Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 98: Chương 98

Mọi người đang cười nói vui vẻ thì đã thấy từ xa Kim Ngọc Nghiên đỡ Bát a ca Vĩnh Tuyền đang chống gậy chậm rãi bước đến gần.


Nàng vừa tới thì nghe tiếng cười đùa liên tục thì lại nổi giận lên mà mắng: “Có cái gì buồn cười chứ? Hôm nay vui mừng, không biết các ngươi có thể vui mừng đến khi nào?”.
Nàng mắng xong, hốc mắt liền đỏ.


Vĩnh Tuyền chống gậy khó khăn đi từng bước một, đi được mấy bước là khóc nức nở xin tha: “Ngạch nương, chân của nhi thần đau quá, nhi thần đi không được, nhi thần đi không được”


Ngọc Nghiên rưng rưng nước mắt, nàng cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng mà cười nói miễn cưỡng: “Vĩnh Tuyền giỏi, hãy đi đi con, đi một chút sẽ không đau!”


Vĩnh Tuyền nghe mẫu thân khích lệ như vậy cũng miễn cưỡng đi được hai bước nhưng lại không chịu được đau đớn mà ném cây gậy xuống đất rồi khóc nói: “Ngạch nương, nhi thần không đi! Nhi thần không đi!”.


Hắn trượt chân một cái rồi ngã xuống đất, hắn khóc lớn nói: “Ngạch nương! Có phải chân của nhi thần tàn phế rồi không? Có phải vĩnh viễn không khỏi được có đúng không?”




Ngọc Nghiên đau lòng đến mức cả người run ẩy, nàng ôm chặt Vĩnh Tuyền nói: “Con à! Ngạch nương biết bọn họ hại con, nhất định là bọn họ hại con! Bọn họ hại ca ca của con chưa đủ cho nên mới không bỏ qua cho con!”.
Nàng rơi nước mắt: “Ngạch nương vô dụng, không thể che chở cho các con!”.


Nàng dùng hết sức để đẩy thẳng chiếc chân tàn phế của Vĩnh Tuyền ra nhưng rốt cuộc không thể duỗi thẳng được: “Đứng lên! Đứng lên nào! Chúng ta đi tiếp nào, để ngạch nương đỡ con”
Vĩnh Tuyền nhịn không được, khóc nói: “Ngạch nương, nhưng mà nhi thần đau, nhi thần đau quá!”


Trong mắt Ngọc Nghiên chứa sự cứng rắn quyết liệt mà giữ chặt cho Vĩnh Tuyền không ngã xuống đất, nói: “Con hãy cố gắng nhẫn nhịn một chút nào.


Vĩnh Tuyền! Ca ca của con đã bị thất sủng, Vĩnh Tinh còn nhỏ, nếu con chống đỡ không được thì ngạch nương và mẫu tộc Lý triều sẽ không biết dựa vào đâu nữa! Chúng ta đi tiếp nào, đi nào!”


Ngọc Nghiên đẩy Vĩnh Tuyền từng bước từng bước đi về phía trước, hai người dựa sát vào nhau, cái thân ảnh cô đơn lẻ loi mà thê lương chẳng ăn nhập gì vào cái mùa xuân đẹp đẽ này.


Ánh mặt trời cũng dần ảm đạm lặn xuống, Như Ý đứng dậy cười nói: “Trời có chút lạnh rồi, chúng ta quay về đi”.
Nàng còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên có một con vật có bộ lông màu xám nhảy ra mà sủa to không ngừng.


Như Ý lắp bắp kinh hãi, Hãn tần thì đã sớm trốn ra sau lưng Như Ý, kinh hoảng nói: “Sao ở đây lại có chó chứ? Người đâu, mau đến đuổi nó đi đi! Mau! Mau lên!”
Đám cung nhân vội vàng chạy đến, nhanh chóng xua đuổi đi.


Như Ý nhìn chăm chú lại, đó là một con chó có bộ lông màu tuyết trắng, không biết vì lý do gì mà bộ lông dính đất bẩn và không biết từ đâu chạy đến đây.
Ánh mắt con chó có màu đỏ hồng, chạy nhảy tán loạn.


Như Ý chỉ cảm thấy con chó này nhìn quen mắt nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Nàng sợ con nàng bị tổn thương cũng như sợ ảnh hưởng đến cái thai của Hãn tần cho nên lập tức quát lớn: “Mau đuổi nó đi đi!”


Dường như con chó kia không sợ người, mặc cho đám cung nhân hô quát nhưng nó vẫn không bỏ chạy.
Đột nhiên nó đi vòng qua hòn giả sơn rồi nhảy về phía Hãn tần.
Hãn tần không kịp trốn tránh, đôi chân mềm nhũn mà ngã xuống ghế đá, kinh sợ đến mức hét lên một tiếng hét chói tai.


Con chó kia không để ý đến nàng mà nhảy từ trên cao, bay xuống vai nàng rồi lao thẳng về phía Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ xưa giờ chưa bao giờ thấy chó cho nên khi thấy con chó, hắn vẫn đứng yên đó mà vỗ tay cười đùa.


Như Ý sợ tới mức hồn bay phách tán, vội quát: “Vĩnh Cơ! Con chó kia bẩn lắm, không chơi được!”
Vĩnh Cơ ngẩn người ra, rồi muốn chạy lên phía trước.
Cảnh Hủy còn nhỏ, thấy mọi người rối ren, đột nhiên cười nói: “Chơi được! Chơi được!”


Toàn thân Cảnh Hủy mặc một bộ đồ màu hồng làm bằng gấm Tô Châu, lại được thêu hình Kỳ Lân chơi quả cầu, ở góc áo cũng được thêu các loại hoa, các đường viền hoa được dùng kim tuyến tinh tế may qua mà phản chiếu dưới ánh mặt trời khiến mọi người lóa mắt mà kiều diễm.


Đó là lễ vật mà các tần phi lục cung ban tặng cho Cảnh Hủy, Khánh tần thêu may, Tấn tần làm châm tuyến mới được một bộ y phục đẹp đẽ đó.
Có lẽ bộ y phục như cánh hoa thạch lựu lóa mắt khiến cho con chó điên kia cảm thấy hấp dẫn.


Con chó kia cảm thấy kích thích, cơ hồ không do dự mà nổi điên nhảy về phía Cảnh Hủy.


Căn bản không ai kịp chạy lại cứu, chỉ nghe thấy một tiếng kêu khóc thê thảm kinh hoàng của đứa trẻ, tiếng chó sủa vang dội khắp nơi, đám cung nhan kinh hô, Như Ý không biết sao trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai thê lương, nàng chỉ thấy trước mắt bộ y phục của Cảnh Hủy đã dính đầy máu tươi, cơ hồ Như Ý hôn mê bất tỉnh.


Trong chớp mắt, đám cung nhân vội vã đi cứu Cảnh Hủy, rồi có đám cung nhân khác ùa lên, tay cầm gậy gộc, đá sỏi mà luống cuống tay chân đuổi con chó điên kia đi!
Thân thể Hãn tần run rẩy kịch liệt, nàng nằm trên mặt đất mà bất lực thê lương kêu lên: “Máu! Nhiều máu quá!”


Là Cảnh Hủy sau khi khóc lên rồi ngất đi, trên cơ thể chảy ra đầy máu.
Như Ý vội vã chạy lên, ôm lấy Cảnh Hủy đang ngất xỉu, nước mắt nàng rơi đầy mặt, nàng bất lực điên cuồng gào thét: “Thái y! Thái y đâu rồi?”
Cảnh Hủy bị thương cực kỳ nghiêm trọng.


