Hệ Thống Từ Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 34: Mạc Tiểu Thất (2)

Một tuần sau!
Cũng giống như tuần trước, Tô Mộc đều đặn tới nhờ Tiểu Thất hút độc.
Tiếc là, không khác nhiều khi nàng sử dụng tay, cứ cách một ngày thì nó lại gia tăng thêm một canh giờ, điều này làm Tiểu Thất vô cùng bực tức.


"Chả nhẽ ta làm sai cái gì sao?" Tiểu Thất cau mày, ngày cuối nàng phải tốn tận 7 canh giờ ʍút̼ lấy nó mới ra khiến miệng nàng vô cùng mỏi.
Tô Mộc giả vờ đáng thương, hắn nhìn Tiểu Thất nói:"Cô nương có nghĩ là bị nhờn thuốc không?"


Câu hỏi của Tô Mộc cũng trùng hợp với ý nghĩ của Tiểu Thất, nhưng vấn đề là, nàng đã không biết nên làm cách gì tiếp theo để tống chất độc đó ra ngoài.
Thấy Tiểu Thất trầm tư không trả lời, Tô Mộc liền tiến thêm một bước, hắn cúi đầu thì thầm:"Nếu như cách đó, biết đâu..."


Người nói "vô tình", người nghe hữu ý, Tiểu Thất ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Tô Mộc rồi nói:"Đại ca biết cách khác nữa sao?"


"Không, không! Ta không biết gì hết!" Tô Mộc xoa tay, nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng đánh sang hai bên giống như đang nói dối, điều này càng làm Tiểu Thất thêm chắc nịch sự suy đoán của mình.
"Đại ca là ân nhân của cuộc đời ta! Mong đại ca hiểu lấy cho!" Tiểu Thất ghiêm mặt, nhìn Tô Mộc chân thành nói ra.


Nhìn Tiểu Thất không có vẻ gì là nói dối, Tô Mộc lúc này mới thở dài một hơi, sau đó bình tĩnh nói:"Thật ra thì đúng là có một cách, nhưng mà..." Nói tới đây, Tô Mộc dừng lại chờ đợi điều gì đó, nhưng thấy Tiểu Thất vẫn cứ thế chăm chăm nhìn vào mình, hắn lúc này mới đành phải tiếp tục.


"... Khi sư phụ ta còn sống, ngài nói rằng nam nhân là dương, nữ nhân là âm, chỉ cần âm dương hòa hợp, mọi bệnh tật sẽ được giải nguy!" Tô Mộc nói ra toàn bộ, sau đó nhìn vào phản ứng tiếp theo của Tiểu Thất


Tiểu Thất trầm tư một lúc, sau đó trả lời:"Ý đại ca nói là, chỉ cần nam nữ kết hợp lại chính là liều thuốc chữa bách bệnh sao?"
"Đúng! Chính là ý đó!" Tô Mộc mừng rỡ nói, nhưng sau một khắc, hắn lại tỏ ra buồn rầu làm Tiểu Thất không hiểu vì sao.


"Đại ca, đã tìm ra cách, vì sao còn buồn?" Tiểu Thất nghi hoặc.
"Đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế thì làm gì có nữ nhân nào dám vì ta mà chữa bệnh kiểu gì đó cơ chứ" Tô Mộc than thở.


Nghe Tô Mộc nói, Tiểu Thất vô cùng khó hiểu. Theo nàng, việc nam nữ kết hợp là điều bình thường, tại sao lại không thể cơ chứ?
"Đại ca, nếu như không chê, ta nguyện ý cùng đại ca "kết hợp" để chữa bệnh?" Tiểu Thất gương mặt hiền lành, cầm lấy tay Tô Mộc an ùi.


"Thật sao? Cô nương nguyện ý vì cứu ta mà cùng ta kết hợp sao?" Tô Mộc mặt mũi hớn hở.
Thấy Tiểu Thất gật đầu, Tô Mộc ồm trầm lấy nàng khiến Tiểu Thất tí tắc thở vì nghẹn, sau đó, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành rồi nói:"Vậy thì xin cô nương... cởi quần ra đi?"


