Hệ Thống Từ Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 33: Mạc Tiểu Thất (1)

Tinh Giới, Phong Lâm Thành, Tô Môc đã tới đây được hơn 1 năm, hắn nhận tạm 1 chức chấp sự của 1 thương hội. 1 ngày nọ Tô Mộc đang dạo chơi xung quanh thì nghe tin tức cách đây 3 vạn dặm có người phát hiện 1 hỏa điểu thần dị.
Tô Mộc hứng thú đi tìm kiếm xung quanh thì gặp 1 cô nương tầm 15, 16 tuổi.


“Vị đại ca này có thể nói chuyện riêng chút không?” Mạc Tiểu Thất hỏi
“Cô muốn nói gì với ta?” Tô Mộc nói
“Ta biết nơi hỏa điểu kia đang ở nơi nào, đại ca có muốn lập tổ đội với ta không?” Mạc Tiểu Thất nói rõ sự tình với hắn


“Được dẫn đường đi” Tô Mộc không chút do dự trả lời
2 người đi tới 1 khe núi gần đấy, lúc này hỏa điểu loan phụng con đã bị 1 đám người ra tay đánh trọng thương.


Tô Mộc và Tiểu Thất đang quan sát thì thượng cổ thánh linh Loan Phụng xuất hiện phóng hỏa thiêu chết đám người xung quanh, Tô Mộc đỡ lấy 1 đòn rồi ôm lấy Tiểu Thất mở khe không gian trốn về Phong Lâm Thành. Tô Mộc giả vờ bị thương nặng thuê 1 động phủ nói với Tiểu Thất mình cần trị thương. Mặc Tiểu Thất lo lăng cho Tô Mộc vì cứu mình mà bị thương nên thuê 1 động phủ gần đấy.


Đêm tới, Tô Mộc tới động phủ gặp Mạc Tiểu Thất.
“Ta không thể khu trừ độc hỏa trong vị trí tế nhị, hi vọng cô nương cứu giúp…” Tô Mộc vô sỉ nói xong liền tụt quần mình xuống.


"Á á á, vị đại ca này, ngươi làm gì?" Nhìn động tác của Tô Mộc, Mạc Tiểu Thất ngay lập tức che mặt kinh hô, nhưng theo bản năng giữa các ngón tay vẫn có chút khe hở.


Tô Mộc tụt quần mình ra xong, lúc này mới giả vờ buồn tủi nói:"Ngày hôm nay, ta trong lúc chạy trốn, vô tình bị 1 đợt hỏa độc bắn trúng. Nếu như bình thường chỗ khác thì không sao, nhưng nó lại bắn đúng vào "chỗ đó", thành ra giờ ta bị trúng độc hỏa, thứ đó của ta biến thành thế này đây" Nói xong, Lăng Thiên liền chỉ vào tiểu đệ đệ của mình.


Nghe được Tô Mộc tự thuật, Mạc Tiểu Thất tuy vô cùng ngượng ngùng, nhưng vì tâm của nàng cực kỳ trong sáng và dễ tin người, thế nên nàng cũng dần dần bỏ tay xuống, nhìn vào hiện vật.
Trước mặt nàng lúc này là một chiếc... dùi cui bằng thịt, gân guốc nổi khắp nơi, nó to lớn một cách bất thường!


"Chả-Chả nhẽ của nam nhân có hình dạng này sao? Mà chắc do vị đại ca này bị trúng độc nên mới to như thế?" Mạc Tiểu Thất ngượng ngùng suy nghĩ.


Thật ra thì... Có cái rắm mà bị trúng độc, bởi vì cái thứ đó của Tô Mộc vốn là... to như thế! Nhưng vì thực hiện kế hoạch, hắn đành phải cho Mạc Tiểu Thất ăn cú lừa một phen.


Đôi tay của Mạc Tiểu Thất có chút run rẩy, nàng chưa từng nhìn thấy thứ đó của nam nhân bao giờ huống chi là trường hợp như thế này.
"Đại ca...Ta không biết chữa!" Mạc Tiểu Thất giọng như sắp khóc nói với Tô Mộc.


Nghe được Tiểu Thất nói, Tô Mộc ngay lập tức gương mặt buồn tủi, đôi mắt đã rơm rơm nước mắt nói:"Chả nhẽ, ta sắp phải rời xa trần thế này sao? Nương, hài nhi có lỗi với người, không thể chăm sóc cho người!" Hắn mỉm cười thê lương tự giễu.