Có lẽ là do bộ y phục màu hồng hấp dẫn của Cảnh Hủy, có lẽ là do da thịt Cảnh Hủy mềm mại cho nên con chó điên kia mới cắn vào Cảnh Hủy, vết cắn sâu đến mức có thể thấy xương cốt bên trong.


Cảnh Hủy bất tỉnh nhân sự, Như Ý nhìn khuôn mặt thất kinh sợ hãi của đám thái y mà trong lòng phát run lên, nàng cảm thấy đau đớn cùng cực.
Lúc Hoàng đế chạy tới thì các thái y đang vây quanh Cảnh Hủy, cầm máu bôi thuốc nhưng mà khuôn mặt Cảnh Hủy vẫn trắng bệch, hoàn toàn không biết gì.


Hoàng đế thấy các ma ma dùng cây kéo, cẩn thận cắt bộ y phục rách nát của Cảnh Hủy, lại thấy đám thái y kiểm tra miệng vết thương, rồi bào chế thuốc bột, lại nghe tiếng đau đớn rên rỉ của Cảnh Hủy trong cơn hôn mê, hắn là một đại nam nhân như vậy, đã quen nhìn cảnh nam nhân chết chóc ở ngoài chiến trường thế nhưng giờ phút này đây, cánh tay hắn run lên, đôi mắt không nhịn được mà rơi nước mắt ra ngoài.


Như Ý nằm trong lòng Hoàng đế mà ôm chặt lấy hắn, dường như nàng chỉ có biết làm như vậy mới có thể ngăn được cái thân thể đang run rẩy.
Hoàng đế vỗ về Như Ý: “Đừng sợ! Đừng sợ mà! Chỉ bị thương da thịt thôi mà, xương cốt không bị thương cho nên không có việc gì đâu”.


Hắn vỗ về rất nặng, khiến cho đầu vai Như Ý phát đau, trong miệng hắn lầm bẩm: “Cảnh Hủy chúng ta khả ái như vậy, nếu bị thương ngoài da, chỉ sợ sẽ để lại sẹo cả đời.
Cảnh Hủy của chúng ta…”


Có nước mắt ấm áp rơi trên khuôn mặt Như Ý, cùng xen lẫn vào nước mắt của nàng, lã chã rơi xuống.
Giờ phút này, bọn họ đều đau lòng giống nhau, bọn họ đều nắm chặt tay, chống đỡ lẫn nhau.


Lúc đó, Tam Bảo bước vào, hành lễ một cái, giọng nói mang một tia oán hận mờ ảo: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tài đã dẫn người đi điều tra rõ, con chó điên kia…”.


Hắn cắn chặt răng, nghiến răng nói: “Con chó điên cắn công chúa bị thương là con chó mà Gia quý phi nương nương nuôi dưỡng, có tên là “Phú quý nhi” ạ!”
Hoàng đế tức giận như ánh lửa tung tóe: “Con chó kia đâu rồi? Lập tức đánh chết ngay!”


“Bẩm Hoàng thượng, con chó kia đã chết rồi ạ, có tiểu thái giám phát hiện xác con chó nằm bên trong kẽ đá ở hòn giả sơn, xem ra là lúc chạy trốn mà đụng vào đá chết”.


Giọng nói Tam Bảo âm thầm chịu đựng, cố gắng khắc chế cái oán hận: “Lúc này Gia quý phi nương nương đang quỳ ở ngoài điện, muốn giải thích với Hoàng thượng”
Hoàng đế phẫn nộ quát: “Ngay cả cái con súc sinh mà không quản được thì nàng ta còn mặt mũi nào dám tới đây chứ?”


Hoàng đế tông cửa xông qua ngoài, các tần phi đã đến chờ trong sân viện đầy đủ mà đang bàn tán xôn xao thì nhìn thấy Hoàng đế bước ra ngoài mà vội vàng khom người hành lễ, trong khoảng khắc liền im lặng.


Kim Ngọc Nghiên sợ hãi mà quỳ ở ngoài hành lang, dường như là đang chịu ủy khuất nhưng lại không dám nói ra.


Nàng vừa thấy Hoàng đế mà vội vàng bò lên trước mặt Hoàng đế, ôm chặt hai chân hắn mà lớn tiếng khóc nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thần thϊế͙p͙ bị oan! Thần thϊế͙p͙ vẫn đang ở A ca sở chăm sóc Vĩnh Tuyền, thần thϊế͙p͙ cũng không biết vì sao Phú quý nhi lại đột nhiên nổi điên chạy tới cắn Ngũ công chúa nữa! Hoàng thượng! Thật sự thần thϊế͙p͙ không biết! Hoàng thượng không thể trách tội thần thϊế͙p͙, thần thϊế͙p͙ vô tội ạ!”


Ngoài miệng Ngọc Nghiên khóc kêu như vậy nhưng rốt cuộc vẫn kinh sợ, con mắt xoay tròn liên tục để ngăn chặn nước mắt chảy ra ngoài.


Hoàng đế tức giận đến mức da thịt muốn vỡ ra, hắn liền thẳng tay tát Ngọc Nghiên hai cái rồi duỗi thẳng chân đá văng nàng ra, lớn tiếng quát: “Cô vô tội sao? Vậy Cảnh Hủy vô tội đang nằm bên trong kia có liên quan tới cô không? Nó là con gái của trẫm, nó còn nhỏ như vậy mà lại bị súc sinh mà cô nuôi dưỡng cắn thương tích đầy mình! Cô ở trong cung mà nuôi dưỡng loại súc sinh đó, rốt cuộc là bất an điều gì?”


Khuôn mặt Ngọc Nghiên chứa đầy thê lương mà đang muốn biện bạch thì chợt thấy Như Ý đi ra, nàng oán hận nói: “Hoàng thượng! Thần thϊế͙p͙ bất an cái gì sao? Thần thϊế͙p͙ thật sự muốn hỏi Hoàng hậu nương nương rằng nương nương có bất an điều gì không?”.


Nàng thê lương kêu to: “Hoàng hậu nương nương, đây là báo ứng! Vĩnh Thành và Vĩnh Tuyền của thần thϊế͙p͙ bị người tính kế, thần thϊế͙p͙ vô năng, không thể thay bọn chúng báo thù.
Bây giờ báo ứng đến rồi, báo ứng lên đứa con của nàng ta!”.


Nàng cười lạnh ha ha, như điên cuồng: “Trời cao ơi, ông đúng là có mắt, rốt cuộc ông cũng đã nhìn thấy mà thay ta báo thù rồi”.


Ngọc Nghiên còn muốn kêu lên thì Hoàng đế đã sớm phẫn nộ không chịu đựng được cho nên liền xô ngã nàng xuống đất: “Đồ độc phụ! Còn dám nói xấu Hoàng hậu! Là do súc sinh của cô nuôi dưỡng làm người khác bị thương mà cô con dám nói đến ông trời!”


Tam Bảo vội nói: ‘Hoàng thượng, nô tài đã tra hỏi rõ ràng rồi ạ, ai ai cũng nói con chó điên này bình thường rất được Gia quý phi yêu thích, lại rất nghe lời Gia quý phi nữa ạ!”


