Hệ Thống Từ Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 30: Tuyết Nguyệt

“Hệ thống, ấn ký ta dùng lên Dương Viêm thì khi nàng về bản thế sẽ như nào?” Tô Mộc thắc mắc nghĩ
[Ting…ấn ký sẽ dung hợp với bản thể, nếu ký chủ tu vi là tu vi Đế Tôn trước khi nàng thức tỉnh nàng vẫn sẽ chịu sự kiểm soát của ngài] Tiếng hệ thống vang lên


“Hehe…vậy là không phải lo lắng” Tô Mộc vui mừng


Tô Mộc đẩy nhanh quá trình lên, nhờ hệ thống dịch chuyển hắn và Dương Viêm đến bản thể Dương Viêm ở Lạc Đế Sơn, vừa chạm vào quan tài băng Dương Viêm bắt đầu dung nhập vào chờ thức tỉnh, Tô Mộc đã nhanh chóng tìm lấy thạch bia chứa công pháp luyện tinh quyết rồi bị trục xuất ra ngoài.


Trong lúc chờ Dương Viêm thức tỉnh, Tô Mộc bắt đầu tiềm tu để luyện thế đến đại thành và tìm hiểu công pháp luyện tinh quyết.


Tô Mộc thành công đột phá, bắt đầu dịch chuyển về Băng tông ở Thông huyền đại lục, đưa chúng nữ gồm Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Đổng Tố Trúc, Thiên Nguyệt, Thanh Nhã, Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn, Lệ Dung, Hàn Phi, Mị Nhi, Kiều Nhi, Thủy Linh, Đổng Khinh Yên, Mễ Na, Phi Vũ lên Lưu Viêm sa địa ở U Ám Tinh. Hắn giới thiệu các nàng với Diệp Tích Quân, Vũ Y, Hoàng Quyên, Đại Diên, Doãn Tố Điệp và Cung Ngạo Phù. Biết được đối phương đều là nữ nhân của Tô Mộc, các nàng không còn cảm giác câu nệ, rất nhanh cùng nhau trò chuyện.


Tô Mộc nhìn mọi người hòa hợp với nhau cũng liền yên tâm, linh khí cho các tu luyện nơi đây rất nồng đậm, hắn lấy ra mấy chục món bí bảo, công pháp, đan dược cho các nàng phòng thân và tu luyện. Dĩ nhiên đã mất công tụ hợp các nàng lại, hắn đâu có đơn giản mà rời đi ngay. 1 năm sau đó, cuộc sống của Tô Mộc tràn ngập sự phóng túng, mỗi đêm gọi các nàng vào giao lưu cùng nhau gia tăng sự thân thiết. Lúc này trong phòng hiện lên từng bộ thân thể mềm mại trắng nõn nà, quần áo tán loạn trên mặt đất, tinh dịch và ɖâʍ thủy trộn lẫn tràn ngập khắp căn phòng, những cỗ “thi thể” co quắp trên giường, nằm tại dưới đất thỉnh thoảng có chút run run, trong miệng tiếng rên rỉ vô ý thức truyền ra, phía dưới hạ bộ vẫn còn đang rỉ lấy tinh dịch. Tô Mộc thỏa mãn vô cùng, vươn vai mặc lại quần áo.


Thủy Nguyệt Tinh, Tô Mộc đã xuất hiện ở đây chờ đợi đã lâu. 1 ngày nọ Tuyết Nguyệt có nhiệm vụ đi qua Vũ Bạo Tinh, trên đường đi Tô Mộc lộ tin tức cho băng cướp Toái Tinh Thiểm, bọn hắn rất nhanh đã chặn đầu con thuyền giăng ra cạm bẫy. Khi Chiến hạm sắp đi qua Băng lãnh tử vực thì những thiên thạch rải rác xung quanh bừng lên không dưới 20 ánh hào quang trắng


“Đi khỏi đây với tốc độ cao nhất, là Toái tinh thiểm, có kẻ giăng bẫy!” 1 cường giả phản hư cảnh bên cạnh Tuyết Nguyệt quát lớn


Tiếng quát của lão vang khắp chiến hạm, nhưng đã muộn, những ánh sáng trắng đó tản mát ra song năng lượng nóng bừng, chói chang. Không gian Băng Lãnh tử vực trong phút chốc bỗng méo mó, vỡ ra từng mảng, vô số thiên thạch nát tan, guồng sóng đi tới đâu, mọi thứ đều thành hư vô tới đó. Tuyết Nguyệt may mắn được lão giả Phản hư cảnh xả thân mình bảo vệ, trước khi chết lão kịp đẩy Tuyết Nguyệt ra xa.