Thấy Tô Mộc buồn tủi, vốn dĩ ngọn lửa trong lòng Tiểu Thất như sắp tắt bỗng chốc lại bùng phá, nàng giữ chặt lấy tay của Tô Mộc nói:"Đại-Đại ca, dù-dù ta không biết chữa... nhưng ta có thể thử a"


Nói xong câu đó, mặt nàng đã đỏ bừng như lửa, không biết vì thương cảm hay trả ơn vị đại trước mặt này mà nàng đã buột miệng nói ra.


Tiểu Thất bất ngờ bị Tô Mộc ôm, nàng chợt giật mình, định đẩy hắn ra, nhưng nghĩ tới hắn đang xúc động nàng cũng liền để mặc cho Tô Mộc ôm vào lòng, mặc cho hắn vẫn còn... chưa có mặc quần!


Chiếm chút tiện nghi của Tiểu Thất, Tô Mộc bùi ngùi buông nàng ra, hắn nhìn Tiểu Thất ân cần nói:" Cô nương nói xem phải chữa thế nào?"


"Đại-Đại ca, thú thật ta cũng không biết chữa trị nơi đó thế nào..." Tiểu Thất sốt ruột, vì nàng còn chưa đủ lịch duyệt nên vấn đề này thì nàng chưa gặp bao giờ. Nàng rất muốn chữa khỏi cho Tô Mộc thành thật với hắn.


Nhìn tiểu nữu trước mặt lúng túng, Tô Mộc cũng cười thầm trong lòng, phải công nhận một điều rằng, Tiểu Thất quá đỗi ngây thơdễ thương rồi.


"Ta là bị trúng hỏa độc, giờ nơi đó của ta nóng bừng bừng, giống như chất độc đang tích tụ trong đó vậy... Có lẽ, cần thứ gì đó làm nó phun ra ngoài?" Tô Mộc trầm tư, vô ý nói ra.
Nghe được Tô Mộc nói, ánh mắt Tiểu Thất sáng lên.
Ý kiến hay, làm sao nàng lại chưa nghĩ ra điều đó nhỉ.


"Nhưng là, làm cách nào mới để chất độc phun ra được cơ chứ?" Tiểu Thất suy tư.
Nhìn Tiểu Thất dần bị mình dụ dỗ, Tô Mộc âm thầm đắc ý, ngay lập tức hắn cũng bất chợt tỏ ra mừng rỡ nói:"Hay là, cô nương thử dùng tay xem? Biết đâu nó lại ra thì sao?"


Tô Mộc liên tục đưa ra những ý kiến hợp lý khiến Tiểu Y Tiên không tài nào phản bác được, nhưng mà...
"Dù-Dùng tay? Có-Có thể sao?" Tiểu Thất đỏ mặt, nghĩ tới phải chạm vào thứ đó của nam nhân, nàng không biết có nên làm hay không, bởi nam nữ thụ thụ bất thân mà.


"Có thể chứ! Tiếc là ta không rõ ràng lắm, nếu không ta cũng sẽ thử tự mình làm điều đó rồi!" Tô Mộc gật đầu khẳng định.
Tiểu Thất sau một lúc bí bách, lúc này nàng liền hạ quyết tâm nói:"Được rồi đại ca, để ta thử xem sao!"


Cứu 1 mạng người như xây 7 tòa thấp trong khi đó còn là trả ơn ân nhân nữa, Tiểu Thất nguyện tự mình xông pha khói lửa!
Đồng thời, nàng cũng tự thôi miên chính bản thân mình, thôi miên rằng đây chỉ là hành động cứu người, không phải là hành động thân mật như người bình thường nghĩ...


Tiểu Thất từ từ, đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của mình tới gần con c*c của Tô Mộc, mỗi khi đến gần một chút, tay nàng không tự chủ lại run nhè nhẹ.
Cuối cùng bàn tay của Tiểu Thất cũng chạm tới, trong khi khoảng cách chỉ có hơn một gang tay nhưng lại giống như xa tới cả mét vậy.


Tiểu Thất trước tiên chạm từng ngón tay vào trước, cảm nhận thấy nó không có ghê rợn như nàng từng tưởng tưởng, nàng liền dứt khoát nắm cả bàn tay vào.
"Nó nóng quá, giống như con tim đang đập vậy!" Tiểu Thất đỏ mặt nghĩ.


