Hệ Thống Từ Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 42: Bí Cảnh

Thiên Diệp Tông, Tô Mộc chào hỏi sơ qua Diệp Hận tông chủ Thiên Diệp Tông rồi đến Đi theo Diệp Tinh Hàm và Diệp Hận đến bí cảnh


Trong Thiên Diệp Sơn quanh co khúc khuỷu, không bao lâu liền tới phía trước một sơn cốc, sơn cốc kia cảnh sắc không tầm thường, phong cảnh tú lệ, nơi chốn hương hoa thơm ngát chim muông hót líu lo, hoa thơm cỏ lạ chen nhau đua nở.


Theo bản năng Tô Mộc cảm thấy sơn cốc này có chút không đúng lắm nhưng rốt cuộc lạ ở chỗ nào lại không nói được.
Diệp Tinh Hàm chủ động giải thích: “Nơi này có một toà ảo trận, là một vị tổ tông Thiên Diệp Tông bố trí”


Tô Mộc tiếp tục cùng nàng vượt qua ảo trận đến 1 bình đài có 1 trận cơ to lớn
Tô Mộc bắt đầu tỏa thần thức ra dò xét
1 lúc sau, Diệp Hận cũng có chút khẩn trương hỏi: “Tô thiếu dò xét ra cái gì sao?”


Tô Mộc gật gật đầu nói: “Trận cơ này hoàn toàn không thành vấn đề, là do năng lượng đã tiêu hao hết, chỉ cần bổ sung một chút năng lượng sẽ có thể vận chuyển lại”.
Diệp Hận nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, khẽ kêu lên:


“ Tô thiếu chắc chứ?” Dừng một chút, lão lại lúng túng nói: “Không phải là Diệp mỗ không tin Tô thiếu, chỉ có điều chuyện này liến quan đến Thiên Diệp Tông ta...”


Tô Mộc mỉm cười, nói: “Ta hiểu được, Diệp tông chủ không cần giải thích, nhưng ta có thể khẳng định cho ngươi biết, trận cơ này không có bất kỳ hư hại gì, hơn nữa... cho dù hư hại, chỉ cần có vật liệu, ta cũng có thể luyện ra một cái mới”.


Diệp Hận chấn động toàn thân, nhìn Tô Mộc không nói nên lời. Giờ lão mới hiểu được mình đã coi thường trình độ thần thông không gian của Tô Mộc, lão vốn tưởng rằng trên phương diện lực lượng không gian, Tô Mộc dù có chút lĩnh ngộ, nhưng với độ tuổi của hắn tu vi cũng sẽ không quá sâu. Nhưng hiện tại nghe hắn nói như vậy liền biết mình đã lầm rồi, trình độ lực lượng không gian của Tô Mộc tại chỉ sợ nhìn trong khắp Tinh Giới cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Nếu không phải thế, hắn tuyệt đối không tràn đầy tự tin luyện chế được trận cơ bình đài như vậy.
Diệp Tinh Hàm nói: “Nếu trận cơ này không có vấn đề gì, vậy vì sao lối vào bí cảnh bị đóng lại vậy công tử?”


Tô Mộc nói: “Pháp trận không gian là hai chiều liên tiếp, bên này không vấn đề gì không có nghĩa là đầu bên kia cũng vậy, nói không chừng là do trận cơ ở đầu bên kia hư hại, cho nên không thể vận dụng”.


“Bên kia sao...” Diệp Hận nhướng mày, cả kinh nói: “ Ý của Tô thiếu là, trận cơ bên trong bí cảnh bị hư hại?”
“Có lẽ vậy”.
Diệp Hận nhìn Tô Mộc với ánh mắt hy vọng nói: “Tô thiếu có biện pháp phải không?”
“Yên tâm ta có biện pháp” Tô Mộc không do dự nói


Diệp Hận nghe vậy, không nhịn được kích động, ôm quyền nói: “Nếu thật sự Tô Mộc có thể chữa trị trận pháp này, thì chính là ân nhân Thiên Diệp Tông ta, sau này nếu Tô thiếu cần gì, Thiên Diệp Tông ta sẽ có chết cũng không chối từ!”