Tô Mộc lúc này mới xuất hiện dọn dẹp toàn cuộc, bay đến gần Tuyết Nguyệt lúc này đã bất tỉnh. Tô Mộc dùng năng lực thấu thị lên nàng, biết được Tuyết Nguyệt có 1 bí bảo Xích linh hồn giúp 2 người đồng sinh cộng tử, khiến 2 người trở nên thân thiết hơn, xem đối phương là người rất quan trọng với mình. Tô Mộc lập tức nhờ hệ thống sao chép thần thông trong bí bảo tạo thành 1 bí thuật lược bớt phần đồng sinh cộng tử rồi thủ pháp đánh lên Tuyết Nguyệt. Hắn lúc này giả vờ là người đi ngang qua trải lên nàng tấm vải rồi đánh tỉnh Tuyết Nguyệt dậy.


“Cảm ơn công tử” Tuyết Nguyệt lúc này đã tỉnh, giờ phút này đang đứng ở trước mặt hắn không xa, mặc một bộ váy dài màu đỏ lửa, bộ váy đó tỏa ra đủ hào quang, vừa nhìn đủ biết đó là bí bảo đẳng cấp bất phàm. Bộ váy không biết may bằng loại chất liệu gì, tính chất mềm mại, dán chặt lấy thân thể nàng, phô bày trọn vẹn những đường cong đẹp mê hồn trên người nàng, làm cho nàng tựa như thần nữ sáng rọi mê người. Mái tóc luôn xõa trên vai của nàng được vén thành búi, cài trâm ngang qua tóc, trong chiếc trâm đó cũng có hào quang lưu chuyển. Bàn tay trắng mịn tựa như ngọc tựa hồ có thể nặn ra nước, khiến người khác chỉ muốn ào tới cắn một miếng, trên cổ tay đeo hai cái vòng ngọc xanh, nửa cặp chân cũng lộ ra ngoài, từng món trang sức tinh mỹ làm tôn lên khí chất cao quý trang nhã của nàng.


“Không ngờ Tuyết Nguyệt tam thiếu gia lại là 1 tuyệt sắc giai nhân” Tô Mộc lộ vẻ si mê
Tuyết Nguyệt nheo mắt, dương dương tự đắc nhìn Tô Mộc, tựa hồ cũng biết hắn giờ phút này trạng thái như thế nào, miệng cười tươi rói, lại không khỏi có cảm giác thỏa mãn!


Một cảm giác thỏa mãn về nhan sắc nữ nhân của mình!
Nàng xoay người, phô bày toàn bộ nét hấp dẫn của mình, sau đó mỉm cười mà hỏi.
“Thế nào?”
“Rất đẹp!” Tô Mộc nhiệt tình tán dương.
“Cảm ơn!” Tuyết Nguyệt càng vui hơn.


Khi Tuyết Nguyệt nói chuyện, không ngừng cúi đầu xem kỹ bản thân, quan sát trang sức và quần áo trên người mình, càng nhìn càng vui, càng nhìn lại càng hài lòng.
“Vì sao hội trưởng Ngải Âu lại muốn nàng làm nam nhân? Vì sao phải che giấu giới tính của nàng?” Tô Mộc giả vờ hỏi


“Vì ta là Long tủy phượng thể” Tuyết Nguyệt trả lời thẳng thắng, không hiểu sao đối với nam nhân trước mặt này rất yêu thích, càng trở nên thân thiết hơn, cảm giác như Tô Mộc là 1 người quan trọng đối với nàng.


Tô Mộc đưa Tuyết Nguyệt trở về lại Thủy Nguyệt Tinh, 2 người trò chuyện vui vẻ khiến hắn và nàng càng trở nên tâm đầu ý hợp, Tuyết Nguyệt lúc này đã chính thức rung động trước Tô Mộc, toàn tâm toàn ý phụ thuộc hắn.


Tô Mộc hỏi nàng tại sao đi Vũ Bạo Tinh, mới biết đươc Cốc Bích Hồ, vợ của Âu Dương hội trưởng cũng là mẹ nàng, 1 năm trước, nàng bế quan tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn, suýt nữa thì mất mạng, đến nay hôn mê bất tỉnh. Do thần hồn nàng đã bị tổn thương nặng nề, trừ phi luyện chế được linh đan hư vương cấp tu bổ thần hồn, nếu không căn bản không thể tỉnh lại. Âu Dương hội trưởng vì việc này mời luyện đan sư Hư Vương cấp khắp nơi luyện chế Thái sơ chuyển hồn đan. Hiện Vũ Bạo tinh có 1 cung phụng luyện đan sư Hư Vương cấp nên mới đến mời.