"Á! Cô nương làm thế thì chết ta!" Tô Mộc giả vờ hoảng hốt kêu lên, bởi vì thiếu nữ này nắm lấy mệnh căn của hắn vô cùng chặt, giống như đang cầm một món vũ khí vậy.
"Ta-Ta làm sai gì sao?" Tiểu Thất ngượng ngùng hỏi.


Nhìn gương mặt ngây thơ của Tiểu Thất, Tô Mộc cười thầm, hắn từ tốn nói:"Đây chính là thứ quý giá nhất của nam nhân, mong thần y nhẹ nhàng hơn, hãy coi nó như là một trái tim vậy, phải nhẹ nhàng, từ tốn mà chăm sóc lấy nó"


Tô Mộc nói rất chi tiết khiến cho Tiểu Thất bừng tỉnh, hóa ra, thứ đó của nam nhân lại như thế này.
"Có chút yếu đuối a..." Tiểu Thất trầm tư.
Nếu Tô Mộc biết Tiểu Thất đánh giá tiểu đệ của hắn như thế, chắc chắn sẽ cười vô cùng sảng khoái.


Muốn biết thứ đó của ta yếu hay không, nàng cứ phải kiểm tra trên giường mới được... Đó, chắc chắn hắn sẽ nghĩ như thế!
Được sự dẫn dắt của Tô Mộc, Tiểu Thất từ từ và vọc lấy nó, nàng nhẹ nhàng vuốt lên vuốt xuống làm Tô Mộc vô cùng kích thích.


Đã rất lâu, hắn mới được một người nữ nhân sử dụng tay để làm như thế này!
-"Đại ca, sao nó mãi mà chưa "phun độc" ra thế?" Vuốt trụ Tô Mộc suốt hơn một canh giờ, mồ hôi Tiểu Thất chảy nhễ nhại, nàng mãi mà không thấy có gì khác thường nên có chút sốt ruột hỏi Tô Mộc.


Tô Mộc nhìn nàng mệt mỏi có chút áy náy, bởi nếu chỉ dùng tay không mà muốn hắn ra thì cũng phải cơ năm, sáu canh giờ mới được.
"Chắc nó sắp rồi đấy..." Tô Mộc vừa dứt lời, ngay sau đó hắn liền khống chế cơ thể, bắn một lượng nhỏ tinh dịch lên gương mặt của Tiểu Thất!


Bị tấn công bất chợt, Tiểu Thất liền kêu lên một tiếng:"Á"
"Độc, Độc ra rồi!" Tiểu Thất vui mừng kêu lên
"Mùi có chút thơm, hầy nhầy nhầy một chút..." Tiểu Thất dùng tay cảm nhận, rồi lại đưa lên mũi ngửi.


"Nó... giống như không phải độc!" Giống như kính hiển vi phân tích chất liệu, ánh mắt của Tiểu Thất lóe lên, nhìn chằm chằm Tô Mộc nghi ngờ!


Bị Tiểu Thất nhìn chằm chằm, Tô Mộc có chút chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói:"Ah? Vậy là nó ra rồi sao? Hình như loại độc này được bắn ra thì không còn tính độc nữa. Thảo nào ta thấy vô cùng thoải mái, tạ ơn cô nương! "


Nói xong, hắn còn làm một bộ mặt vô cùng kinh hỉ, tóm lấy tay Tiểu Thất cảm ơn rối rít.


Bị Tô Mộc cảm ơn, Tiểu Thất có chút đờ đẫn, nàng đang đắn đó thứ mà mình vừa ngửi có phải là độc hay không nhưng bị Tô Mộc cảm ơn, nàng cũng liền mỉm cười, xoa tay nói:"Chỉ là việc nên làm thôi, đại ca không cần khách khí!"


"Ta sẽ đời đời biết ơn cô nương, nàng là-" Tô Mộc vừa định nói tiếp, thì "bất ngờ" tiểu đệ của hắn lại cứng lên lần nữa, chĩa súng thẳng về phía Tiểu Thất.
Biến cố đột ngột làm Tiểu Thất sững sờ, nàng tưởng "chất độc" đáng nhẽ phải phun ra hết rồi chứ?


