Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 38

Đàm Đài Tẫn muốn nôn viên thuốc ra nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ngón tay Tô Tô đặt giữa cổ họng gã, gã buộc phải nuốt xuống.


Thấy rõ người ở trong ngực, sắc mặt vốn tỉnh táo của Đàm Đài Tẫn trong nháy mắt trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Tô Tô thành công liền bỏ chạy.


Vẻ mặt tươi cười của thiếu nữ một khắc trước còn ở trước mắt, sau một khắc đã ở một khoảng cách rất xa. Đường bùn dính trên mặt Đàm Đài Tẫn rơi xuống, gã nhìn Tô Tô, nở một nụ cười vặn vẹo:


– Diệp, Tịch, Vụ.
Nhập Bạch Vũ cũng nhận ra Tô Tô, là cô gái lần trước nhảy múa cho bệ hạ xem, suýt chút nữa đã siết cổ bệ hạ đến chết.
Nhập Bạch Vũ nghiêm nghị nói:


– Yêu nữ, ngươi cho bệ hạ ăn cái gì!
Ánh mắt nhìn Tô Tô khác nào đang nhìn một người chết.


Đàm Đài Tẫn bám vào tảng đá nơi đáy sông, muốn nôn ra viên thuốc nhưng mà không thành công. Đây cũng là điều Đàm Đài Tẫn muốn hỏi, dạ dày gã buồn nôn, nhìn chòng chọc vào Tô Tô.




Tô Tô nói:


– Đương nhiên là thuốc độc xuyên ruột rồi. Không tranh thủ chữa trị sẽ chết đấy. Ta khuyên các ngươi mau đưa Đàm Đài Tẫn quay về điều trị đi, chậm chút nữa độc phát toàn thân gã chết thì làm sao?


Vì sao tất cả mọi người thích gọi nàng là yêu nữ, so với nàng, bọn họ rõ ràng mới càng giống yêu nghiệt hơn.
Nghe nàng nói là thuốc độc, sắc mặt Đàm Đài Tẫn càng khó coi hơn:


– Nuôi một đám phế vật các ngươi để làm gì, ngay cả một ả phụ nữ cũng không đề phòng được!
Nhập Bạch Vũ tự biết bảo vệ bất lực, không nói hai lời quỳ xuống.
Đàm Đài Tẫn nhìn sang đạo sĩ:


– Bắt lấy cô ta!
Lão Đạo nghe vậy, tế ra một cờ chiêu hồn, cờ chiêu hồn dao động ra vầng sáng màu đen dưới đáy nước, đạo sĩ miệng lẩm bẩm, cờ chiêu hồn bay về phía Tô Tô.


Khi mà Tô Tô trông thấy cờ chiêu hồn, ánh mắt cũng tối đi:
– Yêu đạo, các ngươi dám dùng người sống để tế cờ!


Lão Đạo cười đắc ý. Trên cờ chiêu hồn oán khí trùng điệp, một khi tế ra, oán khí trên đỉnh đầu giao long cảm nhận được đồng loại, không ngừng bốc lên rất là hưng phấn. Cờ chiêu hồn kia loáng cái đến gần, đột nhiên biến lớn, Tô Tô không cách nào tránh được, rút lá bùa ra cứng rắn đón một chưởng. Lá bùa nát ngay tại lòng bàn tay. Cờ chiêu hồn không buông tha, từ trên không trung đánh xuống, một lần nữa tấn công Tô Tô.


Tô Tô né tránh rất vất vả, lá bùa của nàng đều vỡ vụn, cuối cùng bị cờ chiêu hồn đánh trúng bả vai, ngã xuống.


Thứ này vốn là Ma khí hiếm có, cũng không biết lão đạo sĩ đã giết bao nhiêu người mới có được oán khí nặng như vậy. Cờ chiêu hồn xoay quanh Tô Tô, dưới lá cờ to lớn, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt. Lão Đạo nhìn thấy lá bùa của Tô Tô, biết thiếu nữ này không đơn giản, chỉ sợ là khắc tinh của mình. Ông ta xuất ra Linh Đang, quyết định trảm thảo trừ căn giết Tô Tô. Diệp Trữ Phong nhíu mày, vừa muốn lên tiếng cầu xin Đàm Đài Tẫn bỏ qua cho Tô Tô thì ngay giây phút đó, Linh Đang của lão đạo bị người ta nắm chặt.


