Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 39

Tiêu Lẫm có dẫn theo thân vệ đến, ngoài ra, còn có một ông lão ăn mặc tả tơi nữa. Ông lão cười hắc hắc với Đàm Đài Tẫn:


– Cậu nhóc, cậu chuyên làm chuyện xấu, còn muốn khinh nhờn tiên linh, hóa ra yêu giao mà không sợ nghiệp chướng quấn thân, chết oan chết uổng à.
Tô Tô chỉ thấy Đàm Đài Tẫn lạnh lùng nhếch khóe miệng lên.


Nàng cho rằng, nếu không phải bởi vì có mặt Diệp Băng Thường ở đây thì Đàm Đài Tẫn đã cất tiếng chế giễu không nể nang một ai rồi. Diệp Băng Thường yếu ớt dịu dàng đứng ở đó, Đàm Đài Tẫn lập tức thu lại vẻ tàn nhẫn ngông cuồng, không hề phản bác lại.


Ngu Khanh nói:


– Quý sư thúc, thúc phí miệng lưỡi với kẻ điên này làm gì. Chu quốc từ mấy năm trước đã bắt đầu nuôi dưỡng yêu vật, bảo gã từ bỏ yêu giao được mới là lạ. Những yêu đạo đó đều bị gã giết chết, giờ chúng ta qua đó đánh cho gã một trận tơi bời thì tốt hơn…


Ông lão đánh một cái vào đầu Ngu Khanh:
– Suốt ngày đánh đánh đánh mà chẳng chịu động não gì cả, không biết ngươi làm thế nào mà lại đi làm môn khách cho người ta được.




Đám đạo sĩ mà Đàm Đài Tẫn mang theo đều đã bị giết chết, nhưng mà Dạ Ảnh Vệ của gã cùng với binh lính đứng thành hàng bên bờ sông đều là bù nhìn ăn chay à? Hiện giờ Mạc Hà là địa bàn của Đàm Đài Tẫn, nhóm người bọn họ là lén la lén lút đến đây, vốn đã nằm ở thế hạ phong rồi, còn đi qua đánh nhau, không bị người ta phản giết lại đã là tốt lắm rồi.


Tiêu Lẫm dĩ nhiên không phải Ngu Khanh, hiểu rõ cục diện trước mắt là như thế nào. Y nói với Đàm Đài Tẫn:


– Oán khí hiến tế không đủ, ngươi không thể nào đánh thức yêu giao được. Nếu ngươi không chịu từ bỏ, chờ oán khí lớn mạnh không thể khống chế được, tất cả mọi người đều sẽ chết.


Oán khí vô hình, nếu có thần trí thì đã không thèm muốn cơ thể của con giao, cứ chạy ra ngoài giết người thỏa thích là xong, đến lúc đó không một ai có thể khống chế được.
Bàng Nghi Chi cũng nói:


– Đàm Đài Tẫn, dã tâm không giống như giết chóc, nếu ngươi đường đường chính chính suất binh đánh Đại Hạ, ta còn kính ngươi là đàn ông, chứ dựa vào yêu vật thì có gì bản lĩnh đâu.


Đàm Đài Tẫn liếc Tô Tô một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Bàng Nghi Chi:
– Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi chết đi.
Gã không đi tìm những người này, bọn họ lại tự chui đầu vào lưới.


Đàm Đài Tẫn giơ tay lên, mấy chục binh lính phía sau rút kiếm ra, toàn bộ đều tự vẫn ngay tại chỗ.
Quý sư thúc mặt mày tái mét:
– Không hay rồi. Gã muốn cưỡng ép đánh thức yêu giao rồi.


Quả nhiên, oán khí hưng phấn mà đi qua cơ thể binh lính, ngay lập tức biến thành màu máu đỏ tươi. Nó cất lên tiếng cười khặc khặc, muốn chui vào cơ thể con giao.


Đàm Đài Tẫn lấy ra một mặt kính, giống y như đúc với kính ngọc mà Triệu Vân Nhi từng cầm. Mặt kính chiếu vào người con giao, như sắp thu cả con giao và con trai vào trong đó. Quý sư thúc hô lớn:
– Nhóc Thường đâu!


