang tấc, nhấc chân lên chạy.


Tô Tô hoảng loạn không phân đường đi, cũng không hơi sức đâu mà kịp xem phía trước là nơi nào, chỉ lo tránh trái tránh phải. Xà yêu thong dong mà đùa bỡn nàng, cô ta vừa nhấc tay lên, Tô Tô đã bay lên không, đau đớn che cổ mình lại.


Tự Nữ cười khặc khặc, ngón tay siết chặt.
– Một người phàm yếu ớt mà dám đòi đấu với ta à.
Quan tài băng trong tay áo Tô Tô rơi xuống đất, biến thành nguyên bản, máu của nàng nhỏ lên trên quan tài băng.


Tự Nữ hưởng thụ khoái cảm giết chóc nên không chú ý tới, Nhược Thủy băng quan rung lên, có xu thế hòa tan ra. Vòng ngọc nhìn thấy sự việc nghiêm trọng, vốn định đập nồi dìm thuyền, nào ngờ đâu quan tài băng đột nhiên bay lên xoáy vòng đi ra ngoài, đánh lui Tự Nữ.


Tự Nữ kêu lên thảm thiết, Nhược Thủy hoàn toàn hòa tan ở trên người cô ta. Cô ta biến thành một con rắn lớn, cuộn tròn trên mặt đất.


Tô Tô rơi xuống đất, một cậu bé sắc mặt tái nhợt mờ mịt mà nhìn nàng. Nàng nhịn đau, trông thấy cậu bé chân tay mềm yếu non nớt, bèn ngồi xổm trước mặt cậu:
– Nào, để chị cõng em chạy.


Đứa bé với đôi mắt ướt át nhìn nàng, giang hai tay ra, nằm lên trên lưng nàng.


Tô Tô nuốt máu tươi đang vướng ở trong cổ họng, cõng cậu bé loạng choạng chạy đi. Cậu bé nằm yên tĩnh trên lưng nàng, còn quay đầu lại nhìn xà yêu, mấp máy môi:
– Yêu quái vẫn đuổi theo.


Cậu ta thấy nàng chạy trốn vất vả, bèn nói:
– Ngươi buông ta ra, tự ngươi chạy đi.
Tô Tô nói: – Nếu em thực sự muốn giúp chị thì để ý xem có đường nào để đi cho chị không.


Đứa bé ngẩn người, cuối cùng do dự nói:
– Bên trái hình như có một tông miếu.
Tô Tô phấn chấn tinh thần, dứt khoát chạy về phía bên trái.


Tự Nữ đuổi theo, vừa nhìn thấy tông miếu thì mặt tái đi, cô ta hậm hực nhìn Tô Tô cùng cậu bé, cắn răng từ bỏ.
Tô Tô chạy đến chỗ tông miếu, cậu bé quay đầu lại xem, nói:


– Yêu quái không đuổi theo nữa rồi.
Vòng ngọc mừng rỡ kêu lên:
– Tô Tô, cô nhìn bên kia đi.


Chỉ thấy trên một tấm nệm bồ đoàn tại một nơi hoang vắng, một người đàn ông tóc bạc trắng nhắm mắt ngồi trên đó. Trên người y không có yêu khí, chung quanh tỏa ánh sáng trắng nhu hòa, quanh người mang theo hơi thở thánh khiết kỳ ảo. Cảm nhận được kết giới của mình dao động, người đàn ông đó chậm rãi mở mắt ra.


Đó là một đôi mắt phải diễn tả như thế nào đây, vô cùng cô độc vô cùng thê lương, lại như rất lạnh nhạt, lại như đầy thương xót.


Một cái nhìn thoáng cái vạn năm, Tô Tô như là từ trong đôi mắt của người đàn ông này nhìn thấy năm tháng trôi đi một cách chậm rãi. Nghĩ chắc chắn người này là thần, lại độc thủ Hoang Uyên, cùng mấy vạn yêu ma vĩnh viễn ở lại một nơi mà không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời này, sống mũi Tô Tô cay xè.


Tô Tô buông đứa bé ra, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu.
– Tiền bối, vãn bối Lê Tô Tô, bất đắc dĩ xâm nhập nơi đây đã quấy nhiễu ngài, mong ngài tha thứ ạ.


Người đàn ông với đôi mắt màu bạc nhìn nàng, không hề có ý trách cứ, mà ngược lại trong mắt còn mang theo tia mừng rỡ:
– Cuối cùng con đã tới rồi.


Tô Tô ngỡ ngàng ngước mắt lên, cậu bé phía sau cũng mù mịt không hiểu gì. Người đàn ông còn chưa nói gì thêm, nhưng mà ngay sau đó, cậu bé đã ngất xỉu đi.
Người đàn ông nói với Tô Tô:


– Con mau tiến lên đây.
Tô Tô vội vàng qua đó, lúc đến gần mới phát hiện ra, thân hình người đàn ông đã gần như trong suốt. Y nâng tay lên, ngón tay điểm giữa chân mày của nàng.


