Hệ Thống Từ Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 16: Gia nhập Thiên Tiêu Tông

Trên một toàn nghìn trượng cô phong, Thương Viêm, Phi Vũ cùng Tô Mộc đang đứng ở sườn núi, cẩm thận dò xét một khoảng thời gian, hai vị Siêu Phàm cường giả cùng tập trung vào một khối phạm vi.
Tô Mộc thấy được khối địa phương này có năng lượng tinh tế tràn ra.


“Hắn là dùng thủ thuật che mắt, thủ đoạn cũng không tồi, khó trách nhiều năm như thế mà không ai phát hiện huyền cơ ở đây”.
Thương Viêm lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá khắp nơi.
“Chỉ sợ là thời gian quá dài, mới bị đệ tử trong tông môn vô tình thấy được ảo diệu”.


Phi Vũ cũng tỏ vẻ đồng ý:
“Đừng lãng phí thời gian, động thủ đi”.
Thương Viêm đưa chân, đập mạnh trên đấy, liền thấy một cỗ khí tức nóng rực truyền ra, Tô Mộc thấy cả vùng đất sáng lên đám phù văn kỳ dị.


Phù văn này giống như nòng nọc du động trên mặt đát, giãy giụa. Một đoạn thời gian bỗng nhiên toàn bộ bốc cháy, hóa thành tro tàn.
Trên mặt đất quỷ dị xuất hiện một cửa động đen nhánh.


Phi Vũ không nói hai lời, trực tiếp nhảy đi vào, nhanh chóng liền không thấy bóng dáng. Theo sau là Thương Viêm và Tô Mộc.
Vừa vào trong, Thương Viêm không nói một lời, một đoàn hỏa cầu bỗng nhiên sáng ngời nổi lên bên cạnh hắn, chiếu sáng bốn phía.


Đúng là phúc địa không thể nghi ngờ, cũng không biết là động phủ của vị tiền bối nào!
Cảm thụ năng lượng của nơi này, hai mắt Thương Viêm tỏa sáng,
Phi Vũ cũng có chút phấn chấn,
“Nếu là phúc địa, thế khẳng định là có bảo bối”.
“Rất có thể!”
Thương Viêm gật đầu:


“Đi thôi”.
Đi sâu vào trong, thường thường lại có thể gặp một, hai tên đệ tử Thiên Tiêu tông nằm la liệt ,cẩn thận điều tra, đại đa số đều đã chết. Thi thoảng cũng có vài ba người cũng là đang hôn mê bất tỉnh, dáng vẻ cũng thống khổ.


Đám đệ tử đang hôn mê này, Thương Viêm đều đưa cho bọn họ chút đan dược,
Cũng không biết là đi bao lâu, trước mặt ba người bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đúc bằng đồng xanh.


Ba người vừa đi tới, cánh cửa bỗng nhiên có một màn sương đen bay ra, bên trong đó có thứ gì không thể nhìn rõ, hung thần ác sát đánh về ba người.


Thương Viêm sắc mặt đại biến, vội vàng lui về phía sau, chân nguyên cực nóng chợt phun ra, từng đoàn nửa bùng lên. Nhưng màn sương này căn bản không thể bị đốt cháy, chỉ hơi chút chậm lại.
“Phệ hồn chi trùng!”


Phi Vũ kinh sợ kêu một tiếng, hoa dung thất sắc, từng đạo thủy tiễn kiên cố nhanh chóng thánh hình, đánh về phía màn sương đen đó.
“Làm sao mà lại có nhiều như thế”
Giọng nói Phi Vũ có chút run rẩy, vừa công kích vừa gọi to:
“Thương Viêm đi mau!”


Tuy rằng thực lực của nàng cùng Thương Viêm cũng đã tới Siêu phàm cảnh tam tầng, chính là cường giả vô cùng lợi hại. Nhưng đối mặt với loại thượng cổ chi trùng này vẫn là vô kế khả thi.


Tô Mộc không chút do dự thả ra thần thức chi hỏa thiêu chúng nó. May mắn là Tô Mộc đã hấp thụ những thần thức chi hỏa của những luyện đan sư đã ở Ma Thần Bảo trước kia, rồi dung nhập tạo nên thần thức chi hỏa cho chính hắn.