Bàn tay nắm chặt Linh Đang kia thon dài tái nhợt.
Lão Đạo ngẩng đầu:
– Bệ hạ?
Đàm Đài Tẫn mặt không biểu cảm tức giận gằn giọng với lão ta:
– Cô bảo ngươi bắt sống cô ta chứ không phải giết cô ta!


Lão đạo sĩ vâng dạ đáp lại, đang tính thu hồi cờ Chiêu Hồn lại, lại thấy thiếu nữ ngã dưới đất nhân lúc lão đang nói chuyện với Đàm Đài Tẫn, gan to bằng trời, đưa tay nắm chặt cờ Chiêu Hồn. Cờ Chiêu Hồn bị người phàm nắm chặt, hắc khí nồng đậm, Tô Tô không chịu buông tay, bên trong cờ Chiêu Hồn phát ra lực hút cực mạnh, ý đồ muốn hút linh hồn Tô Tô đi vào.


Vòng ngọc kinh hãi tỉnh lại:
– Tiểu chủ nhân, cô làm cái gì đó, mau buông tay.
Tô Tô mím chặt môi, nhìn cờ Chiêu Hồn màu đen, ở trong lòng trả lời Vòng ngọc:


– Cờ Chiêu Hồn cắn nuốt vô số linh hồn người phàm, nếu như hôm nay không giết Lão Đạo, tất thành họa lớn.


Vòng ngọc quan sát màu sắc của cờ Chiêu Hồn, trong lòng cũng chùng xuống. Biết Tô Tô lập trường kiên định, đành phải dặn dò:
– Cô phải cẩn thận đó.
Lão đạo sĩ khó xử quay đầu nhìn Đàm Đài Tẫn:


– Cô ta không buông tay, cờ Chiêu Hồn sớm muộn cũng sẽ cắn nuốt cô ta, bần đạo cũng hết cách.
Đàm Đài Tẫn hung dữ lên tiếng:
– Diệp Tịch Vụ, buông tay cho ta!


Tô Tô phớt lờ gã, hai tay nắm chặt cờ Chiêu Hồn, dùng thần huyết lăng không vẽ bùa.
Lão đạo sĩ có một dự cảm bất tường vội vàng xin chỉ thị của Đàm Đài Tẫn:


– Bệ hạ! Không thể tiếp tục như vậy được, cô ta muốn hủy cờ Chiêu Hồn. Một khi cờ Chiêu Hồn bị hủy thì không có cách nào đánh thức yêu giao được nữa. Chúng ta bắt buộc phải giết cô ta.


Ánh mắt Đàm Đài Tẫn âm u, mím môi không nói gì, bàm tay đang nắm chặt Linh Đang đạo sĩ của gã siết chặt lại. Bên kia Tô Tô đã vẽ bùa xong, nàng nhìn lão đạo sĩ:


– Để yêu đạo nhà ngươi cũng được nếm thử mùi vị bị thu hồn.


Nàng buông tay ra, một ấn ký màu vàng xuất hiện trên mặt cờ Chiêu Hồn. Cờ Chiêu Hồn rời khỏi tay của nàng, nhanh chóng xoay tròn trên không trung, Tô Tô cong môi lên nói to:
– Thu!


Màu xanh hiện lên trong đôi mắt thiếu nữ, cờ Chiêu Hồn bao trùm lên lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ kêu lên với vẻ không tin nổi:
– Không thể nào, không thể nào!


Lão ta đi theo Đàm Đài Minh Lãng ba năm, hiến tế rất nhiều linh hồn mới có thể sử dụng được cờ chiêu hồn này, vì sao thiếu nữ này lại có thể làm được. Lão đạo sĩ muốn chạy trốn, nhưng mà lão không có thần huyết, cũng không có Khuynh Thế Hoa, nào chạy thoát được. Tô Tô bấm ngón tay, chỉ huy cờ Chiêu Hồn tấn công lão ta. Lão đạo sĩ kêu lên thảm thiết.


Đàm Đài Tẫn đứng ngay gần đó, khí của cờ chiêu hồn vạch một đường lên mặt gã. Nhập Bạch Vũ phản ứng nhanh vội kéo Đàm Đài Tẫn ra cho nên mới tránh được đòn công kích của cờ chiêu hồn.


Đàm Đài Tẫn ngước nhìn Tô Tô. Thiếu nữ mặc váy tế hồn, kim tuyến trên người phát ra ánh sáng lấp lánh, không biết có phải bởi vì đang ở đáy sông hay không mà con ngươi của nàng lại có một chút màu tím trang nghiêm và đẹp lạ thường. Giống vị thần nữ thánh khiết vô tình, chấp nhất muốn giết yêu đạo, một ánh mắt cũng chưa từng nhìn về phía gã.