Tô Mộc cười cười nói: “Diệp tông chủ nghiêm trọng rồi... Ta chỉ mất chút thời gian thôi, còn “thù lao” ta đã lấy bên Diệp cô nương rồi”


Nói đến 2 từ “thù lao” làm Diệp Tinh Hàm mặt đỏ lên, quay đầu ra chỗ khác. Diệp Hận hơi nghi hoặc nhưng giờ không phải lúc, để tí nữa hỏi rõ con mình vậy.


Tô Mộc lại nói: “Diệp tông chủ có bản đồ bên trong bí cảnh không? Nếu ta truyền tống được đến đầu bên kia, nói không chừng còn phải chữa trị trận cơ bên đó, nên sẽ cần tìm một vài vật liệu ở trong bí cảnh”.


Vật liệu bố trí trận pháp không gian, trên tay Tô Mộc vẫn có một ít. Sở dĩ Tô Mộc nói như vậy, dĩ nhiên là bởi vì hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với bí cảnh này.


Bí cảnh này là thứ cơ mật tuyệt đối của Thiên Diệp Tông, mỗi một đời tông chủ chỉ có một số ít người biết. Bí cảnh như vậy, bên trong sẽ phải có một vài thứ tốt, dĩ nhiên là Tô Mộc muốn đi thăm dò một phen, xem thử xem có... cơ duyên gì không.


Hơn nữa trước đó Diệp Tinh Hàm cũng đã nói, trong bí cảnh này có một nơi gọi là Đế Thiên Cốc, là khu vực cảm ngộ thiên đạo đế ý tuyệt hảo, Tô Mộc quyết định vào đó cảm ngộ rồi đột phá Đế Tôn.
Một nơi tốt như vậy, Tô Mộc sao có thể bỏ lỡ chứ?


Tìm vật liệu chỉ là cái cớ mà thôi.
Hiển nhiên trong lòng Diệp Hận cũng biết rõ, nhưng lão không chút tỏ ra từ chối, mà còn rất sảng khoái lấy ra một tấm địa đồ da thú đã vàng ố, đưa cho Tô Mộc rồi nói: “Tô thiếu không nói, Diệp mỗ cũng định giao tấm bản đồ này cho ngươi”.


Tô Mộc nhận lấy, chỉ nhìn qua một cái, liền biết bản đồ này không giả, lập tức thu vào nhẫn không gian.
“Mọi chuyện xin nhờ Tô thiếu”. Diệp Hận nghiêm nghị ôm quyền.
Diệp Tinh Hàm bên cạnh cũng nói: “Tô công tử cẩn thận đó”. Dáng vẻ nàng như người vợ lo lăng cho chồng vậy.


“Ta sẽ làm hết sức”.
Nói rồi, thân hình Tô Mộc liền thoắt một cái, tiến vào trận cơ bên trong bình đài, khoanh chân ngồi xuống.


Ngay sau đó, bỗng nhiên pháp tắc không gian chợt tuôn tràn ra, lượn lờ quanh ngươi hắn, chỉ trong chốc lát, không gian trong phạm vi mười trượng đều sụp đổ, từng khe nứt không gian thật nhỏ mà đen như mực xuất hiện, chạy quanh người hắn như cá bơi.


Vẻ mặt hai cha con Diệp Hận đại biến, cảm nhận được nguy hiểm từ khe nứt không gian mang kia đến, vội vàng lui về sau, tỏ ra nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mặt.