“Ta cũng là 1 luyện đan sư Hư Vương cấp, nàng có thể nhờ ta” Tô Mộc nói
“Thật sao, chàng thật giỏi” Tuyết Nguyệt mừng rỡ
Lúc này đã đến Thủy Nguyệt Tinh, Tuyết Nguyệt và Tô Mộc đến bái phỏng Âu Dương hội trưởng nói rằng nàng đã tìm được luyện đan sư.


Trong lúc đợi tài liệu chuyển đến Tô Mộc dùng 90 điểm còn lại tăng cấp kĩ năng luyện đan của mình lên Hư Vương Cấp.
Vài ngày sau, Thái sơ chuyển hồn đan đã ra lò. Âu Dương mừng rỡ cảm ơn hắn rối rít vội vàng quay đem đan dược quay về cho Cốc Bích Hồ dùng.


Vài canh giờ sau, Tô Mộc và Tuyết Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới trước một tòa trang viên.


Nơi này vẫn thuộc về Thủy Thiên Thành, chỉ có điều khung cảnh hết sức hài hòa yên tĩnh. Nghĩ đến đây chính là nơi Cốc Bích Hồ trị thương, ắt sẽ có rất nhiều trận pháp cấm chế, Tô Mộc liền quét thần niệm dò xét. Thấy được những cấm chế khá mạnh mẽ, nhưng không thể nào cản được hắn.


Bước vào trong trang viên mặt, chỉ thấy cầu nhỏ nước chảy, khóm trúc đung đưa, khiến người ta không khỏi cảm thấy thật thư thái.
Tuyết Nguyệt dẫn Tô Mộc đi thẳng vào bên trong, không có bất kỳ ai dám ngăn cản.


Không bao lâu đã đi tới nơi sâu nhất của trang viên, tại đây có một mảnh Tử Trúc Lâm, bên trong rừng trúc có một căn nhà trúc nhìn qua rất đơn sơ.


Tô Mộc cảm thấy trong phòng trúc kia có khí tức của hai người, một người là Ngả Âu hội trưởng, còn có khí tức của một người xa lạ, chắc hẳn chính là Cốc Bích Hồ.
Vào đến phòng trúc, Tô Mộc lập tức cảm thấy có hai cặp mắt đang nhìn về phía mình.


Hắn chưa kịp quan sát khắp phòng, Ngả Âu hội trưởng đã cười ha hả bước tới, vỗ vỗ mạnh bả vai Dương Khai nói:
“Tô đan sư, lần này Ngả mỗ phải cảm ơn ngươi rất nhiều, nếu không có ngươi, phu nhân ta cũng không thể nào thuận lợi tỉnh lại như vậy.”


Lão dùng sức rất mạnh vỗ bả vai Tô Mộc, mặc dù không vận dụng thánh nguyên, nhưng khi bàn tay thô to này vỗ xuống cũng khiến cho bả vai Tô Mộc truyền ra tiếng răng rắc.
Khóe miệng Tô Mộc giật một cái, ôm quyền nói:


“Ngả Âu hội trưởng khách khí rồi, ta và Tuyết Nguyệt cũng coi như là bằng hữu, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.”
“Đối với ngươi mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta và phu nhân mà nói lại là ân cứu mạng, ân đức này, Ngả mỗ suốt đời khó quên.” Ngả Âu trịnh trọng nói.


Tô Mộc mỉm cười, cũng không nói gì nữa, mà chỉ đưa ánh mắt về phía bên kia.
Từ lúc hắn đi vào, trong nhà này đã có một đôi mắt sáng ngời không ngừng quan sát hắn, mang một loại mùi vị dò xét.
Mà chủ nhân của ánh mắt đó, hiển nhiên chính là Cốc Bích Hồ.


Khi Tô Mộc nhìn tới, Cốc Bích Hồ liền nhoẻn miệng cười với Tô Mộc.
Nàng thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, khoảng hai, ba chục tuổi, có tu vi Phản Hư Cảnh đỉnh phong, có lẽ là do vừa mới vừa thức tỉnh, cho nên sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt. Nhưng điều đó lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp đặc trưng của nàng.


Quả nhiên là một nữ tử quốc sắc thiên hương, Tô Mộc thầm hiểu, nếu nàng không xinh đẹp Ngả Âu cũng sẽ không coi trọng như vậy.
“Ngươi chính là Tô đại sư sao? Quả nhiên là "rồng trong loài người", tướng mạo phi phàm.” Cốc Bích Hồ khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói, thanh âm rất nhẹ, cũng rất dễ nghe.