Đàm Đài Tẫn che vết thương trên mặt, nếu như không phải Nhập Bạch Vũ phản ứng nhanh, vừa rồi gã đã bị trọng thương rồi Gã cụp mắt xuống, lẩm bẩm:
– Ngươi cứ luôn đối nghịch với ta…


Lão đạo sĩ ngã trong vũng máu, cờ chiêu hồn mất đi chủ nhân hiện hữu, xoay tròn vài vòng rơi xuống. Đánh nát cái đầu chó của yêu đạo, Tô Tô chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên ý cười sảng khoái hài lòng. Nàng ôm chặt lồng ngực đau nhức của mình. Hiện tại trong cơ thể nàng có Khuynh Thế Hoa, chưa đến thời điểm đã định, những người khác rất khó giết chết nàng. Lão đạo sĩ vừa chết, nghi thức rất khó tiến hành, giao rất khó thức tỉnh biến thành yêu giao được.


Ngay sau đó, Đàm Đài Tẫn cười ra tiếng, gã hững hờ lau vết máu trên mặt đi, mặt không cảm xúc, nói:
– Giết sạch!


Tô Tô ngẩn người, nhìn Đàm Đài Tẫn, gã lại không hề nhìn nàng mà chỉ nhìn chòng chọc vào oán khí trên đỉnh đầu con giao, không biết đang suy nghĩ gì.


Nhập Bạch Vũ lắc mình đến sau lưng các đạo sĩ, vung tay chém xuống, máu tươi bắn ra tung tóe. Nhóm đạo sĩ kêu cũng không kịp kêu, từng cái đầu rơi xuống nhanh gọn. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ đạo sĩ đã bị giết. Máu tươi hòa lẫn với nước sông, cũng không lan rộng ra mà ngược lại đã bị oán khí hấp thu hết toàn bộ.


Nhập Bạch Vũ cùng mấy Dạ Ảnh vệ cầm đao đi về hướng mấy người Yến Uyển. Tô Tô ngăn hắn lại, nói:
– Dừng tay!


Nhưng mà nàng có thể ngăn họ giết một cô nương lại không thể ngăn được họ giết những người khác. Rất nhanh, mấy thiếu nữ còn lại mắt trừng trừng, chết ngay tại chỗ. Cành hoa và những thứ khác dính máu của họ, oán khí xuyên qua nó, càng lúc càng lớn.


Yến Uyển nhìn đế vương thiếu niên mặt mày thờ ơ lạnh như băng, vào lúc này mới biết ai mới là cứu tinh, cô ta nói lấy vạt áo của Tô Tô, nức nở:
– Cô nương cứu ta với!


Tô Tô ngăn cản Nhập Bạch Vũ, nói với Yến Uyển:
– Còn không mau chạy đi.


Toàn bộ nhóm đạo sĩ đã chết hết rồi, nếu như Yến Uyển cũng chết, oán khí sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Khi loại lớn mạnh đến một mức nhất định liền đoạt lấy cơ thể của con giao.


Yến Uyển cắn răng bỏ chạy, muốn chạy trở lại con đường lúc đầu đến, mấy Dạ Ảnh vệ lẳng lặng xuất hiện ngay đằng trước Yến Uyển.


Yến Uyển hoảng sợ lui về bên cạnh Tô Tô. Tô Tô cắn răng, túm lấy cô ta tránh lưỡi đao sắc bén của Nhập Bạch Vũ. Đao khí gọt bay một đoạn tóc của Yến Uyển, cô ta hoảng sợ khóc cũng không dám khóc thành tiếng.


Dạ Ảnh vệ bao vây hai người. Đàm Đài Tẫn ném thanh chủy thủ đi bước đến gần, gã mỉm cười ôn hòa:
– Chỉ còn thiếu oán khí một người nữa thôi, hai người các ngươi chết một người là đủ.


Dù gã đang cười nhưng mà không một ai cảm thấy tâm tình của gã tốt. Tô Tô nhìn gã, nghĩ nghĩ tìm cơ hội mang theo Yến Uyển phá vây ra ngoài. Đàm Đài Tẫn mà điên lên có thể giết cả nhà người ta đó. Nhưng mà Yến Uyển đằng sau nàng lén lút nhặt thanh chủy thủ dưới đất lên, đâm vào Tô Tô.