“Đây cũng là pháp tắc không gian sao?” Diệp Tinh Hàm trợn tròn mắt kinh ngạc, định dụng tâm cảm thụ pháp tắc không gian một chút, nhưng dù cho nàng cố gắng như thế nào, cũng không thể cảm nhận được mảy may, nàng chỉ cảm thấy lực lượng pháp tắc đang lượn lờ quanh người Tô Mộc vô cùng huyền diệu, căn bản không phải là thứ nàng có thể tìm hiểu.


Diệp Hận cảm khái nói: “Võ giả nắm giữ lực lượng không gian chính là người được công nhận khó dây dưa nhất trong Tinh Vực, không ngờ Dương thiếu lại am hiểu đối với pháp tắc không gian như vậy, giả với thời gian, nói không chừng có thể dựa vào lực lượng pháp tắc không gian thành tựu đại đạo”.


Thân thể mềm mại của Diệp Tinh Hàm chấn động, không thể tin nổi nhìn phụ thân, dường như không ngờ phụ thân đại nhân lại đánh giá Dương Khai cao như vậy. Nhưng nghĩ lại, trước khi gặp được Dương Khai, nàng đã bao giờ gặp qua võ giả Đạo Nguyên Cảnh xuất sắc như vậy đâu chứ?


Bản thân nàng cũng là cảnh giới này, tự nhiên biết thực lực Đạo Nguyên Cảnh ở mức độ nào, nhưng thực lực Tô Mộc vượt xa nàng phỏng đoán, Đạo Nguyên Cảnh bình thường ở trước mặt hắn quả thực giống như trẻ con vậy, cho dù là Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng đều không phải đối thủ Tô Mộc, dễ dàng bị hắn nghiền ép đánh chết.


Nghe đồn những đại nhân vật dọc ngang thiên địa, lúc còn trẻ mỗi người đều là thiên tài tuyệt thế, Tô Mộc có phải là như vậy hay không?
Có lẽ... sau này hắn thật sự có thể như phụ thân đại nhân nói, đạt tới đỉnh phong đại đạo, danh chấn Tinh Vực.


Nghĩ đến đây, Diệp Tinh Hàm không khỏi kích động, thân thể mềm mại cũng run lên.


Bởi vì nàng có thể quen hắn Tô Mộc khi hắn còn trẻ, có cơ hội chứng kiến hắn từng bước quật khởi trở thành một đại nhân vật. Còn được cùng hắn ân ái khiến nàng vui mừng. Nếu như mang thai con công tử chắc chắn sẽ được chàng sủng hạnh, đợi đến khi công tử về nàng sẽ tận tình hầu hạ chàng.


Uỳnh...


Khi Diệp Tinh Hàm còn đang suy nghĩ lung tung, thì bỗng nhiên trong hư không truyền đến một loạt tiếng nổ kỳ dị. Âm thanh kia sau khi truyền ra, lập tức khiến gương mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Hàm tái nhợt, bởi vì nàng phát hiện trong khoảnh khắc đó không gian xunh quanh hoàn toàn đọng lại, bản thân nàng dường như bị nhốt trong một khối băng cứng, chẳng những khó thở, mà ngay cả nguyên lực vận chuyển trong cơ thể cũng bắt đầu đứt quãng.


Quay đầu nhìn lại, Diệp Tinh Hàm phát hiện thấy tình huống phụ thân mình dường như cũng như vậy, vẻ mặt gian khổ chống cự lại áp chế của pháp tắc không gian.
Ngay khi tâm thần nàng đang hoảng loạn, bỗng nhiên hai mắt Tô Mộc mở ra, sắc mặt nghiên nghị, đưa hai tay ra dò xét vào hư không phía trước.


Diệp Tinh Hàm nhìn thấy, hai bàn tay kia không ngờ lại quỷ dị biến mất, tựa như bị dịch chuyển đến một không gian khác vậy.
Mà Tô Mộc lúc này hai tay hướng ra hai bên, đồng thời quát lên một tiếng.
Rẹt rẹt rẹt rẹt...