Tô Mộc liền ôm quyền nói: “Bái kiến Cốc phu nhân!”
Cốc Bích Hồ nhẹ ho khan vài tiếng, mỉm cười nói:


“Tô đại sư khách khí rồi, cái mạng này của ta là do ngươi cứu về, vốn ta phải đi tới cửa bái phỏng, đích thân nói lời cảm tạ ngươi, chỉ có điều hiện tại quả thật không tiện đi lại, chỉ đành phải sai Tuyết Nguyệt mời ngươi qua đây, Tô đại sư không trách ta chứ?”


“Không dám, Cốc phu nhân là trưởng bối của Tuyết Nguyệt, ta và Tuyết Nguyệt là bằng hữu, đương nhiên là nên do ta đến thăm mới phải.”
Cốc Bích Hồ khẽ gật đầu, dáng vẻ rất là hài lòng đối với Tô Mộc.


Ngả Âu vội vàng nói: “Ta và phu nhân vừa nãy còn đang bàn xem, không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào, chỉ có điều trong lúc nhất thời quả thực không nghĩ ra được gì tốt. Ngươi cần gì cứ nói, chỉ cần Ngả mỗ có thể làm được nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”


Tô Mộc nghe vậy hai mắt sáng ngời, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Tuyết Nguyệt.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tuyết Nguyệt vội vàng đưa mắt ra chỗ khác, giả bộ trấn định.
Cốc Bích Hồ ở một bên nhìn mặt đoán lòng, chợt cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói:” Bỗng nhiên ta có chủ ý này.”


“Hả? Phu nhân nghĩ gì, không ngại nói ra nghe xem.” Ngả Âu mừng rỡ, vội vàng nhìn nàng nói.
Cốc Bích Hồ mỉm cười, cũng không lên tiếng mà vẫy Tuyết Nguyệt và Tô Mộc lại.


Cốc Bích Hồ đưa ra hai tay, một tay cầm tay Tuyết Nguyệt, một tay cầm tay Tô Mộc, sau đó đưa tay hai người lại với nhau, nhìn Tô Mộc híp mắt cười rồi nói: “ Tô đại sư cảm thấy, phần tạ lễ này có hài lòng không?”


Tô Mộc liền nở nụ cười nói:” Cốc phu nhân quả thật là mắt sáng như đuốc, phần tạ lễ này, Tô mỗ rất hài lòng.”
Tuyết Nguyệt cũng sửng sốt một hồi, đợi đến khi hiểu rõ ý tứ của Cốc Bích Hồ, khuôn mặt đang tươi cười liền trở nên đỏ bừng, hờn dỗi dậm chân nói: “Mẹ”


Ngả Âu trợn tròn mắt, đứng bên cạnh nhìn một lúc, đột nhiên cảm có gì đó không đúng, liền kinh ngạc nói: “Phu nhân, đây là sao?”


Lão vẫn không rõ sao? Cốc Bích Hồ liếc Ngả Âu một cái, ung dung nói:” Tô đại sư chỉ sợ đã sớm biết bí mật của Tuyết Nguyệt, hai người bọn họ có lẽ đã tâm đầu ý hợp từ lâu rồi!”


“Cái gì?” Ngả Âu cả kinh biến sắc, lập tức thái độ thân thiết nhu hòa trước đó liền biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Tô Mộc.


Tô Mộc không quan tâm đến thái độ của lão lôi ra công pháp luyện tinh quyết đưa cho lão. Ngay lập tức thái độ Ngả âu lập tức chuyển biến, mừng rỡ không thôi, lập tức đồng ý hôn sự này. Ngả âu hỏi thăm 1 chút về Cốc Bích Hồ rồi chào tạm biệt 3 người, quay về động phủ tu luyện luyện tinh quyết. Tô Mộc và Tuyết Nguyệt cũng chào tạm biệt rời đi để cho Bích Hồ nghỉ ngơi. Tô Mộc và Tuyết Nguyệt tiếp tục trò chuyện tình chàng ý thϊế͙p͙.


“Vậy muội muốn gả cho ta rồi sao” Tô Mộc trêu ghẹo nói
“Thì đã sao? Huynh xuất sắc như vậy ta đâu có chịu thiệt” Tuyết Nguyệt sắc mặt ửng đỏ
“Nhưng mà ta có rất nhiều nữ nhân?” Tô Mộc hỏi


“Không sao, miễn trong lòng chàng luôn có thϊế͙p͙” Tuyết Nguyệt tuy có chút không vui nhưng trong lòng vẫn tràn ngập ngọt ngào
Tô Mộc chào tạm biệt Tuyết Nguyệt cho nàng về nghỉ ngơi.
Tô Mộc thấy lão Ngả Âu thật đáng ghét, quyết định tối nay biến vợ lão là Cốc Bích Hồ thành bồn chứa tinh của mình.