"Hả?!" Tiểu Thất đờ đẫn, không dám tin những gì mà Tô Mộc vừa nói...
"Kế-Kết hợp cũng cần ta phải cởi quần sao?" Tiểu Thất lí nhí hỏi, bởi thú thật rằng, nàng vẫn chưa hiểu hết cái gọi là kết hợp giữa nam và nữ là gì.


Tô Mộc nhìn Tiểu Thất, giả vờ nghi hoặc hỏi:"Bộ cô nương không biết nam nữ kết hợp là như thế nào sao?"
Tiểu Thất gật đầu, nàng đúng là hoàn toàn không biết gì về những chuyện đó.


Tô Mộc lắc đầu cười, nhưng trong đầu hắn lúc này đã nở hoa, hắn lấy tay chỉ vào con c-c mình rồi lại chỉ vào phần dưới bụng của Tiểu Thất rồi nói:"Dùng thứ này của ta, nhét vào bên trong thứ đó của nàng thì nó sẽ thành âm dương kết hợp thôi!"


Tiểu Thất thẫn thờ một lúc, sau đó mới bừng tỉnh, đầu nàng bốc khói vì nghẹn ngùng, nàng run rẩy nói:"Đó-Đó chẳng phải gọi là song tu sao?"


"Song tu?" Tô Mộc lắc đầu, sau đó nói tiếp:"Song tu chính là nam nữ cả 2 đều trần chuồng ngồi đối diện sau đó úp 2 bàn tay của 2 người lại với nhau, đó mới gọi là song tu chứ!"
Nghe được Tô Mộc giải thích, Tiểu Thất cũng thở dài một hơi, đồng thời cũng cảm thấy mình hơi thất thố.


Song tu từ này, nàng cũng chỉ nghe mãu thân nàng từng đề cập qua, nhưng không nói rõ là gì, chỉ biết rằng khi "cái đó" của nam nhân chạm vào "cái đó" của nữ nhân thì đó gọi là song tu a.


Trải qua nàng tự mình tìm hiểu, nàng rút ra kết luận "cái đó" của nam nhân chính là thứ lủng lẳng trong quần của bọn họ, và nữ nhân chính là nơi nàng sử dụng để đi vệ sinh.


Nhưng là, giờ có một tên nam nhân trước mặt giải thích cặn kẽ, nàng mới biết được hóa ra bao năm qua thứ nàng tìm hiểu là sai a.
"Cũng may vị đại ca này thuần thục như thế, chứ về sau nếu ta cứ nghĩ theo cách cũ thì có ngày bị ai đó "song tu" trộm dẫn đến mang thai lúc nào không hay" Tiểu Thất thầm hô may mắn.


Mẫu thân nàng dạy nàng biết được song tu là sẽ có thai, nhưng lại không dạy nàng song tu như thế nào, thật là bi ai!
"Xin lỗi đại ca, là ta có chút kém hiểu biết, mong đại ca thứ tội!" Tiểu Thất cúi đầu, xin lỗi Tô Mộc.


Tô Mộc vẫy tay đáp:"Có gì đâu, cô nương dù sao cũng là người bình thường, có nhiều thứ không biết cũng là chuyện bình thường!"
Cười nói một lát, lúc này Tiểu Thất mới bắt đầu làm chính sự.


Nàng một hơi tụt xuống chiếc váy trắng mình đang mặc ngay trước mặt Tô Mộc làm hắn có chút bất ngờ.
"Bạch hổ hay là chưa mọc đây?" Tô Mộc âm thầm đánh giá.
Lúc này Tiểu Thất vẫn mặc áo phía trên, nhưng phần dưới đã hoàn toàn trần trụi, mặc Tô Mộc soi xét.


Trước mặt Tô Mộc lúc này, ngay tại phía trên l-n của Tiểu Thất, từng túm lông tua tủa đang dần dần mọc ra, không ngắn cũng không dài, giống như bị ai đó cạo đi mất.
Dù là nàng đã thông suốt, nhưng để một nam nhân nhìn nơi bản thân đi tiểu hằng ngày vẫn thật là ngại ngùng!