"Cô Nương, nàng xem?" Tô Mộc hơi run rẩy nói ra.
Nhìn thấy thứ mà mình vất vả suốt từ nãy tới giờ lại biến trở lại như cũ, Tiểu Thất sốt ruột, nàng ấn Tô Mộc xuống ghế rồi đàng hoàng nói:"Đại ca, mau mau ngồi xuống để ta tiếp tục!"


Nói xong, nàng lại tiếp tục dùng tay của mình, chăm chú vuốt trụ Tô Mộc một cách vô cùng nghiêm túc.
Nhưng là lần này, Tô Mộc đã áp chế cơ thể khiến cho Tiểu Thất tiếp tục làm như thế suốt 5 canh giờ mãi mà vẫn chưa được trong khi trời đã gần sáng.


"Cô nương, ta nghĩ phải mỗi ngày chỉ có thể làm như thế này một lần, hôm sau có lẽ-" Tô Mộc ám đạo.
Tiểu Thất băn khoăn, nàng tuy có chút ngây thơ, nhưng lại là một người vô cùng kiên định, nàng không muốn phải để ân nhân của mình ra về trong khi vẫn chưa thể chữa khỏi.


"Vì cái gì nó vẫn chưa phun ra tiếp đây?" Tiểu Thất thở dài, sau đó miễn cưỡng mỉm cười nhìn Tô Mộc nói ra:"Đại ca, ta sẽ ở đây một thời gian, mai hãy tới đây lần nữa, ta phát thề rằng đảm bảo sẽ chữa khỏi tuyệt đối cho đại ca”


Tô Mộc giả vờ hơi buồn rầu, chắp tay chào từ biệt Tiểu Thất rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng đìu hiu của Tô Mộc, Tiểu Thất càng thêm tự trách bản thân, trách mình vì sao mình lại không biết cách chữa.
Suốt một tuần lễ sau, Tô Mộc cứ đều đặn buổi tối tới gặp Tiểu Thất "chữa trị"


Trong suốt thời gian đó, Tiểu Thất vô cùng nghiêm túc chữa trị cho Tô Mộc
Nhưng là, cứ mỗi ngày trôi qua, khoảng thời gian Tiểu Thất dùng tay để khiến nó phóng ra "độc hỏa" lại gia tăng một canh giờ.


Cứ thế cho tới ngày thứ bảy, cho dù Tô Mộc đi từ sáng sớm, nhưng Tiểu Thất phải tốn hơn nửa ngày mới khiến hắn ra, điều này làm Tiểu Thất vô cùng phẫn nộ, nàng luôn tự hỏi tại sao "độc dược" trên người đại ca này lại dai dẳng như thế, giống như cứ sau một ngày nó lại cường hãn lên vậy.


"Cô nương à, ta nghĩ ngài nên sử dụng miệng, biết đâu nó sẽ tiết kiệm thời gian hơn đấy?" Tô Mộc gợi ý.
"Dùng miệng? Dùng miệng là như nào? Nghĩa là ta phải dùng tay cho chất độc ra trước, sau đó uống sao?" Tiểu Thất ngờ nghệch hỏi.


Tô Mộc lắc đầu, hắn chỉ vào miệng của Tiểu Thất trước rồi sau đó mới chỉ vào con c-c của mình rồi nói:"Nàng có thể dùng miệng ngậm lấy nó, sau đó tưởng tưởng miệng mình giống như đôi tay nàng vậy, sục lên sục xuống, biết đâu sẽ thành công?"


Nghe được Tô Mộc nói, ánh mắt Tiểu Thất sáng lên, nàng liền đẩy ngửa Tô Mộc xuống ghế, suýt chút nữa ngã ngửa ra rồi nói:"Mau mau cởi quần, để ta tiếp tục thử?"


Tô Mộc cười khổ, tiểu nữu này cũng quá hăng hái đi, hắn sẵng giọng nói:"Hôm nay hình như nó cũng đã phun ra một lần rồi, hẹn nàng ngày mai ta lại tới"
Nói xong, liền vội chắp tay cáo từ, để lại gương mặt có chút ngại ngùng của Tiểu Thất.


"Đại ca đã tới? Mau mau vào trong, ta muốn xem xem hôm nay sử dụng miệng có khác hơn không?" Tiểu Thất vừa thấy Tô Mộc, nàng đã ngay lập tức nhanh chân kéo hắn vào trong phòng.
Tô Mộc thẫn thờ, không biết giờ ai mới là kẻ chinh phục, ai mới là con mồi đây?