Cùng với động tác của Tô Mộc, phía trước hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái khe đen như mực, từ bên trong cái khe kia truyền ra một cỗ khí tức làm cho lòng người kinh sợ, tựa như ngay cả ánh mắt của người ta nhìn vào cũng có thể cắn nuốt hết vậy.


“Khe nứt không gian!” Diệp Hận thét lên một tiếng kinh hãi, nhìn chằm chằm vào cái khe hở đen nhánh kia không chớp, trong lòng vô cùng rung động. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được một khe nứt không gian to lớn như vậy, cảm nhận rõ độ nguy hiểm của cái khe này, lập tức nhìn đến ngây người.


Dưới sự nỗ lực không ngừng của Tô Mộc, cái khe kia liền khuếch trương kéo dài ra, rất nhanh đã biến thành một lối đi có thể vừa cho một người đi vào, bên trong lối đi là một mảnh hư vô hỗn độn, tựa như vô tận.
“Đây là đường hành lang hư không sao?” Diệp Tinh Hàm khẽ thốt lên.


Tuy rằng nàng đã từng sử dụng qua trận pháp không gian nối liền hai địa vực không ít lần, biết giữa chúng có đường hành lang hư không liên tiếp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Đây chính là lần đầu tiên.


Tuy Diệp Hận cũng cực độ khϊế͙p͙ sợ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đường hành lang hư không kia không chớp mắt, tựa như đang muốn từ trong đó tìm hiểu ra chút gì đó vậy.


Cơ hội gặp được đường hành lang hư không như thế này cũng không nhiều, hơn nữa đường hành lang hư không này lại do con người mở ra, dấu vết rõ ràng, nếu như có thể tìm hiểu được, chắc chắn sẽ đạt được lợi ích vô cùng.


Đáng tiếc bất kể hắn có cố gắng như thế nào, cũng không thể nắm được dấu vết của lực lượng không gian, trong lúc nhất thời hắn trở nên vô cùng ảo não.


Phía bên kia, Tô Mộc đã đứng lên, thân hình lắc lư một cái liền xông vào bên trong đường hành lang hư không. Khi bóng dáng của hắn biến mất, thì đồng thời đường hành lang hư không kia dường như cũng mất đi lực lượng chống đỡ, lập tức khép lại.


Vẻ mặt hai cha con Diệp Hận đều tỏ ra lo lắng, không biết Tô Mộc có thể thuận lợi đi qua hay không, hay là sẽ bị lạc ở trong khe nứt không gian, vĩnh viễn không tìm được đường về.
Bên trong đường hành lang không gian, Tô Mộc chậm rãi đi về phía trước.


Không gian loạn lưu xung quanh đánh thẳng tới liền bị một cỗ lực lượng thần kỳ trên người hắn dẫn dắt qua một bên, căn bản không thể khiến hắn bị thương mảy may.


Đối với trình độ nắm giữ lực lượng không gian, Tô Mộc sớm đã không còn ngô nghê như ngày đầu, pháp tắc không gian đã xâm nhập vào sâu trong xương tủy hắn, cho nên không gian loạn lưu cỏn con này căn bản không thể gây trở ngại đến hắn.


Hắn ở trong đường hành lang không này, men theo dao động từ đầu bên kia truyền đến, nhanh chóng đi về phía trước.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên Tô Mộc chợt dừng lại, tỏa thần niệm ra cảm ứng một lát, rồi lẩm bẩm:
“Có lẽ ở trong này”.


Nói rồi, hắn liền vận dụng lực lượng không gian, từ từ dò hai tay ra, cắm về phía không gian loạn lưu trước mặt. Nơi hai tay hắn đi qua, không gian loạn lưu nổi lên từng tầng gợn sóng.
Theo đó, một tia sáng rực rỡ bỗng nhiên từ tiền phương hiện ra.


Tô Mộc nhướng mày, biết rằng cảm ứng của mình không sai, nên càng gia tăng thêm lực đạo.