Tô Mộc ngước nhìn lên ngương mặt đỏ ửng của Tiểu Thất, hắn cười một tiếng, sau đó kéo tay nàng, dắt nàng tới gần chiếc giường gần đó.
"Tại sao phải là trên giường?" Tiểu Thất nghi hoặc.
Đúng là ngốc nữu, không tại giường thì làm sao có thể kết hợp được?


Mặc dù vậy, câu hỏi của Tiểu Thất cũng khơi mào lên ác thú của Tô Mộc, hắn sờ đầu nói:"Ta quên mất, đúng là không cần lên giường!"
Nói xong điều đó, hắn ngồi lại chiếc ghế, nơi mà 2 tuần trước đó hắn ngồi, để cho Tiểu Thất hết sóc lọ rồi đến ßú❤ c-c cho mình.


Tiểu Thất thấy Tô Mộc ngồi xuống ghế như mọi khi, còn con c-c của hắn lại thượng lên trời, trông vô cùng uy vũ.
"Hình như thứ đó có lớn hơn mọi khi thì phải...? Chắc là do chất độc đang được tích tụ nhiều!" Tiểu Thất suy luận trong đầu, sau đó nhìn Tô Mộc dò hỏi:"Vậy thì tiếp đó, ta cần làm gì?"


"Trước hết, nàng cần ßú❤ lấy nó như mọi khi, nhưng không cần cho nó ra, chỉ cần khiến nó ướt đẫm là được!" Tô Mộc chỉ vào con c-c mình giải thích.


Tiểu Thất gật đầu tỏ vẻ hiểu, sao đó điềm nhiên quỳ xuống, đưa đầu mình tới, dùng miệng bản thân ßú❤ lấy con c-c của hắn như cái cách nàng vẫn thường hay làm.
Tô Mộc bộ máy đã vào chuẩn bị, hắn ngửa đầu ra phía sau thư giãn trong khi một tay để lên đầu Tiểu Thất.


Tiểu Thất hơi bất ngờ, nàng không thích có người sờ tay lên đầu mình bởi nàng sợ lùn đi, tương lai không cao lên được. Nhưng vì hiện tại nàng đang bận bịu, nên cũng tạm thời không có trách cứ Lăng Thiên.
"Sụp Soạt"


Tiếng Tiểu Thất ßú❤ ɭϊếʍƈ lấy con c-c của Tô Mộc phát ra những âm thanh vô cùng ɖâʍ đãng trong khi nữ chủ lại không hề hay biết.
Mặc dù Tô Mộc chỉ nói làm cho nó ướt, nhưng Tiểu Thất đãng trí, vẫn tưởng bản thân đang hút lấy "chất độc" ra như mọi khi nên cứ thế mà ßú❤ lấy nó suốt 1 canh giờ.


"Ta ra..." Tô Mộc gồng mình, bắn tinh dịch thẳng vào cổ họng của Tiểu Thất.
"Ục?"
Tiểu Thất bất ngờ, bởi số lượng của nó quá khác so với mọi khi, lần này thật sự rất nhiều, khiến cho nàng phồng hết má lên trông rất đáng yêu.


Tiểu Thất muốn nhả ra ngoài, nhưng nghĩ tới hương vị ngon lành của nó, nàng cắn răng chịu đựng mà nuốt suống từ từ...
"Lại đãng trí, nàng không biết mình chỉ vừa dùng 1 canh giờ đã khiến nó lại ra rồi sao?" Tô Mộc hài hước suy nghĩ.


Nhìn Tiểu Thất nuốt cạn tinh dịch bản thân bắn ra, Tô Mộc vô cùng thỏa mãn, lúc này hắn mới bế Tiểu Thất vào lòng, đặt nàng ngồi ngay trước tiểu đệ mình.
"Xong rồi? Giờ chúng ta vào chính sự nhé?" Tô Mộc đưa miệng gần vào tai Tiểu Thất, vừa nói vừa phải hơi nóng vào tai nàng.


Tiểu Thất lúc này mặt mũi có chút đỏ ửng, nàng cũng không hiểu tại sao mỗi lần nuốt lấy nó lại như thế, nhưng vì cảm thấy bản thân không có việc gì, và đương nhiên cảm giác này... có chút run lên vì sướng nên Tiểu Thất cũng không quan tâm lắm.


"Ưm!" Nàng gật đầu đồng ý mà không biết, chính bản thân đã tự biến thành miếng thịt, đặt trước miệng con cọp chờ nó đi xơi tái...
Tô Mộc cùng Tiểu Thất ngồi trên cùng một cái ghế, nàng trên chàng dưới, cả 2 đều không hề mặc quần... nhưng có mặc áo!


Sau cái gật đầu của Tiểu Thất, Tô Mộc phấn khởi, cuối cùng cũng lừa được một con dê béo vào tròng.
Hắn đưa tay ra phía sau, bóp lấy bờ mông trắng nõn của Tiểu Thất làm nàng giật mình một cái, sau đó từ từ bế nàng lên, đặt nàng ngay phía trên con c-c đang dựng thẳng của hắn.


"Cô nương, sắp tới có thể ban đầu sẽ hơi đau một chút, nhưng rất nhanh cơn đau đó sẽ qua, trái lại khi đó sẽ vô cùng sung sướng" Tô Mộc cẩn thận nhắc nhở Tiểu Thất.
Thấy Tiểu Thất đã hiểu, Tô Mộc mới từ từ buông lỏng đôi tay ra, cho mông của Tiểu Thất đáp xuống.


Nếu như con c-c của hắn chính là một mũi tên thì đích đến chính là chiếc l-n nhỏ bé của Tiểu Thất. Thường thì tên tìm bia nhưng lần này thì ngược lại, bia chủ động lao tới tìm tới mũi tên...


"Ư?" Tiểu Thất cảm nhận phía bên dưới có chút hơi ngứa ngứa, nàng định hỏi Tô Mộc điều gì đó thì bất chợt cơn đau liền ập đến.
"Phập!"
"Á... Đau quá!" Tiểu Thất kêu lên, nước mắt nàng không tự chủ mà tuôn ra.


Màng trinh của Tiểu Thất chính thức bị Tô Mộc xé rách, nàng cũng đã chính thức từ một thiếu nữ thanh thuần hoạt bát trở thành một nữ nhân chân chính.
"Đau quá đại ca, cơn đau này sắp qua nhanh chưa?" Tiểu Thất gắng gượng hỏi Tô Mộc, trong giọng nói của nàng có thể nghe thấy sự nghẹn ngào.


Trong lòng Tiểu Thất lúc này hận chết Tô Mộc rồi, rõ ràng nói cơn đau này sẽ qua nhanh mà sao mãi mà vẫn chưa thấy hết.
"Yên tâm, xong ngay giờ đây!" Tô Mộc cười khẩy, sau đó vòng tay ra sau lưng Tiểu Thất cố định tư thế rồi nhấp hông!


"Ưm, đau...!" Tiểu Thất nói ngắt quãng, nàng muốn than đau nhưng không hiểu sao mỗi cú nhấp hông của Tô Mộc lại làm nàng quên mất điều muốn nói.
"Phạch Phạch"
"Ưm... Ah..."


Tiếng xác thịt từ đùi của Tô Mộc va chạm với bờ mông của Tiểu Thất vang lên, chẳng mấy chốc mà Tiểu Thất đã dần dần quên mất cơn đau.
Trong đầu nàng lúc này đã hoàn toàn vô thức, bên tai nàng chỉ vang vảng tiếng "phạch phạch" thể xác cùng với tiếng rên rỉ theo bản năng nữ nhân.


"Thế nào cô nương? Nàng còn đau chứ?" Tô Mộc đùa cợt hỏi.
"Khô-Ah... Không đau nữa! Ưm..." Tiểu Thất đáp. Lúc này, nàng rất muốn hỏi Tô Mộc cảm giác hiện tại của nàng là gì, nó là thứ gì đó rất tuyệt, nàng... yêu nó!


Tô Mộc thấy Tiểu Thất đã có chút sa đọa, hắn thì thầm bên tai nàng rồi nói:"Vậy chúng ta đổi tư thế chút nhé?"
"Đổi tư thế...? Ta tưởng chỉ cần-" Tiểu Thất định thắc mắc nhưng ngay lập tức bị cảm giác xung sướng đó đánh tan, nàng cũng chỉ đành gật đầu.


Tô Mộc cười cười, hắn đẩy ngửa Tiểu Thất xuống sàn nhà, dùng tư thế sư chày giã cối điên cuồng mà nhấp.
"Ưm..." Tiểu Thất rất thỏa mãn, nàng không ngờ "kết hợp" âm và dương lại tuyệt như thế này.


-"Cô nương, cảm giác này sướng chứ?" Tô Mộc vừa đ-t, vừa đưa tay luồn vào áo Tiểu Thất
-"Sướng, sướng lắm, Ah... Ta không ngờ nó lại... Ah... sướng... sướng quá!" Tiểu Thất vừa rên rỉ vừa trả lời, nàng quên luôn bàn tay ăn mặn của Tô Mộc đang bóp lấy đôi gò bông đào của bản thân.


"Rất vừa tay..." Tô Mộc âm thầm cảm nhận kích cỡ của Tiểu Thất, phải nói là cũng rất tuyệt. Tuy so với chúng nữ của hắn thì hơi lép vế, nhưng đây cũng thuộc loại hảo hạng.


Nhân cơ hội này, Tô Mộc liên tục đổi tư thế, từ sư thầy giã cối, doggy cho tới quan âm tọa thiền,... Tất cả đều được hắn lôi ra sử dụng!
Chơi Tiểu Thất khi nàng mặc áo, cặp đào tiên lúc ẩn lúc hiện nảy xuống trông vô cùng kích thích...


Tội nghiệp Tiểu Thất, từ một thiếu nữ quàng khăn đỏ ngây thơ bị một con sói đội lốt người như Tô Mộc dụ dỗ, nàng cứ thế mà điềm nhiên tiếp nhận tất cả, tiếp nhận bản thân bị hắn chơi không thương tiếc, tiếp nhận l-n mình bị bắn tinh vào trong vô số lần mà quên mất mục đích ban đầu.


Không chỉ trinh tiết, nụ hôn đầu cũng bị Tô Mộc lấy đi mà Tiểu Thất cũng tuyệt nhiên không quan tâm cho lắm.
Lúc này, Tiểu Thất đang ngồi trên người Tô Mộc trong khi hắn đã nằm xuống giường, để mặc nàng tự do mà cưỡi ngựa.


Mặt của Tiểu Thất lúc này rất hưng phấn, nàng sướng, nàng rất sướng! Nàng không ngờ rằng cảm giác này lại tuyệt vời như thế, nàng muốn cảm ơn Tô Mộc vì đã dạy cho nàng thứ tuyệt vời này!
"Tiểu Thất, ta có thứ muốn nói cho nàng nghe" Tô Mộc mỉm cười nhẹ nhàng nói.


"Có... Ưm... Có chuyện gì vậy?" Tiểu Thất vừa nhấp hông vừa mỉm cười hỏi.


Nếu như ai đó không biết nàng trước đó là một thiếu nữ ngây thờ thì lúc này nhìn vào, hoàn toàn có thể đánh giá nàng là một đãng phụ, ai bảo nàng vừa nhấp hông điên cuồng, gương mặt lại vô cùng thỏa mãn kia cơ chứ.


"Thật ra thì... Chúng ta là đang song tu đấy!" Tô Mộc nhếch miệng, nói ra sự thật...
Khoảnh khắc Tô Mộc nói ra những điều đó dường như khiến thời gian như đọng lại.
Hắn nhìn hình ảnh trước mặt, Tiểu Thất lúc này cũng ngừng nhấp hông, đờ đẫn mà trông về phía hắn.