Yến Uyển không biết võ, Tô Tô dễ dàng đánh bay chủy thủ trong tay cô ta.
– Vì sao? – Tô Tô hỏi cô ta.


Yến Uyển căm hận nhìn lại nàng, không trả lời. Yến Uyển muốn sống, cô ta là người thông minh, nhìn ra Đàm Đài Tẫn biết Tô Tô. Tô Tô biết võ còn mình thì không biết, mà loại lựa chọn chỉ một trong hai người được sống này, rõ ràng là thiên vị Tô Tô. Nếu như Tô Tô muốn giết mình, mình ngay cả phản kháng cũng đều làm không được, Yến Uyển đành phải lựa chọn đánh đòn phủ đầu.


Đàm Đài Tẫn phì cười. Không biết đang giễu cợt Yến Uyển hay là Tô Tô. Tô Tô thì lặng thinh, thực ra cũng không hề thất vọng hay đau buồn gì cả. Yến Uyển là ai, trước đó tại gian phòng kia cơ bản nàng đã thấy rõ. Cô ta ích kỷ, xảo trá.


Một đầu kim tuyến lặng lẽ xuất hiện, trói Tô Tô cùng Yến Uyển lại. Ngay khi Tô Tô còn không có kịp phản ứng, kim tuyến kéo hai người lui lại. Tô Tô đụng phải một lồng ngực nóng bỏng, người tới cũng bị bất ngờ, xấu hổ đẩy nàng ra.


Tô Tô đứng vững lại, ngây người rất lâu:
– Bàng đại nhân?
Chính là Bàng Nghi Chi.


Bàng Nghi Chi lườm nàng một cái, hừ lên, sau lưng Bàng Nghi Chi còn có một người đàn ông mặc cẩm bào màu thiên thanh. Rõ ràng là Tiêu Lẫm.


Ngu Khanh nhìn Yến Uyển bay tới, một cước đá văng. Yến Uyển lăn trên đất vài vòng, đau đớn mặt nhăn nhó.
Ngu Khanh cười nói:


– Ôi ôi ôi, ta không cố ý, chỉ là cô nương là người chuyên lấy oán trả ơn, tại hạ sợ giúp cô nương lại bị cô nương đâm cho một đao. Tại hạ chỉ là một thư sinh yếu đuối, không chịu được một đao của cô nương đâu.


Yến Uyển nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt hết đỏ lại trắng, biết đám người này đã chứng kiến hết những chuyện xấu mình vừa mới làm ra.
Tô Tô cười lên.
Tiêu Lẫm nói:


– Diệp Tam cô nương, cô không sao chứ?
Tô Tô lắc đầu.
Đàm Đài Tẫn híp mắt nhìn về phía họ:
– Các ngươi muốn chết.
Tiêu Lẫm thong dong nói:
– Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.


Phía sau Tiêu Lẫm, một cô gái có khuôn mặt dịu dàng bước ra, Tô Tô gỡ kim tuyến trên người ra, phát hiện đó là Diệp Băng Thường.


Diệp Băng Thường vừa đi ra, ánh mắt mấy người đều rơi lên trên người cô ta. Cô ta lúng túng nhìn Đàm Đài Tẫn, lại nhìn Tô Tô:
– Tam muội muội.
Tô Tô gật gật đầu với cô ta xem như chào hỏi.


Đàm Đài Tẫn nhìn Diệp Băng Thường, mày hơi nhíu lại một cách khó phát hiện.
Diệp Băng Thường nói với Đàm Đài Tẫn:


– Chất tử, giao tại Mạc Hà không thù không oán với ngài, ngài cần gì phải chấp nhất biến nó thành yêu quái, đánh thức nó dậy chứ?


Đàm Đài Tẫn không nói gì. Đối mặt với câu chất vấn của Diệp Băng Thường cũng không thấy gã tức giận mà ngược lại tốt tính đến bất ngờ. Thiếu niên vốn mang tướng mạo đẹp đẽ, khi gã không nói chuyện chỉ mím môi, nhìn vừa vô tội vừa đáng thương, giống như tất cả mọi người là người xấu, tới vây công gã.


Diệp Băng Thường khẽ thở dài, nghĩ đến cuộc sống lúc trước của Chất tử cũng không dễ dàng, lời trách móc nói cũng không nói được nữa. Cô ta lấy ra một thứ có hình dáng giống như vảy giáp trắng.