Ngọc Nghiên ngã trên mặt đất, quần áo dính đầy đất bụi, châu ngọc trên đầu đều rơi xuống đất, tóc mai rối tung, chật vật nhưng không cam tâm: “Sao thần thϊế͙p͙ dám nói xấu Hoàng hậu nương nương chứ ạ? Hoàng thượng nghĩ lại đi, nếu như thần thϊế͙p͙ muốn hãm hại hài tử của Hoàng hậu nương nương thì sao không hãm hại Thập nhị a ca hay Ngũ a ca mà lại làm cho Ngũ công chúa bị thương chứ?”


Yến Uyển đứng ở ngoài hành lạng, nước mắt rơi đầy mặt: “Kỳ quái sao? Vốn dĩ Ngũ công chúa chính là tim thịt của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương mà”.


Nàng thở dài và lấy tay lau đi vài giọt lệ trên đôi má: “Thật sự là đáng thương, Ngũ công chúa còn nhỏ như vậy, một chút thương tổn trên da thịt sẽ cảm thấy đau đớn đến tận tâm can”.


Dĩnh tần nhịn không được nói: “Hóa ra Lệnh phi cũng nghĩ có người sai khiến sao! Chúng ta cũng đều nghĩ như vậy”.
Nàng quay sang nhìn Ngọc Nghiên mà cảm thấy sung sướng khi thấy người gặp họa.


Như Ý đứng ở sau lưng Hoàng đế, liếc mắt oán hận nhìn Ngọc Nghiên, ánh mắt kia lạnh lẽo mà sắc bén như kiếm, hận không thể phát ra cây kiếm và đâm thẳng vào ngực Ngọc Nghiên.
Nhưng mà nàng không thể tức giận được mà chỉ tự tay thay y phục màu hồng cho Cảnh Hủy.


Hãi Lan đỡ Như Ý, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, khi thần thϊế͙p͙ nghe Hoàng hậu nương nương kể thì cũng cảm thấy kỳ quái, nghe nói con chó điên kia vốn muốn trêu chọc Hãn tần trước, sau đó lại đánh về phía Thập nhị a ca nhưng rốt cuộc vì sao lại cắn Ngũ công chúa chứ ạ? Thật sự kỳ quái!”


Như Ý cúi người xuống, khẩn cầu nói: “Hoàng thượng, thần thϊế͙p͙ nghĩ tới nghĩ lui, con chó điên vốn có khả năng là làm bị thương Hãn tần hoặc là Thập nhị a ca, còn về phần vì sao đột nhiên cắn bị thương Ngũ công chúa, xem ra là có liên quan đến bộ y phục của Cảnh Hủy.


Thần thϊế͙p͙ nhớ rõ bộ y phục này là do Khánh tần và Tấn tần may vá thành!”


Khánh tần Lục Anh Lạc và Tấn tần Phú Sát thị đang đứng ở trong đám người, vừa nghe được lời ấy của Như Ý mà sợ tới mức cuống quít quỳ xuống, liên tục xua tay nói: “Hoàng thượng, bộ y phục đó là tâm ý của đám thần thϊế͙p͙ nhưng đám thần thϊế͙p͙ không bao giờ có ý định mưu hại Ngũ công chúa cả ạ”


Hoàng đế sớm đã u mê đầu óc cho nên không muốn nghe các nàng ta biện bạch mà lập tức phân phó nói: “Lý Ngọc, lôi các nàng ta ra ngoài vả miệng 30 cái, phạt lương bổng một năm và không bao giờ được xuất hiện trước mặt trẫm”


Lý Ngọc đáp ứng một tiếng, đang muốn lôi Khánh tần và Tấn tần ra ngoài thì Như Ý kéo tay Hoàng đế lại, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, sự tình chưa điều tra rõ, chúng ta không cần dụng hình”.


Đôi mắt nàng hồng hào, miễn cưỡng nhẫn nhịn nước mắt xuống: “Cảnh Hủy vô tội mà bị thương đến như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng về sau”
Khánh tần và Tấn tần vội vàng nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương!”


Hoàng đế cố gắng trấn tĩnh rồi trầm giọng nói: “Vậy thì lệnh cho Khánh tần và Tấn tần quỳ trước Bảo Hoa điện mà cầu khẩn bình an cho Ngũ công chúa”.
Hắn ôm chặt Như Ý, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ! Đừng sợ! Ở đây có nhiều thái y như vậy, Cảnh Hủy sẽ không sao đâu”.


Trong đình viện vắng vẻ lưa thưa, các tần phi vẫn đang quỳ ngoài sân, im lặng như tờ.
Chỉ có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, phảng phất như là tiếng thở dài lạnh lẽo, ngẫu nhiên có cánh hoa rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ nhoi giống như tiếng than tiếc cho một sinh mệnh điêu tàn.


Im lặng như vậy khiến cho vài người cảm thấy sợ hãi.
Như Ý lo sợ nghi hoặc mà nằm vào lòng Hoàng đế, trong đầu nàng trống rỗng vô cùng.
Cho đến khi có một cung nữ vội vàng chạy đến thỉnh an thì mới đánh vỡ cái không khí yên ắng đến đáng sợ này.


Đó là cung nữ hầu hạ bên cạnh Hãn tần có tên là A Bảo, nàng hoảng hốt không ngừng mà nhào đến trước mặt Hoàng đế, khóc lóc nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Không tốt rồi! Hãn tần nương nương thấy máu đến mức kinh sợ, thái y có nói thai khí nương nương bị kinh động, sợ là muốn sinh non!”


Trên trán Hoàng đế gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hắn trợn mắt nhìn Ngọc Nghiên nói: “Cô có thấy cô đã làm ra những chuyện tốt này chưa?”.
Hắn vội vàng hỏi A Bảo: “Hãn tần sao rồi? Ma ma đỡ đẻ đã tới chưa?”


A Bảo khóc nói: “Các ma ma đã đến rồi ạ nhưng mà nương nương đang không tốt, nương nương vẫn không ngừng kêu đau, máu chảy ra rất nhiều, vẫn kêu hô Hoàng thượng!”


Như Ý nhớ tới Hãn tần kinh sợ mà có máu chảy dưới chân cho nên nàng cảm thấy lo lắng, nàng cố gắng giữ tinh thần bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Cảnh Hủy đã có thần thϊế͙p͙ bên cạnh nhưng Hãn tần chỉ có Hoàng thượng”.


Ngón tay nàng chậm rãi rời khỏi bàn tay ấm áp của hắn: “Hoàng tự là quan trọng nhất, Hoàng thượng đi thăm muội ấy một chút đi”.
Hải Lan vội hạ thấp người nói: “Hoàng thượng yên tâm, thần thϊế͙p͙ sẽ ở nơi này cùng với Hoàng hậu nương nương!”


Hoàng đế gật đầu: “Lý Ngọc, đưa Gia quý phi quay về Khải Tường cung, không cho bất cứ kẻ nào đến thăm nàng ta, cũng không cho nàng ta ở bên cạnh các vị A ca!”.
Ngọc Nghiên đang muốn kêu lên thì Lý Ngọc đã liếc mắt nhìn, hai tiểu thái giám đi lên, bịt chặt miệng nàng lại mà kéo ra ngoài.


Hoàng đế vội vàng rời đi, Như Ý cảm thấy mệt mỏi không thể chịu nổi, vung tay về phía các tần phi đang quỳ nói: “Các muội cũng quay về đi”


Thuần quý phi Lục Quân đang quỳ ở phía trước, khuôn mặt chứa đầy lo lắng nói: “Hoàng hậu nương nương vất vả chăm sóc Ngũ công chúa, trong lòng thần thϊế͙p͙ bất an cho nên thần thϊế͙p͙ nguyện ý ở bên cạnh nương nương”.


Lục Quân là tần phi lớn tuổi, nàng nói như thế cho nên các tần phi cũng đồng thanh nói: “Trong lòng thần thϊế͙p͙ bất an cho nên thần thϊế͙p͙ nguyện ý ở bên cạnh nương nương mà chăm sóc công chúa”.
Như Ý ôn nhiên nói: “Tâm ý các muội, bổn cung xin nhận”.


Nàng phân phó từng người: “Thuần quý phi, tỷ là người ở trong cung lâu nhất, bổn cung bận chăm sóc công chúa cho nên việc vặt trong cung đều giao cho tỷ xử lý.
Dĩnh tần, Hoàng thượng vội vã đến chăm sóc Hãn tần, chỉ sợ là đang lo lắng, muội đến bên cạnh Hoàng thượng đi”.


Dĩnh tần vui vẻ nhưng cũng không dám cười mà vội vàng tạ ơn xoay người rời đi.
Hải Lan nhẹ giọng nhắc nhở: “Gia quý phi đang bị cấm túc những Vĩnh Tuyền Vĩnh Tinh vẫn còn đang ở A ca sở”.


Cũng đúng thôi, nếu như lúc này Vĩnh Tuyền và Vĩnh Tinh lại xảy ra chuyện gì thì nhất định người bên ngoài sẽ nghĩ nàng trả thù Gia quý phi mà thôi.


Như Ý cảm niệm Hải Lan cẩn thận, liền nhìn về người thành thật nhất trong cung là Uyển Nhân nói: “Gia quý phi đang bị cấm túc, Bát a ca bị thương ở chân vẫn chưa lành, Thập nhất a ca vẫn còn nhỏ tuổi.
Uyển tần, muội là người ổn thỏa nhất, mấy ngày sau phiền muội đến A ca sở chăm sóc bọn chúng nhé”


Hải Lan hơi gật đầu, Uyển Nhân là người thành thật trung hậu, lại là người nhát gan sợ phiền phức, không có kết bè kết phái với ai mà chỉ lo thân mình, nếu được nàng chăm sóc thì tất sẽ không có thị phi.
An bài như vậy, Như Ý mới có thể đem hết toàn bộ tâm can bất an lên người Cảnh Hủy.


Đơn giản tất nhiên nàng là một người mẹ nhưng nàng cũng là một Hoàng hậu cho nên không thể không chu toàn mọi chuyện.
Ánh sáng chiếc đèn dầu nhỏ như hạt đậu, lay động nhẹ nhàng.
Như Ý cùng Hải Lan ở bên cạnh Cảnh Hủy, nàng vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ của Cảnh Hủy.


Cảnh Hủy đau đớn đến mức tỉnh lại vài lần, thân thể giãy dụa vô cùng, tiếng khóc vô cùng thê lương khiến người khác không thể kìm lòng được.
Các thái y sợ nàng cử động làm vỡ vết thương vừa mới băng bó cho nên luôn dùng thuốc an thần cho nàng.


Vì thế, trong giấc mê man, Cảnh Hủy vẫn luôn kêu gọi: “Ngạch nương! Ngạch nương!”
Mỗi lần Cảnh Hủy kêu gọi đều khiến Như Ý đau lòng đến mức cứ rơi nước mắt.


Nàng cẩn thận xem kỹ vết thương của Cảnh Hủy, phảng phất miệng vết thương kia vẫn còn in dấu hình răng cưa cũng như đang cào xé trong lòng của nàng.


Hải Lan nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay chà lau nước mắt cho Như Ý: “Tỷ tỷ đừng khóc nữa, không bằng tỷ tỷ ngẫm nghĩ lại rốt cuộc vì sao lại có chuyện này đi”.
Giọng nói Như Ý yên tĩnh: “Muội cũng thấy kỳ quái sao?”


Bên trong đôi mắt Hải Lan chứa đầy nước mắt, nàng cố gắng nhẫn nhịn mà không cho nó rơi xuống: “Chó sẽ không dễ dàng nổi điên, nhất là chó được nuôi dưỡng”.
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ mà sắc bén: “Thế nhưng khi người nổi điên thì chó cũng sẽ nổi điên theo”


Đột nhiên Như Ý nói: “Theo như muội nói thì có người vì con cái mà phát điên cho nên muốn lấy mạng hài tử của bổn cung sao?”


Hải Lan lo lắng nói: “Vĩnh Tuyền té ngựa, Vĩnh Thành thất sủng, rốt cuộc Vĩnh Kỳ của thần thϊế͙p͙ cũng không thoát được can hệ, nàng ta phải hướng về phía thần thϊế͙p͙ và Vĩnh Kỳ thì đúng hơn”


Thần sắc Như Ý chua xót: “Nhưng Vĩnh Kỳ là con nuôi của bổn cung, con nhờ mẹ quý, huống chi bổn cung còn có đích tử Vĩnh Cơ”.
Trong mắt nàng chứa đầy đau đớn: “Vĩnh Cơ phải là người đứng mũi chịu sào”.


Có tiếng kêu gào thê lương của một nữ tử chứa đầy mồ hôi và máu đang run rẩy bay khắp hồng tường và ngói xanh, lại được gió đêm thổi đi rất xa.
Hải Lan nhẹ giọng nói: “Là tiếng kêu của Hãn tần, nghe thật thảm thương.


Đáng tiếc, muội ấy chạy cũng không thoát, chỉ là không biết rốt cuộc người mà Kim Ngọc Nghiên muốn đối phó là Hãn tần hay là Vĩnh Cơ nữa đây”.


Như Ý nắm chặt đôi tay, móng tay đâm vào da thịt, giọng nói chứa đầy căm hận nói: “Kỳ thật người mà Kim Ngọc Nghiên muốn đối phó chính là Vĩnh Cơ.
Hãn tần và nàng ta không ân không oán, cho dù Hãn tần có sinh hạ được Hoàng tử thì cũng không ảnh hưởng đến địa vị con cái của nàng ta.


Theo như lời Kim Ngọc Nghiên đã nói, nàng ta oán hận bổn cung cho nên mới đối phó Vĩnh Cơ.
Chỉ là Cảnh Hủy mặc bộ y phục màu hồng cho nên mới khiến cho con chó điên kia nhảy về phía Cảnh Hủy! Cảnh Hủy vô tội!”


“Như vậy Khánh tần và Tấn tần đều có nghi ngờ, đặc biệt là Tấn tần, nàng ta là con gái của Phú Sát thị! Tỷ tỷ trở thành kế hậu thì làm sao Phú Sát thị có thể chịu đựng được chứ? Vô luận là ai thì người đó đúng là ác độc đến cực điểm, làm cho Hãn tần kinh sợ, làm cho Cảnh Hủy bị thương, lại làm cho Vĩnh Cơ rơi vào nguy hiểm, đúng là một mũi tên trúng ba con chim!”


Như Ý nhìn Cảnh Hủy vẫn còn đang mê man, khuôn mặt chứa đầy đau đớn, nàng cảm thấy lồng ngực nàng cứng lại, cảm giác như lửa đốt lòng mình, chậm rãi dày vò, đốt từng miếng da thịt.


Hài tử đáng thương, thật sự là đáng thương! Như Ý cắn răng, bỗng nhiên đứng dậy mở cánh cửa sổ mà nhìn trăng xanh gió lạnh, lãnh đạm nói: “Một đám có bản lĩnh dám hướng về phía bổn cung”


Hải Lan ngồi ở bên cạnh Như Ý, lắc đầu nói: “Các nàng ta không có bản lĩnh động đậy được tỷ tỷ cho nên mới chỉ có thể sử dụng âm mưu
quỷ kế này!”.


Giọng nói nàng rõ ràng, không chút ấm áp: “Cho nên tỷ tỷ không thể để tâm chí yếu đuối mà cho các nàng ta cơ hội được”
Như Ý chậm rãi phun ra hai chữ: “Tất nhiên”.
Giọng nói Hải Lan cực nhẹ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ nghi ngờ ai?”


Khuôn mặt Như Ý chợt lóe lên một tia sắc bén: “Ai ai cũng đều đáng nghi ngờ! Gia quý phi, Khánh tần, Tấn tần, ai ai đều không đáng tin”
Hải Lan dựa vào gần Như Ý một chút, cũng là chống đỡ, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, các nàng ta đều không đáng tin, chúng ta cần phải đứng chung một chỗ”


Như Ý dùng lực gật đầu, nàng cúi xuống, nắm chặt cánh tay nho nhỏ của Cảnh Hủy đưa lên gò má của nàng, dường như nàng chỉ biết làm như vậy mới khiến cho tinh thần ổn định.
Dung Bội lặng yên đến gần, kêu lên: “Nương nương!”
Như Ý không quay đầu lại: “Có chuyện gì?”


Trong giọng nói Dung Bội có một tia vui sướng: “Cảnh Dương cung cho người qua bẩm báo nói Hãn tần nương nương sinh hạ được một vị công chúa”
Như Ý nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Biết rồi.
Cũng may, mẹ con bình an”
Hải Lan nói: “Là đứa trẻ sinh non”.


Nàng dùng ngón tay tính toán: “Đứa trẻ mới được 7 tháng, lại chịu kinh hách như vậy, chỉ e phải chăm sóc kỹ lưỡng”.
Dung Bội không dám ngẩng đầu, chỉ nói: “Dạ.
Người đến báo tin vui nói tiếng khóc công chúa vô cùng yếu ớt”.


Như Ý than nhẹ một tiếng: “Ngươi ấn theo quy củ rồi ban thưởng gấp ba lần cho Hãn tần, dặn nàng ấy cố gắng nghĩ ngơi, khi nào Cảnh Hủy khá lên một chút, bổn cung sẽ đi thăm nàng ấy”.
Dung Bội đáp ứng lui xuống.


Đêm dài u u, Như Ý nhìn những vết thương trên người Cảnh Hủy mà run rẩy không dám đến vuốt ve, việc duy nhất nàng có thể làm là chỉ chờ sau khi Thái y chữa trị mà cố gắng cầu nguyện cho thương thế Cảnh Hủy và cầu bình an cho hài tử mà Hãn tần mới sinh ra, cầu cho mọi chuyện sẽ tốt lên, nhất định sẽ tốt lên.


Năm ngày sau, Cảnh Hủy sốt cao.
Miệng vết thương đang dần khép lại, cũng không có chút sinh mủ chảy máu nào, thế nhưng Cảnh Hủy dần trở nên nhát gan, nàng không muốn uống nước, ngay cả nhìn thấy nước xanh rửa mặt cho nàng mà vẫn cảm thấy kinh sợ.


Nàng kinh sợ tất cả âm thanh, đám cung nhân chỉ cần vô ý mà bước chân mạnh một cái là nàng cũng bất an khóc lớn, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng cảm thấy kinh sợ, nàng sợ hãi bất an triền miên.


Mới đầu Như Ý còn nghĩ do chuyện ngày ấy mà nàng vẫn còn kinh sợ nhưng dần dần Như Ý phát hiện thấy không đúng.
Cảnh Hủy có dấu hiệu run rẩy, nôn mửa rất nhiều, lại không muốn đi ngủ, hơn nữa thái độ khó chịu khác thường.
Như Ý bất lực nhìn sắc mặt Giang Dữ Bân càng lúc càng kém.


Giang Dữ Bân thản nhiên nói: “Nương nương, nương nương hãy nên bình tĩnh, chỉ sợ Ngũ công chúa đã mắc bệnh chó điên.
Con chó đã cắn Ngũ công chúa bị thương kia…”
Như Ý vội vàng lệnh cho Tam Bảo đào thi thể Phú quý phi lên.


Giang Bữ Bân kiểm tra cẩn thận rồi quay về, giọng nói cũng khàn khàn: “Hoàng hậu nương nương, con chó kia đúng là đã mắc bệnh chó điên cho nên mới chạy vào Ngự Hoa viên cắn Ngũ công chúa bị thương.
Bệnh chó điên kia sẽ truyền cho người”.


Hải Lan cắn chặt môi, trong mắt nổi lên oán hận: “Là Kim Ngọc Nghiên có phải không? Con chó kia là do nàng ta nuôi dưỡng, nhất định là nàng ta!”


Sắc mặt Như Ý mất đi huyết sắc hoàn toàn, nàng nghiêng mặt đi, giọng nói lạnh lùng, từng chữ từng chữ như vụn băng: “Đúng là con chó kia được Kim Ngọc Nghiên nuôi dưỡng, thế nhưng nó được nuôi dưỡng ở Khải Tường cung thì lúc nào cũng phải sạch sẽ mới đúng, vì sao trong cái ngày nó chạy vào Ngự Hoa viên lại bẩn như vậy, hơn nữa cung nhân ở Khải Tường cung không phát hiện con chó này bị bệnh chứ? Bổn cung cũng đã hỏi Tam Bảo, Tam Bảo nói cung nhân Khải Tường cung có nói qua, con chó kia đã đi lạc mất mấy ngày cho đến khi xuất hiện ở Ngự Hoa viên cắn Cảnh Hủy bị thương”.


Dung Bội hận nói: “Cho dù có như vậy thì Gia quý phi cũng không thoát được can hệ!”
Lời nói của Dung Bội không phải không có đạo lý, huống chi Hải Lan cũng nói: “Ngoài Kim Ngọc Nghiên ra thì còn có ai oán hận chúng ta chứ?”
Oan có đầu nợ có chủ, mọi chuyện đều có nhân quả.


Trước mắt, quả nhiên không có ai ngoài Kim Ngọc Nghiên làm ra việc này.
Nhưng Như Ý không muốn suy nghĩ nhiều, lời nói của nàng mau lệ, thần sắc lại nghiêm nghị nhưng lại lộ ra cái yếu đuối vô cùng: “Giang Dữ Bân, khanh phải nhất định chữa khỏi cho Ngũ công chúa!”.


Giọng nói nàng run rẩy: “Khanh có thể trị được, có đúng không?”
Mồ hôi Giang Dữ Bân rơi xuống, hắn cúi đầu: “Vi thần vô năng”.
Lời nói của hắn giống như một chiếc lưỡi cưa sắc bén mà cắt mạnh từ trên đỉnh đầu Như Ý cắt xuống: “Căn bệnh này vốn không thể chữa trị được.


Cho dù có lấy hết tính mạng của vi thần và mọi người ở Thái y viện thì cũng vô ích thôi ạ.
Vi thần vô dụng, thỉnh Hoàng hậu nương nương trách phạt!”
Lúc Giang Dữ Bân nói ra những câu này thì Cảnh Hủy cảm thấy nóng đến mức toàn thân run rẩy.


Nàng đau đớn kêu lên: “Ngạch nương! Ngạch nương! Nhi thần khó chịu quá!”.
Như Ý muốn vươn tay ôm Cảnh Hủy vào lòng để cho Cảnh Hủy an tĩnh trở lại thì đã bị Dung Bội và Hải Lan nắm chặt tay nàng lại.


Giang Dữ Bân kéo áo bào của Như Ý cầu xin: “Hoàng hậu nương nương, không được! Nếu như Ngũ công chúa không cẩn thận mà làm bị thương nương nương thì nương nương cũng sẽ nhiễm chứng bệnh này ạ!”


Nhiệt độ cao tra tấn khiến cho đứa bé nhỏ tuổi không ngừng mê sảng và không thể ăn uống gì được.
Cuối cùng vẫn là Hải Lan nghĩ ra một cách, sợ Cảnh Hủy làm bị thương người khác và làm bị thương chính mình cho nên nàng lấy một chiếc chăn mỏng trói chặt Cảnh Hủy lại.


Đám cung nhân cũng không dám chạm vào Cảnh Hủy, chỉ dám hỏi cẩn thận: “Hoàng hậu nương nương, nương nương có muốn bẩm báo cho Hoàng thượng biết không ạ?”
Tất nhiên là muốn nói nhưng không phải là lúc này.


Có lẽ là do ý trời, có lẽ là Hoàng đế phân tâm, có lẽ là tai ách hậu cung thổi đến tiền triều.
Chiến sự Chuẩn Cát Nhĩ rơi vào cục diện bế tắc, không chút thuận lợi, thắng hay thua đều không thể đoán trước được.


Ngay cả Lục công chúa mà Hãn tần sinh ra cũng có vài lần suýt nữa tắt thở, đám cung nhân bẩm báo cho Hoàng đế biết nhưng Hoàng đế cũng không nhàn rỗi thăm hỏi, chỉ lệnh cho vài thái y tài giỏi chăm sóc.
Như vậy thì làm sao Như Ý dám tùy ý đi quấy rầy được chứ.


Mà bẩm báo Thái hậu, Thái hậu cũng chỉ nói một câu duy nhất: “Oan nghiệt! Đúng là một đứa nhỏ đáng thương” rồi lại niệm Phật châu mà đóng cửa cầu khẩn.


Đợi cho đến sức cùng lực kiệt, cái hít thở của Cảnh Hủy mỏng manh giống như tơ nhện thì Như Ý mới truy vấn hỏi: “Thật sự không thể trị được sao?”
Giang Dữ Bân nói: “Nếu giết vi thần mà có thể cứu được công chúa thì vi thần xin nguyện ý!”


Như Ý che mặt nói: “Như vậy còn sống được bao nhiêu ngày nữa?”
Giang Dữ Bân không đành lòng: “Cũng được 2, 3 ngày nữa, thế nhưng Ngũ công chúa sẽ cảm thấy rất thổng khổ”
Lời nói như vậy, cũng chỉ có Giang Dữ Bân dám nói ra.


Hai đầu gối Như Ý mềm nhũn, tê liệt mà ngã xuống phía trước cửa sổ.
Nàng cũng chỉ là một ngừoi mẹ bất lực, đối mặt với cái trêu cợt bất lực của vận mệnh.


Nàng rốt cuộc nhịn không được mà ngã vào lòng Hải Lan, lên tiếng khóc lớn: “Vì sao? Vì sao lại là Cảnh Hủy, vì sao lại là con của ta? Nó chỉ mới hai tuổi thôi mà, nó sẽ cười, sẽ khóc, sẽ gọi a mã và ngạch nương, vì sao lại là nó? Nếu ta làm sai thì hãy lấy tính mạng của ta đi thì cũng không sao! Vì sao lại là con của ta?”


Như Ý chưa bao giờ cảm thất bất lực như vậy.
Hải Lan ôm chặt lấy nàng, lặp đi lặp lại nói: “Tỷ tỷ đừng khóc.
Đừng khóc nữa mà”.
Tuy Hải Lan nói như vậy nhưng nàng cũng rơi lệ như mưa, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.


Như Ý tùy ý khóc lóc mà ngã vào trong lòng Hải Lan, nàng khóc đến mức khan cả giọng.
Cuối cùng, thần chí Như Ý hoảng hốt điên loạn, chỉ có giọng nói Hải Lan vang lên không ngừng: “Tỷ tỷ đừng quên, tỷ tỷ vẫn còn có Vĩnh Cơ nữa mà”


Dường như Như Ý đã mất đi giọng nói, nàng đẩy Hải Lan ra nói: “Hải Lan! Cảnh Hủy không được nữa rồi, muội đi đi, muội tự mình đi thỉnh Hoàng thượng đến đây, đến nhìn Cảnh Hủy một chút”


Hải Lan liên tục gật đầu, gọi Dung Bội chăm sóc Như Ý rồi nàng vội vàng đứng dậy chạy đến Dưỡng Tâm điện.


Hoàng đế vội vàng chạy tới thì Cảnh Hủy chỉ còn hơi thở mỏng manh yếu ớt, thân thể sốt cao khiến cho khuôn mặt nàng đỏ bừng, ngón tay yếu ớt mà gãi vào khuôn mặt, khóc chịu mà thống khổ.


Hoàng đế sợ hãi đến mức khuôn mặt trắng bệch, hắn muốn vươn tay ôm lấy thân thể Cảnh Hủy: “Cảnh Hủy của trẫm làm sao vậy? Rốt cuộc nó bị làm sao vậy?”
Giang Dữ Bân vội vàng ngăn lại nói: “Hoàng thượng, không thể được ạ! Ngũ công chúa mắc bệnh chó điên! Công chúa, công chúa…”


Lời còn chưa dứt thì Giang Dữ Bân đã bị Hoàng đế đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, Hoàng đế phẫn nộ quát: “Công chúa của trẫm đang khỏe mạnh thì sao lại mắc bệnh chó điên được chứ?”


Giang Dữ Bân nào dám đứng dậy, hắn nằm trên mặt đất: “Hoàng thượng, con chó cắn Ngũ công chúa đã bị mắc bệnh chó điên cho nên Ngũ công chúa cũng nhiễm chứng bệnh này”.


Hắn lo sợ không yên: “Hoàng thượng, bệnh này trị không được, nếu bị công chúa cào cắn bị thương thì cũng sẽ nhiễm chứng bệnh này ạ”
Tuy rằng đám cung nhân trấn an Cảnh Hủy nhưng trên mặt đều muốn tránh né.
Hoàng đế đứng yên tại chỗ, giống như cành cây mặc cho gió lạnh thổi qua.


Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, đỡ Như Ý rồi quát: “Người đâu, mau đỡ Ngũ công chúa ngồi dậy”
Nhưng đám cung nhân vô cùng kinh sợ sợ hãi, chỉ đứng xa xa nhìn bộ dáng ốm yếu mà thống khổ của Cảnh Hủy mà không dám đến gần.


Như Ý khóc ngã xuống chân Hoàng đế: “Hoàng thượng, Cảnh Hủy của chúng ta, con của chúng ta sao lại thành bộ dạng này chứ ạ?”.
Tiếng khóc của nàng tê tâm liệt phế, vang tận lên mây xanh: “Hoàng thượng, là ai đã hại con của chúng ta? Là ai?”


Như Ý gần như ngất xỉu, Hoàng đế ôm chặt lấy nàng, chống đỡ thân thể của nàng, đau lòng kêu lên: “Cảnh Hủy! Cảnh Hủy! Là Hoàng a mã đây, Hoàng a mã đến thăm con đây!”


Cảnh Hủy vẫn không thể tươi cười nhu thuận thoải mái như ngày xưa, trong cổ họng nàng phát ra tiếng thở dốc cùng với tiếng phì phò kéo dài.
Cái âm thanh kia càng lúc càng yếu, là có dấu hiệu dần dần mất đi cái sinh mệnh.


Hoàng đế không muốn nhìn mà che mặt nói: “Người đâu! Mau ôm công chúa đến đây!”
Lời quát này vô cùng nghiêm khắc nhưng đám cung nhân chỉ biết nhìn nhau, vẫn không dám đến gần.


Như Ý khóc đến mức không thể thở nổi: “Hoàng thượng, con của chúng ta bị người khác hãm hại đến mức này!”
Lăng Vân Triệt vốn đang canh giữ bên ngoài, hắn nghe được động tĩnh như vậy mà vội vàng bước lên bảo vệ Hoàng đế và Như Ý, để ngừa Cảnh Hủy đả thương người khác.


Đâu chỉ có công chúa sớm không còn giống người mà ngay cả Như Ý cũng tiều tụy đến mức không còn giống người nữa, hắn nhìn thấy Như Ý thương tâm đến mức chết đi, lại nhìn bộ dáng của Cảnh Hủy mà hắn cắn chặt răng, vội vàng cởi chiếc áo bào, bao lấy thân thể Cảnh Hủy, khiến cho nàng không thể nhúc nhích mà ôm đến trước mặt Hoàng đế.


Lăng Vân Triệt nói: “Hoàng thượng, vi thần đã ôm được công chúa, Hoàng thượng nhìn công chúa đi ạ”
Dung Bội ở bên cạnh giúp Lăng Vân Triệt bảo vệ thân thể Cảnh Hủy.
Cảnh Hủy không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến mức tím tái.


Lăng Vân Triệt ôm chặt Cảnh Hủy vào lòng, không chút buông lỏng.
Như Ý cảm kích nhìn hắn mà nằm ở bên cạnh Hoàng đế, khóc lóc nức nở không thôi.
Hoàng đế vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào cái trán của Cảnh Hủy, buồn bã rơi lệ.
Đó là cái đau đớn thắm thiết nhất của người làm cha.


Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Cảnh Hủy cũng lặng lẽ mất đi.
Đây là cái im lặng vĩnh hằng, nàng giống như lúc xưa mà lẳng lặng thϊế͙p͙ đi.
Giang Dữ Bân chẩn mạch rồi dò xét hơi thở, rơi lệ mà quỳ gối nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, công chúa đã đi rồi”.


Cánh tay Hoàng đế không còn chút lực nào nữa mà buông thẳng xuống đất, đầu vai hắn hơi run lên, dưới chân lảo đảo vài bước, hắn muốn vươn tay ôm Cảnh Hủy đang nằm trong lòng Lăng Vân Triệt nhưng rốt cuộc cuối cùng vẫn còn chút do dự mà ngừng tay.


Như Ý nghiêng ngả lảo đảo bước lên, lấy Cảnh Hủy từ trong lòng Lăng Vân Triệt mà ôm chặt trong lòng nàng.
Nàng mỉm cười si ngốc, nhẹ giọng nói: “Cảnh Hủy, con mệt rồi có phải không? Con mệt rồi, mệt rồi.
Không sao đâu, ngạch nương ôm con ngủ nhé.
Đến đây nào, ngạch nương ôm con.


Con đừng sợ gì cả, có ngạch nương ở đây rồi”.
Cái mỉm cười của nàng ôn nhu như gợn sóng, nàng vỗ về Cảnh Hủy, ngâm nga nhẹ nhàng: “Cục cưng ngủ đi nào, ngoan ngoãn ngủ đi nào…”


Nước mắt nóng hổi trào ra khỏi đôi mắt Hoàng đế, hắn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hủy, nhẹ giọng nói: “Như Ý, cánh tay Cảnh Hủy vẫn còn nóng, thật là tốt…”.
Hắn chưa nói xong thì đã nghẹn ngào.


Lăng Vân Triệt hiểu được hắn đang dư thừa cho nên hắn ngừng một lát rồi nháy mắt với Lý Ngọc, ý bảo hắn phải rời đi.
Hắn đi đến ngoài cửa, Lý Ngọc thấp giọng nói: “Hoàng thượng và nương nương đang đau lòng, chúng ta hãy đứng đây canh giữ nào”.


Hắn thở dài: “Lăng đại nhân, cũng may nhờ có ngài mà ôm lấy Ngũ công chúa.
Vào lúc khó khăn quan trọng nhất vẫn có ngài giúp đỡ! Cũng là ngài có gan lớn, cái bộ dáng kia của Ngũ công chúa đúng là dọa người”
Lăng Vân Triệt cương ngạch mỉm cười, canh giữ ở ngoài cửa.


Tất nhiên hắn sợ cái bộ dáng kia của Cảnh Hủy, hắn cũng nghĩ đến tính mạng của mình cho nên mới có chút chần chờ nhưng mà Như Ý, nàng đang đau lòng như vậy.
Mà khiến cho Cảnh Hủy an tĩnh trở lại thì cái bộ dáng đáng sợ kia cũng chẳng là gì nữa, cũng chỉ có hắn có thể thay nàng làm việc này.


Tang nghi Cảnh Hủy qua đi, Như Ý tiều tụy như một chiếc lá khô, Hoàng đế mấy ngày không được an giấc, đau lòng không thôi, ngoại trừ việc truy phong Cảnh Hủy thành Hòa Nghi Cố Luân công chúa, ấn theo tang nghi của Cố Luân đại trưởng công chúa mà xử lý, chôn vào viên tẩm của Đoan Tuệ Hoàng thái tử.


Theo quy củ, con cái của vợ cả sẽ được phong thành Cố Luân công chúa, con gái của thứ xuất sẽ là Hòa Thạc công chúa nhưng cái phong hào đó chỉ được gia phong khi gả chồng.
Hoàng đế làm như thế cũng là vì yêu thương và thương tiếc Cảnh Hủy vô cùng.


Chuyện bi thương vẫn còn chưa hết, sau đó một ngày, Lục công chúa của Hãn tần vì sinh non mà yếu ớt cũng đi theo Cảnh Hủy.


Tuy rằng Hoàng đế đau lòng nhưng lại không đau bằng việc chứng kiến tận mắt Cảnh Hủy ra đi, hắn liền phong Lục công chúa thành Hòa Thạc công chúa rồi hạ táng, vì cái phong hào chưa được đặt cho nên cũng chỉ chôn cùng với lăng mộ Cảnh Hủy.


Trong cung xảy ra tang lễ hai vị công chúa, Thái hậu lại lo lắng an nguy Đoan Thục cho nên tiếng khóc thảm liên miên không dứt.
Mới bước vào tháng Năm, trong kinh xảy ra mưa dầm không dứt, trong không khí mang theo cái khí tức ẩm ướt, phảng phất như là ông trời cũng bi thương mà rơi lệ.


Mặc dù Kim Ngọc Nghiên chưa lấy đi vị phân quý phi nhưng nàng đã bị lấy đi hết nghi chế quý phi, dùng cái đãi ngộ của một thường tại mà ban cho nàng ta, ngày qua ngày sống khổ sở vô cùng.


Chỉ là ngoại trừ việc con chó tên là Phú quý phi mà Kim Ngọc Nghiên đã từng nuôi dưỡng mà cắn Cảnh Hủy dẫn đến tử vong thì không còn chứng cớ nào khác nói Kim Ngọc Nghiên xúi giục Phú quý phi đả thương người, với lại cũng vì Kim Ngọc Nghiên sinh hạ 3 vị Hoàng tử cho nên Hoàng đế cũng không trách nặng nàng.


Còn Khánh tần và Tấn tần là người làm ra bộ y phục màu hồng kia cho nên bị Hoàng đế giáng chức xuống thành quý nhân, ngày đêm phải ở Bảo Hoa điện sao chép kinh văn để trừng phạt.


Như Ý bệnh nặng, mặc dù Hoàng đế có tâm chăm sóc bên cạnh nhưng chiến sự ở tiền triều chưa ổn định, hữu tâm vô lực cho nên hắn đành phải lệnh cho thái y dốc lòng chăm sóc.


Đêm khuya cô quạnh, Như Ý trằn trọc trăn trở, mỗi khi nhắm mắt lại thì đều thấy khuôn mặt Cảnh Hủy, lúc thì Cảnh Hủy điên cuồng, lúc thì an hòa, hỗn loạn luân phiên, giống như trong đầu có vô số tuyết rơi đang bay lả tả xuống đất, đông lạnh đến phát đau.


Giang Dữ Bân cho nàng một chén thuốc an thần nhưng lại không có tác dụng gì, nàng mở to hai mắt, cắn chặt đôi mội, mặc cho nước mắt rơi xuống khuôn mặt khô gầy, nước mắt giống như mưa ngoài cửa sổ kéo dài không dứt, thấm ướt gối mềm.
Trong lòng đau đớn đến mức không nói nên lời.


Như Ý ngồi bên cửa sổ, có gió lạnh thổi đến làm chiếc tẩm y đơn giản của nàng bay lên, rồi lại thổi qua hai mắt đẫm lệ, dường như Cảnh Hủy đang nhẹ nhàng xoa mặt nàng, bỗng nhiên Như Ý khóc rống lên.


Tiếng khóc làm kinh động Dung Bội, nàng đẩy cửa chạy vào, nắm chặt tay Như Ý, vội vàng kêu lên: “Nương nương! Nương nương!”
Như Ý khóc lóc nói: “Dung Bội! Là ta vô dụng, ngay cả đứa con của mình mà cũng cứu không được, bảo vệ không được”


Dung Bội khóc nức nở khuyên nhủ: “Nương nương, nếu công chúa sống như vậy thì lại vô cùng thống khổ đau đớn.
Nếu sớm đến nơi cực lạc thì cũng xem như là một cái giải thoát”


Như Ý đau đớn vô cùng, nàng đập đầu vào cách tường nói: “Cảnh Hủy sống thống khổ như vậy thì ta cũng không xứng làm ngạch nương của nó! Ta nên liều mạng cứu nó mới đúng nhưng ta không có cách nào cả!”


Dung Bội thấy Như Ý như thế, cuống quít che bức tường lại: “Nương nương, nương nương đừng như vậy nữa mà! Nương nương đừng làm mình bị thương”.


Dung Bội nhẫn nhịn nước mắt, ngưỡng mặt mà trầm ổn nhìn Như Ý nói: “Nô tỳ biết, nếu chúng ta có thể lựa chọn thì sẽ vĩnh viễn chọn cái lựa chọn tốt nhất.
Nếu có cách có thể cứu lấy công chúa, nhất định nương nương sẽ liều mạng để cứu”


Mưa rơi không ngừng, vô thanh vô tức, dường như là không nhịn được nước mắt mà càng lúc càng giống với nước mắt rơi trong lòng, vĩnh viễn không thể thôi khóc được.


Đến cuối tháng 5, thời tiết dần dần nóng lên, các tần phi đều vội vàng mặc những bộ y phục đủ màu sắc, khiến cho người diễm lệ hoa kiều nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám quá mức diễm lệ cũng như trang điểm đẹp đẽ mà khiến Hoàng đế không vui.


Vì Cảnh Hủy và Lục công chúa chết yểu, cho nên tinh thần Như Ý và Hãn tần đều luôn ảm đạm, Tứ a ca bị lạnh nhạt, Bát a ca bị thương ở chân, Gia quý phi bị cấm túc, Khánh tần và Tấn tần đều bị phạt, Thái hậu lo lắng an nguy của Đoan Thục trưởng công chúa cho nên trong cung khó tránh khỏi thê lương lạnh lẽo.


Sau giờ ngọ, Như Ý mới ngồi vào bàn trang điểm, nàng không cho Dung Bội và bọn thị nữ hầu hạ mà tự mình xõa mái tóc xuống, người bi thương, sắc mặt nàng cũng có chút khô vàng rồi nàng lại dùng chiếc trâm bạch ngọc cài lên lại.


Dung Bội cẩn thận nhắc nhở nói: “Hoàng hậu nương nương, công chúa đã mất rồi, nương nương vì công chúa đã đeo trâm bạch hoa lâu như vậy rồi cho nên hôm nay không cần đeo nữa ạ”


Lời nhắc nhở của nàng cũng là thiện ý, chiến sự Chuẩn Cát Nhĩ chưa an bình, nếu như đeo trâm bạch hoa thì cũng không may mắn.
Như Ý than nhẹ một tiếng rồi tháo chiếc trâm bạch hoa xuống mà đeo chiếc trâm ngọc bích châu hoa lên.


Dung Bội lấy chiếc hộp son phấn hoa hồng ra rồi đưa lên nhẹ nhàng: “Nương nương, nương nương trang điểm quá nhạt, sắc mặt không được tốt.


Như Ý nhìn vào chiếc gương đồng, hai gò má nàng gầy yếu, đôi môi tái nhợt, các trang sức vẫn như lúc trước, ngay cả đôi khuyên tai bằng ngọc mà Cảnh Hủy thích nhất lúc nàng mang mà nàng vẫn còn đeo.
Như Ý thay bộ y phục màu xanh nhạt rồi đóng cửa cung không ra ngoài, hằng ngày sao chép kinh Phật.


Như Ý nhẹ giọng nói: “Hôm nay là ngày ngũ thất hồi hồn của Cảnh Hủy, bổn cung muốn đốt ít cái này cho nó”


Dung Bội nói: “Du phi nương nương đã sớm niệm kinh cho công chúa thay nương nương rồi ạ, Du phi nương nương còn tự tay làm mười bộ y phục đủ màu sắc đến linh đường Ngũ công chúa, giờ Hợi tối nay Du phi nương nương có thể cùng với nương nương triệu hồi công chúa”


Như Ý hơi gật đầu: “Du phi có tâm”
Dung Bội tán thưởng: “Tâm tư như vậy, trong cung này cũng chỉ có mình Du phi nương nương mới có”.
Nàng chợt nhớ tới điều gì: “Hoàng thượng phái Lý công công đến truyền lời, nói tối này muốn cùng nương nương triệu hồi công chúa.


Nô tỳ cũng đem những y phục và các đồ chơi lúc công chúa còn sống hay dùng mà sửa sang lại rồi đặt ở trên giường nhỏ của công chúa rồi ạ”
Như Ý nói: “Quy tắc đều dạy qua cho Vĩnh Cơ rồi chứ?”
Dung Bội nói: “Các ma mã đều đã chỉ bảo qua.


Thiên tư Thập Nhị a ca thông minh nên chắc chắn sẽ không có sai sót đau ạ”
Trong nháy mắt nàng cảm thấy sầu bi, dường như là muốn nhỏ nước mắt máu ra ngoài: “Hôm nay là ngày ngũ thất, người chết sẽ quay về nhìn mặt người thân lần cuối cùng rồi mới đi đầu thai.


Bổn cung cũng sẽ được gặp Cảnh Hủy lần nữa rồi”.