Hệ Thống Từ Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 37: Trương Gia

Trang viên Trương Gia, Tô Mộc bất chợp xuất hiện làm cả trương gia giật mình sợ hãi như gặp đại địch. Lúc này bà lão Trương gia thần niệm quét qua, nhận ra tu vi Tô Mộc cao hơn bà ta nhiều, sắc mặt thay đổi, nói:


“Các hạ tu vi cao thâm, nếu thật là Lục Bách Xuyên mời tới, hẳn sẽ không nói nhảm với chúng ta. Chỉ là không biết vì sao các hạ đến Trương gia ta?”
Ta đến đây là được người nhờ vả, lão phu nhân, mời xem. Tô Mộc vừa nói, ném một chiếc nhẫn không gian về phía bà lão.


Bà lão tiếp nhận, nhìn Tô Mộc thật sau, mới truyền thần niệm vào nhẫn.
Ngay sau đó, sắc mặt bà lão trắng nhợt, người lung lay như bị trọng thương, há mồm phun máu, vốn đã già nua lại càng già hơn.


Bà lão nhướng mắt lên, nhìn về phía Tô Mộc đã không còn địch ý, mà là tràn đầy bi ai, thê lương hỏi:
“Xin hỏi tiểu huynh đệ, nhẫn không gian này... ngươi lấy được từ ai?”
Tô Mộc cử động môi, truyền âm vào tai bà lão.
Bà lão nghe xong ngẩn người, lại lảo đảo lùi mấy bước


Hồi lâu sau, bà lão mới hít sâu, nhìn Tô Mộc nói:
“Khách quý tới chơi, lão thân thất lễ, mời vào trong ngồi.”
“Cũng được, ta còn có chút thứ muốn giao cho các người”. Tô Mộc gật đầu.
Sau đó, theo bà lão cùng mỹ phụ trung niên dẫn đường, Tô Mộc vào trong đại điện trang viên này.


Hiện tại, những người khác đều ở ngoài cửa, chỉ có bà lão, mỹ phụ trung niên cùng thiếu nữ kia đi vào. Thiếu nữ này có vẻ chuyên hầu hạ bà lão, cho nên không rời một tấc, hiện giờ đứng sau bà lão, ánh mắt tò mò nhìn Tô Mộc.
Sai người dâng trà nước, bà lão mới hỏi:


“Tiểu huynh đệ vừa nói còn có thứ gì muốn giao cho chúng ta, không biết là vật gì?”
“ Là đây”. Tô Mộc lại lấy ra một ngọc giản, đưa cho bà lão, nói:
“Trước khi Trương gia chủ lâm chung, dùng thần niệm để lại tin tức bên trong, lão phu nhân xem qua là biết.”


Bà lão cảm tạ nhận lấy thần niệm tra xét, một lát sau, thần sắc không đổi đưa cho mỹ phụ trung niên.
Mỹ phụ trung niên tra xét xong, liền cắn răng nghiến lợi nói:
“Quả nhiên là lão tặc Lục Bách Xuyên hạ độc thủ với phu quân!”


Nghe nàng nói vậy, Tô Mộc mới biết, mỹ phụ trung niên này là thê tử của Trương Cao Hiên, xem ra bà lão này cũng là mẹ của Trương Cao Hiên.
Tô Mộc thấy vậy, thở dài nói: “Lão phu nhân, xin hỏi quý tộc ngoài Trương gia chủ gặp bất hạnh trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, có phải còn có chuyện khác?”


Bà lão nghe vậy, sắc mặt ảm đạm, gật đầu nói: “Để tiểu huynh đệ nhìn ra, gia môn bất hạnh mà.”
Im lặng một hồi, bà lão liền kể lại những chuyện gần đây mà gia tộc gặp phải.


Ở Phong Lâm Thành này, Trương gia cùng Lục gia vẫn luôn có giao tình tốt, bởi vì năm xưa lão tổ tông hai nhà đều cùng đến Phong Lâm Thành, cùng nhau dựng lên cơ nghiệp, truyền thừa mấy trăm năm, coi như là thế giao mấy đời.


Lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, gia chủ hai nhà Trương Cao Hiên cùng Lục Bách Xuyên lại kết bạn đi vào.
Mà sau khi Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, tiểu bối trong hai gia tộc lại hẹn nhau đi một chỗ lịch lãm.
Nhưng không ngờ tới, toàn bộ đều là âm mưu của Lục gia.


Ở trong chỗ hiểm địa, hậu bối Trương gia chết hết, người Lục gia lại bình yên lui về, thế mới khiến hiện tại Trương gia toàn là phụ nữ, hai võ giả mập gầy lúc đó bế quan tu luyện, thế mới may mắn thoát nạn, bằng không chỉ sợ Trương gia đã không còn nam nhân.


Đợi cho Ngũ Sắc Bảo Tháp đóng lại, chỉ có một mình Lục Bách Xuyên trở về, Trương Cao Hiên lại không thấy bóng.
Mà Lục Bách Xuyên cũng thay đổi thái độ, trở về liền liên tục gây áp lực lên Trương gia, muốn cho một đứa con trai của mình cưới thiếu nữ Trương Nhược Tích.


Gia chủ Trương gia đột ngột mất tích, mọi người lo lắng, làm sao lại đồng ý? Huống gì, bản thân bà lão cũng hoài nghi Lục gia, cảm thấy lịch lãm trước đó có vấn đề, cho nên liền từ chối.


Nào biết Lục Bách Xuyên trực tiếp xé rách thể diện, muốn cưỡng chế bắt đi Trương Nhược Tích, thậm chí còn ra tay ở Trương gia.


Lục Bách Xuyên cùng Trương Cao Hiên giống nhau, đều là Hư Vương tam tầng cảnh, hiện tại Trương gia cả nhà mẹ goá con côi, nào phải đối thủ của hắn. Nếu không phải bà lão dùng bí thuật gia tộc, sử dụng cấm dược tăng lên thực lực, phối hợp lực lượng gia tộc còn sót lại, tạm thời đánh lui Lục Bách Xuyên, chỉ sợ hiện tại đã không còn Trương gia.


Bây giờ có Tô Mộc mang về ngọc giản, trong đó có tin tức Trương Cao Hiên để lại, bà lão liến biết con trai mình chết chính là vì Lục Bách Xuyên hạ độc thủ.
“Lão phu nhân, các người đã xem tin tức trong ngọc giản, như vậy cũng biết ước định giữa ta và Trương gia chủ rồi chứ.” Tô Mộc hỏi.


Bà lão gật đầu: “Cao Hiên đã nói rõ ràng trong ngọc giản, nói là chỉ cần tiểu huynh đệ còn ở Phong Lâm Thành, vậy hứa hẹn 3 lời thỉnh cầu của Trương gia nằm trong phạm vi khả năng, đồng thời... Đợi cho luyện chế Đạo Nguyên Quả thành đan, sẽ cho Trương gia một viên Đạo Nguyên đan!”


Bà lão lại nói: “Tiểu huynh đệ, nếu không chê, không ngại ở lại Trương gia vài ngày, để lão thân tận tình địa chủ”.
Vừa dứt lời thì chợt có tiếng động kỳ lạ vang lên.
Tô Mộc cười nói: “Hình như là âm thanh chiêng trống”.


Mỹ phụ ngẩn ra, vẻ mặt mò mịt, còn bà lão hiểu ra, đứng lên trầm giọng giận dữ quát: “Lục Bách Xuyên nhãi con khinh người quá đáng!”


Bà lão nhìn thiếu nữ vẫn ở cạnh mình, hết lòng hầu hạ, vỗ lưng nàng, nói: “Đừng sợ, thái tổ mẫu ở đây, Lục gia muốn cướp con, thái tổ mẫu sẽ không cho phép”.


Cô gái kia cũng hiểu chuyện, tuy rằng mơ hồ biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thần sắc cũng không hoảng hốt, mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thái tổ mẫu, nếu như Nhược Tích có thể tiêu trừ tai họa cho gia tộc, để cho Nhược Tích đi thôi”.


“Nói nhảm cái gì!” Bà lão hừ lạnh, nện mạnh cây trượng. “Tổ phụ con, cha anh con đều chết trong tay người Lục gia, Lục gia cùng Trương gia thù không đội trời chung, thái tổ mẫu làm sao đẩy con vào hố lửa. Con yên tâm, hôm nay thái tổ mẫu nhất định bảo vệ con bình yên.”


Bọn họ nói chuyện, Tô Mộc liền hiểu được, thiếu nữ vẫn hầu hạ ben cạnh bà lão chính là Trương Nhược Tích mà Lục gia muốn đòi.


Trước đó Tô Mộc quét thần niệm qua người nàng, chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, chẳng phải Phản Hư Cảnh, tu vi thấp đáng thương. Còn tuổi của nàng, khoảng chừng 14-15, tuổi này tu vi như thế, thật là bình thường trong Tinh Giới.


Nhưng nàng rất xinh đẹp còn thanh tú đáng yêu khiến cười ta muốn ôm ấp cưng chiều.
“Hừ Lục gia đáng chết con hàng ngon thế này đã được hắn nhắm trúng mà còn dám động vào” Tô Mộc hừ lạnh nghĩ thầm.


Lúc này, bà lão nhìn sang Tô Mộc, ngưng trọng nói: “Tiểu huynh đệ, lão thân có yêu cầu quá đáng...”
Tô Mộc gật đầu: “Lão phu nhân cứ nói.”


Bà lão nói: “Tiểu huynh đệ tu vi không kém, nhưng mà Lục Bách Xuyên cũng ngang với ngươi, nếu thật liều mạng chiến đấu, cũng không có lợi cho ngươi. Lão thân không cầu ngươi chém chết kẻ này Trương gia báo thù rửa hận cho ta, chỉ muốn mời ngươi ra mặt, đảm bảo Trương gia bình an lần này, lão thân vô cùng cảm kích!”


“Đây tính là một lần thỉnh cầu?” Tô Mộc mỉm cười hỏi.


“Đúng vậy!” Bà lão nghiêm nghị gật đầu, mỹ phụ trung niên cùng Trương Nhược Tích đều đồng loạt nhìn vào Tô Mộc, vẻ mặt cầu xin. Dù sao trước mắt, hai người thực lực cao nhất Trương gia cũng chỉ có Hư Vương nhất tầng cảnh, cộng thêm bản thân bà lão bởi vì thi triển bí thuật lần trước mà tổn thương nguyên khí, bây giờ không có năng lực chống lại Lục gia.


“Vậy thì cũng được”. Tô Mộc cười.
“Nhưng mà chúng ta phải thương thảo lại điều kiện.”


“Lần này ta đảm bảo các người bình yên, xem như hoàn thành một yêu cầu, các người vẫn còn 2 cơ hội đưa yêu cầu với ta. Hoặc là, ta thay các người báo thù rửa hận, xem như thực hiện một lần 3 yêu cầu. Tự các người lựa chọn đi.” Tô Mộc không che giấu tu vi nữa mà phóng ra khí tức Đạo Nguyên cảnh.


Bà lão nghe vậy, run rẩy mừng rỡ nói cũng thay đổi cách xưng hô với Tô Mộc: “Nếu như Đại nhân thật sự có thể báo thù rửa hận cho Trương gia, ngày sau sẽ không làm phiền ngươi nữa, có thể coi như hoàn thành ước định giữa Đại nhân và Cao Hiên. Không chỉ vậy, lão thân còn có hậu tạ khác.”


“Được, một lời đã định”. Tô Mộc cười hắc hắc, tâm tình rất tốt, đứng lên nói: “Các người chờ tin tốt đi.”
Bên ngoài trang viên Trương gia, vô cùng náo nhiệt.


Một đoàn đội ngũ khua chiêng gõ trống, kéo dài đi tới cửa trang viên, có tám người gánh kiệu hoa, còn có rất nhiều thùng phủ vải đỏ.
Đội ngũ này vừa nhìn là biết đi đón dâu, những cái thùng kia đương nhiên là sính lễ.


Lúc này, đội ngũ dừng lại bên ngoài trang viên, người dẫn đầu là một nam nhân trung niên để râu cá trê, khoảng 40 tuổi, ánh mắt sáng ngời, khí tức sâu đậm, là Hư Vương tam tầng cảnh.


Ở đằng sau nam nhân trung niên này có một thanh niên khác, mặc áo mừng đỏ rực, cười tít mắt, tu vi không cao, chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh, tuổi cũng không lớn, khoảng 16-17, nhìn như bị hạnh phúc choáng váng.


“Lục Bách Xuyên, ngươi còn có mặt mũi tới Trương gia ta! Võ giả mập cắn răng quát nam nhân râu cá trê.
“Uổng cho nhiều đời Trương gia cùng Lục gia giao hảo, các ngươi lại lòng lang dạ thú, thủ đoạn tàn nhẫn, giết con cháu Trương gia ta, thù này không báo, thề không làm người!”


Lục Bách Xuyên nhàn nhạt liếc võ giả mập, nói: “Tiểu bối, hôm nay lão phu đến đón dâu, không tính toán với ngươi, để Trình bá mẫu ra đây nói chuyện”.


“Ngươi còn có mặt mũi gọi Trình bá mẫu?” Võ giả gầy không nhịn được trào phúng: “Lục Bách Xuyên, hôm nay lão tử coi như mở rộng tầm mắt, mới biết được da mặt người Lục gia ngươi còn dày hơn cả tường thành, bội phục, bội phục mà!”


“Tiểu bối muốn chết!” Lục Bách Xuyên dù sao cũng là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, bị hai tên hậu bối Phản Hư Cảnh chửi thẳng vào mặt, nào còn nhịn được, giận dữ quát: “Ngươi đang xưng lão tử với ai? Không biết lớn nhỏ!”
Vừa nói, vung tay chụp lấy võ giả gầy.


Lúc này Tô Mộc đột ngột xuất hiện làm Lục Bách Xuyên giật mình, là trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thanh niên, người này vừa xuất hiện, thuận tay phất một cái liền tan rã thế công cùng Vực tràng của mình, cứu ra võ giả gầy Trương gia, đứng ngay trước mặt mình.