Diệp Băng Thường do dự một chút, cắn môi ném vảy hộ tâm trong tay ra. Vảy hộ tâm bảo vệ con giao, chống lại lực lượng của gương huyết tế.


Đàm Đài Tẫn không kiên nhẫn mà nhăn mày lại, giao không thể so với yêu thú khác, nếu thật sự đánh thức nó, trong vòng ba ngày gã có thể ngự giao đi lên san bằng Đại Hạ.


Dưới quầng ánh sáng chói lóa, con giao đang ngủ say chậm rãi mở mắt ra. Không biết nó đã tu luyện được bao nhiêu năm rồi, con ngươi nó một đen một đỏ, trong tròng mắt màu đen hiện ra những hoa văn thần tiên mờ ảo.


Vòng ngọc khẩn trương kêu lên:


– Tiểu chủ nhân, nó sắp thức tỉnh rồi, mà nó thức tỉnh có thể là tiên giao, cũng có thể là ma giao. Nếu hai mắt nó biến thành màu đỏ thì chính là yêu vật của Đàm Đài Tẫn rồi.


Thiên hạ đại loạn, sau đó Tam giới rung chuyển.
Tô Tô cũng sốt ruột:
– Thế tôi phải làm thế nào đây?
Vòng ngọc nói:


– Giao tự nguyện ngủ say dưới đáy sông Mạc Hà lạnh băng, chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì đó khiến cho nó không thể nào tiếp nhận được. Đi vào trong ký ức của nó, nói cho nó không thể thành ma, bảo nó tỉnh lại. Nhưng mà biện pháp này rất nguy hiểm…


Vòng ngọc nhìn một con mắt huyết quang kia của con giao:
– Cô đi vào trong đó thì sẽ không có ký ức của mình nữa, có lẽ sẽ biến thành một hòn đá, một con chim ở trong ký ức xa xôi của nó đó.


Một khi không có ký ức, phát sinh cái gì không một ai có thể đoán trước được.
Tô Tô thở dài:
– Chắc chẳng có biện pháp nào tốt hơn rồi.
Nàng vừa bước lên một bước, Bàng Nghi Chi giữ chặt nàng lại:


– Diệp Tam, cô làm cái gì vậy?
Tô Tô nhoẻn miệng cười, cố ý nói:
– Đi chịu chết nha.
Bàng Nghi Chi nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, lắp bắp lên:
– Không…không biết nói lý.


Tô Tô hỏi Vòng ngọc:
– Sao anh ta lại mặt đỏ lên thế nhỉ?
Vòng ngọc:
– …Không biết nữa.


Tô Tô không chú ý đến vị Bàng đại nhân khó hiểu này nữa, dựa theo chỉ thị của Vòng ngọc, đi vào vầng sáng chói lóa vảy hộ tâm của Diệp Băng Thường. Chớp mắt, nàng đã ở trong luồng sáng trắng chói lóa đó.


Hành động của Tô Tô quá nhanh, Quý sư thúc trố mắt ra nhìn, râu vểnh lên trợn mắt:
– Này này, nhóc con gan quá lớn đấy.


Nói đi nói lại, Đàm Đài Tẫn đã giết nhiều người để hiến tế như thế, trước mắt cũng chỉ còn mỗi biện pháp này để ngăn cản giao hóa yêu mà thôi.


Đàm Đài Tẫn sắc mặt sầm xuống, hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điều này:
– Nhập Bạch Vũ.


Nhập Bạch Vũ nhận lấy kính ngọc trong tay gã, Đàm Đài Tẫn không nói không rằng đi vào bên trong quầng sáng màu đỏ của kính ngọc.
Mục đích của gã đi ngược lại với Tô Tô, là muốn biến giao thành ma.


Diệp Băng Thường nhìn vảy hộ tâm lượn vòng trong không trung, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng muốn thu vảy hộ tâm về, nhưng mà lại phát hiện vảy hộ tâm không nghe theo khống chế của mình, hô hấp cô ta cứng lại, nghĩ đến Diệp Tịch Vụ ở bên trong…


Diêp Băng Thường cắn răng, cũng bước vào trong quầng sáng trắng chói lóa kia.
Một bàn tay vội vàng nắm lấy cô ta:
– Băng Thường…
Diệp Băng Thường không thể nào giải thích, u uất ngoái đầu lại nhìn Tiêu Lẫm:


– Xin…xin lỗi, điện hạ.
Tiêu Lẫm than nhẹ một tiếng, nhưng không hề buông tay, luồng ánh sáng trắng kia cũng nuốt tất cả bọn họ.
Quý sư thúc mặt mày không biểu cảm, hỏi Ngu Khanh:
– Ngươi có đi hay không?


