Hệ Thống Từ Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 6: Tháo chạy

Một ngày nọ Tô Mộc đang sung sướng đ-t phầm phập 2 chị em Kiều Nhi, Mị Nhi thì phát hiện có người đêm quân bao vây Lăng Tiêu Các. Trong số đó không hiếm cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng, hơn nữa số lượng cũng chẳng ít, hơn bốn người, số cao thủ Thần Du Cảnh còn lại cũng có đến mười mấy người.


Ngoài ra còn có bốn mươi, năm mươi cao thủ Chân Nguyên Cảnh, Li Hợp Cảnh.
Đoàn người này, dưới sự dẫn đầu của một cô nương tầm hai mươi, đang tức tốc đi về phía Lăng Tiêu Các, chẳng bao lâu sau đã đặt chân đến trước cửa tông môn Lăng Tiêu Các.


“Đây là nơi xuất thân của Tà chủ?” Cô nương ấy kiều diễm như hoa, dáng người dong dỏng, đôi mắt sáng ngời, nước da trắng ngần, mặc bộ váy màu tím quý phái, càng tôn thêm khí chất cao quý của nàng.


Khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười nhàn nhạt, cô nương này thoáng lóe lên sự khinh thường và nghi hoặc trong đôi mắt, nói mát mẻ: “Chỉ là tông phái nhị đẳng, sao có thể tôi luyện ra một nhân vật tầm cỡ như Tà chủ chứ?”. Nàng là Thu Ức Mộng, đại tiểu thư Thu gia.


Lúc này bên cạnh lại chợt xuất hiện một cô nương xinh đẹp, cô nương này trông nhỏ nhắn đáng yêu, thấp hơn Thu Ức Mộng cả nửa cái đầu, nhưng đôi gò bồng đào thì lại khác, tròn xoe chắc mẩy lại rung rinh, cực kỳ hút mắt.
“Hì Hì, đúng đó, Thu tỷ” Lạc Tiểu Mạn cười nói


Bọn họ đang nói chuyện, chợt một cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng bên cạnh nhíu mày lên tiếng: “Tiểu thư, hình như có gì đó không ổn, ở đây chẳng có bao nhiêu người cả!”
Thu Ức Mộng khẽ biến sắc, giọng âm trầm: “Nghĩa là sao?”


Người này vội vàng tung thần thức ra, một lát sau sắc mặt chợt cổ quái: “Xem ra Lăng Tiêu Các biết mình đã gây ra họa lớn nên cũng sớm chuẩn bị cả rồi. Bên này có năm cao thủ Thần Du Cảnh đang đứng chờ sẵn, còn bên kia có rất nhiều người đang tụ tập, chắc là các đệ tử hậu bối của Lăng Tiêu Các, hình như họ đang rời khỏi đây!”


“Mơ tưởng hảo huyền!” Thu Ức Mộng lạnh lùng hừ một tiếng: “Một số đi bắt hết toàn bộ năm tên Thần Du Cảnh đó lại, nếu dám phản kháng, giết không tha! Những người còn lại đi theo ta!”
“Vâng!”


Vì theo như tin thông tin mà gia tộc cung cấp trước đó, ở đây có hai cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong là Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai, nên lần này Thu gia đã cử ra đến bốn tên Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Họ tin rằng, có bốn tên này trấn thủ, đã đủ để hạ gục Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai.


Đoàn người tách ra làm hai nhóm, trật tự đâu ra đấy. Theo sau bốn cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong còn có bảy, tám tên Thần Du Cảnh khác, trực tiếp xông thẳng đến chỗ của Lăng Thái Hư. Số còn lại theo Thu Ức Mộng khẩn cấp chạy đến Khốn Long Giản.


Bên dưới Khốn Long Giản, Dương Khai đang hậu thuẫn cho đám sư đệ rời đi, bỗng nhiên, sắc mặt hắn chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn về một hướng.
“Sao thế, sư huynh?” Đám đệ tử nhận ra thay đổi ở hắn, vội vàng hỏi.
“Có người đến!”


Dương Khai sa sầm nét mặt, vội vã tri hô: “Nhanh lên một chút nữa, bọn người đó đã phát hiện ra chúng ta rồi”.
Phía trên, vẫn còn gần hai mươi đệ tử chưa được đưa xuống, nghe Dương Khai kêu gọi, mấy vị sư thúc nọ bèn huy động chân nguyên, gia tăng tốc độ.