Cố định Tô Mộc xuống ghế như mọi khi, Tiểu Thất nhanh chóng chủ động tụt quần hắn ra trong sự bất ngờ của Tô Mộc.
Cảm nhận thấy mình có hơi chút thất thố, Tiểu Thất đỏ mặt ngượng ngùng nói:"Xin lỗi đại ca, là ta quá sốt ruột muốn trị bệnh, mong đại ca thứ tội vì sự đường đột!"


Tô Mộc mỉm cười, Tiểu Thất thế này càng làm hắn kích thích hơn ấy chứ.
Nhìn thấy thứ làm khổ mình suốt một tuần này, Tiểu Thất trợn mắt, phồng mồm, bộ dạng như chuẩn bị nghênh chiến đại địch với con c-c của Tô Mộc vậy.
Nàng há mồm, từ từ chuẩn bị ngoạm lấy con c-c của Tô Mộc.


"Khoan đã!" Tô Mộc vội hô lớn.
Biến cố làm Tiểu Thất giật cả mình, nàng ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi:"Đại ca có gì dặn dò sao?"
"Cô nương cẩn thận răng của nàng, ta không muốn bảo bối của ta đứt gãy đâu!" Tô Mộc giơ tay cảnh báo Tiểu Thất.


Tiểu Thất ngây dại, nàng liền đỏ bừng mặt, suýt chút nữa thì không nhịn được la lớn.
"Tên khốn kiếp này, ta chủ động vì hắn chữa trị, hắn còn sợ ta làm tổn thưởng bảo bối của hắn, thật quá đáng!" Tiểu Thất trong lòng hô lớn...
Lúc này, tại trong gian phòng của Tiểu Thất.


Một thanh niên đang ngồi trên ghế, gương mặt kiêu ngạo, hắn đang nhìn xuống phía bên dưới, nơi một thiếu nữ ngây thơ cặm cụi ßú❤ ʍút̼ lấy con c-c của mình.
Tô Mộc... Cùng với Tiểu Thất.


Đáng thương cho Tiểu Thất, nàng hết mình cứu chữa cho ân nhân nhưng thực tế thì nàng chỉ đang thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của một tên vô sỉ nào đó mà thôi.
"Choẹt"
"Hụp hụp"


Tiểu Thất làm đúng như những lời Tô Mộc nói, sử dụng miệng giống như bàn tay của mình, hút lấy chất độc tích tụ trong con c-c của hắn ra ngoài.


Cũng giống như trong suy nghĩ của bản thân, Tiểu Thất liền ʍút̼ lấy con c-c của Tô Mộc xuống tận cổ họng mình, sau đó bởi nhả ra. Cứ thế, hành động đó lặp đi lặp lại, đôi khi khiến nàng có chút hơi khó thở vì độ to dày của nó nhưng không vì thế mà Tiểu Thất chịu bỏ cuộc.


Sau khoảng 1 canh giờ, đúng như mong muốn của nàng, chất độc đã ra... Ra ngay tại trong miệng nàng.
Vì đã có lần trước thử nghiệm biết chất độc phun ra không còn độc tính nên Tiểu Thất cũng không nhè ra, mà đường hoàng nuốt vào trong cổ họng.


Tô Mộc bắn tinh vào miệng Tiểu Thất xong, hắn cúi người xuống kéo quần lên, sau đó nhân cơ hội ôm lấy Tiểu Thất rồi nói:"Cô nương, đúng như ta nghĩ, nàng thật sự tài giỏi!"


"Đâu có đâu có, tất cả cũng nhờ đại ca gợi ý cho ta, huống chi..." Tiểu Thất ngượng ngùng vẫy tay, nàng rất muốn nói rằng huống chi độc từ nơi đó của công tử thật sự rất ngon, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì điều đó cũng không nên nói ra trong trường hợp này.


"Không không! Nếu không phải cô nương tài giỏi thì e rằng ta tùy tiện tìm một người khác làm như thế cũng phải mất 1 tuần mới ra a" Tô Mộc vô mông ngựa.


Bị Tô Mộc nâng lên tận mây xanh, Tiểu Thất tuy có chút ngại ngùng nhưng cũng thật vui sướng, bởi nàng đã lại tiến gần thêm một bước thành công cứu mạng thêm một người...