Đúng là vị trí chu sa bản thể Tô Tô.
– Ta tên Kê Trạch.
Nội thương ở trên người Tô Tô bị xà yêu gây ra chậm rãi khỏi hẳn. Nàng mở to đôi mắt với tròng đen trắng rõ ràng, nhìn Kê Trạch không chớp mắt.


Đôi mắt màu bạc của y mang theo ý cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
– Vị bạn nhỏ này thật là kiên cường.


Tô Tô được vị thần cuối cùng trên thế gian này khen ngợi, hiếm khi lộ ra tính trẻ con, chân tay luống cuống, nở nụ cười thẹn thùng.
Ngay cả Vòng ngọc cũng kinh ngạc:
– Tô Tô, thế mà cô sẽ thẹn thùng à!


Kê Trạch rũ mắt:
– Vòng ngọc Cửu thiên, thật hiếm có.


Vòng ngọc cũng ngượng ngùng, bao nhiêu năm qua, không một ai biết nó rốt cuộc là cái gì. Kê Trạch chỉ nhìn một cái là gọi ra được tên của nó, tự nó cũng thấy mặt nóng bỏng khó đỡ.


Kê Trạch cũng không vạch trần chút tâm tư này của Vòng ngọc, giọng điệu y nhẹ nhàng chậm rãi và ôn hòa, nói với Tô Tô:


– Ta canh giữ ở Hoang Uyên này lâu lắm rồi, thần lực đã dần dần biến mất, Hoang Uyên bắt đầu xuất hiện khe rãnh. Thế giới này, yêu ma sắp hoành hành rồi.
Tô Tô nói:


– Vãn bối vì điều đó mà đến. Phụ thân cùng các trưởng lão hy vọng Tô Tô thay đổi toàn bộ mọi chuyện của 500 năm trước, rút ra Tà Cốt, ngăn cản Ma thần thức tỉnh. Kính xin được tiền bối chỉ điểm phương pháp ạ.


Kê Trạch nói:
– Rút ra Tà Cốt không phải là điều dễ dàng, cái giá phải trả rất lớn, con có bằng lòng không?
Tô Tô trịnh trọng gật đầu.


Đôi mắt màu bạc trong trẻo và sạch sẽ của Kê Trạch nhìn nàng, y không nói những lời cổ vũ khích lệ, cũng không nói những điều không hay, chỉ bao dung nói:
– Nếu như thế, người bạn nhỏ, con hãy đi thử đi.


Y mở tay ra, bên trong là một viên hạt châu tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.
Hạt châu từ tay Kê Trạch bay đến trong tay Tô Tô.
Vòng ngọc tinh tế nhận ra:


– Đây là…Châu lệ diệt hồn. Tôi nghe nói, Châu lệ diệt hồn có thể hóa thành chín cái thần đinh, đinh nhập vào trong cơ thể tà ma. Nhưng mà chưa bao giờ có người từng thấy Châu lệ diệt hồn cả.


– Trước khi thần chết mới có thể hóa ra Châu lệ diệt hồn.
Tô Tô ngẩng đầu ấp úng nói:
– Ngài….ngài….
Kê Trạch mỉm cười nói:
– Ta sẽ chết.


Giọng điệu của y bình thản thong dong, Tô Tô cùng Vòng ngọc lại không biết nên nói gì mới phải.
Một lúc lâu sau, Vòng ngọc thì thầm:


– Châu lệ diệt hồn làm thế nào mới có thể biến thành đinh diệt hồn, tiêu diệt Tà Cốt chứ?
Việc này chưa từng ai trải qua, chưa từng ai không kinh nghiệm cả.
Kê Trạch nhìn Tô Tô.


– Trên thế gian này phương pháp duy nhất rút Tà Cốt ra chính là mở ra trái tim Ma thần, để Châu lệ hóa thành chín thần đinh, từng cái từng cái ghim nhập vào tim gã.
Tô Tô không thể tin nổi, lắp bắp:


– Hả, mở ra trái tim gã?
Không thể nào, không phải là nàng hiểu theo ý nghĩa kia đó chứ!
Kê Trạch mỉm cười nói:


– Người bạn nhỏ, con rất thông minh, đã lĩnh ngộ được ý của ta. Hoang Uyên phong ấn, trong vòng ba năm ắt sẽ bị phá, con chỉ có thời gian ba năm cắm thần đinh vào trong trái tim kẻ đó.


– Nhưng mà…- Kê Trạch nhìn nàng, nhẹ giọng nói, – Thế gian ít có người biết, rằng Ma thần không có tơ tình.
Tô Tô nắm chặt thần đinh trong tay.
Điều này cũng làm cho Vòng ngọc sợ ngây người.


Tô Tô còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Kê Trạch đã một lần nữa nhắm mắt lại, vị thần chỉ còn lại mái tóc bạc trắng, thân hình dần dần trong suốt, biến mất ở không trung.