Nàng không dám tin vào đôi tai của mình, thẫn thờ nói:"So-Song tu?"
Tô Mộc gật đầu, hắn chỉ về phía hạ thân mình rồi nói:"Đúng vậy, là song tu! Chính là thứ mà chúng ta đang làm hiện tại!"
Tiểu Thất nghe xong điều đó, nàng mở to mắt ra mà nhìn Tô Mộc một cách đăm chiêu, nhưng không có trả lời.


Thấy Tiểu Thất trầm mặc, Tô Mộc cười nói:"Giờ thì... Nàng tính sao?"
Tuy giờ phút này hỏi điều đó có hơi vô sỉ, nhưng Tô Mộc muốn biết cảm xúc chân chính của Tiểu Thất, muốn biết nàng nghĩ sao về tương lai bản thân sắp tới.


Tiểu Thất thân hình hơi run rẩy, nhưng sau một khắc, nàng lại tiếp tục điên cuồng mà nhấp hông.
-"Ta-Ta không quan tâm! Dù đây có là song tu hay là gì, đằng nào thì thân thể ta cũng ủy thác cho ngươi rồi!" Tiểu Thất thét lớn.


Lí trí cũng được, cảm xúc cũng được, tất cả những điều Tiểu Thất lúc này muốn nhất chỉ là thỏa mãn bản thân mà thôi. Thế nên, miễn là để nàng có thể tiếp tục được sống trong sự sung sướng này, nàng chấp thuận...
"Không trách ta lừa dối nàng ư?" Tô Mộc trìu mến hỏi.


"Có! Cả đời này ta sẽ đều hận ngươi, thế nên ngươi phải dùng cả đời này chịu trách nhiệm với ta!" Tiểu Thất nằm úp người xuống ngực Tô Mộc, đấm bôm bốp vào ngực của hắn.


Tô Mộc mỉm cười, lựa chọn này của Tiểu Thất làm hắn rất hài lòng, hắn vươn tay ra, ôm lấy tấm lưng mềm mại của nàng mà nói:"Yên tâm, cơm ta đủ để nuôi nàng cả đời!"


Tiểu Thất đỏ mặt mỉm cười, nàng không biết lựa chọn lúc này của mình có đúng hay không, nhưng mà hiện tại, nàng hạnh phúc!
Tuy hắn có lừa dối nàng, có bịp nàng hết lần này đến lần khác... Ừ thì bỏ qua cũng được, ai bảo hắn đẹp trai a...


Nàng cũng là nữ nhân, biết yêu biết hận chứ. Phải thú nhận rằng, nam nhân phong thần tuấn lãng như Tô Mộc rất là hiếm, mà đằng nào thì bản thân nàng cũng đã ủy thác cho hắn... Thôi thì cứ theo tự nhiên là tốt nhất!


"Yên tâm, ta tuy không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng đối với nữ nhân của mình, ta nguyện dùng tấm thân này để bảo vệ họ cả đời!" Tô Mộc cho Tiểu Thất một ánh mắt tự tin điềm nhiên nói.


Nói xong những lời đó tuy có hơi chút buồn nôn, nhưng Tiểu Thất lúc này vẫn là thiếu nữ mơ mộng, lời đường mật đối với nàng thực sự rất tuyệt.
"Đươ-Được rồi, vậy ta tha thứ cho ngươi vì tội lừa dối ta, phu quân~" Tiểu Thất vui mừng, hôn chụt lên má Tô Mộc


"Chỉ là má thôi sao...?" Tô Mộc nở nụ cười ɖâʍ đãng, sau đó kéo phăng lớp áo còn dư lại trên người Tiểu Thất ra rồi xoay người nàng xuống.


"Từ từ phu quân... ta còn muốn tự mình-" Tiểu Thất giãy nảy lên, nhưng Tô Mộc nào có để nàng tiếp tục nói, lúc này hắn chỉ muốn đường đường chính chính mà âu yếm lấy nàng thôi!
[Ting… Thu Phục Mạc Tiểu Thất +40 điểm]