Ngu Khanh lắc đầu quầy quậy như trống bỏi:
– Không đời nào!
Quý sư thúc há miệng còn chưa kịp nói gì thêm, đã thấy một bóng người chạy vụt qua mình chạy đi vào.
Quý sư thúc:


– Cái gã Bàng Nghi Chi vô dụng này, tự dưng chạy vào muốn làm loạn gì thế?
Ngu Khanh nhướng mày:
– Có lẽ là người yêu đi vào trong đó, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì đó nên mới đi theo.


Quý sư thúc tức giận giật giật ria mép của mình:
– Một đám ngu ngốc không muốn sống!


Con giao trước kia có tên gọi là Bàn Nhược Phù Sinh! Bọn họ cho rằng nơi đó tiến vào dễ dàng như vậy sao, không chừng một đám khi đi ra ngoài quên mất hiện thế, biến thành một lũ si ngốc hết rồi ấy chứ!
Ngu Khanh tính toán:


– Diệp Tam cũng coi như là người cùng hội chúng ta đúng không, chúng ta đi vào là bốn người, bên Đàm Đài Tẫn chỉ có một mình gã, phần thắng chúng ta rõ là mạnh hơn rồi!


Hắn vừa nói như vậy, Nhập Bạch Vũ đối diện mày đã chau lại rồi.
Ngu Khanh cười gian xảo:
– Quý lão nhân, mau mau mau, mau bố trí kết giới, không thể để người của Đàm Đài Tẫn đi vào trong đó được!


Quý sư thúc hiểu ra, vội ném bảo bối trong người ra, bao lấy oán khí ngọc kính đối kháng với vảy hộ tâm lại.
Nhập Bạch Vũ tức giận mặt âm trầm xuống:
– Bệ hạ…Các ngươi!
Ngu Khanh:
– Ha ha ha!


Quý sư thúc:
– Hà hà hà!
Nhập Bạch Vũ chỉ hận phía mình đã không còn đạo sĩ cùng thầy trừ yêu nữa, không có biện pháp đối phó với hai tên vô lại vô sỉ này.


Hai vật tranh chấp trên không trung, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm chúng nó.
Ngay cả Quý sư thúc cũng không nắm chắc, Bàn Nhược Phù Sinh chỉ tồn tại trong truyền thuyết rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì.
***


– Cô ta có biết xấu hổ hay không


– Nếu cô ta còn muốn mặt mũi thì nên tự lui nhường chứ. Cũng không suy nghĩ một chút, Thượng Thanh Tiên Cảnh chúng ta nào có phải là nơi mà một con trai như cô ta nên đến. Nghe nói cô ta đến từ Mạc Hà nơi nhân gian. Mà ngươi biết Mạc Hà là nơi nào không, nước đen vừa bẩn thỉu vừa hôi tanh, nhìn nó là thấy kinh tởm rồi đến mấy ngày không hết rồi.


– Mấy câu này đừng nói ra ngoài lung tung dấy, người ta mặt dày như tường thành gả cho Minh Dạ Chân quân, hiện chân quân là chủ của Thượng Thanh này, chúng ta còn phải gọi cô ta là chủ tử đấy.


Câu nói châm chọc này gây ra một trận cười to.


– Ai mà chẳng biết chân quân cực kỳ ghét cô ta. Thành thân sắp được trăm năm rồi mà ngài ấy chưa từng đặt chân đến viện tử cô ta nửa bước. Chân quân vì Thánh Nữ mà cưới cô ta, cả trăm năm nay Chân quân đi khắp nơi tìm thiên tài địa bảo, chính là để Thánh Nữ tỉnh lại. Tôi nghe nói, mấy ngày nữa Thánh Nữ sẽ tỉnh lại, đến lúc đó thì ả trai yêu đó sẽ không còn chỗ đứng nữa đâu.