Vừa nhìn thấy lân giáp sáng chói, Vòng ngọc kinh ngạc kêu lên:
– Sao có thể được!
Tô Tô hỏi: – Sao thế?


Vòng Ngọc sống lâu, từ trước đến nay luôn chững chạc trầm ổn, chưa từng thất thố như thế. Tô Tô không kìm lòng được nhìn mảnh vảy giáp kia kỹ hơn. Vảy giáp phát ra ánh sáng chói mắt, nhìn là biết không phải vật bình thường.


– Đó là cái gì? – Tô Tô tò mò hỏi.


Nàng từng đọc rất nhiều sách ở Tàng Thư các, trong đó có không ít hình vẽ các loại Thần khí, thế nhưng chưa từng thấy loại vảy giáp này bao giờ. Nó to bằng lòng bàn tay, bóng hơn cả ngọc xanh, ánh sáng sắc bén chói mắt, đường vân màu vàng bên trên như ẩn như hiện.


Vòng Ngọc thì thầm nói:
– Không thể nào, không thể nào…
Trông thấy Tô Tô cứ nhìn vảy giáp không chớp mắt, Vòng ngọc lấy lại tinh thần, suy đoán nói:
– Một loại thần… vảy hộ tâm của Yêu thú.


Tô Tô:
– Trông có vẻ rất lợi hại, nhất định là vảy hộ tâm của Yêu thú cực kỳ lợi hại.
Vòng Ngọc:
– Gần như là thế.


Tô Tô nghe nói loại vảy hộ tâm này là thứ mà hầu hết quái vật thà chết, biến những vảy hộ tâm này hóa thành tro bụi chứ không thể để nó tồn tại. Vì vậy, hầu hết mọi người biết rất ít về vảy hộ tâm này.


Nhưng mà, Tô Tô khó hiểu nghĩ, Diệp Băng Thường là một người phàm, tại sao lại có được bảo vật vạn năm khó gặp được này? Sự kiện yểm ma lần trước, lẽ nào cũng bởi vì mảnh vảy hộ tâm này cho nên mới quấn lên Diệp Băng Thường?


Vảy hộ tâm lấp lánh trong tay Diệp Băng Thường, cô ta mỉm cười, nói với Tiêu Lẫm:
– Vương gia, thứ giao đang ôm trong người là một con trai đó.
Tiêu Lẫm gật đầu, cũng mỉm cười.


Ánh mắt Đàm Đài Tẫn tối đi, nhìn vỏ trai trong lòng con giao, so với cơ thể khổng lồ của con giao thì con trai kia đúng là không mấy ai để ý đến, nhỏ bé đến đáng thương. Nhưng mà có thể khiến cho Tiêu Lẫm tìm đến chắc chắn là không hề tầm thường.


Tô Tô nhìn trái phải một chút, thầm thì với Bàng Nghi Chi:
– Lần này Tuyên vương đến tìm cái gì vậy?
Bàng Nghi Chi liếc nàng, hờ hững hừ một tiếng.


Tô Tô biết vị đại nhân này thầm mến Diệp Băng Thường không hề ưa mình, cũng không định làm phiền y nữa. Thế mà Bàng Nghi Chi bắt gặp nàng định bỏ đi, miệng như không bị khống chế thì thào nói:


– Bên trong có Xá Lợi Tử khắc chế yêu vật.
Tô Tô kinh ngạc nhìn y.
Bàng Nghi Chi quay sang:
– Vật đó có thể đối phó với hổ yêu của Đàm Đài Tẫn.


Đàm Đài Tẫn cùng Tiêu Lẫm cả hai không mưu mà hợp đi vào lòng Mạc Hà, một người muốn yêu giao, một người muốn Xá Lợi. Cảnh tượng bất giác trở nên căng thẳng.


Bắt gặp Tô Tô nhìn mình đầy khó tin, Bàng Nghi Chi vểnh khóe môi lên, kể chuyện Diệp Băng Thường tìm mình, nhờ mình đưa cô ta Mạc Hà tìm Tiêu Lẫm cho Tô Tô nghe.


Bàng Nghi Chi hạ giọng thật thấp nói chuyện với nàng, sợ bị người Chu quốc nghe thấy, dựa vào rất gần. Tô Tô cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm, nàng vô thức nhìn về phía Đàm Đài Tẫn, đã thấy gã rõ ràng đang nhìn Diệp Băng Thường.


Cảm giác mình sai rồi à?
Tô Tô nghĩ thầm.