Thần thức chi hỏa tiếp tục phát ra, đám Phệ hồn chi trùng còn chưa có cả cơ hội trốn khỏi cửa chính này liền chết cháy bên trong.
Thương Viêm cùng Phi Vũ nhìn mà không ngừng vui mừng.
Một đoạn thời gian thật lâu, To Mộc mới thu hồi thần thức, gật đầu nói với hai người:
“Hẳn là chết hết rồi”.


“Tiểu huynh đệ làm tốt lắm”.
Phi Vũ lắc mông đi tới, thân thiết vỗ bả vai Tô Mộc
“Tỷ tỷ thích nhất là tiểu tử còn trẻ mà đầy hứa hẹn như ngươi, sau này chúng ta nên thân cận nhau chút nữa mới được”.
“Ha Ha” Tô Mộc cười cười, thầm nghĩ lại chữ ‘thân cận’ cho đúng nghĩa .


Thương Viêm cũng đã đi tới, nhìn lên cánh cửa chính kia.
Nếu nơi này là cổ nhân lưu lại phủ phúc địa, thế thì sau khi mở cánh cửa này, chắc chắn có chút bảo bối.
“Có nên đi vào trong xem không?”
Thương Viêm quay đầy nhìn Phi Vũ.


“Đều đến đây rồi, còn làm như không thấy sao?” Phi Vũ cười dài.
3 người cùng bước vào, Tô Mộc cũng xem xét một lúc, ánh mắt sau cùng dừng lại trên viên thạch đầu đen nhánh liền ra tay thu lấy.
3 người thu hoạch tràn trề, vui vẻ ra ngoài rồi nhanh chóng bay về Thiên Tiêu Tông.
...


Thiên Tiêu Tông, Tô Mộc đợi vài ngày thì Thương Viêm dẫn hắn tới gặp tổ sư. Lão là Sở Lăng Tiêu cũng là tổ sư khai phái của Lăng Tiêu Tông, trong 1 lần truy đuổi 1 ma tướng xuyên qua một hư không thông đạo, đến tiểu huyền giới của Tô Mộc, chiến đấu với y ở đó, sau cùng đánh tan thần hồn của y. Nhưng nhục thân đó, bất luận thế nào Sở Lăng Tiêu cũng không thể phá hoại, đành phải dùng Tỏa Ma Liên trói lại, phong ấn dưới Khốn Long Giản. Nhờ Tỏa Ma Liên trong chiếc nhẫn không gian mà Tô Mộc đang đeo lấy từ Dương Khai nên Sở Lăng Tiêu mới cảm ứng được. Tô Mộc cũng kể sơ cho lão về chuyện của Lăng Tiêu Tông.


Vài canh giờ sau
“Thương Viêm” Sở Lăng Tiêu gọi.
Thương Viêm đứng chờ chực ngoài cửa liền đi vào: “Có đệ tử”.
“Sắp xếp cho vị sư điệt này đi”.
“Đệ tử đã rõ”.
“Phải rồi tổ sư, ta vẫn còn một việc muốn thỉnh cầu”. Tô Mộc chợt lên tiếng.


“Có việc gì cứ nói đừng ngại”.
“Ta cần 1 vài dược liệu để luyện đan”.
“Bảo Thương Viêm sắp xếp đi, đây cũng là vinh hạnh cho Thiên Tiêu Tông ta!” Sở Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu.


Khi đi qua 1 lạc viện, Tô Mộc ngạc nhiên phát hiện ra, Phi Vũ mặt đỏ bừng, nằm lười nhác trên hành lang, từng đường cong lả lướt gợi lên những suy tư vẩn vơ, bộ ngực lộ ra cả một nửa, đường rãnh trông đến trêu người.
Trên tay nàng cầm một vò rượu hớp lấy hớp để.


“Lại uống nữa rồi”. Thương Viêm chậm rãi lắc đầu, khẽ nói với Tô Mộc: “Vị sư thúc này của ngươi chẳng giống nữ nhân một chút nào, thích nhất là uống rượu, cả năm người đầy mùi rượu, ta thấy cả đời này chẳng ai thèm lấy đâu”.