Vòng ngọc biến thành vòng ngọc đi theo Tô Tô tiến vào trong Bàn Nhược Phù Sinh, nghe được mấy cái này, nó thở dài nặng nề.


Thì ra con yêu nơi đáy Mạc Hà lại là chân quân của Thượng Thanh Tiên Cảnh đến từ vạn năm trước.


Con giao của vạn năm trước chỉ cách hóa rồng một bước xa, tiên giao thực lực rất mạnh, liên tiếp lĩnh binh đối chiến với Ma tộc. Về sau trở thành chủ nhân của Thượng Thanh Tiên Cảnh, tên là Minh Dạ. Khoảng chừng năm trăm năm trước, Minh Dạ bị ám toán, Thánh Nữ mà gã nuôi lớn vì chắn một kiếp cho gã, hai người ngã xuống Mạc Hà nhân gian, bị tiểu công chúa Trai tộc nhặt được.


Tang Tửu cứu hai người họ, nhưng mà Minh Dạ sống lại, còn Thánh Nữ thì số mệnh như treo trước ngọn gió. Trai tộc đưa ra yêu cầu: Minh Dạ cứu Tang Tửu, họ sẽ dùng bảo vật cứu Thánh Nữ.
Minh Dạ đồng ý.


Tang Tửu được gả lên Thượng Thanh trăm năm, Minh Dạ chưa từng liếc nhìn nàng lấy một cái. Không chỉ Minh Dạ, mà toàn bộ Thượng Thanh từ trên xuống dưới đều không ưa Tang Tửu, trong mắt mọi người, Trai tộc Mạc Hà lòng dạ tham lam, chỉ biết chèn ép ức hϊế͙p͙ chân quân. Trai tộc rõ ràng cũng tu tiên nhưng bởi vì tu vi không cao, tính tình lười nhác, Tang Tửu ở trên Thượng Thanh bị gọi là “Trai yêu”.


Thời gian trăm năm, cuộc sống địa vị của nàng cực kỳ hèn mọn, đạo lữ của mình vì Thánh Nữ đang ngủ say kia mà đi khắp nơi tìm kiếm thiên tài địa bảo, một mình nàng ở trong gian nhà trúc luôn bị người khác thì thầm chỉ trỏ cười nhạo.


Hôm nay cũng là một ngày như thế, “Tang Tửu” ôm giao sa vừa giặt sạch xong, lại nghe được những lời chế nhạo của họ. Nàng mặc bộ váy lụa giao màu hồng phấn, cách ăn mặc này trong mắt các tiểu tiên là vô cùng phù phiếm. Họ cố tình tăng âm lượng, hạ nhục “Tang Tửu”, Vòng ngọc vừa khó chịu vừa lo lắng. Nó cũng không ngờ, trong Bàn Nhược Phù Sinh, thân phận Tô Tô lại là Trai yêu.


Thân phận này nói xấu không xấu, dù sao còn tốt đẹp chán so với làm một con cá hay là một hòn đá, nhưng mà nói tốt cũng không tốt.


Tình cảnh của Tô Tô rất tệ hại, so với mọi người ở Thượng Thanh Tiên Cảnh, tu vi nàng thấp, thường bị ức hϊế͙p͙ bắt nạt.


Nàng yêu giao long Minh Dạ, Minh Dạ lại cực kỳ căm ghét nàng. Tệ hại nhất chính là, vị Thánh nữ kia đã sắp tỉnh lại rồi. Nếu số phận của Tô Tô tốt hơn một chút, thay thế trở thành Thánh Nữ trong Bàn Nhược Phù Sinh, độ khó của việc đánh thức con giao kia sẽ chẳng phải sẽ giảm thêm vài bậc hay sao.


Vòng ngọc nhìn Tang Tửu có hình thức giống Diệp Tịch Vụ đến tám mươi phần trăm kia, trong lòng hết sức phiền muộn. Bàn Nhược Phù Sinh chính là như vậy, Tô Tô không nhớ mình là Lê Tô Tô nữa, hiện tại chỉ biết mình là Tang Tửu thôi. Bản thân Vòng ngọc tiến vào theo cùng không thể nói chuyện, không thể nhắc nhở nàng, hiện tại nó cũng chỉ là một vòng ngọc bình thường, rất vô dụng.