Các đệ tử hậu bối lần lượt được đưa xuống từng người một và biến mất tăm trong thông đạo hư không.
“Chạy đi đâu!” Xa xa, một tiếng quát vang lên, thanh âm còn chưa dứt, thì một tia sáng như dải lụa vụt chiếu xuống.


Tốc độ của những người này vượt xa ngoài tưởng tượng của những người còn ở lại bên ngoài Hư không thông đạo.
Thu Ức Mộng hừ lên một tiếng:


“Các vị, lần này chúng tôi đến quý tông chỉ là có việc cần thỉnh giáo, mong ácc vị hiểu cho. Thu Ức Mộng hít một hơi sâu, vừa nói với đám người Dương Khai , vừa đưa mắt nhìn sang thông đạo đen ngòm”.


Kiến thức và thân phận của nàng cũng không giúp nàng biết được thứ này rốt cuộc dùng để làm gì, không kìm được lòng hiếu kỳ, nàng lại liếc nhìn thêm vài lần.
Dương Khai cười khinh miệt:


“Cái gọi là thỉnh giáo mà cô nương nói đó chính là việc phô trương thanh thế tiến công Lăng Tiêu Các này?”
Phía bên kia đã xuất hiện động thái của Lăng Thái Hư và các trưởng lão, rõ ràng những tên cao thủ Thần Du Cảnh nọ khi đến đó chẳng hề chào hỏi gì mà đã xuất thủ rồi.


Thu Ức Mộng làm lơ, vẫn cười điềm đạm: “Không phô trương chút thanh thế thì làm sao quý tông chịu ngoan ngoãn phối hợp? Đó chẳng qua cũng chỉ là chút bản lĩnh nhỏ thôi, ta khuyên các ngươi đừng phản kháng thì hơn, không thì chỉ chuốc khổ vào người thôi”.


Dương Khai sắc mặt u ám, trước mặt hắn có khoảng hai đến ba mươi người, hơn nữa trong đó không ít kẻ là cao thủ Thần Du Cảnh, có rất nhiều thần thức đang phủ lên người đám người Dương Khai.
Chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì, chỉ e sẽ bị giết ngay không nương tay.


Thông đạo hư không chỉ cách hắn có mười mấy trượng, vả lại vẫn đang mở, nhưng e rằng không bao lâu nữa nó sẽ đóng lại.


“Xem ra các vị không muốn hợp tác, nếu vậy thì xin đắc tội. Phong tỏa tu vi của chúng đem về cho ta!” Thu Ức Mộng quyết đoán hạ lệnh, từ đầu đến cuối, gương mặt nàng đều nở một nụ cười nhàn nhạt, nét mặt lặng như trời trong mây nhẹ.


“Vâng!” Lập tức liền có hai cao thủ Thần Du Cảnh bay vọt ra từ sau lưng nàng, cười khẩy kinh miệt, tiến đến gần đám người Dương Khai
Chính ngay lúc này.


Dưới đáy Khốn Long Giản chợt sôi trào tà khí, mười mấy luồng khí tức tà ma như con giao long đen kịt tức tốc xông lên, đánh vào hai tên cao thủ nọ như chớp giật.


Trong tà khí ẩn chứa sự hung hãn vô song, đòn tấn công chính diện tuy chưa gây hại mấy cho bọn chúng, nhưng nó còn tấn công đến thần hồn, làm ảnh hưởng đến tâm trí.


Hai cao thủ Thần Du Cảnh giật mình thảng thốt, sắc mặt thống khổ, hai mắt chợt đỏ ngầu, mất hết lý trí, như con thú dữ bị giam cầm mấy trăm năm phá cũi thoát ra, hạ thủ lẫn nhau!
Dương Khai mắt sáng rỡ, lập tức ý thức được, đó là do Địa Ma, lão phát giác ra chủ nhân đang rối trí, bèn ra tay trợ giúp…


“Chặn chúng lại!” Thu Ức Mộng quát lên, xông ra bay thẳng về phía trước, hung hãn tung sát chiêu.
“Chạy đi đâu!” Lạc Tiểu Mạn cũng vội vàng theo sau.


Nhờ sự hỗn loạn, Tô Mộc lúc này mới bỏ đi lớp ẩn thân xuất hiện đột ngột sau lưng Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn bắt lấy 2 nàng rồi dùng phù dịch chuyển biến mất. Trong 1 căn phòng trống lúc này 3 thân ảnh bất chợt xuất hiện. Đó là đám người Tô Mộc, hắn phong cấm tu vi 2 nàng. Thấy bộ ngực Lạc Tiểu Mạn to tròn đang rung lắc dữ dội, Tô Mộc thích thú bóp lấy**