Trong chốc lát, đường hành lang lần nữa bị Tô Mộc xé mở ra một cái khe. Từ bên trong cái khe kia, Tô Mộc mơ hồ thấy được cảnh sắc bất đồng với nơi khác, trong lòng vui mừng, không chần chờ nữa, lập tức lách mình ra khỏi cái khe kia.


Cảm giác trọng lực truyền đến, rất nhanh Tô Mộc liền ổn định thân hình, đợi sau khi tầm mắt hắn khôi phục lại, liền phát hiện mình đã tiến vào một phiến thiên địa khác.


Nơi này linh khí vô cùng nồng đậm, không kém Tiểu Huyền Giới của hắn chút nào, linh khí kia ngưng tụ lại có dấu hiệu hóa thành sương mù, khiến người ta nhìn mà cảm thán. Linh khí nồng đậm, thảm thực vật ở nơi này sinh trưởng cũng vô cùng tươi tốt, cây cối rậm rạp.


Mà nơi hắn đứng, vừa đúng có một cái bình đài trận cơ.
Bình đài trận cơ này cơ giống y hệt như cái ở Thiên Diệp Tông, hiển nhiên đều do từ một người bày ra, chính là phần tương liên với đầu bên kia.


Tuy nhiên do rất nhiều năm rồi không được sử dụng, nên bình đài trận cơ này trông rất rậm rạp.


Thấy bình đài trận cơ này, Dương Khai biết rằng mình đã không đến nhầm chỗ, nơi này chắc chắn là bí cảnh của Thiên Diệp Tông, căn cơ để Thiên Diệp Tông hưng thịnh năm xưa, cũng là nguyên nhân làm cho Thiên Diệp Tông suy yếu.


Tô Mộc phất tay một cái, lực lượng nóng rực liền tràn ngập ra, lập tức đốt những bụi cỏ bên trên thành tro, hiện ra bình đài hoàn chỉnh.
Hắn tỏa thần niệm ra dò xét, muốn tìm hiểu xem bình đài trận cơ này xảy ra vấn đề gì mà lại khiến cho hai nơi không thể thông với nhau được.


Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra đề không khác lắm so với dự đoán của hắn
Bình đài trận cơ này quả thật xảy ra vấn đề hư hỏ là do người làm ra.
Hắn không vội vã tu bổ lại cái khe trên trận cơ này, mà lấy ra bản đồ trước đó Diệp Hận đưa cho, nghiên cứu một chút.


Bản đồ này cũng không phức tạp, bởi vì bí cảnh này cũng không lớn, chỉ xấp xỉ như Tiểu Huyền Giới của hắn mà thôi. Nhưng linh khí thiên địa nơi này lại vô cùng nồng đậm, hiển nhiên là có địa mạch cực tốt tồn tại.


Nếu như có thể chữa trị trận cơ này, làm cho Thiên Diệp Tông và bí cảnh liên thông với nhau, đến lúc đó chỗ linh khí này cũng có thể cung cấp cho Thiên Diệp Tông sử dụng, môi trường tu luyện của đệ tử Thiên Diệp Tông sẽ nhận được cải thiện cực lớn!


Bản đồ chú thích rất rõ ràng, rất nhanh Tô Mộc đã tìm được vị trí Đế Thiên Cốc.
Một lát sau, hắn liền thu bản đồ lại, rồi tế ra mộc thuyền của bản thân, bay về phương hướng trên bản đồ chỉ.
Dọc hai bên đường, Tô Mộc thỉnh thoảng lại dừng lại, rồi sau đó tiếp tục bay đi.


Trong bí cảnh này có rất nhiều thảo dược trân quý.