Từ khí tức phát tán trên người đối phương, Lục Bách Xuyên cảm thấy người này tuyệt đối là Đạo Nguyên cảnh.
Khi nào Trương gia lại thêm một Đạo Nguyên cảnh? Lục Bách Xuyên không hiểu nổi, cũng không dám tùy tiện hành động, chắp hai tay cung kính.


“Tiền bối, không biết ngài cầ….” Chưa kịp nói hết câu nguyên đám đông bị Tô Mộc phất tay tiêu diệt.
Tô Mộc thu lấy nhẫn trữ vật kiểm tra bên trong có viên Không Linh ngọc bích liên quan chặt chẽ tới Trương Nhược Tích.


Hướng tây bắc Phong Lâm Thành, các trang viên Trương gia trăm dặm, có một tòa trang viên quy mô còn lớn hơn Trương gia, trên trang viên đeo tấm biển gỗ, ghi rõ hai chữ Lục phủ, đương nhiên là phủ đệ Lục gia. Tô Mộc đã xuất hiện ở đây ra tay tiêu diệt tận gốc sẵn tiện vơ vét lấy bảo khố Lục gia, khiến tài sản hắn gia tăng thêm 1 chút rồi bay về lại Trương Gia.


“Làm phiền Đại nhân, ân của Đại nhân lần này, Trương gia ta trên dưới vô cùng cảm kích!” Lão ẩu nghiêm mặt nói.
Dương Khai khoát tay chận lại: “Lão phu nhân không cần khách sáo, ta chỉ là hoàn thành ước định giữa ta và Trương gia chủ!”


Đêm khuya, trong một ngôi đại điện bên trong trang viên Trương gia trang.
Trương gia lão ẩu tổ chức tiệc tiếp đãi Tô Mộc, để cảm tạ ơn nghĩa hôm nay. Dự tiệc cũng chỉ có ba người Tô Mộc, mỹ phụ trung niên và lão ẩu mà thôi.


Thiếu nữ Trương Nhược Tích kia thì đứng ở một bên ân cần hầu hạ, bưng bầu rượu rót rượu cho ba người, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Mộc, tràn đầy ý cảm kích và sùng bái.


Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, chỉ chừng 14 15 tuổi mà thôi, thơi điêm đang là tuổi dậy thì, khát khao anh hùng, hôm nay Tô Mộc cơ hồ là bằng vào sức một mình hủy diệt Lục gia, báo thù rửa hận thay cho Trương gia nàng... thiếu nữ nào lại không sùng bái?


Mà Tô Mộc thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, lại có thực lực còn cường đại, tự nhiên không trách được nàng liếc nhìn vài lần. Có lẽ còn có mùi rượu xông lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ giờ khắc này chiếu rọi dưới ánh nến, lộ ra đỏ hồng. Nàng một mực cúi đầu đứng ở nơi đó, chỉ có lúc cần rót rượu mới đi lại, có vẻ rất ngoan ngoãn.


Cảm nhân thấy ánh mắt nhìn mình Tô Mộc không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Trương Nhược Tích một cái, vừa lúc nhìn thấy tiểu nha đầu này dùng đôi mắt sáng ngời lén lút nhìn chăm chú vào mình.


Thấy Tô Mộc nhìn lại , Trương Nhược Tích sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng cúi đầu, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ.
Tô Mộc cười ha hả, thờ ơ dời đi ánh mắt.


Mỹ phụ ngồi ở bên trái Tô Mộc lại thu vào đáy mắt một màn này, cũng không biết nàng nghĩ điều gì, mà lại hé miệng cười.
“Lão phu nhân! Chuyện Lục gia đã giải quyết xong, dựa theo chúng ta nói trước, coi như ta đã hoàn thành ước định với gia chủ!” Tô Mộc mặt nghiêm lại, mở miệng nói.


“Đương nhiên là vậy!” Lão ẩu gật gật đầu.
“Về phần quả Đạo Nguyên đan kia, đợi sau khi ta tìm được luyện đan sư luyện chế hoàn thành, sẽ tới giao lại cho Trương gia, điểm này thì lão phu nhân yên tâm!
Lão ẩu gật đầu:” Nhân phẩm của Đại nhân, lão thân rất tin tưởng”


Hồi lâu sau, Tô Mộc mới thở dài một tiếng, đứng lên nói: “Lão phu nhân, đêm đã khuya, ta đi về nghỉ trước!”
Lão ẩu mỉm cười gật gật đầu:“Cảm ơn ân công lo lắng! Nếu như thế, Nhược Tích, đại nhân công tới phòng khách, tận tình hầu hạ!”


“ Dạ!” Trương Nhược Tích nghe vậy, đặt bầu rượu xuống, dịu dàng thi lễ nói với Tô Mộc: “Xin đại nhân đi theo ta!:
Tô Mộc chào một tiếng, theo Trương Nhược Tích rời đi.