Phi Vũ khẽ nhíu mày, hồ nghi nói: “Tiểu huynh đệ này gia nhập Thiên Tiêu Tông chúng ta rồi à?”
“Nghiêm túc mà nói thì hắn vốn là đệ tử Thiên Tiêu Tông chúng ta”.
“Nghĩa là sao?” Phi Vũ ngơ ngác nhìn Tô Mộc chằm chằm.


Thương Viêm kể sơ qua ngọn nguồn, Phi Vũ lập tức hoan hỉ: “Nói vậy thì ta cũng là sư thúc của tiểu tử này rồi?”
“Ừ”. Thương Viêm gật đầu.


“Hề hề, được thêm một tên sư điệt à”. 1 gã hình gầy nhỏ, rất lùn, râu cá trên hai bên khóe miệng, muốn hèn mọn như thế nào thì hèn mọn thế ấy chẳng biết nhảy từ đâu ra – gã là Lực Hoàn 1 trong tứ đại hộ pháp Thiên Tiêu Tồn, người đứng cao chưa tới ngực Tô Mộc, hai tay gác sau lưng, hai mắt sáng rỡ quan sát Tô Mộc, khẽ gật gù: “Cũng được đấy”.


“Bái kiến các vị sư thúc”. Tô Mộc chắp tay hành lễ.
Ba người liếc nhìn nhau, bật cười ha hả, Phi Vũ còn cười ngặt nghẽo không đứng thẳng nổi, như thể vui bao nhiêu thì trút ra hết bấy nhiêu.
Lực Hoàn chợt bảo: “Ừm, ta thấy nên mở tiệc mừng, chúc mừng sư điệt đã nhận tổ quy tông”.


“Ý hay!” Thương Viêm cũng gật đầu. “Làm ở Khởi Tú phong được đấy”.
“Không được!”
Phi Vũ liền biến sắc, vội vàng ngăn cản.
Nhưng Thương Viêm đã thi triển thân pháp bay đi rồi, giọng nói y vọng lại từ xa xa: “Ta đi săn chút thịt rừng đây”.


Lực Hoàn cũng vụt lao đi: “Ta đi tìm Phi Tiễn, đồ tốt thì không thể thiếu huynh ấy được”.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn lại Phi Vũ và Tô Mộc.
Mỹ phụ này nghiến chặt răng, nhìn đau đáu về phía Thương Viêm và Lực Hoàn biến mất, hậm hực nói: “Đồ khốn kiếp!”


Chửi rủa xong, lại nhoẻn miệng cười, lắc đầu bảo: “Chỉ biết nhắm vào Thiên Hồng Hoa Nhưỡng của ta, một đám không biết xấu hổ”.
Nói xong, liền nhìn sang Tô Mộc: “Đi thôi, lần này mà không làm họ vừa lòng, chắc chắn họ sẽ ở lỳ luôn Khởi Tú phong của ta mất, đúng là đau đầu”.


Khởi Tú Phong, ngọn núi này đẹp đến lạ thường, trên đỉnh núi có thác nước uốn lượn, tựa như sông ngân xiêu vẹo, hơi nước vần vũ, ngửa mặt lên liền có cảm giác mát mẻ sảng khoái ập đến.


Phi Vũ kéo Tô Mộc bay xuyên qua thác nước đổ nghiêng, đặt chân xuống trước một sơn động nằm bên sườn núi.
Tô Mộc hít sâu một hơi, thả lỏng toàn thân, cảm thụ một lúc thì lại phát hiện bên trong không có ai cả.


“Đây là Khởi Tú phong, là nơi ở của ta, Tứ đại hộ pháp bọn ta, mỗi người đều có một ngọn núi của riêng mình. Chỗ bọn họ thì rất náo nhiệt, nhưng ta ghét ồn ào, nên sống một mình ở đây. Đi theo ta”. Nói xong, liền dẫn Tô Mộc đi vào trong sơn động.


Sơn động cực kỳ rộng và khô ráo sạch sẽ, giữa sườn núi, có những gian thạch thất được đào lên một cách khéo léo, trên khắp các vách đá điểm xuyết đầy những kỳ thạch phát sáng.
Nơi này, thậm chí đến một thứ mùi lạ cũng không có, ngược lại còn tràn ngập hương thơm thoang thoảng.