Bí cảnh Thiên Diệp Tông này đã mấy vạn năm không ai đặt chân tới, linh khí thiên địa bên trong lại vô cùng nồng đậm, dĩ nhiên là địa phương sinh trưởng linh thảo linh dược tuyệt hảo. Rất nhiều linh thảo trân quý mọc thành từng mảng lớn, mùi dược hương nồng đậm, Tô Mộc căn bản không cần cố ý dò xét đã phát hiện ra, chỉ cần bay xuống đào chúng lên là xong.


Hơn nữa dược tính linh thảo linh dược ở nơi này vô cùng cao!


Những thảo dược Tô Mộc đào được, tối thiểu cũng có mấy ngàn năm tuổi, trong đó không thiếu hơn vạn năm, mỗi một gốc linh thảo linh dược đều có dược tính nồng đậm, tuyệt đối là dược liệu luyện đan tốt nhất. Tô Mộc thu lấy những thảo dược cần thiết còn lại chừa cho Thiên Diệp Tông, dù sao Diệp Tinh Hàm ngày đêm mất công phục thị hắn thì Tô Mộc phải chừa chút cho tông môn nàng.


Một lát sau, Tô Mộc liền đi tới một cái sơn động lớn hơn.
Bên trong sơn động này có một viên kỳ thạch phát ra ánh sáng rực rỡ được khảm bên vách động. Dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp sơn động.


Tô Mộc tiến vào xem thử thì thấy 1 thi thể ngồi trên 1 trận pháp chắc là tông chủ Thiên Diệp Tông năm đó tiên nhập vào, hắn nhanh chóng ra tay phá hủy trận pháp này tránh thi khôi sống lại. Dù sao thi khôi này cũng từng là đế tôn tầng 3, giao đấu với hắn sẽ mất nhiều sức lực, thì tối nay lấy sức đâu đ-t Diệp Tinh Hàm. Nhưng không may trận pháp vẫn kịp kích hoạt khiến thi khôi vẫn kịp sống dậy, Tô Mộc không do dự lấy ra viên Đế Tuyệt Đan, nếu không dùng sợ có nguy cơ vẫn lạc


Nhìn Thi Khôi nhảy lên đánh tới, cuối cùng Tô Mộc hành động, hắn bấm tay bắn ra Đế Tuyệt đan, linh đan lập tức hóa thành ánh sáng nghênh đón Thi Khôi.
Thi Khôi đánh ra một đấm, lực lượng đủ phá nát hư không, đánh vỡ nát Đế Tuyệt đan.
Đùng...


Đế Tuyệt đan tan vỡ, đột nhiên trào ra lực lượng thần kỳ, biến thành lực quy tắc, lập tức bao phủ Thi Khôi. Bị lực lượng này ảnh hưởng, Thi Khôi như trúng thuật định thân, từ trên không rớt thẳng xuống, đâm đầu vào đất.
Ầm...
Lực pháp tắc thần kỳ ầm ầm lan tỏa ra xung quanh.


Bên trong sơn cốc, cỏ cây chết héo vì độc thi, lúc này như được bổ sung sinh cơ, toàn bộ sống lại, thoáng cái sơn cốc toàn một màu xanh.
Không chỉ vậy, lực lượng thần kỳ này còn lan tỏa ra xa, nơi đi ngang, tất cả cây cối đều nhảy múa, phát ra vui sướng.
Tô Mộc cũng bị lực lượng này bao phủ.


Lực lượng này nhập vào khắp người, khiến cho Tô Mộc như được rót vào sức sống, tinh thần phấn chấn, thương thế bị Thi Khôi đánh trúng cũng nhanh chóng khôi phục.
“Pháp tắc mùa xuân!” Tô Mộc vô cùng vui mừng, mắt sáng ngời, hiểu được đây là căn nguyên pháp tắc.


Hắn không dám bỏ qua, vội tập trung cảm ngộ.
Đây là lực lượng pháp tắc của Tuế Nguyệt Đại Đế lĩnh ngộ, vô cùng thâm ảo, đánh ra Đế Tuyệt đan, chẳng khác gì bản thân Tuế Nguyệt Đại Đế đánh ra, nếu có thể nhờ nó hiểu ra một chút, nhất định có thu hoạch.