Tô Tô dừng bước, các cô gái kia cho rằng theo như trước kia, nàng sẽ rơi lệ khóc lóc, không ngờ nàng đột nhiên quay đầu lại, nói to:


– Các ngươi biết ta là chủ tử thì nên ngậm miệng lại. Dù cho Minh Dạ không yêu ta thì ta cũng là nữ chủ nhân của Thượng Thanh này.


Nói xong, nàng hất chậu gỗ trong tay xuống, giao sa ướt sũng văng ra bắn vào tiểu tiên nói nhiều nhất.
Mấy tiểu tiên kia hét ầm lên, kéo giao sa xuống, nổi giận lên:
– Ngươi…ngươi…
Tô Tô làm mặt quỷ:


– Ta ta ta…dù không đánh lại các ngươi nhưng Minh Dạ coi trọng quy củ, các ngươi dám ra tay với ta, ngày mai các ngươi sẽ bị trục xuất ra khỏi Thượng Thanh ngay!


Mấy người kia tức giận mặt đỏ lên. Tô Tô mặc kệ họ, ôm chậu gỗ, cũng không cần giao sa, đi vào trong gian nhà trúc.


Vào phòng rồi, nụ cười trên mặt nàng tắt xuống, ngồi ngây ngốc bên cạnh bàn mãi cho đến khi ánh trăng tràn vào trong phòng. Nàng thay một chiếc váy màu vàng tươi trang trọng, đi giày vào đàng hoàng, sau đó cầm theo cốc đèn lưu li đi ra ngoài.


Sương khói trên Thượng Thanh Tiên Cảnh hàng năm không tiêu tan, nàng vung tay áo phất mở sương mù, đi đến nơi cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Càng tới gần, cảm giác chua xót trong lòng càng mãnh liệt.


Khi nhìn thấy nơi đó đèn đuốc sáng trưng, nàng xoa xoa ngực, thở dài.
Họ nói…Thánh Nữ sắp tỉnh dậy rồi.
Cô ấy tỉnh lại, Minh Dạ sẽ càng thêm ghét mình hơn.


Trong lòng Tô Tô vô cùng khó chịu, bởi vì nhận thức này, lòng tự trọng của nàng muốn nàng quay người bỏ đi, nhưng mà nghĩ đến phụ vương và con dân Mạc Hà, nàng không thể nào quay đầu trở về được.


Nàng cầm theo cây đèn đi đến, tiểu tiên tì vừa thấy nàng thì khụy người hành lễ, động tác cung kính, nhưng biểu cảm trên gương mặt thì lại không hề như thế, ở Thượng Thanh Tiên Cảnh, Tang Tửu dường như là một sự tồn tại dơ bẩn nhất, nếu không phải Minh Dạ quản lý nghiêm khắc, lại trọng quy củ thì chỉ sợ nàng không sống sót nổi đến ngày hôm nay rồi.


Tất cả những kiên trì của nàng là bởi vì nàng vẫn còn ôm chút hy vọng đối với gã.
Tiên tì nói:
– Chân quân nói, công chúa tới thì có thể đi vào.


Tô Tô gật đầu, không chút tâm tư nghiên cứu tìm hiểu giọng điệu của tiên tì kia, cầm theo cây đèn đi vào.


Phía sau tấm bình phong bách điểu đen tuyền, có thể thấy được một bóng người mơ hồ đang ngồi xếp bằng. Thấy gã, trái tim Tô Tô bất giác đập nhanh hơn, trong lòng có một cảm giác vừa mong đợi vừa vui sướng. Nhưng mà nàng nghĩ đến mục đích mình tới để làm gì, tức thì ủ rũ bả vai sụp xuống, cung kính quỳ xuống:


– Cầu xin chân quân cho Trai tộc mượn Xá lợi tử ạ.


Mạc Hà cách mười năm sẽ bị lũ lụt hoành hành, đáy sông rung chuyển, binh tôm tướng cua thương vong vô số. Cũng khó trách các tiên tử nhiều chuyện độc mồm nói Mạc Hà vừa bẩn thỉu vừa tanh hôi, bởi vì hiện trạng của nó chính là như thế, tình trạng đó, vừa thê lương vừa chua xót.


Gã căm ghét bản thân mình, cứ cách mười năm Tô Tô sẽ lại mặt dày đến mượn Xá lợi tử, trợ giúp Mạc Hà bình ổn lũ lụt.
Người đàn ông sau tấm bình phong chậm rãi mở mắt ra.


Giọng điệu gã lạnh lùng, thậm chí còn mang theo mấy phần hờ hững vô tình:
– Hôm nay không được, Xá lợi tử chín ngày sau mới cho ngươi mượn được.
Tô Tô sốt sắng:


– Nhưng mà ngày mai Mạc Hà có lũ lụt rồi, không có Xá lợi tử thì sẽ có chuyện ngay.
Giọng điệu của đối phương vẫn không chút gợn sóng:
– Thiên Hoan tỉnh lại, cần có Xá lợi tử để tinh lọc trọc khí.


Nghe đến cái tên Thiên Hoan này, Tô Tô thấy miệng phát đắng, nếu trước kia thì thôi đi, mình không tranh nổi với Thánh Nữ Thiên Hoan, mà có tranh cũng không dám tranh. Nhưng hôm nay không được, nàng không lấy được Xá lợi tử thì sẽ nhất quyết không thể rời đi.


Nàng mím chặt môi, ngẩng đầu lên:
– Minh Dạ, tôi cầu xin ngài cho tôi mượn Xá lợi tử. Tôi dùng xong thì sẽ trả lại ngay.
Người đàn ông lạnh như băng nhìn nàng:


– Đã bao lâu rồi mà vẫn không có quy củ gì cả.
Gã vừa dứt lời, Tô Tô đã bị huyền quang trận pháp mà gã thiết lập đánh trúng bả vai, nàng kêu lên đau đớn.


Người đàn ông sau tấm bình phong lại thấy thiếu nữ váy vàng ngẩng mặt lên, nở nụ cười lau vết máu trên khóe miệng, gần như ương bướng nói:


– Không thể gọi là Minh Dạ, vậy thì gọi phu quân vậy. Hôm nay dù ngài có đánh chết tôi, tôi cũng phải lấy được Xá lợi tử.


Thiên Hoan Thánh Nữ cái chết tiệt ấy, hôm nay mà không lấy được Xá lợi, nàng sẽ cùng với Thiên Hoan đồng quy vu tận.


Nàng đứng thẳng người lên, vòng qua tấm bình phong, chẳng chút quan tâm đển quy củ rách nát gì, nhìn chòng chọc vào người đàn ông kia.


Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông kia, Vòng ngọc khó tin mắt mở lớn, ai tới nói cho nó hay, người đàn ông có hình thức giống Đàm Đài Tẫn đến tám mươi phần trăm ở trước mắt này là ai vậy? Không thể nào, sẽ không phải đúng như nó nghĩ đấy chứ. Đàm Đài Tẫn ở trong Bàn Nhược Phù Sinh thay thể bản thể tiên giao, một niệm thành Phật hay là một niệm thành Ma, chẳng phải đều do gã quyết định đó sao!


Vòng ngọc tuyệt vọng rồi, vậy thì nghịch thiên có tác dụng gì nữa!


Nó không thể nói ra được, trong cơn tuyệt vọng lại đột ngột nảy sinh một ý tưởng khác, Đàm Đài Tẫn hiện tại thay thế tiên giao, như vậy có phải có tình cảm của tiên giao không.


Đàm Đài Tẫn không có sợi tơ tình, tiên giao lại có, trong phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, mà trong họa kia biết đâu lại lấy được phúc. Biết đâu lần này trong Bàn Nhược Phù Sinh, có thể làm cho Tô Tô thuận lợi rút được Tà Cốt.


Vòng ngọc lại vui vẻ lên, không còn tuyệt vọng nữa, có được hay không là dựa vào lúc này thôi.
Bên kia, đồng tử đen nhánh của Minh Dạ phản chiếu dáng vẻ của Tô Tô lúc này.
Tô Tô nói:


– Tôi biết ngài không ưa tôi, đưa Xá lợi tử cho tôi, tôi sẽ đi ngay.
Minh Dạ thờ ơ nhìn nàng:
– Tang Tửu, đừng tưởng bổn quân sẽ không giết ngươi.
Tô Tô nghĩ trong bụng, ngươi sẽ, ngươi đương nhiên sẽ.


Gã không yêu nàng, làm sao mà luyến tiếc nàng cơ chứ?
Tô Tô lấy từ trong ngực ra một viên trân châu hồng phấn, viên trân châu đó rắt đẹp đẽ, to bằng nửa bàn tay.


Sắp làm chuyện xấu, Tô Tô căng thẳng ɭϊếʍƈ khóe môi:
– Tôi biết, ngài vì Thiên Hoan mà linh tủy bị thương, ngày mai ngài còn phải dẫn binh đi giết yểm ma. Tôi sẽ không làm tổn thương ngài, tôi chỉ muốn Xá lợi tử thôi.


Dứt lời, Tô Tô bóp nát viên trân châu hồng phấn kia.
Trân châu hóa thành bột mịn, xuyên qua pháp trận, toàn bộ dừng trên người đàn ông kia.


Tuy rằng tu vi của Tô Tô rất kém, nhưng mà trăm năm nay, nàng đã cẩn thận nuôi được một viên trân châu này, định trụ chân quân đang bị thương trong nửa khắc thì vẫn có thể làm được.


Cũng trách là trách Minh Dạ nhiều lần liều mạng vì Thiên Hoan, cho nên mới bị thương như thế. Mà người trên Thượng Thanh phần lớn đều khinh thường Tô Tô, coi nàng như con kiến ti tiện, bao gồm cả Minh Dạ đều sẽ không đề phòng nàng, mới cho nàng có cơ hội phản kích một đòn bất ngờ.


Tô Tô trèo lên sạp nằm của Minh Dạ.


Đồng tử lạnh băng của gã nhìn qua, cho rằng nàng sẽ hoảng sợ, dẫu sao trăm năm nay, gã vừa tức giận lên thôi thì nàng sẽ lui bước ngay lập tức. Nhưng mà lần này nàng lại không như thế, mặt nàng đỏ bừng lên, nói nhỏ:


– Tôi không cố ý đâu, xin đắc tội.


Nàng cởi y phục của gã ra, vòm ngực rộng lớn rắn chắc của người đàn ông lộ ra. Ngón tay trắng nõn thanh mảnh của Tô To chạm lên ngực gã, hơi thở của gã dồn dập lên, đơn thuần là vì tức giận.


– Nếu như ngươi lấy đi Xá lợi tử làm Thiên Hoan xảy ra chuyện thì vĩnh viễn đừng quay về Thượng Thanh Tiên Cảnh nữa, người của Thượng Thanh gặp ngươi tất giết.


Lông mi nàng run lên, ngước đôi mắt ướt rượt lên nhìn gã. Nước mắt như sắp rơi xuống, nhưng lời nói lại quật cường:


– Không trở lại thì thôi, dù sao Thiên Hoan tỉnh lại rồi, ngài chỉ hận không giết chết tôi đi mà thôi.
Ánh mắt Minh Dạ nặng nề, không nói gì.


Tô Tô lấy Xá lợi, ngay khi Xá lợi màu vàng rơi vào lòng bàn tay nàng, đã bị nàng dùng vỏ sò giấu kỹ nó đi. Nàng ngồi xếp bằng đối diện với gã, dụi dụi mắt, nhẹ giọng nói:


– Một trăm năm, lần đầu tiên tôi gần ngài như thế.
– Ngài hiện tại hận không thể giết tôi ngay, vậy thì cũng tốt, dù sao từ nay về sau tôi cũng sẽ không bao giờ thích ngài nữa.


– Tôi ở trên Thượng Thanh, người nào cũng coi tôi như yêu quái. – Nước mắt nàng rơi xuống, cúi gằm mặt không cho gã nhìn thấy, – Nhưng tôi ở Mạc Hà lại là công chúa đó.


Nàng ngẩng lên, ánh mắt sáng rực, vừa sợ hãi vừa to gan nhìn thẳng vào gã.
– Ngài không cần tôi, vậy thì tôi cũng chẳng có gì phải sợ.
Vòng ngọc nhìn đến đây, nội tâm bắt đầu gào thét:
-…


Không biết tiểu chủ nhân đang muốn làm cái gì!