Tô Mộc nhìn đến mê mẩn, vốn tưởng nữ nhân nghiện rượu như Phi Vũ thì chắc chẳn có kiểu chăm chút như nữ nhân, nhưng không ngờ nơi ở của nàng lại đẹp đến vậy.


“Tiểu sư điệt, hay là từ nay về sau ngươi hãy ở đây với ta đi, sư thúc ở một mình cô đơn chết đi được”. Phi Vũ chợt nói một câu chẳng rõ là đùa hay là thật.
“Ta ở đây ư?”


“Ừ” Hồi trước cho ngươi ở sơn cốc là vì không biết lai lịch của ngươi. Ngươi có thể xem là đệ tử Thiên Tiêu Tông ta rồi thì có quyền được chọn một ngọn núi làm nơi cư ngụ. Hơn nữa, nếu ngươi luyện đan, hẳn phải cần một nơi yên tĩnh, thoải mái đúng không? Chỗ này của ta được đó, chỗ của bọn Thương Viêm ngày nào cũng người ra kẻ vào, ắt sẽ quấy rầy ngươi.


“Điều kiện ở đây quả thực không tồi” Tô Mộc gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
“Cứ suy nghĩ kỹ đi, sư thúc nói thật đấy” Phi Vũ mỉm cười, mặt đỏ ửng như quả chín.
Hắn theo sau Phi Vũ, luồn luồn lách lách trong sườn núi, cuối cùng đặt chân đến một nơi rộng rãi trống trải.


Tuy ngoài miệng Phi Vũ nói đám Thương Viêm là lũ khốn chỉ biết nhắm vào Thiên Hồng Hoa Nhưỡng của mình, nhưng khi đến đây, nàng vẫn bắt tay vào trang trí rất nhiệt tình, sắp xếp xong bàn ghế, là lấy ra mấy vò rượu Thiên Hồng Hoa Nhưỡng mà nàng tự ủ, rồi lại bưng ra mấy linh quả quý hiếm.


Vừa mới thu xếp xong xuôi, thì liền có tiếng bước chân ráo riết truyền lại từ không xa, ngay sau đó, Thương Viêm, Lực Hoàn và một nam tử người cao gầy bước vào.
“Hình như ta nghe thấy mùi rượu! Hàng lông mày rậm rạp của Lực Hoàn nhướn lên, mũi hít hà một cách khoa trương”.


Thương Viêm vác trên lưng một con yêu thú.
Đến khi nhìn thấy vò rượu trên bàn, hai người đều nhoẻn cười hiểu ý, xun xoe: “Phi Vũ quả nhiên là hảo cô nương”.
Phi Vũ mặt lạnh tanh, sẵng giọng: “Mỗi người một vò, uống hết rồi cút đi!”


“Đủ rồi đủ rồi!” Lực Hoàn gật đầu lia lịa, ôm một vò rượu lên đã không nỡ rời tay rồi.
Tô Mộc lặng lẽ quan sát người thứ ba. Người này hẳn là vị cuối cùng trong Tứ đại hộ pháp của Thiên Tiêu Tông, cũng có công lực Siêu Phàm tam tầng cảnh.


“Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, ta đợi Thiên Hồng Hoa Nhưỡng này cả năm mươi năm rồi, uống thôi”.
Thương Viêm bước đến nhấc lên một vò, ngửa mặt ra nốc một ngụm, sắc mặt hồng hào hẳn, tán dương: “Hảo tửu”.


Thấy y uống hả hê vậy, Lực Hoàn và Phi Tiễn cũng không kìm được vội vàng tham cuộc.
Phi Vũ da ửng đỏ, liếc Tô Môc một cái say bí tỉ, tiện tay ném vò rượu của mình qua, cười bảo: “Tiểu sư điệt, ngươi cũng uống một ngụm đi”.


Tô Mộc nhận lấy, nhìn nàng một cái rồi cũng nốc mạnh một ngụm thật hào sảng rồi giả vờ say rồi ngất đi.