Lúc này, Tô Mộc mặc kệ không để ý kết cục của Thi Khôi thế nào, tập trung chìm đắm tâm thần vào trong lực lượng pháp tắc kỳ diệu.


Pháp tắc mùa xuân lan tỏa, làm cho sơn cốc một mảnh xanh biếc, nhưng nháy mắt, luồng hơi nóng khó chịu bao phủ, làm cho người ta như ở trong ngày mùa hè nóng nhất, bên tai loáng thoáng có tiếng ve kêu, mặt trời nóng bỏng, khô nóng khó chịu.
Pháp tắc mùa hạ!


Trong lòng Tô Mộc chợt hiểu, càng cảm thấy đây là cơ duyên không thể bỏ qua.
Trong sơn cốc đột nhiên nổi lên gió thu xào xác, lá đỏ rụng đầy đất, hương thơm quả chín, khí tức thu hoạch tràn đầy.
Pháp tắc mùa thu!


Gió lạnh đột nhiên rít gào thổi tới, xung quanh lạnh lẽo thấu xương, nhìn ra, là một mảnh tuyết trắng, thế giới màu trắng, giữa trời đông giá rét, ngay cả mãnh thú chịu rét cũng nấp vào trong hang, không dám ra ngoài.
Pháp tắc mùa đông!


Bốn loại pháp tắc xen lẫn nhau, nối liền chặt chẽ, tháng tháng năm năm, không ngừng luân hồi, tạo thành lực lượng đặc biệt quấn quanh sơn cốc, khiến người ta mất đi khái niệm thời gian, dường như chỉ là chớp mắt, lại như đã qua ngàn vạn năm...
Tô Mộc chìm đắm vào trong đó, không thể rút ra được.


Bị lực lượng bốn mùa ảnh hưởng, hắn không ngừng chứng kiến bốn mùa xuân hạ thu đông giao nhau, hồn nhiên quên mất mình đang ở đâu, đang làm gì, chỉ biết nếu bỏ qua lần cơ duyên này, tuyệt đối sẽ là tổn thất.


Không biết đã bao lâu, tiếng răng rắc vang lên, cả người Tô Mộc chấn động, kinh mạch cùng đan điền lập tức mở rộng lớn ra, nguyên lực tuôn trào chảy trong đó.
Khí thế cực mạnh, lấy hắn làm trung tâm lan tỏa ra ngoài!
Thăng cấp!
Thăng cấp Đế tôn cảnh tầng 1.


Động tĩnh thăng cấp làm Tô Mộc hồi thần, hắn lập tức nhìn Thi Khôi ngồi gần đó, những chuyện xảy ra liền hiện ra trong đầu.
Hắn phát hiện thời gian trôi qua không bao lâu, liền ý thức được mình bị lực lượng bốn mùa ảnh hưởng, sinh ra ảo giác.


Nhìn lại Thi Khôi toàn thân thê thảm, đã ngồi xếp bằng từ bao giờ, hẳn là bị lực lượng năm tháng ảnh hưởng thân thể Thi Khôi khô cạn không hơi nước, lúc này xám trắng giống bột mì, lúc Dương Khai nhìn tới, thân mình tàn phế của nó còn không ngừng rơi thịt ra, chưa rơi xuống đã hóa thành tro bụi. Không bao lâu, nó đã thành một bộ nửa xương khô, lộ ra những khúc xương trắng.


Lực lượng năm tháng quả nhiên mạnh mẽ
Trong tay Tô Mộc có 3 hạt châu này đều chứa một tia khí tức năm tháng, nếu tụ tập đủ 4 hạt châu, sẽ tái hiện thần thông Tuế Nguyệt Đại Đế như này, nhận được truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế!